Duy Đóa ăn nốt phần cháo gà còn lại, từ từ ăn từng thìa một, dạ dày ấm áp cũng ấm cả trái tim.
"Ăn chậm một chút, đừng vội như vậy." Tư Nguyên dịu dàng nói.
Khóe môi của cô bất giác cong lên ý cười, bệnh tình của Tiểu Lộng đã có chuyển biến rõ ràng, bên cạnh lại có người khiến cô an tâm, cô vô cùng hi vọng thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này.
"Cám ơn anh, Tư Nguyên." Cô lên tiếng, khẽ mỉm cười.
Có anh ở bên cạnh thực sự vô cùng tốt. Ở cùng với anh, cô vĩnh viễn sẽ không cảm thấy áp lực.
"Khách khí gì chứ." Anh cũng nở nụ cười.
Trong không khí tràn đầy sự ấm áp.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên, anh vừa thấy số gọi đến, lập tức đứng dậy đi ra ngoài tiếp điện thoại.
"Anh ở bệnh viện... một người bạn có chút việc, xin lỗi, không thể đi cùng với mọi người..."
Duy Đóa loáng thoáng nghe thấy nội dung điện thoại của anh, khóe môi của cô cũng dần dần trở về bình thường, lặng lẽ ngồi ở ghế tựa. Cô đã quên, hiện tại anh đã có đời sống tình cảm riêng tư, đối với anh mà nói, người có thể nhận được sự ấm áp ấy, ở bên cạnh anh đến khi già đi không phải là cô.
Cô và anh chỉ là bạn mà thôi. Trong lòng cô yên lặng nhắc lại những lời này. Trước kia cô đã không cưỡng cầu duyên phận, hiện tại càng không, cho dù đáy lòng luôn có tiếc nuối.
Tư Nguyên tiếp xong điện thoại, trở về mỉm cười với cô, nhưng cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
Duy Đóa cố gắng nở nụ cười, "Anh có hẹn với bạn gái à? Thật ra anh không cần phải ở lại đây giúp em đâu, mình em cũng có thể chăm sóc được Tiểu Lộng."
Với tư cách là một người bạn, anh đã làm quá nhiều rồi.
Anh chăm chú nhìn cô, trong nháy mắt, càng trầm mặc hơn. Di động của anh lại vang lên. Anh vừa thấy số gọi đến, không muốn nhận, nhưng tiếng chuông di động bám riết không tha.
"Mau nhận điện thoại đi, nếu không bạn gái anh sẽ giận đấy." Cô thúc giục.
"Không phải là cô ấy, là chị gái của anh." Ôn Tâm rất am hiểu ý người khác, sau khi anh nói xin lỗi, cô ấy không nói thêm gì nữa, ngược lại còn nhờ anh ân cần thăm hỏi Duy Đóa, điều này làm cho anh vô cùng băn khoăn.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng chuông di động của anh thật sự rất ầm ĩ, anh không thể không nhận điện thoại.
Anh vừa nhận điện thoại, Duy Đóa mơ hồ nghe được một ít nội dung. Chị gái anh dường như rất tức giận, bất mãn chất vấn anh, vì sao chuyện quan trọng như vậy cũng thất hẹn? Anh đặt bạn gái của anh ở vị trí nào? Duy Đóa nhíu mày, cô không biết hóa ra hôm nay anh còn có chuyện quan trọng phải làm. Duy Đóa trầm mặc, loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta không thoải mái, như thể cô vô ý phá hủy thứ gì đó.
"Mọi người xác định thế là được rồi, em lại không hiểu mấy chuyện này, mọi người thấy tốt là được rồi." Tư Nguyên vô cùng bất đắc dĩ.
Bên phía kia, đối phương lại không ngừng đay nghiến, anh phải mất mấy phút mới trấn an được đối phương.
Cơ thể Duy Đóa dần dần cứng ngắc. Bởi vì cô dường như mơ hồ nghe thấy chọn kẹo cưới, bánh trôi và nhiều thứ khác.
Chờ anh cúp máy, Duy Đóa miễn cưỡng cười hỏi, "Trong nhà anh có người muốn cưới sao?" Hai chị gái của anh đều đã lập gia đình, cô thật sự không nghĩ ra được, mua kẹo cưới và bánh trôi có công dụng gì.
Cô tự hỏi vì sao lại nghe rõ như vậy? Vì sao... cô nhất định phải nghe từ chính miệng anh nói? ...
Vì sao đến bây giờ, cô vẫn không chấp nhận sự thật?
"Làm bạn bè thì không nên giấu diếm lẫn nhau!" Cô cố gắng để làm cho giọng mình nghe thật nhẹ nhàng.
Tư Nguyên trầm mặc, cuối cùng, chua sót nói ra: "Anh... Quốc khánh anh sẽ đính hôn..." Sau khi đính hôn, chính là chuẩn bị cho hôn lễ .
Duy Đóa cố gắng chớp mắt, để cho con ngươi không cảm thấy đau đớn.
