Khi Văn Lan Phong tái xuất hiện thì trên không trung đã có thêm vô số Văn Lan Phong khác. Trong phạm vi chừng ngàn thước trên không trung cũng phủ kín thân ảnh.
Một trăm thân ảnh Văn Lan Phong trong tay cầm theo Cự Ngân Kiếm, đồng loạt giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Bùi Phóng. Bầu không khí xung quanh, bỗng nhiên trở nên khẩn trương hơn. Bởi vì ai cũng đã nhìn ra, Văn Lan Phong đang muốn chủ động tấn công.
"Không phải huyễn ảnh đâu!" Bên dưới có người kinh hô nói: "Là ngự khí hóa hình! Tu vi của Văn Lan Phong đã đạt tới cảnh giới ngự khí hóa hình. Đây chính là pháp thuật tiên gia ở trong truyền thuyết ah."
Đôi ma nhãn của Yến Truy Tinh lóe lên, hắn cũng đã nhìn ra, một trăm thân ảnh Văn Lan Phong này, đều không phải huyễn ảnh, mà dường như tất cả đều là thực thể. Bất quá cùng thực thể bản tôn nhiều ít vẫn có chút khác biệt. Hắn không khỏi quay đầu nhìn sang nói: "Băng tiền bối, như thế nào gọi là ngự khí hóa hình?"
Băng Thành Tử đưa mắt nhìn chằm chằm lên không trung. Theo sau mới lắc đầu giải thích: "Đây không phải ngự khí hóa hình. Mà đây chính là Phân Kiếm Thuật ở trong Thiên Tầm Kiếm Quyết. Nghe nói luyện tới đỉnh phong, thì có thể phân hóa ra thành một ngàn thân ảnh cùng lúc tấn cồng. Cái tên Thiên Tầm Kiếm Quyết cũng chính bởi vậy mà thành. Xem ra, Vãn Lan Phong vẫn còn chưa luyện đến cảnh giới kia rồi."
Yến Truy Tinh nha một tiếng. Đám người xung quanh nghe xong thì mới hóa giải được nỗi nghi vấn ở trong lòng mình. Cả đám tiếp tục ngẳng đầu nhìn lên không trung, trong lòng âm thầm cười khểnh, quả nhiên đúng là báo ứng không sai. Lúc trước sáu người cùng nhau vây cồng một mình Văn Lan Phong. Đảo mắt một cái, Văn Lan Phong liền đã hóa ra trăm người ăn miếng ứả miếng.
"Bùi Phóng, ngươi mau chóng quyết định đi, bản thân ta không chờ được thêm nữa đâu." Một trăm thân ảnh Văn Lan Phong đồng thời uy hiếp nói. Thanh âm hòa tấu vang vọng bốn phía xung quanh. Tựa như đang có một trăm người nói chuyện binh thường.
"Văn Lan Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng." Bùi Phóng vừa nói vừa nâng Lam Nhan Yêu Đao trong tay lên. Đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra bản thân mình đã bị chân khí của đối phương phong tỏa đường lui. Nếu như muốn đào tẩu, chỉ sợ cũng khó lòng mà thoát nổi trong tay của Văn Lan Phong. Dù sao tu vi giữa song phương cũng hơn kém nhau quá nhiều.
Âm Bách Khang cùng Hồ Trường Thọ âm thầm nhìn nhau trao đổi bằng mắt. Hai người bọn hắn, đều đang chờ xem Bùi Phóng sẽ diễn ra cái trò gì.
Nhưng Thích Cửu Quân trong lòng thì lại đứng ngồi không yên. Bùi Phóng đứng ở đâu không đứng, cư nhiên lại cố tình đứng ở ngay gần phía mình. Lúc này bản thân hắn cũng nằm trong phạm vi bao vây của Vãn Lan Phong. Giúp hay không giúp Bùi Phóng, quả thực là một cái vấn đề đau đầu.
Bùi Phóng vừa nói xong, thì một trăm thân ảnh của Văn Lan Phong, bất chợt liền nhòe đi, tiêu thất ở ngay trong tầm mắt của chúng nhân! Rốt cuộc đã xuất thủ rồi.
Chúng nhân căng mắt ra nhìn chằm chằm lên không trung, quan khán tình huống bất ngờ phát sinh. Thích Cửu Quân đồng dạng cũng không dám chần chừ, theo bản năng thuấn di đến bên cạnh đám người u Dương Đạt.
