Edit: Vân Tích
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
***
Sở Du Nhiên đột nhiên ngất xỉu, may mắn lúc đó người phụ trách bảo vệ cậu phát hiện kịp thời, lập tức đưa Sở Du Nhiên vào phòng y tế, đồng thời báo cho Wales.
Đến khi cậu tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy lo lắng của Wales, cộng thêm sắc mặt không tốt của Sở Hồng Vũ đứng bên cạnh, cùng với khuôn mặt đỏ gay của chú y tá, Sở Du Nhiên thở hắt ra, “Sao em lại ngất xỉu vậy?”
Wales vuốt ve gò má hơi gầy của cậu, dịu dàng nói: “Bé cưng cần lấy ra sớm hơn, anh đã sai người chuẩn bị rồi, mai sẽ phẫu thuật.”
Sở Du Nhiên không hiểu gì, sờ lên bụng mình: “Nhưng mà chưa đến lúc mà, chẳng phải nói mang thai ba tháng ư?”
Chú y tá ở bên cạnh đau lòng giải thích cho cậu: “Một em bé sống trong cơ thể mẫu phụ được ba tháng, bởi vì đây là thời gian tối đa cơ thể mẫu phụ chịu đựng được. Nhưng trong bụng ngươi là ấu tể hoàng thất, cho nên cần nhiều năng lượng hơn để duy trì sự sinh trưởng của em bé. Hơn nữa, ngươi mang thai ba, cho nên tối đa cũng chỉ chịu được hai tháng rưỡi thôi, nếu cố giữ thêm thì không chỉ gây hại cho cơ thể ngươi, mà còn ảnh hưởng tới sự phát triển của em bé nữa.”
Thấy Sở Du Nhiên lo lắng, Wales nắm tay cậu, xoa nắn rồi an ủi: “Bé cưng không sao, em yên tâm.”
Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, em nghe theo anh.”
Thấy con trai răm rắp nghe lời thằng mèo nhãi nhép, Sở Hồng Vũ cực kỳ khó chịu. Ông vỗ đầu con trai thật mạnh, tỏ vẻ ghen ghét ra mặt: “Ta cho con nghỉ phép một năm, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi, không cần quan tâm mấy đứa nhóc kia.”
Sở Du Nhiên: “…” Trước đây khi thấy đồng nghiệp nữ mang thai được nghỉ phép, đám đồng nghiệp nam bọn họ hâm mộ vô cùng, không ngờ giờ đến phiên cậu cũng được nghỉ đẻ. Cảm giác này, vừa chua chát vừa thoải mái.
Wales cũng không định để Sở Du Nhiên ở lại nơi này, cho nên y bế cậu lên, giống như lần trước khi Sở Du Nhiên bị thương. Chỉ là lần này tư thế lại thêm đầy vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, đường hoàng bế người qua trước mặt Sở Hồng Vũ.
Khi đám nhỏ biết thầy giáo phải về nhà sinh em bé thì không hề buồn rầu mà lại vô cùng hưng phấn, đứa leo tường, đứa trèo cây, đứa lại đi đào hầm. Bởi vì nhà bọn chúng cũng rất gần hoàng cung, cho nên dù sắp tới không được gặp thầy trên lớp, thì sau khi tan học nếu muốn gặp vẫn có thể chạy qua thăm bình thường. Archer và Caly đã thương lượng sẽ sang chơi nhà Dillow, mà đến khi đám bạn trong lớp nghe được tin, cũng đều dồn dập giương móng vuốt: Chúng tớ cũng muốn đi!
Để Dillow không lo lắng, Sở Du Nhiên trước khi đi bảo Wales nói với Dillow một tiếng trước. Mà thời điểm biết được chân tướng, tâm trạng Dillow lâng lâng như đang dập dềnh trong sóng nước, nghe thấy bạn mình muốn đến nhà dòm ngó em trai, bèn nổi trận lôi đình: “Muốn đánh nhau hả?!” ▼_▼ Nghe nói buổi trưa hôm đó, Dillow điện hạ đã vô cùng anh dũng chiến đấu với đám đồng bọn.
