Khi ba người rời khỏi quán bar Mê Lộc quán bar đã là giờ cao điểm, đường phố bên ngoài đông đúc người, ven đường đầy xe sang, nam nữ tụ tập bên đường cười đùa vui chơi, xuống xe rồi cũng không vội vào quán bar.
"Miya, cậu ở đâu?" Phó Quân Tuyết úi đầu, ấn điện thoại xác nhận vị trí đỗ xe với tài xế ở nhà, "Tôi kêu tài xế đưa cậu đi."
Bạc Minh Yên vừa định nói không cần, thì đột nhiên nghe thấy một cái tên xen lẫn trong giọng nói ồn ào cách đó không xa, cô hơi giật mình, nhìn sang thì thấy bốn năm người trẻ tuổi đang đi về phía cửa trước của quán bar.
Người đi phía trước cao gầy, trên người mặc một bộ quần áo có in hoa văn màu cam, khuôn mặt sạch sẽ, tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đám người lần lượt tiến vào quán bar, Mạnh Hủ Nhiên nhìn theo ánh mắt của Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm về phương hướng đó hai giây, sau đó nhanh chóng quay đi, bình tĩnh giúp cô nói tên chỗ ở: "Ở Bích Thủy Vân Thiên."
Tầm mắt Bạc Minh Yên từ nơi đó chuyển sang Mạnh Hủ Nhiên đang cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.
Dựa vào phản ứng trước đó của Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên còn tưởng rằng cô ấy cũng không muốn cho Phó Quân Tuyết biết chuyện ở chung của hai người.
"Vậy cũng không xa, đi thôi." Phó Quân Tuyết đi được hai bước mới khựng lại hỏi, "Sao em biết cậu ấy ở đâu?"
Mạnh Hủ Nhiên trả lời một câu chung chung: "Thì ở chung một khu."
Bạc Minh Yên nhướng mày, quả nhiên cô ấy thật sự không muốn cho người khác biết.
Một câu chung khung có nhiều nghĩa, có thể hiểu là vì ở chung khu nên em tình cờ gặp cô ấy trên đường đi làm hoặc tan sở.
Phó Quân Tuyết cũng không hỏi thêm.
Người tài xế trước tiên mở cửa phụ cho Phó Quân Tuyết. Bạc Minh Yên không có thói quen đợi người mở cửa rồi mới lên xe, nên cô tự nhiên đi tới ghế sau rồi mở cửa.
Không đợi cô cúi người, Mạnh Hủ Nhiên đã duỗi một chân ngồi vào trước, lễ phép cười nói: "Cảm ơn, chị."
"......"
Tài xế thấy Mạnh Hủ Nhiên đã lên xe, ngồi vào ghế lái, Phó Quân Tuyết ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, quay đầu nhìn lại: "Miya lên xe êi."
Bạc Minh Yên trả lời "Ừm" rồi ngồi vào bên trong xe.
Mới vừa đóng cửa xe, Phó Quân Tuyết nói tên khu hai người ở cho tài xế, đột nhiên nhớ tới Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Chị nghe tiểu cố nói em cho thuê phòng ngủ phụ, tìm cái bạn cùng nhà à?"
Bạc Minh Yên theo bản năng mà nhìn qua Mạnh Hủ Nhiên một cái, phát hiện Mạnh Hủ Nhiên lười nhác mà dựa vào cửa sổ, giống như là có chút mệt nhọc, một tay cầm di động, một tay thì vuốt màn hình.
Cô ấy đang chơi Fruit Ninja, cô ấy chơi rất tùy hứng, có rất nhiều quả nhưng chỉ chém mỗi quả cam.
Mạnh Hủ Nhiên không mặn không nhạt mà "Vâng" một tiếng.
"Sao lại lên tìm người ở chung?" Phó Quân Tuyết không hiểu, dù gì nhà họ cũng không thiếu tiền, hơn nữa lỡ gặp người thuê không ra gì thì càng phiền toái hơn.
Bạc Minh Yên cũng tò mò, vểnh lỗ tai chờ đáp án.
