*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không tốt đổ thì không tốt đổ, nhưng y vẫn muốn tiếp tục, Ngự Thượng Tuyền đối với phần thưởng đệ nhất năm mươi vạn rất là kích động.
Năm mươi vạn, tuy rằng muốn dùng để mua hàng len dạ khẳng định sẽ không đủ, bất quá để nuôi sống hai người ăn cơm, thì vẫn đủ.
Ây, dựa theo khẩu vị của Nhuyễn, trừ bỏ cần phải ăn ma hạch để thăng cấp, còn phải ăn rất nhiều thịt, tuy rằng hiện tại thịt không tính là đắt, mỗi bữa đều ăn thịt cũng không xem như quá đắt, nhưng…… Con hổ này rất kén chọn!
Vừa mới bắt đầu bởi vì không có gì ăn, chỉ có thể chấp nhận ở trong rừng rậm ăn ma thú, nhưng, từ khi từ rừng rậm trở về……
Ni mã mỗi một bữa ăn đều đổi một hương vị thịt mới là có ý gì a!
Không cho ăn còn kêu ‘ngao ngao’ bán manh lăn lộn khắp nơi lại có ý gì a!!
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng, đối với việc không thể kháng cự được các loại bán manh của Nhuyễn là vô cùng bất đắc dĩ.
Dù cho là ai nhưng có một tiểu hổ vừa ôm bắp chân của ngươi vừa phát ra tiếng kêu non nớt, lại còn dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ngươi……
Ngươi sẽ nhẫn tâm sao……
Lắc đầu, không nghĩ nữa, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Nhuyễn, nói: “Nhuyễn à ngươi vừa tham ăn, lại vừa kén chọn nữa……”
Nhuyễn vươn chiếc lưỡi nhỏ, cọ cọ khuôn mặt Ngự Thượng Tuyền, ‘Ngao~’ một tiếng, Ngự Thượng Tuyền cười híp mắt nói: “Về sau không thể kiêng ăn như vậy có biết không? Đối với thân thể sẽ không tốt, cần phải ăn nhiều chất sơ vào……”
Tay nhấn một cái, đè lên một khối hàng len dạ, nhất thời bị cái cảm giác nồng đậm màu sắc kích thích đến nỗi nói không nên lời.
Không dám động tay, bởi vì lúc này tư thế của y…… Thật sự có chút nguy hiểm.
Vừa động liền có khả năng sẽ ngã xuống, vì thế nói với Nhuyễn ở trên vai: “Nhuyễn đi xuống đi, ta muốn xem xét khối hàng len dạ này”.
Nhuyễn nghe lời liền nhảy xuống, sau đó chạy nhanh về hướng Sát Nặc, Sát Nặc bán ngồi xuống, Nhuyễn…… Liền nhảy lên đầu gối Sát Nặc, theo quần áo của Sát Nặc trèo lên vai hắn…… Bắt đầu ngủ.
…… Nhóc này chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.
Dùng một bàn tay chậm rãi ấn nhẹ vào hàng len dạ, tay kia thì chống thân thể, sau khi đã ổn định được thân thể mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên khối hàng len dạ đánh dấu tên của mình, rồi buông lỏng tay ra, nhân viên ở một bên liền tiếp lấy khối hàng len mang đến giải thạch trường.
Nếu cảm giác của y không sai, thì một khối kia, ít nhất là cực phẩm phỉ thúy Kê Du Hoàng……
Hào quang màu vàng ấm áp kia trong nháy mắt tản mát ra như muốn bao phủ hoàn toàn cơ thể y, điều này cho thấy năng lượng ẩn chứa bên trong khối phỉ thúy này cao đến bao nhiêu.
Năng lượng cao là tốt, nhưng lại không thể bán đi, khối phỉ thúy này cùng với khối Huyết Phỉ vừa rồi thậm chí là tương xứng nhau, nếu bán đi thì thật tiếc, chẳng bằng để dành cho Sát Nặc thăng cấp……
Ngự Thượng Tuyền yên lặng tính toán, tiền không còn lại bao nhiêu, nếu được thưởng năm mươi vạn kim tệ, cũng coi như tính là kiếm được mười vạn kim tệ…… Cùng một khối phỉ thúy cực phẩm.
