Khoảnh khắc, cảm giác biến thành sự thật, cự kiếm dài đến năm thước chậm rãi từ trong tay hắn bay lên, tiếng long ngâm bén nhọn chói tai biến thành càng kéo càng dài, dâng lên trong biển mây, các ngọn núi trải rộng dưới biển mây, vô số ánh mắt nhìn về hướng bên này, không biết trên đỉnh Tình Trủng bao phủ mây mù kia đang xảy ra chuyện gì.
"Này…" Mai Hòa có chút nghẹn họng nhìn trân trối lên cự kiếm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí cơ trong cơ thể sư tôn đã thu trở về, thanh kiếm này thậm chí đã có ý thức, chính mình bay lên. Quả thật khó thể tin nổi, hắn nghĩ đến mình gặp ảo giác.
"Kiệt tác vô song, kiệt tác rất giỏi, không hổ là thần khí do Hỏa lão nhân tìm suốt ba vạn năm tâm huyết dùng vô số trân bảo tôi luyện ra." Dù là cực hạn tán thưởng, nhưng ánh mắt Vong Tình nhìn về thanh cự kiếm vẫn nhàn nhạt như trước.
Thanh cự kiếm chậm rãi xoay quanh Vong Tình đang đứng sừng sững trên đỉnh núi, tiếng kiếm minh lại giống như tiếng long ngâm, thanh âm như nức nở, giống như một con thần long bị nhốt không biết bao nhiêu năm tháng rốt cục nhìn thấy được mặt trời, nhìn thấy được chủ nhân của mình, lại tựa hồ như đang khẩn cầu lên điều gì.
"Thần khí…Đồ tốt như vậy Hỏa Tiếu Tử làm sao lại chịu bỏ ra?" Mai Hòa nhìn thấy cự kiếm tràn ngập linh tính nuốt ngụm nước bọt nói, hắn suy bụng ta ra bụng người, nếu là hắn tự luyện chế ra bảo bối như vậy, đó là không thể nào chịu đưa ra ngoài.
"Tự nhiên có việc không thể tùy tiện nói ra ngoài, ngươi không cần hiểu biết rõ ràng như vậy." Thanh âm bình tĩnh phía sau mặt nạ màu bạc phát ra: "Còn một điều rất trọng yếu, thanh kiếm này mặc dù tốt, nhưng nếu nằm trong tay người khác cũng chỉ là thanh kiếm sắc bén vô song, xa xa không đạt tới nông nỗi thần khí. Nó cần phải có người kích hoạt, nó là một thanh kiếm, cần phải có người dùng kiếm ý thật mạnh kích hoạt, giao cho nó sinh mệnh lực thuộc về thần khí. Luận kiếm ý cường đại, có thể đem nó kích hoạt, trong tam giới ngoại trừ ta còn ai!"
"Kiếm ý? Nguyên lai là như vậy, đệ tử thụ giáo!" Mai Hòa cung kính cúi người thi lễ, đứng thẳng lên, nhìn thấy cự kiếm vẫn ông ông nức nở vờn quanh, vẻ mặt phấn chấn nói: "Sư tôn, nếu thần kiếm đã bị kiếm ý của ngài làm giác tỉnh, xin sư phụ hãy cấp cho chuôi thần kiếm này một cái tên."
Cự kiếm tựa hồ cũng đã nghe hiểu lời của hắn, tốc độ phi hành vờn quanh Vong Tình cũng nhanh hơn, giống như đây đúng là chuyện mà nó chờ mong đã lâu. Vong Tình nhìn thấy thanh cự kiếm thỉnh thoảng bay qua trước mắt, sau một thoáng trầm mặc, bình tĩnh phun ra từng chữ nói: "Ban thưởng cho ngươi danh Lục Long Tuyết Lam."
Bốn chữ "Lục Long Tuyết Lam" vừa ra, mỗi một lần cự kiếm vờn quanh một vòng ngay mặt liền có một âm tiết từ trong miệng Vong Tình phun ra, đánh trúng lên thân mình thanh kiếm. Bốn vòng, sau khi thừa nhận bốn âm tiết, trên thân cự kiếm đột nhiên bộc phát ra quang mang màu lam, nở rộ trên đỉnh núi, phong mang lam quang như sao chổi nháy mắt cùng ánh mặt trời tranh nhau phát sáng…
Dưới những ngọn núi nằm khắp bốn phía biển mây, vô số người kinh ngạc nhìn lên biển mây trên đỉnh đầu một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi giống như nhìn thấy trên biển mây nhuốm hồng đột nhiên biến thành màu lam, bất quá chỉ nháy mắt liền biến mất, sau đó màu sắc biển mây lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trên đỉnh núi, quang mang tuyết lam vừa lộ liền thu, theo sau hóa thành tuyết lam bảo quang, ở ngoài thân cự kiếm oánh oánh lưu chuyển, phong vận của thần khí đã hoàn toàn thể hiện không thể nghi ngờ. Đột nhiên, toàn thân cự kiếm bộc phát ra kiếm ý sắc bén bàng bạc vô cùng, nhanh chóng lan tràn trong thiên địa, làm Mai Hòa cũng không kịp trở tay thối lui ra sau vài bước mới ổn định lại, Vong Tình vẫn đứng bất động như núi, cầu vồng đồ sộ trên đỉnh núi cũng đã bị tách ra…
Một tiếng kiếm minh vang lên cao vút, một đạo tuyết lam quang mang đột nhiên từ trên đỉnh núi phóng lên cao, thẳng tắp hướng lên trời cao, cực nhanh như tia chớp, kéo lên cái đuôi tinh tế thật dài. Kiếm ý sắc bén nhanh chóng theo đỉnh núi khuếch tán bốn phía, biển mây nồng đậm trong nháy mắt dâng lên gợn sóng cuồn cuộn chạy chồm khắp bốn phía, ánh sáng mặt trời như lửa đỏ nhanh chóng tuôn tràn xuống bên dưới những dãy núi phập phồng.
