Ờ trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ người nhà còn có chút chân tình, những quan hệ khác không nói đến tình nghĩa gì, ở tại tu chân giới chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Từ sau khi tu luyện ma công, hắn càng có tâm tính tự tư tự lợi, dần dần biến thành lạnh lùng, càng không tin những thứ tình cảm này.
Nhưng chuyện đã phát sinh hôm nay, đã cho hắn chấn động thật lớn. Nhất là hành động vĩ đại liều minh dụ địch của lão lục, đã làm ứái tim băng lãnh của hắn gợn lên nhiệt huyết sôi trào. Môn phái này từ trên xuống dưới, mặc dù không phải cha con, nhưng còn hơn cha con ruột, tuy không phải huynh đệ, nhưng còn hơn huynh đệ một thịt. Cử động vì huynh đệ hi sinh tính mạng, hiếm thấy! Kích động nhân tâm!
Tiếng đánh nhau kịch liệt tàn khốc xa xa, không biết hiện tại lão lục phải thừa thụ bị bao nhiêu người vây công.
Lão thất tính tình ngay thẳng, thoạt nhìn giống như một người thô lỗ tùy tiện, nhưng lúc này lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ, còn ôm chặt miệng minh. Lão ngũ nhắm hai mắt, sau gáy dụng lực đè ép lên vách núi, nước mắt tràn xuống không tiếng động. Man Hổ đã cắn môi mình tuôn máu!
Nghe động tĩnh bên ngoài, liếc mắt nhìn sư huynh đệ ba người, đôi môi Yến Truy Trinh mún chặt chỉ còn lại như sợi chỉ, cơ mặt không ngừng trừu động, thiếu chút nữa áp chế không được tình tự của chính mình. Loại tình huống này, đừng nói là từ sau khi tu luyện ma công, dù là trước khi tu luyện ma công, cũng chưa từng có.
"Sưu SƯU..." Lại nghe thêm một trận thanh âm phi hành xẹt quaừên đỉnh đầu. Lập tức liền không còn động tĩnh, chỉ còn tiếng đánh nhau truyền đến xa xa, phỏng chừng là trận thanh âm cuối cùng, những ai nên đến đều đã đến.
"Từ hôm nay trở đi, thù của lão nhị và lão lục, chính là mối thù của ta." Yến Truy Tinh nhổ ra từng chữ, ánh mắt dị thường băng lãnh...
"Lúc này còn không đi, thì đợi đến bao giờ!" Man Hổ khẽ quát một tiếng, quyết định thật nhanh đẩy mấy người ra ngoài, bốn người lủi đi thật nhanh.
Bên dưới tên lệnh vừa bốc lên, lúc này đã hoàn toàn rối loạn. Bất quá chỉ trong chốc lát, lại vọt tới mấy nhóm người, giống như ong vỡ tổ tràn vào khu rừng phía dưới. Tràng diện vô cùng náo nhiệt, những cây cổ thụ che trời ngã xuống từng tảng lớn...
"Đại sư bá, ngăn cản người của Thiên Hạ thương hội!"
"Ngăn trở những người khác cho ta!"
"Là tạ, nhìn thấy rõ rồi hãy động thủ."
Một bên này không muốn cho một bên khác đi đầu, mà một bên khác lại muốn tranh đi trước. Người đi tới trước lập tức động thủ, sau đó người sau đi tới lại không phân rõ trạng huống, nghe được đồng môn kêu gọi, cũng không chút do đự giúp tay. Kết quả hiện trường càng đánh càng thảm liệt, đã biến thành tràng diện hỗn chiến, nhìn đồng môn từng người ngã xuống, tất cả mọi người đều đã giết đỏ cả mắt, chỉ cần có người xẹt qua bên cạnh, nhận ra là người xa lạ, buông tay liền xuất sát chiêu.
Không may mắn nhất chính là người của Thiên Hạ thương hội, nhân số bọn họ tuy rằng nhiều, nhưng hầu như bị thế lực các nơi vây công.
Bởi vì Thiên Hạ thương hội dẫn đầu xuất thủ ngăn cản người khác, mà đồng môn những người đó sau khi tới, thấy người một nhà đang đánh với người của Thiên Hạ thương hội, lại không biết ai là Yến Truy Tinh, còn tưởng là Thiên Hạ thương hội đã bắt được người, đến đây vốn có ý định cướp người, không cần nói nhiều, đánh!
