***Note: Các dòng thơ trong bài đc cáo copy từ vi.wikipedia.org Shelly là một trong những nhà thơ Anh lớn nhất của thế kỷ XIX ^_^
Mấy ngày kế tiếp, hai người đều dành hết thời gian ở trong nhà, Snape vốn nghĩ Daniel sẽ buồn chán nhưng kỳ thật thiếu niên chỉ ôm một quyển sách có thể hao phí thời gian cả một ngày, chẳng qua đó không phải là loại sách giáo khoa, mà là một tập thơ—— tập thơ Shelley.
Trên lầu Snape có một giá sách nhỏ, có vài bộ sách Muggle, tập thơ Shelley nằm trong số đó, trang giấy đã ố vàng. Đây là của mẹ Snape, y từng xem qua nhưng không thích những thứ này, trong đó đều là những câu nói đa sầu đa cảm, tựa như y không thể hiểu được vì sao người mẹ xuất thân cao quý lại thích một Muggle chỉ biết say rượu như cha, y đồng dạng cũng không rõ, vì sao một phù thủy huyết thống thuần chủng như mẹ lại thích loại thơ ca Muggle.
Một buổi tối nọ.
Snape kết thúc công tác bào chế độc dược, số này không phải để dùng mà định sau lễ Giáng Sinh mang đi bán, đây là một phần cuộc sống của y, y chỉ có thể dựa vào chính mình để tự nuôi sống bản thân, y nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên sô pha chuyên chú xem tập thơ: “Hay không?” Thật sự nhịn không được, y hỏi.
“Khúc ca gửi ngọn gió Tây.” Harry trả lời theo nội dung trang cậu đang xem, nhân tiện còn lớn tiếng chậm rãi đọc một câu: “Ơi ngọn gió Tây hoang dã mùa thu. Gió cuốn tung mịt mù bao chiếc lá?”
“A?”
“Viết tốt lắm, đúng không?” Harry lật qua tờ khác: “Suối vẫn đổ về sông. Sông trôi về biển cả. Ngọn gió đời muôn thuở. Tha thiết đắm say tình. Nào có ai cô đơn?”
Harry ngẩng đầu: “Đây là nói bất cứ ai cũng có một nơi để quay về, không có ai sẽ vĩnh viễn cô độc.”
Harry luôn tịch mịch, nhưng cậu đã tìm ra vui vẻ, cậu đang chìm trong cảm giác thoải mái cùng an tâm, quả nhiên thế giới này cũng không phải không có những người bạn hòa hợp, chỉ là cậu chưa gặp gỡ mà thôi.
Snape rót độc dược vào lọ phát ra âm thanh hàm hàm hồ hồ.
Harry tiếp tục đọc: “Theo luật trời thần thánh. Mọi thứ đều hòa quyện. Nhìn núi hôn trời xanh. Sóng xô vào sóng khác……….” Harry nhìn đoạn tiếp theo, sau đó đột nhiên ngừng lại.
“Ân?” Snape rót độc dược xong, đi tới, có chút kỳ quái, đối phương sao lại không đọc tiếp nữa.
Harry đỏ mặt lắc đầu: “Không có gì, a, anh xem, bên ngoài đang bắn pháo hoa.”
Quả nhiên, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy pháo hoa Muggle đang bắn từ nơi nào đó, pháo hoa rực rỡ, đủ loại hình dạng nở rộ ở phía chân trời, chính vì độ cao của cửa sổ hạn chế nên cũng xem không rõ lắm.
“Đi lên.” Snape kéo thiếu niên đang rất hào hứng muốn xem pháo hoa, mang theo cậu độn thổ, ngay sau đó bọn họ liền xuất hiện trên nóc nhà, tầm nhìn quả nhiên đã trở nên trống trải.
Snape dùng thần chú vệ sinh làm sạch một góc tuyết trên mái nhà, để hai người có chỗ ngồi xuống.
“Đẹp quá!” Harry ca ngợi từ đáy lòng: “So với Hogwarts bắn có nhiều màu hơn.”
Hết đợt này tới đợt khác, pháo hoa đủ màu sắc phản chiếu lên mặt Harry.