Phỉ thúy là mình muốn dùng, sẽ không quy ra tiền, cho nên, lúc này, có thể nói là mua bán không lợi nhuận.
Ngô……
“Sát Nặc Thanh U…… Chúng ta tới địa phương minh liêu* đi dạo đi?” Ngự Thượng Tuyền nắm tay Sát Nặc nói, hai người kia gật đầu đồng ý.
*Minh liêu: Có thể hiểu là phỉ thúy.
Một lát sau, nhìn Ngự Thượng Tuyền vẫn bất động, Thanh U hỏi: “Tiểu Tuyền, không phải muốn đi xem minh liêu sao?”
Ngự Thượng Tuyền …… Xoay mặt lại, nói: “Ta…… Không biết đường”
Thanh U: “……”
Sát Nặc: “……”
Bọn họ phải nghĩ đến điều này chứ.
Bởi vì Thanh U đối với nơi này tương đối quen thuộc, cho nên hắn liền dẫn đường, một đường theo hướng Bắc mà đi, dần dần đi tới trung tâm, người cũng trở nên nhiều hơn, Ngự Thượng Tuyền ôm lấy cánh táy Sát Nặc sợ hãi bị đám người này cuốn đi.
Thanh U thấy thế cũng nắm lấy một tay Ngự Thượng Tuyền.
Đi một hồi, Thanh U đến trước một cánh cửa thì dừng lại, “Chúng ta đến rồi”.
Ngự Thượng Tuyền giương mắt nhìn lên: Một cái đầu sói thật to màu đỏ đầy kiêu ngạo liền đập vào mắt.
…… Quả nhiên lại là thương hội Lang Hồn.
Nhún nhún vai, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Băng Chủng màu lam, đi vào trong điếm, không vội vã tìm nhân viên cửa hàng hoặc là điếm trưởng hỏi giá, mà đi tới nhìn bảng giá ở bên cạnh.
Ngô…… Giá phỉ thúy Băng Chủng là bảy trăm vạn……
Dọa! Bảy trăm vạn!
Ngự Thượng Tuyền nhìn phỉ thúy ở trong tay, tuy rằng vừa rồi cũng biết giá đại khái, nhưng chỉ là nghe người ta nói mà thôi, chính mình vẫn không có khái niệm rõ ràng.
Chậc chậc lưỡi, bảy trăm vạn……
Nhìn xem loại phỉ thúy khác, phẩm chất bình thường là bảy trăm vạn, còn khối này của mình, phẩm chất tuy rằng không được coi là tốt lắm, nhưng biểu hiện cũng không tệ.
Ngự Thượng Tuyền cười híp mắt, chạy tới trước quầy nói: “Tiểu thư nhân viên, ta muốn bán phỉ thúy!”
Thanh âm thanh thúy vang lên thực dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác, tiểu thư nhân viên thái độ thật tốt, trả lời: “Tiểu khách nhân thỉnh ngài chờ một lát, ta cần xem xét qua một chút”.
Nói xong, cầm lấy phỉ thúy trên tay thiếu niên, dùng quang cầu chiếu sáng bốn phía bắt đầu xem xét.
Qua một hồi, tiểu thư nhân viên mới nói: “Tiểu tiên sinh, ta nghĩ ngài cũng thấy được bảng giá bên kia, phỉ thúy Băng Chủng có giá thu mua là bảy trăm vạn, nhưng khối Băng Chủng này của ngài hiển nhiên biểu hiện phi thường tốt, phỉ thúy loại này……” Tiểu thư nhân viên tạm dừng một chút, tựa hồ đang do dự không biết nên ra giá bao nhiêu mới làm cho thiếu niên trước mắt vừa lòng.
“Khối phỉ thúy như vậy, ta nghĩ ta có thể lấy giá chín trăm năm mươi vạn kim tệ thu mua……” Nhân viên tiểu thư ngữ khí không quá xác định nói, giá này cũng không tính là cao, nhưng lại phi thường hợp lý.
Suy nghĩ một chút, thiếu niên liền cười nheo mắt lại, gật gật đầu.
Nhân viên tiểu thư tim bắt đầu đập bùm bùm, đây chính là vụ mua bán lớn nhất nàng làm nha! Tiền thưởng cuối tháng nhất định sẽ vô cùng dày!