Mạnh Hủ Nhiên bình tình mà nói ra ba chữ: "Thấy cô đơn."
"......"
Trong xe bật điều hòa, không khí dường như giảm xuống một độ.
Vài giây sau, khi người tài xế ho một tiếng mới phá vỡ sự im lặng.
"Mồm miệng không vừa." Phó Quân Tuyết hỏi, "Bạn cùng nhà là người thế nào?"
Tay Mạnh Hủ Nhiên đang chém hoa quả dừng một chút, chém phải quả bom rồi, điện thoại trong lòng bàn tay bị nổi tới tê dại, cô ấy di chuyển yết hầu, cao giọng nói: "Bạn cùng nhà của em rất tuyệt, là không gì sánh bằng."Bạc Minh Yên đang nghiêng đầu nhắm mắt thả lỏng, ngừng thở một lát rồi từ từ mở mắt.
Ánh đèn bên đường tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, xuyên qua tấm kính rơi vào lòng bàn tay cô, Bạc Minh Yên cong ngón tay lại.
"Bề ngoài là khen ngợi bạn cùng nhà, kỳ thực là đang khen chính mình."Phó Quân Tuyết cười nói, "Chị thật sự phục sự mặt dày của em."
Mạnh Hủ Nhiên không đồng ý: "Cái này gọi là tự tin."
Phó Quân Tuyết hừ một tiếng, không nói chuyện với cô ấy nữa, quay sang hỏi Bạc Minh Yên: "Miya, em vẫn ở một mình à?"
"Thuê chung." Bạc Minh Yên trả lời.
Mạnh Hủ Nhiên nói tiếp: "Có phải cậu định hỏi tiếp bạn cùng phòng mình thế nào không?"
Kỳ thật Phó Quân Tuyết không muốn hỏi, hỏi em gái mình thì là quan tâm hỏi người khác có vẻ như xen vào chuyện người ta. Phó Quân Tuyết đang muốn nói "Tôi cũng không có nhiều chuyện như thế", thì nghe Bạc Minh Yên mở miệng, "Bạn cùng nhà tôi......"
Bạc Minh Yên dừng một chút, khóe mắt thoáng thấy bàn tay của Mạnh Hủ Nhiên tđang lơ lửng giữa không trung, còm ở màn hình điện thoại bên dưới, từng trái cây lần lượt rơi xuống, cô ấy bị trừ điểm.
Trò chơi kết thúc.
Đoạn đường này đèn đường cách xa nhau, ánh sáng trong lòng bàn tay đến rồi đi, Bạc Minh Yên rũ mắt xuống, chậm rãi chắp tay nói: "Chắc là độc nhất vô nhị."
"Cậu đúng là như dùng nghệ thuật ngôn từ, nói xong rồi như chưa nói," Phó Quân Tuyết nói, "Trên đời này mỗi người đều là độc nhất vô nhị nha."
"......" Khóe miệng Mạnh Hủ Nhiên vốn chỉ hơi cong một xíu đột nhiên thẳng băng luôn, "Chị gái."
"Hả?"
"Chị im lặng xíu được không ha."
"......"
Sau đó cho đến khi Bạc Minh Yên xuống xe cũng không có thêm đoạn trò chuyện nào, lúc này hai chị em mới mở kim khẩu nói tạm biệt cô.
-
Bạc Minh Yên đi dép lê ở cửa vào, gửi tin nhắn cho Lộc Yêu báo bình an, khi ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy căn phòng khách tối tăm.
Bình thường Mạnh Hủ Nhiên tan làm sẽ cùng cô về nhà, nếu không cũng sẽ về trước cô một lúc. Người này thật ra rất khó tính, lại không thích bóng tối nên đi đến đâu cũng bật đèn nên căn phòng luôn sáng sủa. Nói là nói đeo tai nghe sẽ làm tổn thương thính giác, khi gọi điện thoại, chơi game, nghe nhạc luôn phải mở loa ngoài, luôn phải tạo ra một chút tiếng động.
Nên khi thiếu một người tạo ra "Ồn ào", căn nhà to lớn như vậy cảm thấy đặc biệt trống trãi.
