“Hai tiếng.”
“Có hai tiếng à!” Bình Thụ Bạch khinh thường mở miệng, lập tức đem sự tình giải thích cho Trình Thành Ngữ nghe.
Bình Thụ Bạch nói tỉ mỉ: “Mới hai tiếng mà cậu sợ? Anh đây hỏi cậu, chúng ta một ngày ở trong trường học tám tiếng.Trong tám tiếng này anh và cậu không cùng lớp cũng không cùng tầng, vậy cậu tại sao có thể chịu được?”
Trình Thành Ngữ không ngừng gật đầu, ở trong lòng tán thành nói: Đúng rồi! Hắn tại sao có thể chịu được nha?
Bình Thụ Bạch thấy Trình Thành Ngữ đồng ý , hắn lại càng nói thêm. “Còn nửa một năm sau,anh sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó hai chúng ta không chỉ bất đồng ban, bất đồng tầng trệt, cậu nói xem, đến lúc đó cậu làm sao nha?”
Đúng rồi! Nếu thực tới lúc đó, hắn nên làm gì? Trình Thành Ngữ dần dần ý thức nguy cơ.
Cuối cùng, hắn quyết định --
“Em muốn học vượt cấp.”
“Cái gì?” Bình Thụ Bạch nghĩ hắn nghe lầm . “Thành Ngữ,cậu xác định cậu muốn học vượt cấp,chứ không phải đồng ý làm đại biểu hội học sinh sao?” Tại sao suy nghĩ của cả hai hoàn toàn khác nhau nha?
“Không, không phải không từ chới, mà là xác định vững chắc phải từ chối. Bởi vì từ hôm nay trở đi, em muốn đọc nhiều sách,em nhất định phải học cùng ban với học trưởng, như vậy một ngày hai mươi bốn giờ chúng ta có thể ở cạnh nhau.” A ~~, thật tốt quá, Trình Thành Ngữ chỉ cảm thấy đây thật là một cách tốt .
Mà Bình Thụ Bạch sắp điên rồi.
Trời ơi! Việc này tại sao lại biến thành như thế a?
Hắn rõ ràng là muốn khuyên Trình Thành Ngữ đừng từ chối làm đại biểu hội học sinh , cuối cùng tại sao biến thành quyết định phải học vược cấp a?
Bình thụ bạch lập tức chỉ cảm thấy đau đầu, hắn quyết định không cần nói với kẻ điên Trình Thành Ngữ này.Hắn chỉ hy vọng có một ngày làm Trình Thành Ngữ giảm bớt tình yêu cuồng nhiệt với hắn, sẽ không dính hắn chặc như vậy a .
Hy vọng – Bình Thụ Bạch thật sự hy vọng có ngày như vậy!
???
Ba Trình Thành Ngữ và mẹ Bình Thụ Bạch thật sự rất lo lắng hai người con trai trong nhà kia nhìn không thuận mắt, rất sợ hai người bọn họ không hợp lời mà dẫn đến đánh nhau, cho nên kết thúc tuần trăng mật hai người trở về Đài Loan trước một tuần.
Bọn họ nghĩ đến Bình Thụ Bạch thường ngày chán ghét Trịnh Thành Ngữ như vậy, không đến nửa tháng, hai người bọn họ nhết định sẽ chém giết, xử lý không tốt có thể dẫn đến chết người!
Không nghĩ tới...... Không nghĩ tới hai người bọn họ không chỉ có không vừa mắt, hai người bọn họ còn biểu hiện ra một bộ tương thân tương ái, hơn nữa – là vô cùng ...... Khó khăn chia lìa nha?!
Trình Tĩnh Bác và Đỗ Mẫn Chi khó có thể tin hình ảnh không thể tin trước mắt!
Đó là hai đứa con của bọn họ sao?!
Xem mặt nghiêng của bọn họ, đích thật là rất giống nha! Nhưng mà...... Nhưng mà...... Hai người bọn họ không phải là nam sao? Vậy,vậy...... Hai người nam làm sao có thể ôm hôn nha?
Cứu cứu cứu ~~
Khi hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện tình gì nha?!
“A --” Đỗ Mẫn Chi đầu tiên hồi phục thần chí, nhưng tinh thần của bà vừa mới hồi phục, bà liền không ngừng kinh thanh thét chói tai, giống như thấy được chuyện vô cùng kinh khủng.
“Thần Linh ơi! Trời ơi! Đất ơi, đây thật sự là chuyện rất xấu hổ,rất kỳ cục,rất mất mặt a , hai con rốt cuộc đang làm gì nha?”
