Cô vẫn điềm nhiên ngồi im bất động, nếu không cẩn thận quan sát thì khó mà phát hiện cổ họng cô đang phát ra những tiếng hít không khí rất nhỏ.
Hình Tuế Kiến liếc thoáng một cái rồi đứng dậy đi vòng qua người cô, thế nhưng cánh tay gã bị túm lại.
Cô níu chặt tay gã, không đứng dậy mà vẫn ngồi im tại chỗ với thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
“Anh nói lại lần nữa xem, anh có muốn cưới tôi không?” Từ khóe môi cô bật ra từng chữ.
Gã dùng giọng điệu buốt giá nhất hỏi lại, “Kiều Duy Đóa, em nghe chưa rõ sao?”
“Đúng!” Cô túm chặt cánh tay gã không buông, cô muốn nghe thật rõ!
Cô luôn cho rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể buông tay Hình Tuế Kiến, nhưng tại sao lúc nó diễn ra chân thực thì cô lại cảm thấy luống cuống? Rõ ràng đã tới thời điểm đầy đủ sức lực, nhưng tại sao giờ này lòng dạ cô lại rối bời? Bởi vì cô biết giờ đây phải thực sự chia tay. Những dấu vết từng có với nhau trong cuộc sống, những lần âu yếm mặn nồng, đều phải lần lượt bôi xóa.
“Tôi sẽ không cưới em!” Cô muốn nghe thì gã sẽ nói thật rõ.
Cô vẫn ngồi im bất động, hỏi: “Nhưng anh mua nhẫn.” Nếu không muốn kết hôn, tại sao gã đi mua nhẫn?
Lúc ngồi trên taxi cô suy nghĩ rất nhiều, sở dĩ Hình Tuế Kiến đổi thuốc để tạo hiện tượng cô mang thai giả chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, Hình Tuế Kiến muốn cô cuối cùng tự thành hạt bụi rơi xuống, gã sẽ bồi cho cô một đòn chí tử; khả năng thứ hai, Hình Tuế Kiến thực sự muốn cưới cô nên mới giở trò…
Gã lạnh lùng vặn ngược, “Nếu tôi không mua nhẫn thì sao lừa được em?”
“Vì thế nó chỉ là một đạo cụ?” Một đạo cụ để lừa cô nhập cuộc?
“Đúng!” Gã trả lời không chút do dự.
“Vậy bây giờ anh định xử lý đứa con trong bụng tôi thế nào?” Cô bình tĩnh từ từ thăm dò chân tướng.
Gã không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.
Một lát sau vẫn không nghe gã trả lời, cô lại tiếp tục ép hỏi: “Hình Tuế Kiến, anh để tôi ‘mang thai’ là có mục đích gì?”
Một phút sau, rốt cuộc gã cũng nhàn nhạt mở miệng: “Kiều Duy Đóa, nếu tôi không làm em ‘mang thai’, liệu em có ngồi ở đây để chờ tôi đi đăng ký kết hôn và liên tục truy vấn tôi tại sao không?”
Tối qua là ai bước đi mà không thèm ngoảnh lại? Nếu không nghĩ tới việc đang mang thai thì cô đã lao về phía tình yêu của mình! Chính vì cô ‘mang thai’ nên mới cho gã cơ hội.
Vẻ thản nhiên châm chọc của gã làm sắc mặt cô tái nhợt.
“Vậy anh sẽ không cưới với tôi?” Cô lại hỏi.
“Đúng, tôi sẽ không cưới em! Kiều Duy Đóa, sao em cứ bám theo một người đàn ông để hỏi có muốn cưới mình hay không như thế, em đã hỏi đủ chưa?” Kiêu ngạo của cô đâu hết rồi?
Sự thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của gã khiến sắc mặt cô càng kém hơn.
Cô im lặng nhưng buông tay gã ra. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vô định như thể đang đợi gã rời đi.
Cô yên lặng như thế khiến chân gã nặng trĩu, làm cách nào cũng không thể bước nổi.
“Kiều Duy Đóa, em không mang thai.” Rốt cuộc gã cũng cho cô biết. Nói xong, gã bình tĩnh chờ đợi phản ứng dữ dội của cô.
Tình tình cô rất tệ, có lẽ gã sẽ nhận ngay một cái tát nảy lửa từ cô. Thế nhưng cô im lìm, chẳng hề có bất cứ động thái nào.
Cô không kinh ngạc, không khó tin cũng chẳng cuồng loạn. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm gã thấy lạ lùng.
“Vậy anh đổi thuốc để tôi nghĩ mình đang mang thai cũng là kế hoạch trả thù ư?” Cô nhìn ngoài cửa sổ, cất giọng nói lãnh đạm.
Gã giật bắn người, gã không ngờ cô đã biết chuyện.
“Hình Tuế Kiến, anh có biết vì đến kỳ kinh nguyệt mà tôi phải nhập viện, lúc vào đó tôi khổ sở, dở khóc dở cười biết bao nhiêu không?” Cô tưởng mình sẽ rất kích động, ấy vậy mà bây giờ cô thấy mình bình tĩnh tới đáng sợ.