"Chúc mừng." Nụ cười của cô vẫn không thay đổi.
Làm bạn bè chỉ có thể chúc phúc.
"Vậy anh còn ở chỗ này làm gì? Chọn kẹo cưới là chuyện rất quan trọng, làm sao không xuất hiện được chứ? Cho dù là cô dâu tính tình tốt thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái!" Cô đứng dậy, quyết đoán đuổi người.
Tư Nguyên bị đẩy ra cửa muốn nói lại thôi.
"Tư Nguyên, em tốt lắm em rất mạnh mẽ!" Duy Đóa giành trước trả lời, "Em vô cùng cám ơn anh."
Đây là lời nói từ trong lòng cô. Thật sao? Cô thật sự có thể mạnh mẽ ư? Nếu đúng vậy, vì sao anh lại thoáng nhìn thấy chút do dự trong mắt cô. Một ngày Tiểu Lộng còn chưa tỉnh lại, cô nhất định sẽ rất sợ. Anh muốn ở lại bên cạnh cô.
"Tạm biệt." Duy Đóa đóng cửa lại.
Trong cửa, ngoài cửa, đều vô cùng yên tĩnh. Khoảnh khắc đóng cửa lại kia, cô ngồi xổm xuống, trên mặt biểu cảm phức tạp thâm u, cô cúi đầu, chôn chặt vào đầu gối. Trái tim thật sự vô cùng khó chịu. Nhưng cô phải mạnh mẽ! Cô không thể để cho bất kì ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
...
Tư Nguyên ở bên ngoài cửa đứng yên thật lâu. Thật ra, anh cũng không xác định được. Trong lòng không muốn nghĩ đến đám cưới, không phải bởi vì thật sự bận rộn nhiều việc, mà là đột nhiên anh thật sự không xác định được. Anh thật sự muốn kết cục này sao? Khi nhìn thấy Hình Tuế Kiến ôm lấy cô hôn nồng nàn, trong lòng rõ ràng là ghen tị, khổ sở như vậy.Đồng thời, anh cũng cảm thấy hâm mộ. Vì sao người khác có thể dám yêu dám hận, còn anh lại không làm được? Anh cũng rất muốn không cần phải băn khoăn, thành thật đối mặt với trái tim mình.
Đính hôn đại biểu cho mọi chuyện đều kết thúc. Sau hôn nhân, anh không có khả năng bảo trì tình bạn hiện có với Duy Đóa nữa, bởi vì anh sẽ phải chịu trách nhiệm với một người khác, vì không muốn xảy ra hiểu lầm, không muốn làm cho gia đình tranh cãi, cho nên hai người bọn họ chỉ có thể dần dần xa cách.
Khi có ý niệm này, anh rành mạch thấy rõ bản thân phải chống cự biết bao khi ở cạnh người phụ nữ đó, từ nay về sau để cho Duy Đóa dần dần rời khỏi cuộc sống của anh.Anh không muốn đi chọn kẹo cưới.Bởi vì, trong lòng anh cũng không có cảm giác ngọt ngào. Ý niệm càng chấp nhất càng sâu, bước đi của anh cũng trở nên vô cùng nặng nề.
...
"Công ty có chút việc, muộn một chút nữa tôi đến đón cô." Tám giờ tối, cô nhận được điện thoại của Hình Tuế Kiến.
Nhưng cô cũng không ở lại chờ hắn.
Một mình Duy Đóa đi trên phố.
"Bác sĩ, Tiểu Lộng có phải sắp tỉnh rồi không?"
"Cô Kiều, bệnh nhân vẫn đang trong thời kì hôn mê, ánh mắt cũng sẽ thường chuyển động, thậm chí có chút tự nhiên nháy mắt, còn có thể nghe thấy, nhưng đối với sự kích thích từ bên ngoài bọn họ không có cảm giác gì, nếu não bộ thần kinh của bệnh nhân có khả năng tiếp nhận được, có thể nói ánh mắt chuyển động, cắn nuốt, đều chính là biểu hiện tình huống của một loại người thực vật."
Câu trả lời của bác sĩ vô cùng tàn nhẫn, khiến cho tất cả hi vọng trong chớp mắt của cô đều tan biến, toàn thân rét lạnh. Hóa ra vẫn không có hi vọng. Thậm chí trong ngôn ngữ của bác sĩ cũng ám chỉ Tiểu Lộng của cô có khả năng sẽ trở thành người thực vật!
Cô không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bả vai mảnh khảnh gầy yếu dường như bị ấp lực trầm trọng mà chao đảo. Đả kích liên tiếp khiến cô không khỏi hốt hoảng, vô cùng mỏi mệt.Một mình bước thật lâu trên đường, cô dừng chân tại một quán ven đường. Đêm nay, rất muốn uống một chén.Cô không uống rượu, trước kia cô lại càng không uống rượu. Một chén say thật sự có thể giải ngàn sầu sao? Đột nhiên cô rất muốn thử xem.
"Này, sao hôm nay chỉ có một mình cô?" Ông chủ nhìn thấy cô nhiệt tình tiếp đón.