Snape nhìn khoảng không trên bầu trời, trò hề ấu trĩ, y đánh giá quay đầu nhìn một người khác, người này cũng giống vậy, chỉ vì trò trẻ con đó liền cao hứng đến vậy, thực sự quá ngây thơ.
Nhưng mà cái gì cũng thua kém người này thì chính mình càng ấu trĩ hơn.
Snape yên lặng ôm gối nhìn bầu trời.
Pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, phút chốc sau liền lụi tàn rớt xuống.
Mấy ngày nay, Snape vẫn ở trong nhà, không hề đi tới trang viên Malfoy theo ước hẹn, y thậm ý còn không gửi một phong thơ qua bên kia, y nghĩ muốn học trưởng Malfoy biết được ý tứ của mình, y quyết định không làm quân cờ của người kia, vô luận có bao nhiêu lợi ích to lớn y cũng không muốn đi. Lúc đầu y còn có chút lo lắng đề phòng nhưng học trưởng Malfoy cũng không hề viết thư cho y, điều này làm y có chút nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ ngay cả học trưởng Malfoy cuối cùng cũng ý thức được loại phù thủy hỗn huyết như y cũng không thích hợp làm thuộc hạ.
Như vậy đối với y là tốt nhất, Snape lại nhìn về phía Daniel, nếu sau này không thể đối mặt chiến đấu, y cũng có thể đứng bên Daniel, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy đến học trưởng Lucius Malfoy, có thể xem là người Snape kính trọng, đầu tiên đối phương chưa từng gia nhập hàng ngũ trào phúng khi dễ y, thứ hai, y cùng Malfoy có nhiều giao dịch độc dược, nhiều năm như vậy, y cũng nhờ người này trợ giúp mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
“Lễ Giáng Sinh chấm dứt anh có kế hoạch gì không?” Harry cảm nhận được tầm mắt đối phương, quay đầu lại hỏi.
Ngày nghỉ chấm dứt, cậu phải quay về trường học.
“Không có.” Snape thì thào.
“Vậy….. tôi có thể lại tới tìm anh không?” Harry hỏi.
“Tùy tiện.” Snape nâng cằm, làm bộ xem pháo hoa, chính là pháo hoa đã bắt đầu đến phần kết thúc, chỉ có một hai cái bắn lên không trung.
“Tôi xem như anh đồng ý rồi nha.” Harry biết đối phương sẽ không cự tuyệt mình, nói như vậy, mỗi cuối tuần cậu có thể tới nơi này để thả lỏng tâm tình, tưởng tượng tới tình bạn này có thể tiếp tục, Harry vô cùng cao hứng.
Snape tỏ vẻ khinh miệt nhìn đồng bạn đang lộ ra tươi cười ngây ngô, trong tay còn nắm chặt quyển sách.
“Này……”
“Cái gì?”
“Đoạn thơ ngươi chưa đọc xong là gì?” Snape cảm thấy tò mò.
“Anh thích?” Harry lập tức mở ra tập thơ Shelley, nương theo ánh sáng rực rỡ của pháo hoa đọc: “Và nắng ôm đất lành. Và trăng hôn biển cả. Nhưng thảy đều vô nghĩa. Nếu em chẳng hôn anh!” Âm điệu đột ngột hạ thấp, trong bóng đêm hiện ra vài phần u tối.
Gương mặt Harry trong nháy mắt đỏ rực, cậu sao có thể quên đi nội dung đoạn sau cơ chứ, chỉ vì Allen thích liền cứ như vậy đọc ra, xấu hổ quá.
“Tôi tôi không phải……” Harry muốn giải thích, bộ dáng lắp bắp trong mắt Snape vô cùng đáng yêu.
Giống như bị hấp dẫn, Snape buông thả chính mình, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi thiếu niên đang cố gắng trốn tránh ánh mắt mình.
Mềm mại, ngắn ngủi, mang theo chút hương vị nào đó.
Tựa như hương vị của chocolate.
Harry cứng đờ cơ thể, trừng to mắt, cậu hoàn toàn bị dọa sợ đến không nhúc nhích được.
Allen hôn mình?
Sao lại thế này? Đầu óc Harry hóa thành tương hồ.
Một giây sau, biểu tình kinh hách chuyển sang gương mặt Snape.
