Nhưng xem ra thần cung quá lớn, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong vũ trụ, dài đến trăm trượng, Hồng Thái Long to lớn như vậy nhưng dán trên đó hoàn toàn giống như một con kiến, giống như một con kiến tìm được thức ăn đang hưng phấn hoa tay múa chân.
Dược Thiên Sầu mặc dù cũng thấy bảo vật trước mắt nhưng cẩn thận hơn nhiều so với Hồng Thái Long. Hắn đưa tay qua vòng tròn rồi cũng dễ dàng đi thò qua, tựa hồ cái cửa sổ thông nhân gian với vũ trụ này như là ảo giác, căn bản không tồn tại.
Sau đó hắn thò đầu vào một chút, nhìn rõ bên trong là vũ trụ vô cùng, thân thể vẫn còn bên nhân gian. Một khoảng cách mong manh lại có thể phân chia thiên địa, sự thần kỳ như vậy khiến hắn ngạc nhiên không dứt.
Do dự liên tục cuối cùng hắn cũng không dám giống như Hồng Thái Long bất chấp vọt vào. Vạn nhất cửa sổ bỗng nhiên đóng lại thì làm sao bây giờ, vạn nhất là bẫy rập thì làm sao bây giờ? Hắn ngó chừng Hồng Thái Long hâm mộ ho khan một tiếng, dùng sức hô lên:"Hồng Thái Long! Ngươi hưng phấn cái rắm! Mau đem cung thần ra đây!"
"Thật xinh đẹp!"
Hồng Thái Long đang ôm ấp cây thần cung thèm thuồng, nghe vậy ngẩn ra rồi lập tức vọt đến thân cung giang tay ôm lấy nhưng cho dù hắn lay động thế nào cũng vẫn đứng yên.
"Hống"...", Hồng Thái Long ngâm lên một tiếng, hóa thành hồng sắc cự long uốn lượn quấn lấy thân cung, xuất ra toàn bộ sức lực nhưng thần cung vẫn bất động.
Hồng Thái Long nóng nảy, hống lên liên tiếp thử đủ mọi cách cuối cùng nằm sóng xoài, hướng ra ngoài cửa sổ tức giận nói với Dược Thiên Sầu:"Tiểu tử ngươi còn đứng đó mà xem náo nhiệt, mau tới đây hỗ trợ đi!"
"Ngươi lớn như mà ngay cả một cây cung cũng không động được, còn khoe khoang mình là long tộc."
Dược Thiên Sầu khinh bỉ nói.
"Ta..."
Hồng Thái Long gấp đến độ hiện lại hình người, không phục nói:"Ngươi nói dễ dàng vậy thì tới thử cho ta xem đi, ngươi cho rằng đây là đồng nát sắt vụn chắc! Đây là Vô Thượng Thần Cung mà đại thần Hậu Nghệ lưu lại! Ta xem cho dù là với tu vi của ngươi cũng không thể di chuyển được nó."
"Thúi lắm!"
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, đưa tay huơ huơ trước cửa sổ không gian:"Nếu không phải lo lắng cửa sổ này tùy thời đều có thể đóng thì bằng vào tu vi đại thần mạt kỳ còn có thể không di chuyển được một cây cung? Chê cười!"
Hồng Thái Long ngẩn ra, nhìn hai bên một chút, sắc mặt đại biến quát:
"Làm sao ngươi không nói sớm.", nói xong lập tức thuấn di vọt ra, sau đó có chút sợ hãi thở phào, vừa bừng tỉnh đại ngộ nói:"Ta không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi có Tinh Thần Châu tùy thời có thể đi ra ngoài mà!"
Dược Thiên Sầu ngẩn người, xem thường nói:"Ai nói ta sợ ." Hắn từ từ bay vào, thử liên hệ với Ô Thác Châu, phát hiện không thành vấn đề, mới yên tâm vọt đến phía sau thần cung, hai tay chống vào thân cung dùng hết sức đẩy ra phía cửa sổ.