Nghĩ đến điều này, tiểu thư nhân viên cười càng thêm vui vẻ, nói: “Thỉnh ngài chờ một chút, ngài là cần tiền mặt, hay là chuyển trực tiếp vào thẻ Tử Kinh?”
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, nói: “Tỷ tỷ trước không cần vội, ta nơi này còn có thẻ khách quý”.
Có thẻ khách quý là có thể được ưu đãi rất nhiều, Ngự Thượng Tuyền cũng không có quên điểm này.
Nhân viên tiểu thư tiếp nhận thẻ khách quý, trong mắt không dấu được kinh ngạc, đây chính là thẻ cấp bạch kim nha, thiếu niên trước mắt này nhất định là người phi thường có tiềm năng!
Tiếp nhận thẻ, tiểu thư nhân viên liền tính toán một trận, nói: “Tiểu tiên sinh, ta nghĩ ta có thể đưa cho ngài thêm bảy mươi vạn kim tệ, như vậy ngài có vừa lòng không?”
Bảy…… Bảy mươi vạn?!
Ngự Thượng Tuyền một hơi đi lên, thiếu chút nữa bị nghẹn lại, y biết là sẽ có ưu đãi, nhưng…… Không nghĩ tới lại nhiều như vậy!
“Khụ khụ, đương nhiên là được……” Thực vừa lòng, y phi thường vừa lòng, y căn bản chính là không thể vừa lòng hơn nữa được không!
Sau khi hai bên thoả thuận xong, Ngự Thượng Tuyền vẻ mặt hồng hào mang theo hai người rời khỏi, không gian giới chỉ hé ra thẻ Tử Kinh nặng hơn rất nhiều, Ngự Thượng Tuyền nghĩ hiện tại y cũng là một người có tiền nha!
Miệng ngân nga một điệu không biết tên, Ngự Thượng Tuyền càng nghĩ càng cao hứng, cao hứng quá kết quả chính là……
Y phát hiện y lại bị lạc đường (▽#)=﹏﹏
Yên lặng trở lại đứng ở sau lưng Sát Nặc, làm cho Sát Nặc mang y đi theo, y có chết cũng sẽ không thừa nhận là y không tìm được đường.
Sát Nặc mang theo tiếu ý nắm lấy ngón tay mềm mềm của tiểu hài tử, chậm rãi đi về hướng địa phương vừa rồi.
“Tuyền, còn nhớ rõ số thứ tự của mình không?” Số thứ tự chính là số giải thạch của Đổ thạch sư, nếu không muốn chính mình tự giải thạch, có thể tìm giải thạch sư thay mình giải, có số này, là bằng chứng thứ tự giải thạch của mình, sẽ không làm cho trình tự bị thay đổi.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nói: “Số sáu mươi sáu nha~”
Sáu mươi sáu, cũng xem như là một con số tốt.
Sát Nặc gật gật đầu, nắm chặt thay thiếu niên thêm một chút, hướng tới hội trường đi đến.
Trừ bỏ đổ thạch, còn phải báo danh dự thi nữa.
“Bá bá, ta muốn báo danh dự thi!” Ngự Thượng Tuyền đối với lão bá chống cằm vô thần nhìn bốn phía xung quanh nói.
Lão bá ngẩng đầu lên nhìn Ngự Thượng Tuyền liếc mắt một cái, nói: “Tên”.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn trả lời.
“Tuổi”.
“16 tuổi”.
“Thân cao”.
“……172”.
“Ân, thời gian đổ thạch được bao lâu?” Câu hỏi cuối cùng này mang theo chút ý tứ nghi vấn, Ngự Thượng Tuyền cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chính xác mà nói, y đã tiếp xúc với hàng len dạ gần mười năm rồi, nhưng…… Đó cũng không phải là thực lực của chính y.
“Buổi sáng hôm nay” Sát Nặc trả lời thay, “Y vừa mới làm giám định cấp bậc”.
Người đang uống nước liền ngừng lại, miệng hé ra, một ngụm nước liền phun ra.
“Hôm nay?” Ánh mắt lão bá mang theo không thể tin, hắn thấy rõ ràng huy chương trên người thiếu niên là Ma pháp sư cấp hai trung kỳ! Hôm nay vừa mới giám định sao?
Lừa quỷ à!
