Trong hang động ở cấm địa Thanh Quang Tông....
Một ngày một đêm qua đã không còn nghe thấy tiếng đàn, Bạch Hồ dung mạo xinh đẹp như tiên bước ra khỏi đình, nhìn Dược Thiên Sầu thở dài sâu kín. Nàng vừa hay tin sư phụ của hắn gặp nạn, đã từng hỏi xem, hắn có muốn nàng xuống núi đi một chuyến đến Đại La Tông hay không?
Nhưng hắn không chút do dự cự tuyệt phần nhân tình này của Bạch Hồ.
Hắn nói một câu khiến cho Bạch Hồ nghe thấy mà sờn sai ốc...
"Báo thù cho sư phụ là một chuyện thiên kinh địa nghĩa! Đại La Tòng gà chó cũng không tha, ta muốn tất cả bọn chúng phải chôn cùng sư phụ ta!"
Tuyệt đại giai nhân không nói thêm gì nữa. Mặc dù nàng cũng từng dưới cơn giận dữ mà giết hại qua mấy trăm người, nhưng dù sao cũng là trong lúc quẫn bách. Còn Đại La Tông, nhân khẩu hẳn là phải đến mấy ngàn người, nếu muốn nàng giết sạch mấy ngàn người gà chó không tha, tự hỏi chính nàng có lẽ cũng không thể hạ thủ nổi.
Mà Đại La Tông có lịch sử mấy ngàn năm trong Tu Chân Giới, nhân tài ẩn dật nhiều như mây, cũng không phải dựa vào câu nói của nàng, muốn giết là giết. Việc báo thù này, xem ra Dược Thiên Sầu phải tự thân động thủ mất rồi.
Xem ra Sầu đệ cũng không phải hạng người tùy tiện! Trên mặt Bạch Hồ hiện lên một tia lo lắng.
Dược Thiên Sầu thần tình ảo não, cầm miếng vải bố trong tay lau chùi vết máu trên
mặt sư phụ. Trong lúc thay quần áo mới cho người, thì thấy vài đạo lỗ thũng xuyên qua
thi thể. Cơ mặt Dược Thiên Sầu run rẩy, song chưởng nắm chặt thành quyền đầu, điên
cuồng hét lớn: "Đại...La...Tông "
Thanh âm quanh quẩn ở trong hang đá, thật lâu sau mới chấm dứt.
Dược Thiên Sầu ôm thi thể của Hắc Tam Tư, định chuyển vào thế giới bên trong Kim Châu. Bất quá, lúc này Bạch Hồ lại nói: "Sầu đệ, chờ ta."
Dược Thiên Sầu sửng sốt, ngoảnh đầu khó hiểu nhìn nàng. Chỉ thấy Bạch Hồ ôm đàn, chậm rãi bước ra khỏi mái đình, bốn phía xung quanh lập tức hiện ra những luồng hào quang màu tím ngăn trở. Bạch Hồ thở dài: "Hai trăm năm trước thì ta không có biện pháp. Nhưng hiện giờ cũng đòi ngăn trở ta sao?"
Nói xong môi son khẽ mở, thổi ra một hơi về phía tấm màng tử sắc hào quang. Tấm màng tử sắc hào quang gợn lên từng đợt sóng, dần dần tách ra một vết nứt ở giữa. Bạch Hồ nhẹ nhàng chui ra, ngay sau đó vết nứt cũng khép kín lại.
Trời ạ! Nàng thoát ra được rồi ư? Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Bạch tỷ, tỷ muốn làm gì thế?"
"Không phải Sầu đệ từng mời ta chuyển đến ở trong địa bàn của đệ hay sao? Chăng lẽ đã đổi ý rồi?" Bạch Hồ thản nhiên cười nói.
Nàng cười ư? Nụ cười khuynh thành khuynh quốc trong truyền thuyết, bất quá cũng chỉ được như nàng mà thôi. Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta đang cầu mà còn không được, tại sao lại muốn thay đổi chủ ý đây! Tỷ tỷ đưa tay cho ta."
Dược Thiên Sầu một bên ôm thi thể sư phụ, một bên nắm chặt tay Bạch Hồ, tinh thần vừa chuyển. Nháy mắt bóng người liền biến mất ở trong hang động.
………………….
