Giá tiền đúng là cao, thế nhưng nếu so với mạng sống mà nói, dù cao hơn cũng phải lấy cho ra. Hai ức thượng phẩm linh thạch nếu so ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng thực sự trong lòng nghẹn khuất vô cùng, sớm biết như vậy còn chạy tới đây tống tiền làm chi để còn mua nhục nhã...
"Chờ một chút!"
Mọi người bỗng nhiên cả kinh theo thanh âm nhìn lại, cả đám liền hết hồnẵ Ban đầu còn đang đau lòng với số tiền này, nhưng bây giờ lại lo lắng Ngưu Hữu Đức đổi ý. Chỉ thấy Ngưu Hữu Đức chỉ vào Bùi Phóng nói: "Hắn là dẫn đầu nói lớn tiếng, nhiễu thanh mộng của ta, cho nên hắn ngoại lệ phải tăng thêm một ức thượng phấm linh thạch. Những người khác thì không cần." Thật đúng là người hay gây sự, nhưng Dược Thiên Sầu tự nhiên có ý nghĩ riêng của hắn. Có chút người sao! Luôn thiếu bị thu thập, nhất là đám người này tâm địa đen tối, toàn là lão thành tinh. Nếu như ngươi làm như chưa từng có việc gì phát sinh, không công lại thả bọn hắn, như vậy bọn hắn trái lại sẽ hoài nghi trong lòng ngươi có quỷ, kết quả sẽ nhiều lần quay lại thử ngươi.
Đối với những người này, phải bảo trì sự cường thế bức bách thích họp, để cho bọn hắn sản sinh sự sợ hãi và áp lực. Không cho bọn hắn cơ hội suy nghĩ miên man. Phải bày ra tư thái cao, rất rõ ràng để cho bọn hắn hiểu được, ta còn lợi hại hơn các ngươi, ta tùy thời đều có thể lấy tính mạng các ngươi.
Ngươi càng từng bước bức bách, bọn hắn trái lại càng không dám trái ý ngươi. Đương nhiên, nếu muốn bức bách cũng phải có hạn độ. Không thể làm cho người ta chó cùng rứt giậu, vì vậy hắn chọn Bùi Phóng để giết gà dọa khỉ, vì vậy lúc này phải chọn kẻ nào dễ bị bức bách nhất, ngăn chặn ngay kẻ lợi hại nhất, tự nhiên sẽ có thể làm người khác hoảng sợ.
Về phần vì sao đòi bọn hắn mỗi người đưa ra hai ức thượng phẩm linh thạch, là bởi vì nhớ lại lúc Dược Thiên Sầu đang ở trên Huyền Huyền Đảo, từ thi thể ba người Hoắc Tông mình lấy ra mấy túi trữ vật, phát hiện có tới gần tám ức thượng phẩm linh thạch. Ra vẻ đám người Hoắc Tông mình ở trong lĩnh chủ chư quốc cũng có thế lực lớn nhất, bọn hắn có thể tùy thân mang theo nhiều tiền như vậy, những người kia khẳng định cũng không kém bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu tính theo binh quân, mỗi người phỏng chừng xuất ra hai ức cũng không có vấn đề gì. Dù sao những người này cũng không phải tu sĩ bình thường, đều là thổ tài chủ một phương. Tuy hai ức cũng là một con số khổng lồ, nhưng còn chưa tới mức làm cho những thổ tài chủ thương cân động cốt (tổn hại), cho nên bọn hắn sẽ bỏ tiền túi giữ mạng.
Bùi Phóng nghe được mình phải trả thêm một ức, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp. Cho dù mình có tiền, nhưng cũng không phải đồng tiền dễ kiếm, chỉ vì một câu nói buộc hắn phải đưa thêm một ức, dù sao ai cũng phải đau lòng, đây không phải một hai trăm vạn mà là tới một ức!
Người với người luôn khác nhau, Bùi Phóng vẫn là Bùi Phóng mà không phải là Âm Bách Khang, nếu như là Âm Bách Khang, sợ rằng còn có thể chủ động đưa ra thêm một ức.
