"Dạ!" Yêu Nhị Lang lại lĩnh mệnh, không dám nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp xoay người tổ chức lại nhân mã bao gồm hơn mười vạn đại quân, lấy tốc độ nhanh nhất rút về Ma giới, đồng thời trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ canh gác ở nơi này, thì chỉ sợ ở thời khắc mấu chốt, chính mình cũng sẽ nằm trong hàng ngũ phải hy sinh mất rồi.
Mười vạn đại quân chậm rãi rút về, thông đạo tiến nhập Ma giới cũng không có rộng rãi bao nhiêu, phải chen lấn tiến vào cho nên tốc độ quay trở về Ma giới cũng chậm lại. Tam Dạ Ma Quân đứng sừng sững ở trên một gò đất cao, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đang hồi tưởng lại tràng cảnh dẫn quân hăng hái tràn sang tam giới năm xưa. Bây giờ lại hoảng hốt rút về tam giới, đây là chuyện có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến, trong lòng đã tràn ngập tâm tình bi phẫn rồi.
Sau khi đem sự tình an bài xong xuôi, Yêu Nhị Lang liền nhẹ nhàng bay tới sau lưng của Tam Dạ Ma Quân, hạ thấp giọng bẩm báo: "Ma Quân! Ngài quay về trước đi! Nơi này hãy để cho tôi đoạn hậu."
Tam Dạ Ma Quân than dài một hơi, nói: "Không cần, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu. Huống chi, ta còn phải chờ đại quân rút về xong, thì sẽ phong ấn Ma giới."
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến nói: "Bất hảo! Yêu Nhị Lang, mau ngăn cản hắn lại."
Dứt lời, cả người lao vút lên, trực tiếp bắn thẳng về phía môn khẩu Ma giới, vung quyền "oanh" một tiếng, đem đại quân ma đạo đang chen chúc nhau, đánh thành huyết nhục bay tứ tung, nháy mắt tạo ra một cái lỗ hổng khá lớn. Thanh âm thảm thiết hoảng loạn vang lên thành một đoàn, mọi người cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Ma Quân đột nhiên lại hạ độc thủ, đối với thuộc hạ của mình như vậy.
Đang phi hành ở xa, Dược Thiên Sầu đã lập tức phát hiện ra tình huống của phía bên này. Đồng thời cũng đoán được, là Tam Dạ Ma Quân đang muốn bỏ chạy, vì thế không khỏi căm phẫn quát lớn: "Tam Dạ lão tặc muốn chạy sao? Mau đứng lại cho lão tử....."
Mục tiêu ở ngay phía trước, không thể để cho đối phương chạy thoát được. Lúc này, Dược Thiên Sầu đành phải gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, dùng tu vi Đại Thần hậu kỳ, liên tục thuấn di phóng tới phía trước.
Thấy vậy, Yêu Nhị Lang thần tình xám xịt, lúc trước nói rằng mình sẽ ở lại đoạn hậu, bất quá chỉ là giả vờ cung kính mà thôi. Đó là bởi vì đã biết, tạm thời sẽ không có chuyện gì, nào ngờ địch nhân lại đến nhanh như vậy. Thử nghĩ xem, nhân vật ngay cả Tam Dạ Ma Quân gặp phải đều muốn chạy trốn, thì mình làm sao có thể ngăn cản nổi đây.
Nhưng mà hắn cũng không có lựa chọn nào khác, bổn mạng nguyên thần còn đang bị Tam Dạ Ma Quân nắm giữ trong tay, nếu như chống cự, thì còn được chết thống khoái ở trong tay của địch nhân, mà ngược lại thì sẽ chết phi thường thê thảm. Bất kỳ thủ hạ nào, chống lại mệnh lệnh của Tam Dạ Ma Quân, đều sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, cho nên cũng đành phải liều mạng mà thôi!
Yêu khí ngập trời, thân hình của Tam Dạ Ma Quân vừa mới lao nhanh vào trong môn khẩu dẫn sang Ma giới, thì thân hình của Yêu Nhị Lang cũng động, hắn lập tức biến trở thành một con Cửu Vĩ Yêu Lang, thân hình cao lớn tới mấy chục thước, chín cái đuôi sau lưng không ngừng xòe ra, đồng thời tản mát ra yêu khí nồng đậm, ngăn chặn ở trước môn khẩu Ma giới, hàm răng nanh sắc bén cũng hướng lên trời, mà không ngừng gào thét.
"Rống con mẹ ngươi, mau cút sang một bên cho lão tử ngay lập tức!" Chớp mắt Dược Thiên Sầu đã đuổi tới, liền buông lời thóa mạ, đồng thời Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng bắn ra mở đường, trực tiếp bắn thẳng vào cái miệng đỏ lòm to như chậu máu của Yêu Nhị Lang.
Nhất thời tiếng gào thét của Yêu Nhị Lang liền biến mất. "Oanh" một tiếng bạo nổ, vạn đạo kim quang liền theo từ bên trong nội thể của nó, bắn ra bốn phương tám hướn, con Yêu Lang khổng lồ nháy mắt đã bị vạn chuôi thần kiếm xé nát trở thành từng mảnh vụn, còn chưa kịp hoàn thủ thì đã bị miểu sát rồi. Đám nhân mã còn chưa kịp tiến vào Ma giới, cũng bị vô số đạo kim quang đánh cho nổ tung, thanh âm gào khóc thảm thiết lại vang lên.
