Người lái xe, chú Thái, được Phó Trường Thanh đặc biệt phân công cho Mạnh Hủ Nhiên, từ lúc Mạnh Hủ Nhiên đi học đến bây giờ là đi làm đều là ông đưa đón.
Chú Thái thường nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên ở hai trạng thái. Một là loại mang theo sự bực bội thức dậy đi làm đi học, trên mặt đầy chữ đừng nói chuyện với tôi. Loại thứ hai là sau khi tan học hoặc tan làm, tràn đầy phấn khởi.
Nhưng trong lúc làm việc, đây là lần đầu tiên thấy Mạnh Hủ Nhiên vẫn trong trạng thái sáng láng thật lâu. Chú Thái cảm thấy rất mới mẻ, tranh thủ lúc kẹt xe thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu.
Sau khi xem đại khái được khoảng ba lần, chú Thái chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Cả xe quá yên tĩnh. Mạnh tiểu công chúa ngày thường lúc tâm tình không tôi sẽ nói rất nhiều, dáng ngồi cũng lười bây giờ cô ấy đang ngồi thẳng tấp mà không nói một lời. Không phải vì trong xe có thêm một người mà thay đổi chứ.
Nhìn một lúc, chú Thái cũng theo tiềm thức mà ngồi thẳng lưng theo.
Tuy nhiên, tư thế ngồi thẳng của Mạnh Hủ Nhiên cũng không duy trì được lâu.
Xe chạy đến cầu thành Nam Tuyền thì bị chặn một lúc, lúc đi một đoạn rồi dừng một đoạn, bụng trống rỗng của Mạnh Hủ Nhiên lúc này cảm thấy khó chịu, cô ấy nhặt chiếc gối bên cạnh lên, dần dần ôm vào trong ngực, dáng ngồi bắt đầu quay lại dáng của thường ngày.
Từ lúc đi thang máy đến giờ, cô ấy và Bạc Minh Yên vẫn chưa hề nói chuyện với nhau, giống như ngày thường khi họ đi làm vậy, dường như không có gì khác biệt, nhưng không hiểu sao Mạnh Hủ Nhiên lại cảm thấy Bạc Minh Yên giống như lại trở nên xa cách.
Nhìn qua khóe mắt, thấy Bạc Minh Yên ngồi cạnh đang hơi cúi đầu nhìn điện thoại. Sợi dây chuyền vàng trên gọng kính đang khẽ rung lên giữa không trung.
Nhìn màn hình kìa, haha, đen rất đen nên không nhìn thấy được gì, chắc là điện thoại dán chống nhìn trộm rồi.
Bạc Minh Yên vốn đang xem những bức ảnh về buổi biểu diễn mà Mạnh Hủ Nhiên tham dự hai ngày trước, chỉ xem khoảng chục tấm trong số đó thì trên màn hình không ngừng hiện thông báo tin nhắn, Bạc Minh Yên cũng bấm vào đọc.
Ava: [ @ Bạc Minh Yên, tiểu Yên Yên, còn chưa đến sẽ đi làm muộn đó! Không còn hoàn hảo nữa!! ]
Lục Nhật Hồ: [ Chị Ava, chị Minh Yên hôm nay không đi làm, chị ấy đi công tác với Mạnh tổng nha ]
Lưu Dương: [ Nữ chính hai trong đã đổi rồi, cô quên rồi hả, Minh Yên phụ trách trang phục của cổ mà. ]
Ava: [ Tôi thất sự quên mất! ]
Chu Văn Lâm: [ @ Bạc Minh Yên, em có thể mang về một bức ảnh có chữ ký của diễn viên đó giúp tôi được không? Con gái tôi rất thích cổ á. ]
Bạc Minh Yên: [ Em sẽ cố gắng ]
Cô mới trả lời xong, Tôn Hạo Khí lập tức nhắn thêm: [ Tiểu Bạc, mang thêm một tấm về cho tôi được không? ]
Bạc Minh Yên nhìn thấy cũng không khỏi giật mình, những người đang nói chuyện trong nhóm đều là người thuộc nhóm thời trang cao cấp, nói một hồi cô còn không nhận ra đây là nhóm nhắn lớn chứ không phải nhóm nhỏ.
