Bình Thụ Bạch lập tức lao ra cửa phòng, chạy tới hỏi Trình Thành Ngữ. “Cậu có ý gì nha?” Hắn cầm tấm hình trong tay, oán hận chất vấn ý đồ của Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ như cũ cười rực rỡ, hắn một chút cũng không sợ sắc mặt khó chịu của Bình Thụ Bạch, lớn mật đáp lại một câu,“Cho anh xem nha!”
“Tại sao muốn tôi nhìn mấy thứ này?” Bình Thụ Bạch thở hổn hển nói: “Tôi không giống cậu, tôi sẽ không suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ.”
“Em chính là sợ anh không giống em, cho nên mới đưa cho anh xem nha! Học trưởng --”
“Để làm gì?”
“Anh có cảm thấy tình tình của mình gần đây hay khó chịu?” Trình Thành Ngữ thật cẩn thận nhắc nhở Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch ở trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sở dĩ tính tình hắn không tốt còn không phải do Trình Thành Ngữ làm hại.Nếu không phải hắn luôn nở nụ cười rực rõ,không có chuyện gì cũng đi qua đi lại trước mặt hắn, cho nên tính tình hắn mới xấu như vậy!
Hai mắt Bình Thụ Bạch hung hăng trừng mắt lại.
Trình Thành Ngữ vẫn không biết sống chết nói lời vô ích với Bình Thụ Bạch: “Theo chuyên gia học giả thuyết pháp, anh chưa thỏa mãn dục vọng nên tính tình mới hay bực bội như vậy......”
“Tôi không phải chưa thỏa mãn dục vọng.” Bình Thụ Bạch khó thở hô to.
“Nhưng mà anh không có bạn gái, mà không có bạn gái thì không thể tính, đều đó đại biểu cho cuộc sống không được thoả mãn......”
Trình Thành Ngữ đang định tiếp tục nói nhưng Bình Thụ Bạch lại sớm oán hận cắt đứt lời nói của hắn.
“Trình Thành Ngữ,cậu nói đủ chưa?”
“Còn chưa nha, anh để em nói thêm vài câu nữa.” Hắn tuyệt đối sẽ nói rõ ràng với học trưởng.
“Tôi không nghe!”
“Học trưởng,anh đừng cố chấp như vậy,nếu không để mình phát tiết ra sẽ rất thống khổ. Mà em đưa sách đó cho anh mượn, để anh có thể thư giãn tinh thần và thể xác.” Trình Thành Ngữ càng nói càng cảm thấy mình thật vĩ đại.
Bình Thụ Bạch nghe xong tức đến muốn hộc máu .
“Cậu muốn gì tùy cậu nha…………. .” Bình Thụ bạch hoàn toàn không cảm kích, đem tất cả sách và phim trả lại cho Trình Thành Ngữ.
“Học trưởng, anh không thích xem phim này à?”
“Đúng!” Bình Thụ Bạch tức giận nói.
“A!” Trình Thành Ngữ nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hiển nhiên nhận một đả kích không nhỏ. Trong lòng hắn chán nản, cẩn thận hỏi một tiếng, “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Không thể.” Hắn không thích nghe .
Nhưng Trình Thành Ngữ cũng không để ý tới cự tuyệt của Bình Thụ Bạch, vẫn tiếp tục hỏi .
“Học trưởng, anh không phải Gay à?” Trình Thành Ngữ hết sức cẩn thận hỏi.
Sắc mặt Bình Thụ Bạch lập tức biến thành màu gan heo.
“Trình Thành Ngữ, cậu đang nói chuyện ma quỷ gì?” Học đệ này, dám hoài nghi hắn nha!
Hắn có lầm hay không a? Là ai luôn dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn? Là ai mỗi lần đều dùng ngôn ngữ làm hắn đỏ mặt tim đập mạnh?!
Là hắn, là hắn Trình Thành Ngữ nha!
Hắn còn chưa nói hắn,Trình Thành Ngữ là Gay, hắn còn dám chỉ ngược mũi tay nói hắn như thế!
“Cậu mới là Gay!”
“Em không phải.” Trình Thành Ngữ lắc đầu, hắn chỉ là thích học trưởng, còn các nam sinh khác hắn không có thích đâu nha.
“Tôi cũng không phải.” Bình Thụ Bạch nói như đinh đóng cột.