Lại có thế lực khác chạy tới, thấy mọi người hầu như chỉ động thủ với Thiên Hạ thương hội, cũng cho rằng Thiên Hạ thương hội đã đắc thủ. Mọi người đang cướp người, chúng ta cũng cướp! Đánh! Sau đó lại có đồng môn chạy tới thấy như vậy, nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn, đồng môn đánh người dĩ nhiên không sai, đánh!
Vì vậy tràng diện thật giống như quả cầu tuyết, đã bất cứ giá nào. Tuy rằng đại đa số mọi người không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, thế nhưng chiều hướng cứ phát triển, ngẫu nhiên còn có người thanh tỉnh lại một chút muốn ngừng tay, nhưng căn bản là không ngừng lại được. Ngươi không động thủ thì có người động ngươi, ngươi muốn lủi lên trời lại có vài người đánh ngươi văng xuống dưới. Tượng đất cũng có ba phần tính nóng, gặp phải tình trạng này, không đánh thì bị đánh, ngoại trừ đánh còn có tuyển chọn khác nữa sao?
Mấy ngàn người hỗn chiến cùng một chỗ, tràng diện rất đồ sộ, chây tay bị gãy cụt nằm đầy mặt đất, máu tràn núi rừng đại địa. Phía sau lại có thêm đại lượng nhân thủ của thế lực khắp nơi lục tục chạy tới trợ chiến...
Trương Tôn Thánh dẫn theo mấy trăm người, ngày từ đầu là mục tiêu công kích của thế lực các nơi, lúc này đã tổn thất gần hết. Chính hắn đầy minh vết thương, tuy rằng không có gì trở ngại, nhưng vẫn bị rất nhiều người vây cuốn lấy. Về phần lão lục bị người bao vây tiễu trừ trước đó, hiện tại quỷ biết hắn ở nơi nào, đã không còn ai rảnh bận tâm, chính mình còn chưa xong thì làm gì còn rảnh bận tâm người khác, không muốn sống nữa thì còn nghĩ tới.
Pháp khí thả ra đủ loại quang hoa và màu sắc mê ly, tiếng vang va chạm kịch liệt, còn có tiếng kêu thảm thiết vang lên chung quanh, chưa từng dừng lại!
Hiện tại lão lục cũng đang hỗn chiến trong đám người, dựa vào tu vi không tệ, cũng không gặp đại sự gì lớn. Bất quá cũng có những vết thương nhỏ không ngừng, chủ yếu do công kích quá dày đặc, y phục trên người đã rách nát. Máu tươi vẩy ra chung quanh đã nhiễm trớt cả thân, đã sớm nhếch nhác dơ bẩn, quý nhận được hắn lại là ai.
Kỳ thực đánh tới loại tình trạng này, người đến người đi, đã hoa cả mắt. Ai lại phân được hắn là ai, Yến Truy Tinh sao? Ở đây có mấy người từng gặp qua Yến Truy Tinh, dù là người nhận thức lão lục, với quý hình dạng của hắn lúc này, lại ai có thể nhận ra? Cũng không cần phân biệt.
Đủ loại pháp khí phi kiếm bay tung liên tục, tiếng nổ vang loạn thất bát tao chấn đến lỗ tai vang lên ong ong, máu thịt bay ngang! Lão lục cũng phải trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới lại biến thành như vậy, đều đang làm gì? Mặc kệ, vốn tưởng rằng chính mình chết chắc rồi, đã có cơ hội bỏ chạy, còn ở lại chỗ này làm chi! Lão lục mượn cơ hội quan sát một phen, liền thối lui, vừa bay lên lập tức có năm sáu người hướng hắn động thủ, bức hắn rơi xuống đất, đủ loại công kích rối loạn lại lần nữa bao trùm đến.
Hắn rút kiếm cấp tốc điểm ra bốn phương tám hướng, kiểm khí mất trật tự bắn ra, chặn ngang công kích. Bên trên không thông, hắn liền cắn răng hướng ra ngoài mà đánh. Bởi vì từ thế tiến công vừa rồi có thể thấy được, những người tranh đấu trên bầu trời đều có tu vi cao, muốn đi lên không thật sự quá trắc trở, một người không có khả năng ứng phó nhiều cao thủ như vậy. Nên dựa vào tu vi của minh trốn từ dưới đất mới an toàn...
