Chuyện Harry muốn làm nhất bây giờ chính là xông vào, cho Malfoy hai cái tát, sau đó kéo Allen chạy đi.
Nhưng đây chỉ là một ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.
Là một Slytherin, quen biết Slytherin khác không có gì kỳ quái cả, Harry tự lập một bức tường chắn trong lòng mình, người mà cậu yêu, cho dù lúc ở trường quen biết Draco Malfoy cũng không phải loại người như Goyle và Crabber đi xách giầy cho người khác. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn gục đầu xuống, ủ rủ rời đi.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn Harry chưa bao giờ chân chính sở hữu một thứ gì đó của riêng mình, vì thế mới khẩn trương như vậy, khát vọng đối phương chính là người nghiêm mặt đứng trong nhà bếp vì mình mà nấu cơm, chứ không phải những vai trò khác. Cậu khao khát một mối quan hệ đơn giản, một tình yêu đơn giản, khi tình huống trở nên phức tạp cậu không biết mình nên làm gì.
Hogwarts.
“Thế nào?” Vừa mới đẩy cửa phòng nghỉ chung gương mặt Hermione đã xuất hiện trước mắt Harry.
“Cái gì?” Harry hoàn hồn.
“Mình nói muốn gặp bạn trai bồ, chẳng lẽ bồ quên mất rồi?” Hermione bất mãn vòng tay trước ngực, nhìn Harry như hổ rình mồi.
Đầu óc Harry trống rỗng, cậu đã quên hết sạch.
“Harry!” Hermione trừng mắt.
“Mình mệt chết đi được, muốn ngủ một giấc.” Harry lập lờ, bước ngang qua người bạn tốt chạy lên lầu.
Phải ngủ một giấc, ngày mai còn học nhóm, nằm trên giường sắp xếp xem ngày mai nên học cái gì mới tốt.
Thở mạnh một hơi.
Harry từ trong lòng lấy ra quyển nhật ký, cậu rốt cuộc muốn trốn tránh cái gì, muốn hỏi thì cứ hỏi là được rồi.
Nên mở đầu thế nào đây?
Malfoy nói chuyện gì với anh? Tên của anh rốt cuộc là gì? Anh đang giúp đỡ Malfoy sao?
Harry thực rối rắm, điều này vốn không nằm trong phạm vi cậu muốn dò xét, hai bên có giao thiệp khác nhau, đều là bí mật song phương, Harry hiểu mình nên đúng mực.
Mặt khác, hầm.
Snape cùng Lucius tách ra thì trở về trường học, tình huống của lão bằng hữu rất tệ, rất có khả năng sẽ bị đẩy lên làm mũi nhọn, còn y ngoại trừ bỏ việc bận rộn để ý tới Potter, còn phải coi chừng đứa con đỡ đầu vốn đã chững chạc, nhưng dù có chững chạc thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Quyển nhật ký để trong người bị nhiễm hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể, Snape nhịn không được lại muốn thở dài, chỉ mong nhóc con này không cần vì chuyện hôm nay mà gặp phải nhiều phiền phức.
Mở ra trang đầu tiên, trên mặt đã ghi đầy chữ.
Tất cả chữ viết đầy ắp chỉ có một cái tên: Allen.
Ngặn chặn tình tự đang trào lên trong lòng, Snape lật tiếp một trang, trang thứ hai vẫn là những dòng tên như trước, phía từ cuối vẫn còn đang tiếp tục kéo dài, cứ liên tục như vậy, như đang vô thức mà viết ra.
【 ngu ngốc. 】
Snape vừa viết vừa mắng, đánh gãy hành vi theo quán tính của đối phương.
Dòng chữ của đối phương đột ngột bị cắt ngang, chữ viết liền chuyển đổi:
【 anh về rồi? 】
Snape phun khí: 【 rõ ràng. 】
【 anh cùng Malfoy…..tiên sinh….. 】chữ viết chậm chạp.
