Khi cô nằm ở trong phòng phẫu thuật lạnh như băng, khi cô phải chịu đựng những đau khổ, khuất nhục và tra tấn trên thế giới này, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh hắn bị lăng nhục, cô mới có thể cắn răng vượt qua nỗi đau!
Trong nháy Duy Đóa trở nên cứng đờ, đôi mắt cũng mang sắc thái lạnh lẽo.
Khuôn mặt này, khuôn mặt này...
năm trước.
“Này, chúng ta đã là bạn cùng bàn, cậu có thể đối với tôi tốt một chút có được hay không?" Nhìn dòng phân chia vĩ tuyến ()bằng phấn trắng trên bàn, lại nhìn sang những bạn cùng bàn khác thân cận "hòa hợp", hắn thở dài nói.
()Vĩ tuyến là đường phân giới giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc
Xin đấy, bọn họ đã không còn là học sinh tiểu học nữa rồi, sao còn chơi cái trò ấu trĩ như thế?
Cô lười nói chuyện với hắn.
Vị trí của dòng phân chia vĩ tuyến kia, một bên thì sạch sẽ, còn bên kia thì lôi thôi không chịu nổi, người có mắt đều nhìn ra được, cô không thích ngồi cùng bàn với hắn đến như thế nào.
Hắn hoàn toàn bị coi thường, tay lướt qua vĩ tuyến kia, nghịch ngợm kéo mái tóc sạch sẽ của cô.
Cô giận dữ quay đầu.
Khụ? Hiện tại mới chịu nghe hắn nói sao?
"Bạn học, chẳng lẽ cậu không biết trời sinh đàn ông có một loại ham muốn chinh phục với phụ nữ khó trị sao, nếu cậu không muốn tôi nảy sinh hứng thú với cậu, vậy hãy chịu khó phục tùng một chút, ít làm chuyện khác người đi." Môi mỏng của hắn lộ ra nụ cười đáng ghét nhắc nhở cô.
Không nằm ngoài dự đoán, đáy mắt cô hiện ra ngọn lửa chán ghét.
Nhưng hắn vẫn không có một chút động tĩnh nào.
"Chẳng lẽ, thật ra cậu cũng thích tôi, cho nên tất cả những chán ghét này chính là cố ý quyến rũ?" Hắn nhún vai nói.
Nghe vậy, cô nhất thời cảm thấy khó thở, giống như bị sỉ nhục vô cùng nghiêm trọng, không chút nghĩ ngợi, cô vung tay về phía hắn.
Nhưng cổ tay mảnh khảnh của cô bị hắn vững vàng bắt được.
Trong không khí, nhất thời tóe lửa bốn phía.
"Nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng có ý đồ tát đàn ông!" Cầm lấy tay cô, hắn cảnh cáo, "Nếu không cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả!"
...
"Bốp" trong không khí truyền đến tiếng tát.
Cho dù bị tát hắn vẫn không có ý định xoa mặt, còn khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của cô bắt đầu trở nên run sợ.
Duy Đóa thở gấp, là hắn, thật sự là hắn!
Một cái tát không đủ để trút hết nỗi hận, ánh mắt của cô bốc cháy, ngọn lửa ấy có thể thiêu hắn thành tro.
Thế nhưng người bị “ngọn lửa” ấy thiêu lại không có bất cứ phản ứng gì.
Ngay khi cô không khống chế được lại định giơ tay lên vung một cái tát, thì cổ tay lại bị mạnh mẽ bắt lại.
"Hình, Tuế, Kiến!" Khi cô nghiến răng nghiến lợi hô tên của hắn, thì cô cũng cảm thấy cái lạnh thấm vào tận xương tủy.
Tuy rằng theo dấu vết của năm tháng, hiện tại khuôn mặt này cũng đã trở nên chín chắn, tang thương và ung dung, nhưng cái cằm mạnh mẽ, hai hàng lông mày anh tuấn, rậm rạp, vẫn quen thuộc như thế, quen thuộc như thể ác mộng gọi hồn.
"Đủ rồi, tôi tán thành cho cô tát một cái là bởi vì tôi quả thật nợ cô." Hắn đẩy tay cô ra, lạnh đạm nói.