Lần này đổi lại là Hồng Thái Long khuyến khích, song khiến cho hai người thất vọng là với tu vi của Dược Thiên Sầu cũng không thể di chuyển. Hồng Thái Long nhất thời gấp gáp, dậm chân rầu rĩ:"Xong rồi! Vất vả lắm mới tìm được bảo bối lại không có cách nào đưa ra."
Dược Thiên Sầu thu tay lại, bay chung quanh hai vòng, linh quang chợt lóe, liên tưởng đến Khai Thiên Tích Địa Tiễn, cười hắc hắc nói:"Vậy cũng không nhất định, ngươi cũng không nhìn một chút là ai ra tay."
Nói xong hắn giơ tay cắn nát đầu ngón rồi dí vào Vô Thượng Thần Cung vẽ loạn lên, chỉ thấy máu tươi hấp thụ vào trong thân cung với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Trong phút chốc, Dược Thiên Sầu cảm giác được mình và thần cung tâm ý tương thông, ý niệm vừa động liền đưa tay ra. Vô Thượng Thần Cung phóng xuất quang mang đại thịnh trong vũ trụ mênh mông rồi cấp tốc thu nhỏ lại biến thành một cây cung có kích cỡ bình thường, từ từ rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Dược Thiên Sầu một tay cầm cung rồi thuấn di trở về nhân gian, lơ lửng ngửa mặt lên trời cười dài không dứt.
Hồng Thái Long kêu lên hâm mộ, quả thực là hâm mộ đến chảy nước miếng, hai mắt sáng lên theo dõi thần cung trên tay Dược Thiên Sầu, nuốt khô nước bọt nói:"Ta làm sao để cho thần vật muốn nhận chủ, bảo bối tốt, thật là bảo bối tốt! Dược Thiên Sầu, để cho ta vui đùa một chút......"
Lời còn chưa dứt, cửa sổ không gian bỗng nhiên lóe lên kim quang rồi cấp tốc thu nhỏ thành một điểm, biến mất trong hư không phảng phất chưa từng xuất hiện.
Hai người trợn mắt cùng nhìn về phía bên kia, Dược Thiên Sầu kỳ quái nói:" Cái bàn quay kim khí kia đâu rồi?"
"Mặc kệ nó đi, dù sao Vô Thượng Thần Cung cũng tìm được rồi, lưu lại nó cũng vô dụng ." Hồng Thái Long nhìn lại rồi thèm thuồng, vươn tay nói:"Dược Thiên Sầu, đưa Vô Thượng Thần Cung cho ta vui đùa một chút."
Dược Thiên Sầu cũng không giấu diếm, để nguyên thần cung trên tay cho Hồng Thái Long tự mình đi lấy. Song Hồng Thái Long đưa cả hai tay dùng hết sức lực cũng không cách nào lay động, nhất thời ảo não càu nhàu:"Sớm biết vậy ta đã nhỏ máu để nó nhận củ. Ngươi mau thử một chút uy lực để cho ta khai mở nhãn giới."
Dược Thiên Sầu nắm cây thần cung trong tay, thần sắc ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được sự mênh mông của Vô Thượng Thần Cung. Cũng không phải nói là trong nó có quá nhiều năng lượng mà khi cầm nó bỗng nhiên có cảm giác đang nắm cả vũ trụ, cho dù tu vi ngươi cao tới đâu cũng không thể rõ nông sâu của Vô Thượng Thần Cung . Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chỉ cần cầm cung vào tay là có thiên hạ.
Hồng Thái Long xoắn tay vào nhau, hưng phấn nói:"Khai Thiên Tích Địa Tiễn đâu, đem nó lắp vào cung bắn thử một lần."
Dược Thiên Sầu lắc đầu, cũng không làm như vậy mà một tay cầm cung một tay giương cung hơi dùng sức thì phát hiện căn bản không nhúc nhích. Hắn hô lên một tiếng rồi hai tay đồng thời điên cuồng phát lực.