Mà để tiện cho công tác quản lý, Sở Hồng Vũ quyết định nhập lớp tám với lớp chín vào chung. Lớp tám chính là lớp sư tử hổ báo ở sát vách. Sở Hồng Vũ cũng cổ vũ Dillow thu đám nhóc lớp tám thành đàn em, nếu bọn chúng không nghe lời thì cứ đập cho một trận. Wales không ngăn cản, bởi vì y hiển nhiên cũng rất đồng ý với suy nghĩ của cha vợ.
Lúc nhận được tin này, thầy giáo Hal lập tức òa khóc, mà thầy giáo Claude cũng lộ ra gương mặt sầu khổ. Nghĩ tới đám trẻ trong lớp của Sở Du Nhiên mỗi đứa một tính, đầu óc linh hoạt, đứa nào đứa nấy đều biết đánh nhau nhưng rất hay dùng chiêu ném đá giấu tay. Đáng ghét nhất là cái thằng nhãi giá trị vũ lực cao thích ném đá giấu tay!
So ra mà nói, đám Dillow thực sự lợi hại hơn mấy nhóc sư tử hổ báo lớp mình nhiều, cho nên nếu bọn chúng có đánh nhau, thầy Claude cũng không biết nên nói gì.
Về nhà nghỉ ngơi đươc một ngày, hôm sau Sở Du Nhiên chờ bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho mình.
Sở Du Nhiên liếc mắt nhìn Sở Hồng Vũ đang lấp ló trốn ngoài cửa sổ, thở dài, cảm thấy không biết nên làm thế nào với cha đẻ nhà mình…
Hòm sinh nở đã chuẩn bị xong từ trước, Wales cũng phái người sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nghe nói bác sĩ lần này phẫu thuật cho Sở Du Nhiên là bác sĩ giỏi nhất đế quốc, cũng chính là người lần trước kiểm tra sức khỏe cho cậu. Có tin nói bác sĩ này đặc biệt thích thí nghiệm trên con người, nhưng y thuật thực sự rất tốt, Dillow mạnh khỏe chào đời cũng là do người này cứu mạng.
Ngoại trừ việc gương mặt có hơi nham hiểm, thì con người cũng được.
Nhìn thấy bác sĩ, Sở Du Nhiên cũng hơi lo lắng. Dưới sự tẩy não của Sevilla, hiện giờ cậu có chút sợ các con của mình sau này lớn lên sẽ học theo vẻ mặt âm u thâm hiểm của vị bác sĩ này. Thà tin mù quáng còn hơn không tin, người làm mẫu phụ trên đời ai cũng giống nhau, không có lý trí từ trong xương tủy, mà thời điểm nằm trên bàn mổ, Sở Du Nhiên càng đánh mất lý trí. Vì vậy, trước mặt tất cả mọi người, vương hậu điện hạ vội vàng túm tay Hoàng đế bệ hạ, kiên quyết nói: “Anh phải cùng vào với em.”
Wales khom lưng, hôn nhẹ lên trán Sở Du Nhiên, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ngủ một giấc là ổn, không đau không ngứa, ngay cả vết sẹo cũng không có đâu. Tin tưởng anh đi.”
Bác sĩ cũng không đồng ý cho Wales vào phòng phẫu thuật. Đừng đùa, khắp Đế quốc này ai chẳng biết Hoàng đế bệ hạ yêu Vương hậu ra sao, coi Vương hậu như con ngươi trên mắt mình. Nếu để y vào nhìn thấy cảnh người khác cầm dao rạch bụng Vương hậu, chắc y sẽ không khống chế nổi mà đập chết đám bác sĩ chúng ta mất.
Dillow điện hạ chốc chốc lại dùng móng vuốt cọ cọ mu bàn tay của Sở Du Nhiên. Báo nhỏ không biết lúc này nên nói gì, đôi mắt tràn ngập lo lắng. Sở Du Nhiên một tay xoa đầu nhóc, tay kia vẫn lại túm lấy Wales, kiên quyết không buông: Chuyện này liên quan tới tương lai của các bé cưng, anh đừng quên, là ba đứa đấy! Ba!
Wales cảm thấy Sở Du Nhiên hẳn phải có lý do đặc thù nên mới kiên trì như vậy, bèn cúi đầu, ghé lỗ tai vào sát miệng cậu, ý muốn bảo có gì thì em cứ thì thầm với anh.