Bên trên dãy núi non trùng điệp ngay biên cảnh Tử Kinh quốc, một đám cao thủ Hóa Thần kỳ nghe được từ viễn phương truyền đến tiếng đánh nhau ù ù, cả đám sắc mặt âm tình bất định, nghe động tĩnh, ra vẻ tranh đấu đã tới hồi gay cấn, cũng không biết rốt cục đã như thế nào?
Mục đích mọi người ở lại chỗ này, chính là vì tạo áp lực cho lĩnh chủ thế lực khác, không cho hắn mạo muội nhúng tay.
Lúc này Âm Bách Khang lại có vẻ khí định thần nhàn, hí mắt nhìn chằm chằm những người từ bốn phương tám hướng không ngừng đi tới, trên mặt nhiều ít có chút ngạo khí. Những người này đại đa số đều là đệ tử Thiên Hạ thương hội, bình thường chẳng bao giờ bị triệu tập qua như vậy, đây là lần đầu tiên cường hãn biểu hiện thực lực của chính mình. Thế nhưng nuôi binh ngàn ngày, lúc này không cần thì đợi đến bao giờ!
Người của Thiên Hạ thương hội càng đến càng nhiều, không ít cao thủ Hóa Thần kỳ trên mặt đều biến sắc. Binh thường nói thế lực của Thiên Hạ thương hội rất lớn, mọi người cũng chỉ biết vậy mà thôi. Hôm nay thấy người không ngừng chạy tới, cho bọn họ tạo thành chấn động cường đại về thị giác, thế lực Thiên Hạ thương hội quả nhiên
Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: //truyenfull.vn/
Rất mạnh đại!
Tất cả mọi người biết, đây chỉ là số người ở gần bên chạy đến, nếu thêm nhân thủ từ địa phương xa hơn kịp chạy tới, hẳn còn ở phía sau, thật không biết sẽ có bao nhiêu!
Hồ Trường Thọ đứng bên cạnh Âm Bách Khang ánh mắt lóe ra bất định, đột nhiên hai người hầu như song song quay đầu nhìn lại. Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, Bùi Phóng Ninh ba người đều cùng quay nhìn, Bùi Phóng Ninh bị chặt đứt một bàn tay, có chút hả hê cười nói: "Băng Thành Tử!"
Ba người nhìn nhau, nhiều ít có chút hưng phấn, tất cả đều không cần nói. Tu vi Băng Thành Từ cao tới đâu, lại làm sao có thể là đối thủ của nhiều Hóa Thần kỳ như vậy. Nếu Băng Thành Tử ngã xuống, kéo về lâu dài, ba người chiếm tiện nghi lớn nhất.
"Hưu..." âm thanh phi hành cao tốc chỉ có ai có được tu vi Hóa Thần hậu kỳ mới sản sinh truyền đến. Các Hóa Thần kỳ đều quay đầu nhìn lại, từ phương hướng xa xa chạy tới chính là một cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, ngoại trừ Băng Thành Tử còn có thể có ai.
Năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ không hẹn mà cùng bắn lên không trung, đứng thành hàng ngang, chặn lại lối đi. Âm Bách Khang dẫn đầu lên tiếng nói: "Băng huynh, sao lại vội vội vàng vàng như vậy, chúng ta đợi đã lâu, còn thỉnh tạm dừng gặp mặt một lát."
Phần thắng hắn lớn nhất, há có thể thả cho Băng Thành Tử đi qua lúc này, tự nhiên phải tìm lý do lưu lại Băng Thành Tử. Huống chi bốn người khác hiện tại cũng đứng cùng hắn, không cần phải sợ Băng Thành Tử.
"Tránh ra cho ta!" Người còn chưa tới, âm thanh phẫn nộ cuồn cuộn tràn qua, ánh mắt nhìn tới, có một điểm trắng đang cấp tốc bắn đi.
Bùi Phóng bị chặt đứt một bàn tay cạc cạc cười nói: "Băng Thành Tử, thức thời thì dừng lại cho ta, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."