“Ân” Ngự Thượng Tuyền ở một bên nhỏ giọng đáp, từ trong không gian giới chỉ lấy ra giấy chứng nhận, =.= nói: “Bá bá xem, là ngày hôm nay”.
Mặt trên viết rành mạch, Á thế kỷ ngày 06 tháng 06 năm 27700, Ngự Thượng⋅ Tuyền trở thành Đổ thạch ma pháp sư.
Cấp bậc: Cấp hai.
Tuổi: 16.
Thân cao: 172.
Lão bá ghi chép lau mặt một phen, nói: “Tốt lắm, vào đi”.
Ngự Thượng Tuyền thu hồi giấy chứng nhận trên tay, nắm lấy tay Sát Nặc đi vào hội trường, không có nghe thấy lão bá ở phía sau nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này nhỏ như vậy lại có loại thực lực này, những lão nhân như chúng ta tính là cái gì a……”
Lại hồi tưởng đến khí tức của Kỵ sĩ vừa rồi, tay vừa sờ sờ ria mép của mình vừa cảm thán nói: “Xem ra quả nhiên là lớp sau mạnh hơn lớp trước, đứa nhỏ kia, thực lực trong tương lai cũng không thể lường được……”
Lập tức nở nụ cười, tự nhủ nói: “A…… Về sau quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, mình già rồi, già rồi……”
Vừa mới tiến nhập vào hội trường, Ngự Thượng Tuyền đã bị một thân ảnh thiếu chút nữa đụng phải, Sát Nặc phản ứng nhanh liền ôm lấy eo Ngự Thượng Tuyền đem y túm qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cái người bị ngã sấp kia.
Người nọ vỗ vỗ bụi trên người, nói: “Thật sự là ngượng ngùng, ta quá vội rồi”.
Nhìn mấy khối hàng len dạ rơi trên đất, hắn đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Trời ạ, phải nâng lên một lần nữa sao?”.
Vén tay áo lên, hự hự bắt đầu nâng hàng len dạ.
Ngự Thượng Tuyền nhìn tay người trước mắt…… Nói: “Cái kia…… Ngươi không phải có không gian giới chỉ sao……”
Thân thể người đó liền cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Ngự Thượng Tuyền, lại cứng ngắc nhìn xuống chiếc nhẫn tinh xảo trên tay mình, đem hàng len dạ quăng xuống, tạc mao nói: “Ta##@¥, ta đã nói là hình như mình đã quên cái gì, uổng phí khí lực nửa ngày của ta!”
Thở hổn hển, đối với Ngự Thượng Tuyền vẫn ngơ ngác đứng ở một bên nói: “A ha ha, tiểu bằng hữu thật sự là cám ơn ngươi nha……”
Bất đắc dĩ đi tới mấy khối hàng len dạ giơ tay lên, hàng len dạ từng khối từng khối lần lượt biến mất.
Ngự Thượng Tuyền nhặt lên một khối hàng len dạ ở gần mình đưa cho Ma pháp sư trước mắt, nói: “Của ngươi”.
Ma pháp sư cười cười: “Thật sự cám ơn, ta còn có chút việc gấp, đi trước một bước”.
Trước khi đi còn nghe thấy hắn oán niệm nói: “Hôm nay mua nhiều hàng len dạ như vậy cũng không biết đến tột cùng có thể đổ trướng hay không, đây chính là toàn bộ tiền của mình a, nếu không thể thì phải tìm tên hỗn đản nào đó cọ cơm thôi, mình đã nhịn đói hai ngày rồi……”
Ngự Thượng Tuyền nháy mắt mấy cái, ngô, khối hàng len dạ nho nhỏ kia, tựa hồ, đại khái……
Cũng là Băng Chủng đi?
Xem ra hắn sẽ đổ trướng, hơn nữa mấy khối hàng len dạ bị rơi xuống, xem bộ dáng, cũng là luận cân mua.
Vậy là đại trướng……
Nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng không có gì, tuy rằng đạt tới Băng Chủng, nhưng hình như là vừa mới tiến hóa, năng lượng so với khối của mình thì kém xa…… Cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Nhìn lôi đài phía trước người người tấp nập, Ngự Thượng Tuyền nhăn lại khuôn mặt bánh bao.