Dược Thiên Sầu phóng tới, đang muốn triệu tập vạn chuôi thần kiếm quay về hộ thể, sau đó trực tiếp lao thẳng vào môn khẩu Ma giới, thì đã thấy thân hình khổng lồ của con Cửu Vĩ Yêu Lang nằm ở dưới mặt đất, lúc này đã biến mất một chiếc đuôi, hung hăng đứng bật dậy, vũ lộng tám chiếc đuôi, đánh cho loạn thạch bay tứ tung ở trong đất trời, cuồng phong gào thét. Đồng thời, một thanh âm phẫn hận vang lên ở giữa không trung: "Ta là Yêu Lang có chín cái mạng, muốn giết ta dễ dàng như vậy, thì cũng không khỏi đã không đem Yêu Nhị Lang ta để vào trong mắt rồi."
Vừa phóng đến, đồng tử trong mắt của Dược Thiên Sầu không ngừng co rút lại, cũng không phải bị Yêu Nhị Lang hù dọa, mà là nhìn thấy môn khẩu Ma giới đang cấp tốc thu nhỏ lại, thân người đã không thể tiến vào được nữa rồi. Hay nói theo cách khác, là ở bên kia có người đang phong ấn môn khẩu thông đạo Ma giới.
"Oong" Tam muội chân hỏa lập tức bao trùm toàn thân, Dược Thiên Sầu trực tiếp phóng đến, giơ thủ chưởng ra, túm lấy một chiếc đuôi khổng lồ của con Yêu Lang, hung hăng vặn gãy, cơn đau thấu tận xương tủy, làm cho Yêu Nhị Lang "ngao" lên một tiếng giống như mèo kêu. Dưới tình huống cấp bách, Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm quan tâm nhiều đến Yêu Nhị Lang, mà phóng thẳng tới trước môn khẩu Ma giới, vươn tay ra ném hơn mười khỏa ngân cầu vào bên trong môn khẩu, cũng chẳng biết, mấy khối ngân cầu này có thể tiến sang Ma giới được hay không?
Trước môn khẩu Ma giới, một trận cuồng phong loạn thạch bay vào, còn mang theo một đống huyết nhục mơ hồ, sẽ không ai chú ý tới bốn năm khối ngân cầu bị vùi lấp ở trong đống loạn thạch kia. Lúc này, Tam Dạ Ma Quân nhìn thấy ký hiệu phong ấn thành công, thì không khỏi cảm thấy may mắn, nếu không phải Đại Pháp phong ấn của Ma Thần đại nhân phi thường bá đạo, thì ngày hôm nay có thể là sẽ gặp phiền phức lớn rồi. Nếu Dược Thiên Sầu truy sát đến Ma giới, vậy thì hắn cũng sẽ không có thời gian tĩnh tâm mà chuẩn bị tài liệu, để bày ra đại trận phức tạp, liên hệ cùng với Ma Thần ở trên Thần giới.
Ở bên ngoài, Dược Thiên Sầu thấy môn khẩu Ma giới đã bị phong ấn thành công, thì nhất thời căm hận sôi gan, muốn tìm cái thứ dám phá hỏng chuyện tốt của mình để tính sổ. Lúc này, liền trợn mắt quay đầu nhìn lại, vung tay lên túm lấy một chiếc đuôi, trong nháy mắt đã dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa nó trở thành tro tàn. Ngay lập tức, thanh âm kêu rên thảm thiết của Yêu Nhị Lang liền truyền đến. Nhưng sau khi nhìn thấy nhiệm vụ ngăn trở đã hoàn thành, thì phản ứng đầu tiên của Yêu Nhị Lang, tự nhiên chính là muốn bỏ chạy rồi.
Lúc này, bảy chiếc đuôi còn lại, mau chóng tản ra bản phương hướng, thầm nghĩ chung quy sẽ có thể chạy thoát được một cái, bảo trụ được một mạng. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, thì Dược Thiên Sầu làm sao sẽ buông tha đây chứ. Bảy đốm tam muội chân hỏa, bao trùm lên bảy chuôi thần kiếm, rồi cấp tốc bắn ra bảy phương hướng. Bất tri giác, đã đem bảy chiếc đuôi khổng lồ, ghim chặt ở trên mặt đất.
Ở dưới sự luyện chế của Tam Muội Chân Hỏa, bảy thanh âm kêu rên thảm thống của Yêu Nhị Lang, liền vang lên ở bảy phương hướng. Thử nghĩ mà xem, hiện giờ hắn làm sao có thể là đối thủ của Dược Thiên Sầu đây chứ?
Đám đại quân ma đạo còn lại, thấy tình thế không thể nào cứu vãn được nữa, thì vội vàng giản tán, Dược Thiên Sầu lắc mình đuổi theo, xuất ra vạn chuôi thần kiếm tru diệt bốn phương tám hướng. Dựa vào tu vi cao thân, quả thực đúng là kiếm vô hư phát*, trong khoảnh khắc đã tru sát được hơn phân nửa quần hùng ma đạo, nhưng vẫn còn một nửa đào thoát được. Nhân số đông đảo, Dược Thiên Sầu cũng không có khả năng chạy khắp nơi đuổi giết đám lâu la này, tu vi cao thâm tới đâu cũng không thể truy sát nổi. Chuyện này tự nhiên sẽ có người khác đứng ra truy quét.
Vạn kiếm hợp nhất, cùng Dược Thiên Sầu biến mất ở giữa không trung. Từ Ô Thác Châu thuấn di chạy sang Ma giới...
