Nhưng khiến cho mấy người muốn rớt mắt ra ngoài chính là, Minh Giới Thánh Nữ bước đến gần, khẽ nhấc chân lên đá vào đùi của hắn, ý bảo hắn ngồi nhích ra một chút.
Dược Thiên Sầu sửng sốt ngoảnh đầu nhìn lên, ngoan ngoãn dịch mông hướng vào bên trong, kết quả chạm phải hông của Thanh Nương, Minh Giới Thánh Nữ đại danh đỉnh đỉnh, nên Thanh Nương cũng rất phối hợp xích mông ra bên ngoài, phía đuôi phi hành thoi lúc này đã có khoảng trống, Minh Giới Thánh Nữ không chút khách khí đặt mông ngồi xuống bên dưới.
Cái gì gọi là như đứng trên đống lửa, như ngồi phải đống than? Giờ khắc này Dược Thiên Sầu chính là ví dụ điên hình nhất, nguyên vốn không gian không quá lớn, thế nhưng lại chen chúc ba người, hai nữ nhân kẹp một nam nhân vào giữa, quả nhiên là vô cùng kỳ quái. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Đám người Nhiếp tiểu Thiến lộ ra ánh mắt vô cùng hoài nghi, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ba người chen chúc ở phía sau, không hiểu ba người này đang chơi cái trò quỷ gì. Chẳng lẽ phía sau chính là vùng đất phong thủy trù phú sao?
Hoặc có thể nói rằng Ngưu Hữu Đức kia mị lực vô hạn, khiến cho nữ nhân vừa gặp đã thương?
Cho dù chỗ kia là vùng đất trù phú, cho dù Ngưu Hữu Đức kia mị lực ngút trời, cũng không nên diễn cảnh này ở ngay trước mắt chúng nhân đi?
Dược Thiên Sầu muốn đứng lên duỗi lưng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhúc nhích nổi. Lúc này bản thân hắn có cảm giác như là đang trái ôm phải ấp, trong hạp cốc phía sau loáng thoáng truyền đến thanh âm đánh nhau, nhưng nơi này tương phản lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trước ánh mắt hồ nghi của chúng nhân, Dược Thiên Sầu gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, vừa muốn đứng lên, thì bên hông phải đột nhiên bị một cánh tay đè xuống. Dược Thiên Sầu thoáng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Minh Giới Thánh Nữ đang dùng nhãn tình bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm vào minh. Lúc này, hắn mới dám xác định là đối phương đã nhận ra lai lịch của mình, vì thế cũng không thèm quan tâm nữa, dứt khoát ngồi lọt thỏm ở giữa hai nữ nhân, xem ai sợ ai nào!
Hiện trường duy trì tình huống thêm chốc lát sau, Nhiếp Tiểu Thiến mới chậm rãi bước tới, nhìn Minh Giới Thánh Nữ chặp tay nói: "Thánh Nữ ở đây là muốn đợi pháp giá của Minh Hoàng hay sao?"
Minh Giới Thánh Nữ khẽ gật đầu không đáp.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy vậy xem như cũng đã minh bạch rồi. Theo sau, thoáng liếc mắt nhìn sang nữ nhi của mình, không hiểu nàng muốn xem náo nhiệt gì ở đây. Tiếp đó mới cùng chúng nhân sôi nổi xoay người đi tới phía trước.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới cảm thấy áp lực thuyên giảm đi không ít, khẽ nghiêng đầu nhìn sang phía Minh Giới Thánh Nữ, ngữ khí mang theo vài phần cung kính, truyền âm nói: "Thánh Nữ làm như thế này, chẳng hay là có dụng ý gì?"
Minh Giới Thánh Nữ đồng dạng cũng quay đầu nhìn sang phía hắn, thản nhiên truyền âm nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi quả đúng là thiên biến vạn hóa ah! Trước kia ngươi hóa trang thành dân bản xứ, ta đều thiếu chút nữa không còn nhận ra ngươi!"