Ngay cả thở cũng thấy cô đơn..
Bạc Minh Yên đột nhiên có thể hiểu "Thấy cô đơn" như lời Mạnh Hủ Nhiên nói.
Dính một thân nồng nặc mùi thuốc lá và rượu từ trong bar, Bạc Minh Yên Bật đèn rồi đi vào phòng tắm tắm.
Sấy tóc xomg, Bạc Minh Yên nhìn nhìn di động.
Có ba tin chưa đọc.
【 khóc nhè: Nhớ khóa cửa đó. 】
【 khóc nhè: Cho cá ăn giúp tôi nha. 】
Cái cuối cùng lại cách gần 1 phút.
【 khóc nhè: Cảm ơn chị 】
"......"
Có cảm giác như cô là người trông nhà.
Bạc Minh Yên gõ mấy chữ: 【 yên tâm, không có gì. 】
Cửa đã sớm khóa kỹ, Bạc Minh Yên lại khóa tiếp, sau đó đi cho cá ăn, quay hai đoạn video rồi gửi cho Mạnh Hủ Nhiên.
Hai phút sau, Mạnh Hủ Nhiên gửi tin nhắn trả lời.
【 khóc nhè: tốt lắm. 】
Không biết vì cái gì, Bạc Minh Yên nhìn chữ "Tốt" trên màn hình, lại cảm thấy giống như chữ "Ngoan".
Bạc Minh Yên thông trả lời Mạnh Hủ Nhiên, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, buồn chán bật TV tìm kiếm chương trình xem.
Có một Show diễn thời trang đang được phát sóng trên đài truyền hình, đó là show thời trang dành cho phụ huynh và con nhỏ.
Người mẫu nữ đóng vai mẹ ngồi xổm xuống ôm lấy mẫu nhỏ, hai người mặc trang phục giống nhau, dựa sát vào nhau.
Không phải là mẹ và con, mà còn hơn cả thế
Hình ảnh này làm Bạc Minh Yên nhớ đến Lâm Tuệ Tâm cùng Hạ Thần Trừng, đột nhiên cô không còn tâm trạng để xem nữa, Bạc Minh Yên cau mày, nhặt chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê, tắt TV, đứng dậy, tắt đèn rồi trở về phòng.
Nằm ở trên giường dần cảm thấy buồn ngủ, như bình thường Bạc Minh Yên lớt qua vài ứng dụng trên điện thoại, cuối cùng vào vòng bạn bè trên WeChat.
Mới phát hiện có vài cá nhân bấm thích bài quảng cáo cho quán bar Lộc Yêu kia.
Trong số những bức avatar đầy màu sắc, bức avatar trong bóng tối của Mạnh Hủ Nhiên kia hiện ra rất rõ ràng.
Bạc Minh Yên bấm vào avatar người hút thuốc của cô ấy.
Không biết khi nào có thêm một bài đăng trong vòng tròn bạn bè trống rỗng được hiển thị trong ba ngày.
Trên bức tranh Shiba Inu mập mạp đang cười tà ác có hai dòng chữ: 【 tổng tài bá đạo hơi hơi mỉm cười, là ai lại tới rình tôi 】
"......"
Bạc Minh Yên lập lập tức vuốt màn hình và thoát khỏi WeChat.
Một lúc sau, cô nhịn không được nhếch khóe môi một chút.
Ban ngày ngủ rất lâu, nên Bạc Minh Yên tưởng rằng mình có thể thức gần như cả đêm, nhưng đọc tin tức không lâu lại cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là do hôm nay tán gẫu chuyện cũ quá nhiều, lại nhắc tới chuyện cô đổi qua thi tuyển sau đại học ở Mỹ, Bạc Minh Yên đã mơ về những gì đã xảy ra một tuần trước khi có chuyện.
Vào ngày giỗ của Bạc Vĩ Trạch, Bạc Minh Yên mơ thấy ông.
Bỗng nhiên ý thức được mình đã lâu không nhớ đến Bạc Vĩ Trạch, Bạc Minh Yên quyết định về nước một chuyến.