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đứng bên ngoài há to miệng, tận mắt nhìn thấy biển mây nồng đậm trên đỉnh đầu nhanh chóng được mở ra, sau đó ánh mặt trời mênh mông giống như cột sáng bình thường dần dần ở núi xanh nước lục khuếch tán chiếu sáng lên. Tuy rằng cảnh tượng giờ này khắc này dị thường đồ sộ, nhưng lại không có người đi thưởng thức, đồng tử mọi người cùng co rút lại, nỗ lực nhìn chằm chằm lên tuyết lam phong mang đang hướng trời cao.
Mỗi người đều cảm thấy được kiếm ý bàng bạc kinh sợ lòng người, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đỉnh Tình Trủng với ánh mắt vô cùng sùng bái, kiếm ý cường hãn như vậy ngoại trừ vị trên đỉnh núi thì còn là ai? Sự thật như thế nào cũng chỉ có Mai Hòa đứng bên cạnh Vong Tình mới biết được, kiếm ý bàng bạc không phải đến từ ngự kiếm cao thủ Vong Tình, mà chính bản thân thanh kiếm kia.
Mọi người khắp bốn phía trên núi đã không còn nhìn thấy tuyết lam phong mang hướng lên trời cao, tựa hồ đã biến mất trên không trung. Mọi người quan sát hồi lâu còn chưa hiểu hết, đột nhiên một ít điểm tuyết lam phong mang lại phát ra một chút ánh sáng xuất hiện trên màn trời, càng ngày càng rõ ràng, giống như một ngôi sao băng chói sáng đang cấp tốc rơi nhanh xuống…
Sao băng đi tới giữa không trung, có lẽ là bởi vì cùng hàm lượng thủy nguyên tố trong không khí cọ sát, rồi đột nhiên sản sinh một hình ảnh tráng lệ kỳ quái mà làm cho đệ tử Tuyệt Tình cung cả đời khó quên.
Sáu con phi long thật lớn trên không trung dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Chỉ thấy sáu con phi lòng mạnh mẽ rung lên đắc ý, truy đuổi theo tuyết lam phong mang như ngôi sao băng, thẳng đến mặt đất mênh mông. Trong vẻ giật mình, làm cho người ta một loại ảo giác, phảng phất sáu tầng cầu vồng kia đồng loạt đưa một viên long châu từ vực ngoại thiên không bay đến nhân gian…
Sáu cầu vồng thật lớn như phi long mang theo kiếm ý bàng bạc bao trùm trời đất mà đến, vọt tới đỉnh Tình Trủng, toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đều kinh hãi thất sắc không dám hít thở. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Oanh." Một tiếng vang thật lớn, mang mang dãy núi nhất thời đều rung động, chim bay cá nhảy hoảng sợ than khóc chạy trối chết bốn phía. Sáu cầu vồng phi long thật lớn trong nháy mắt biến mất, cùng chui vào đỉnh Tình Trủng kia, giống như đỉnh Tình Trủng là "ổ rồng", chúng nó từ trên trời du lịch trở về…
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung bị lay động theo mặt đất dưới dãy núi, bộ phận người quay lại nhìn hướng tòa Tình Trủng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau khi bụi mù tan hết, sáu cầu vồng phi long khí thế tuy rằng kinh người, nhưng may mắn không làm hư hao tòa thánh sơn trong lòng bọn họ.
Nhưng đây chỉ là một loại kết quả nhìn từ một góc độ nào đó mà thôi, theo góc độ khác quan sát có lẽ cũng không phải là loại kết quả này.
Đệ tử đứng ở góc độ khác đột nhiên vang lên một trận kinh hô, có người chỉ vào Tình Trủng thất thanh kinh hô: "Núi nứt ra rồi!"
Chỉ thấy một đạo cái khe thẳng tắp hơn nữa bóng loáng xuất hiện ngay trung ương núi cao, từ đỉnh núi thẳng tắp kéo tận chân núi, cái khe tuy rằng chỉ rộng chừng một thước, nhưng lại trực tiếp đem cả tòa Tình Trủng bổ thành hai nửa. Đệ tử ở góc độ thích hợp có thể từ trong cái khe nhìn thấy một sợi tơ ánh sáng như là Nhất Tuyến Thiên, bọn hắn lại nhìn thấy đệ tử đứng bên kia núi liền thất thanh kinh hô: "Núi thật sự bị chém mở…núi thật sự bị chém mở…Mau hướng trưởng lão bẩm báo…Mau hướng cung phụng bẩm báo…"
"Không được ồn ào! Nên làm gì thì đi làm đó đi." Thanh âm uy nghiêm của Mai Hòa từ trên đỉnh núi cuồn cuộn áp khắp dãy núi bốn phía, nghe được thanh âm của hắn, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trên đỉnh núi, Mai Hòa vừa lên tiếng khiển trách lại nhìn cái khe rộng chừng một thước ở giữa mình cùng sư phụ Vong Tình, vừa lúc tách hai người ra, sư phụ ở bên kia, đệ tử ở bên này.
Mai Hòa tiến lên vài bước, nhìn xuống cái khe, nhất thời hít sâu một hơi. Nếu một kiếm này trực tiếp làm cho cả ngọn núi bị san bằng cũng không làm cho hắn giật mình đến như thế, giật mình là vì không ngờ có thể chém ngọn núi ra, lại thật sự bóng loáng, ngoại trừ cái khe lớn một thước, cả ngọn núi cơ hồ không hề hư hao chút nào.