Dược Thiên Sầu già mồm cái láo: "Phải chăng Thánh Nữ đã nhầm lầm người rồi
Sao? Ta tên là Ngưu Hữu Đức, không phải là Dược Thiên Sầu trong miệng ngươi nói."
Minh Giới Thánh Nữ nháy mắt: "Ngươi qua mắt được người khác, nhưng làm sao có thể qua mắt được ta. Ngươi phải biết rằng, ta am hiểu thuật bói toán, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không nhìn thấy, ngay một chút thủ đoạn nhỏ của ngươi, há lại có khả năng hồ lộng qua mắt được ta! Chẳng lẽ ngươi muốn ta vạch trần bí mật của ngươi ở trước mắt mọi người hay sao?"
"Ha ha! Quả nhiên không hổ danh là Minh Giới Thánh Nữ, đúng là không thể nào qua mắt ngươi được." Dược Thiên Sầu cười xuy một tiếng, đối phương dùng hạ sách như vậy áp chế mình, để cho ngữ khí của hắn có chút chán ghét: ""Am hiểu thuật bói toán cũng không có gì là ghê ghớm. Ví như ta đây mà nói, tuy rằng ta cũng am hiểu, nhưng ta luôn luôn là người sống khiêm nhường, nên không muốn diễn trò khoe ra ở trước mắt chugs nhân. Bởi vì ta cảm thấy làm như thế là không có bất cứ ý nghĩa gì, nói trắng ra chính là dung tục."
"Nga! Nghe lời này của ngươi, dường như ngươi cũng am hiểu thuật bói toán ư? Ta đúng là không nhìn ra, nếu có dịp thực lòng muốn kiến thức qua." Minh Giới Thánh Nữ trong ngữ khí tràn đầy hương vị châm chọc nói.
Dược Thiên Sầu đang giăng bẫy chờ nàng chui vào, nên lúc này liền nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn kiến thức qua, dù sao lúc này cũng đang rảnh rỗi, bản thân ta có thể xem tay cho ngươi. Chẳng qua là sợ ngươi không dám mà thôi."
"Ta không dám ư? Vẫn còn chưa đến mức đó, ta đang mỏi mắt chờ mong đây." Minh Giới Thánh Nữ ngắm nhìn bốn phía xung quanh, có vẻ như đang muốn tuyển chọn người tới đây, để cho Dược Thiên Sầu tính số. Nào ngờ chợt phát hiện bàn tay của mình đã bị đối phương túm lấy. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nắm lấy bàn tay mình, nhẹ nhàng mân mê, diễn cảm trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười đáng khinh. Vốn nàng còn chưa từng bị nam nhân nào vô lễ qua, lúc này ngữ khí không khỏi phiếm lạnh, truyền âm nói: "Ngươi muốn chết rồi phải không?"
Thanh Nương ngồi một bên yên lặng quan sát động tĩnh, thì đương trường không khỏi hoảng sợ ngây ra. Nàng theo diễn cảm trên nét mặt hai người cũng biết, hai người tựa hồ là đang truyền âm nói chuyện cùng nhau. Nhưng không nghĩ qua, tên kia sẽ dám làm ra cử chỉ khinh nhờn Minh Giới Thánh Nữ như thế. Nàng theo trong mắt Minh Giới Thánh Nữ đã nhìn thấy hung quang như muốn giết người, còn tên kia thì vẫn mang thần tình cợt nhả, như không có chuyện gì xảy ra.
"Không phải là ngươi muốn kiến thức qua thuật bói toán của ta sao? Dùng ngươi đề nghiệm chóng mới là tốt nhất, tránh trường hợp ngày sau ngươi sẽ nói hươu nói vượn. Như thế nào đây? Nếu ngươi không muốn thì chỉ cần nói một tiếng, bất quá ta tuyên bố trước, đây là ngươi tự mình thay đổi quyết định, cũng không phải là ta nói không giữ lời." Dược Thiên Sầu dùng ngữ khí hào hùng nói. Chẳng qua thần tình của hắn vẫn là nụ cười dâm đãng mà thôi.