Khi hắn dùng hết toàn bộ tu vi thì dây cung như một dải ngân hà mới bắt đầu có chút rung động.
Tuy chỉ bắt đầu rung động nhưng dường như cả khí lưu trong thiên địa bị dẫn dắt theo. Thân hình Hồng Thái Long bất giác cũng bị một luồng lực lượng kinh khủng thôi động một chút, dường như muốn đem thân thể hắn xé ra. Sắc mặt Hồng Thái Long nhất thời biến đổi, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cả tòa Phù Tiên đảo phía dưới như bị một lực lượng kinh khủng thôi động, đất rung núi chuyển ầm ầm chìm vào biển rộng.
Biển rộng mênh mông vô bờ trong phút chốc nổi lên sóng gió ngập trời, trong thiên địa thoáng cái đã gió nổi mây cuồng. Mây đen không biết từ đâu cuồn cuộn, sấm chớp lóe lên rung trời, phảng phất một lần giương cung có thể thay trời đổi đất.
"Không được! Bằng vào tu vi của ta căn bản không kéo được cung này!"
Dược Thiên Sầu đỏ bừng mặt rồi buông lỏng dây cung.
Hắn vừa buông dây cung thì trong thiên địa cũng thoát ra một luồng khí lưu, Hồng Thái Long lại bị lảo đảo một cái, nhìn Vô Thượng Thần Cung trên tay Dược Thiên Sầu than thở:"Thật là lực lượng khủng khiếp, chỉ cần kéo dây cung này đã khiến trời long đất lở, thật là đáng sợ."
Sóng lớn ngập trời cũng dần yên lặng, mây đen cũng dần tan đi, sấm chớp trong nháy mắt biến mất.
"Người được lắm! Quá cường đại, không trách được năm đó đại thần Hậu Nghệ lại có thể bằng vào một mũi tên có thể phân ra một thời không. Ai! Thần khí như thế có rơi vào tay ta cũng không thể dùng!" Dược Thiên Sầu khẽ chạm vào Vô Thượng Thần Cung cười khổ không dứt.
Đột nhiên, trên bầu trời mạnh mẽ giáng xuống một khí tức cường đại áp chế hai người không dám nhúc nhích, biển rộng bỗng chốc lặng yên như mặt ao.
Hai người nhất tề ngẩng đầu nhìn hướng không trung, sắc mặt đồng thời đại biến, chỉ thấy trên bầu trời đột ngột xuất hiện bảy ánh mắt khổng lồ biểu hiện ra đủ loại cảm xúc bao gồm khinh thường, vui mừng, khiếp sợ, tham lam, ao ước, tựa hồ toàn bộ tập trung vào Vô Thượng Thần Cung trong tay Dược Thiên Sầu.
Hồng Thái Long nhìn vào một ánh mắt lộ vẻ vui mừng rồi lẩm bẩm:"Bàn Long lão tổ!"
Dược Thiên Sầu lại ngó chừng vào cặp mắt tràn đầy lạnh lùng và khinh thường, cặp mắt đối với hắn đã quá quen thuộc, là cặp mắt của Ma thần.
"Ta đang hỏi vì sao các ngươi tự tin như thế, nguyên lai là dựa vào Vô Thượng Thần Cung của Hậu Nghệ nghĩ thủ thắng, hừ! Đồ kia rơi vào trong tay hắn không khác đồng nát sắt vụn, muốn đối phó ta quả thực là chê cười, vừa lúc có thể đền bù tổn thất ma nhận. Các ngươi ai dám có chủ ý với nó thì đừng trách ta không khách khí, cho dù ở trên tay của các ngươi, các ngươi cũng phát huy không ra uy lực của nói. Vô Thượng Thần Cung là của ta!" Thanh âm tự tin của Ma thần lạnh lùng trên không trung truyền đến, ma nhãn quay sang như cảnh cáo năm cặp mắt kia rồi biến mất.