Một đường ngựa không dừng vó truy sát đến Ma giới. Chỉ thấy Ma giới trước mắt tà dương như máu, trong thiên địa phảng phất như có một cỗ sát khí chợt ẩn chợt hiện, khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, mà trong lòng mơ hồ lại cảm thấy khẩn trương.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn quang cảnh đìu hiu bốn phía xung quanh, dĩ nhiên là không hề trông thấy một bóng người nào, môn khẩu Ma giới bị phong ấn nằm ở ngay phía trước. Nhìn thấy ký hiệu phong ấn nằm ở trên vách đá phía đối diện, đang muốn dùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn mở thông đạo Ma giới ra một lần nữa, nhưng nhãn tình của Dược Thiên Sầu chợt lóe lên, như đang có suy nghĩ gì đó. Theo sau, lại đem thần tiễn thu hồi ngược trở về.
Tiếp tục ngắm nhìn xung quanh một lúc, dĩ nhiên là không biết Tam Dạ Ma Quân đã chạy theo phương hướng nào, coi như có đuổi theo, thì thân pháp của tên này cũng nhanh hơn, chỉ sợ muốn hoàn toàn tru diệt hắn cũng là một việc phi thường khó khăn. Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Dược Thiên Sầu liền cười lạnh một tiếng, dứt khoát quyết định tạm thời không nên đả thảo kinh xà, chờ sau khi càn quét sạch sẽ đại quân ma đạo ở ngoài tam giới xong, thì mình mới khai mở phong ấn Ma giới, đóng cửa đánh chó, tranh thủ đem cả ổ ma đạo hoàn toàn diệt trừ luôn một thể.
Nghĩ như vậy, Dược Thiên Sầu lại cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, sau khi đã xác nhận là không có ai nhìn thấy mình, thì lại yên lặng biến mất.
Tại một nơi hoang vắng ở bên trong Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu vừa hiện thân liền tìm kiếm thanh Ma Nhận. Lẳng lặng cầm thanh Ma Nhận lên quan sát, thần khí này bất tri giác lại biến trở thành chuôi Hắc Nguyệt Phù Đồ vô danh năm xưa. Ai cũng không thể nhìn ra, nó không ngờ chính là thần khí mà năm xưa Thần giới đệ nhất cao thủ, đã từng sử dụng!
Vốn hắn tính cứ giữ Ma Nhận ở bên trong Ô Thác Châu như vậy, nhưng mà khi vừa nghĩ đến cặp ma nhãn khủng bố thi thoảng xuất hiện ở trên không trung như mộng như ảo, thì Dược Thiên Sầu không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn không hề nghi ngờ, Ma Thần có khả năng tùy thời xé rách hư không..., sau đó thu hồi thanh Ma Nhận này.
"Mẹ kiếp! Lưu lại cái thứ này, sớm hay muộn cũng sẽ là tai họa." Dược Thiên Sầu nhìn thanh Ma Nhận ở trong tay, buồn bực nói. Bởi vì hắn cũng không dám cam đoan, nếu mình luyện hóa thanh Ma Nhận của Ma Thần ở trong này, thì có thể kinh động tới cái thứ khủng bố kia xuất hiện hay không. Vạn nhất Ma Thần xé nát hư không, xuất hiện ở bên trong Ô Thác Châu, đại khai sát giới, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái. Đang trong lúc khó xử, thì đột nhiên nhãn tình của hắn lại bừng sáng lên, lẩm bẩm nói một tiếng: "Chư Thiên Kết Giới...."
Vừa dứt lời, cả người liền biến mất ở nguyên tại chỗ....
"Dạ!" Yêu Nhị Lang lại lĩnh mệnh, không dám nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp xoay người tổ chức lại nhân mã bao gồm hơn mười vạn đại quân, lấy tốc độ nhanh nhất rút về Ma giới, đồng thời trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ canh gác ở nơi này, thì chỉ sợ ở thời khắc mấu chốt, chính mình cũng sẽ nằm trong hàng ngũ phải hy sinh mất rồi.
Mười vạn đại quân chậm rãi rút về, thông đạo tiến nhập Ma giới cũng không có rộng rãi bao nhiêu, phải chen lấn tiến vào cho nên tốc độ quay trở về Ma giới cũng chậm lại. Tam Dạ Ma Quân đứng sừng sững ở trên một gò đất cao, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đang hồi tưởng lại tràng cảnh dẫn quân hăng hái tràn sang tam giới năm xưa. Bây giờ lại hoảng hốt rút về tam giới, đây là chuyện có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến, trong lòng đã tràn ngập tâm tình bi phẫn rồi.
Sau khi đem sự tình an bài xong xuôi, Yêu Nhị Lang liền nhẹ nhàng bay tới sau lưng của Tam Dạ Ma Quân, hạ thấp giọng bẩm báo: "Ma Quân! Ngài quay về trước đi! Nơi này hãy để cho tôi đoạn hậu."
Tam Dạ Ma Quân than dài một hơi, nói: "Không cần, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu. Huống chi, ta còn phải chờ đại quân rút về xong, thì sẽ phong ấn Ma giới."
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến nói: "Bất hảo! Yêu Nhị Lang, mau ngăn cản hắn lại."