Chút cự ly ấy, Băng Thành Tử hầu như liền đến trong nháy mắt, thế nhưng thấy hắn không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Mấy người biến sắc, còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền thấy Băng Thành Tử đang cấp tốc bay tới quát to: "Huyền âm Chưởng!" Lao thẳng về phía mấy người, song chưởng tung bay như điệp vũ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khí lãng dâng lên ngập trời, ôn độ trong không khí hạ thấp xuống băng điểm. Mấy người quá sợ hãi, chỉ thấy chưởng ảnh trong suốt tung bay khắp bầu trời hướng về bọn họ chạy chồm lao tới, mỗi một chưởng ảnh đều lớn như bàn ăn, có tới ba bốn trăm bàn tay. Trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt năm người...
Năm người lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới Băng Thành Tử nói động thủ liền động thủ, bên chúng ta có năm người a! Lá gan ngươi cũng thật lớn.
Chính bởi vì đánh giá thấp quyết tâm của Băng Thành Tử, năm người còn chưa kịp chuần bị, hết thảy hoảng sợ vội thuấn di né tránh. Nói giỡn sao, thực lực của Băng Thành Tử không thể nghi ngờ, ngoại trừ Văn Lan Phong kế tiếp chính là hắn.
Huống chi Huyền âm Chưởng dị thường thâm độc, chính là do Băng Thành Tử quanh năm ngồi trên Đại Tuyết Sơn hấp thu hàn khí ngàn năm mà luyện thành tuyệt chiêu sát thủ. Nếu dùng một lần thì hàn độc trong cơ thể liền ít đi, không đến vạn bất đắc dĩ, bình thường hắn sẽ không dùng, nói chung uy lực phi thường cường hãn. Nếu như trúng phải một hai chưởng, năm người phỏng chừng phải về nhà dưỡng thương ít nhất hai tháng, còn ở nơi này cướp cái rắm! Chưởng ảnh vừa mất, hàn khí băng lãnh vẫn còn như cũ. Chỉ thấy trên bầu trời quang lanh lảnh khởi lên một trận hoa tuyết, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe lên ngũ thải tân phân.
Năm người vừa tránh khai, liền thấy Băng Thành Tử mang theo một đạo hư ảnh trực tiếp xông quạ, còn thêm một con đại mãng xà màu trắng bay sát theo sau. Phía dưới có người kinh hô: "Là Quỷ Sơn linh thú Tuyết Giao, Băng Thành Tử mang theo cả nó đến!"
Ờ trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ người nhà còn có chút chân tình, những quan hệ khác không nói đến tình nghĩa gì, ở tại tu chân giới chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Từ sau khi tu luyện ma công, hắn càng có tâm tính tự tư tự lợi, dần dần biến thành lạnh lùng, càng không tin những thứ tình cảm này.
Nhưng chuyện đã phát sinh hôm nay, đã cho hắn chấn động thật lớn. Nhất là hành động vĩ đại liều minh dụ địch của lão lục, đã làm ứái tim băng lãnh của hắn gợn lên nhiệt huyết sôi trào. Môn phái này từ trên xuống dưới, mặc dù không phải cha con, nhưng còn hơn cha con ruột, tuy không phải huynh đệ, nhưng còn hơn huynh đệ một thịt. Cử động vì huynh đệ hi sinh tính mạng, hiếm thấy! Kích động nhân tâm!
Tiếng đánh nhau kịch liệt tàn khốc xa xa, không biết hiện tại lão lục phải thừa thụ bị bao nhiêu người vây công.
Lão thất tính tình ngay thẳng, thoạt nhìn giống như một người thô lỗ tùy tiện, nhưng lúc này lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ, còn ôm chặt miệng minh. Lão ngũ nhắm hai mắt, sau gáy dụng lực đè ép lên vách núi, nước mắt tràn xuống không tiếng động. Man Hổ đã cắn môi mình tuôn máu!
Nghe động tĩnh bên ngoài, liếc mắt nhìn sư huynh đệ ba người, đôi môi Yến Truy Trinh mún chặt chỉ còn lại như sợi chỉ, cơ mặt không ngừng trừu động, thiếu chút nữa áp chế không được tình tự của chính mình. Loại tình huống này, đừng nói là từ sau khi tu luyện ma công, dù là trước khi tu luyện ma công, cũng chưa từng có.
"Sưu SƯU..." Lại nghe thêm một trận thanh âm phi hành xẹt quaừên đỉnh đầu. Lập tức liền không còn động tĩnh, chỉ còn tiếng đánh nhau truyền đến xa xa, phỏng chừng là trận thanh âm cuối cùng, những ai nên đến đều đã đến.