“Nhưng anh không chịu nhìn sách đó,mà những người bình thường đều thích xem nha.” Trình Thành Ngữ chỉ những điểm không giống nhau giữa Bình Thụ Bạch và người khác.
“Tôi thích xem.” Bình Thụ Bạch rốt cục nói thật.
Lúc này Trình Thành Ngữ mới đắc ý nở nụ cười.
Bình Thụ Bạch nhất thời biết dưới tình thế cấp bách ban nãy, hắn thú nhận tâm sự giấu ở trong lòng.
Hắn lập tức quê quá hóa khùng nói: “Mặc kệ tôi thích xem hay không thích xem, dù sao tôi không cần cậu đưa này nọ!” Bình Thụ Bạch cầm ảnh và phim trong tay trả lại hết cho Trình Thành Ngữ, còn hung tợn nói với hắn,“Tôi không cần.”
“Em cũng không cần.” Trình Thành Ngữ cầm lấy đồ vật này nọ trở về.
Bình Thụ Bạch dường như thở hổn hển nói: “Cậu không cần lấy đồ này nọ sao bắt tôi nhận?” Hắn cũng không phải thùng rác. “Bởi vì ta bình thường đều có cách phát tiết, cậu thì không có! Cho nên này đồ vật này cho cậu, cậu mới không bị nghẹn .”
Trình Thành Ngữ nói trúng chỗ cấm kỵ.
Bình Thụ Bạch nghe xong sau cảm thấy tức đến thở không ra hơi.
Quên đi! Nếu nói chuyện với kẻ điên Trịnh Thành Ngữ này nửa, hắn không muốn điên cũng rất khó .
Bình Thụ Bạch quyết định không cãi với Trình Thành Ngữ.
Hắn đem tất cả đồ mang về trong phòng cậu ta, dù sao tất cả hắn cũng không xem, hắn thầm nghĩ, Trình Thành Ngữ không thể cằm cây đao ép ngay cổ ép hắn xem?
???
Bình Thụ Bạch đem cuộn phim mang trong phòng, ánh mắt lén liếc một cái, thậm chí còn thấy hình ảnh trên tấm hình!
Loại này đồ vật này thật ra hắn lần đầu tiên nhìn thấy, không biết bên trong là cái quỷ gì nha!
Bình Thụ Bạch lập tức lao ra cửa phòng, chạy tới hỏi Trình Thành Ngữ. “Cậu có ý gì nha?” Hắn cầm tấm hình trong tay, oán hận chất vấn ý đồ của Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ như cũ cười rực rỡ, hắn một chút cũng không sợ sắc mặt khó chịu của Bình Thụ Bạch, lớn mật đáp lại một câu,“Cho anh xem nha!”
“Tại sao muốn tôi nhìn mấy thứ này?” Bình Thụ Bạch thở hổn hển nói: “Tôi không giống cậu, tôi sẽ không suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ.”
“Em chính là sợ anh không giống em, cho nên mới đưa cho anh xem nha! Học trưởng --”
“Để làm gì?”
“Anh có cảm thấy tình tình của mình gần đây hay khó chịu?” Trình Thành Ngữ thật cẩn thận nhắc nhở Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch ở trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sở dĩ tính tình hắn không tốt còn không phải do Trình Thành Ngữ làm hại.Nếu không phải hắn luôn nở nụ cười rực rõ,không có chuyện gì cũng đi qua đi lại trước mặt hắn, cho nên tính tình hắn mới xấu như vậy!
Hai mắt Bình Thụ Bạch hung hăng trừng mắt lại.
Trình Thành Ngữ vẫn không biết sống chết nói lời vô ích với Bình Thụ Bạch: “Theo chuyên gia học giả thuyết pháp, anh chưa thỏa mãn dục vọng nên tính tình mới hay bực bội như vậy......”
“Tôi không phải chưa thỏa mãn dục vọng.” Bình Thụ Bạch khó thở hô to.
“Nhưng mà anh không có bạn gái, mà không có bạn gái thì không thể tính, đều đó đại biểu cho cuộc sống không được thoả mãn......”
Trình Thành Ngữ đang định tiếp tục nói nhưng Bình Thụ Bạch lại sớm oán hận cắt đứt lời nói của hắn.
“Trình Thành Ngữ,cậu nói đủ chưa?”
“Còn chưa nha, anh để em nói thêm vài câu nữa.” Hắn tuyệt đối sẽ nói rõ ràng với học trưởng.
“Tôi không nghe!”
