Buổi tối sinh nhật mười bảy tuổi, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng ngắm trăng của Tuệ Trấm từ góc ẩn nấp trên đỉnh núi, trước đó, ta cứ nghĩ hắn sẽ không đến đây nữa, bắt đầu từ hai năm trước.
Hắn lẳng lặng ngẩn người trên đài đá nhìn ánh trăng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh trăng rọi bóng hắn, yên tĩnh không một tiếng động, ta đứng trong hốc núi, lấy lá cây che kín đầu, không dám phát ra động tĩnh.
Cho đến khi một trận gió cuộn lên từ phía sau ta, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Thí chủ đang nhìn ánh trăng, hay nhìn hòa thượng.”
Ta đi ra từ nơi ẩn nấp.
Không biết vì sao, vừa đi vừa khóc, tủi thân không thể kìm nén: “Nhìn hòa thượng”, ta nói, cùng lúc khụt khịt mũi: “Nhìn hòa thượng…”
Hắn để ta gục trên vai hắn, giống như trước đây. Im lặng nghe ta khóc, không nói tiếng nào nhìn ánh trăng trên trời.
“Tiểu hòa thượng, ánh trăng rất đẹp à?” Khóc xong ta hỏi hắn.
Hắn cười, vỗ nhẹ đầu ta: “Phải, đẹp như ánh mắt của ngươi.”
Hắn lẳng lặng ngẩn người trên đài đá nhìn ánh trăng, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh trăng rọi bóng hắn, yên tĩnh không một tiếng động, ta đứng trong hốc núi, lấy lá cây che kín đầu, không dám phát ra động tĩnh.
Cho đến khi một trận gió cuộn lên từ phía sau ta, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Thí chủ đang nhìn ánh trăng, hay nhìn hòa thượng.”
Ta đi ra từ nơi ẩn nấp.
Không biết vì sao, vừa đi vừa khóc, tủi thân không thể kìm nén: “Nhìn hòa thượng”, ta nói, cùng lúc khụt khịt mũi: “Nhìn hòa thượng…”
Hắn để ta gục trên vai hắn, giống như trước đây. Im lặng nghe ta khóc, không nói tiếng nào nhìn ánh trăng trên trời.
“Tiểu hòa thượng, ánh trăng rất đẹp à?” Khóc xong ta hỏi hắn.
Hắn cười, vỗ nhẹ đầu ta: “Phải, đẹp như ánh mắt của ngươi.”