“Tôi cũng thế, chẳng phải em nói dối Tiểu Lộng là con gái tôi sao?” Gã nhàn nhạt phản bác, “Tôi cũng muốn em nếm thử mùi vị này!”
Quả nhiên, bấy giờ người chấn động đổi ngược lại là cô.
“Anh…” Gã biết từ bao giờ?
“Có một hôm Tiểu Lộng bị thương, tôi đưa con bé tới bệnh viện và thấy giấy xét nghiệm máu của con bé là nhóm máu B. Em nhóm máu A, tôi nhóm máu O, nếu Tiểu Lộng là con gái tôi thì không thể nằm nhóm máu B được.” Đứa con gái của bọn họ đã chết rồi!
Gã cũng vì vậy mà từng kích thích một trận. Hệt như những gì cô đã nói, gã cũng khổ sở, mất mát, dở khóc dở cười hơn cả cô.
Kiều Duy Đóa cảm thấy gã quá đáng sợ vì có thể che đậy tốt đến mức này, và sự thật đang dần dần rơi vào khả năng thứ nhất.
Cô đột nhiên hỏi, “Anh làm nhiều việc như vậy, mục đích của anh là gì? Là thích tôi hay hận tôi?” Hai đáp án cực đoan làm cô bối rối và khó hiểu.
Quai hàm của gã giật giật, gã không ngờ cô hỏi dám thẳng toạc. Cô có cần làm sáng tỏ mục đích của người khác như vậy không? Bây giờ tình hình rất bất lợi mà cô còn đặt câu hỏi!
“Kiều Duy Đóa, em kiêu căng và tự gạt mình đến mức khiến người ta buồn cười! Điều gì làm em nghĩ rằng tôi phải yêu thích một ả đàn bà đã từng ám hại mình?” Gã sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Lời tuyệt tình của gã như một lưỡi búa bổ mạnh vào ngực cô. Đúng vậy, cô dựa vào điều gì chứ?
“Em còn muốn hỏi gì nữa không?” Nếu cô muốn tìm tổn thương, gã sẽ chẳng lưu tình.
Cô ngừng một lát rồi lắc đầu, “Không, những gì nên hỏi tôi đều đã rõ.”
Gã lại xoay người.
“Tôi hỏi anh ba lần có muốn cưới tôi không, cả ba lần anh đều trả lời không. Tôi hiểu đây là đáp án trong lòng anh, miễn bàn tranh luận.” Cô kiêu ngạo ngồi thẳng thắt lưng, mở to đôi mắt, lẩm bẩm cho mình mà cũng là cho gã nghe.
Gã khựng bước.
“Tôi sẽ rời khỏi anh, từ nay về sau ai đúng ai sai, ai sống ai chết cũng không liên can đến chuyện của đối phương nữa! Chúng ta đừng gặp nhau, đừng dây dưa và hãy vĩnh viễn làm kẻ xa lạ!” Cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đôi mắt vẫn mở to, thậm chí chưa hề chớp.
Giọng cô nặng trĩu như thể đang giận dữ, trái tim gã bắt đầu đập thình thịch mất tốc độ.
“Vậy cũng tốt! Tối nay trước khi tôi về, hy vọng em đã chuyển ra khỏi nhà tôi. Em tìm được tình yêu của mình rồi thì hãy chạy về ổ chuột đó đi! Đừng để tôi thấy em ham mê giàu sang, ăn ở hai lòng!” Câu cuối cùng gã nói bằng giọng điệu gay gắt tàn nhẫn.
Cô ngừng hít thở, chút lòng tự trọng mà gã cũng chẳng chừa cho cô.
“Anh yên tâm…” Thật lâu sau, từ quai hàm cứng nhắc của cô cũng bật ra ba chữ.
Rốt cuộc cũng kết thúc.
Gã hạ quyết tâm bước thẳng về phía trước mà không hề ngoảnh lại, còn cô vẫn ngồi bất động với đôi mắt vô định.
Bên ngoài lớp cửa sổ kính, gã leo lên xe, đạp mạnh chân ga và rời đi…
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, xa đến độ không còn thấy phương hướng của nhau nữa.
…
Duy Đóa về nhà lúc trời chạng vạng, thật bất ngờ khi thấy Tiểu Lộng cũng ở nhà.
“Mẹ, ba gọi điện thoại tới trường bảo hôm nay con phải dọn đi với mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải ba mẹ cãi nhau không?” Tiểu Lộng vừa thấy cô đã hoảng hốt hỏi.
Trong điện thoại, giọng ba lạnh nhạt như người xa lạ.
Hình Tuế Kiến thực quá nhẫn tâm! Vừa trở mặt xong thì đuổi mẹ con cô ra ngoài cũng thật khẩn cấp, như thể mẹ con cô là rác rưởi.
Cô chầm chậm chớp mắt một cái, nói: “Đúng, nghiêm trọng hơn cãi nhau! Mẹ con mình phải dọn đi, Tiểu Lộng, con coi trong phòng còn sót thứ gì không, mẹ cũng lên lầu xem thử.” Giọng cô thật bình tĩnh.