Snape không khỏi muốn ca ngợi vài câu, đối với Potter mà nói phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể cho Lucius thêm hai từ xưng hô “tiên sinh”. Trước mặt một Slytherin không chửi mắng một Slytherin khác là chuyện rất thông minh.
【 Quen biết mà thôi, nhóc con, Slytherin không có người không biết hắn.】Snape tùy ý nói, y không muốn biến mọi chuyện trở nên phức tạp.
Sau một lúc lâu, một câu mới xuất hiện: “【 anh đã nhớ lại tên của mình đi? 】
Snape nhíu mi, Potter để ý không phải chuyện mình cùng Lucius ở cùng một chỗ, mà là y cố ý dấu diếm?
【 tôi chỉ……. 】Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, bên kia có vẻ kích động.
Snape nhu nhu huyệt thái dương, trò chuyện với một Slytherin đã làm nhóc con này bận tâm tới như vậy, nên trả lời thế nào? Tên thật? Buồn cười! Chỉ nghĩ thôi cũng không được, y không muốn cậu bé vàng của giới pháp thuật bị chết vì kinh hoảng, nói dối thì sao? Snape là gián điệp hai mặt ưu tú nhất, nói dối cũng làm không ít, chính là đối với quyển nhật ký trước mặt lại không thể nào viết ra được.
Tiếp tục im lặng? Hoặc là đơn giản nhất cứ đóng lại, không để ý tới?
Tốt lắm, đường đường là viện trưởng Slytherin lại bị nhóc con chết tiệt này bức đến phải trốn tránh, đối với Potter mà nói chiến tích này vĩ đại cỡ nào, nếu Snape thực sự làm như vậy, Potter ngày mai nhất định sẽ mang một đôi mắt gấu mèo vào phá hủy lớp độc dược của y.
Suy nghĩ một chút, Snape dùng lại cách thức của người nào đó 【 nếu ta không ngại ngươi dấu diếm thân phận của mình, ngươi có để ý ta làm như vậy không?】
Ký túc xá Gryffindor, Harry hốt hoảng ngã lăn xuống giường.
“Harry?” Neville ló đầu qua.
“Trượt một chút.” Harry vội vàng đứng lên, trời ạ, Allen làm sao biết được: 【 Anh biết tôi giấu diếm thân phận?】 Harry bám dính vào trang giấy.
【 năm thứ 5 không có ai tên Daniel, nhóc con. 】
Úc! Harry rên rỉ trong lòng, cậu nhớ lại quả thực đã rất lâu Allen không gọi tên giả của cậu, Allen đã sớm biết?
【 tôi không phải cố ý nói dối đích. 】 Harry trong nháy mắt xìu xuống.
【 ta cũng không cố ý. 】 Người kia trả lời.
Harry vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho đối phương biết thân phận thực sự của mình, như vậy, cậu cũng không có lập trường để nghi ngờ đối phương, Gryffindor chính trực bất đắc dĩ cúi đầu, nghĩ tới gì đó, cậu vội vàng ghi thêm một câu 【 tôi thực sự thích anh. 】 Làm ơn đi, chỉ duy nhất chuyện này không cần hoài nghi.
【 ta không mù. 】 Snape ở trong hầm bị cứu thế chủ thình thình thú nhận mà bị sặc.
Nói thật, cho dù y đang sắm vai chính mình lúc 18 tuổi, nhưng tính tình của Snape vẫn hệt như hiện tại, cho dù lời nói châm chọc có ít đi một chút, nhưng ánh mắt bén nhọn như dao vẫn không ngừng quăng về phía Potter, chính là tên nhóc này không hề có chút e sợ, cứ bám dính lấy y, hoàn toàn xem y là một vật thể vô hại. Bất luận là điều chế độc dược hay làm chuyện khác, Potter luôn chuyên chú nhìn mình, hoặc lấy sách ngồi ở bên cạnh bầu bạn, Snape không bị mù, y nhìn thấy được tình cảm của Potter, cái nhìn tràn ngập mê luyến đó giống hệt như Potter cha, chẳng qua tên kia dành cho Lily.
Tại sao có thể như vậy?