Dứt lời, cả người lao vút lên, trực tiếp bắn thẳng về phía môn khẩu Ma giới, vung quyền "oanh" một tiếng, đem đại quân ma đạo đang chen chúc nhau, đánh thành huyết nhục bay tứ tung, nháy mắt tạo ra một cái lỗ hổng khá lớn. Thanh âm thảm thiết hoảng loạn vang lên thành một đoàn, mọi người cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Ma Quân đột nhiên lại hạ độc thủ, đối với thuộc hạ của mình như vậy.
Đang phi hành ở xa, Dược Thiên Sầu đã lập tức phát hiện ra tình huống của phía bên này. Đồng thời cũng đoán được, là Tam Dạ Ma Quân đang muốn bỏ chạy, vì thế không khỏi căm phẫn quát lớn: "Tam Dạ lão tặc muốn chạy sao? Mau đứng lại cho lão tử....."
Mục tiêu ở ngay phía trước, không thể để cho đối phương chạy thoát được. Lúc này, Dược Thiên Sầu đành phải gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, dùng tu vi Đại Thần hậu kỳ, liên tục thuấn di phóng tới phía trước.
Thấy vậy, Yêu Nhị Lang thần tình xám xịt, lúc trước nói rằng mình sẽ ở lại đoạn hậu, bất quá chỉ là giả vờ cung kính mà thôi. Đó là bởi vì đã biết, tạm thời sẽ không có chuyện gì, nào ngờ địch nhân lại đến nhanh như vậy. Thử nghĩ xem, nhân vật ngay cả Tam Dạ Ma Quân gặp phải đều muốn chạy trốn, thì mình làm sao có thể ngăn cản nổi đây. Nguồn:
Nhưng mà hắn cũng không có lựa chọn nào khác, bổn mạng nguyên thần còn đang bị Tam Dạ Ma Quân nắm giữ trong tay, nếu như chống cự, thì còn được chết thống khoái ở trong tay của địch nhân, mà ngược lại thì sẽ chết phi thường thê thảm. Bất kỳ thủ hạ nào, chống lại mệnh lệnh của Tam Dạ Ma Quân, đều sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, cho nên cũng đành phải liều mạng mà thôi!
Yêu khí ngập trời, thân hình của Tam Dạ Ma Quân vừa mới lao nhanh vào trong môn khẩu dẫn sang Ma giới, thì thân hình của Yêu Nhị Lang cũng động, hắn lập tức biến trở thành một con Cửu Vĩ Yêu Lang, thân hình cao lớn tới mấy chục thước, chín cái đuôi sau lưng không ngừng xòe ra, đồng thời tản mát ra yêu khí nồng đậm, ngăn chặn ở trước môn khẩu Ma giới, hàm răng nanh sắc bén cũng hướng lên trời, mà không ngừng gào thét.
"Rống con mẹ ngươi, mau cút sang một bên cho lão tử ngay lập tức!" Chớp mắt Dược Thiên Sầu đã đuổi tới, liền buông lời thóa mạ, đồng thời Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng bắn ra mở đường, trực tiếp bắn thẳng vào cái miệng đỏ lòm to như chậu máu của Yêu Nhị Lang.
Nhất thời tiếng gào thét của Yêu Nhị Lang liền biến mất. "Oanh" một tiếng bạo nổ, vạn đạo kim quang liền theo từ bên trong nội thể của nó, bắn ra bốn phương tám hướn, con Yêu Lang khổng lồ nháy mắt đã bị vạn chuôi thần kiếm xé nát trở thành từng mảnh vụn, còn chưa kịp hoàn thủ thì đã bị miểu sát rồi. Đám nhân mã còn chưa kịp tiến vào Ma giới, cũng bị vô số đạo kim quang đánh cho nổ tung, thanh âm gào khóc thảm thiết lại vang lên.
Dược Thiên Sầu phóng tới, đang muốn triệu tập vạn chuôi thần kiếm quay về hộ thể, sau đó trực tiếp lao thẳng vào môn khẩu Ma giới, thì đã thấy thân hình khổng lồ của con Cửu Vĩ Yêu Lang nằm ở dưới mặt đất, lúc này đã biến mất một chiếc đuôi, hung hăng đứng bật dậy, vũ lộng tám chiếc đuôi, đánh cho loạn thạch bay tứ tung ở trong đất trời, cuồng phong gào thét. Đồng thời, một thanh âm phẫn hận vang lên ở giữa không trung: "Ta là Yêu Lang có chín cái mạng, muốn giết ta dễ dàng như vậy, thì cũng không khỏi đã không đem Yêu Nhị Lang ta để vào trong mắt rồi."
Vừa phóng đến, đồng tử trong mắt của Dược Thiên Sầu không ngừng co rút lại, cũng không phải bị Yêu Nhị Lang hù dọa, mà là nhìn thấy môn khẩu Ma giới đang cấp tốc thu nhỏ lại, thân người đã không thể tiến vào được nữa rồi. Hay nói theo cách khác, là ở bên kia có người đang phong ấn môn khẩu thông đạo Ma giới.
"Oong" Tam muội chân hỏa lập tức bao trùm toàn thân, Dược Thiên Sầu trực tiếp phóng đến, giơ thủ chưởng ra, túm lấy một chiếc đuôi khổng lồ của con Yêu Lang, hung hăng vặn gãy, cơn đau thấu tận xương tủy, làm cho Yêu Nhị Lang "ngao" lên một tiếng giống như mèo kêu. Dưới tình huống cấp bách, Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm quan tâm nhiều đến Yêu Nhị Lang, mà phóng thẳng tới trước môn khẩu Ma giới, vươn tay ra ném hơn mười khỏa ngân cầu vào bên trong môn khẩu, cũng chẳng biết, mấy khối ngân cầu này có thể tiến sang Ma giới được hay không?