"Từ hôm nay trở đi, thù của lão nhị và lão lục, chính là mối thù của ta." Yến Truy Tinh nhổ ra từng chữ, ánh mắt dị thường băng lãnh...
"Lúc này còn không đi, thì đợi đến bao giờ!" Man Hổ khẽ quát một tiếng, quyết định thật nhanh đẩy mấy người ra ngoài, bốn người lủi đi thật nhanh.
Bên dưới tên lệnh vừa bốc lên, lúc này đã hoàn toàn rối loạn. Bất quá chỉ trong chốc lát, lại vọt tới mấy nhóm người, giống như ong vỡ tổ tràn vào khu rừng phía dưới. Tràng diện vô cùng náo nhiệt, những cây cổ thụ che trời ngã xuống từng tảng lớn...
"Đại sư bá, ngăn cản người của Thiên Hạ thương hội!"
"Ngăn trở những người khác cho ta!"
"Là tạ, nhìn thấy rõ rồi hãy động thủ."
Một bên này không muốn cho một bên khác đi đầu, mà một bên khác lại muốn tranh đi trước. Người đi tới trước lập tức động thủ, sau đó người sau đi tới lại không phân rõ trạng huống, nghe được đồng môn kêu gọi, cũng không chút do đự giúp tay. Kết quả hiện trường càng đánh càng thảm liệt, đã biến thành tràng diện hỗn chiến, nhìn đồng môn từng người ngã xuống, tất cả mọi người đều đã giết đỏ cả mắt, chỉ cần có người xẹt qua bên cạnh, nhận ra là người xa lạ, buông tay liền xuất sát chiêu.
Không may mắn nhất chính là người của Thiên Hạ thương hội, nhân số bọn họ tuy rằng nhiều, nhưng hầu như bị thế lực các nơi vây công.
Bởi vì Thiên Hạ thương hội dẫn đầu xuất thủ ngăn cản người khác, mà đồng môn những người đó sau khi tới, thấy người một nhà đang đánh với người của Thiên Hạ thương hội, lại không biết ai là Yến Truy Tinh, còn tưởng là Thiên Hạ thương hội đã bắt được người, đến đây vốn có ý định cướp người, không cần nói nhiều, đánh!
Lại có thế lực khác chạy tới, thấy mọi người hầu như chỉ động thủ với Thiên Hạ thương hội, cũng cho rằng Thiên Hạ thương hội đã đắc thủ. Mọi người đang cướp người, chúng ta cũng cướp! Đánh! Sau đó lại có đồng môn chạy tới thấy như vậy, nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn, đồng môn đánh người dĩ nhiên không sai, đánh!
Vì vậy tràng diện thật giống như quả cầu tuyết, đã bất cứ giá nào. Tuy rằng đại đa số mọi người không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, thế nhưng chiều hướng cứ phát triển, ngẫu nhiên còn có người thanh tỉnh lại một chút muốn ngừng tay, nhưng căn bản là không ngừng lại được. Ngươi không động thủ thì có người động ngươi, ngươi muốn lủi lên trời lại có vài người đánh ngươi văng xuống dưới. Tượng đất cũng có ba phần tính nóng, gặp phải tình trạng này, không đánh thì bị đánh, ngoại trừ đánh còn có tuyển chọn khác nữa sao?
Mấy ngàn người hỗn chiến cùng một chỗ, tràng diện rất đồ sộ, chây tay bị gãy cụt nằm đầy mặt đất, máu tràn núi rừng đại địa. Phía sau lại có thêm đại lượng nhân thủ của thế lực khắp nơi lục tục chạy tới trợ chiến...
Trương Tôn Thánh dẫn theo mấy trăm người, ngày từ đầu là mục tiêu công kích của thế lực các nơi, lúc này đã tổn thất gần hết. Chính hắn đầy minh vết thương, tuy rằng không có gì trở ngại, nhưng vẫn bị rất nhiều người vây cuốn lấy. Về phần lão lục bị người bao vây tiễu trừ trước đó, hiện tại quỷ biết hắn ở nơi nào, đã không còn ai rảnh bận tâm, chính mình còn chưa xong thì làm gì còn rảnh bận tâm người khác, không muốn sống nữa thì còn nghĩ tới.
Pháp khí thả ra đủ loại quang hoa và màu sắc mê ly, tiếng vang va chạm kịch liệt, còn có tiếng kêu thảm thiết vang lên chung quanh, chưa từng dừng lại!