Đừng nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của hắn mà tưởng lầm, kỳ thật chính bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, hắn mới rõ ràng nhất. Nếu không phải thông qua chuyến đi vào trong Chư Thiên Kết Giới, biết được mấy chuyện ẳn tình, thì Dược Thiên Sầu hắn nào dám làm trò trước mặt Minh Giới Thánh Nữ đây? Chỉ sợ lúc này cho hắn thêm một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy ah!
Nhưng Minh Giới Thánh Nữ, lại tưởng rằng hắn đang dùng chiêu dục cầm cố túng, nếu hiện giờ từ chối đối phương, thì coi như đã bị đối phương trắng trợn chiếm lấy tiện nghi, mà mình không thể nào thu thập được hắn. Lúc này cố gắng kìm nén xúc động muốn tát chết Dược Thiên Sầu, liền nghiến răng truyền âm nói: "Ngươi luôn dùng phương thức này để bói toán sao?"
Dược Thiên Sầu đang nắm tay nàng, hơn nữa còn không ngừng mân mê nhào nặn, tiện đà lướt dần lên phía cổ tay, vừa sờ vừa mỉm cười giải thích: "Vậy mà ngươi cũng xưng minh am hiểu thuật bói toán, cần phải biết rằng trên đời này có rất nhiều thuật pháp, mà vạn pháp quy tông, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua pháp môn có tên là nắn xương hay sao? Vận mệnh của người ta như thế nào, kỳ thật từ thuở chưa sinh cũng đã định trước rồi, nhưng muốn xem thì phải dựa bằng cách nào đây? Đương nhiên là phải xem trên hoa văn xương cốt của người đó rồi."
Minh Giới Thánh Nữ nghe hắn nói vậy thì không khỏi sững sờ, tuy rằng không biết thuật nắn xương là như thế nào, nhưng dù sao Dược Thiên Sầu nói cũng rất có đạo lý, không giống như là đang diễn trò hươu vượn. Bất quá đối với phương thức tiến hành cổ quái và nụ cười dâm đãng xem nàng như khách làng chơi, thật sự khiến cho nàng không sao chịu nổi.
"Sờ lâu như thế rồi, vậy ngươi đã thấy được gì chưa?" Minh Giới Thánh Nữ bỗng nhiên dùng ngữ khí băng sương truyền âm nói. Đồng thời còn rút tay về, theo bản năng thoáng liếc nhìn mấy người đang đứng phía trước, sợ cảnh tượng kia bị mọi người nhìn thấy qua, may mắn tất cả mọi người đối với Minh Giới Thánh Nữ luôn luôn tỏ vẻ tôn kính, nên không dám soi mới đánh giá nhiều. Chỉ riêng nữ nhân ngồi bên cạnh nàng là đang sợ hãi ngây ngốc ra.
"Mới sờ được một chút, thì có thể nhìn thấy được cái gì chứ?" Dược Thiên Sầu yếu ớt oán giận nói.
Minh Giới Thánh Nữ nghe vậy, thì ngữ khí càng trở nên băng sương hơn: "Vậy ngươi muốn sờ trong bao lâu, và muốn sờ chỗ nào? Nếu ngươi không nói cho rõ ràng, cản thận không ta chặt đứt hai tay của ngươi ra ah!"
Dược Thiên Sầu trong lòng cười thầm, nhưng diễn cảm ngoài mặt vẫn nghiêm trang đáp lời: "Một khi đã như vậy, ta đây đành phải bêu xấu một phen. Nếu có chỗ nào không chính xác, xin hãy lượng thứ cho!"