Hai người bốn mắt đối lập, không hai mở miệng nói chuyện.
Snape lui về phía sau, lại tiếp tục lui nữa, trời ạ, y vừa nãy mới làm cái gì, tên ngu xuẩn y vừa mới làm cái gì! Y hủy đi tình hữu nghị giữa hai người, tình bạn khả ngộ bất khả cầu!
“A!” Snape mất thăng bằng rơi xuống.
“Đây là nóc nhà!” Harry sợ hãi kêu lên, cơ hồ bổ nhào tới trước mới bắt được người nào đó, tập thơ Shelley rơi xuống đất.
Harrt ôm thực chặt, tiếng tim đập đinh tai nhức óc vang lên, hai người áp sát vào nhau.
“Thực xin lỗi…….” Snape bức chính mình phải giải thích, y cúi đầu, mái tóc rũ xuống trên chóp mũi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, trong lòng Snape thầm nói n lần. Lòng tham của y không đáy, y chỉ muốn một người bạn. Y không nên ước ao xa vời, y không nên như vậy.
Câu “thực xin lỗi” làm trái tim Harry cảm thấy khó chịu, cậu đọc được sự sợ hãi cùng khủng hoảng trong đó, sợ hãi bị bỏ lại.
Allen vì yêu thích mình mà giải thích, Harry há mồm, cậu không biết nên nói thế nào.
Làm thế nào để thích một người? Harry không nghĩ tới, nhưng cậu thực sự thích ở bên cạnh Allen, khác xa với những bằng hữu ở Hogwarts của cậu, Allen im lặng, đơn giản, khôi hài, cậu thích thói quen khi hai người ở chung, thích tất cả khi cả hai ở cạnh nhau, nơi này không phải là thế giới thần tiên, nhưng thời gian dần trôi qua, Harry càng không muốn rời khỏi nơi này, cậu muốn cùng Allen ở một chỗ.
Đây có phải là thích không?
Harry không buông tay, cậu liếm môi muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào, cậu cảm thấy nếu mình không nói gì hết, Allen sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cậu và không bao giờ…… xuất hiện nữa.
“Allen…..” Harry thấp giọng mở miệng.
Snape cứng ngắc, đầu càng cúi thấp, y không cần an ủi, cũng không cần đồng tình, quên đi là tốt rồi, xem như trước đó cái gì cũng không phát sinh.
“Tôi nghĩ ….. tôi thích anh.” Harry thật sự là không tìm được từ ngữ, chỉ bằng tất cả cảm giác toát ra thành một câu nói.
Cái gì? Snape ngẩng đầu, trong mắt y không phải là vui sướng mà là phẫn nộ, những lời này so với an ủi còn muốn tổn thương người hơn! Y chán ghét bị trả lời qua quít có lệ!
Harry nhìn thấy vẻ mặt đối phương có biểu tình bị xúc phạm, chỉ biết chính mình đã nói sau, hoặc là không thể biểu đạt được ý tứ của mình, trong một khắc đối phương sắp đẩy cậu ra thì với trực giác của Gryffindor cậu trực tiếp tiến tới, hôn lên đôi môi đã trắng bệch kia.
Nhẹ nhàng chạm vào, đây là lần đầu tiên Harry chủ động hôn người khác, cậu thực khẩn trương nhưng nương theo cảm giác của chính mình, Harry càng thêm xác định mình thực sự đã thích Allen.
Khi tách ra, trên mặt hai người đều đỏ ửng.
Cả hai cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực quanh quẩn xung quanh, thật lâu vẫn không tản đi.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai nói: “Đi xuống thôi.”
Sau đó hai người trở về phòng.
Lại cùng ngủ trên một giường nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Snape khẩn trương không biết nên đặt tay mình ở đâu, y lui thật sâu về bên địa bàn của mình, y tới giờ cũng không ngờ mình đạt được đáp án tương tự từ phía Daniel. Bất quá cả hai vẫn luôn hưởng thụ khi làm bạn cùng nhau, có lẽ đây cũng là đương nhiên? vui sướng chật kín trong nội tâm Snape.