Sở Du Nhiên cũng ngại nói thẳng ra là do bác sĩ không dễ nhìn, cho nên cậu đành trơ mắt nhìn Wales, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Em chỉ muốn anh cùng em…”
Thấy giống cái nhà mình nũng nịu xin xỏ, Wales cảm thấy tim cũng tan chảy. Khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, Hoàng đế bệ hạ nói: “Được!”
Bác sĩ và các phụ mổ mặt trắng bệch.
Sau đó, nghe nói Vương hậu điện hạ được Hoàng đế bệ hạ bế ra khỏi phòng mổ, mà các bác sĩ tham gia phẫu thuật hôm đó phải ngồi xe lăn ba ngày liền. Cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
—————-
Sở Du Nhiên tỉnh lại vào nửa đêm ba ngày sau đó, ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào thì cậu vẫn ổn.
Cậu vừa mở mắt thì Wales cũng tỉnh ngay. Y vuốt ve hai má Sở Du Nhiên, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Sở Du Nhiên chớp mắt, lắc đầu: “Bé cưng đâu?”
Wales đứng dậy, vặn đèn sáng lên một chút, để Sở Du Nhiên có thể thấy rõ mọi ngóc ngách trong phòng. Cách giường của hai người chừng một thước* là một cái nôi trẻ em, trên đó đặt một cái hòm lớn trong suốt, trong hòm chứa đầy dung dịch trắng sền sệt, bao lấy ba quả trứng, hai quả lớn, một quả nhỏ. Quả nào quả nấy đều tròn vo, vỏ trứng phát ra ánh sáng như ngọc thạch. Đặc biệt nhất chính là quả bé nhất, trên vỏ mơ hồ nhìn thấy được hoa văn hình ngọn lửa rất đẹp.
* Thước: Đơn vị cũ để đo độ dài có giá trị bằng khoảng 0,425 m, nay ít dùng. Trước đây thường dùng trong nghề mộc. Vì không có chuẩn nên giá trị trên chỉ là trung bình, T có thể thay đổi từ vùng này sang vùng khác. Thời Đường Tống (Trung Quốc, thế kỉ 7 – 8), 1T bằng khoảng 0,32 m. Ở Việt Nam có lệ xếp 16 đồng tiền Chu Nguyên lại, xem bằng 1 T, khoảng 0,46 – 0,47 m. Năm 1872, nhà Nguyễn quy định thống nhất 1quan điền xích (1 T công) bằng khoảng 0,47 m, dùng để đo ruộng. Còn gọi là T ta để phân biệt với mét (T tây).
Wales chạm tay lên hòm, vuốt nhẹ, hài lòng nói: “Thật đẹp mắt!”
Sở Du Nhiên mím môi, cái thứ trông như trứng gà muối này, không thể tin nó lại là con của mình.
Vẻ ghét bỏ hiện rõ mồn một trên mặt Sở Du Nhiên, khiến Wales vừa mang cháo được nấu sẵn vào phòng đã hiểu thấu suy nghĩ của cậu. Hắng giọng một cái, Hoàng đế bệ hạ bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ Dillow cũng không dễ nhìn đâu, giống y chang cục đá, sau này phá vỏ là ổn, chẳng phải giờ mọc đủ lông rồi sao. Em phải tin tưởng vào con chúng ta chứ.”
Sở Du Nhiên: “…Anh nói nó như vậy, Dillow có biết không?”
Wales đỡ cậu ngồi dậy, rồi nhét một cái gối sau lưng cho cậu dựa vào, sau đó nếm thử một thìa cháo, thấy không quá nóng mới đút cho Sở Du Nhiên. Nghĩ đến bộ dạng hồn bay phách lạc của cháu trai, Wales bật cười, “Dillow thấy em trai nó đều là trứng không lông đã buồn suốt ba ngày này rồi.”
Sở Du Nhiên định cầm bát tự ăn, bị Wales cản lại, cho nên cậu chỉ có thể há mồm chờ được đút. Tưởng tượng ra gương mặt của Dillow lúc này, cậu cũng bật cười: “Sao anh không giải thích cho Dillow hiểu?”
Wales: “Quá ngu.”
Sở Du Nhiên: “…”
“Cha hoảng sợ chạy rồi, ba ngày nay không dám ra khỏi cửa.” Wales lại cười.