Bị ngươi chiếm tiện nghi, còn muốn kêu ta lượng thứ ư? Minh Giới Thánh Nữ nhất thời tức khí không có chỗ phát tiết. Đành phải nghiến răng gằn từng chữ nói: "Nếu ngươi tính sai, ta liền chặt đứt hai cánh tay của ngươi."
"Ách...Ta sẽ làm hết sức thôi!" Dược Thiên Sầu nói xong, liền rơi vào trầm tư suy nghĩ, theo sau mới dùng ngữ khí binh thản nói: "Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, cùng xương cốt kết hợp mà tính toán, thì ở Minh giới, ngươi mơ hồ là rất có uy vọng. Nếu như ta đoán không sai, trong danh hào của ngươi hẳn là có chữ THÁI đi! Chẳng biết ta tính có đúng hay không?"
Minh Giới Thánh Nữ cả người run lên, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu thậm chí còn ngây ra, lặng thần hồi lâu sau, mới cắn răng nói: ""Ngươi hãy tiếp tục đi."
Dược Thiên Sầu cũng không vội vàng bức đối phương trả lời câu hỏi của mình, mà vươn tay nâng cằm, rung đùi đắc chí trắng trợn giải thích: "Cao thủ bình thường tinh thông thuật bói toán, đều hiểu rõ đạo lý thiên cơ bất khả lộ. Nhưng phương pháp của ta hoàn toàn không giống bình thường, vì là dùng cách nắn chân tay để nhìn thấu huyền cơ ẩn giấu trên thân người muốn xem bói. Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, kết hợp cùng suy tính của ta, đến bây giờ ta chỉ có thể dùng một chữ nữa để tổng hợp lại, đó chính là chữ Tuyên. Bên trong danh hào của ngươi nhất định là sẽ có thêm chữ Tuyên, chẳng hay ta nói có đúng không vậy...?"
Nhưng khiến cho mấy người muốn rớt mắt ra ngoài chính là, Minh Giới Thánh Nữ bước đến gần, khẽ nhấc chân lên đá vào đùi của hắn, ý bảo hắn ngồi nhích ra một chút.
Dược Thiên Sầu sửng sốt ngoảnh đầu nhìn lên, ngoan ngoãn dịch mông hướng vào bên trong, kết quả chạm phải hông của Thanh Nương, Minh Giới Thánh Nữ đại danh đỉnh đỉnh, nên Thanh Nương cũng rất phối hợp xích mông ra bên ngoài, phía đuôi phi hành thoi lúc này đã có khoảng trống, Minh Giới Thánh Nữ không chút khách khí đặt mông ngồi xuống bên dưới.
Cái gì gọi là như đứng trên đống lửa, như ngồi phải đống than? Giờ khắc này Dược Thiên Sầu chính là ví dụ điên hình nhất, nguyên vốn không gian không quá lớn, thế nhưng lại chen chúc ba người, hai nữ nhân kẹp một nam nhân vào giữa, quả nhiên là vô cùng kỳ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Đám người Nhiếp tiểu Thiến lộ ra ánh mắt vô cùng hoài nghi, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ba người chen chúc ở phía sau, không hiểu ba người này đang chơi cái trò quỷ gì. Chẳng lẽ phía sau chính là vùng đất phong thủy trù phú sao?
Hoặc có thể nói rằng Ngưu Hữu Đức kia mị lực vô hạn, khiến cho nữ nhân vừa gặp đã thương?
Cho dù chỗ kia là vùng đất trù phú, cho dù Ngưu Hữu Đức kia mị lực ngút trời, cũng không nên diễn cảnh này ở ngay trước mắt chúng nhân đi?