Cô cũng không phải là người duy nhất xịt keo, Ava trực tiếp nhắn vào trong nhóm lớn một câu: "Chết tiệt, đây không phải nhóm của chúng ta."
Theo lời đồn mà Lưu Dương nhận được, người ta nói rằng vị trí quản lý của Tôn Hạo Khí lẽ ra thuộc về Chu Văn Lâm, nhưng Tôn Hạo Khí lại đi cửa sau. Chu Văn Lâm là người tốt bụng, có nhiều bạn trẻ trong nhóm haute couture thích cô nên nhất trí không ưa Tôn Hạo Khí.
Thế là đám người trở nên im lặng, tin tức từ nhóm Bát Tiên Quá Hải truyền Dương: [ Mấy người, lần sau có thể vui lòng cho tôi biết tên nhóm được không? Tôi sẽ đổi nó thành một tên nhóm tuyệt vời như vậy cho mọi người. ]
Lục Nhật Hồ: [ Phốc ]
Chúc Lễ Giai: [ Phốc ]
Đồng Thế Kỷ: [ Phốc ]
Ava: [ Mấy người còn cười một lượt? May là tên phiền phức đó nhắn tin qua, nếu không suýt nữa tôi đã nhắn điều không nên nhắn rồi.]Lưu Dương: [ Cô định nói gì? ]
Ava: [ Tôi muốn nhờ Tiểu Yên Yên quan sát xem đối tượng của tiểu Mạnh tổng là như nào ]
Lưu Dương: [ Tiểu Mạnh tổng có đối tượng không có liên quan gì đến cô? ]
Ava: [ Anh không có hiểu tâm hồn nhiều chuyện là gì không hả! ]
Lục Nhật Hồ: [ Nhưng mà quan sát bằng cách nào chứ? ]
Ava: [ Thì cách cô ấy gọi điện, gửi tin nhắn, giống như nụ cười lần trước của cô ấy trong video đó, thoạt nhìn trông rất thật ngọt ngào nha. ]
Bạc Minh Yên, người đã xem video ở đây nghĩ thầm:
Có một số người, cười rộ lên thật ngọt ngào với việc họ gọi cho ai không quan trọng.
Bởi vì lúc đó Mạnh Hủ Nhiên không nói chuyện điện thoại với ai khác mà chính là nói chuyện với cô.
Ava nhắn thêm một đoạn trong nhóm: [ Ngoài ra, trên người có dùng đồ đôi nào không, chẳng hạn như ốp điện thoại, dây chuyền, khuyên tai,.. Để tôi nói cho mà nghe, những chi tiết nhỏ này là dễ bắt quả tang ai đó đang giấu diếm nhất ]
Lưu Dương kinh ngạc gõ từ tượng thanh "武~" (Vũ). Anh ta bắt đầu cả nhóm cũng làm theo, còn xe thì bắt đầu chạy.
Chiếc xe bắt đầu di chuyển, từ từ dừng lại gần đèn giao thông dưới cầu.
Bạc Minh Yên liếc nhìn thoáng qua, chợt nhớ đến chiếc dây buộc tóc, từ túi ngoài của túi cô lấy nó ra, sau đó đưa cho cô ấy: "Hôm qua tôi định trả lại cho cô, nhưng đèn trong phòng cô đã tắt...."
Xe xuống cầu, rồi vòng qua đường vành đai, ánh mặt trời từ trái rồi tới phải, xuyên vào trong cửa sổ xe, cuối cùng dừng lại trên mặt Mạnh Hủ Nhiên.
Trông thật rực rỡ, lại càng chói mắt.
Mạnh Hủ Nhiên nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy trong bụng lại khó chịu hơn.
Đợi mấy giây, chiếc dây buộc tóc vẫn nằm trong lòng bàn tay Bạc Minh Yên, dưới tầm mắt cô là bàn tay thon dài ôm gối của Mạnh Hủ Nhiên, đầu ngón tay tinh tế xương thịt cân đối, đang siết chặt thành hình quả hạnh nhân, chìm vào trong chiếc gối mềm mại.
Bạc Minh Yên lại nâng mắt lên, lại bắt gặp Mạnh Hủ Nhiên thoáng cau mày.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính có bao nhiêu ấm áp thì khuôn mặt Mạnh công chúa cũng lạnh lẽo bấy nhiêu.