“Có một đứa là Phượng hoàng giống đực hả?”
“Ừ, màu đỏ.”
Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, hẳn cha cậu giờ đang ăn không ngon ngủ không yên, phân vân không biết có nên thẳng thắn nhận con không đây. Ăn xong bát cháo, Sở Du Nhiên cuối cùng cũng thấy cái bụng được lấp đầy, người cũng lại sức, vì vậy cậu tựa mình trong lòng Wales, nhìn trứng gà muối trong hòm, nụ cười bất giác xuất hiện. Sở Du Nhiên thử dùng tinh thần lực chạm nhẹ vào vỏ trứng, không ngờ một quả đột nhiên lăn lộn, làm Sở Du Nhiên sợ tới mức ngây người ra – cử động kìa! Không phải trứng gà muối rồi!
Wales thấy Sở Du Nhiên kinh ngạc như vậy, bèn dịu dàng kiểm tra toàn thân cậu, xác định không có dấu hiệu bất thường mới mở miệng khoe khoang công sức nghiên cứu suốt hai ngày nay của mình: “Bé cưng vừa cử động là giống đực, cực kì nghịch ngợm. Hai bé cưng còn lại, một bé hẳn cũng là giống đực, còn cái quả trứng nhìn yếu ớt nhất kia là giống cái.” Thời điểm nhắc tới hai chữ giống cái, cả người Hoàng đế bệ hạ như tỏa ra ánh sáng “cha hiền”.
Sở Du Nhiên băn khoăn: “Thân ái, có một ấu tể là giống đực tộc báo, sau này vị trí Thái tử anh định chọn ai?” Trước đây cậu đã muốn hỏi rõ vấn đề này, chẳng qua không biết nên mở miệng ra sao. Dù sao thì đứa nhỏ nào cũng đều là bảo bối trong lòng cậu, cho nên cậu không mong muốn bọn nó sẽ trở mặt thành thù.
Wales cười, ôm chặt người trong lòng: “Chờ đến lúc bọn nó lớn, ném vào trong cũi cho bọn nó đánh nhau một trận, đứa nào thắng thì cho đứa đó.”
Sở Du Nhiên: “…Quyết định qua loa như vậy ổn ư?”
Wales ngờ vực nhìn cậu, chuyện này khó lắm ấy hả? Không phải chỉ là chuyện cỏn con trong nhà sao? Ngôi vị Hoàng đế này, nhận vào chỉ tổ mệt xác, e rằng bọn nhỏ còn khuya mới muốn làm. Nhớ ngày trước, y và hoàng huynh bị ép bốc thăm làm người thừa kế, bởi vì khi đó y còn nhỏ, hoàng huynh lại cố tình hãm hại nên y mới phải nhận. Hại y bị nhốt ở đế tinh không thể ra ngoài, giờ còn thiếu người yêu một tuần trăng mật ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của người yêu, Wales ôm cậu chặt hơn, dịu dàng nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi. Chuyện gì cũng để sáng mai nói tiếp, tất cả đã có anh rồi.” Quả cầu lông nhà mình vốn đã không thông minh, hiện giờ mang thai lại thêm “ba năm ngốc nghếch”* thì càng đần hơn.
* Người Trung Quốc có câu: Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch.
Sáng hôm sau, biết tin Sở Du Nhiên đã tỉnh, Dillow hào hứng chạy tới, nhảy lên giường cọ cọ mặt cậu, sau đó đau lòng dùng móng chạm lên gò má Sở Du Nhiên. Nhóc cảm thấy thầy giáo ngốc đã gầy đi nhiều lắm.
Vì em trai của Dillow đại nhân, thầy giáo ngốc phải chịu khổ rồi…
Nghĩ vậy, Dillow bèn nghiêm túc thề thốt: “Tuy các em không có lông, nhưng con sẽ không ghét bọn nó đâu. Con sẽ bảo vệ các em thật tốt…” Nói tới đây, Dillow đau muốn khóc luôn, chẳng phải đã nói sẽ có lông đen, lông trắng, kẻ sọc ư? Tại sao cuối cùng lại đều là trứng tròn thế này?