Dược Thiên Sầu muốn đứng lên duỗi lưng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhúc nhích nổi. Lúc này bản thân hắn có cảm giác như là đang trái ôm phải ấp, trong hạp cốc phía sau loáng thoáng truyền đến thanh âm đánh nhau, nhưng nơi này tương phản lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trước ánh mắt hồ nghi của chúng nhân, Dược Thiên Sầu gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, vừa muốn đứng lên, thì bên hông phải đột nhiên bị một cánh tay đè xuống. Dược Thiên Sầu thoáng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Minh Giới Thánh Nữ đang dùng nhãn tình bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm vào minh. Lúc này, hắn mới dám xác định là đối phương đã nhận ra lai lịch của mình, vì thế cũng không thèm quan tâm nữa, dứt khoát ngồi lọt thỏm ở giữa hai nữ nhân, xem ai sợ ai nào!
Hiện trường duy trì tình huống thêm chốc lát sau, Nhiếp Tiểu Thiến mới chậm rãi bước tới, nhìn Minh Giới Thánh Nữ chặp tay nói: "Thánh Nữ ở đây là muốn đợi pháp giá của Minh Hoàng hay sao?"
Minh Giới Thánh Nữ khẽ gật đầu không đáp.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy vậy xem như cũng đã minh bạch rồi. Theo sau, thoáng liếc mắt nhìn sang nữ nhi của mình, không hiểu nàng muốn xem náo nhiệt gì ở đây. Tiếp đó mới cùng chúng nhân sôi nổi xoay người đi tới phía trước.
Lúc này Dược Thiên Sầu mới cảm thấy áp lực thuyên giảm đi không ít, khẽ nghiêng đầu nhìn sang phía Minh Giới Thánh Nữ, ngữ khí mang theo vài phần cung kính, truyền âm nói: "Thánh Nữ làm như thế này, chẳng hay là có dụng ý gì?"
Minh Giới Thánh Nữ đồng dạng cũng quay đầu nhìn sang phía hắn, thản nhiên truyền âm nói: "Dược Thiên Sầu! Ngươi quả đúng là thiên biến vạn hóa ah! Trước kia ngươi hóa trang thành dân bản xứ, ta đều thiếu chút nữa không còn nhận ra ngươi!"
Dược Thiên Sầu già mồm cái láo: "Phải chăng Thánh Nữ đã nhầm lầm người rồi
Sao? Ta tên là Ngưu Hữu Đức, không phải là Dược Thiên Sầu trong miệng ngươi nói."
Minh Giới Thánh Nữ nháy mắt: "Ngươi qua mắt được người khác, nhưng làm sao có thể qua mắt được ta. Ngươi phải biết rằng, ta am hiểu thuật bói toán, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người bình thường không nhìn thấy, ngay một chút thủ đoạn nhỏ của ngươi, há lại có khả năng hồ lộng qua mắt được ta! Chẳng lẽ ngươi muốn ta vạch trần bí mật của ngươi ở trước mắt mọi người hay sao?"
"Ha ha! Quả nhiên không hổ danh là Minh Giới Thánh Nữ, đúng là không thể nào qua mắt ngươi được." Dược Thiên Sầu cười xuy một tiếng, đối phương dùng hạ sách như vậy áp chế mình, để cho ngữ khí của hắn có chút chán ghét: ""Am hiểu thuật bói toán cũng không có gì là ghê ghớm. Ví như ta đây mà nói, tuy rằng ta cũng am hiểu, nhưng ta luôn luôn là người sống khiêm nhường, nên không muốn diễn trò khoe ra ở trước mắt chugs nhân. Bởi vì ta cảm thấy làm như thế là không có bất cứ ý nghĩa gì, nói trắng ra chính là dung tục."
"Nga! Nghe lời này của ngươi, dường như ngươi cũng am hiểu thuật bói toán ư? Ta đúng là không nhìn ra, nếu có dịp thực lòng muốn kiến thức qua." Minh Giới Thánh Nữ trong ngữ khí tràn đầy hương vị châm chọc nói.
