“Rốt cuộc cũng quan tâm tới thời sự?” Draco trêu chọc.
Harry cười cười: “Mấy ngày nay các ngươi bận chết đi.”
“Cũng khá bận.” Draco cũng không che dấu, bất quá tốt xấu gì cũng chỉ cần chắn Sirius cùng McGonagall, bởi vì những người khác cũng không biết cứu thế chủ ở đây.
“Tôi cũng nên đi thôi.” Harry đứng lên.
Draco nhướng mi.
“Chẳng lẽ cậu định nuôi tôi cả đời?” Harry châm chọc trở lại.
Draco nhún vai.
Harry thấy người yêu lập tức chạy tới: “Tôi về nhà cũ một chuyến.”
Lông mày Snape đột ngột nhíu lại.
Harry tiến tới bên tai nam nhân, thì thầm: “Yên tâm, tôi sẽ thuyết phục Sirius không giết anh.”
Cẩu đần! Snape không muốn nghĩ tới gương mặt của Black.
Draco nghiêng đầu, chăm chú quan sát.
Harry nói xong liền vui vẻ chạy đi.
Draco phủi phủi tro bụi trên người, cũng đứng lên, nhìn thấy cha đỡ đầu của mình liền tươi cười: “Quên nói chúc mừng.”
Snape nghiêm mặt.
“Khách khí quá nha.” Lucius cùng Narcissa đi vào, Lucius cường điệu nói: “Kết hôn mà không chịu mời chúng ta a.” Tấm tắc hai tiếng.
“Đại khái chỉ lo hưởng tuần trăng mật đi.” Narcissa nhếch khóe môi.
Gia đình này muốn tìm cơ hội châm chọc Snape một chút nhưng thực khó khăn, vất vả lắm mới có dịp Snape cùng cứu thế chủ thuốc dán kia tách ra.
Snape đen mặt, không thèm tốn hơi thừa lời, một đám người không đứng đắn………. vô liêm sỉ.
………
Nhà cũ Black.
Harry hít sâu vài cái, thu thập xong cảm xúc mới đẩy cửa tiến vào.
Phòng khách sáng trưng.
“Ai?”
Harry đi dọc theo huyền quan, thản nhiên nhìn về phía Sirius đang ngồi trên sô pha… còn có Remus.
Thật tốt quá, Harry thờ dài trong lòng, ít ra cậu không cần một mình đối mặt với Sirius bị kích động.
“Harry?” Remus lộ ra biểu tình kinh ngạc, bất quá lập tức bước nhanh tới cho Harry một cái ôm: “Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã trở lại.”
“Thật xin lỗi, để mọi người lo lắng.” Harry nhẹ giọng nói.
Gương mặt Sirius thoáng hiện nét vui sướng, sau đó lại tràn ngập phẫn nộ: “Harry, con với…….”
“Sirius!” Remus quay đầu lại đánh gãy, trừng mắt cảnh cáo Sirius: “Harry vừa mới trở về.”
“Không sao, chuyện gì cần nói thì phải nói.” Harry ngồi xuống đối diện cha đỡ đầu, lâu rồi không gặp, cha đỡ đầu của cậu có chút tiều tụy, là vì cậu sao? Điều này làm Harry có chút áy náy.
Nam nhân cao lớn có vẻ buồn bực cùng rối rắm, trong nhất thời không nói được gì.
“Là thật.” Harry mở miệng trước, cậu thực nghiêm túc nói: “Con cùng Severus ở cùng một chỗ, là thực.”
Sirius nghe vậy liền nhảy dựng lên: “Severus?” Hắn phát ra tiếng kêu kinh dị: “Làm sao con có thể gọi nó như vậy! !”
Harry không lùi bước: “Cha đỡ đầu, con hi vọng……”
“Nó là một tên khốn khiếp đầy dầu! Ác ôn!” Sirius gào to.
“Sirius!” Remus một lần nữa túm lấy bạn tốt, lắc mạnh đầu.
“Anh ấy là anh hùng, chú không thể nói như vậy!” Harry đứng lên kháng nghị, cậu nghĩ cha đỡ đầu cho dù có thành kiến cá nhân cũng nên hiểu được lí lẽ.
“Harry là người lớn, nó biết mình muốn cái gì.” Remus khuyên nhủ.