Harry ở trong phòng tắm sờ lên trán mình, mỗi ngày sau khi tắm xong cậu đều phải hóa trang cho vết sẹo, hiện tại cậu có chút do dự, cậu có nên nói cho Allen biết thân phận thật sự hay không, cậu không muốn lừa gạt anh, nhưng nói thật, cho dù sau khi biết được Allen cũng sẽ không vì vậy mà có đối xử khác biệt với cậu, cậu cũng không muốn nói, cậu không thể trốn được cuộc chiến này, cậu…. có lẽ cậu không nên nói lời đó, cậu căn bản không có tư cách để nói chuyện yêu đương.
Chính là cậu luyến tiếc, tựa như một đồ vật vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt, thuộc về cậu, có thể làm cậu vui vẻ, cậu luyến tiếc phải vứt bỏ.
Như vậy, ít nhất cũng không nên làm Allen liên lụy vào.
Harry quyết tâm, một lần nữa làm tốt hóa trang, trở lại phòng nằm về phía bên giường thuộc về mình, cậu cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cơ thể căng cứng như một tảng đá, Harry không khỏi muốn thở dài. Thu hoạch lớn nhất trong lễ Giáng Sinh này chính là tìm được một người bạn trai, mà bạn trai này lại vô cùng thẹn thùng.
Không phải Harry không thẹn thùng, chẳng qua bản tính Grynffindor làm cậu chủ động hơn: “Allen.” Cậu vừa gọi vừa chụp lấy vai đối phương, người kia giống như một con búp bê bị hỏng được lên dây cót từng chút quay lại.
“Ngủ ngon.” Harry nhanh chóng hôn lướt qua hai má bạn trai, sau đó nằm xuống, dựa vào đối phương.
“………ngủ ngon.” Gương mặt Snape bỏng rát như bị thiêu cháy.
Snape đưa tay duỗi qua, từng chút ôm lấy thiếu niên kéo vào lòng ngực, từng chút làm hai cơ thể nép vào cùng một chỗ, tựa như hai vòng cung hoàn mỹ.
Ngươi này, là của y.
Snape chậm rãi ngủ, khóe miệng khẽ nhếch.
Hoàn
Note: Các dòng thơ trong bài đc cáo copy từ vi.wikipedia.org Shelly là một trong những nhà thơ Anh lớn nhất của thế kỷ XIX ^_^
Mấy ngày kế tiếp, hai người đều dành hết thời gian ở trong nhà, Snape vốn nghĩ Daniel sẽ buồn chán nhưng kỳ thật thiếu niên chỉ ôm một quyển sách có thể hao phí thời gian cả một ngày, chẳng qua đó không phải là loại sách giáo khoa, mà là một tập thơ—— tập thơ Shelley.
Trên lầu Snape có một giá sách nhỏ, có vài bộ sách Muggle, tập thơ Shelley nằm trong số đó, trang giấy đã ố vàng. Đây là của mẹ Snape, y từng xem qua nhưng không thích những thứ này, trong đó đều là những câu nói đa sầu đa cảm, tựa như y không thể hiểu được vì sao người mẹ xuất thân cao quý lại thích một Muggle chỉ biết say rượu như cha, y đồng dạng cũng không rõ, vì sao một phù thủy huyết thống thuần chủng như mẹ lại thích loại thơ ca Muggle.
Một buổi tối nọ.
Snape kết thúc công tác bào chế độc dược, số này không phải để dùng mà định sau lễ Giáng Sinh mang đi bán, đây là một phần cuộc sống của y, y chỉ có thể dựa vào chính mình để tự nuôi sống bản thân, y nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên đang nằm trên sô pha chuyên chú xem tập thơ: “Hay không?” Thật sự nhịn không được, y hỏi.
“Khúc ca gửi ngọn gió Tây.” Harry trả lời theo nội dung trang cậu đang xem, nhân tiện còn lớn tiếng chậm rãi đọc một câu: “Ơi ngọn gió Tây hoang dã mùa thu. Gió cuốn tung mịt mù bao chiếc lá?”
“A?”
“Viết tốt lắm, đúng không?” Harry lật qua tờ khác: “Suối vẫn đổ về sông. Sông trôi về biển cả. Ngọn gió đời muôn thuở. Tha thiết đắm say tình. Nào có ai cô đơn?”