Này thì phải đi qua như thế nào a……
Hết chương 29
Chú thích:
Phỉ thúy Kê Du Hoàng
Không tốt đổ thì không tốt đổ, nhưng y vẫn muốn tiếp tục, Ngự Thượng Tuyền đối với phần thưởng đệ nhất năm mươi vạn rất là kích động.
Năm mươi vạn, tuy rằng muốn dùng để mua hàng len dạ khẳng định sẽ không đủ, bất quá để nuôi sống hai người ăn cơm, thì vẫn đủ.
Ây, dựa theo khẩu vị của Nhuyễn, trừ bỏ cần phải ăn ma hạch để thăng cấp, còn phải ăn rất nhiều thịt, tuy rằng hiện tại thịt không tính là đắt, mỗi bữa đều ăn thịt cũng không xem như quá đắt, nhưng…… Con hổ này rất kén chọn!
Vừa mới bắt đầu bởi vì không có gì ăn, chỉ có thể chấp nhận ở trong rừng rậm ăn ma thú, nhưng, từ khi từ rừng rậm trở về……
Ni mã mỗi một bữa ăn đều đổi một hương vị thịt mới là có ý gì a!
Không cho ăn còn kêu ‘ngao ngao’ bán manh lăn lộn khắp nơi lại có ý gì a!!
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng, đối với việc không thể kháng cự được các loại bán manh của Nhuyễn là vô cùng bất đắc dĩ.
Dù cho là ai nhưng có một tiểu hổ vừa ôm bắp chân của ngươi vừa phát ra tiếng kêu non nớt, lại còn dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ngươi……
Ngươi sẽ nhẫn tâm sao……
Lắc đầu, không nghĩ nữa, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Nhuyễn, nói: “Nhuyễn à ngươi vừa tham ăn, lại vừa kén chọn nữa……”
Nhuyễn vươn chiếc lưỡi nhỏ, cọ cọ khuôn mặt Ngự Thượng Tuyền, ‘Ngao~’ một tiếng, Ngự Thượng Tuyền cười híp mắt nói: “Về sau không thể kiêng ăn như vậy có biết không? Đối với thân thể sẽ không tốt, cần phải ăn nhiều chất sơ vào……”
Tay nhấn một cái, đè lên một khối hàng len dạ, nhất thời bị cái cảm giác nồng đậm màu sắc kích thích đến nỗi nói không nên lời.
Không dám động tay, bởi vì lúc này tư thế của y…… Thật sự có chút nguy hiểm.
Vừa động liền có khả năng sẽ ngã xuống, vì thế nói với Nhuyễn ở trên vai: “Nhuyễn đi xuống đi, ta muốn xem xét khối hàng len dạ này”.
Nhuyễn nghe lời liền nhảy xuống, sau đó chạy nhanh về hướng Sát Nặc, Sát Nặc bán ngồi xuống, Nhuyễn…… Liền nhảy lên đầu gối Sát Nặc, theo quần áo của Sát Nặc trèo lên vai hắn…… Bắt đầu ngủ.
…… Nhóc này chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.
Dùng một bàn tay chậm rãi ấn nhẹ vào hàng len dạ, tay kia thì chống thân thể, sau khi đã ổn định được thân thể mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên khối hàng len dạ đánh dấu tên của mình, rồi buông lỏng tay ra, nhân viên ở một bên liền tiếp lấy khối hàng len mang đến giải thạch trường.
Nếu cảm giác của y không sai, thì một khối kia, ít nhất là cực phẩm phỉ thúy Kê Du Hoàng……
Hào quang màu vàng ấm áp kia trong nháy mắt tản mát ra như muốn bao phủ hoàn toàn cơ thể y, điều này cho thấy năng lượng ẩn chứa bên trong khối phỉ thúy này cao đến bao nhiêu.
Năng lượng cao là tốt, nhưng lại không thể bán đi, khối phỉ thúy này cùng với khối Huyết Phỉ vừa rồi thậm chí là tương xứng nhau, nếu bán đi thì thật tiếc, chẳng bằng để dành cho Sát Nặc thăng cấp……
Ngự Thượng Tuyền yên lặng tính toán, tiền không còn lại bao nhiêu, nếu được thưởng năm mươi vạn kim tệ, cũng coi như tính là kiếm được mười vạn kim tệ…… Cùng một khối phỉ thúy cực phẩm.
Phỉ thúy là mình muốn dùng, sẽ không quy ra tiền, cho nên, lúc này, có thể nói là mua bán không lợi nhuận.