Snape đột nhiên cảm thấy sợ hãi, y có thể đã quen chăm sóc Harry, nhưng mối quan hệ này cuối cùng sẽ thế nào đây? Những năm quá khứ, y rõ ràng là người gây ra nhiều thương tổn cho Potter nhiều nhất, tới bây giờ lại tiếp tục là người gây ra tổn thương sâu nhất hay sao. Đây không phải cảnh tượng y muốn nhìn thấy.
Cứ như vậy, hai người đều vướn vào phiền muộn, chẳng qua trọng điểm không giống mà thôi.
……….
Cuối tuần, Harry xảy ra chuyện.
Chính xác hơn là cả nhóm học tập.
Mụ Umbridge cùng Malfoy cầm đầu Slytherin xông vào phòng cần thiết, vừa vặn bắt được bọn họ.
Harry còn bị một sức mạnh vô hình túm ngã xuống đất.
“Thần chú trói chân, Potter!” Đầu bạch kim vô cùng đắc ý: “Nhìn xem, giáo sư, tôi quơ được tên đầu sỏ.”
“Tốt lắm, Draco, làm rất tốt!” Umbridge vừa thấy Harry lập tức cao hứng: “Slytherin thêm 50 điểm, những người khác không được bỏ sót.” Những học trò khác đã từ cửa khác trong phòng cần thiết kịp thời trốn thoát.
Harry oán hận trừng mắt nhìn Draco, cha con chả có tên nào tốt.
Tình hình trở nên nghiêm trọng, Harry bị đưa tới phòng hiệu trưởng, bộ trưởng Fudge cùng bộ trưởng thần sáng cũng tới, tội danh của Harry bị khuếch đại, Harry cũng không biết nhóm học tập của mình lại bị nói là tập đoàn phi pháp, thậm chí là quân đội?
“Tôi nghĩ thực tử đồ mới là tập đoàn phi pháp.” Harry phẫn nộ trừng Fudge: “Sao ông không đi bắt Voldemort đi?”
Làm Harry cảm nhận nhiều nhất chính là trừ bỏ cụ Dumbledore, tất cả đều lộ ra thần thái hoảng sợ, con mẹ nó đều là một đám nhu nhược! Harry trong lòng thật sự tức giận.
“Không được, tôi quyết không cho phép loại tin đồn này——” Fudge và mụ Umbridge cùng phát ra âm thanh bén nhọn.
“Tôi nghĩ đây là vấn đề của mình…..” Cụ Dumbledore tán thưởng chụp lấy bả vai Harry, nhìn những người khác lắc đầu, đem hết mọi trách nhiệm đặt lên người mình.
Fudge lập tức hưng phấn: “Là ông mưu đồ bí mật phản đối tôi? !”
Harry muốn nói nhưng bị cụ Dumbledore kìm lại: “Đừng lên tiếng, Harry.”
“Tốt lắm, tôi vốn định khai trừ Potter, nhưng bây giờ, ông sẽ bị áp giải tới Bộ Pháp Thuật để thẩm tra.” Fudge ngày càng hưng phấn.
Còn cụ Dumbledore nhếch lên một nụ cười giảo hoạt: “Ai nói với ông, tôi sẽ bó tay chịu trói?”
Một đạo ánh sáng lượng vòng trong phòng, sau đó là một trận pháo nổ điếc tai, bụi cuốn lên mù mịt, Harry lảo đảo té ngã xuống đất, nhóm người trong các bức tranh thét chói tai, tiếng kêu của Fawkes cất lên, trời đất quay cuồng, sau đó có âm thanh va chạm, tiếp đó là tiếng rên rỉ.
“Con ổn không?” Harry ngẩng đầy, chỉ thấy cụ Dumbledore tủm tỉm nhìn cậu, những người khác đều bị ngã nhào trên mặt đất rên rỉ.
“Thầy…..” Harry đứng lên.
“Thầy phải tránh vài ngày.” Cụ Dumbledore chụp lấy Harry, vội vàng nói: “Đáp ứng thầy, không được tự tiện rời khỏi trường, còn nữa, phải học tốt bế quan bí thuật, được không?”