Harry ngẩng đầu: “Đây là nói bất cứ ai cũng có một nơi để quay về, không có ai sẽ vĩnh viễn cô độc.”
Harry luôn tịch mịch, nhưng cậu đã tìm ra vui vẻ, cậu đang chìm trong cảm giác thoải mái cùng an tâm, quả nhiên thế giới này cũng không phải không có những người bạn hòa hợp, chỉ là cậu chưa gặp gỡ mà thôi.
Snape rót độc dược vào lọ phát ra âm thanh hàm hàm hồ hồ.
Harry tiếp tục đọc: “Theo luật trời thần thánh. Mọi thứ đều hòa quyện. Nhìn núi hôn trời xanh. Sóng xô vào sóng khác……….” Harry nhìn đoạn tiếp theo, sau đó đột nhiên ngừng lại.
“Ân?” Snape rót độc dược xong, đi tới, có chút kỳ quái, đối phương sao lại không đọc tiếp nữa.
Harry đỏ mặt lắc đầu: “Không có gì, a, anh xem, bên ngoài đang bắn pháo hoa.”
Quả nhiên, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy pháo hoa Muggle đang bắn từ nơi nào đó, pháo hoa rực rỡ, đủ loại hình dạng nở rộ ở phía chân trời, chính vì độ cao của cửa sổ hạn chế nên cũng xem không rõ lắm.
“Đi lên.” Snape kéo thiếu niên đang rất hào hứng muốn xem pháo hoa, mang theo cậu độn thổ, ngay sau đó bọn họ liền xuất hiện trên nóc nhà, tầm nhìn quả nhiên đã trở nên trống trải.
Snape dùng thần chú vệ sinh làm sạch một góc tuyết trên mái nhà, để hai người có chỗ ngồi xuống.
“Đẹp quá!” Harry ca ngợi từ đáy lòng: “So với Hogwarts bắn có nhiều màu hơn.”
Hết đợt này tới đợt khác, pháo hoa đủ màu sắc phản chiếu lên mặt Harry.
Snape nhìn khoảng không trên bầu trời, trò hề ấu trĩ, y đánh giá quay đầu nhìn một người khác, người này cũng giống vậy, chỉ vì trò trẻ con đó liền cao hứng đến vậy, thực sự quá ngây thơ.
Nhưng mà cái gì cũng thua kém người này thì chính mình càng ấu trĩ hơn.
Snape yên lặng ôm gối nhìn bầu trời.
Pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, phút chốc sau liền lụi tàn rớt xuống.
Mấy ngày nay, Snape vẫn ở trong nhà, không hề đi tới trang viên Malfoy theo ước hẹn, y thậm ý còn không gửi một phong thơ qua bên kia, y nghĩ muốn học trưởng Malfoy biết được ý tứ của mình, y quyết định không làm quân cờ của người kia, vô luận có bao nhiêu lợi ích to lớn y cũng không muốn đi. Lúc đầu y còn có chút lo lắng đề phòng nhưng học trưởng Malfoy cũng không hề viết thư cho y, điều này làm y có chút nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ ngay cả học trưởng Malfoy cuối cùng cũng ý thức được loại phù thủy hỗn huyết như y cũng không thích hợp làm thuộc hạ.
Như vậy đối với y là tốt nhất, Snape lại nhìn về phía Daniel, nếu sau này không thể đối mặt chiến đấu, y cũng có thể đứng bên Daniel, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy đến học trưởng Lucius Malfoy, có thể xem là người Snape kính trọng, đầu tiên đối phương chưa từng gia nhập hàng ngũ trào phúng khi dễ y, thứ hai, y cùng Malfoy có nhiều giao dịch độc dược, nhiều năm như vậy, y cũng nhờ người này trợ giúp mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.
“Lễ Giáng Sinh chấm dứt anh có kế hoạch gì không?” Harry cảm nhận được tầm mắt đối phương, quay đầu lại hỏi.
Ngày nghỉ chấm dứt, cậu phải quay về trường học.
“Không có.” Snape thì thào.
“Vậy….. tôi có thể lại tới tìm anh không?” Harry hỏi.