“Cái gì nó cũng không biết!” Sirius gạt Remus, hổn hển giậm chân, còn cung vẫy hai tay, bộ dáng thực điên cuồng.
“Severus lớn hơn con hai mươi tuổi, là tiền tử thần thực tử, là viện trưởng Slytherin, con biết rõ mình đang yêu ai.” Harry bình tĩnh nói: “Sirius, Slytherin thì sao, là đối thủ một mất một còn của chú thì sao, chú không thể vì yêu thích của mình mà phán xét con đúng hay sai.”
Loảng xoảng! Bùm bùm!
Harry khiếp sợ nhìn cha đỡ đầu vung tay đấm vỡ cửa sổ bên cạnh, mặt kính thủy tinh hoàn toàn vỡ nát.
“Cái đó và yêu thích của chú không quan hệ! Con thích Slytherin? Bất cứ người nào trong Slytherin cũng không sao cả, nhưng tuyệt đối không thể là tên vô liêm sỉ kia! Không thể là nó!” Nắm tay Sirius toàn là máu, phẫn nộ làm gương mặt hắn vặn vẹo, hắn vùng ra khỏi Remus, gào to với con đỡ đầu của mình: “Mặc kệ hiện tại nó làm cái gì, chú tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi của nó năm đó, nó làm sao dám tới gần con, làm sao có mặt mũi chạm vào con! Nếu không phải nó……..”
“Đủ rồi, Sirius!” Remus rống to, mạnh mẽ kéo nam nhân cao lớn.
Sirius chán ghét đa số Slytherin, nhưng nó chỉ là một loại bản năng mà thôi, còn đối với Snape là thực sự căm hận, lúc trước, hắn có thể hòa bình ở chung với Snape, thuần túy là do Dumbledore khuyên nhủ, bản thân hắn chưa bao giờ tha thứ cho người này.
“Nếu không phải anh ấy thì sao?” Harry truy vấn, trong lòng cậu có dự cảm xấu.
“Không có gì, Harry.” Remus vội vàng nói.
“Vì cái gì không thể nói? !” Sirius trừng mắt liếc Remus, điên cuồng nói: “Harry có quyền biết chân tướng!”
“Đừng như vậy, Sirius.” Trong giọng nói Remus có mang theo một tia cầu xin, anh hiểu được đối với Harry mà nói, người kia quan trọng cỡ nào, có một số việc trong quá khứ thì cứ để nó qua đi, tương lai Harry có thể vui vẻ là tốt rồi.
“Con không biết cái gì?” Harry nhìn thẳng vào Sirius.
“Harry……….” Remus đau đầu.
“Là nó! Là nó hại hết James và Lily!” Sirius rống lên: “Nó đem lời tiên tri mật báo cho Voldermort, vì thế Voldermort mới tới giết cha mẹ con!”
Harry giật mình, một lúc lâu sau mới nói: “…….lời tiên tri gì?”
Remus thở dài thật sâu, nói tiếp lời Sirius: “Từng có một lời tiên tri, nói là một đứa nhỏ sinh vào tháng 7 chính là khắc tinh của Voldermort, vì thế năm đó James và Lily mới lẩn trốn đi.”
Khí lực trên người Harry đột ngột biến mất, cậu ngã ngồi xuống đất.
“Harry?” Remus vội vàng chạy tới đỡ.
Đầu óc Harry rung động, cậu mờ mịt kéo ống tay áo người sói: “Thật như vậy sao, là anh ấy cáo mật?”
“………đúng vậy.” Remus cúi đầu.
………
Malfoy trang viên.
Narcissa đang cắt tỉa khóm hoa hồng, việc này bà thích tự mình làm, Draco đứng bên cạnh giúp đỡ, lúc trước cậu cũng không quan tâm tới những việc này, nhưng hiện tại, giúp mẹ làm việc nhà là một trong những niềm vui của cậu, cách hai người một khoảng, Lucius và Snape đang nói chuyện phiếm, một số vấn đề về Slytherin.
Draco xoay xoay bả vai ê ẩm, nghiêng đầu liền nhìn thấy cứu thế chủ mới rời đi nửa tiếng trước, cậu nhướng mi trêu chọc: “Rất nhanh nha, xem ra………” Mới nói được một nửa, thiếu niên tóc rối đã lao tới trước mặt cậu, trên mặt là biểu thình rối rắm cùng khổ sở, Draco giật mình, lập tức đổi câu: “Cậu làm sao vậy?”
