9 giờ tối, trên con đường quán bar ở thành phố Nam Tuyền, những ánh đèn neon nhấp nháy đan xen, làm tăng thêm cảm giác hưng phấn cho đêm giữa hè.
Trong đám đông đứng hoặc ngồi xổm bên đường, một thanh niên tóc ngắn hút thuốc, húc vai anh trai mình, "Nhìn kìa, gái lai xinh đẹp nha."
Nhìn theo hướng tên kia chỉ thì cách đó không xa là hình ảnh một người xinh đẹp đang cúi đầu dán mắt vào màn hình điện thoại.
Quần dài áo thun ngắn, mái tóc xoăn hơi rối bù, người phụ nữ ăn mặc giản dị, như thể vừa ra ngoài đi dạo. Da trắng môi hồng, một cặp kính gọng vàng có dây đeo trên sống mũi, sau tròng kính là một đôi mắt phượng xinh đẹp, lười biếng và phóng túng.
Các đường nét trên khuôn mặt chiều nào có nét sắc sảo riêng, vẻ đẹp có chút mãnh liệt
Đã có mấy tên đàn ông bị kích thích ham muốn chinh phục mà thay phiên đến gần bắt.
Bạc Minh Yên đưa tầm mắt đến tên của các quán bar, sau đó ngẩng đầu, liếc nhìn bảng đèn treo trên bức tường cuối phố.
Cô bấm điện thoại gửi đi một tin nhắn: 【 Chắc là không phải Con Nai mà là Mê Lộc phải không? 】
麋鹿 vs 迷鹿 đồng âm [mílù]
Lập tức có tin nhắn trả lời: 【 Thì là Mê Lộc, đã tới chưa, đến đây đi rồi tìm bàn của tôi. 】
Mùi mồ hôi trộn lẫn với rượu khiến người đàn ông đang đến gần có mùi rất khó, Bạc Minh Yên nhăn nhăn mày, trước khi tên này kịp mở lời cô đã cất điện thoại sau đó tránh người đi lên phía trước, lập tức vào quán bar Mê Lộc.
Điều hòa trong quán bar bật hết cở, đủ để xua đi cái nóng mùa hè còn sót lại trên cơ thể.
Dải ngân hà xanh phản chiếu trên trần và tường, kèm theo những bài hát trữ tình, nhẹ nhàng,, phủ kín nơi đây là bầu không khí lãng mạn.
Quầy bar nằm ở phía bên phải của sân khấu và có thể đi qua con đường ở giữa.
Giọng hát của nữ ca sĩ trên sân khấu rất đặc biệt.
Giống như dòng suối chảy qua đá, ẩm ướt và hơi mát.
Khá dễ nghe.
Bạc Minh Yên đến gần, không khỏi nhìn thoáng qua sân khấu.
Như đột nhiên xấu hổ, cô đặt micro xuống, quay người bước ra khỏi sân khấu, đối mặt trực tiếp với Bạc Minh Yên.
Chiếc váy treo xếp ly màu trắng với thiết kế đủ tôn lên ưu điểm dáng người một cách hoàn hảo, cùng đó là khuôn mặt trái xoan, lông mày mềm mại và đôi mắt hoa đào.
Ánh sáng trong quán bar nhấp nháy theo chuyển động quay của quả cầu đèn sân khấu.
Ánh mắt hai người lập tức liền chìm trong ánh sáng mờ ảo.
Không nhìn rõ được là nó so le hay là giao.
"Mãn Mãn, ở đây!"
Ở phía bên trái của quán bar, Lộc Yêu đã thấy Bạc Minh Yên, nên đưa tay vẫy kêu cô đi qua.
Ngày Bạc Minh Yên sinh ra trùng hợp vào tiết Tiểu Mãn, Bạc Vĩ Trạch nói cô đến làm gia đình càng mĩ mãn, cho nên cứ như vậy lấy nó làm nhũ danh của cô.
Nhưng mà đã lâu không ai kêu cô như vậy.
Bạc Minh Yên sửng sốt một lát, chậm rãi đi ngang qua người cô này, cẩn thận bước xuống bậc thang.