Ngay sau đó lại có bốn ánh mắt không cam lòng ẩn vào trời cao, chỉ có hai ánh mắt nhìn nhau tươi cười rồi cũng lẳng lặng biến mất.
"Ma thần.........", Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi siết chặt Vô Thượng Thần Cung, thật sự là có lòng giết giặc nhưng vô lực hồi thiên, trong lòng phẫn hận không chỗ phát tiết, quay sang quát Hồng Thái Long:"Tại sao có thể có bảy ánh mắt đồng thời xuất hiện? Sáu người khác là ai?"
"Hức,..."
Hồng Thái Long phục hồi tinh thần, cười khổ lắc đầu nói:"Còn có thể là ai, Ma thần thì ngươi biết, Bàn Long lão tổ ta biết, năm người còn lại nhất định là Phượng Hoàng Cổ Thần, Quang Minh Cổ thần, thiên thần, thủy thần cùng lôi thần, thần giới cũng chỉ có bảy vị thần nhân này có thể không quản đến khoảng cách tùy thời xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, trừ bọn họ ra không có người khác, sợ rằng ngươi vừa mới kéo động Vô Thượng Thần Cung đã sinh ra dị tượng hấp dẫn bọn họ tới đây."
"Phượng Hoàng Cổ Thần đã ở đây? Làm sao ngươi không nói sớm để ta hỏi Tuyết nhi rốt cuộc thế nào."
Dược Thiên Sầu không có chỗ phát tiết nên túm lấy Hồng Thái Long gầm thét.
"Ngươi không hỏi ta, ta làm sao biết ngươi muốn biết cái gì? Bản thân ngươi cũng sợ ngây người nữa là ta. Hơn nữa, bảy đại thần nhân của thần giới đồng thời hiện ra pháp tướng, ta nào dám phát biểu bất cứ ý kiến gì trước mặt bọn họ"
Hồng Thái Long phất tay.
Nhưng xem ra thần cung quá lớn, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong vũ trụ, dài đến trăm trượng, Hồng Thái Long to lớn như vậy nhưng dán trên đó hoàn toàn giống như một con kiến, giống như một con kiến tìm được thức ăn đang hưng phấn hoa tay múa chân.
Dược Thiên Sầu mặc dù cũng thấy bảo vật trước mắt nhưng cẩn thận hơn nhiều so với Hồng Thái Long. Hắn đưa tay qua vòng tròn rồi cũng dễ dàng đi thò qua, tựa hồ cái cửa sổ thông nhân gian với vũ trụ này như là ảo giác, căn bản không tồn tại.
Sau đó hắn thò đầu vào một chút, nhìn rõ bên trong là vũ trụ vô cùng, thân thể vẫn còn bên nhân gian. Một khoảng cách mong manh lại có thể phân chia thiên địa, sự thần kỳ như vậy khiến hắn ngạc nhiên không dứt.
Do dự liên tục cuối cùng hắn cũng không dám giống như Hồng Thái Long bất chấp vọt vào. Vạn nhất cửa sổ bỗng nhiên đóng lại thì làm sao bây giờ, vạn nhất là bẫy rập thì làm sao bây giờ? Hắn ngó chừng Hồng Thái Long hâm mộ ho khan một tiếng, dùng sức hô lên:"Hồng Thái Long! Ngươi hưng phấn cái rắm! Mau đem cung thần ra đây!"
"Thật xinh đẹp!"
Hồng Thái Long đang ôm ấp cây thần cung thèm thuồng, nghe vậy ngẩn ra rồi lập tức vọt đến thân cung giang tay ôm lấy nhưng cho dù hắn lay động thế nào cũng vẫn đứng yên.
"Hống"...", Hồng Thái Long ngâm lên một tiếng, hóa thành hồng sắc cự long uốn lượn quấn lấy thân cung, xuất ra toàn bộ sức lực nhưng thần cung vẫn bất động.