Trong Thanh Quang điện, chưởng môn đang thương nghị sự tình cùng mấy vị trưởng lão. Bỗng nhiên cái chuông nhỏ treo ở trong điện, phát ra tiếng ngân thanh thúy, mọi người đưa mắt nhìn lại.
"Di!" Chưởng môn Lưu Trường Thanh kì quái nói: "Chăng lẽ Bạch Hồ đã trốn thoát khỏi cấm địa ư? Đi, mau đi kiểm tra xem!"
Nói xong liền dẫn đầu phóng ra khỏi đại điện, từng đạo bóng ảnh liên tiếp đuổi theo ở phía sau.
Cả đám người tiến vào hang đá, trông thấy trong đình trống trơn, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Chưởng môn sư huynh! Nếu ta nhớ không lầm thì nơi này được bố trí Tử Quang Khốn Ma Trận. Một khi bị vây khốn, nếu không đạt tới tu vi Độ Kiếp trung kỳ, căn bản là không thể thoát nổi! Phải chẳng Bạch Hồ đã luyện tới Độ Kiếp trung kỳ rồi? Điều này không có khả năng, bởi vì hai trăm năm qua không thấy Thiên Kiếp xuất hiện ah!" Một lão nhân gầy nhỏ đứng bên cạnh Lưu Trường Thanh trầm mặc phân tích. Hắn tên là Ngô Bảo Như, kẻ đầu tiên đã bước ra cầu tình cho Lưu Chính Quang.
Lưu Trường Thanh im lặng không đáp, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu nguyên nhân trong đó.
Tu chân giả vốn theo mệnh nghịch thiên cải đạo, mượn việc nghịch thiên để gia tăng tu vi bản thân. Đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ gặp thiên phạt, đây gọi là quá trình độ kiếp.
Nhưng Bạch Hồ từ lúc ở Nguyên Anh trung kỳ, đều không hề tu luyện qua. Cho nên thiên phạt tự nhiên sẽ không giáng xuống đầu nàng. Bất tri bất giác tu vi đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ, hoàn toàn là bởi viên Kim Châu ban tặng. Kì thật chính bản thân Bạch Hồ cũng thấy cổ quái, chẳng hiêu vì sao mình tới Độ Kiếp hậu kỳ lại không thấy Thiên Kiếp xuất hiện?
"Ài! Xem ra phải báo cáo việc này cho các vị tiền bối ở sau núi biết thôi." Lưu Trường Thanh thở dài nói.
"Chăng lẽ phải quấy rầy sư phụ sao?" Ngô Bảo Như kinh hãi, cau mày nói: "Mấy năm trước sư phụ đã căn dặn, chúng ta phóng thích Bạch Hồ, nhưng chính cô ả không muốn ra ngoài, nên việc này cũng không thể trách chúng ta được. Còn hiện giờ, Bạch Hồ tự ý bỏ đi, không phải cũng đỡ phiền hà đến chúng ta ư?"
"Vì sao sư huynh còn muốn quấy rầy sư phụ. Hiện sư phụ đang ở thời khắc mấu chốt đột phá cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ lên trung kỳ. Chúng ta mới quấy nhiễu người vì chuyện tình Đại La Tông xong. Lúc này còn đi tiếp, liệu có ổn không?"
Đột nhiên Lưu Trường Thanh vươn tay bắt quyết, bắn ra bốn đạo quang mang phóng về bốn phương vị trong mái đình. Trên thân bốn cột đình liền hiện ra bốn lá bùa. Lưu Trường Thanh lẩm bẩm quát: "Thu!"
Bốn lá bùa hóa thành bốn đạo tử quang bắn vào trong ống tay áo của Lưu Trường Thanh, xong xuôi chuyện này, hắn mới liếc mắt nhìn mấy người, lắc đầu nói: "Sư đệ, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Năm xưa Bạch Hồ tạo nhiều sát nghiệp, tội là phải chết. Nhưng sư phụ đem nó cầm tù, chính là bời vì ngày ấy đã nhìn ra, trăm năm sau Bạch Hồ sẽ đột phá Nguyên Anh hậu kỳ. Sư phụ liền ước định với Bạch Hồ, nếu trăm năm sau nó muốn ra khỏi nơi này, thì phải gia nhập vào Thanh Quang Tông. Ài! Sư phụ làm như vậy, cũng chỉ vì muốn Thanh Quang Tông chúng ta có thêm một cao thủ mà thôi. Không tưởng tượng.., hiện giờ...."
Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, xem ra cũng là không biết nguyên nhân sâu xa, tất cả đều bị những tin đồn qua mặt. Ngô Bảo Như thờ dài: "Sư phụ vì muốn Thanh Quang Tông mạnh lên, mà đã hao phí nhiều tâm tư, ngay cả trăm năm sau cũng đều tính toán chi li!"
Lưu Trường Thanh gật đầu, bỗng dưng nhớ tới chuyện ai đó, liền cau mày nhìn Ngô Bảo Như nói: "Có việc này phải nhờ sư đệ hao phí tâm tư. Đệ tử của Hắc sư đệ không có căn cốt tu chân, nhưng lại vượt qua được ngưỡng cửa nhập môn, quả nhiên đúng là khó tin! Phiền sư đệ điều tra việc này nhé."
Ngô Bảo Như ha ha cười: "Ta hiểu rồi, nhất định sẽ không phụ lòng chưởng môn sư huynh."
Bên trong Kim Châu.
Lúc này Bạch Hồ đang ôm đàn, kinh ngạc quan sát phạm vi gần ngàn thước xung quanh nơi này. Tuy sớm đã từng nghe Dược Thiền Sầu đề cập qua, nhưng lần đầu chứng kiến vẫn không tránh khỏi sửng sốt.
Nàng không thể tường tường nổi, ở bên trong viên Kim Châu nhỏ bé, lại cất chứa cả một khối không gian rộng lớn như vậy. Ở đây, cùng túi trữ vật là hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên túi trữ vật không có khả năng tạo dựng không gian, cũng không thể giống như Dược Thiên Sầu chuyển hoa cỏ, động vật thú rừng vào nuôi sống ở trong nơi này. Nghe Dược Thiên Sầu nói, nơi này cũng phân chia ngày đêm như ở thế giới bên ngoài.
Bạch Hồ cúi người xuống ngắt một cánh hoa dại, đưa lên mũi ngửi hương thơm thật lâu. Bên tai không ngừng ríu rít tiếng chim chóc gọi nhau, nàng kìm lòng không được, đưa mắt nhìn quanh, hiển nhiên Bạch Hồ đã rất thích nơi này.
Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm leng keng, ngoảnh mặt nhìn lại, thì thấy Dược Thiên Sầu đang dùng kiếm, cắt một khối cự thạch. Bạch Hồ nhẹ nhàng bước tới hỏi: "Sầu đệ, đang làm cái gì vậy?"
"Làm quan tài cho sư phụ." Nói xong, trường kiếm trong tay lại vung lên. Nguồn truyện:
Bạch Hồ nhíu mày: "Đưa thanh kiếm cho ta."
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Cảm tạ hào ý của tỷ, nhưng thạch quan của sư phụ, chính đệ tử thân truyền làm vẫn tốt hơn." Dứt lời, hắn trèo lên mặt khối cự thạch, tiếp tục đinh đinh đang đang.
Bạch Hồ nhăn mày, biết hắn muốn bày tỏ lòng hiếu kính với sư phụ. Nhưng với tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu, đến khi nào thì mới đục xong thạch quan cho sư phụ hắn đây?
Bạch Hồ bất đắc dĩ, vươn tay vào trong túi hương bên hông mang ra một bộ sáo thủ* hơi ngăm đen, cẩn thận nói: "Đón lấy!"
Dược Thiên Sầu vung tay tiếp nhận, nghi ngờ nói: "Cái gì đây?"
Bạch Hồ thản nhiên giải thích: "Hồ tộc chúng ta vốn thường ở trong hang động. Đây là pháp bảo của tiền bối trong tộc truyền xuống, tên sợi Xuyên Sơn Trảo. Một khi đeo nó lên tay, đất đá cứng rắn nhường nào đều vô pháp ngăn cản. Nó còn có tác dụng cảm ứng mạch linh khí dưới lòng đất. Bởi vậy, trong hang động của Hồ tộc chúng ta đều là nơi có linh khí dày đặc. Sau khi đệ đeo nó lên tay, rót chân khí vào thì có thể sử dụng."
*: Sáo thủ là đôi gang tay.