Hơn nữa ngày sau còn có thể tìm thêm cơ hội tống tiền tới. Không sợ Ngưu Hữu Đức mở miệng, chỉ sợ Ngưu Hữu Đức không thu!
Thấy hắn còn đang do dự, Mộc Nương Tử đứng đối diện quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cau mày, gương mặt không chút biểu tình nói: "Từ mập mạp, ngươi không muốn?"
Bùi Phóng cả kinh, vội vàng cười nói: "Nguyện ý, nguyện ý!" Rất lưa loát lại chuyên gia, hắn dâng túi trữ vật bằng hai tay, thật đúng là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.
Mộc Nương Tử kiểm kê xong xuôi, lại đứng tới trước mặt Thích Cửu Quân, Thích Cửu Quân trầm mặc không nói đưa túi trữ vật, vì vậy kế tiếp đến u Dương Đạt...Ba người đứng ngay phía trước tự nhiên là người không may nhất, làm gương tốt cho những người phía sau phải đào tiền.
Trong lòng Dược Thiên Sầu mừng thầm. Đây là một tuyệt bút tài phú! Nhưng
Gương mặt hắn lại không chút biểu tình nói: "Thanh toán xong tiền thì cút cho ta. Đừng để ta thay đổi chủ ý sau đó hối hận."
Không cần hắn nói, ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đã sớm không còn muốn ở lại, Bùi Phóng gượng cười chắp tay cáo từ: "Hôm nay nhìn thấy Ngưu tiền bối quả thật tam sinh hữu hạnh. Chúng ta cáo từ!"
"Trước khi đi đều nghe rõ ràng cho ta, chuyện Tất Trường Xuân lưu lại bắt đầu do ta tiếp nhận. Ai muốn vi phạm quy định cũ, thì sẽ không còn cơ hội dễ nói chuyện như hôm nay." Dược Thiên Sầu vung tay áo, quát: "Cút!"
Ba người không nói gì gật đầu ứng tiếng, xám xịt bắn về phía chân trời thật nhanh bay đi.
Ba người bỏ tiền đã rời đi trước, những người khác làm gì còn dám tính tình, đều đã sớm chuần bị xong linh thạch, chờ Mộc Nương Tử tới lấy, người giao tiền xong cũng nhanh chân chạy trốn, ai cũng không dám dừng lâu. Quý biết tên Ngưu Hữu Đức luôn thay đổi thất thường này có thể đổi ý hay không. Vì vậy có người thậm chí còn chủ động tiến lên giao tiền sau đó nhanh chạy đi.
Người chung quanh càng lúc càng ít. Có chút người thậm chí bởi vì trên người không mang nhiều linh thạch như vậy lại càng hoảng sợ, mau nhanh tìm người vay mượn. Nếu như chậm trễ mọi người đi hết, tìm ai vay tiền? Đó sẽ là chết người a.
Không bao lâu, đám lĩnh chủ trong lòng mang kế hoạch nham hiềm mà đến nhưng không nhìn thấy náo nhiệt mà bọn hắn chờ mong. Trái lại mỗi người còn bị làm thịt, không chịu được chính là, móc ra tiền tặng không cho người mà còn phải nói lời cảm tạ với nữ nhân lấy tiền, thật làm sao chịu nổi! Kết quả là mình đầy tả tơi chạy mất không còn một bóng. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Nhìn bầu trời đã khôi phục thanh tĩnh, Dược Thiên Sầu đắc ý dương dương quay trở về phòng. Ngồi xuống đất, không bao lâu, liền thấy Mộc Nương Tử ôm một chiếc túi tiến đến, đặt ngay trước mặt hắn mở ra, lập tức lộ ra một đống túi trữ vật.
Mộc Nương Tử lòng mang kính ý nhìn Dược Thiên Sầu, thật sự vô cùng bội phục, nguyên lai tên của tiên sinh còn là Ngưu Hữu Đức, không ngờ lại nổi danh bên ngoài như thế. Có thể làm nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ hoảng sợ thành như vậy, có thể thấy được tu vi ần giấu có bao nhiêu lợi hại, trách không được có thể tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực.