Núi tuy rằng cao lớn, nhưng núi đá cũng giòn cứng, nếu gặp một kích mạnh mẽ có thể dễ dàng bị đập nát, nhưng sự thật xảy ra trước mắt quả thật làm cho người ta khó có thể tin. Nếu là ngọn núi do bùn đất tạo thành thì thật sự cũng không phải khó làm…Mai Hòa liên tục kinh hô: "Không hổ là thần khí, không hổ là thần khí, bằng thân mình uy lực của nó liền cường hãn tới tình trạng như thế, nếu do sư tôn khống chế, thử hỏi thiên hạ ai là đối thủ của sư tôn?"
"Điều này cũng không nhất định, bất quá cũng có được lực chống cự, không đến mức bó tay chịu trói mặc người chém giết. Thanh kiếm này cố tình đại thành ngay lúc này, không thể không nói là ý trời, xem ra có một số việc là mệnh đã chú định, tránh không khỏi cũng chỉ có thể đối mặt!" Giọng nói Vong Tình bình thản, hai tay luôn đặt sau lưng cũng buông xuống, từ trong tay áo rộng rãi ném ra hai khối ngọc điệp, nói: "Xem xong thì phá hủy."
"Dạ!" Trong thần thái cung kính của Mai Hòa hòa lẫn sự nghi ngờ, không biết sư phụ cho mình xem vật gì, nhưng sau khi rót thần thức vào xem xét, vẻ mặt dần dần ngưng trọng lên.
Hai khối ngọc điệp này một là do Thương Vân Tín phái Hà Chính Khuông đưa về, bên trong ghi lại chuyện đã xảy ra cho hắn và Dược Thiên Sầu sau khi đến Minh giới, sau đó phân tích chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát, có lý có cứ đem đầy đủ mọi thứ đều phân tích rõ ràng, mặc dù không có trăm phần trăm làm ra định luận, nhưng những hàng chữ đã lộ ra sự khẩn cầu vô cùng trầm trọng, là cần sư tôn Vong Tình sớm làm chuẩn bị, dự phòng đại nguy cơ có thể phát sinh.
Ngọc điệp khác là đệ tử Tuyệt Tình cung từ Minh giới truyền lại tin tức, trong đó cũng nhắc tới chuyện xảy ra tại Mộ Quang chi thành, tỏ vẻ chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát nghi vấn nặng nề, còn đợi điều tra chứng minh mới tiếp tục thông báo.
Mai Hòa đem hai khối ngọc điệp hợp lại cùng một chỗ, song chưởng chụp thành nát bấy theo gió thổi tan, gương mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Không nghĩ tới Tiên cung đã muốn chuẩn bị động thủ đối với Tuyệt Tình cung chúng ta…Đại cung phụng phân tích rất đúng, trong Mê Huyễn Tiên Thành Dược Thiên Sầu không hiểu vì sao lại chạy tới đòi hợp tác với đại cung phụng, lúc ấy đệ tử cũng có mặt, phen hành động của Dược Thiên Sầu quả thật có chút làm điều thừa, không nghĩ tới sau lưng lại có mê hoặc khác. Sư tôn! Chúng ta cần sớm làm chuẩn bị, không thể để cho Tiên cung dễ dàng thực hiện được."
"Gấp cái gì!" Vong Tình chậm rãi đi tới bên cạnh cái khe, ánh mắt nhìn nhìn, giọng nói bình thản: "Mặc kệ sự tình là thật là giả, trước khi còn chưa nắm chắc tất thắng, địch không động ta bất động, đừng tạo thành sai lầm! Vận mệnh Tuyệt Tình cung không do chúng ta chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu, mà là ta cùng Kim Thái đại chiến ai thắng ai thua!"
Khoảnh khắc, cảm giác biến thành sự thật, cự kiếm dài đến năm thước chậm rãi từ trong tay hắn bay lên, tiếng long ngâm bén nhọn chói tai biến thành càng kéo càng dài, dâng lên trong biển mây, các ngọn núi trải rộng dưới biển mây, vô số ánh mắt nhìn về hướng bên này, không biết trên đỉnh Tình Trủng bao phủ mây mù kia đang xảy ra chuyện gì.
"Này…" Mai Hòa có chút nghẹn họng nhìn trân trối lên cự kiếm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí cơ trong cơ thể sư tôn đã thu trở về, thanh kiếm này thậm chí đã có ý thức, chính mình bay lên. Quả thật khó thể tin nổi, hắn nghĩ đến mình gặp ảo giác.
"Kiệt tác vô song, kiệt tác rất giỏi, không hổ là thần khí do Hỏa lão nhân tìm suốt ba vạn năm tâm huyết dùng vô số trân bảo tôi luyện ra." Dù là cực hạn tán thưởng, nhưng ánh mắt Vong Tình nhìn về thanh cự kiếm vẫn nhàn nhạt như trước.
Thanh cự kiếm chậm rãi xoay quanh Vong Tình đang đứng sừng sững trên đỉnh núi, tiếng kiếm minh lại giống như tiếng long ngâm, thanh âm như nức nở, giống như một con thần long bị nhốt không biết bao nhiêu năm tháng rốt cục nhìn thấy được mặt trời, nhìn thấy được chủ nhân của mình, lại tựa hồ như đang khẩn cầu lên điều gì.
"Thần khí…Đồ tốt như vậy Hỏa Tiếu Tử làm sao lại chịu bỏ ra?" Mai Hòa nhìn thấy cự kiếm tràn ngập linh tính nuốt ngụm nước bọt nói, hắn suy bụng ta ra bụng người, nếu là hắn tự luyện chế ra bảo bối như vậy, đó là không thể nào chịu đưa ra ngoài.