Nghĩ tới tương lai đội ba quả trứng ra ngoài, cảm thấy trái tim tan nát. ┭┮﹏┭┮
Beta: Bổn cung muốn cắt JJ của ngươi
***
Sở Du Nhiên đột nhiên ngất xỉu, may mắn lúc đó người phụ trách bảo vệ cậu phát hiện kịp thời, lập tức đưa Sở Du Nhiên vào phòng y tế, đồng thời báo cho Wales.
Đến khi cậu tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy lo lắng của Wales, cộng thêm sắc mặt không tốt của Sở Hồng Vũ đứng bên cạnh, cùng với khuôn mặt đỏ gay của chú y tá, Sở Du Nhiên thở hắt ra, “Sao em lại ngất xỉu vậy?”
Wales vuốt ve gò má hơi gầy của cậu, dịu dàng nói: “Bé cưng cần lấy ra sớm hơn, anh đã sai người chuẩn bị rồi, mai sẽ phẫu thuật.”
Sở Du Nhiên không hiểu gì, sờ lên bụng mình: “Nhưng mà chưa đến lúc mà, chẳng phải nói mang thai ba tháng ư?”
Chú y tá ở bên cạnh đau lòng giải thích cho cậu: “Một em bé sống trong cơ thể mẫu phụ được ba tháng, bởi vì đây là thời gian tối đa cơ thể mẫu phụ chịu đựng được. Nhưng trong bụng ngươi là ấu tể hoàng thất, cho nên cần nhiều năng lượng hơn để duy trì sự sinh trưởng của em bé. Hơn nữa, ngươi mang thai ba, cho nên tối đa cũng chỉ chịu được hai tháng rưỡi thôi, nếu cố giữ thêm thì không chỉ gây hại cho cơ thể ngươi, mà còn ảnh hưởng tới sự phát triển của em bé nữa.”
Thấy Sở Du Nhiên lo lắng, Wales nắm tay cậu, xoa nắn rồi an ủi: “Bé cưng không sao, em yên tâm.”
Sở Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, em nghe theo anh.”
Thấy con trai răm rắp nghe lời thằng mèo nhãi nhép, Sở Hồng Vũ cực kỳ khó chịu. Ông vỗ đầu con trai thật mạnh, tỏ vẻ ghen ghét ra mặt: “Ta cho con nghỉ phép một năm, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi, không cần quan tâm mấy đứa nhóc kia.”
Sở Du Nhiên: “…” Trước đây khi thấy đồng nghiệp nữ mang thai được nghỉ phép, đám đồng nghiệp nam bọn họ hâm mộ vô cùng, không ngờ giờ đến phiên cậu cũng được nghỉ đẻ. Cảm giác này, vừa chua chát vừa thoải mái.
Wales cũng không định để Sở Du Nhiên ở lại nơi này, cho nên y bế cậu lên, giống như lần trước khi Sở Du Nhiên bị thương. Chỉ là lần này tư thế lại thêm đầy vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, đường hoàng bế người qua trước mặt Sở Hồng Vũ.
Khi đám nhỏ biết thầy giáo phải về nhà sinh em bé thì không hề buồn rầu mà lại vô cùng hưng phấn, đứa leo tường, đứa trèo cây, đứa lại đi đào hầm. Bởi vì nhà bọn chúng cũng rất gần hoàng cung, cho nên dù sắp tới không được gặp thầy trên lớp, thì sau khi tan học nếu muốn gặp vẫn có thể chạy qua thăm bình thường. Archer và Caly đã thương lượng sẽ sang chơi nhà Dillow, mà đến khi đám bạn trong lớp nghe được tin, cũng đều dồn dập giương móng vuốt: Chúng tớ cũng muốn đi!
Để Dillow không lo lắng, Sở Du Nhiên trước khi đi bảo Wales nói với Dillow một tiếng trước. Mà thời điểm biết được chân tướng, tâm trạng Dillow lâng lâng như đang dập dềnh trong sóng nước, nghe thấy bạn mình muốn đến nhà dòm ngó em trai, bèn nổi trận lôi đình: “Muốn đánh nhau hả?!” ▼_▼ Nghe nói buổi trưa hôm đó, Dillow điện hạ đã vô cùng anh dũng chiến đấu với đám đồng bọn.