Ngô……
“Sát Nặc Thanh U…… Chúng ta tới địa phương minh liêu* đi dạo đi?” Ngự Thượng Tuyền nắm tay Sát Nặc nói, hai người kia gật đầu đồng ý.
*Minh liêu: Có thể hiểu là phỉ thúy.
Một lát sau, nhìn Ngự Thượng Tuyền vẫn bất động, Thanh U hỏi: “Tiểu Tuyền, không phải muốn đi xem minh liêu sao?”
Ngự Thượng Tuyền …… Xoay mặt lại, nói: “Ta…… Không biết đường”
Thanh U: “……”
Sát Nặc: “……”
Bọn họ phải nghĩ đến điều này chứ.
Bởi vì Thanh U đối với nơi này tương đối quen thuộc, cho nên hắn liền dẫn đường, một đường theo hướng Bắc mà đi, dần dần đi tới trung tâm, người cũng trở nên nhiều hơn, Ngự Thượng Tuyền ôm lấy cánh táy Sát Nặc sợ hãi bị đám người này cuốn đi.
Thanh U thấy thế cũng nắm lấy một tay Ngự Thượng Tuyền.
Đi một hồi, Thanh U đến trước một cánh cửa thì dừng lại, “Chúng ta đến rồi”.
Ngự Thượng Tuyền giương mắt nhìn lên: Một cái đầu sói thật to màu đỏ đầy kiêu ngạo liền đập vào mắt.
…… Quả nhiên lại là thương hội Lang Hồn.
Nhún nhún vai, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Băng Chủng màu lam, đi vào trong điếm, không vội vã tìm nhân viên cửa hàng hoặc là điếm trưởng hỏi giá, mà đi tới nhìn bảng giá ở bên cạnh.
Ngô…… Giá phỉ thúy Băng Chủng là bảy trăm vạn……
Dọa! Bảy trăm vạn!
Ngự Thượng Tuyền nhìn phỉ thúy ở trong tay, tuy rằng vừa rồi cũng biết giá đại khái, nhưng chỉ là nghe người ta nói mà thôi, chính mình vẫn không có khái niệm rõ ràng.
Chậc chậc lưỡi, bảy trăm vạn……
Nhìn xem loại phỉ thúy khác, phẩm chất bình thường là bảy trăm vạn, còn khối này của mình, phẩm chất tuy rằng không được coi là tốt lắm, nhưng biểu hiện cũng không tệ.
Ngự Thượng Tuyền cười híp mắt, chạy tới trước quầy nói: “Tiểu thư nhân viên, ta muốn bán phỉ thúy!”
Thanh âm thanh thúy vang lên thực dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác, tiểu thư nhân viên thái độ thật tốt, trả lời: “Tiểu khách nhân thỉnh ngài chờ một lát, ta cần xem xét qua một chút”.
Nói xong, cầm lấy phỉ thúy trên tay thiếu niên, dùng quang cầu chiếu sáng bốn phía bắt đầu xem xét.
Qua một hồi, tiểu thư nhân viên mới nói: “Tiểu tiên sinh, ta nghĩ ngài cũng thấy được bảng giá bên kia, phỉ thúy Băng Chủng có giá thu mua là bảy trăm vạn, nhưng khối Băng Chủng này của ngài hiển nhiên biểu hiện phi thường tốt, phỉ thúy loại này……” Tiểu thư nhân viên tạm dừng một chút, tựa hồ đang do dự không biết nên ra giá bao nhiêu mới làm cho thiếu niên trước mắt vừa lòng.
“Khối phỉ thúy như vậy, ta nghĩ ta có thể lấy giá chín trăm năm mươi vạn kim tệ thu mua……” Nhân viên tiểu thư ngữ khí không quá xác định nói, giá này cũng không tính là cao, nhưng lại phi thường hợp lý.
Suy nghĩ một chút, thiếu niên liền cười nheo mắt lại, gật gật đầu.
Nhân viên tiểu thư tim bắt đầu đập bùm bùm, đây chính là vụ mua bán lớn nhất nàng làm nha! Tiền thưởng cuối tháng nhất định sẽ vô cùng dày!