“Mẹ, con không đi, con muốn ba…” Bỗng dưng bị đổi xử lạnh nhạt nên từ lúc ở trường tới giờ Tiểu Lộng luôn đè nén, nhưng khi nghe mẹ xác nhận đáp án thì bé bật khóc nức nở.
“Anh ta không phải ba của con.” Cô không đủ sức để an ủi con gái, cô chết lặng đi lên lầu.
Đến lầu hai, cô nhìn xung quanh một lượt. Thật ra, đa số hành lý cô đã thu dọn xong, bây giờ những thứ cần lấy không còn nhiều lắm. Nhưng tại sao cô cảm thấy mình dường như để sót một thứ gì đó rất quan trọng ở nơi đây? Là đồ dùng hàng ngày ư? Cô tới phòng tắm lấy khăn lau mặt, bàn chải đánh răng, quăng hết vào sọt rác.
Cô lau sạch mọi dấu vết âu yếm đã từng xảy ra trong phòng tắm, rồi xoay người nhìn mình trong gương. Trong gương, đôi mắt cô vẫn mở to, dẫu rằng ánh mắt đã cay xè.
“Alo, Thường Hoan hả?” Cô gọi một dãy số.
“Ừ, tớ đây, có việc gì thế Duy Đóa?” Nhận được điện thoại của cô, làm tinh thần Thường Hoan càng thêm căng thẳng.
“Tớ muốn hỏi căn phòng tớ ở trước kia đã cho ai thuê chưa?” Nếu đã có người thuê, tối nay cô và Tiểu Lộng thật sự phải ngủ ngoài đường.
“Chưa, Tư Nguyên chẳng chịu cho ai thuê.” Thường Hoan đáp.
“Vậy thì tốt quá!” Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong điện thoại, Thường Hoan do dự một lát rồi hỏi: “Duy Đóa, cậu ổn chứ?” Sau đêm đó, cô luôn lo lắng cho bạn.
Cô khựng lại vài giây rồi nhắm mắt đáp: “Ổn, tớ ổn mà.” Rốt cuộc cũng có người hỏi cô có ổn hay không, cảm giác này thật tốt.
Sau khi cúp máy cô lại mở mắt ra, phát hiện xung quanh hơi nước mênh mông và chiếc bóng trong gương trở nên mơ hồ.
“Sao có thể như thế?” Cô cuống quýt lau gương, nhưng bất kể cô lau ra sao thì nó vẫn mênh mông hơi nước.
Cô nhanh chóng biết rõ nguyên nhân, “Đừng khóc, mày không được khóc!” Cô nhìn gương hét to, ra lệnh cho chính bản thân mình.
Cô mở lớn hai mắt, tiếp tục mở to thật to tựa như lúc ngồi trong quán café Starbucks. Chỉ cần cô làm thế thì sẽ không ai nhìn thấy đáy lòng yếu đuối và đầy tổn thương của cô.
“Đừng khóc, xin mày đừng khóc!” Cô hoảng hốt ra lệnh, thế nhưng cách thức này có vẻ đã mất đi hiệu lực, nước mắt cô vẫn trào tuôn như đê vỡ.
…
Một tiếng sau, cô kéo vali xuống lầu.
Tiểu Lộng vẫn còn khóc sướt mướt.
Cô tới phòng Tiểu Lộng nhìn xung quanh một vòng, xác định không còn sót gì mới kéo tủ quần áo lấy cái vali nhỏ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Giọng cô rất bình thản.
“Con không muốn đi, con muốn ở đây chờ ba về, con muốn hỏi ba tại sao bỗng nhiên không cần mẹ con mình nữa!” Tiểu Lộng bướng bỉnh hét lớn.
“Đi!” Cô kéo tay Tiểu Lộng
Chẳng những Tiểu Lộng không đi mà còn hất tay cô ra, ngồi bệt xuống cầu thang ra vẻ chống đối.
Cô im lặng quan sát cô bé, cất giọng đều đều, “Đừng chọc giận mẹ.” Tiểu Lộng trưởng thành rất sớm, trước nay luôn vâng lời cô, thế mà bây giờ cuối cùng là ai dạy hư bé?
Tiểu Lộng định phản bác, nhưng khi ngước mắt lên thì bé hoàn toàn ngỡ ngàng. Bởi vì mắt mẹ sưng rất to, rõ ràng mẹ vừa khóc xong.
“Nếu con không nắm chắc thì đừng ở lại đây để người ta sỉ nhục!” Cô điềm nhiên cảnh cáo Tiểu Lộng
Tiểu Lộng khẽ nhếch môi nhìn cô chằm chằm.
“Vậy con có muốn đi với mẹ không?” Cô sầm mặt ép hỏi, như thể chỉ cần Tiểu Lộng lắc đầu thì cô thật sự sẽ nhẫn tâm bỏ bé.
“Con, con đi với mẹ…” Rốt cuộc Tiểu Lộng cũng ngoan ngoãn đứng dậy.