Trước môn khẩu Ma giới, một trận cuồng phong loạn thạch bay vào, còn mang theo một đống huyết nhục mơ hồ, sẽ không ai chú ý tới bốn năm khối ngân cầu bị vùi lấp ở trong đống loạn thạch kia. Lúc này, Tam Dạ Ma Quân nhìn thấy ký hiệu phong ấn thành công, thì không khỏi cảm thấy may mắn, nếu không phải Đại Pháp phong ấn của Ma Thần đại nhân phi thường bá đạo, thì ngày hôm nay có thể là sẽ gặp phiền phức lớn rồi. Nếu Dược Thiên Sầu truy sát đến Ma giới, vậy thì hắn cũng sẽ không có thời gian tĩnh tâm mà chuẩn bị tài liệu, để bày ra đại trận phức tạp, liên hệ cùng với Ma Thần ở trên Thần giới.
Ở bên ngoài, Dược Thiên Sầu thấy môn khẩu Ma giới đã bị phong ấn thành công, thì nhất thời căm hận sôi gan, muốn tìm cái thứ dám phá hỏng chuyện tốt của mình để tính sổ. Lúc này, liền trợn mắt quay đầu nhìn lại, vung tay lên túm lấy một chiếc đuôi, trong nháy mắt đã dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa nó trở thành tro tàn. Ngay lập tức, thanh âm kêu rên thảm thiết của Yêu Nhị Lang liền truyền đến. Nhưng sau khi nhìn thấy nhiệm vụ ngăn trở đã hoàn thành, thì phản ứng đầu tiên của Yêu Nhị Lang, tự nhiên chính là muốn bỏ chạy rồi.
Lúc này, bảy chiếc đuôi còn lại, mau chóng tản ra bản phương hướng, thầm nghĩ chung quy sẽ có thể chạy thoát được một cái, bảo trụ được một mạng. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, thì Dược Thiên Sầu làm sao sẽ buông tha đây chứ. Bảy đốm tam muội chân hỏa, bao trùm lên bảy chuôi thần kiếm, rồi cấp tốc bắn ra bảy phương hướng. Bất tri giác, đã đem bảy chiếc đuôi khổng lồ, ghim chặt ở trên mặt đất.
Ở dưới sự luyện chế của Tam Muội Chân Hỏa, bảy thanh âm kêu rên thảm thống của Yêu Nhị Lang, liền vang lên ở bảy phương hướng. Thử nghĩ mà xem, hiện giờ hắn làm sao có thể là đối thủ của Dược Thiên Sầu đây chứ?
Đám đại quân ma đạo còn lại, thấy tình thế không thể nào cứu vãn được nữa, thì vội vàng giản tán, Dược Thiên Sầu lắc mình đuổi theo, xuất ra vạn chuôi thần kiếm tru diệt bốn phương tám hướng. Dựa vào tu vi cao thân, quả thực đúng là kiếm vô hư phát, trong khoảnh khắc đã tru sát được hơn phân nửa quần hùng ma đạo, nhưng vẫn còn một nửa đào thoát được. Nhân số đông đảo, Dược Thiên Sầu cũng không có khả năng chạy khắp nơi đuổi giết đám lâu la này, tu vi cao thâm tới đâu cũng không thể truy sát nổi. Chuyện này tự nhiên sẽ có người khác đứng ra truy quét.
Vạn kiếm hợp nhất, cùng Dược Thiên Sầu biến mất ở giữa không trung. Từ Ô Thác Châu thuấn di chạy sang Ma giới...
Một đường ngựa không dừng vó truy sát đến Ma giới. Chỉ thấy Ma giới trước mắt tà dương như máu, trong thiên địa phảng phất như có một cỗ sát khí chợt ẩn chợt hiện, khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, mà trong lòng mơ hồ lại cảm thấy khẩn trương.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn quang cảnh đìu hiu bốn phía xung quanh, dĩ nhiên là không hề trông thấy một bóng người nào, môn khẩu Ma giới bị phong ấn nằm ở ngay phía trước. Nhìn thấy ký hiệu phong ấn nằm ở trên vách đá phía đối diện, đang muốn dùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn mở thông đạo Ma giới ra một lần nữa, nhưng nhãn tình của Dược Thiên Sầu chợt lóe lên, như đang có suy nghĩ gì đó. Theo sau, lại đem thần tiễn thu hồi ngược trở về.
Tiếp tục ngắm nhìn xung quanh một lúc, dĩ nhiên là không biết Tam Dạ Ma Quân đã chạy theo phương hướng nào, coi như có đuổi theo, thì thân pháp của tên này cũng nhanh hơn, chỉ sợ muốn hoàn toàn tru diệt hắn cũng là một việc phi thường khó khăn. Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Dược Thiên Sầu liền cười lạnh một tiếng, dứt khoát quyết định tạm thời không nên đả thảo kinh xà, chờ sau khi càn quét sạch sẽ đại quân ma đạo ở ngoài tam giới xong, thì mình mới khai mở phong ấn Ma giới, đóng cửa đánh chó, tranh thủ đem cả ổ ma đạo hoàn toàn diệt trừ luôn một thể.
Nghĩ như vậy, Dược Thiên Sầu lại cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, sau khi đã xác nhận là không có ai nhìn thấy mình, thì lại yên lặng biến mất.