"Tự nhiên có việc không thể tùy tiện nói ra ngoài, ngươi không cần hiểu biết rõ ràng như vậy." Thanh âm bình tĩnh phía sau mặt nạ màu bạc phát ra: "Còn một điều rất trọng yếu, thanh kiếm này mặc dù tốt, nhưng nếu nằm trong tay người khác cũng chỉ là thanh kiếm sắc bén vô song, xa xa không đạt tới nông nỗi thần khí. Nó cần phải có người kích hoạt, nó là một thanh kiếm, cần phải có người dùng kiếm ý thật mạnh kích hoạt, giao cho nó sinh mệnh lực thuộc về thần khí. Luận kiếm ý cường đại, có thể đem nó kích hoạt, trong tam giới ngoại trừ ta còn ai!"
"Kiếm ý? Nguyên lai là như vậy, đệ tử thụ giáo!" Mai Hòa cung kính cúi người thi lễ, đứng thẳng lên, nhìn thấy cự kiếm vẫn ông ông nức nở vờn quanh, vẻ mặt phấn chấn nói: "Sư tôn, nếu thần kiếm đã bị kiếm ý của ngài làm giác tỉnh, xin sư phụ hãy cấp cho chuôi thần kiếm này một cái tên."
Cự kiếm tựa hồ cũng đã nghe hiểu lời của hắn, tốc độ phi hành vờn quanh Vong Tình cũng nhanh hơn, giống như đây đúng là chuyện mà nó chờ mong đã lâu. Vong Tình nhìn thấy thanh cự kiếm thỉnh thoảng bay qua trước mắt, sau một thoáng trầm mặc, bình tĩnh phun ra từng chữ nói: "Ban thưởng cho ngươi danh Lục Long Tuyết Lam."
Bốn chữ "Lục Long Tuyết Lam" vừa ra, mỗi một lần cự kiếm vờn quanh một vòng ngay mặt liền có một âm tiết từ trong miệng Vong Tình phun ra, đánh trúng lên thân mình thanh kiếm. Bốn vòng, sau khi thừa nhận bốn âm tiết, trên thân cự kiếm đột nhiên bộc phát ra quang mang màu lam, nở rộ trên đỉnh núi, phong mang lam quang như sao chổi nháy mắt cùng ánh mặt trời tranh nhau phát sáng…
Dưới những ngọn núi nằm khắp bốn phía biển mây, vô số người kinh ngạc nhìn lên biển mây trên đỉnh đầu một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi giống như nhìn thấy trên biển mây nhuốm hồng đột nhiên biến thành màu lam, bất quá chỉ nháy mắt liền biến mất, sau đó màu sắc biển mây lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trên đỉnh núi, quang mang tuyết lam vừa lộ liền thu, theo sau hóa thành tuyết lam bảo quang, ở ngoài thân cự kiếm oánh oánh lưu chuyển, phong vận của thần khí đã hoàn toàn thể hiện không thể nghi ngờ. Đột nhiên, toàn thân cự kiếm bộc phát ra kiếm ý sắc bén bàng bạc vô cùng, nhanh chóng lan tràn trong thiên địa, làm Mai Hòa cũng không kịp trở tay thối lui ra sau vài bước mới ổn định lại, Vong Tình vẫn đứng bất động như núi, cầu vồng đồ sộ trên đỉnh núi cũng đã bị tách ra…
Một tiếng kiếm minh vang lên cao vút, một đạo tuyết lam quang mang đột nhiên từ trên đỉnh núi phóng lên cao, thẳng tắp hướng lên trời cao, cực nhanh như tia chớp, kéo lên cái đuôi tinh tế thật dài. Kiếm ý sắc bén nhanh chóng theo đỉnh núi khuếch tán bốn phía, biển mây nồng đậm trong nháy mắt dâng lên gợn sóng cuồn cuộn chạy chồm khắp bốn phía, ánh sáng mặt trời như lửa đỏ nhanh chóng tuôn tràn xuống bên dưới những dãy núi phập phồng.
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đứng bên ngoài há to miệng, tận mắt nhìn thấy biển mây nồng đậm trên đỉnh đầu nhanh chóng được mở ra, sau đó ánh mặt trời mênh mông giống như cột sáng bình thường dần dần ở núi xanh nước lục khuếch tán chiếu sáng lên. Tuy rằng cảnh tượng giờ này khắc này dị thường đồ sộ, nhưng lại không có người đi thưởng thức, đồng tử mọi người cùng co rút lại, nỗ lực nhìn chằm chằm lên tuyết lam phong mang đang hướng trời cao.
Mỗi người đều cảm thấy được kiếm ý bàng bạc kinh sợ lòng người, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đỉnh Tình Trủng với ánh mắt vô cùng sùng bái, kiếm ý cường hãn như vậy ngoại trừ vị trên đỉnh núi thì còn là ai? Sự thật như thế nào cũng chỉ có Mai Hòa đứng bên cạnh Vong Tình mới biết được, kiếm ý bàng bạc không phải đến từ ngự kiếm cao thủ Vong Tình, mà chính bản thân thanh kiếm kia.
Mọi người khắp bốn phía trên núi đã không còn nhìn thấy tuyết lam phong mang hướng lên trời cao, tựa hồ đã biến mất trên không trung. Mọi người quan sát hồi lâu còn chưa hiểu hết, đột nhiên một ít điểm tuyết lam phong mang lại phát ra một chút ánh sáng xuất hiện trên màn trời, càng ngày càng rõ ràng, giống như một ngôi sao băng chói sáng đang cấp tốc rơi nhanh xuống…
Sao băng đi tới giữa không trung, có lẽ là bởi vì cùng hàm lượng thủy nguyên tố trong không khí cọ sát, rồi đột nhiên sản sinh một hình ảnh tráng lệ kỳ quái mà làm cho đệ tử Tuyệt Tình cung cả đời khó quên.