Mà để tiện cho công tác quản lý, Sở Hồng Vũ quyết định nhập lớp tám với lớp chín vào chung. Lớp tám chính là lớp sư tử hổ báo ở sát vách. Sở Hồng Vũ cũng cổ vũ Dillow thu đám nhóc lớp tám thành đàn em, nếu bọn chúng không nghe lời thì cứ đập cho một trận. Wales không ngăn cản, bởi vì y hiển nhiên cũng rất đồng ý với suy nghĩ của cha vợ.
Lúc nhận được tin này, thầy giáo Hal lập tức òa khóc, mà thầy giáo Claude cũng lộ ra gương mặt sầu khổ. Nghĩ tới đám trẻ trong lớp của Sở Du Nhiên mỗi đứa một tính, đầu óc linh hoạt, đứa nào đứa nấy đều biết đánh nhau nhưng rất hay dùng chiêu ném đá giấu tay. Đáng ghét nhất là cái thằng nhãi giá trị vũ lực cao thích ném đá giấu tay!
So ra mà nói, đám Dillow thực sự lợi hại hơn mấy nhóc sư tử hổ báo lớp mình nhiều, cho nên nếu bọn chúng có đánh nhau, thầy Claude cũng không biết nên nói gì.
Về nhà nghỉ ngơi đươc một ngày, hôm sau Sở Du Nhiên chờ bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho mình.
Sở Du Nhiên liếc mắt nhìn Sở Hồng Vũ đang lấp ló trốn ngoài cửa sổ, thở dài, cảm thấy không biết nên làm thế nào với cha đẻ nhà mình…
Hòm sinh nở đã chuẩn bị xong từ trước, Wales cũng phái người sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nghe nói bác sĩ lần này phẫu thuật cho Sở Du Nhiên là bác sĩ giỏi nhất đế quốc, cũng chính là người lần trước kiểm tra sức khỏe cho cậu. Có tin nói bác sĩ này đặc biệt thích thí nghiệm trên con người, nhưng y thuật thực sự rất tốt, Dillow mạnh khỏe chào đời cũng là do người này cứu mạng.
Ngoại trừ việc gương mặt có hơi nham hiểm, thì con người cũng được.
Nhìn thấy bác sĩ, Sở Du Nhiên cũng hơi lo lắng. Dưới sự tẩy não của Sevilla, hiện giờ cậu có chút sợ các con của mình sau này lớn lên sẽ học theo vẻ mặt âm u thâm hiểm của vị bác sĩ này. Thà tin mù quáng còn hơn không tin, người làm mẫu phụ trên đời ai cũng giống nhau, không có lý trí từ trong xương tủy, mà thời điểm nằm trên bàn mổ, Sở Du Nhiên càng đánh mất lý trí. Vì vậy, trước mặt tất cả mọi người, vương hậu điện hạ vội vàng túm tay Hoàng đế bệ hạ, kiên quyết nói: “Anh phải cùng vào với em.”
Wales khom lưng, hôn nhẹ lên trán Sở Du Nhiên, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ngủ một giấc là ổn, không đau không ngứa, ngay cả vết sẹo cũng không có đâu. Tin tưởng anh đi.”
Bác sĩ cũng không đồng ý cho Wales vào phòng phẫu thuật. Đừng đùa, khắp Đế quốc này ai chẳng biết Hoàng đế bệ hạ yêu Vương hậu ra sao, coi Vương hậu như con ngươi trên mắt mình. Nếu để y vào nhìn thấy cảnh người khác cầm dao rạch bụng Vương hậu, chắc y sẽ không khống chế nổi mà đập chết đám bác sĩ chúng ta mất.
Dillow điện hạ chốc chốc lại dùng móng vuốt cọ cọ mu bàn tay của Sở Du Nhiên. Báo nhỏ không biết lúc này nên nói gì, đôi mắt tràn ngập lo lắng. Sở Du Nhiên một tay xoa đầu nhóc, tay kia vẫn lại túm lấy Wales, kiên quyết không buông: Chuyện này liên quan tới tương lai của các bé cưng, anh đừng quên, là ba đứa đấy! Ba!
Wales cảm thấy Sở Du Nhiên hẳn phải có lý do đặc thù nên mới kiên trì như vậy, bèn cúi đầu, ghé lỗ tai vào sát miệng cậu, ý muốn bảo có gì thì em cứ thì thầm với anh.