Tại một nơi hoang vắng ở bên trong Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu vừa hiện thân liền tìm kiếm thanh Ma Nhận. Lẳng lặng cầm thanh Ma Nhận lên quan sát, thần khí này bất tri giác lại biến trở thành chuôi Hắc Nguyệt Phù Đồ vô danh năm xưa. Ai cũng không thể nhìn ra, nó không ngờ chính là thần khí mà năm xưa Thần giới đệ nhất cao thủ, đã từng sử dụng!
Vốn hắn tính cứ giữ Ma Nhận ở bên trong Ô Thác Châu như vậy, nhưng mà khi vừa nghĩ đến cặp ma nhãn khủng bố thi thoảng xuất hiện ở trên không trung như mộng như ảo, thì Dược Thiên Sầu không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn không hề nghi ngờ, Ma Thần có khả năng tùy thời xé rách hư không..., sau đó thu hồi thanh Ma Nhận này.
"Mẹ kiếp! Lưu lại cái thứ này, sớm hay muộn cũng sẽ là tai họa." Dược Thiên Sầu nhìn thanh Ma Nhận ở trong tay, buồn bực nói. Bởi vì hắn cũng không dám cam đoan, nếu mình luyện hóa thanh Ma Nhận của Ma Thần ở trong này, thì có thể kinh động tới cái thứ khủng bố kia xuất hiện hay không. Vạn nhất Ma Thần xé nát hư không, xuất hiện ở bên trong Ô Thác Châu, đại khai sát giới, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái. Đang trong lúc khó xử, thì đột nhiên nhãn tình của hắn lại bừng sáng lên, lẩm bẩm nói một tiếng: "Chư Thiên Kết Giới...."
Vừa dứt lời, cả người liền biến mất ở nguyên tại chỗ....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Dạ!" Yêu Nhị Lang lại lĩnh mệnh, không dám nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp xoay người tổ chức lại nhân mã bao gồm hơn mười vạn đại quân, lấy tốc độ nhanh nhất rút về Ma giới, đồng thời trong lòng không khỏi thầm hô may mắn. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ canh gác ở nơi này, thì chỉ sợ ở thời khắc mấu chốt, chính mình cũng sẽ nằm trong hàng ngũ phải hy sinh mất rồi.
Mười vạn đại quân chậm rãi rút về, thông đạo tiến nhập Ma giới cũng không có rộng rãi bao nhiêu, phải chen lấn tiến vào cho nên tốc độ quay trở về Ma giới cũng chậm lại. Tam Dạ Ma Quân đứng sừng sững ở trên một gò đất cao, yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đang hồi tưởng lại tràng cảnh dẫn quân hăng hái tràn sang tam giới năm xưa. Bây giờ lại hoảng hốt rút về tam giới, đây là chuyện có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến, trong lòng đã tràn ngập tâm tình bi phẫn rồi.
Sau khi đem sự tình an bài xong xuôi, Yêu Nhị Lang liền nhẹ nhàng bay tới sau lưng của Tam Dạ Ma Quân, hạ thấp giọng bẩm báo: "Ma Quân! Ngài quay về trước đi! Nơi này hãy để cho tôi đoạn hậu."
Tam Dạ Ma Quân than dài một hơi, nói: "Không cần, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu. Huống chi, ta còn phải chờ đại quân rút về xong, thì sẽ phong ấn Ma giới."
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến nói: "Bất hảo! Yêu Nhị Lang, mau ngăn cản hắn lại."
Dứt lời, cả người lao vút lên, trực tiếp bắn thẳng về phía môn khẩu Ma giới, vung quyền "oanh" một tiếng, đem đại quân ma đạo đang chen chúc nhau, đánh thành huyết nhục bay tứ tung, nháy mắt tạo ra một cái lỗ hổng khá lớn. Thanh âm thảm thiết hoảng loạn vang lên thành một đoàn, mọi người cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Ma Quân đột nhiên lại hạ độc thủ, đối với thuộc hạ của mình như vậy.
Đang phi hành ở xa, Dược Thiên Sầu đã lập tức phát hiện ra tình huống của phía bên này. Đồng thời cũng đoán được, là Tam Dạ Ma Quân đang muốn bỏ chạy, vì thế không khỏi căm phẫn quát lớn: "Tam Dạ lão tặc muốn chạy sao? Mau đứng lại cho lão tử....."
Mục tiêu ở ngay phía trước, không thể để cho đối phương chạy thoát được. Lúc này, Dược Thiên Sầu đành phải gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, dùng tu vi Đại Thần hậu kỳ, liên tục thuấn di phóng tới phía trước.
Thấy vậy, Yêu Nhị Lang thần tình xám xịt, lúc trước nói rằng mình sẽ ở lại đoạn hậu, bất quá chỉ là giả vờ cung kính mà thôi. Đó là bởi vì đã biết, tạm thời sẽ không có chuyện gì, nào ngờ địch nhân lại đến nhanh như vậy. Thử nghĩ xem, nhân vật ngay cả Tam Dạ Ma Quân gặp phải đều muốn chạy trốn, thì mình làm sao có thể ngăn cản nổi đây.
Nhưng mà hắn cũng không có lựa chọn nào khác, bổn mạng nguyên thần còn đang bị Tam Dạ Ma Quân nắm giữ trong tay, nếu như chống cự, thì còn được chết thống khoái ở trong tay của địch nhân, mà ngược lại thì sẽ chết phi thường thê thảm. Bất kỳ thủ hạ nào, chống lại mệnh lệnh của Tam Dạ Ma Quân, đều sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, cho nên cũng đành phải liều mạng mà thôi!