Hiện tại lão lục cũng đang hỗn chiến trong đám người, dựa vào tu vi không tệ, cũng không gặp đại sự gì lớn. Bất quá cũng có những vết thương nhỏ không ngừng, chủ yếu do công kích quá dày đặc, y phục trên người đã rách nát. Máu tươi vẩy ra chung quanh đã nhiễm trớt cả thân, đã sớm nhếch nhác dơ bẩn, quý nhận được hắn lại là ai.
Kỳ thực đánh tới loại tình trạng này, người đến người đi, đã hoa cả mắt. Ai lại phân được hắn là ai, Yến Truy Tinh sao? Ở đây có mấy người từng gặp qua Yến Truy Tinh, dù là người nhận thức lão lục, với quý hình dạng của hắn lúc này, lại ai có thể nhận ra? Cũng không cần phân biệt.
Đủ loại pháp khí phi kiếm bay tung liên tục, tiếng nổ vang loạn thất bát tao chấn đến lỗ tai vang lên ong ong, máu thịt bay ngang! Lão lục cũng phải trợn tròn mắt.
Không nghĩ tới lại biến thành như vậy, đều đang làm gì? Mặc kệ, vốn tưởng rằng chính mình chết chắc rồi, đã có cơ hội bỏ chạy, còn ở lại chỗ này làm chi! Lão lục mượn cơ hội quan sát một phen, liền thối lui, vừa bay lên lập tức có năm sáu người hướng hắn động thủ, bức hắn rơi xuống đất, đủ loại công kích rối loạn lại lần nữa bao trùm đến.
Hắn rút kiếm cấp tốc điểm ra bốn phương tám hướng, kiểm khí mất trật tự bắn ra, chặn ngang công kích. Bên trên không thông, hắn liền cắn răng hướng ra ngoài mà đánh. Bởi vì từ thế tiến công vừa rồi có thể thấy được, những người tranh đấu trên bầu trời đều có tu vi cao, muốn đi lên không thật sự quá trắc trở, một người không có khả năng ứng phó nhiều cao thủ như vậy. Nên dựa vào tu vi của minh trốn từ dưới đất mới an toàn...
Bên trên dãy núi non trùng điệp ngay biên cảnh Tử Kinh quốc, một đám cao thủ Hóa Thần kỳ nghe được từ viễn phương truyền đến tiếng đánh nhau ù ù, cả đám sắc mặt âm tình bất định, nghe động tĩnh, ra vẻ tranh đấu đã tới hồi gay cấn, cũng không biết rốt cục đã như thế nào?
Mục đích mọi người ở lại chỗ này, chính là vì tạo áp lực cho lĩnh chủ thế lực khác, không cho hắn mạo muội nhúng tay.
Lúc này Âm Bách Khang lại có vẻ khí định thần nhàn, hí mắt nhìn chằm chằm những người từ bốn phương tám hướng không ngừng đi tới, trên mặt nhiều ít có chút ngạo khí. Những người này đại đa số đều là đệ tử Thiên Hạ thương hội, bình thường chẳng bao giờ bị triệu tập qua như vậy, đây là lần đầu tiên cường hãn biểu hiện thực lực của chính mình. Thế nhưng nuôi binh ngàn ngày, lúc này không cần thì đợi đến bao giờ!
Người của Thiên Hạ thương hội càng đến càng nhiều, không ít cao thủ Hóa Thần kỳ trên mặt đều biến sắc. Binh thường nói thế lực của Thiên Hạ thương hội rất lớn, mọi người cũng chỉ biết vậy mà thôi. Hôm nay thấy người không ngừng chạy tới, cho bọn họ tạo thành chấn động cường đại về thị giác, thế lực Thiên Hạ thương hội quả nhiên
Rất mạnh đại!
Tất cả mọi người biết, đây chỉ là số người ở gần bên chạy đến, nếu thêm nhân thủ từ địa phương xa hơn kịp chạy tới, hẳn còn ở phía sau, thật không biết sẽ có bao nhiêu!
Hồ Trường Thọ đứng bên cạnh Âm Bách Khang ánh mắt lóe ra bất định, đột nhiên hai người hầu như song song quay đầu nhìn lại. Thích Cửu Quân, u Dương Đạt, Bùi Phóng Ninh ba người đều cùng quay nhìn, Bùi Phóng Ninh bị chặt đứt một bàn tay, có chút hả hê cười nói: "Băng Thành Tử!"