Sở Du Nhiên cũng ngại nói thẳng ra là do bác sĩ không dễ nhìn, cho nên cậu đành trơ mắt nhìn Wales, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Em chỉ muốn anh cùng em…”
Thấy giống cái nhà mình nũng nịu xin xỏ, Wales cảm thấy tim cũng tan chảy. Khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, Hoàng đế bệ hạ nói: “Được!”
Bác sĩ và các phụ mổ mặt trắng bệch.
Sau đó, nghe nói Vương hậu điện hạ được Hoàng đế bệ hạ bế ra khỏi phòng mổ, mà các bác sĩ tham gia phẫu thuật hôm đó phải ngồi xe lăn ba ngày liền. Cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
—————-
Sở Du Nhiên tỉnh lại vào nửa đêm ba ngày sau đó, ngoại trừ cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào thì cậu vẫn ổn.
Cậu vừa mở mắt thì Wales cũng tỉnh ngay. Y vuốt ve hai má Sở Du Nhiên, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Sở Du Nhiên chớp mắt, lắc đầu: “Bé cưng đâu?”
Wales đứng dậy, vặn đèn sáng lên một chút, để Sở Du Nhiên có thể thấy rõ mọi ngóc ngách trong phòng. Cách giường của hai người chừng một thước* là một cái nôi trẻ em, trên đó đặt một cái hòm lớn trong suốt, trong hòm chứa đầy dung dịch trắng sền sệt, bao lấy ba quả trứng, hai quả lớn, một quả nhỏ. Quả nào quả nấy đều tròn vo, vỏ trứng phát ra ánh sáng như ngọc thạch. Đặc biệt nhất chính là quả bé nhất, trên vỏ mơ hồ nhìn thấy được hoa văn hình ngọn lửa rất đẹp.
* Thước: Đơn vị cũ để đo độ dài có giá trị bằng khoảng 0,425 m, nay ít dùng. Trước đây thường dùng trong nghề mộc. Vì không có chuẩn nên giá trị trên chỉ là trung bình, T có thể thay đổi từ vùng này sang vùng khác. Thời Đường Tống (Trung Quốc, thế kỉ 7 – 8), 1T bằng khoảng 0,32 m. Ở Việt Nam có lệ xếp 16 đồng tiền Chu Nguyên lại, xem bằng 1 T, khoảng 0,46 – 0,47 m. Năm 1872, nhà Nguyễn quy định thống nhất 1quan điền xích (1 T công) bằng khoảng 0,47 m, dùng để đo ruộng. Còn gọi là T ta để phân biệt với mét (T tây).
Wales chạm tay lên hòm, vuốt nhẹ, hài lòng nói: “Thật đẹp mắt!”
Sở Du Nhiên mím môi, cái thứ trông như trứng gà muối này, không thể tin nó lại là con của mình.
Vẻ ghét bỏ hiện rõ mồn một trên mặt Sở Du Nhiên, khiến Wales vừa mang cháo được nấu sẵn vào phòng đã hiểu thấu suy nghĩ của cậu. Hắng giọng một cái, Hoàng đế bệ hạ bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ Dillow cũng không dễ nhìn đâu, giống y chang cục đá, sau này phá vỏ là ổn, chẳng phải giờ mọc đủ lông rồi sao. Em phải tin tưởng vào con chúng ta chứ.”
Sở Du Nhiên: “…Anh nói nó như vậy, Dillow có biết không?”
Wales đỡ cậu ngồi dậy, rồi nhét một cái gối sau lưng cho cậu dựa vào, sau đó nếm thử một thìa cháo, thấy không quá nóng mới đút cho Sở Du Nhiên. Nghĩ đến bộ dạng hồn bay phách lạc của cháu trai, Wales bật cười, “Dillow thấy em trai nó đều là trứng không lông đã buồn suốt ba ngày này rồi.”
Sở Du Nhiên định cầm bát tự ăn, bị Wales cản lại, cho nên cậu chỉ có thể há mồm chờ được đút. Tưởng tượng ra gương mặt của Dillow lúc này, cậu cũng bật cười: “Sao anh không giải thích cho Dillow hiểu?”
Wales: “Quá ngu.”
Sở Du Nhiên: “…”
“Cha hoảng sợ chạy rồi, ba ngày nay không dám ra khỏi cửa.” Wales lại cười.