Nàng vẫn cho rằng Dược Thiên Sầu cố ý ẩn tàng tu vi cao thâm, không biết là vì có nguyên nhân khác...
"Hôm nay ngươi trình diễn không tệ." Dược Thiên Sầu khen ngợi Mộc Nương Tử một câu, sau đó nhìn đống túi trữ vật chà xát tay hỏi: "Ờ đây tổng cộng có bao nhiêu?"
Mộc Nương Tử phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Tổng cộng là một trăm ba mươi ba người. Mỗi người ra hai ức, lại thêm tên mập mạp ra dư thêm một ức. Tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy ức thượng phẩm linh thạch."
"Oa ha ha!" Dược Thiên Sầu cười lên điên cuồng, lăn tới đống túi trữ vật, ôm thật nhiệt liệt, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, phát tài rồi!
Chức chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực thật là nghèo nha! Tất Trường Xuân ly khai không lưu lại dù là một viên linh thạch. Hôm nay chỉ một chút đã bạo phát. Hắn dựa lên đống túi trữ vật thật sự là vì sư phụ mà cảm thấy tiếc hận, bằng bản lĩnh của lão nhân gia, đến chư quốc chuyển một vòng, một nhà xao đi mười ức cũng không có vấn đề gì. Mấy trăm quốc gia đó là mấy ngàn ức nha! Thế nhưng sư phụ giữ mình quá trong sạch, bằng không hắn nối nghiệp phải trở thành thiên hạ đệ nhất thổ tài chủ mất rồi. Đáng tiếc a đáng tiếc!
Sau thoáng hưng phấn, Dược Thiên Sầu ngồi thẳng lại, nhìn chằm chằm đống túi trữ vật trước mắt lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc a đáng tiếc! Hơn ba trăm vị lĩnh chủ chỉ đến hơn một trăm vị. Nếu như toàn bộ đều đến, vậy sẽ phát đại tài rồi."
Mộc Nương Tử nhẹ giọng cười, thầm nghĩ, tiên sinh thật quá tham lam.
"Bất quá có nhiều như vậy cũng không tệ." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ túi trữ vật trước mặt nói: "Ngươi lấy một túi đi! Làm bà quản gia của Thuận Thiên Đảo, trên người làm
Sao không có tiền được chứ!"
Mộc Nưong Tử ngẩn ra, biết Dược Thiên Sầu nói chuyện không thể vi phạm, vì vậy cảm tạ tiện tay cầm một túi.
Sau đó Dược Thiên Sầu vung tay, đống túi trữ vật toàn bộ biến mất, đã tiến vào bảo khố của Bạch Tố Trinh bên trong ô Thác Châu.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến thanh âm phá không phi hành thật nhanh. Có người roi xuống Thuận Thiên Đảo, Mộc Nưong Tử cũng không cảm thấy gì, bởi vì nàng cho rằng bằng vào bản lĩnh của tiên sinh, còn có thứ gì không thể ứng phó?
Nhưng sắc mặt Dược Thiên Sầu chợt lo lắng, hắn lo lắng trong đám cao thủ Hóa Thần kỳ vừa rồi có phải có người nào nhìn ra mánh khóe nên quay lại tìm hắn tính sổ. Đang lo được lo mất, ngoài cửa đã xuất hiện một người. Cũng không phải người khác, chính là Lộng Trúc. Lộng Trúc vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, cà hai cùng song song ngây ngẩn cà người.
Dược Thiên Sầu sững sờ là vì kỳ quái vì sao Lộng Trúc lại chạy đến, chuyện của Quỳnh Hoa tiên tử nhanh như vậy đã giải quyết xong? Mà Lộng Trúc sững sờ là vì thấy Ngưu Hữu Đức, đầu tiên chợt hoảng sợ, sau đó mới nhớ tới Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu.
"Ngươi.., sao ngươi tới đây?" Dược Thiên Sầu vốn muốn hỏi hắn chuyện giữa hắn và Quỳnh Hoa tiên tử ra sao, nhưng nói đến bên miệng liền sửa lời.