Ba người nhìn nhau, nhiều ít có chút hưng phấn, tất cả đều không cần nói. Tu vi Băng Thành Từ cao tới đâu, lại làm sao có thể là đối thủ của nhiều Hóa Thần kỳ như vậy. Nếu Băng Thành Tử ngã xuống, kéo về lâu dài, ba người chiếm tiện nghi lớn nhất.
"Hưu..." âm thanh phi hành cao tốc chỉ có ai có được tu vi Hóa Thần hậu kỳ mới sản sinh truyền đến. Các Hóa Thần kỳ đều quay đầu nhìn lại, từ phương hướng xa xa chạy tới chính là một cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, ngoại trừ Băng Thành Tử còn có thể có ai.
Năm vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ không hẹn mà cùng bắn lên không trung, đứng thành hàng ngang, chặn lại lối đi. Âm Bách Khang dẫn đầu lên tiếng nói: "Băng huynh, sao lại vội vội vàng vàng như vậy, chúng ta đợi đã lâu, còn thỉnh tạm dừng gặp mặt một lát."
Phần thắng hắn lớn nhất, há có thể thả cho Băng Thành Tử đi qua lúc này, tự nhiên phải tìm lý do lưu lại Băng Thành Tử. Huống chi bốn người khác hiện tại cũng đứng cùng hắn, không cần phải sợ Băng Thành Tử.
"Tránh ra cho ta!" Người còn chưa tới, âm thanh phẫn nộ cuồn cuộn tràn qua, ánh mắt nhìn tới, có một điểm trắng đang cấp tốc bắn đi.
Bùi Phóng bị chặt đứt một bàn tay cạc cạc cười nói: "Băng Thành Tử, thức thời thì dừng lại cho ta, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."
Chút cự ly ấy, Băng Thành Tử hầu như liền đến trong nháy mắt, thế nhưng thấy hắn không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Mấy người biến sắc, còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền thấy Băng Thành Tử đang cấp tốc bay tới quát to: "Huyền âm Chưởng!" Lao thẳng về phía mấy người, song chưởng tung bay như điệp vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Khí lãng dâng lên ngập trời, ôn độ trong không khí hạ thấp xuống băng điểm. Mấy người quá sợ hãi, chỉ thấy chưởng ảnh trong suốt tung bay khắp bầu trời hướng về bọn họ chạy chồm lao tới, mỗi một chưởng ảnh đều lớn như bàn ăn, có tới ba bốn trăm bàn tay. Trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt năm người...
Năm người lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới Băng Thành Tử nói động thủ liền động thủ, bên chúng ta có năm người a! Lá gan ngươi cũng thật lớn.
Chính bởi vì đánh giá thấp quyết tâm của Băng Thành Tử, năm người còn chưa kịp chuần bị, hết thảy hoảng sợ vội thuấn di né tránh. Nói giỡn sao, thực lực của Băng Thành Tử không thể nghi ngờ, ngoại trừ Văn Lan Phong kế tiếp chính là hắn.
Huống chi Huyền âm Chưởng dị thường thâm độc, chính là do Băng Thành Tử quanh năm ngồi trên Đại Tuyết Sơn hấp thu hàn khí ngàn năm mà luyện thành tuyệt chiêu sát thủ. Nếu dùng một lần thì hàn độc trong cơ thể liền ít đi, không đến vạn bất đắc dĩ, bình thường hắn sẽ không dùng, nói chung uy lực phi thường cường hãn. Nếu như trúng phải một hai chưởng, năm người phỏng chừng phải về nhà dưỡng thương ít nhất hai tháng, còn ở nơi này cướp cái rắm! Chưởng ảnh vừa mất, hàn khí băng lãnh vẫn còn như cũ. Chỉ thấy trên bầu trời quang lanh lảnh khởi lên một trận hoa tuyết, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe lên ngũ thải tân phân.
Năm người vừa tránh khai, liền thấy Băng Thành Tử mang theo một đạo hư ảnh trực tiếp xông quạ, còn thêm một con đại mãng xà màu trắng bay sát theo sau. Phía dưới có người kinh hô: "Là Quỷ Sơn linh thú Tuyết Giao, Băng Thành Tử mang theo cả nó đến!"