Trong hang động ở cấm địa Thanh Quang Tông....
Một ngày một đêm qua đã không còn nghe thấy tiếng đàn, Bạch Hồ dung mạo xinh đẹp như tiên bước ra khỏi đình, nhìn Dược Thiên Sầu thở dài sâu kín. Nàng vừa hay tin sư phụ của hắn gặp nạn, đã từng hỏi xem, hắn có muốn nàng xuống núi đi một chuyến đến Đại La Tông hay không?
Nhưng hắn không chút do dự cự tuyệt phần nhân tình này của Bạch Hồ.
Hắn nói một câu khiến cho Bạch Hồ nghe thấy mà sờn sai ốc...
"Báo thù cho sư phụ là một chuyện thiên kinh địa nghĩa! Đại La Tòng gà chó cũng không tha, ta muốn tất cả bọn chúng phải chôn cùng sư phụ ta!"
Tuyệt đại giai nhân không nói thêm gì nữa. Mặc dù nàng cũng từng dưới cơn giận dữ mà giết hại qua mấy trăm người, nhưng dù sao cũng là trong lúc quẫn bách. Còn Đại La Tông, nhân khẩu hẳn là phải đến mấy ngàn người, nếu muốn nàng giết sạch mấy ngàn người gà chó không tha, tự hỏi chính nàng có lẽ cũng không thể hạ thủ nổi.
Mà Đại La Tông có lịch sử mấy ngàn năm trong Tu Chân Giới, nhân tài ẩn dật nhiều như mây, cũng không phải dựa vào câu nói của nàng, muốn giết là giết. Việc báo thù này, xem ra Dược Thiên Sầu phải tự thân động thủ mất rồi.
Xem ra Sầu đệ cũng không phải hạng người tùy tiện! Trên mặt Bạch Hồ hiện lên một tia lo lắng.
Dược Thiên Sầu thần tình ảo não, cầm miếng vải bố trong tay lau chùi vết máu trên
mặt sư phụ. Trong lúc thay quần áo mới cho người, thì thấy vài đạo lỗ thũng xuyên qua
thi thể. Cơ mặt Dược Thiên Sầu run rẩy, song chưởng nắm chặt thành quyền đầu, điên
cuồng hét lớn: "Đại...La...Tông "
Thanh âm quanh quẩn ở trong hang đá, thật lâu sau mới chấm dứt.
Dược Thiên Sầu ôm thi thể của Hắc Tam Tư, định chuyển vào thế giới bên trong Kim Châu. Bất quá, lúc này Bạch Hồ lại nói: "Sầu đệ, chờ ta."
Dược Thiên Sầu sửng sốt, ngoảnh đầu khó hiểu nhìn nàng. Chỉ thấy Bạch Hồ ôm đàn, chậm rãi bước ra khỏi mái đình, bốn phía xung quanh lập tức hiện ra những luồng hào quang màu tím ngăn trở. Bạch Hồ thở dài: "Hai trăm năm trước thì ta không có biện pháp. Nhưng hiện giờ cũng đòi ngăn trở ta sao?"
Nói xong môi son khẽ mở, thổi ra một hơi về phía tấm màng tử sắc hào quang. Tấm màng tử sắc hào quang gợn lên từng đợt sóng, dần dần tách ra một vết nứt ở giữa. Bạch Hồ nhẹ nhàng chui ra, ngay sau đó vết nứt cũng khép kín lại.
Trời ạ! Nàng thoát ra được rồi ư? Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Bạch tỷ, tỷ muốn làm gì thế?"
"Không phải Sầu đệ từng mời ta chuyển đến ở trong địa bàn của đệ hay sao? Chăng lẽ đã đổi ý rồi?" Bạch Hồ thản nhiên cười nói.
Nàng cười ư? Nụ cười khuynh thành khuynh quốc trong truyền thuyết, bất quá cũng chỉ được như nàng mà thôi. Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta đang cầu mà còn không được, tại sao lại muốn thay đổi chủ ý đây! Tỷ tỷ đưa tay cho ta."
Dược Thiên Sầu một bên ôm thi thể sư phụ, một bên nắm chặt tay Bạch Hồ, tinh thần vừa chuyển. Nháy mắt bóng người liền biến mất ở trong hang động.
………………….