Sáu con phi long thật lớn trên không trung dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Chỉ thấy sáu con phi lòng mạnh mẽ rung lên đắc ý, truy đuổi theo tuyết lam phong mang như ngôi sao băng, thẳng đến mặt đất mênh mông. Trong vẻ giật mình, làm cho người ta một loại ảo giác, phảng phất sáu tầng cầu vồng kia đồng loạt đưa một viên long châu từ vực ngoại thiên không bay đến nhân gian…
Sáu cầu vồng thật lớn như phi long mang theo kiếm ý bàng bạc bao trùm trời đất mà đến, vọt tới đỉnh Tình Trủng, toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đều kinh hãi thất sắc không dám hít thở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
"Oanh." Một tiếng vang thật lớn, mang mang dãy núi nhất thời đều rung động, chim bay cá nhảy hoảng sợ than khóc chạy trối chết bốn phía. Sáu cầu vồng phi long thật lớn trong nháy mắt biến mất, cùng chui vào đỉnh Tình Trủng kia, giống như đỉnh Tình Trủng là "ổ rồng", chúng nó từ trên trời du lịch trở về…
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung bị lay động theo mặt đất dưới dãy núi, bộ phận người quay lại nhìn hướng tòa Tình Trủng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau khi bụi mù tan hết, sáu cầu vồng phi long khí thế tuy rằng kinh người, nhưng may mắn không làm hư hao tòa thánh sơn trong lòng bọn họ.
Nhưng đây chỉ là một loại kết quả nhìn từ một góc độ nào đó mà thôi, theo góc độ khác quan sát có lẽ cũng không phải là loại kết quả này.
Đệ tử đứng ở góc độ khác đột nhiên vang lên một trận kinh hô, có người chỉ vào Tình Trủng thất thanh kinh hô: "Núi nứt ra rồi!"
Chỉ thấy một đạo cái khe thẳng tắp hơn nữa bóng loáng xuất hiện ngay trung ương núi cao, từ đỉnh núi thẳng tắp kéo tận chân núi, cái khe tuy rằng chỉ rộng chừng một thước, nhưng lại trực tiếp đem cả tòa Tình Trủng bổ thành hai nửa. Đệ tử ở góc độ thích hợp có thể từ trong cái khe nhìn thấy một sợi tơ ánh sáng như là Nhất Tuyến Thiên, bọn hắn lại nhìn thấy đệ tử đứng bên kia núi liền thất thanh kinh hô: "Núi thật sự bị chém mở…núi thật sự bị chém mở…Mau hướng trưởng lão bẩm báo…Mau hướng cung phụng bẩm báo…"
"Không được ồn ào! Nên làm gì thì đi làm đó đi." Thanh âm uy nghiêm của Mai Hòa từ trên đỉnh núi cuồn cuộn áp khắp dãy núi bốn phía, nghe được thanh âm của hắn, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trên đỉnh núi, Mai Hòa vừa lên tiếng khiển trách lại nhìn cái khe rộng chừng một thước ở giữa mình cùng sư phụ Vong Tình, vừa lúc tách hai người ra, sư phụ ở bên kia, đệ tử ở bên này.
Mai Hòa tiến lên vài bước, nhìn xuống cái khe, nhất thời hít sâu một hơi. Nếu một kiếm này trực tiếp làm cho cả ngọn núi bị san bằng cũng không làm cho hắn giật mình đến như thế, giật mình là vì không ngờ có thể chém ngọn núi ra, lại thật sự bóng loáng, ngoại trừ cái khe lớn một thước, cả ngọn núi cơ hồ không hề hư hao chút nào.
Núi tuy rằng cao lớn, nhưng núi đá cũng giòn cứng, nếu gặp một kích mạnh mẽ có thể dễ dàng bị đập nát, nhưng sự thật xảy ra trước mắt quả thật làm cho người ta khó có thể tin. Nếu là ngọn núi do bùn đất tạo thành thì thật sự cũng không phải khó làm…Mai Hòa liên tục kinh hô: "Không hổ là thần khí, không hổ là thần khí, bằng thân mình uy lực của nó liền cường hãn tới tình trạng như thế, nếu do sư tôn khống chế, thử hỏi thiên hạ ai là đối thủ của sư tôn?"
"Điều này cũng không nhất định, bất quá cũng có được lực chống cự, không đến mức bó tay chịu trói mặc người chém giết. Thanh kiếm này cố tình đại thành ngay lúc này, không thể không nói là ý trời, xem ra có một số việc là mệnh đã chú định, tránh không khỏi cũng chỉ có thể đối mặt!" Giọng nói Vong Tình bình thản, hai tay luôn đặt sau lưng cũng buông xuống, từ trong tay áo rộng rãi ném ra hai khối ngọc điệp, nói: "Xem xong thì phá hủy."
"Dạ!" Trong thần thái cung kính của Mai Hòa hòa lẫn sự nghi ngờ, không biết sư phụ cho mình xem vật gì, nhưng sau khi rót thần thức vào xem xét, vẻ mặt dần dần ngưng trọng lên.
Hai khối ngọc điệp này một là do Thương Vân Tín phái Hà Chính Khuông đưa về, bên trong ghi lại chuyện đã xảy ra cho hắn và Dược Thiên Sầu sau khi đến Minh giới, sau đó phân tích chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát, có lý có cứ đem đầy đủ mọi thứ đều phân tích rõ ràng, mặc dù không có trăm phần trăm làm ra định luận, nhưng những hàng chữ đã lộ ra sự khẩn cầu vô cùng trầm trọng, là cần sư tôn Vong Tình sớm làm chuẩn bị, dự phòng đại nguy cơ có thể phát sinh.