“Con…..” Harry lúng túng, cụ Dumbledore biết cậu tự ý rời khỏi trường?
“Tin vào Severus.” Cụ Dumbledore kề sát lỗ tai đứa nhỏ: “Anh ta xứng đáng để con tin tưởng, rất mau, con sẽ hiểu được.”
Harry chưa kịp nói gì, liền thấy Fawkes xoay người bay tới, mang theo cụ Dumbledore, một ngọn lửa bùng lên hai người đều biến mất.
“Chết tiệt!” Fudge cùng mụ Umbridge lớn tiếng ồn ào.
“Tuy rằng tôi không thích Dumbledore nhưng cũng không thể phủ nhận, đôi lúc ông ta thực có cá tính.” Trong một bức họa trên trường, Phineas Black đối mặt với bộ trưởng nói.
Một ngày sau.
Bộ Pháp Thuật chính thức phê công văn xuống, Umbridge chính thức tiếp nhận chức vị của Dumbledore trở thành nhân vật số 1 ở Hogwarts. Slytherin trở thành tổ điều tra đặc biệt, có quyền lực trừ điểm ngang giáo sư, còn có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa không? Harry lạnh lùng nhìn cái gọi là quy định mới được dán trên tường.
Hoàn cảnh sinh tồn càng trở nên ác liệt, Malfoy giống như một con sên cứ bám theo cậu trừ điểm, Umbridge nũng nịu trào phúng không ngừng xuyên xỏ, một số học trò khác vẫn âm thầm phản kháng, tỷ như cặp song sinh, đây cũng là một trong những nguyên nhân Umbridge không rãnh rỗi tìm tới Harry gây phiền toái, trước cửa văn phòng mụ xuất hiện một cái đầm lầy.
Buổi tối, Harry đứng ở cửa hầm, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình ổn.
Trong trường đã loạn thành một đoàn, nhưng nơi này lại làm cậu cảm thấy an bình, thực không thể tưởng tượng nỗi.
Hoàn
Chuyện Harry muốn làm nhất bây giờ chính là xông vào, cho Malfoy hai cái tát, sau đó kéo Allen chạy đi.
Nhưng đây chỉ là một ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.
Là một Slytherin, quen biết Slytherin khác không có gì kỳ quái cả, Harry tự lập một bức tường chắn trong lòng mình, người mà cậu yêu, cho dù lúc ở trường quen biết Draco Malfoy cũng không phải loại người như Goyle và Crabber đi xách giầy cho người khác. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn gục đầu xuống, ủ rủ rời đi.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn Harry chưa bao giờ chân chính sở hữu một thứ gì đó của riêng mình, vì thế mới khẩn trương như vậy, khát vọng đối phương chính là người nghiêm mặt đứng trong nhà bếp vì mình mà nấu cơm, chứ không phải những vai trò khác. Cậu khao khát một mối quan hệ đơn giản, một tình yêu đơn giản, khi tình huống trở nên phức tạp cậu không biết mình nên làm gì.
Hogwarts.
“Thế nào?” Vừa mới đẩy cửa phòng nghỉ chung gương mặt Hermione đã xuất hiện trước mắt Harry.
“Cái gì?” Harry hoàn hồn.
“Mình nói muốn gặp bạn trai bồ, chẳng lẽ bồ quên mất rồi?” Hermione bất mãn vòng tay trước ngực, nhìn Harry như hổ rình mồi.
Đầu óc Harry trống rỗng, cậu đã quên hết sạch.
“Harry!” Hermione trừng mắt.
“Mình mệt chết đi được, muốn ngủ một giấc.” Harry lập lờ, bước ngang qua người bạn tốt chạy lên lầu.
Phải ngủ một giấc, ngày mai còn học nhóm, nằm trên giường sắp xếp xem ngày mai nên học cái gì mới tốt.
Thở mạnh một hơi.
Harry từ trong lòng lấy ra quyển nhật ký, cậu rốt cuộc muốn trốn tránh cái gì, muốn hỏi thì cứ hỏi là được rồi.