“Tùy tiện.” Snape nâng cằm, làm bộ xem pháo hoa, chính là pháo hoa đã bắt đầu đến phần kết thúc, chỉ có một hai cái bắn lên không trung.
“Tôi xem như anh đồng ý rồi nha.” Harry biết đối phương sẽ không cự tuyệt mình, nói như vậy, mỗi cuối tuần cậu có thể tới nơi này để thả lỏng tâm tình, tưởng tượng tới tình bạn này có thể tiếp tục, Harry vô cùng cao hứng.
Snape tỏ vẻ khinh miệt nhìn đồng bạn đang lộ ra tươi cười ngây ngô, trong tay còn nắm chặt quyển sách.
“Này……”
“Cái gì?”
“Đoạn thơ ngươi chưa đọc xong là gì?” Snape cảm thấy tò mò.
“Anh thích?” Harry lập tức mở ra tập thơ Shelley, nương theo ánh sáng rực rỡ của pháo hoa đọc: “Và nắng ôm đất lành. Và trăng hôn biển cả. Nhưng thảy đều vô nghĩa. Nếu em chẳng hôn anh!” Âm điệu đột ngột hạ thấp, trong bóng đêm hiện ra vài phần u tối.
Gương mặt Harry trong nháy mắt đỏ rực, cậu sao có thể quên đi nội dung đoạn sau cơ chứ, chỉ vì Allen thích liền cứ như vậy đọc ra, xấu hổ quá.
“Tôi tôi không phải……” Harry muốn giải thích, bộ dáng lắp bắp trong mắt Snape vô cùng đáng yêu.
Giống như bị hấp dẫn, Snape buông thả chính mình, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi thiếu niên đang cố gắng trốn tránh ánh mắt mình.
Mềm mại, ngắn ngủi, mang theo chút hương vị nào đó.
Tựa như hương vị của chocolate.
Harry cứng đờ cơ thể, trừng to mắt, cậu hoàn toàn bị dọa sợ đến không nhúc nhích được.
Allen hôn mình?
Sao lại thế này? Đầu óc Harry hóa thành tương hồ.
Một giây sau, biểu tình kinh hách chuyển sang gương mặt Snape.
Hai người bốn mắt đối lập, không hai mở miệng nói chuyện.
Snape lui về phía sau, lại tiếp tục lui nữa, trời ạ, y vừa nãy mới làm cái gì, tên ngu xuẩn y vừa mới làm cái gì! Y hủy đi tình hữu nghị giữa hai người, tình bạn khả ngộ bất khả cầu!
“A!” Snape mất thăng bằng rơi xuống.
“Đây là nóc nhà!” Harry sợ hãi kêu lên, cơ hồ bổ nhào tới trước mới bắt được người nào đó, tập thơ Shelley rơi xuống đất.
Harrt ôm thực chặt, tiếng tim đập đinh tai nhức óc vang lên, hai người áp sát vào nhau.
“Thực xin lỗi…….” Snape bức chính mình phải giải thích, y cúi đầu, mái tóc rũ xuống trên chóp mũi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, trong lòng Snape thầm nói n lần. Lòng tham của y không đáy, y chỉ muốn một người bạn. Y không nên ước ao xa vời, y không nên như vậy.
Câu “thực xin lỗi” làm trái tim Harry cảm thấy khó chịu, cậu đọc được sự sợ hãi cùng khủng hoảng trong đó, sợ hãi bị bỏ lại.
Allen vì yêu thích mình mà giải thích, Harry há mồm, cậu không biết nên nói thế nào.
Làm thế nào để thích một người? Harry không nghĩ tới, nhưng cậu thực sự thích ở bên cạnh Allen, khác xa với những bằng hữu ở Hogwarts của cậu, Allen im lặng, đơn giản, khôi hài, cậu thích thói quen khi hai người ở chung, thích tất cả khi cả hai ở cạnh nhau, nơi này không phải là thế giới thần tiên, nhưng thời gian dần trôi qua, Harry càng không muốn rời khỏi nơi này, cậu muốn cùng Allen ở một chỗ.
Đây có phải là thích không?
Harry không buông tay, cậu liếm môi muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào, cậu cảm thấy nếu mình không nói gì hết, Allen sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cậu và không bao giờ…… xuất hiện nữa.