Nghĩ đến điều này, tiểu thư nhân viên cười càng thêm vui vẻ, nói: “Thỉnh ngài chờ một chút, ngài là cần tiền mặt, hay là chuyển trực tiếp vào thẻ Tử Kinh?”
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, nói: “Tỷ tỷ trước không cần vội, ta nơi này còn có thẻ khách quý”.
Có thẻ khách quý là có thể được ưu đãi rất nhiều, Ngự Thượng Tuyền cũng không có quên điểm này.
Nhân viên tiểu thư tiếp nhận thẻ khách quý, trong mắt không dấu được kinh ngạc, đây chính là thẻ cấp bạch kim nha, thiếu niên trước mắt này nhất định là người phi thường có tiềm năng!
Tiếp nhận thẻ, tiểu thư nhân viên liền tính toán một trận, nói: “Tiểu tiên sinh, ta nghĩ ta có thể đưa cho ngài thêm bảy mươi vạn kim tệ, như vậy ngài có vừa lòng không?”
Bảy…… Bảy mươi vạn?!
Ngự Thượng Tuyền một hơi đi lên, thiếu chút nữa bị nghẹn lại, y biết là sẽ có ưu đãi, nhưng…… Không nghĩ tới lại nhiều như vậy!
“Khụ khụ, đương nhiên là được……” Thực vừa lòng, y phi thường vừa lòng, y căn bản chính là không thể vừa lòng hơn nữa được không!
Sau khi hai bên thoả thuận xong, Ngự Thượng Tuyền vẻ mặt hồng hào mang theo hai người rời khỏi, không gian giới chỉ hé ra thẻ Tử Kinh nặng hơn rất nhiều, Ngự Thượng Tuyền nghĩ hiện tại y cũng là một người có tiền nha!
Miệng ngân nga một điệu không biết tên, Ngự Thượng Tuyền càng nghĩ càng cao hứng, cao hứng quá kết quả chính là……
Y phát hiện y lại bị lạc đường (▽#)=﹏﹏
Yên lặng trở lại đứng ở sau lưng Sát Nặc, làm cho Sát Nặc mang y đi theo, y có chết cũng sẽ không thừa nhận là y không tìm được đường.
Sát Nặc mang theo tiếu ý nắm lấy ngón tay mềm mềm của tiểu hài tử, chậm rãi đi về hướng địa phương vừa rồi.
“Tuyền, còn nhớ rõ số thứ tự của mình không?” Số thứ tự chính là số giải thạch của Đổ thạch sư, nếu không muốn chính mình tự giải thạch, có thể tìm giải thạch sư thay mình giải, có số này, là bằng chứng thứ tự giải thạch của mình, sẽ không làm cho trình tự bị thay đổi.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nói: “Số sáu mươi sáu nha~”
Sáu mươi sáu, cũng xem như là một con số tốt.
Sát Nặc gật gật đầu, nắm chặt thay thiếu niên thêm một chút, hướng tới hội trường đi đến.
Trừ bỏ đổ thạch, còn phải báo danh dự thi nữa.
“Bá bá, ta muốn báo danh dự thi!” Ngự Thượng Tuyền đối với lão bá chống cằm vô thần nhìn bốn phía xung quanh nói.
Lão bá ngẩng đầu lên nhìn Ngự Thượng Tuyền liếc mắt một cái, nói: “Tên”.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn trả lời.
“Tuổi”.
“16 tuổi”.
“Thân cao”.
“……172”.
“Ân, thời gian đổ thạch được bao lâu?” Câu hỏi cuối cùng này mang theo chút ý tứ nghi vấn, Ngự Thượng Tuyền cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chính xác mà nói, y đã tiếp xúc với hàng len dạ gần mười năm rồi, nhưng…… Đó cũng không phải là thực lực của chính y.
“Buổi sáng hôm nay” Sát Nặc trả lời thay, “Y vừa mới làm giám định cấp bậc”.
Người đang uống nước liền ngừng lại, miệng hé ra, một ngụm nước liền phun ra.
“Hôm nay?” Ánh mắt lão bá mang theo không thể tin, hắn thấy rõ ràng huy chương trên người thiếu niên là Ma pháp sư cấp hai trung kỳ! Hôm nay vừa mới giám định sao?
Lừa quỷ à!
“Ân” Ngự Thượng Tuyền ở một bên nhỏ giọng đáp, từ trong không gian giới chỉ lấy ra giấy chứng nhận, =.= nói: “Bá bá xem, là ngày hôm nay”.