Ngồi trên chiếc ghế cao đối diện với Nhìn Lộc Yêu, Bạc Minh Yên hỏi: "Sao đột nhiên gọi tôi bằng cái tên này?"Lộc Yêu giải thích: "Mới có khách kêu tôi làm một Đại Thụ để thử, thấy cậu nên gọi luôn thôi."
Bạc Minh Yên lấy từ trong túi ra một thỏi son, đặt lên quầy bar: "Vậy cũng làm cho tôi một ly Tiểu Mãn đúng không?"
"Tôi làm, màu này có tiền mua qua đại lý cũng không được nha." Lộc Yêu cẩn thận lấy thỏi son môi, "Đừng nói một ly Tiểu Mãn, 24 tiết mà làm cho cậu tôi đều làm được nha."
Lộc Yêu hờ người phục vụ ở bên cạnh pha đồ uống cho Bạc Minh Yên người pha chế là một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xanh lá cây, anh ta không dám nhìn thẳng vào Bạc Minh Yên, xua tay thoái thác: "Bà chủ, vẫn là chị tự tay làm thì hơn."
"Đồ tóc xanh mỗi ngày chỉ biết khích tôi, tới lúc làm rượu lại tay chân lóng ngóng." Lộc Yêu vừa nói vừa đến chỗ cậu trai lấy bình lắc pha rượu, "Chị gái này nhìn thế chứ dịu dàng, không ăn thịt cậu đâu."
Tóc xanh? Bạc Minh Yên đã nắm được vấn đề.
Chờ Lộc Yêu quay về, cô nói bóng nói gió hỏi: "Cậu cùng Đào Tâm sao rồi? Người vừa hát trên sân khấu có phải là thành viên ban nhạc của cô ấy không?"
"Người hát là khách." Lộc Yêu rót rượu trong bình lắc vào ly uống nước dài rồi đẩy trước mặt Bạc Minh Yên, "Đào Tâm ngoại tình, đã chia tay, tạm thời còn chưa có tìm được ca sĩ thích hợp, nên làm chương trình để khách tự đăng ký hát."
Bạc Minh Yên không nói nên lời.
Lộc Yêu nhanh chóng giành nói trước: "Đừng an ủi tôi, tôi ổn."
Bạc Minh Yên quan sát lời nói và biểu cảm, không hẹn mà cùng làm, cụng ly với Lộc Yêu: "Chia tay vui vẻ."
Lộc Yêu cười nói: "Về nước vui vẻ, về nước rồi đã quen chưa?"
"Không quen, bị sai giờ sinh học còn chưa đổi lại được, phòng đang thuê cũng không ưng lắm."
Bạc Minh Yên nhấp một ngụm rượu.
Nước trái cây chua ngọt được bao bọc trong vị cay của vodka.
Lộc Yêu kinh ngạc: "Cậu không về nhà ở sao?"
"Nơi đó không phải nhà tôi." Bạc Minh Yên không mặn không nhạt nói, "Tôi cũng không nói người kia tôi đã về."
"Người kia" chính là mẹ Bạc Minh Yên, Lâm Tuệ Tâm. khi Bạc Minh Yên mười ba tuổi đã không còn ba, hai năm sau, Lâm Tuệ Tâm gặp mùa xuân thứ hai, trước khi tái hôn đã mang Bạc Minh Yên ra nước ngoài.
Ngôi nhà mới kia với Bạc Minh Yên mà nói thật sự không tính là gia đình, cho nên cuối cùng cũng chưa từng muốn vào ở.
Lộc Yêu tiếc nuối nói: "Sớm biết tôi sẽ không cho thuê phòng kia, để lại cho cậu ở."
Bạc Minh Yên ôn hòa nói: "Không sao."
Lại có khách mới lên sân khấu hát.
Bạc Minh Yên thuận thế thay đổi đề tài: "Khách của cậu ai cũng hát hay."
Lộc Yêu ha ha ha cười: ""Có mấy người hát hay hơn Đào Tâm, nhìn cũng đẹp hơn Đào Tâm."
Người chơi guitar và hát trên sân khấu là một người đàn ông mập mạp, cắt tóc ngắn, Bạc Minh Yên liếc Lộc Yêu, nhẹ "" một tiếng.
Lộc Yêu bổ sung: "Ý tôi là người gần."