Hồng Thái Long nóng nảy, hống lên liên tiếp thử đủ mọi cách cuối cùng nằm sóng xoài, hướng ra ngoài cửa sổ tức giận nói với Dược Thiên Sầu:"Tiểu tử ngươi còn đứng đó mà xem náo nhiệt, mau tới đây hỗ trợ đi!"
"Ngươi lớn như mà ngay cả một cây cung cũng không động được, còn khoe khoang mình là long tộc."
Dược Thiên Sầu khinh bỉ nói.
"Ta..."
Hồng Thái Long gấp đến độ hiện lại hình người, không phục nói:"Ngươi nói dễ dàng vậy thì tới thử cho ta xem đi, ngươi cho rằng đây là đồng nát sắt vụn chắc! Đây là Vô Thượng Thần Cung mà đại thần Hậu Nghệ lưu lại! Ta xem cho dù là với tu vi của ngươi cũng không thể di chuyển được nó."
"Thúi lắm!"
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh một chút, đưa tay huơ huơ trước cửa sổ không gian:"Nếu không phải lo lắng cửa sổ này tùy thời đều có thể đóng thì bằng vào tu vi đại thần mạt kỳ còn có thể không di chuyển được một cây cung? Chê cười!"
Hồng Thái Long ngẩn ra, nhìn hai bên một chút, sắc mặt đại biến quát:
"Làm sao ngươi không nói sớm.", nói xong lập tức thuấn di vọt ra, sau đó có chút sợ hãi thở phào, vừa bừng tỉnh đại ngộ nói:"Ta không sợ ngươi sợ cái gì? Ngươi có Tinh Thần Châu tùy thời có thể đi ra ngoài mà!"
Dược Thiên Sầu ngẩn người, xem thường nói:"Ai nói ta sợ ." Hắn từ từ bay vào, thử liên hệ với Ô Thác Châu, phát hiện không thành vấn đề, mới yên tâm vọt đến phía sau thần cung, hai tay chống vào thân cung dùng hết sức đẩy ra phía cửa sổ.
Lần này đổi lại là Hồng Thái Long khuyến khích, song khiến cho hai người thất vọng là với tu vi của Dược Thiên Sầu cũng không thể di chuyển. Hồng Thái Long nhất thời gấp gáp, dậm chân rầu rĩ:"Xong rồi! Vất vả lắm mới tìm được bảo bối lại không có cách nào đưa ra."
Dược Thiên Sầu thu tay lại, bay chung quanh hai vòng, linh quang chợt lóe, liên tưởng đến Khai Thiên Tích Địa Tiễn, cười hắc hắc nói:"Vậy cũng không nhất định, ngươi cũng không nhìn một chút là ai ra tay."
Nói xong hắn giơ tay cắn nát đầu ngón rồi dí vào Vô Thượng Thần Cung vẽ loạn lên, chỉ thấy máu tươi hấp thụ vào trong thân cung với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Trong phút chốc, Dược Thiên Sầu cảm giác được mình và thần cung tâm ý tương thông, ý niệm vừa động liền đưa tay ra. Vô Thượng Thần Cung phóng xuất quang mang đại thịnh trong vũ trụ mênh mông rồi cấp tốc thu nhỏ lại biến thành một cây cung có kích cỡ bình thường, từ từ rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Dược Thiên Sầu một tay cầm cung rồi thuấn di trở về nhân gian, lơ lửng ngửa mặt lên trời cười dài không dứt.
Hồng Thái Long kêu lên hâm mộ, quả thực là hâm mộ đến chảy nước miếng, hai mắt sáng lên theo dõi thần cung trên tay Dược Thiên Sầu, nuốt khô nước bọt nói:"Ta làm sao để cho thần vật muốn nhận chủ, bảo bối tốt, thật là bảo bối tốt! Dược Thiên Sầu, để cho ta vui đùa một chút......"