Đúng lúc này Mạnh Hủ Nhiên buông gối ra, rồi cầm lấy dây buộc tóc nhét vào túi xách bên cạnh.
Chiếc túi đó là túi dự tiệc tối do Mạnh Hủ Nhiên dùng vải dư từ quần áo làm, nó không lớn lắm, chỉ đủ để đựng điện thoại di động, vài cái thẻ và mỹ phẩm.
Có nhiều lúc điện thoại rất dễ bị rơi ra.
Ánh mắt Bạc Minh Yên dừng ở trên túi cô ấy vài giây rồi nhìn vào túi của mình. Túi bên ngoài vẫn mở, để lộ một góc của bao bì của thanh năng lượng.
Bạc Minh Yên từ bên trong lấy ra thanh năng lượng và sô cô la, do dự hai giây, cuối cùng cũng đưa tay đến bên cạnh Mạnh Hủ Nhiên, mở ra lòng bàn tay rồi hỏi: "Cô ăn không?"
"?" Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên lướt qua sô cô la và thanh năng lượng giật giật một chút, liếm môi đỏ mọng nói: "Ăn."
Nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên chỉ lấy sôcôla, Bạc Minh Yên lập tức nói: "Cầm hết đi."
Mạnh Hủ Nhiên sửng sốt một chút, nhặt từng cái một từ trong tay cô lên.
Đầu ngón tay như có như không mà cào cào vào lòng bàn tay Bạc Minh Yên.
Một cảm giác tinh tế, vi diệu, mà không thể tả được.
Ngó trỏ của Bạc Minh Yên khẽ động , ba giây sau khi Mạnh Hủ Nhiên nhận lấy xong, cô liền rút tay lại.
Bên ngoài túi còn mang chút độ ấm, tuy rằng thời tiết ở Nam Tuyền tháng 7 và 8 rất nóng, nhưng điều hòa trong xe cũng đã được bật hết cỡ nên sô cô la vẫn còn cứng, nên đây là hơi ấm từ tay Bạc Minh Yên.
Mạnh Hủ Nhiên bóc vỏ sô cô la ra, sau đó đưa vào miệng.
Lúc vị ngọt đậm đà lan tỏa trong miệng khi sô cô la tan chảy, Mạnh Hủ Nhiên thầm nghĩ trong lòng: Còn ổn, không có gì khác cả.
Phó Quân Tuyết từng miêu tả Bạc Minh Yên như một hồ băng. Nên ngay cả khi băng tan, thì nước bên dưới vẫn là thứ nước lạnh cứng tay.
Mạnh Hủ Nhiên thấy không phải như thế.
Sau nhiều lần ở gần nhau, cô ấy đã hiểu Bạc Minh Yên, con người này.
Bạc Minh Yên không phải hồ băng, cô là một bức tường dày từ từng lớp từng lớp giấy bị ướt nước, chỉ có thể lấy độ ấm thích hợp kiên trì bền bỉ với cô, thì các lớp này mới từng màng từng màng mà bong ra.
Độ ấm phải kiểm soát đặc biệt tốt.
Lạnh quá thì không bong, nóng quá thì sẽ cháy mất.
Phải vừa phải, còn có, vẫn phải còn tàn lại nhiệt mà trả lại được.
"Lần sau nhớ ăn sáng." Bạc Minh Yên không nóng không lạnh nhắc nhở một câu.
Đó, nó chỉ là trả lại thôi.
"Nga..." Mạnh Hủ Nhiên lấy nước khoáng trong ngăn chứa ra, nói: "Bên kia của cô cũng có một ít, khát thì lấy uống."
Tay đang vặn mở nắp chai của cô ấy ngừng lại một chút, nghi hoặc hỏi: "Sao cô biết tôi chưa ăn sáng?"
Bạc Minh Yên cũng lấy nước: "Tuy rằng tôi bốn mắt, nhưng số độ rất thấp."
Ý nói cô không có mù.
Lúc này, đèn xanh suốt chặng đường, xe chạy rất êm, Mạnh Hủ Nhiên đã ăn một thanh năng lượng, rồi còn uống nước, nên cảm giác khó chịu không còn nữa, đầu óc cô ấy đã nhanh nhẹn trở lại.