Yêu khí ngập trời, thân hình của Tam Dạ Ma Quân vừa mới lao nhanh vào trong môn khẩu dẫn sang Ma giới, thì thân hình của Yêu Nhị Lang cũng động, hắn lập tức biến trở thành một con Cửu Vĩ Yêu Lang, thân hình cao lớn tới mấy chục thước, chín cái đuôi sau lưng không ngừng xòe ra, đồng thời tản mát ra yêu khí nồng đậm, ngăn chặn ở trước môn khẩu Ma giới, hàm răng nanh sắc bén cũng hướng lên trời, mà không ngừng gào thét.
"Rống con mẹ ngươi, mau cút sang một bên cho lão tử ngay lập tức!" Chớp mắt Dược Thiên Sầu đã đuổi tới, liền buông lời thóa mạ, đồng thời Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng bắn ra mở đường, trực tiếp bắn thẳng vào cái miệng đỏ lòm to như chậu máu của Yêu Nhị Lang.
Nhất thời tiếng gào thét của Yêu Nhị Lang liền biến mất. "Oanh" một tiếng bạo nổ, vạn đạo kim quang liền theo từ bên trong nội thể của nó, bắn ra bốn phương tám hướn, con Yêu Lang khổng lồ nháy mắt đã bị vạn chuôi thần kiếm xé nát trở thành từng mảnh vụn, còn chưa kịp hoàn thủ thì đã bị miểu sát rồi. Đám nhân mã còn chưa kịp tiến vào Ma giới, cũng bị vô số đạo kim quang đánh cho nổ tung, thanh âm gào khóc thảm thiết lại vang lên.
Dược Thiên Sầu phóng tới, đang muốn triệu tập vạn chuôi thần kiếm quay về hộ thể, sau đó trực tiếp lao thẳng vào môn khẩu Ma giới, thì đã thấy thân hình khổng lồ của con Cửu Vĩ Yêu Lang nằm ở dưới mặt đất, lúc này đã biến mất một chiếc đuôi, hung hăng đứng bật dậy, vũ lộng tám chiếc đuôi, đánh cho loạn thạch bay tứ tung ở trong đất trời, cuồng phong gào thét. Đồng thời, một thanh âm phẫn hận vang lên ở giữa không trung: "Ta là Yêu Lang có chín cái mạng, muốn giết ta dễ dàng như vậy, thì cũng không khỏi đã không đem Yêu Nhị Lang ta để vào trong mắt rồi."
Vừa phóng đến, đồng tử trong mắt của Dược Thiên Sầu không ngừng co rút lại, cũng không phải bị Yêu Nhị Lang hù dọa, mà là nhìn thấy môn khẩu Ma giới đang cấp tốc thu nhỏ lại, thân người đã không thể tiến vào được nữa rồi. Hay nói theo cách khác, là ở bên kia có người đang phong ấn môn khẩu thông đạo Ma giới.
"Oong" Tam muội chân hỏa lập tức bao trùm toàn thân, Dược Thiên Sầu trực tiếp phóng đến, giơ thủ chưởng ra, túm lấy một chiếc đuôi khổng lồ của con Yêu Lang, hung hăng vặn gãy, cơn đau thấu tận xương tủy, làm cho Yêu Nhị Lang "ngao" lên một tiếng giống như mèo kêu. Dưới tình huống cấp bách, Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm quan tâm nhiều đến Yêu Nhị Lang, mà phóng thẳng tới trước môn khẩu Ma giới, vươn tay ra ném hơn mười khỏa ngân cầu vào bên trong môn khẩu, cũng chẳng biết, mấy khối ngân cầu này có thể tiến sang Ma giới được hay không?
Trước môn khẩu Ma giới, một trận cuồng phong loạn thạch bay vào, còn mang theo một đống huyết nhục mơ hồ, sẽ không ai chú ý tới bốn năm khối ngân cầu bị vùi lấp ở trong đống loạn thạch kia. Lúc này, Tam Dạ Ma Quân nhìn thấy ký hiệu phong ấn thành công, thì không khỏi cảm thấy may mắn, nếu không phải Đại Pháp phong ấn của Ma Thần đại nhân phi thường bá đạo, thì ngày hôm nay có thể là sẽ gặp phiền phức lớn rồi. Nếu Dược Thiên Sầu truy sát đến Ma giới, vậy thì hắn cũng sẽ không có thời gian tĩnh tâm mà chuẩn bị tài liệu, để bày ra đại trận phức tạp, liên hệ cùng với Ma Thần ở trên Thần giới.
Ở bên ngoài, Dược Thiên Sầu thấy môn khẩu Ma giới đã bị phong ấn thành công, thì nhất thời căm hận sôi gan, muốn tìm cái thứ dám phá hỏng chuyện tốt của mình để tính sổ. Lúc này, liền trợn mắt quay đầu nhìn lại, vung tay lên túm lấy một chiếc đuôi, trong nháy mắt đã dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa nó trở thành tro tàn. Ngay lập tức, thanh âm kêu rên thảm thiết của Yêu Nhị Lang liền truyền đến. Nhưng sau khi nhìn thấy nhiệm vụ ngăn trở đã hoàn thành, thì phản ứng đầu tiên của Yêu Nhị Lang, tự nhiên chính là muốn bỏ chạy rồi.