Bạc Minh Yên nghĩ đến khuôn mặt vô hại mà cô đã nhìn thấy rõ ràng trước đó, nhướng mày, cầm ly rượu lên, vô thức quay ghế nửa vòng về hướng người phụ nữ đang xuống sân khấu lúc đó.
Ánh đèn mê ly, bóng người chen chúc, lại cách nhau một đoạn, chỉ có thể nhìn rõ quần áo, cũng không mặc đẹp bằng người lúc trước.
Lộc Yêu nói lớn: "Đã quyết định làm việc trong nước rồi?"
"Ừm." Bạc Minh Yên chậm rãi quay ghế dựa lại, "Bạn cùng phòng với tôi hồi đại học đã giới thiệu cho tôi một công việc đã phỏng vấn rồi, thứ hai sẽ đi làm."
Lộc Yêu đang pha một loại rượu mới, dừng lại, quan tâm hỏi: "Tiền lương và phúc lợi so với công việc của ở Mỹ thế nào?"
Bạc Minh Yên trả lời: "Tám lạng nửa cân, được cái phúc lợi ngày lễ ngày tết cũng không ít."
Lộc Yêu tặc lưỡi hai cái, rót rượu vào chiếc cốc hình tam giác, cầm một lá bạc hà lên trang trí rồi đẩy đến trước mặt Bạc Minh Yên: "Công ty ở đâu?"
Không nhớ được tên đường, Bạc Minh Yên móc điện thoại ra tìm lịch sử trò chuyện, "Ở đường Huyền Vũ."
Lộc Yêu thò lại gần, mắt nhìn địa chỉ: "Để tôi đến lân cận đó tìm, 2 ngày thôi là cho cậu một căn nhà thuê ưng ý."
Bạc Minh Yên uyển chuyển từ chối: "Cuối tuần để tôi tự mình tìm được rồi."
Lộc Yêu vẫn tiếp tục: "Cậu lo chỉnh múi giờ lại cho tốt đi, dù sao mấy ngày này tôi cũng rảnh, còn cậu ít nhiều gì đã mấy năm không về nước, không quen đường cũng không rõ giá cả hay tiền thuê nhà, rất dễ bị lừa."
Lần về gần nhất cũng đã 6 năm trước, ở Nam Tuyền mấy năm nay đã phá bỏ xây lại biết bao nhiêu, thay đổi long trời lỡ, rất nhiều thứ với Bạc Minh Yên mà nói xác thật rất xa lạ.
Thấy Bạc Minh Yên không còn từ chối nữa, Lộc Yêu dò hỏi: "Cậu có yêu cầu gì không? Thuê toàn bộ hay thuê chung, hay có dự toán bao nhiêu không?
"Ở chung đi, là con gái, không hay dẫn người khác về nhà là được. Tiền thuê nhà......" Bạc Minh Yên duỗi ngón tay ra, đẩy ly rượu mới lại gần chiếc ly trống trước đó, "Càng càng tốt."
Những chiếc lá bạc hà trong ly rượu rung rinh.
Lộc Yêu trầm mặc, "Được"
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã quá nửa.
Bạc Minh Yên nhìn nhìn đồng hồ, "Tôi phải về rồi."
Lộc Yêu: "Cần tôi người đưa cậu về không."
"Không cần, tôi cũng không có say." Bạc Minh Yên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, vẫy tay tạm biệt Lộc Yêu.
Ra quán bar, Bạc Minh Yên cũng không gấp, dựa vào ánh sáng ít ỏi của quán bar lấy hộp kẹo ra, chọn đúng viên vị bạc hà rồi cho vào miệng.
Tiếng bấm nút trên hộp kẹo chồng lên những tràng pháo tay giòn giã.
Bạc Minh Yên theo tiếng vọng vang lên.
Ở nơi ánh sáng không chiếu tới nhìn thấy một cặp nam nữ đang lôi lôi kéo cáo. Mù phố quán bar ở đâu, dường như cũng có những tiết mục giống nhau. Bạc Minh Yên thờ ơ nhìn đi chỗ khác, bước chân lại dừng lại âm thanh nũng nịu của một cô gái đang hạ xuống.