Bùi Phóng có thể sống cho đến ngày hôm nay, thì hắn cũng không phải là cái thứ bỏ
Đi. Dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, Lam Nhan Yêu Đao trong tay bất thình lình tàn xuất ra lam quang xanh biếc, nhanh chóng bành trướng lên, hóa thành một chuôi cương đao khổng lồ, đường kính dài chừng hơn mười thước, hung hăng chém ra.
"Oanh." Thanh âm đao kiếm đối chọi nhau, sinh ra một tiếng nổ vang vọng đất trời.
Trải qua một chiêu giao thủ này, trong lòng Bùi Phóng đại định. Tuy rằng hai tay bị chấn rung lên, khí huyết nhộn nhạo, nhưng hắn phát giác ra, đối phương cũng chẳng có gì đặc biệt. Đều không phải là không thể ngăn cản như trong tưởng tượng. Chỉ cần mình chống đỡ qua thêm vài chiêu, những người khác hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bất quá hắn đã cao hứng hơi sớm. Bởi vì Văn Lan Phong lúc này không chỉ có một cái phân thân mà thôi.
"Sưu" Một tiếng xé gió vang lên, ngay tiếp theo là bóng ảnh thứ hai.., thứ ba.., thứ tư... Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Sau khi chống đỡ qua thêm vài chiêu. Bùi Phóng chẳng những hai tay không ngừng run rẩy, mà ngay cả da đầu cũng có chút lạnh buốt. Bởi vì hắn đã nhìn ra, khi hắn đánh tan một cái phân thân của Văn Lan Phong, thì lại sẽ có một cái phân thân khác xuất hiện công kích đến.
Dựa vào tu vi của Bùi Phóng, hiển nhiên là có thể chống đỡ được một trăm cái phân thân công kích. Nhưng nếu muốn duy trì xuống dưới, thì cũng là không đủ khả năng.
Tần suất phân thân của Văn Lan Phong phát động công kích càng lúc càng nhanh. Khiến cho Bùi Phóng phải tiêu hao rất nhiều chân khí. Hiểu rõ bản thân không thể cầm cự lâu hơn được nữa. Vì thế hắn quát lớn một tiếng: "Huyền Diệu Lam Nhan."
Ngay sau đó, thân hình mập mạp của Bùi Phóng liền xoay tròn ở trên không trung. Hai tay nắm chặt Lam Nhan Yêu Đao, theo quán tính xoay tròn chém ra những tia lam quang hung mãnh. Lúc này hắn đã muốn liều mạng ứng phó với thế công kích liên miên bất tuyệt như mưa rền gió dữ của Văn Lan Phong quét đến.
Bùi Phóng cắn răng ngạnh kháng, chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Lúc này sắc mặt của hắn trông đã khó coi như thế nào. Nguyên bản khuôn mặt của hắn luôn hồng hào phương phi, nhưng hiện giờ đã trắng bệch như một tờ giấy. Thẳng đến lúc khóe miệng và cánh mũi chảy máu, hắn mới cảm thấy không ổn, tâm tinh có chút luống
Cuông.
Đánh đến nước này, muốn tìm ra khe hở chạy trốn là không thể nào. Thế công của Văn Lan Phong liên miên không dứt, sâm nghiêm dọa người. Khiến cho hắn phải liều mạng bảo hộ toàn thân, không dám buông lỏng cảnh giác.
Dùng ma nhãn chứng kiến cảnh tượng này. Yến Truy Tinh không khỏi sợ hãi nói: "Băng tiền bối, thất khiếu của Bùi Phóng đang chảy máu. Dường như đã thụ thương, sợ rằng không thể duy trì lâu thêm được nữa..."
Chưa nói dứt lời, thì Yến Truy Tinh đã thầm kêu bất hảo. Nhưng nào ngờ, Băng Thành Tử lại vui mừng nhìn hắn, truyền âm hỏi: "Ma nhãn của ngươi đã có bản lĩnh thần thông rồi sao?"
Yến Truy Tinh không muốn phơi bày thực lực. Cho nên chỉ mỉm cười, truyền âm đáp: "Hơi có chút thành tựu mà thôi, vẫn còn cách đại thành xa lắm!"
"Hảo!" Băng Thành Tử rất hài lòng, thỏa mãn phun ra một tiếng. Hắn cũng không
Hỏi thêm gì nữa, mà đưa mắt nhìn lên không trung, tiếp tục quan sát trận đấu.
"Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy lão tử chết hay sao?" Bùi Phóng vừa đánh vừa rống lên cầu cứu hai người. Trong ngữ khí mang theo diễn cảm nức nở, dường như đang rất nguy cập!
Nghe được thanh âm cầu cứu này, Thích Cửu Quân và u Dương Đạt không khỏi nhìn nhau, đang lẳng lặng truyền âm trao đổi. Bỗng nhiên xung quanh vang lên một tiếng "hừ" lạnh của Văn Lan Phong. Phảng phất như là đang nhắm vào hai người bọn hắn. Hai người cảnh giác nhìn lướt qua, đồng tử bỗng nhiên co rút, chỉ thấy quanh thân chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện hai trăm bóng ảnh phân thân của Văn Lan Phong, đang giương mắt hổ lên nhìn bọn hắn.
Hai người đứng ngây ra, không thể tưởng tượng nổi, Văn Lan Phong đang quyết chiến cùng Bùi Phóng. Thế nhưng lại vẫn có khả năng tách ra hai trăm phân thân, để đối phó với bọn hắn. Hai người tuy muốn xuất thủ bang trợ, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại, không dám xông lên.
Chúng nhân đứng bên dưới quan sát không khỏi "ồ" lên. Xem tinh huống này, Văn Lan Phong đối chiến cùng Bùi Phóng, hiển nhiên là chưa dùng hết sức. Nếu như tất cả số phân thân kia cùng nhau động thủ, thì Bùi Phóng sợ rằng sớm đã tiêu rồi.
Bùi Phóng tự nhiên cũng nhìn ra, tính mạng của mình đang như mành treo chuông. Bất quá bảo vệ táng mạng vẫn là quan trọng hơn, cho nên tiếp tục hô lớn: "Âm Bách Khang, Hồ Trường Thọ, mau đến đây giúp ta. Trong Lam Hành Cung của ta có hai quả trứng của Lam Yêu Thú. Ngày sau ta nguyện ý biếu không cho các ngươi."
Lời này vừa nói rạ, Âm Bách Khang cùng Hồ Trường Thọ hai mắt bừng sáng.
Chúng nhân ở phía dưới xôn xao thành một đoàn. Mọi người đều biết, Lam Yêu Thú không phải là yêu thú binh thường. Mà nó chính là dòng giống Linh Thú quý hiếm ở trong tu chân giới. Tại hành cung của Bùi Phóng đang nuôi một con, cũng chính là trấn sơn chi bảo, không nghĩ ra con thú kia lại có khả năng đẻ trứng.
Âm Bách Khang truyền âm cho Hồ Trường Thọ: "Một con Lam Yêu Thú trưởng thành còn mạnh hơn cả cao thủ Hóa Thần sơ kỳ. Tên Bùi Phóng kia quả nhiên là âm hiểm, Lam Yêu Thú có khả năng đẻ trứng, thế nhưng lại giấu giếm chúng ta."
Hồ Trường Xuân thâm ý liếc nhìn Âm Bách Khang. Đang muốn hồi âm thương thảo kế sách thì, đột nhiên phát hiện ra, quanh thân hai người bọn hắn, đồng dạng cũng xuất hiện hai trăm phân thân của Văn Lan Phong, đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Có vẻ như tùy thời đều có thể động thủ.
Hai người trong lòng không khỏi cành giác lên. Linh thú mặc dù trân quý, nhưng cũng không thể nào trân quý bằng tánh mạng của mình được. Lúc này bọn hắn đã không còn dám manh động, bởi tu vi của Văn Lan Phong quả thực là thâm sâu khó dò.
"Ha ha! Văn huynh, mọi người đều biết, chúng ta luôn luôn bất đồng quan điểm với Bùi Phóng mà!" Âm Bách Khang xấu hổ cười nói. Ý tứ phi thường đơn giản, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta sẽ không bao giờ đứng ra giúp hắn.
Bùi Phóng nghe Âm Bách Khang nói xong, thiếu chút nữa đã tức giận đến mức ói máu. Đúng lúc này trên tay truyền đến một cơn đau nhức. Bùi Phóng thầm kêu bất hảo, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Lam Nhan Yêu Đao đã rời khỏi tay, tầng tầng bóng ảnh theo bốn phương tám hướng, lao thẳng về phía người hắn..."