Lúc này, bảy chiếc đuôi còn lại, mau chóng tản ra bản phương hướng, thầm nghĩ chung quy sẽ có thể chạy thoát được một cái, bảo trụ được một mạng. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, thì Dược Thiên Sầu làm sao sẽ buông tha đây chứ. Bảy đốm tam muội chân hỏa, bao trùm lên bảy chuôi thần kiếm, rồi cấp tốc bắn ra bảy phương hướng. Bất tri giác, đã đem bảy chiếc đuôi khổng lồ, ghim chặt ở trên mặt đất.
Ở dưới sự luyện chế của Tam Muội Chân Hỏa, bảy thanh âm kêu rên thảm thống của Yêu Nhị Lang, liền vang lên ở bảy phương hướng. Thử nghĩ mà xem, hiện giờ hắn làm sao có thể là đối thủ của Dược Thiên Sầu đây chứ?
Đám đại quân ma đạo còn lại, thấy tình thế không thể nào cứu vãn được nữa, thì vội vàng giản tán, Dược Thiên Sầu lắc mình đuổi theo, xuất ra vạn chuôi thần kiếm tru diệt bốn phương tám hướng. Dựa vào tu vi cao thân, quả thực đúng là kiếm vô hư phát*, trong khoảnh khắc đã tru sát được hơn phân nửa quần hùng ma đạo, nhưng vẫn còn một nửa đào thoát được. Nhân số đông đảo, Dược Thiên Sầu cũng không có khả năng chạy khắp nơi đuổi giết đám lâu la này, tu vi cao thâm tới đâu cũng không thể truy sát nổi. Chuyện này tự nhiên sẽ có người khác đứng ra truy quét.
Vạn kiếm hợp nhất, cùng Dược Thiên Sầu biến mất ở giữa không trung. Từ Ô Thác Châu thuấn di chạy sang Ma giới...
Một đường ngựa không dừng vó truy sát đến Ma giới. Chỉ thấy Ma giới trước mắt tà dương như máu, trong thiên địa phảng phất như có một cỗ sát khí chợt ẩn chợt hiện, khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, mà trong lòng mơ hồ lại cảm thấy khẩn trương.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn quang cảnh đìu hiu bốn phía xung quanh, dĩ nhiên là không hề trông thấy một bóng người nào, môn khẩu Ma giới bị phong ấn nằm ở ngay phía trước. Nhìn thấy ký hiệu phong ấn nằm ở trên vách đá phía đối diện, đang muốn dùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn mở thông đạo Ma giới ra một lần nữa, nhưng nhãn tình của Dược Thiên Sầu chợt lóe lên, như đang có suy nghĩ gì đó. Theo sau, lại đem thần tiễn thu hồi ngược trở về.
Tiếp tục ngắm nhìn xung quanh một lúc, dĩ nhiên là không biết Tam Dạ Ma Quân đã chạy theo phương hướng nào, coi như có đuổi theo, thì thân pháp của tên này cũng nhanh hơn, chỉ sợ muốn hoàn toàn tru diệt hắn cũng là một việc phi thường khó khăn. Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Dược Thiên Sầu liền cười lạnh một tiếng, dứt khoát quyết định tạm thời không nên đả thảo kinh xà, chờ sau khi càn quét sạch sẽ đại quân ma đạo ở ngoài tam giới xong, thì mình mới khai mở phong ấn Ma giới, đóng cửa đánh chó, tranh thủ đem cả ổ ma đạo hoàn toàn diệt trừ luôn một thể.
Nghĩ như vậy, Dược Thiên Sầu lại cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, sau khi đã xác nhận là không có ai nhìn thấy mình, thì lại yên lặng biến mất.
Tại một nơi hoang vắng ở bên trong Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu vừa hiện thân liền tìm kiếm thanh Ma Nhận. Lẳng lặng cầm thanh Ma Nhận lên quan sát, thần khí này bất tri giác lại biến trở thành chuôi Hắc Nguyệt Phù Đồ vô danh năm xưa. Ai cũng không thể nhìn ra, nó không ngờ chính là thần khí mà năm xưa Thần giới đệ nhất cao thủ, đã từng sử dụng!
Vốn hắn tính cứ giữ Ma Nhận ở bên trong Ô Thác Châu như vậy, nhưng mà khi vừa nghĩ đến cặp ma nhãn khủng bố thi thoảng xuất hiện ở trên không trung như mộng như ảo, thì Dược Thiên Sầu không khỏi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn không hề nghi ngờ, Ma Thần có khả năng tùy thời xé rách hư không..., sau đó thu hồi thanh Ma Nhận này.
"Mẹ kiếp! Lưu lại cái thứ này, sớm hay muộn cũng sẽ là tai họa." Dược Thiên Sầu nhìn thanh Ma Nhận ở trong tay, buồn bực nói. Bởi vì hắn cũng không dám cam đoan, nếu mình luyện hóa thanh Ma Nhận của Ma Thần ở trong này, thì có thể kinh động tới cái thứ khủng bố kia xuất hiện hay không. Vạn nhất Ma Thần xé nát hư không, xuất hiện ở bên trong Ô Thác Châu, đại khai sát giới, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái. Đang trong lúc khó xử, thì đột nhiên nhãn tình của hắn lại bừng sáng lên, lẩm bẩm nói một tiếng: "Chư Thiên Kết Giới...."
Vừa dứt lời, cả người liền biến mất ở nguyên tại chỗ....