Mặt trên viết rành mạch, Á thế kỷ ngày 06 tháng 06 năm 27700, Ngự Thượng⋅ Tuyền trở thành Đổ thạch ma pháp sư.
Cấp bậc: Cấp hai.
Tuổi: 16.
Thân cao: 172.
Lão bá ghi chép lau mặt một phen, nói: “Tốt lắm, vào đi”.
Ngự Thượng Tuyền thu hồi giấy chứng nhận trên tay, nắm lấy tay Sát Nặc đi vào hội trường, không có nghe thấy lão bá ở phía sau nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này nhỏ như vậy lại có loại thực lực này, những lão nhân như chúng ta tính là cái gì a……”
Lại hồi tưởng đến khí tức của Kỵ sĩ vừa rồi, tay vừa sờ sờ ria mép của mình vừa cảm thán nói: “Xem ra quả nhiên là lớp sau mạnh hơn lớp trước, đứa nhỏ kia, thực lực trong tương lai cũng không thể lường được……”
Lập tức nở nụ cười, tự nhủ nói: “A…… Về sau quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, mình già rồi, già rồi……”
Vừa mới tiến nhập vào hội trường, Ngự Thượng Tuyền đã bị một thân ảnh thiếu chút nữa đụng phải, Sát Nặc phản ứng nhanh liền ôm lấy eo Ngự Thượng Tuyền đem y túm qua một bên, lúc này mới nhìn về phía cái người bị ngã sấp kia.
Người nọ vỗ vỗ bụi trên người, nói: “Thật sự là ngượng ngùng, ta quá vội rồi”.
Nhìn mấy khối hàng len dạ rơi trên đất, hắn đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Trời ạ, phải nâng lên một lần nữa sao?”.
Vén tay áo lên, hự hự bắt đầu nâng hàng len dạ.
Ngự Thượng Tuyền nhìn tay người trước mắt…… Nói: “Cái kia…… Ngươi không phải có không gian giới chỉ sao……”
Thân thể người đó liền cứng đờ, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Ngự Thượng Tuyền, lại cứng ngắc nhìn xuống chiếc nhẫn tinh xảo trên tay mình, đem hàng len dạ quăng xuống, tạc mao nói: “Ta##@¥, ta đã nói là hình như mình đã quên cái gì, uổng phí khí lực nửa ngày của ta!”
Thở hổn hển, đối với Ngự Thượng Tuyền vẫn ngơ ngác đứng ở một bên nói: “A ha ha, tiểu bằng hữu thật sự là cám ơn ngươi nha……”
Bất đắc dĩ đi tới mấy khối hàng len dạ giơ tay lên, hàng len dạ từng khối từng khối lần lượt biến mất.
Ngự Thượng Tuyền nhặt lên một khối hàng len dạ ở gần mình đưa cho Ma pháp sư trước mắt, nói: “Của ngươi”.
Ma pháp sư cười cười: “Thật sự cám ơn, ta còn có chút việc gấp, đi trước một bước”.
Trước khi đi còn nghe thấy hắn oán niệm nói: “Hôm nay mua nhiều hàng len dạ như vậy cũng không biết đến tột cùng có thể đổ trướng hay không, đây chính là toàn bộ tiền của mình a, nếu không thể thì phải tìm tên hỗn đản nào đó cọ cơm thôi, mình đã nhịn đói hai ngày rồi……”
Ngự Thượng Tuyền nháy mắt mấy cái, ngô, khối hàng len dạ nho nhỏ kia, tựa hồ, đại khái……
Cũng là Băng Chủng đi?
Xem ra hắn sẽ đổ trướng, hơn nữa mấy khối hàng len dạ bị rơi xuống, xem bộ dáng, cũng là luận cân mua.
Vậy là đại trướng……
Nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng không có gì, tuy rằng đạt tới Băng Chủng, nhưng hình như là vừa mới tiến hóa, năng lượng so với khối của mình thì kém xa…… Cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Nhìn lôi đài phía trước người người tấp nập, Ngự Thượng Tuyền nhăn lại khuôn mặt bánh bao.
Này thì phải đi qua như thế nào a……
Hết chương 29
Chú thích:
Phỉ thúy Kê Du Hoàng