"Tôi không quen anh, đừng chạm vào tôi!"
Nghe giọng điệu, chính là cô gái đã hát trong quán bar trước đó.
Ma xui quỷ khiến, bước chân Bạc Minh Yên di chuyển, bước theo thanh âm kia.
"Đêm nay biết nhau còn không đủ sao? Người đẹp, em say thế rồi không an toàn đâu." Tên đàn ông đáng khinh nói xong thì vươn tay.
"Anh đến bên dưới làm quên ông nội của tôi đi, cút xa một chút."
Mạnh Hủ Nhiên vẫy chiếc túi của mình trong khi chân lui về hướng ánh sáng hiện ra từ khóe mắt, lắc lư cơ thể ra tay.
Đi đứng không xong nhưng ra tay rất nặng, góc nhọn của túi xách của cô vẽ một vết đỏ dài trên cẳng tay của người đàn ông, cùng với cảm giác khó thở.
"Con mẹ cô, giả vờ thục nữ cái mẹ gì chứ!"
Bạc Minh Yên thoáng cau mày, theo thói quen tháo kính xuống, cùng lúc đó, Mạnh Hủ Nhiên giẫm lên đôi giày cao gót của mình, loạng choạng ngã một cái, ngã vào trong lòng ngực cô.
Hương nước hoa thanh nhã cùng mùi rượu nhàn nhạt lượn lờ trên chóp mũi.
Mạnh Hủ Nhiên lùi lại nửa bước, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Bạc Minh Yên.
Những hạt thủy tinh màu xanh khói đẹp, cũng rất quen mắt.
Ánh mắt có chút quen thuộc này làm Mạnh Hủ Nhiên sinh ra một cảm giác an, mà loại an tâm này chỉ có người nhà có thể mang đến cho cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên tự nhiên vòng tay qua eo Bạc Minh Yên, tố cáo nói: "Chị, có người bắt nạt."
Giọng điệu khóc lóc, làm nũng
Hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, bụi bặm khi ca hát.
"......"
Nếu không phải quần áo giống nhau, Bạc Minh Yên nghi ngờ mình nhận người.
Tên đàn ông quấy Mạnh Hủ Nhiên hai bước đã ngừng lại, dừng lại cách đó hai bước, hiếm có người say mà vẫn xinh đẹp nên anh ta không đành lòng bỏ qua.
Cho dù là ánh mắt không giấu được dục vọng của người đàn ông hay giọt nước mắt ướt đẫm trên da đều khiến Bạc Minh Yên cảm thấy khó chịu.
Cô cắn kẹo thành từng mảnh: "Còn chưa cút."
Anh ta do dự hai giây, nhưng vẫn sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nên bất đắc dĩ rời đi.
Bạc Minh Yên: "Buông tay."
Nhỏ mít ướt trong lòng ngực buông eo cô ra, thay vào đó ôm lấy cánh tay cô.
Bạc Minh Yên thờ ơ kéo tay cô ấy ra.
Nhưng kéo ra được rồi lại lập tức quấn lên.
Bạc Minh Yên hít sâu, ngừng làm những việc vô ích, "Gọi điện thoại kêu người nhà tới rước đi."
Giọng Mạnh Hủ Nhiên rất nhẹ: "Người trong nhà mới không quan tâm tôi......"
Bạc Minh Yên dừng động tác mang mắt kính, im lặng trong chốc lát, hỏi: "Cô ở đâu?"
"Không phải cuối tuần tôi mới dọn sao? hiện tại..." Mạnh Hủ Nhiên đánh làm như đứa nhỏ say rượu, "Không phải đều đến chỗ chị sao?"
Nửa đoạn trước lẩm nhẩm lầm nhầm nghe không rõ.
Đôi mắt phượng sau mắt kính của Bạc Minh Yên sáng lên nhìn cô ấy, chậm rãi mà lặp lại: "...... Đến chỗ tôi?"
..........................................
*Tiểu Mãn: Theo quy ước, tiết tiểu mãn là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 khi kết thúc tiết lập hạ và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết mang chủng bắt đầu.(Wiki)
Riêng từ Mãn cũng có nghĩa là sung túc, đầy đủ.
*Nhũ danh là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới đẻ.