Ngọc điệp khác là đệ tử Tuyệt Tình cung từ Minh giới truyền lại tin tức, trong đó cũng nhắc tới chuyện xảy ra tại Mộ Quang chi thành, tỏ vẻ chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát nghi vấn nặng nề, còn đợi điều tra chứng minh mới tiếp tục thông báo.
Mai Hòa đem hai khối ngọc điệp hợp lại cùng một chỗ, song chưởng chụp thành nát bấy theo gió thổi tan, gương mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Không nghĩ tới Tiên cung đã muốn chuẩn bị động thủ đối với Tuyệt Tình cung chúng ta…Đại cung phụng phân tích rất đúng, trong Mê Huyễn Tiên Thành Dược Thiên Sầu không hiểu vì sao lại chạy tới đòi hợp tác với đại cung phụng, lúc ấy đệ tử cũng có mặt, phen hành động của Dược Thiên Sầu quả thật có chút làm điều thừa, không nghĩ tới sau lưng lại có mê hoặc khác. Sư tôn! Chúng ta cần sớm làm chuẩn bị, không thể để cho Tiên cung dễ dàng thực hiện được."
"Gấp cái gì!" Vong Tình chậm rãi đi tới bên cạnh cái khe, ánh mắt nhìn nhìn, giọng nói bình thản: "Mặc kệ sự tình là thật là giả, trước khi còn chưa nắm chắc tất thắng, địch không động ta bất động, đừng tạo thành sai lầm! Vận mệnh Tuyệt Tình cung không do chúng ta chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu, mà là ta cùng Kim Thái đại chiến ai thắng ai thua!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khoảnh khắc, cảm giác biến thành sự thật, cự kiếm dài đến năm thước chậm rãi từ trong tay hắn bay lên, tiếng long ngâm bén nhọn chói tai biến thành càng kéo càng dài, dâng lên trong biển mây, các ngọn núi trải rộng dưới biển mây, vô số ánh mắt nhìn về hướng bên này, không biết trên đỉnh Tình Trủng bao phủ mây mù kia đang xảy ra chuyện gì.
"Này…" Mai Hòa có chút nghẹn họng nhìn trân trối lên cự kiếm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí cơ trong cơ thể sư tôn đã thu trở về, thanh kiếm này thậm chí đã có ý thức, chính mình bay lên. Quả thật khó thể tin nổi, hắn nghĩ đến mình gặp ảo giác.
"Kiệt tác vô song, kiệt tác rất giỏi, không hổ là thần khí do Hỏa lão nhân tìm suốt ba vạn năm tâm huyết dùng vô số trân bảo tôi luyện ra." Dù là cực hạn tán thưởng, nhưng ánh mắt Vong Tình nhìn về thanh cự kiếm vẫn nhàn nhạt như trước.
Thanh cự kiếm chậm rãi xoay quanh Vong Tình đang đứng sừng sững trên đỉnh núi, tiếng kiếm minh lại giống như tiếng long ngâm, thanh âm như nức nở, giống như một con thần long bị nhốt không biết bao nhiêu năm tháng rốt cục nhìn thấy được mặt trời, nhìn thấy được chủ nhân của mình, lại tựa hồ như đang khẩn cầu lên điều gì.
"Thần khí…Đồ tốt như vậy Hỏa Tiếu Tử làm sao lại chịu bỏ ra?" Mai Hòa nhìn thấy cự kiếm tràn ngập linh tính nuốt ngụm nước bọt nói, hắn suy bụng ta ra bụng người, nếu là hắn tự luyện chế ra bảo bối như vậy, đó là không thể nào chịu đưa ra ngoài.
"Tự nhiên có việc không thể tùy tiện nói ra ngoài, ngươi không cần hiểu biết rõ ràng như vậy." Thanh âm bình tĩnh phía sau mặt nạ màu bạc phát ra: "Còn một điều rất trọng yếu, thanh kiếm này mặc dù tốt, nhưng nếu nằm trong tay người khác cũng chỉ là thanh kiếm sắc bén vô song, xa xa không đạt tới nông nỗi thần khí. Nó cần phải có người kích hoạt, nó là một thanh kiếm, cần phải có người dùng kiếm ý thật mạnh kích hoạt, giao cho nó sinh mệnh lực thuộc về thần khí. Luận kiếm ý cường đại, có thể đem nó kích hoạt, trong tam giới ngoại trừ ta còn ai!"
"Kiếm ý? Nguyên lai là như vậy, đệ tử thụ giáo!" Mai Hòa cung kính cúi người thi lễ, đứng thẳng lên, nhìn thấy cự kiếm vẫn ông ông nức nở vờn quanh, vẻ mặt phấn chấn nói: "Sư tôn, nếu thần kiếm đã bị kiếm ý của ngài làm giác tỉnh, xin sư phụ hãy cấp cho chuôi thần kiếm này một cái tên."
Cự kiếm tựa hồ cũng đã nghe hiểu lời của hắn, tốc độ phi hành vờn quanh Vong Tình cũng nhanh hơn, giống như đây đúng là chuyện mà nó chờ mong đã lâu. Vong Tình nhìn thấy thanh cự kiếm thỉnh thoảng bay qua trước mắt, sau một thoáng trầm mặc, bình tĩnh phun ra từng chữ nói: "Ban thưởng cho ngươi danh Lục Long Tuyết Lam."