Nên mở đầu thế nào đây?
Malfoy nói chuyện gì với anh? Tên của anh rốt cuộc là gì? Anh đang giúp đỡ Malfoy sao?
Harry thực rối rắm, điều này vốn không nằm trong phạm vi cậu muốn dò xét, hai bên có giao thiệp khác nhau, đều là bí mật song phương, Harry hiểu mình nên đúng mực.
Mặt khác, hầm.
Snape cùng Lucius tách ra thì trở về trường học, tình huống của lão bằng hữu rất tệ, rất có khả năng sẽ bị đẩy lên làm mũi nhọn, còn y ngoại trừ bỏ việc bận rộn để ý tới Potter, còn phải coi chừng đứa con đỡ đầu vốn đã chững chạc, nhưng dù có chững chạc thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Quyển nhật ký để trong người bị nhiễm hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể, Snape nhịn không được lại muốn thở dài, chỉ mong nhóc con này không cần vì chuyện hôm nay mà gặp phải nhiều phiền phức.
Mở ra trang đầu tiên, trên mặt đã ghi đầy chữ.
Tất cả chữ viết đầy ắp chỉ có một cái tên: Allen.
Ngặn chặn tình tự đang trào lên trong lòng, Snape lật tiếp một trang, trang thứ hai vẫn là những dòng tên như trước, phía từ cuối vẫn còn đang tiếp tục kéo dài, cứ liên tục như vậy, như đang vô thức mà viết ra.
【 ngu ngốc. 】
Snape vừa viết vừa mắng, đánh gãy hành vi theo quán tính của đối phương.
Dòng chữ của đối phương đột ngột bị cắt ngang, chữ viết liền chuyển đổi:
【 anh về rồi? 】
Snape phun khí: 【 rõ ràng. 】
【 anh cùng Malfoy…..tiên sinh….. 】chữ viết chậm chạp.
Snape không khỏi muốn ca ngợi vài câu, đối với Potter mà nói phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể cho Lucius thêm hai từ xưng hô “tiên sinh”. Trước mặt một Slytherin không chửi mắng một Slytherin khác là chuyện rất thông minh.
【 Quen biết mà thôi, nhóc con, Slytherin không có người không biết hắn.】Snape tùy ý nói, y không muốn biến mọi chuyện trở nên phức tạp.
Sau một lúc lâu, một câu mới xuất hiện: “【 anh đã nhớ lại tên của mình đi? 】
Snape nhíu mi, Potter để ý không phải chuyện mình cùng Lucius ở cùng một chỗ, mà là y cố ý dấu diếm?
【 tôi chỉ……. 】Một hồi lâu không nhận được câu trả lời, bên kia có vẻ kích động.
Snape nhu nhu huyệt thái dương, trò chuyện với một Slytherin đã làm nhóc con này bận tâm tới như vậy, nên trả lời thế nào? Tên thật? Buồn cười! Chỉ nghĩ thôi cũng không được, y không muốn cậu bé vàng của giới pháp thuật bị chết vì kinh hoảng, nói dối thì sao? Snape là gián điệp hai mặt ưu tú nhất, nói dối cũng làm không ít, chính là đối với quyển nhật ký trước mặt lại không thể nào viết ra được.
Tiếp tục im lặng? Hoặc là đơn giản nhất cứ đóng lại, không để ý tới?
Tốt lắm, đường đường là viện trưởng Slytherin lại bị nhóc con chết tiệt này bức đến phải trốn tránh, đối với Potter mà nói chiến tích này vĩ đại cỡ nào, nếu Snape thực sự làm như vậy, Potter ngày mai nhất định sẽ mang một đôi mắt gấu mèo vào phá hủy lớp độc dược của y.
Suy nghĩ một chút, Snape dùng lại cách thức của người nào đó 【 nếu ta không ngại ngươi dấu diếm thân phận của mình, ngươi có để ý ta làm như vậy không?】
Ký túc xá Gryffindor, Harry hốt hoảng ngã lăn xuống giường.
“Harry?” Neville ló đầu qua.