Dược Thiên Sầu đang giăng bẫy chờ nàng chui vào, nên lúc này liền nói: "Nếu ngươi thật lòng muốn kiến thức qua, dù sao lúc này cũng đang rảnh rỗi, bản thân ta có thể xem tay cho ngươi. Chẳng qua là sợ ngươi không dám mà thôi."
"Ta không dám ư? Vẫn còn chưa đến mức đó, ta đang mỏi mắt chờ mong đây." Minh Giới Thánh Nữ ngắm nhìn bốn phía xung quanh, có vẻ như đang muốn tuyển chọn người tới đây, để cho Dược Thiên Sầu tính số. Nào ngờ chợt phát hiện bàn tay của mình đã bị đối phương túm lấy. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nắm lấy bàn tay mình, nhẹ nhàng mân mê, diễn cảm trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười đáng khinh. Vốn nàng còn chưa từng bị nam nhân nào vô lễ qua, lúc này ngữ khí không khỏi phiếm lạnh, truyền âm nói: "Ngươi muốn chết rồi phải không?"
Thanh Nương ngồi một bên yên lặng quan sát động tĩnh, thì đương trường không khỏi hoảng sợ ngây ra. Nàng theo diễn cảm trên nét mặt hai người cũng biết, hai người tựa hồ là đang truyền âm nói chuyện cùng nhau. Nhưng không nghĩ qua, tên kia sẽ dám làm ra cử chỉ khinh nhờn Minh Giới Thánh Nữ như thế. Nàng theo trong mắt Minh Giới Thánh Nữ đã nhìn thấy hung quang như muốn giết người, còn tên kia thì vẫn mang thần tình cợt nhả, như không có chuyện gì xảy ra.
"Không phải là ngươi muốn kiến thức qua thuật bói toán của ta sao? Dùng ngươi đề nghiệm chóng mới là tốt nhất, tránh trường hợp ngày sau ngươi sẽ nói hươu nói vượn. Như thế nào đây? Nếu ngươi không muốn thì chỉ cần nói một tiếng, bất quá ta tuyên bố trước, đây là ngươi tự mình thay đổi quyết định, cũng không phải là ta nói không giữ lời." Dược Thiên Sầu dùng ngữ khí hào hùng nói. Chẳng qua thần tình của hắn vẫn là nụ cười dâm đãng mà thôi.
Đừng nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của hắn mà tưởng lầm, kỳ thật chính bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, hắn mới rõ ràng nhất. Nếu không phải thông qua chuyến đi vào trong Chư Thiên Kết Giới, biết được mấy chuyện ẳn tình, thì Dược Thiên Sầu hắn nào dám làm trò trước mặt Minh Giới Thánh Nữ đây? Chỉ sợ lúc này cho hắn thêm một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm như vậy ah!
Nhưng Minh Giới Thánh Nữ, lại tưởng rằng hắn đang dùng chiêu dục cầm cố túng, nếu hiện giờ từ chối đối phương, thì coi như đã bị đối phương trắng trợn chiếm lấy tiện nghi, mà mình không thể nào thu thập được hắn. Lúc này cố gắng kìm nén xúc động muốn tát chết Dược Thiên Sầu, liền nghiến răng truyền âm nói: "Ngươi luôn dùng phương thức này để bói toán sao?"
Dược Thiên Sầu đang nắm tay nàng, hơn nữa còn không ngừng mân mê nhào nặn, tiện đà lướt dần lên phía cổ tay, vừa sờ vừa mỉm cười giải thích: "Vậy mà ngươi cũng xưng minh am hiểu thuật bói toán, cần phải biết rằng trên đời này có rất nhiều thuật pháp, mà vạn pháp quy tông, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua pháp môn có tên là nắn xương hay sao? Vận mệnh của người ta như thế nào, kỳ thật từ thuở chưa sinh cũng đã định trước rồi, nhưng muốn xem thì phải dựa bằng cách nào đây? Đương nhiên là phải xem trên hoa văn xương cốt của người đó rồi."