Bốn chữ "Lục Long Tuyết Lam" vừa ra, mỗi một lần cự kiếm vờn quanh một vòng ngay mặt liền có một âm tiết từ trong miệng Vong Tình phun ra, đánh trúng lên thân mình thanh kiếm. Bốn vòng, sau khi thừa nhận bốn âm tiết, trên thân cự kiếm đột nhiên bộc phát ra quang mang màu lam, nở rộ trên đỉnh núi, phong mang lam quang như sao chổi nháy mắt cùng ánh mặt trời tranh nhau phát sáng…
Dưới những ngọn núi nằm khắp bốn phía biển mây, vô số người kinh ngạc nhìn lên biển mây trên đỉnh đầu một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi giống như nhìn thấy trên biển mây nhuốm hồng đột nhiên biến thành màu lam, bất quá chỉ nháy mắt liền biến mất, sau đó màu sắc biển mây lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trên đỉnh núi, quang mang tuyết lam vừa lộ liền thu, theo sau hóa thành tuyết lam bảo quang, ở ngoài thân cự kiếm oánh oánh lưu chuyển, phong vận của thần khí đã hoàn toàn thể hiện không thể nghi ngờ. Đột nhiên, toàn thân cự kiếm bộc phát ra kiếm ý sắc bén bàng bạc vô cùng, nhanh chóng lan tràn trong thiên địa, làm Mai Hòa cũng không kịp trở tay thối lui ra sau vài bước mới ổn định lại, Vong Tình vẫn đứng bất động như núi, cầu vồng đồ sộ trên đỉnh núi cũng đã bị tách ra…
Một tiếng kiếm minh vang lên cao vút, một đạo tuyết lam quang mang đột nhiên từ trên đỉnh núi phóng lên cao, thẳng tắp hướng lên trời cao, cực nhanh như tia chớp, kéo lên cái đuôi tinh tế thật dài. Kiếm ý sắc bén nhanh chóng theo đỉnh núi khuếch tán bốn phía, biển mây nồng đậm trong nháy mắt dâng lên gợn sóng cuồn cuộn chạy chồm khắp bốn phía, ánh sáng mặt trời như lửa đỏ nhanh chóng tuôn tràn xuống bên dưới những dãy núi phập phồng.
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đứng bên ngoài há to miệng, tận mắt nhìn thấy biển mây nồng đậm trên đỉnh đầu nhanh chóng được mở ra, sau đó ánh mặt trời mênh mông giống như cột sáng bình thường dần dần ở núi xanh nước lục khuếch tán chiếu sáng lên. Tuy rằng cảnh tượng giờ này khắc này dị thường đồ sộ, nhưng lại không có người đi thưởng thức, đồng tử mọi người cùng co rút lại, nỗ lực nhìn chằm chằm lên tuyết lam phong mang đang hướng trời cao.
Mỗi người đều cảm thấy được kiếm ý bàng bạc kinh sợ lòng người, tất cả mọi người đều nhìn về hướng đỉnh Tình Trủng với ánh mắt vô cùng sùng bái, kiếm ý cường hãn như vậy ngoại trừ vị trên đỉnh núi thì còn là ai? Sự thật như thế nào cũng chỉ có Mai Hòa đứng bên cạnh Vong Tình mới biết được, kiếm ý bàng bạc không phải đến từ ngự kiếm cao thủ Vong Tình, mà chính bản thân thanh kiếm kia.
Mọi người khắp bốn phía trên núi đã không còn nhìn thấy tuyết lam phong mang hướng lên trời cao, tựa hồ đã biến mất trên không trung. Mọi người quan sát hồi lâu còn chưa hiểu hết, đột nhiên một ít điểm tuyết lam phong mang lại phát ra một chút ánh sáng xuất hiện trên màn trời, càng ngày càng rõ ràng, giống như một ngôi sao băng chói sáng đang cấp tốc rơi nhanh xuống…
Sao băng đi tới giữa không trung, có lẽ là bởi vì cùng hàm lượng thủy nguyên tố trong không khí cọ sát, rồi đột nhiên sản sinh một hình ảnh tráng lệ kỳ quái mà làm cho đệ tử Tuyệt Tình cung cả đời khó quên.
Sáu con phi long thật lớn trên không trung dần dần hiện ra, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Chỉ thấy sáu con phi lòng mạnh mẽ rung lên đắc ý, truy đuổi theo tuyết lam phong mang như ngôi sao băng, thẳng đến mặt đất mênh mông. Trong vẻ giật mình, làm cho người ta một loại ảo giác, phảng phất sáu tầng cầu vồng kia đồng loạt đưa một viên long châu từ vực ngoại thiên không bay đến nhân gian…
Sáu cầu vồng thật lớn như phi long mang theo kiếm ý bàng bạc bao trùm trời đất mà đến, vọt tới đỉnh Tình Trủng, toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung đều kinh hãi thất sắc không dám hít thở. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Oanh." Một tiếng vang thật lớn, mang mang dãy núi nhất thời đều rung động, chim bay cá nhảy hoảng sợ than khóc chạy trối chết bốn phía. Sáu cầu vồng phi long thật lớn trong nháy mắt biến mất, cùng chui vào đỉnh Tình Trủng kia, giống như đỉnh Tình Trủng là "ổ rồng", chúng nó từ trên trời du lịch trở về…
Toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình cung bị lay động theo mặt đất dưới dãy núi, bộ phận người quay lại nhìn hướng tòa Tình Trủng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau khi bụi mù tan hết, sáu cầu vồng phi long khí thế tuy rằng kinh người, nhưng may mắn không làm hư hao tòa thánh sơn trong lòng bọn họ.
Nhưng đây chỉ là một loại kết quả nhìn từ một góc độ nào đó mà thôi, theo góc độ khác quan sát có lẽ cũng không phải là loại kết quả này.