“Học trưởng,anh đừng cố chấp như vậy,nếu không để mình phát tiết ra sẽ rất thống khổ. Mà em đưa sách đó cho anh mượn, để anh có thể thư giãn tinh thần và thể xác.” Trình Thành Ngữ càng nói càng cảm thấy mình thật vĩ đại.
Bình Thụ Bạch nghe xong tức đến muốn hộc máu .
“Cậu muốn gì tùy cậu nha…………. .” Bình Thụ bạch hoàn toàn không cảm kích, đem tất cả sách và phim trả lại cho Trình Thành Ngữ.
“Học trưởng, anh không thích xem phim này à?”
“Đúng!” Bình Thụ Bạch tức giận nói.
“A!” Trình Thành Ngữ nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hiển nhiên nhận một đả kích không nhỏ. Trong lòng hắn chán nản, cẩn thận hỏi một tiếng, “Học trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Không thể.” Hắn không thích nghe .
Nhưng Trình Thành Ngữ cũng không để ý tới cự tuyệt của Bình Thụ Bạch, vẫn tiếp tục hỏi .
“Học trưởng, anh không phải Gay à?” Trình Thành Ngữ hết sức cẩn thận hỏi.
Sắc mặt Bình Thụ Bạch lập tức biến thành màu gan heo.
“Trình Thành Ngữ, cậu đang nói chuyện ma quỷ gì?” Học đệ này, dám hoài nghi hắn nha!
Hắn có lầm hay không a? Là ai luôn dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn? Là ai mỗi lần đều dùng ngôn ngữ làm hắn đỏ mặt tim đập mạnh?!
Là hắn, là hắn Trình Thành Ngữ nha!
Hắn còn chưa nói hắn,Trình Thành Ngữ là Gay, hắn còn dám chỉ ngược mũi tay nói hắn như thế!
“Cậu mới là Gay!”
“Em không phải.” Trình Thành Ngữ lắc đầu, hắn chỉ là thích học trưởng, còn các nam sinh khác hắn không có thích đâu nha.
“Tôi cũng không phải.” Bình Thụ Bạch nói như đinh đóng cột.
“Nhưng anh không chịu nhìn sách đó,mà những người bình thường đều thích xem nha.” Trình Thành Ngữ chỉ những điểm không giống nhau giữa Bình Thụ Bạch và người khác.
“Tôi thích xem.” Bình Thụ Bạch rốt cục nói thật.
Lúc này Trình Thành Ngữ mới đắc ý nở nụ cười.
Bình Thụ Bạch nhất thời biết dưới tình thế cấp bách ban nãy, hắn thú nhận tâm sự giấu ở trong lòng.
Hắn lập tức quê quá hóa khùng nói: “Mặc kệ tôi thích xem hay không thích xem, dù sao tôi không cần cậu đưa này nọ!” Bình Thụ Bạch cầm ảnh và phim trong tay trả lại hết cho Trình Thành Ngữ, còn hung tợn nói với hắn,“Tôi không cần.”
“Em cũng không cần.” Trình Thành Ngữ cầm lấy đồ vật này nọ trở về.
Bình Thụ Bạch dường như thở hổn hển nói: “Cậu không cần lấy đồ này nọ sao bắt tôi nhận?” Hắn cũng không phải thùng rác. “Bởi vì ta bình thường đều có cách phát tiết, cậu thì không có! Cho nên này đồ vật này cho cậu, cậu mới không bị nghẹn .”
Trình Thành Ngữ nói trúng chỗ cấm kỵ.
Bình Thụ Bạch nghe xong sau cảm thấy tức đến thở không ra hơi.
Quên đi! Nếu nói chuyện với kẻ điên Trịnh Thành Ngữ này nửa, hắn không muốn điên cũng rất khó .
Bình Thụ Bạch quyết định không cãi với Trình Thành Ngữ.
Hắn đem tất cả đồ mang về trong phòng cậu ta, dù sao tất cả hắn cũng không xem, hắn thầm nghĩ, Trình Thành Ngữ không thể cằm cây đao ép ngay cổ ép hắn xem?
???
Bình Thụ Bạch đem cuộn phim mang trong phòng, ánh mắt lén liếc một cái, thậm chí còn thấy hình ảnh trên tấm hình!
Loại này đồ vật này thật ra hắn lần đầu tiên nhìn thấy, không biết bên trong là cái quỷ gì nha!