Ánh mắt Lộng Trúc khựng lại trên người Mộc Nương Từ, ánh mắt chợt có chút sắc bén, thấy nàng và Dược Thiên Sầu ngồi gần nhau như vậy, nhiều ít có chút không vui. Đây không phải nghĩ hai người phát sinh quan hệ ám muội gì, mà là bởi vì lúc Tất Trường Xuân còn ở chỗ này, nữ nhân kia cũng không dám đi vào phòng, có phải Tất Trường Xuân ròi đi, nên trở nên vô pháp vô thiên?
Trong tiềm thức của Lộng Trúc, Thuận Thiên Đảo và ngôi nhà này đại biểu cho Tất Trường Xuân, không cho người khác khinh nhờn.
Mộc Nương Tử tự nhiên biết địa vị của Lộng Trúc tại Thuận Thiên Đảo không tầm thường, không coi là người ngoài, bị hắn nhìn có chút chột dạ, liền nhanh bò lên hưóng Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Tiên sinh, ta đi ra trước." Sau đó xoay người hạ thấp hành lễ với Lộng Trúc, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lộng Trúc lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Đừng đánh mất uy nghiêm chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực."
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Ta không có bản lĩnh lớn như vậy bảo trì uy nghiêm gì đó. Nếu không hiện tại ta đem vị trí chường hình sử giao lại cho ngươi."
"Đừng có nói lời thối tha ở chỗ này!" Lộng Trúc tức giận ngồi bên cạnh quan sát bốn phía, hồ nghi hỏi: "Đám người Bùi Phóng đâu? Lẽ nào không có tới?"
"Tới, vừa bị ta đánh đuổi không bao lâu." Dược Thiên Sầu đắc ý dào dạt nói.
"Ngươi đuổi bọn họ đi? Ít...Ách." Lộng Trúc hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ vào mặt Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi dùng thân phận Ngưu Hữu Đức làm họ hoảng sợ bỏ chạy? Vậy.., như vậy cũng được?"
"Ngươi đừng quản ta dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giải quyết được ván đề, đó là biện pháp tốt." Dược Thiên Sầu nói. Chuyện phát tài hắn tạm thời muốn bảo mật, bằng không chỉ sợ lão gia hỏa này lại xào trá mình.
Lộng Trúc hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu nói: "Xem ra do ta quá lo lắng, bất quá như vậy cũng được. Tốt, ít nhất sau khi tin tức Ngưu Hữu Đức tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực được truyền ra, trong đoạn thời gian ngắn sẽ không có người dám đến quấy rối Yêu Quỷ Vực. Ta cũng có thể lợi dụng thời gian này tranh thủ một chút...
Dược Thiên Sầu nghe vậy hiếu kỳ nói: "Tranh thủ làm gì?"
Lộng Trúc trầm mặc: "Ta chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian."
Giá tiền đúng là cao, thế nhưng nếu so với mạng sống mà nói, dù cao hơn cũng phải lấy cho ra. Hai ức thượng phẩm linh thạch nếu so ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng thực sự trong lòng nghẹn khuất vô cùng, sớm biết như vậy còn chạy tới đây tống tiền làm chi để còn mua nhục nhã...
"Chờ một chút!"
Mọi người bỗng nhiên cả kinh theo thanh âm nhìn lại, cả đám liền hết hồnẵ Ban đầu còn đang đau lòng với số tiền này, nhưng bây giờ lại lo lắng Ngưu Hữu Đức đổi ý. Chỉ thấy Ngưu Hữu Đức chỉ vào Bùi Phóng nói: "Hắn là dẫn đầu nói lớn tiếng, nhiễu thanh mộng của ta, cho nên hắn ngoại lệ phải tăng thêm một ức thượng phấm linh thạch. Những người khác thì không cần." Thật đúng là người hay gây sự, nhưng Dược Thiên Sầu tự nhiên có ý nghĩ riêng của hắn. Có chút người sao! Luôn thiếu bị thu thập, nhất là đám người này tâm địa đen tối, toàn là lão thành tinh. Nếu như ngươi làm như chưa từng có việc gì phát sinh, không công lại thả bọn hắn, như vậy bọn hắn trái lại sẽ hoài nghi trong lòng ngươi có quỷ, kết quả sẽ nhiều lần quay lại thử ngươi.