Cô nhợt nhạt cười, không nói thêm gì, gọi đồ ăn, tìm bàn trống ngồi xuống.
Ông chủ cũng đã quen, như thể sớm quen với sự lãnh đạm của cô.
"Ông chủ, mang mấy chai bia đến đây."
Một lát sau, ông chủ bưng đồ ăn nóng cùng bia đến, lại hỏi thêm một câu: "Bạn trai trai và em gái cô đâu, không cùng đến sao?" Bia cũng đã mang ra rồi, sao còn chưa thấy bạn trai cô đến?
Cô thường cùng Tư Nguyên mang theo Tiểu Lộng đến quán này ăn cơm.
Cô mỉm cười: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi."
Tư Nguyên muốn đính hôn, sau này sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì vậy, không thể để cho người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Ông chủ có chút xấu hổ, ngượng ngùng rời đi.
Tiểu Lộng có khả năng sẽ trở thành người thực vật, không biết còn có cơ hội lại hoạt bát cùng cô ngồi ở chỗ này hay không.
Lót dạ chiếc bụng lạnh lẽo, cô tự nói với mình, hôm nay phóng túng, là vì ngày mai phải bày ra vẻ mặt ung dung trước sau như một.
...
Trong công ty, Hình Tuế Kiến đang cùng mấy người họp cổ đông. Trong cuộc họp, mấy người khác nhiệt liệt thảo luận, chỉ có một mình hắn rõ ràng không yên lòng. Hắn không liên lạc được với Kiều Duy Đóa, mấy lần gọi điện thoại, di động của cô luôn trong trạng thái không có người nghe.
"Tôi cảm thấy chúng ta nên đầu tư vào bất động sản, các căn hộ lần này ở Bích Quế Viên tiêu thụ thật sự không hề tồi, giá cả ưu đãi, đường xá tốt, kiến trúc của các căn hộ cũng ổn, nhưng lại tiêu thụ vào mùa ít khách, nếu chúng ta đầu tư một số tiền lớn vào tòa nhà đó, sáu tháng cuối năm nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!" Sài Nhân tràn đầy hăng hái.
"Nhưng hiện tại đầu tư vào bất động sản rất mạo hiểm... Bắc Kinh và Thượng Hải đều đã giảm xuống %..." Tiểu Béo vô cùng băn khoăn.
"Đó là Bắc Kinh và Thượng Hải, suy nghĩ ở từng thành phố cũng không giống nhau! Cậu xem hiện tại những thành phố khác đều đang suy thoái, nhưng giá nhà ở của thành phố Ôn chúng ta không hề thay đổi sao? Vẫn chạy trên một đường thẳng!"
Tiểu Béo ngập ngừng, "Đó là bởi vì gần đây toàn bộ nhà ở đều không có lượng giao dịch!"
"Tất cả mọi người đều đang chờ đợi mà thôi, thành phố Ôn hàng năm từ tháng sáu đến tám tháng, thị trường nhà ở thường ảm đạm, thậm chí sẽ còn hơi suy thoái, tuy nhiên chỉ sau tháng chín trở đi nhất định sẽ tăng, ít nhất cũng phải từ % trở lên!" Sài Nhân đối với thị trường nhà ở sáu tháng cuối năm vô cùng tin tưởng, "Mọi người nghĩ xem, thành phố Ôn của chúng ta vốn có quan niệm truyền thống, có nhà ở mới là có gia đình, hơn nữa có biết bao nhiêu Hoa Kiều về nước nhất định sẽ tìm một chỗ để an dưỡng tuổi già, thị trường nhà ở làm sao có thể suy thoái được chứ? !"
"Nhưng…" Tiểu Béo vẫn cảm thấy không ổn.
"Tiểu Béo, sao lá gan của cậu nhỏ như vậy, như vậy thì làm sao phát tài được chứ?!" Sài Nhân khiển trách.
"Lão đại, mua toàn bộ căn hộ của Bích Quế Viên từ trên xuống dưới, chúng ta sẽ để cho Tống Khải Nguyên biết anh lợi hại thế nào!" Đợi nhiều năm như vậy, chính là chờ một ngày này.
Hình lão đại của bọn họ là ai, là người Tống Khải Nguyên không muốn nhận thì sẽ không nhận được sao?
"Tôi đồng ý." Ôn Ngọc đã sớm đấu tranh một hồi cuối cùng quyết định đồng ý.
Còn hắn luôn trong trạng thái ở trên mây, cầm di động lạnh lẽo ở trong tay.
Lúc này, di động của hắn đột nhiên chuyển động, hắn lập tức nhận máy, "Đi đâu? Vì sao không tiếp điện thoại? !" Giọng điệu của hắn thật sắc bén.
Nhưng sau khi nghe thấy đối phương trả lời.
"Tôi sẽ lập tức đến, phiền ông trước đó giúp tôi chăm sóc cô ấy!"
Bỏ lại một đống người, hắn đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt Ôn Ngọc hiện lên một chút bi thương.