Narcissa cũng đứng lên, kỳ quái nhìn qua.
Harry không phản ứng lại Draco, cậu đi thẳng về hướng nam nhân tóc đen, cậu không tin, cậu không tin Severus lại làm chuyện như vậy, có lẽ có hiểu lầm gì đó? Tựa như cái chết của cụ Dumbledore vậy, tựa như bọn họ đã từng làm.
Harry thở hổn hển đứng bên cạnh bàn tròn, ánh mắt gắt gao nhìn nam nhân mình yêu.
Snape có chút kinh ngạc, Lucius ngồi cạnh cũng thực nghi hoặc, vốn định giả vờ quay người đi lại phát hiện không khí có chút không ổn.
“Không phải là anh, đúng không?” Câu hỏi không đầu không đuôi.
“……….sao?” Snape phát ra giọng mũi thản nhiên, vẫn nghi hoặc như trước.
Harry hít sâu, cố gắng ép mình nói hết câu: “Không phải anh đem lời tiên tri nói cho Voldermort đúng không?” Trả lời tôi đi, phủ nhận nó đi, cầu xin anh, chỉ cần anh nói không phải, tôi sẽ tin anh. Harry cố gắng cầu nguyện trong lòng.
Ánh mắt Snape trợn to, y nhìn Harry, chính là sau khi nhìn cậu biểu tình lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ngày thường: “Là ta.” Y nghe thấy âm thanh mình thực trống rỗng, trái tim y cũng theo những lời này mà rơi xuống tận cùng vực sâu, hoàn toàn bị nhấn chìm. Đây là tội lỗi của y, không thế trốn tránh.
Cơ thể Harry bất giác run rẫy, cậu không thể tin vào tai mình: “Sẽ không……..” Cậu muốn nam nhân phủ nhận nó, cậu không muốn thừa nhận sự thật này.
Tầm mắt Snape chưa từng rời khỏi thiếu niên, y âm thầm siết chặt nắm tay, móng tay bấu vào da thịt đau đớn, y không rên tiếng nào.
Harry cứng ngắc lắc đầu, từng bước lui về phía sau: “Anh sao có thể…….” Ngay sau đó, Harry xoay người bỏ chạy, hoảng hốt chán nản, vô cùng chật vật, mang theo thống khổ không thể che dấu được.
Ánh mắt Snape ảm đạm, chuyện này, y nên sớm nói cho Harry biết, ngay từ lúc đầu, đây cũng là nguyên nhân y cho rằng mình không thể ở cùng một chỗ với Harry, là y, y hại chết cha mẹ Harry. Chính là y đã quên mất chuyện này, sống sót sau chiến tranh làm y quên mất nó.
“Severus, tất cả cũng không phải lỗi của anh.” Lucius lên tiếng.
Snape quay đầu, không nói.
Draco lúng túng nhìn hướng Harry bỏ chạy đi, lại nhìn về phía cha đỡ đầu, lần đầu tiên cậu thấy cha đỡ đầu có dáng vẻ như vậy…….ưu thương, cứ việc gương mặt vẫn lạnh băng như bình thường, nhưng Draco có thể đọc được loại hơi thở u buồn này.
Nhắm mắt lại, cố gắng giấu kín những gợn sóng đang dâng trào, sau một lúc lâu, Snape đứng lên, mệt mỏi phất tay bước đi. Ánh mắt thiếu niên luôn mỉm cười lúc nãy cơ hồ sắp bật khóc, đau đớn thấm vào tận tâm can y. Tất cả đều là lỗi của y, y vẫn trở thành người thương tổn Harry sâu nhất.
………
Harry bước đi không hề có mục đích, trong đầu đều là giọng nói của anh “là ta”, sao có thể như vậy? Severus sao có thể làm chuyện như vậy? Sao anh có thể…… hại chết cha mẹ cậu? Sao có thể……
Lồng ngực Harry vô cùng khó chịu, ngay cả hít thở cũng thực khó khăn.
Vì cái gì lại là Sevrus?
Harry ngồi xổm xuống, ôm lấy gối, nước mắt mạnh mẽ trào ra ngoài, không thể khống chế được.
Quả nhiên, lần nào cậu khóc cũng vì anh.