Trình Tĩnh Bác cũng ngăn không được tức giận lớn tiếng chất vấn hai người.
Hắn sống đến từng tuổi này, hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay lại thấy sự kiện siêu cấp sét đánh! May là trái tim hắn khỏe, nếu không hắn thật sự ngất tại chỗ.
Bình Thụ Bạch và Trình Thành Ngữ nghe được giọng nói cha mẹ, cả hai quay đầu lại.
Bọn họ không nghĩ tới hai “ông bà” sẽ trở về trước thời gian, hơn nữa, còn để cho bọn họ thấy hai người chơi trò hôn nhẹ--
Bình Thụ Bạch và Trình Thành Ngữ lập tức á khẩu không trả lời được, nhưng vì không không muốn hù dọa hai ông bà cụ,Bình Thụ Bạch lo lắng nghĩ muốn đẩy Trình Thành Ngữ đang dính ở trên người mình ra.
Nhưng Trình Thành Ngữ không nghe theo, còn ôm chặt tay Bình Thụ Bạch.
“Thành Ngữ......” Bình Thụ Bạch chỉ có thể thử cầu hắn, muốn Thành Ngữ buông hắn ra.
Nhưng Trình Thành Ngữ không thuận theo, hơn nữa còn cho là hợp tình hợp lý!
Trình Thành Ngữ nói: “Dù sao bọn họ đã nhìn thấy, hiện tại mới sửa chữa cũng không còn kịp nha!” Cho nên hắn quyết định không làm đà điểu trốn tránh sự thật, hắn phải dũng cảm đối mặt sự thật.
Trình Thành Ngữ giống như nghĩa sĩ, hắn dứt khoát ưỡn ngực, thản nhiên nói cho ba hắn nghe, “Con và học trưởng đang yêu nhau .”
Trình Thành Ngữ lại sợ ba hắn không tin, lại đem Bình Thụ Bạch ôm chặt hơn nữa.
Mặt Trình Tĩnh Bác tái mét.
“Con, con, con!”Những câu nói của Trình Tĩnh Bác dường như nghẹn ngay cổ họng ,một câu đầy đủ cũng nói không ra.
“Chúng con thật tâm yêu nhau .” Trình Thành Ngữ vội vàng muốn giải thích rõ ràng cho cha hắn.
Trình Tĩnh Bác vội muốn chết. “Hai người các con đều là nam ...... Các con rốt cuộc có biết hay không?”
“Ba ba, ba khoan nói, chúng ta làm đều đã làm ! Đương nhiên biết hai người chúng con là nam !” Trình Thành Ngữ không thay đổi khẩu khí của mình, ăn ngay nói thật.
“Thành Ngữ --” Bình Thụ Bạch rất sợ Trình Thành Ngữ nói chuyện thẳng thắng, sợ thật sự hù chết mẹ và chú Trình nha.
Quả nhiên, mẹ hắn vừa nghe đến Trình Thành Ngữ nói bọn họ hai người cái gì cần làm đều đã làm, sắc mặt lập tức hồng giống như tôm luộc, ngay cả đôi môi giống như hơi run rẩy.
“Thụ Bạch, lại đây --” Đỗ Mẫn Chi tựa hồ muốn đem đứa bảo vệ dưới tay mình, không cho tiểu yêu nghiệt nhà họ Trình kia làm hư đứa con bảo bối của bà.
Nhưng Trình Thành Ngữ lại liều mạng ôm Bình Thụ Bạch, không cho Bình Thụ bạch đi.
“Học trưởng đừng đi .” Trình Thành Ngữ như là biểu thị công khai chủ quyền sở hữu, gắt gao ôm Bình Thụ Bạch. “Học trưởng là của con, các ngươi ai cũng đừng nghĩ cướp anh ấy đi!” Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Đỗ Mẫn Chi căn bản không để ý tới Trình Thành Ngữ, bà chỉ đỏ mặt giống như có đầy bụng tâm sự kề tai nói nhỏ. Bình Thụ Bạch nhất thời cảm thấy khó xử,hắn không muốn tổn thương mẹ hắn, không muốn nhìn đến mẹ lo lắng cho hắn.Thứ hai, hắn lại thực cảm động Trình Thành Ngữ nguyện ý vì tình đoạn cảm này đánh mất tất cả.
A! Hắn làm sao có thể ngay thời điểm quan trọng ruồng bỏ Trình Thành Ngữ nha?
Bình Thụ Bạch lập tức ra quyết định, hắn lựa chọn ở bên người Trình Thành Ngữ. “Mẹ, con thật sự thích Thành Ngữ.”