“Trượt một chút.” Harry vội vàng đứng lên, trời ạ, Allen làm sao biết được: 【 Anh biết tôi giấu diếm thân phận?】 Harry bám dính vào trang giấy.
【 năm thứ không có ai tên Daniel, nhóc con. 】
Úc! Harry rên rỉ trong lòng, cậu nhớ lại quả thực đã rất lâu Allen không gọi tên giả của cậu, Allen đã sớm biết?
【 tôi không phải cố ý nói dối đích. 】 Harry trong nháy mắt xìu xuống.
【 ta cũng không cố ý. 】 Người kia trả lời.
Harry vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho đối phương biết thân phận thực sự của mình, như vậy, cậu cũng không có lập trường để nghi ngờ đối phương, Gryffindor chính trực bất đắc dĩ cúi đầu, nghĩ tới gì đó, cậu vội vàng ghi thêm một câu 【 tôi thực sự thích anh. 】 Làm ơn đi, chỉ duy nhất chuyện này không cần hoài nghi.
【 ta không mù. 】 Snape ở trong hầm bị cứu thế chủ thình thình thú nhận mà bị sặc.
Nói thật, cho dù y đang sắm vai chính mình lúc tuổi, nhưng tính tình của Snape vẫn hệt như hiện tại, cho dù lời nói châm chọc có ít đi một chút, nhưng ánh mắt bén nhọn như dao vẫn không ngừng quăng về phía Potter, chính là tên nhóc này không hề có chút e sợ, cứ bám dính lấy y, hoàn toàn xem y là một vật thể vô hại. Bất luận là điều chế độc dược hay làm chuyện khác, Potter luôn chuyên chú nhìn mình, hoặc lấy sách ngồi ở bên cạnh bầu bạn, Snape không bị mù, y nhìn thấy được tình cảm của Potter, cái nhìn tràn ngập mê luyến đó giống hệt như Potter cha, chẳng qua tên kia dành cho Lily.
Tại sao có thể như vậy?
Snape đột nhiên cảm thấy sợ hãi, y có thể đã quen chăm sóc Harry, nhưng mối quan hệ này cuối cùng sẽ thế nào đây? Những năm quá khứ, y rõ ràng là người gây ra nhiều thương tổn cho Potter nhiều nhất, tới bây giờ lại tiếp tục là người gây ra tổn thương sâu nhất hay sao. Đây không phải cảnh tượng y muốn nhìn thấy.
Cứ như vậy, hai người đều vướn vào phiền muộn, chẳng qua trọng điểm không giống mà thôi.
……….
Cuối tuần, Harry xảy ra chuyện.
Chính xác hơn là cả nhóm học tập.
Mụ Umbridge cùng Malfoy cầm đầu Slytherin xông vào phòng cần thiết, vừa vặn bắt được bọn họ.
Harry còn bị một sức mạnh vô hình túm ngã xuống đất.
“Thần chú trói chân, Potter!” Đầu bạch kim vô cùng đắc ý: “Nhìn xem, giáo sư, tôi quơ được tên đầu sỏ.”
“Tốt lắm, Draco, làm rất tốt!” Umbridge vừa thấy Harry lập tức cao hứng: “Slytherin thêm điểm, những người khác không được bỏ sót.” Những học trò khác đã từ cửa khác trong phòng cần thiết kịp thời trốn thoát.
Harry oán hận trừng mắt nhìn Draco, cha con chả có tên nào tốt.
Tình hình trở nên nghiêm trọng, Harry bị đưa tới phòng hiệu trưởng, bộ trưởng Fudge cùng bộ trưởng thần sáng cũng tới, tội danh của Harry bị khuếch đại, Harry cũng không biết nhóm học tập của mình lại bị nói là tập đoàn phi pháp, thậm chí là quân đội?
“Tôi nghĩ thực tử đồ mới là tập đoàn phi pháp.” Harry phẫn nộ trừng Fudge: “Sao ông không đi bắt Voldemort đi?”