Lời còn chưa dứt, cửa sổ không gian bỗng nhiên lóe lên kim quang rồi cấp tốc thu nhỏ thành một điểm, biến mất trong hư không phảng phất chưa từng xuất hiện.
Hai người trợn mắt cùng nhìn về phía bên kia, Dược Thiên Sầu kỳ quái nói:" Cái bàn quay kim khí kia đâu rồi?"
"Mặc kệ nó đi, dù sao Vô Thượng Thần Cung cũng tìm được rồi, lưu lại nó cũng vô dụng ." Hồng Thái Long nhìn lại rồi thèm thuồng, vươn tay nói:"Dược Thiên Sầu, đưa Vô Thượng Thần Cung cho ta vui đùa một chút."
Dược Thiên Sầu cũng không giấu diếm, để nguyên thần cung trên tay cho Hồng Thái Long tự mình đi lấy. Song Hồng Thái Long đưa cả hai tay dùng hết sức lực cũng không cách nào lay động, nhất thời ảo não càu nhàu:"Sớm biết vậy ta đã nhỏ máu để nó nhận củ. Ngươi mau thử một chút uy lực để cho ta khai mở nhãn giới."
Dược Thiên Sầu nắm cây thần cung trong tay, thần sắc ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được sự mênh mông của Vô Thượng Thần Cung. Cũng không phải nói là trong nó có quá nhiều năng lượng mà khi cầm nó bỗng nhiên có cảm giác đang nắm cả vũ trụ, cho dù tu vi ngươi cao tới đâu cũng không thể rõ nông sâu của Vô Thượng Thần Cung . Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chỉ cần cầm cung vào tay là có thiên hạ.
Hồng Thái Long xoắn tay vào nhau, hưng phấn nói:"Khai Thiên Tích Địa Tiễn đâu, đem nó lắp vào cung bắn thử một lần."
Dược Thiên Sầu lắc đầu, cũng không làm như vậy mà một tay cầm cung một tay giương cung hơi dùng sức thì phát hiện căn bản không nhúc nhích. Hắn hô lên một tiếng rồi hai tay đồng thời điên cuồng phát lực.
Khi hắn dùng hết toàn bộ tu vi thì dây cung như một dải ngân hà mới bắt đầu có chút rung động.
Tuy chỉ bắt đầu rung động nhưng dường như cả khí lưu trong thiên địa bị dẫn dắt theo. Thân hình Hồng Thái Long bất giác cũng bị một luồng lực lượng kinh khủng thôi động một chút, dường như muốn đem thân thể hắn xé ra. Sắc mặt Hồng Thái Long nhất thời biến đổi, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cả tòa Phù Tiên đảo phía dưới như bị một lực lượng kinh khủng thôi động, đất rung núi chuyển ầm ầm chìm vào biển rộng.
Biển rộng mênh mông vô bờ trong phút chốc nổi lên sóng gió ngập trời, trong thiên địa thoáng cái đã gió nổi mây cuồng. Mây đen không biết từ đâu cuồn cuộn, sấm chớp lóe lên rung trời, phảng phất một lần giương cung có thể thay trời đổi đất.
"Không được! Bằng vào tu vi của ta căn bản không kéo được cung này!"
Dược Thiên Sầu đỏ bừng mặt rồi buông lỏng dây cung.
Hắn vừa buông dây cung thì trong thiên địa cũng thoát ra một luồng khí lưu, Hồng Thái Long lại bị lảo đảo một cái, nhìn Vô Thượng Thần Cung trên tay Dược Thiên Sầu than thở:"Thật là lực lượng khủng khiếp, chỉ cần kéo dây cung này đã khiến trời long đất lở, thật là đáng sợ."
Sóng lớn ngập trời cũng dần yên lặng, mây đen cũng dần tan đi, sấm chớp trong nháy mắt biến mất.