“Allen…..” Harry thấp giọng mở miệng.
Snape cứng ngắc, đầu càng cúi thấp, y không cần an ủi, cũng không cần đồng tình, quên đi là tốt rồi, xem như trước đó cái gì cũng không phát sinh.
“Tôi nghĩ ….. tôi thích anh.” Harry thật sự là không tìm được từ ngữ, chỉ bằng tất cả cảm giác toát ra thành một câu nói.
Cái gì? Snape ngẩng đầu, trong mắt y không phải là vui sướng mà là phẫn nộ, những lời này so với an ủi còn muốn tổn thương người hơn! Y chán ghét bị trả lời qua quít có lệ!
Harry nhìn thấy vẻ mặt đối phương có biểu tình bị xúc phạm, chỉ biết chính mình đã nói sau, hoặc là không thể biểu đạt được ý tứ của mình, trong một khắc đối phương sắp đẩy cậu ra thì với trực giác của Gryffindor cậu trực tiếp tiến tới, hôn lên đôi môi đã trắng bệch kia.
Nhẹ nhàng chạm vào, đây là lần đầu tiên Harry chủ động hôn người khác, cậu thực khẩn trương nhưng nương theo cảm giác của chính mình, Harry càng thêm xác định mình thực sự đã thích Allen.
Khi tách ra, trên mặt hai người đều đỏ ửng.
Cả hai cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực quanh quẩn xung quanh, thật lâu vẫn không tản đi.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai nói: “Đi xuống thôi.”
Sau đó hai người trở về phòng.
Lại cùng ngủ trên một giường nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Snape khẩn trương không biết nên đặt tay mình ở đâu, y lui thật sâu về bên địa bàn của mình, y tới giờ cũng không ngờ mình đạt được đáp án tương tự từ phía Daniel. Bất quá cả hai vẫn luôn hưởng thụ khi làm bạn cùng nhau, có lẽ đây cũng là đương nhiên? vui sướng chật kín trong nội tâm Snape.
Harry ở trong phòng tắm sờ lên trán mình, mỗi ngày sau khi tắm xong cậu đều phải hóa trang cho vết sẹo, hiện tại cậu có chút do dự, cậu có nên nói cho Allen biết thân phận thật sự hay không, cậu không muốn lừa gạt anh, nhưng nói thật, cho dù sau khi biết được Allen cũng sẽ không vì vậy mà có đối xử khác biệt với cậu, cậu cũng không muốn nói, cậu không thể trốn được cuộc chiến này, cậu…. có lẽ cậu không nên nói lời đó, cậu căn bản không có tư cách để nói chuyện yêu đương.
Chính là cậu luyến tiếc, tựa như một đồ vật vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt, thuộc về cậu, có thể làm cậu vui vẻ, cậu luyến tiếc phải vứt bỏ.
Như vậy, ít nhất cũng không nên làm Allen liên lụy vào.
Harry quyết tâm, một lần nữa làm tốt hóa trang, trở lại phòng nằm về phía bên giường thuộc về mình, cậu cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cơ thể căng cứng như một tảng đá, Harry không khỏi muốn thở dài. Thu hoạch lớn nhất trong lễ Giáng Sinh này chính là tìm được một người bạn trai, mà bạn trai này lại vô cùng thẹn thùng.
Không phải Harry không thẹn thùng, chẳng qua bản tính Grynffindor làm cậu chủ động hơn: “Allen.” Cậu vừa gọi vừa chụp lấy vai đối phương, người kia giống như một con búp bê bị hỏng được lên dây cót từng chút quay lại.
“Ngủ ngon.” Harry nhanh chóng hôn lướt qua hai má bạn trai, sau đó nằm xuống, dựa vào đối phương.
“………ngủ ngon.” Gương mặt Snape bỏng rát như bị thiêu cháy.
Snape đưa tay duỗi qua, từng chút ôm lấy thiếu niên kéo vào lòng ngực, từng chút làm hai cơ thể nép vào cùng một chỗ, tựa như hai vòng cung hoàn mỹ.
Ngươi này, là của y.
Snape chậm rãi ngủ, khóe miệng khẽ nhếch.
Hoàn