Đối với những người này, phải bảo trì sự cường thế bức bách thích họp, để cho bọn hắn sản sinh sự sợ hãi và áp lực. Không cho bọn hắn cơ hội suy nghĩ miên man. Phải bày ra tư thái cao, rất rõ ràng để cho bọn hắn hiểu được, ta còn lợi hại hơn các ngươi, ta tùy thời đều có thể lấy tính mạng các ngươi.
Ngươi càng từng bước bức bách, bọn hắn trái lại càng không dám trái ý ngươi. Đương nhiên, nếu muốn bức bách cũng phải có hạn độ. Không thể làm cho người ta chó cùng rứt giậu, vì vậy hắn chọn Bùi Phóng để giết gà dọa khỉ, vì vậy lúc này phải chọn kẻ nào dễ bị bức bách nhất, ngăn chặn ngay kẻ lợi hại nhất, tự nhiên sẽ có thể làm người khác hoảng sợ.
Về phần vì sao đòi bọn hắn mỗi người đưa ra hai ức thượng phẩm linh thạch, là bởi vì nhớ lại lúc Dược Thiên Sầu đang ở trên Huyền Huyền Đảo, từ thi thể ba người Hoắc Tông mình lấy ra mấy túi trữ vật, phát hiện có tới gần tám ức thượng phẩm linh thạch. Ra vẻ đám người Hoắc Tông mình ở trong lĩnh chủ chư quốc cũng có thế lực lớn nhất, bọn hắn có thể tùy thân mang theo nhiều tiền như vậy, những người kia khẳng định cũng không kém bao nhiêu.
Dược Thiên Sầu tính theo binh quân, mỗi người phỏng chừng xuất ra hai ức cũng không có vấn đề gì. Dù sao những người này cũng không phải tu sĩ bình thường, đều là thổ tài chủ một phương. Tuy hai ức cũng là một con số khổng lồ, nhưng còn chưa tới mức làm cho những thổ tài chủ thương cân động cốt (tổn hại), cho nên bọn hắn sẽ bỏ tiền túi giữ mạng.
Bùi Phóng nghe được mình phải trả thêm một ức, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp. Cho dù mình có tiền, nhưng cũng không phải đồng tiền dễ kiếm, chỉ vì một câu nói buộc hắn phải đưa thêm một ức, dù sao ai cũng phải đau lòng, đây không phải một hai trăm vạn mà là tới một ức!
Người với người luôn khác nhau, Bùi Phóng vẫn là Bùi Phóng mà không phải là Âm Bách Khang, nếu như là Âm Bách Khang, sợ rằng còn có thể chủ động đưa ra thêm một ức.
Hơn nữa ngày sau còn có thể tìm thêm cơ hội tống tiền tới. Không sợ Ngưu Hữu Đức mở miệng, chỉ sợ Ngưu Hữu Đức không thu!
Thấy hắn còn đang do dự, Mộc Nương Tử đứng đối diện quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cau mày, gương mặt không chút biểu tình nói: "Từ mập mạp, ngươi không muốn?"
Bùi Phóng cả kinh, vội vàng cười nói: "Nguyện ý, nguyện ý!" Rất lưa loát lại chuyên gia, hắn dâng túi trữ vật bằng hai tay, thật đúng là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.
Mộc Nương Tử kiểm kê xong xuôi, lại đứng tới trước mặt Thích Cửu Quân, Thích Cửu Quân trầm mặc không nói đưa túi trữ vật, vì vậy kế tiếp đến u Dương Đạt...Ba người đứng ngay phía trước tự nhiên là người không may nhất, làm gương tốt cho những người phía sau phải đào tiền.
Trong lòng Dược Thiên Sầu mừng thầm. Đây là một tuyệt bút tài phú! Nhưng
Gương mặt hắn lại không chút biểu tình nói: "Thanh toán xong tiền thì cút cho ta. Đừng để ta thay đổi chủ ý sau đó hối hận."