"Vậy chắc là cô thấy tôi thay đồ ăn cho mèo với bật tự động cho cá phải không?"
Mạnh Hủ Nhiên khoảng sáu giờ sáng thức dậy, sau đó thay khay ăn tự động rồi trở về phòng, trong hơn một giờ đồng hồ tiếp theo lo loay hoay không biết mặc gì, rồi trang điểm và tết tóc lại hơn một giờ nữa.
Cô ấy thật sự chưa ăn sáng.
Nhưng Bạc Minh Yên trước khi cô ấy về phòng cũng chưa dậy, sau đó cô ấy cũng không ra khỏi phòng, làm sao Bạc Minh Yên có thể biết cô ấy đã ăn sáng hay chưa, trong khi khoảng thời gian họ chưa gặp nhau chứ.
Bạc Minh Yên nhận ra ý tứ của Mạnh Hủ Nhiên, giải thích nói: "Ý tôi là, sắc mặt của cô."
Mạnh Hủ Nhiên nhẹ giọng "A", quay đầu về phía Bạc Minh Yên, hỏi: "Kém lắm sao?"
Bạc Minh Yên bị giọng điệu căng thẳng của cô ấy dẫn dắt vô thức nhìn sang hướng bên đó.
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, nâng nâng khóe môi lên.
Lúc này, sắc mặt của Mạnh Hủ Nhiên quả nhiên không tệ nữa, cơ mặt xinh đẹp cùng đôi lông mày thanh thoát, đôi mắt sâu thẳm của Bạc Minh Yên quét qua đôi môi đỏ mọng được tô điểm cẩn thận của cô ấy, cuối cùng chuyển sang đôi mắt nước như đang cười của kia.
Ánh mắt hai người ngắn ngủi giao nhau, Bạc Minh Yên dời mắt đi.
Cô uống vào hai ngụm nước, sau đó khô khan nói: "Không kém."
"Không kém chính là còn khá tốt." Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu đánh tráo khái niệm.
"Ừm."
"Nếu đã không kém, vậy sao cô còn biết tôi chưa ăn sáng?"
"Là hiện tại đã tốt." Bạc Minh Yên kiên nhẫn ôn hòa giải thích rồi tiếp tục uống nước.
"Ồ~" Mạnh Hủ Nhiên hỏi tiếp. "Vừa rồi không ổn sao?"
"Ừm, không ổn lắm." Bạc Minh Yên một câu nói tiếp một câu.
"Ồ~" Mạnh Hủ Nhiên ngừng lại, nhịn cười nói, "Cô lén nhìn tôi."
Đèn đã chuyển sang xanh, nhưng chiếc xe phía trước vẫn không hề di chuyển, chú Thái bấm còi hai lần, khiến Bạc Minh Yên không nghe rõ: "Cái gì?"
"Tôi nói," Mạnh Hủ Nhiên chậm rãi nói, "Vừa rồi cô dùng ánh mắt thấp độ kia nhìn lén tôi, sau đó kết luận tôi chưa ăn sáng sao?"
"..."
Ngụm nước Bạc Minh Yên chưa kịp nuốt đã biến thành cục đá, nghẹn đến cô nói không nên lời.
Mạnh Hủ Nhiên chiếm thế thì cũng không nói thêm nữa.
Trong xe lại im lặng nhưng không khí hoàn toàn khác hẳn lúc tắc đường. Chú Thái liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu, phải rất lâu khóe môi nhếch lên mới hạ xuống.
Mạnh Hủ Nhiên chống khuỷu tay lên mép cửa sổ xe, sau đó đưa tay lên môi, che đi đôi môi cong cong của mình.
Bạc Minh Yên thì dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Giằng co tới lui, cuối cùng kết quả lại là như vậy.
Bạc Minh Yên suy xét lại trong đầu, đôi mắt nhìn về phía mấy người đi bộ trên lề đường.
Trên lối đi bộ cuối cùng có bậc thang, rất thấp, nhưng vẫn có nhiều người vấp vào.
Tựa như những cái bẫy nhỏ của Mạnh Hũ vậy, nó thật đơn giản.
Nhưng cô vẫn cứ dẫm vào.