Đệ tử đứng ở góc độ khác đột nhiên vang lên một trận kinh hô, có người chỉ vào Tình Trủng thất thanh kinh hô: "Núi nứt ra rồi!"
Chỉ thấy một đạo cái khe thẳng tắp hơn nữa bóng loáng xuất hiện ngay trung ương núi cao, từ đỉnh núi thẳng tắp kéo tận chân núi, cái khe tuy rằng chỉ rộng chừng một thước, nhưng lại trực tiếp đem cả tòa Tình Trủng bổ thành hai nửa. Đệ tử ở góc độ thích hợp có thể từ trong cái khe nhìn thấy một sợi tơ ánh sáng như là Nhất Tuyến Thiên, bọn hắn lại nhìn thấy đệ tử đứng bên kia núi liền thất thanh kinh hô: "Núi thật sự bị chém mở…núi thật sự bị chém mở…Mau hướng trưởng lão bẩm báo…Mau hướng cung phụng bẩm báo…"
"Không được ồn ào! Nên làm gì thì đi làm đó đi." Thanh âm uy nghiêm của Mai Hòa từ trên đỉnh núi cuồn cuộn áp khắp dãy núi bốn phía, nghe được thanh âm của hắn, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trên đỉnh núi, Mai Hòa vừa lên tiếng khiển trách lại nhìn cái khe rộng chừng một thước ở giữa mình cùng sư phụ Vong Tình, vừa lúc tách hai người ra, sư phụ ở bên kia, đệ tử ở bên này.
Mai Hòa tiến lên vài bước, nhìn xuống cái khe, nhất thời hít sâu một hơi. Nếu một kiếm này trực tiếp làm cho cả ngọn núi bị san bằng cũng không làm cho hắn giật mình đến như thế, giật mình là vì không ngờ có thể chém ngọn núi ra, lại thật sự bóng loáng, ngoại trừ cái khe lớn một thước, cả ngọn núi cơ hồ không hề hư hao chút nào.
Núi tuy rằng cao lớn, nhưng núi đá cũng giòn cứng, nếu gặp một kích mạnh mẽ có thể dễ dàng bị đập nát, nhưng sự thật xảy ra trước mắt quả thật làm cho người ta khó có thể tin. Nếu là ngọn núi do bùn đất tạo thành thì thật sự cũng không phải khó làm…Mai Hòa liên tục kinh hô: "Không hổ là thần khí, không hổ là thần khí, bằng thân mình uy lực của nó liền cường hãn tới tình trạng như thế, nếu do sư tôn khống chế, thử hỏi thiên hạ ai là đối thủ của sư tôn?"
"Điều này cũng không nhất định, bất quá cũng có được lực chống cự, không đến mức bó tay chịu trói mặc người chém giết. Thanh kiếm này cố tình đại thành ngay lúc này, không thể không nói là ý trời, xem ra có một số việc là mệnh đã chú định, tránh không khỏi cũng chỉ có thể đối mặt!" Giọng nói Vong Tình bình thản, hai tay luôn đặt sau lưng cũng buông xuống, từ trong tay áo rộng rãi ném ra hai khối ngọc điệp, nói: "Xem xong thì phá hủy."
"Dạ!" Trong thần thái cung kính của Mai Hòa hòa lẫn sự nghi ngờ, không biết sư phụ cho mình xem vật gì, nhưng sau khi rót thần thức vào xem xét, vẻ mặt dần dần ngưng trọng lên.
Hai khối ngọc điệp này một là do Thương Vân Tín phái Hà Chính Khuông đưa về, bên trong ghi lại chuyện đã xảy ra cho hắn và Dược Thiên Sầu sau khi đến Minh giới, sau đó phân tích chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát, có lý có cứ đem đầy đủ mọi thứ đều phân tích rõ ràng, mặc dù không có trăm phần trăm làm ra định luận, nhưng những hàng chữ đã lộ ra sự khẩn cầu vô cùng trầm trọng, là cần sư tôn Vong Tình sớm làm chuẩn bị, dự phòng đại nguy cơ có thể phát sinh.
Ngọc điệp khác là đệ tử Tuyệt Tình cung từ Minh giới truyền lại tin tức, trong đó cũng nhắc tới chuyện xảy ra tại Mộ Quang chi thành, tỏ vẻ chuyện Dược Thiên Sầu bị ám sát nghi vấn nặng nề, còn đợi điều tra chứng minh mới tiếp tục thông báo.
Mai Hòa đem hai khối ngọc điệp hợp lại cùng một chỗ, song chưởng chụp thành nát bấy theo gió thổi tan, gương mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Không nghĩ tới Tiên cung đã muốn chuẩn bị động thủ đối với Tuyệt Tình cung chúng ta…Đại cung phụng phân tích rất đúng, trong Mê Huyễn Tiên Thành Dược Thiên Sầu không hiểu vì sao lại chạy tới đòi hợp tác với đại cung phụng, lúc ấy đệ tử cũng có mặt, phen hành động của Dược Thiên Sầu quả thật có chút làm điều thừa, không nghĩ tới sau lưng lại có mê hoặc khác. Sư tôn! Chúng ta cần sớm làm chuẩn bị, không thể để cho Tiên cung dễ dàng thực hiện được."
"Gấp cái gì!" Vong Tình chậm rãi đi tới bên cạnh cái khe, ánh mắt nhìn nhìn, giọng nói bình thản: "Mặc kệ sự tình là thật là giả, trước khi còn chưa nắm chắc tất thắng, địch không động ta bất động, đừng tạo thành sai lầm! Vận mệnh Tuyệt Tình cung không do chúng ta chuẩn bị đầy đủ bao nhiêu, mà là ta cùng Kim Thái đại chiến ai thắng ai thua!"