Khi Văn Lan Phong tái xuất hiện thì trên không trung đã có thêm vô số Văn Lan Phong khác. Trong phạm vi chừng ngàn thước trên không trung cũng phủ kín thân ảnh.
Một trăm thân ảnh Văn Lan Phong trong tay cầm theo Cự Ngân Kiếm, đồng loạt giương mắt lên nhìn chằm chằm vào Bùi Phóng. Bầu không khí xung quanh, bỗng nhiên trở nên khẩn trương hơn. Bởi vì ai cũng đã nhìn ra, Văn Lan Phong đang muốn chủ động tấn công.
"Không phải huyễn ảnh đâu!" Bên dưới có người kinh hô nói: "Là ngự khí hóa hình! Tu vi của Văn Lan Phong đã đạt tới cảnh giới ngự khí hóa hình. Đây chính là pháp thuật tiên gia ở trong truyền thuyết ah."
Đôi ma nhãn của Yến Truy Tinh lóe lên, hắn cũng đã nhìn ra, một trăm thân ảnh Văn Lan Phong này, đều không phải huyễn ảnh, mà dường như tất cả đều là thực thể. Bất quá cùng thực thể bản tôn nhiều ít vẫn có chút khác biệt. Hắn không khỏi quay đầu nhìn sang nói: "Băng tiền bối, như thế nào gọi là ngự khí hóa hình?"
Băng Thành Tử đưa mắt nhìn chằm chằm lên không trung. Theo sau mới lắc đầu giải thích: "Đây không phải ngự khí hóa hình. Mà đây chính là Phân Kiếm Thuật ở trong Thiên Tầm Kiếm Quyết. Nghe nói luyện tới đỉnh phong, thì có thể phân hóa ra thành một ngàn thân ảnh cùng lúc tấn cồng. Cái tên Thiên Tầm Kiếm Quyết cũng chính bởi vậy mà thành. Xem ra, Vãn Lan Phong vẫn còn chưa luyện đến cảnh giới kia rồi."
Yến Truy Tinh nha một tiếng. Đám người xung quanh nghe xong thì mới hóa giải được nỗi nghi vấn ở trong lòng mình. Cả đám tiếp tục ngẳng đầu nhìn lên không trung, trong lòng âm thầm cười khểnh, quả nhiên đúng là báo ứng không sai. Lúc trước sáu người cùng nhau vây cồng một mình Văn Lan Phong. Đảo mắt một cái, Văn Lan Phong liền đã hóa ra trăm người ăn miếng ứả miếng.
"Bùi Phóng, ngươi mau chóng quyết định đi, bản thân ta không chờ được thêm nữa đâu." Một trăm thân ảnh Văn Lan Phong đồng thời uy hiếp nói. Thanh âm hòa tấu vang vọng bốn phía xung quanh. Tựa như đang có một trăm người nói chuyện binh thường.
"Văn Lan Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng." Bùi Phóng vừa nói vừa nâng Lam Nhan Yêu Đao trong tay lên. Đưa mắt ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ra bản thân mình đã bị chân khí của đối phương phong tỏa đường lui. Nếu như muốn đào tẩu, chỉ sợ cũng khó lòng mà thoát nổi trong tay của Văn Lan Phong. Dù sao tu vi giữa song phương cũng hơn kém nhau quá nhiều.
Âm Bách Khang cùng Hồ Trường Thọ âm thầm nhìn nhau trao đổi bằng mắt. Hai người bọn hắn, đều đang chờ xem Bùi Phóng sẽ diễn ra cái trò gì.
Nhưng Thích Cửu Quân trong lòng thì lại đứng ngồi không yên. Bùi Phóng đứng ở đâu không đứng, cư nhiên lại cố tình đứng ở ngay gần phía mình. Lúc này bản thân hắn cũng nằm trong phạm vi bao vây của Vãn Lan Phong. Giúp hay không giúp Bùi Phóng, quả thực là một cái vấn đề đau đầu.
Bùi Phóng vừa nói xong, thì một trăm thân ảnh của Văn Lan Phong, bất chợt liền nhòe đi, tiêu thất ở ngay trong tầm mắt của chúng nhân! Rốt cuộc đã xuất thủ rồi.
Chúng nhân căng mắt ra nhìn chằm chằm lên không trung, quan khán tình huống bất ngờ phát sinh. Thích Cửu Quân đồng dạng cũng không dám chần chừ, theo bản năng thuấn di đến bên cạnh đám người u Dương Đạt.