“Có một đứa là Phượng hoàng giống đực hả?”
“Ừ, màu đỏ.”
Sở Du Nhiên dở khóc dở cười, hẳn cha cậu giờ đang ăn không ngon ngủ không yên, phân vân không biết có nên thẳng thắn nhận con không đây. Ăn xong bát cháo, Sở Du Nhiên cuối cùng cũng thấy cái bụng được lấp đầy, người cũng lại sức, vì vậy cậu tựa mình trong lòng Wales, nhìn trứng gà muối trong hòm, nụ cười bất giác xuất hiện. Sở Du Nhiên thử dùng tinh thần lực chạm nhẹ vào vỏ trứng, không ngờ một quả đột nhiên lăn lộn, làm Sở Du Nhiên sợ tới mức ngây người ra – cử động kìa! Không phải trứng gà muối rồi!
Wales thấy Sở Du Nhiên kinh ngạc như vậy, bèn dịu dàng kiểm tra toàn thân cậu, xác định không có dấu hiệu bất thường mới mở miệng khoe khoang công sức nghiên cứu suốt hai ngày nay của mình: “Bé cưng vừa cử động là giống đực, cực kì nghịch ngợm. Hai bé cưng còn lại, một bé hẳn cũng là giống đực, còn cái quả trứng nhìn yếu ớt nhất kia là giống cái.” Thời điểm nhắc tới hai chữ giống cái, cả người Hoàng đế bệ hạ như tỏa ra ánh sáng “cha hiền”.
Sở Du Nhiên băn khoăn: “Thân ái, có một ấu tể là giống đực tộc báo, sau này vị trí Thái tử anh định chọn ai?” Trước đây cậu đã muốn hỏi rõ vấn đề này, chẳng qua không biết nên mở miệng ra sao. Dù sao thì đứa nhỏ nào cũng đều là bảo bối trong lòng cậu, cho nên cậu không mong muốn bọn nó sẽ trở mặt thành thù.
Wales cười, ôm chặt người trong lòng: “Chờ đến lúc bọn nó lớn, ném vào trong cũi cho bọn nó đánh nhau một trận, đứa nào thắng thì cho đứa đó.”
Sở Du Nhiên: “…Quyết định qua loa như vậy ổn ư?”
Wales ngờ vực nhìn cậu, chuyện này khó lắm ấy hả? Không phải chỉ là chuyện cỏn con trong nhà sao? Ngôi vị Hoàng đế này, nhận vào chỉ tổ mệt xác, e rằng bọn nhỏ còn khuya mới muốn làm. Nhớ ngày trước, y và hoàng huynh bị ép bốc thăm làm người thừa kế, bởi vì khi đó y còn nhỏ, hoàng huynh lại cố tình hãm hại nên y mới phải nhận. Hại y bị nhốt ở đế tinh không thể ra ngoài, giờ còn thiếu người yêu một tuần trăng mật ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của người yêu, Wales ôm cậu chặt hơn, dịu dàng nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi. Chuyện gì cũng để sáng mai nói tiếp, tất cả đã có anh rồi.” Quả cầu lông nhà mình vốn đã không thông minh, hiện giờ mang thai lại thêm “ba năm ngốc nghếch”* thì càng đần hơn.
* Người Trung Quốc có câu: Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch.
Sáng hôm sau, biết tin Sở Du Nhiên đã tỉnh, Dillow hào hứng chạy tới, nhảy lên giường cọ cọ mặt cậu, sau đó đau lòng dùng móng chạm lên gò má Sở Du Nhiên. Nhóc cảm thấy thầy giáo ngốc đã gầy đi nhiều lắm.
Vì em trai của Dillow đại nhân, thầy giáo ngốc phải chịu khổ rồi…
Nghĩ vậy, Dillow bèn nghiêm túc thề thốt: “Tuy các em không có lông, nhưng con sẽ không ghét bọn nó đâu. Con sẽ bảo vệ các em thật tốt…” Nói tới đây, Dillow đau muốn khóc luôn, chẳng phải đã nói sẽ có lông đen, lông trắng, kẻ sọc ư? Tại sao cuối cùng lại đều là trứng tròn thế này?
Nghĩ tới tương lai đội ba quả trứng ra ngoài, cảm thấy trái tim tan nát. ┭┮﹏┭┮