Minh Giới Thánh Nữ nghe hắn nói vậy thì không khỏi sững sờ, tuy rằng không biết thuật nắn xương là như thế nào, nhưng dù sao Dược Thiên Sầu nói cũng rất có đạo lý, không giống như là đang diễn trò hươu vượn. Bất quá đối với phương thức tiến hành cổ quái và nụ cười dâm đãng xem nàng như khách làng chơi, thật sự khiến cho nàng không sao chịu nổi.
"Sờ lâu như thế rồi, vậy ngươi đã thấy được gì chưa?" Minh Giới Thánh Nữ bỗng nhiên dùng ngữ khí băng sương truyền âm nói. Đồng thời còn rút tay về, theo bản năng thoáng liếc nhìn mấy người đang đứng phía trước, sợ cảnh tượng kia bị mọi người nhìn thấy qua, may mắn tất cả mọi người đối với Minh Giới Thánh Nữ luôn luôn tỏ vẻ tôn kính, nên không dám soi mới đánh giá nhiều. Chỉ riêng nữ nhân ngồi bên cạnh nàng là đang sợ hãi ngây ngốc ra.
"Mới sờ được một chút, thì có thể nhìn thấy được cái gì chứ?" Dược Thiên Sầu yếu ớt oán giận nói.
Minh Giới Thánh Nữ nghe vậy, thì ngữ khí càng trở nên băng sương hơn: "Vậy ngươi muốn sờ trong bao lâu, và muốn sờ chỗ nào? Nếu ngươi không nói cho rõ ràng, cản thận không ta chặt đứt hai tay của ngươi ra ah!"
Dược Thiên Sầu trong lòng cười thầm, nhưng diễn cảm ngoài mặt vẫn nghiêm trang đáp lời: "Một khi đã như vậy, ta đây đành phải bêu xấu một phen. Nếu có chỗ nào không chính xác, xin hãy lượng thứ cho!"
Bị ngươi chiếm tiện nghi, còn muốn kêu ta lượng thứ ư? Minh Giới Thánh Nữ nhất thời tức khí không có chỗ phát tiết. Đành phải nghiến răng gằn từng chữ nói: "Nếu ngươi tính sai, ta liền chặt đứt hai cánh tay của ngươi."
"Ách...Ta sẽ làm hết sức thôi!" Dược Thiên Sầu nói xong, liền rơi vào trầm tư suy nghĩ, theo sau mới dùng ngữ khí binh thản nói: "Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, cùng xương cốt kết hợp mà tính toán, thì ở Minh giới, ngươi mơ hồ là rất có uy vọng. Nếu như ta đoán không sai, trong danh hào của ngươi hẳn là có chữ THÁI đi! Chẳng biết ta tính có đúng hay không?"
Minh Giới Thánh Nữ cả người run lên, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu thậm chí còn ngây ra, lặng thần hồi lâu sau, mới cắn răng nói: ""Ngươi hãy tiếp tục đi."
Dược Thiên Sầu cũng không vội vàng bức đối phương trả lời câu hỏi của mình, mà vươn tay nâng cằm, rung đùi đắc chí trắng trợn giải thích: "Cao thủ bình thường tinh thông thuật bói toán, đều hiểu rõ đạo lý thiên cơ bất khả lộ. Nhưng phương pháp của ta hoàn toàn không giống bình thường, vì là dùng cách nắn chân tay để nhìn thấu huyền cơ ẩn giấu trên thân người muốn xem bói. Theo hoa văn trong lòng bàn tay của ngươi, kết hợp cùng suy tính của ta, đến bây giờ ta chỉ có thể dùng một chữ nữa để tổng hợp lại, đó chính là chữ Tuyên. Bên trong danh hào của ngươi nhất định là sẽ có thêm chữ Tuyên, chẳng hay ta nói có đúng không vậy...?"