Bùi Phóng có thể sống cho đến ngày hôm nay, thì hắn cũng không phải là cái thứ bỏ
Đi. Dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, Lam Nhan Yêu Đao trong tay bất thình lình tàn xuất ra lam quang xanh biếc, nhanh chóng bành trướng lên, hóa thành một chuôi cương đao khổng lồ, đường kính dài chừng hơn mười thước, hung hăng chém ra.
"Oanh." Thanh âm đao kiếm đối chọi nhau, sinh ra một tiếng nổ vang vọng đất trời.
Trải qua một chiêu giao thủ này, trong lòng Bùi Phóng đại định. Tuy rằng hai tay bị chấn rung lên, khí huyết nhộn nhạo, nhưng hắn phát giác ra, đối phương cũng chẳng có gì đặc biệt. Đều không phải là không thể ngăn cản như trong tưởng tượng. Chỉ cần mình chống đỡ qua thêm vài chiêu, những người khác hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bất quá hắn đã cao hứng hơi sớm. Bởi vì Văn Lan Phong lúc này không chỉ có một cái phân thân mà thôi.
"Sưu" Một tiếng xé gió vang lên, ngay tiếp theo là bóng ảnh thứ hai.., thứ ba.., thứ tư... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Sau khi chống đỡ qua thêm vài chiêu. Bùi Phóng chẳng những hai tay không ngừng run rẩy, mà ngay cả da đầu cũng có chút lạnh buốt. Bởi vì hắn đã nhìn ra, khi hắn đánh tan một cái phân thân của Văn Lan Phong, thì lại sẽ có một cái phân thân khác xuất hiện công kích đến.
Dựa vào tu vi của Bùi Phóng, hiển nhiên là có thể chống đỡ được một trăm cái phân thân công kích. Nhưng nếu muốn duy trì xuống dưới, thì cũng là không đủ khả năng.
Tần suất phân thân của Văn Lan Phong phát động công kích càng lúc càng nhanh. Khiến cho Bùi Phóng phải tiêu hao rất nhiều chân khí. Hiểu rõ bản thân không thể cầm cự lâu hơn được nữa. Vì thế hắn quát lớn một tiếng: "Huyền Diệu Lam Nhan."
Ngay sau đó, thân hình mập mạp của Bùi Phóng liền xoay tròn ở trên không trung. Hai tay nắm chặt Lam Nhan Yêu Đao, theo quán tính xoay tròn chém ra những tia lam quang hung mãnh. Lúc này hắn đã muốn liều mạng ứng phó với thế công kích liên miên bất tuyệt như mưa rền gió dữ của Văn Lan Phong quét đến.
Bùi Phóng cắn răng ngạnh kháng, chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Lúc này sắc mặt của hắn trông đã khó coi như thế nào. Nguyên bản khuôn mặt của hắn luôn hồng hào phương phi, nhưng hiện giờ đã trắng bệch như một tờ giấy. Thẳng đến lúc khóe miệng và cánh mũi chảy máu, hắn mới cảm thấy không ổn, tâm tinh có chút luống
Cuông.
Đánh đến nước này, muốn tìm ra khe hở chạy trốn là không thể nào. Thế công của Văn Lan Phong liên miên không dứt, sâm nghiêm dọa người. Khiến cho hắn phải liều mạng bảo hộ toàn thân, không dám buông lỏng cảnh giác.
Dùng ma nhãn chứng kiến cảnh tượng này. Yến Truy Tinh không khỏi sợ hãi nói: "Băng tiền bối, thất khiếu của Bùi Phóng đang chảy máu. Dường như đã thụ thương, sợ rằng không thể duy trì lâu thêm được nữa..."
Chưa nói dứt lời, thì Yến Truy Tinh đã thầm kêu bất hảo. Nhưng nào ngờ, Băng Thành Tử lại vui mừng nhìn hắn, truyền âm hỏi: "Ma nhãn của ngươi đã có bản lĩnh thần thông rồi sao?"
Yến Truy Tinh không muốn phơi bày thực lực. Cho nên chỉ mỉm cười, truyền âm đáp: "Hơi có chút thành tựu mà thôi, vẫn còn cách đại thành xa lắm!"
"Hảo!" Băng Thành Tử rất hài lòng, thỏa mãn phun ra một tiếng. Hắn cũng không
Hỏi thêm gì nữa, mà đưa mắt nhìn lên không trung, tiếp tục quan sát trận đấu.
"Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy lão tử chết hay sao?" Bùi Phóng vừa đánh vừa rống lên cầu cứu hai người. Trong ngữ khí mang theo diễn cảm nức nở, dường như đang rất nguy cập!
Nghe được thanh âm cầu cứu này, Thích Cửu Quân và u Dương Đạt không khỏi nhìn nhau, đang lẳng lặng truyền âm trao đổi. Bỗng nhiên xung quanh vang lên một tiếng "hừ" lạnh của Văn Lan Phong. Phảng phất như là đang nhắm vào hai người bọn hắn. Hai người cảnh giác nhìn lướt qua, đồng tử bỗng nhiên co rút, chỉ thấy quanh thân chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện hai trăm bóng ảnh phân thân của Văn Lan Phong, đang giương mắt hổ lên nhìn bọn hắn.
Hai người đứng ngây ra, không thể tưởng tượng nổi, Văn Lan Phong đang quyết chiến cùng Bùi Phóng. Thế nhưng lại vẫn có khả năng tách ra hai trăm phân thân, để đối phó với bọn hắn. Hai người tuy muốn xuất thủ bang trợ, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại, không dám xông lên.
Chúng nhân đứng bên dưới quan sát không khỏi "ồ" lên. Xem tinh huống này, Văn Lan Phong đối chiến cùng Bùi Phóng, hiển nhiên là chưa dùng hết sức. Nếu như tất cả số phân thân kia cùng nhau động thủ, thì Bùi Phóng sợ rằng sớm đã tiêu rồi.
Bùi Phóng tự nhiên cũng nhìn ra, tính mạng của mình đang như mành treo chuông. Bất quá bảo vệ táng mạng vẫn là quan trọng hơn, cho nên tiếp tục hô lớn: "Âm Bách Khang, Hồ Trường Thọ, mau đến đây giúp ta. Trong Lam Hành Cung của ta có hai quả trứng của Lam Yêu Thú. Ngày sau ta nguyện ý biếu không cho các ngươi."
Lời này vừa nói rạ, Âm Bách Khang cùng Hồ Trường Thọ hai mắt bừng sáng.
Chúng nhân ở phía dưới xôn xao thành một đoàn. Mọi người đều biết, Lam Yêu Thú không phải là yêu thú binh thường. Mà nó chính là dòng giống Linh Thú quý hiếm ở trong tu chân giới. Tại hành cung của Bùi Phóng đang nuôi một con, cũng chính là trấn sơn chi bảo, không nghĩ ra con thú kia lại có khả năng đẻ trứng.
Âm Bách Khang truyền âm cho Hồ Trường Thọ: "Một con Lam Yêu Thú trưởng thành còn mạnh hơn cả cao thủ Hóa Thần sơ kỳ. Tên Bùi Phóng kia quả nhiên là âm hiểm, Lam Yêu Thú có khả năng đẻ trứng, thế nhưng lại giấu giếm chúng ta."
Hồ Trường Xuân thâm ý liếc nhìn Âm Bách Khang. Đang muốn hồi âm thương thảo kế sách thì, đột nhiên phát hiện ra, quanh thân hai người bọn hắn, đồng dạng cũng xuất hiện hai trăm phân thân của Văn Lan Phong, đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Có vẻ như tùy thời đều có thể động thủ.
Hai người trong lòng không khỏi cành giác lên. Linh thú mặc dù trân quý, nhưng cũng không thể nào trân quý bằng tánh mạng của mình được. Lúc này bọn hắn đã không còn dám manh động, bởi tu vi của Văn Lan Phong quả thực là thâm sâu khó dò.
"Ha ha! Văn huynh, mọi người đều biết, chúng ta luôn luôn bất đồng quan điểm với Bùi Phóng mà!" Âm Bách Khang xấu hổ cười nói. Ý tứ phi thường đơn giản, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta sẽ không bao giờ đứng ra giúp hắn.
Bùi Phóng nghe Âm Bách Khang nói xong, thiếu chút nữa đã tức giận đến mức ói máu. Đúng lúc này trên tay truyền đến một cơn đau nhức. Bùi Phóng thầm kêu bất hảo, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Lam Nhan Yêu Đao đã rời khỏi tay, tầng tầng bóng ảnh theo bốn phương tám hướng, lao thẳng về phía người hắn..."