Trong Thanh Quang điện, chưởng môn đang thương nghị sự tình cùng mấy vị trưởng lão. Bỗng nhiên cái chuông nhỏ treo ở trong điện, phát ra tiếng ngân thanh thúy, mọi người đưa mắt nhìn lại.
"Di!" Chưởng môn Lưu Trường Thanh kì quái nói: "Chăng lẽ Bạch Hồ đã trốn thoát khỏi cấm địa ư? Đi, mau đi kiểm tra xem!"
Nói xong liền dẫn đầu phóng ra khỏi đại điện, từng đạo bóng ảnh liên tiếp đuổi theo ở phía sau.
Cả đám người tiến vào hang đá, trông thấy trong đình trống trơn, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Chưởng môn sư huynh! Nếu ta nhớ không lầm thì nơi này được bố trí Tử Quang Khốn Ma Trận. Một khi bị vây khốn, nếu không đạt tới tu vi Độ Kiếp trung kỳ, căn bản là không thể thoát nổi! Phải chẳng Bạch Hồ đã luyện tới Độ Kiếp trung kỳ rồi? Điều này không có khả năng, bởi vì hai trăm năm qua không thấy Thiên Kiếp xuất hiện ah!" Một lão nhân gầy nhỏ đứng bên cạnh Lưu Trường Thanh trầm mặc phân tích. Hắn tên là Ngô Bảo Như, kẻ đầu tiên đã bước ra cầu tình cho Lưu Chính Quang.
Lưu Trường Thanh im lặng không đáp, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu nguyên nhân trong đó.
Tu chân giả vốn theo mệnh nghịch thiên cải đạo, mượn việc nghịch thiên để gia tăng tu vi bản thân. Đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ gặp thiên phạt, đây gọi là quá trình độ kiếp.
Nhưng Bạch Hồ từ lúc ở Nguyên Anh trung kỳ, đều không hề tu luyện qua. Cho nên thiên phạt tự nhiên sẽ không giáng xuống đầu nàng. Bất tri bất giác tu vi đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ, hoàn toàn là bởi viên Kim Châu ban tặng. Kì thật chính bản thân Bạch Hồ cũng thấy cổ quái, chẳng hiêu vì sao mình tới Độ Kiếp hậu kỳ lại không thấy Thiên Kiếp xuất hiện?
"Ài! Xem ra phải báo cáo việc này cho các vị tiền bối ở sau núi biết thôi." Lưu Trường Thanh thở dài nói.
"Chăng lẽ phải quấy rầy sư phụ sao?" Ngô Bảo Như kinh hãi, cau mày nói: "Mấy năm trước sư phụ đã căn dặn, chúng ta phóng thích Bạch Hồ, nhưng chính cô ả không muốn ra ngoài, nên việc này cũng không thể trách chúng ta được. Còn hiện giờ, Bạch Hồ tự ý bỏ đi, không phải cũng đỡ phiền hà đến chúng ta ư?"
"Vì sao sư huynh còn muốn quấy rầy sư phụ. Hiện sư phụ đang ở thời khắc mấu chốt đột phá cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ lên trung kỳ. Chúng ta mới quấy nhiễu người vì chuyện tình Đại La Tông xong. Lúc này còn đi tiếp, liệu có ổn không?"
Đột nhiên Lưu Trường Thanh vươn tay bắt quyết, bắn ra bốn đạo quang mang phóng về bốn phương vị trong mái đình. Trên thân bốn cột đình liền hiện ra bốn lá bùa. Lưu Trường Thanh lẩm bẩm quát: "Thu!"
Bốn lá bùa hóa thành bốn đạo tử quang bắn vào trong ống tay áo của Lưu Trường Thanh, xong xuôi chuyện này, hắn mới liếc mắt nhìn mấy người, lắc đầu nói: "Sư đệ, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Năm xưa Bạch Hồ tạo nhiều sát nghiệp, tội là phải chết. Nhưng sư phụ đem nó cầm tù, chính là bời vì ngày ấy đã nhìn ra, trăm năm sau Bạch Hồ sẽ đột phá Nguyên Anh hậu kỳ. Sư phụ liền ước định với Bạch Hồ, nếu trăm năm sau nó muốn ra khỏi nơi này, thì phải gia nhập vào Thanh Quang Tông. Ài! Sư phụ làm như vậy, cũng chỉ vì muốn Thanh Quang Tông chúng ta có thêm một cao thủ mà thôi. Không tưởng tượng.., hiện giờ...."
Mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, xem ra cũng là không biết nguyên nhân sâu xa, tất cả đều bị những tin đồn qua mặt. Ngô Bảo Như thờ dài: "Sư phụ vì muốn Thanh Quang Tông mạnh lên, mà đã hao phí nhiều tâm tư, ngay cả trăm năm sau cũng đều tính toán chi li!"
Lưu Trường Thanh gật đầu, bỗng dưng nhớ tới chuyện ai đó, liền cau mày nhìn Ngô Bảo Như nói: "Có việc này phải nhờ sư đệ hao phí tâm tư. Đệ tử của Hắc sư đệ không có căn cốt tu chân, nhưng lại vượt qua được ngưỡng cửa nhập môn, quả nhiên đúng là khó tin! Phiền sư đệ điều tra việc này nhé."
Ngô Bảo Như ha ha cười: "Ta hiểu rồi, nhất định sẽ không phụ lòng chưởng môn sư huynh."
Bên trong Kim Châu.
Lúc này Bạch Hồ đang ôm đàn, kinh ngạc quan sát phạm vi gần ngàn thước xung quanh nơi này. Tuy sớm đã từng nghe Dược Thiền Sầu đề cập qua, nhưng lần đầu chứng kiến vẫn không tránh khỏi sửng sốt.
Nàng không thể tường tường nổi, ở bên trong viên Kim Châu nhỏ bé, lại cất chứa cả một khối không gian rộng lớn như vậy. Ở đây, cùng túi trữ vật là hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên túi trữ vật không có khả năng tạo dựng không gian, cũng không thể giống như Dược Thiên Sầu chuyển hoa cỏ, động vật thú rừng vào nuôi sống ở trong nơi này. Nghe Dược Thiên Sầu nói, nơi này cũng phân chia ngày đêm như ở thế giới bên ngoài.
Bạch Hồ cúi người xuống ngắt một cánh hoa dại, đưa lên mũi ngửi hương thơm thật lâu. Bên tai không ngừng ríu rít tiếng chim chóc gọi nhau, nàng kìm lòng không được, đưa mắt nhìn quanh, hiển nhiên Bạch Hồ đã rất thích nơi này.
Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm leng keng, ngoảnh mặt nhìn lại, thì thấy Dược Thiên Sầu đang dùng kiếm, cắt một khối cự thạch. Bạch Hồ nhẹ nhàng bước tới hỏi: "Sầu đệ, đang làm cái gì vậy?"
"Làm quan tài cho sư phụ." Nói xong, trường kiếm trong tay lại vung lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bạch Hồ nhíu mày: "Đưa thanh kiếm cho ta."
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Cảm tạ hào ý của tỷ, nhưng thạch quan của sư phụ, chính đệ tử thân truyền làm vẫn tốt hơn." Dứt lời, hắn trèo lên mặt khối cự thạch, tiếp tục đinh đinh đang đang.
Bạch Hồ nhăn mày, biết hắn muốn bày tỏ lòng hiếu kính với sư phụ. Nhưng với tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu, đến khi nào thì mới đục xong thạch quan cho sư phụ hắn đây?
Bạch Hồ bất đắc dĩ, vươn tay vào trong túi hương bên hông mang ra một bộ sáo thủ hơi ngăm đen, cẩn thận nói: "Đón lấy!"
Dược Thiên Sầu vung tay tiếp nhận, nghi ngờ nói: "Cái gì đây?"
Bạch Hồ thản nhiên giải thích: "Hồ tộc chúng ta vốn thường ở trong hang động. Đây là pháp bảo của tiền bối trong tộc truyền xuống, tên sợi Xuyên Sơn Trảo. Một khi đeo nó lên tay, đất đá cứng rắn nhường nào đều vô pháp ngăn cản. Nó còn có tác dụng cảm ứng mạch linh khí dưới lòng đất. Bởi vậy, trong hang động của Hồ tộc chúng ta đều là nơi có linh khí dày đặc. Sau khi đệ đeo nó lên tay, rót chân khí vào thì có thể sử dụng."
: Sáo thủ là đôi gang tay.