Làm Harry cảm nhận nhiều nhất chính là trừ bỏ cụ Dumbledore, tất cả đều lộ ra thần thái hoảng sợ, con mẹ nó đều là một đám nhu nhược! Harry trong lòng thật sự tức giận.
“Không được, tôi quyết không cho phép loại tin đồn này——” Fudge và mụ Umbridge cùng phát ra âm thanh bén nhọn.
“Tôi nghĩ đây là vấn đề của mình…..” Cụ Dumbledore tán thưởng chụp lấy bả vai Harry, nhìn những người khác lắc đầu, đem hết mọi trách nhiệm đặt lên người mình.
Fudge lập tức hưng phấn: “Là ông mưu đồ bí mật phản đối tôi? !”
Harry muốn nói nhưng bị cụ Dumbledore kìm lại: “Đừng lên tiếng, Harry.”
“Tốt lắm, tôi vốn định khai trừ Potter, nhưng bây giờ, ông sẽ bị áp giải tới Bộ Pháp Thuật để thẩm tra.” Fudge ngày càng hưng phấn.
Còn cụ Dumbledore nhếch lên một nụ cười giảo hoạt: “Ai nói với ông, tôi sẽ bó tay chịu trói?”
Một đạo ánh sáng lượng vòng trong phòng, sau đó là một trận pháo nổ điếc tai, bụi cuốn lên mù mịt, Harry lảo đảo té ngã xuống đất, nhóm người trong các bức tranh thét chói tai, tiếng kêu của Fawkes cất lên, trời đất quay cuồng, sau đó có âm thanh va chạm, tiếp đó là tiếng rên rỉ.
“Con ổn không?” Harry ngẩng đầy, chỉ thấy cụ Dumbledore tủm tỉm nhìn cậu, những người khác đều bị ngã nhào trên mặt đất rên rỉ.
“Thầy…..” Harry đứng lên.
“Thầy phải tránh vài ngày.” Cụ Dumbledore chụp lấy Harry, vội vàng nói: “Đáp ứng thầy, không được tự tiện rời khỏi trường, còn nữa, phải học tốt bế quan bí thuật, được không?”
“Con…..” Harry lúng túng, cụ Dumbledore biết cậu tự ý rời khỏi trường?
“Tin vào Severus.” Cụ Dumbledore kề sát lỗ tai đứa nhỏ: “Anh ta xứng đáng để con tin tưởng, rất mau, con sẽ hiểu được.”
Harry chưa kịp nói gì, liền thấy Fawkes xoay người bay tới, mang theo cụ Dumbledore, một ngọn lửa bùng lên hai người đều biến mất.
“Chết tiệt!” Fudge cùng mụ Umbridge lớn tiếng ồn ào.
“Tuy rằng tôi không thích Dumbledore nhưng cũng không thể phủ nhận, đôi lúc ông ta thực có cá tính.” Trong một bức họa trên trường, Phineas Black đối mặt với bộ trưởng nói.
Một ngày sau.
Bộ Pháp Thuật chính thức phê công văn xuống, Umbridge chính thức tiếp nhận chức vị của Dumbledore trở thành nhân vật số ở Hogwarts. Slytherin trở thành tổ điều tra đặc biệt, có quyền lực trừ điểm ngang giáo sư, còn có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa không? Harry lạnh lùng nhìn cái gọi là quy định mới được dán trên tường.
Hoàn cảnh sinh tồn càng trở nên ác liệt, Malfoy giống như một con sên cứ bám theo cậu trừ điểm, Umbridge nũng nịu trào phúng không ngừng xuyên xỏ, một số học trò khác vẫn âm thầm phản kháng, tỷ như cặp song sinh, đây cũng là một trong những nguyên nhân Umbridge không rãnh rỗi tìm tới Harry gây phiền toái, trước cửa văn phòng mụ xuất hiện một cái đầm lầy.
Buổi tối, Harry đứng ở cửa hầm, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình ổn.
Trong trường đã loạn thành một đoàn, nhưng nơi này lại làm cậu cảm thấy an bình, thực không thể tưởng tượng nỗi.
Hoàn