Bởi vì có rạn nứt với Lâm Tuệ Tâm, nên Bạc Minh Yên cũng không nói với Lâm Tuệ Tâm.
Xuống máy bay, Bạc Minh Yên trực tiếp đến nghĩa trang Long Hổ Sơn ở thành phố Nam Tuyền.
Cô mua một bó hoa ở lối vào, leo lên cầu thang, rồi lần lượt đi qua các tấm bia mộ, Bạc Minh Yên dừng lại trước tấm bia cuối cùng và im lặng nhìn người đàn ông hiền lành trong bức ảnh xám trắng.
Sau một hồi, đôi mắt cô chuyển động.
Bên trái là bia mộ của một người đàn ông ngoại quốc, là mộ của bạn tốt của Bạc Vĩ Trạch, khi cô còn nhỏ Bạc Vĩ Trạch từng dẫn cô đến đây bái tế qua vài lần.
Ở hàng này, chỉ có bia mộ của hai người họ trống rỗng, thậm chí không có một bông hoa héo nào.
Nhân viên cho biết: "Làm thẻ thường niên, người dân trong nghĩa trang có thể giúp cắm hoa, đốt tiền giấy. Nếu không, hàng năm sẽ không có ai đến xem. Thật đáng thương".
Bạc Minh Yên cắn môi, đôi mắt cô đã có chút đỏ bừng, cúi người đặt bó hoa xuống sau đó dùng sức chớp mắt.
Nước mắt làm cong lá xanh.
Trước khi trở về Anh, Bạc Minh Yên đến nơi Lâm Tuệ Tâm ở sau khi kết hôn.
Cũng thật trùng hợp khi Bạc Minh Yên vừa tìm được tòa nhà đúng với trí nhớ của mình Lâm Tuệ Tâm bước ra khỏi chiếc ô tô màu đen đậu trước tòa nhà, theo sát là Hạ Thần Trừng. Bạc Minh Yên theo bản năng núp sau gốc cây cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
"Nếu con không sống trong trường lâu được, để dì tìm đi nói với giáo viên cho con"
"Cảm ơn dì, dì thật tốt, giống như mẹ của con vậy."
Nhưng chỉ hai ngày trước, Bạc Minh Yên đã nói với Lâm Tuệ Tâm cô sắp đến kỳ nghỉ cũng có chút nhớ nhà. Lâm Tuệ Tâm lại yêu cầu cô chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, cũng không đề cập đến việc kêu cô về.
Lạnh lẽo từ đầu lan đến tận chân.
Tuổi thân và bất bình giống như một đôi bàn tay vô hình bóp chặt Bạc Minh Yên, đè ép đến không thở nổi.
Bạc Minh Yên rùng mình, từ trong mộng tỉnh lại.
Tắt điều hòa, cô xem giờ trên điện thoại, 3:48
Một tin nhắn chưa đọc treo trên màn hình.
【 khóc nhè: Mấy giờ cô đi mua đồ ăn? 】
【? 】
Hồi xong, Bạc Minh Yên gơ ngác nhìn lên trần nhà.
Sau ngày hôm đó, khi cô trở về Anh, Phó Quân Tuyết nói với cô rằng Mạnh Hủ Nhiên muốn nói chuyện riêng với cô.
Bạc Minh Yên lại không có tâm trạng nói chuyện phiếm nên luôn tìm lý do để tránh mặt cô ấy.
Sau đó, cô bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, rồi cũng lặng lẽ đi nước Mỹ, nên hoàn toàn mất liên lạc với Mạnh Hủ Nhiên.
Di động sáng lên.
【 khóc nhè: Tôi chưa đi chợ bao giờ, cho tôi đi xem một chút 】
Đi chợ thì có gì để xem?
Cổ họng Bạc Minh Yên trượt xuống, trong hốc mũi phát ra âm thanh giống như tiếng hừ lại gần như tiếng cười.
Những cảm xúc tiêu cực có vẻ như biến mất mà cô không hề nhận ra.