Năm đó, nương theo ánh trăng tiến vào cửa sổ, thứ mà hắn thấy rõ không chỉ có khuôn mặt cô, còn có vết máu loang lổ dưới chân cô.
Những năm tháng ở trong tù, hắn không ngừng nhớ tới màu máu đỏ tươi ấy. Đó cũng là lần đầu tiên của hắn, cho nên hắn xúc động giống như muốn nuốt chửng, tất cả đều dựa vào cảm giác của một người đàn ông, căn bản không thể nào phán đoán được cái gì.
Nhưng lúc đó cô ấy thực sự có rên rỉ, phát ra tiếng quả thực vô cùng đau đớn.Tuy nhiên, không phải bọn Sài Nhân đã nói khi phụ nữ rên rỉ là muốn cố ý khơi gợi lửa tình của đàn ông hay sao?
Cũng bởi vì vết máu này, nên năm đó ở trên tòa án cho dù cô chỉ trích, vu tội thế nào, hắn đều khai nhận hết.
Trong thời gian ở tù, hắn thật sự chưa từng một lần nghĩ tới việc này có thể là do có người hãm hại hắn, một người châm lửa còn một người đốt. Nhưng hắn thật sự không thể không để ý. Hắn thật sự rất muốn biết, những giọt máu đó rốt cuộc là thật hay là giả ? Còn cô đã đạt được loại ích lợi và hứa hẹn nào, mới có thể làm ra loại chuyện thế này?
Cả người Duy Đóa đều phát run.
Chỉ một cái tát này làm sao có thể đủ được? ! Mà hắn vẫn còn có mặt mũi nói ra hai chữ "bạn học"!
Hắn bình tĩnh tự nhiên trở lại trước bàn, rút ra một tờ giấy, ở những chỗ trống lưu loát hạ vài nét bút.
"Chuyện tiền nong không cần phải lo lắng, tôi sẽ giúp cô giải quyết." Hắn sẽ từ từ "giải quyết", để cho cô tự nguyện nhảy xuống hố, thì trò chơi này mới có thể chính thức bắt đầu!
Hắn kí xong tên rồi để sang bên cạnh, lạnh lùng thản nhiên nói, "Nhưng tôi cảm thấy rất hiếu kỳ, năm đó cô giúp Tống Phỉ Nhiên lớn như vậy, chiếu cố, thậm chí không tiếc hy sinh thành như vậy, tại sao hiện giờ chỉ có vạn mà hắn cũng không giúp cô?"
Ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào cô, chờ một đáp án.
Sắc mặt Duy Đóa vừa trắng vừa đỏ, cô không hiểu Hình Tuế Kiến đang nói cái gì! Cô chỉ biết là hiện tại cô nghèo túng, ở hắn trong mắt hắn thật nhếch nhác và đáng cười.
"Hình Tuế Kiến, tại sao anh vẫn còn sống, tại sao anh không chết đi? !" Không phải nói nhà tù chính là địa ngục chốn nhân gian sao? Hơn nữa với loại tội của hắn, ở bên trong đó phải vô cùng khổ sở chứ.
Tại sao hắn lại sống tốt như vậy? Thậm chí còn có thể cao cao tại thượng đến vậy?
Khi hắn ở tù được một năm, cô cố tình vô ý hỏi những người làm tình nguyện, nghe nói ở trong ngục giam dễ dàng bị người
ức hiếp nhất chính là loại tội phạm cường gian.
Khi cô nằm ở trong phòng phẫu thuật lạnh như băng, khi cô phải chịu đựng những đau khổ, khuất nhục và tra tấn trên thế giới này, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh hắn bị lăng nhục, cô mới có thể cắn răng vượt qua nỗi đau!
Trước khi chưa có Tiểu Lộng và Tư Nguyên, cô đều dựa vào thù hận và ảo tưởng mà sống.
Nhưng hiện tại hắn lại sống tốt như vậy, không thiếu cánh tay hay chiếc chân nào, khỏe mạnh như vậy, giàu có như vậy đứng ở trước mặt cô! Lầm sao cô có thể không hận, không mất bình tĩnh trước tất cả những chuyện này? Một cái tát làm sao có thể giải quyết được mọi chuyện giữa hắn và cô!