"Người được lắm! Quá cường đại, không trách được năm đó đại thần Hậu Nghệ lại có thể bằng vào một mũi tên có thể phân ra một thời không. Ai! Thần khí như thế có rơi vào tay ta cũng không thể dùng!" Dược Thiên Sầu khẽ chạm vào Vô Thượng Thần Cung cười khổ không dứt.
Đột nhiên, trên bầu trời mạnh mẽ giáng xuống một khí tức cường đại áp chế hai người không dám nhúc nhích, biển rộng bỗng chốc lặng yên như mặt ao.
Hai người nhất tề ngẩng đầu nhìn hướng không trung, sắc mặt đồng thời đại biến, chỉ thấy trên bầu trời đột ngột xuất hiện bảy ánh mắt khổng lồ biểu hiện ra đủ loại cảm xúc bao gồm khinh thường, vui mừng, khiếp sợ, tham lam, ao ước, tựa hồ toàn bộ tập trung vào Vô Thượng Thần Cung trong tay Dược Thiên Sầu.
Hồng Thái Long nhìn vào một ánh mắt lộ vẻ vui mừng rồi lẩm bẩm:"Bàn Long lão tổ!"
Dược Thiên Sầu lại ngó chừng vào cặp mắt tràn đầy lạnh lùng và khinh thường, cặp mắt đối với hắn đã quá quen thuộc, là cặp mắt của Ma thần.
"Ta đang hỏi vì sao các ngươi tự tin như thế, nguyên lai là dựa vào Vô Thượng Thần Cung của Hậu Nghệ nghĩ thủ thắng, hừ! Đồ kia rơi vào trong tay hắn không khác đồng nát sắt vụn, muốn đối phó ta quả thực là chê cười, vừa lúc có thể đền bù tổn thất ma nhận. Các ngươi ai dám có chủ ý với nó thì đừng trách ta không khách khí, cho dù ở trên tay của các ngươi, các ngươi cũng phát huy không ra uy lực của nói. Vô Thượng Thần Cung là của ta!" Thanh âm tự tin của Ma thần lạnh lùng trên không trung truyền đến, ma nhãn quay sang như cảnh cáo năm cặp mắt kia rồi biến mất.
Ngay sau đó lại có bốn ánh mắt không cam lòng ẩn vào trời cao, chỉ có hai ánh mắt nhìn nhau tươi cười rồi cũng lẳng lặng biến mất.
"Ma thần.........", Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi siết chặt Vô Thượng Thần Cung, thật sự là có lòng giết giặc nhưng vô lực hồi thiên, trong lòng phẫn hận không chỗ phát tiết, quay sang quát Hồng Thái Long:"Tại sao có thể có bảy ánh mắt đồng thời xuất hiện? Sáu người khác là ai?"
"Hức,..."
Hồng Thái Long phục hồi tinh thần, cười khổ lắc đầu nói:"Còn có thể là ai, Ma thần thì ngươi biết, Bàn Long lão tổ ta biết, năm người còn lại nhất định là Phượng Hoàng Cổ Thần, Quang Minh Cổ thần, thiên thần, thủy thần cùng lôi thần, thần giới cũng chỉ có bảy vị thần nhân này có thể không quản đến khoảng cách tùy thời xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, trừ bọn họ ra không có người khác, sợ rằng ngươi vừa mới kéo động Vô Thượng Thần Cung đã sinh ra dị tượng hấp dẫn bọn họ tới đây."
"Phượng Hoàng Cổ Thần đã ở đây? Làm sao ngươi không nói sớm để ta hỏi Tuyết nhi rốt cuộc thế nào."
Dược Thiên Sầu không có chỗ phát tiết nên túm lấy Hồng Thái Long gầm thét.
"Ngươi không hỏi ta, ta làm sao biết ngươi muốn biết cái gì? Bản thân ngươi cũng sợ ngây người nữa là ta. Hơn nữa, bảy đại thần nhân của thần giới đồng thời hiện ra pháp tướng, ta nào dám phát biểu bất cứ ý kiến gì trước mặt bọn họ"
Hồng Thái Long phất tay.