Không cần hắn nói, ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ đã sớm không còn muốn ở lại, Bùi Phóng gượng cười chắp tay cáo từ: "Hôm nay nhìn thấy Ngưu tiền bối quả thật tam sinh hữu hạnh. Chúng ta cáo từ!"
"Trước khi đi đều nghe rõ ràng cho ta, chuyện Tất Trường Xuân lưu lại bắt đầu do ta tiếp nhận. Ai muốn vi phạm quy định cũ, thì sẽ không còn cơ hội dễ nói chuyện như hôm nay." Dược Thiên Sầu vung tay áo, quát: "Cút!"
Ba người không nói gì gật đầu ứng tiếng, xám xịt bắn về phía chân trời thật nhanh bay đi.
Ba người bỏ tiền đã rời đi trước, những người khác làm gì còn dám tính tình, đều đã sớm chuần bị xong linh thạch, chờ Mộc Nương Tử tới lấy, người giao tiền xong cũng nhanh chân chạy trốn, ai cũng không dám dừng lâu. Quý biết tên Ngưu Hữu Đức luôn thay đổi thất thường này có thể đổi ý hay không. Vì vậy có người thậm chí còn chủ động tiến lên giao tiền sau đó nhanh chạy đi.
Người chung quanh càng lúc càng ít. Có chút người thậm chí bởi vì trên người không mang nhiều linh thạch như vậy lại càng hoảng sợ, mau nhanh tìm người vay mượn. Nếu như chậm trễ mọi người đi hết, tìm ai vay tiền? Đó sẽ là chết người a.
Không bao lâu, đám lĩnh chủ trong lòng mang kế hoạch nham hiềm mà đến nhưng không nhìn thấy náo nhiệt mà bọn hắn chờ mong. Trái lại mỗi người còn bị làm thịt, không chịu được chính là, móc ra tiền tặng không cho người mà còn phải nói lời cảm tạ với nữ nhân lấy tiền, thật làm sao chịu nổi! Kết quả là mình đầy tả tơi chạy mất không còn một bóng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nhìn bầu trời đã khôi phục thanh tĩnh, Dược Thiên Sầu đắc ý dương dương quay trở về phòng. Ngồi xuống đất, không bao lâu, liền thấy Mộc Nương Tử ôm một chiếc túi tiến đến, đặt ngay trước mặt hắn mở ra, lập tức lộ ra một đống túi trữ vật.
Mộc Nương Tử lòng mang kính ý nhìn Dược Thiên Sầu, thật sự vô cùng bội phục, nguyên lai tên của tiên sinh còn là Ngưu Hữu Đức, không ngờ lại nổi danh bên ngoài như thế. Có thể làm nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ hoảng sợ thành như vậy, có thể thấy được tu vi ần giấu có bao nhiêu lợi hại, trách không được có thể tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực.
Nàng vẫn cho rằng Dược Thiên Sầu cố ý ẩn tàng tu vi cao thâm, không biết là vì có nguyên nhân khác...
"Hôm nay ngươi trình diễn không tệ." Dược Thiên Sầu khen ngợi Mộc Nương Tử một câu, sau đó nhìn đống túi trữ vật chà xát tay hỏi: "Ờ đây tổng cộng có bao nhiêu?"
Mộc Nương Tử phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Tổng cộng là một trăm ba mươi ba người. Mỗi người ra hai ức, lại thêm tên mập mạp ra dư thêm một ức. Tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy ức thượng phẩm linh thạch."
"Oa ha ha!" Dược Thiên Sầu cười lên điên cuồng, lăn tới đống túi trữ vật, ôm thật nhiệt liệt, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, phát tài rồi!
Chức chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực thật là nghèo nha! Tất Trường Xuân ly khai không lưu lại dù là một viên linh thạch. Hôm nay chỉ một chút đã bạo phát. Hắn dựa lên đống túi trữ vật thật sự là vì sư phụ mà cảm thấy tiếc hận, bằng bản lĩnh của lão nhân gia, đến chư quốc chuyển một vòng, một nhà xao đi mười ức cũng không có vấn đề gì. Mấy trăm quốc gia đó là mấy ngàn ức nha! Thế nhưng sư phụ giữ mình quá trong sạch, bằng không hắn nối nghiệp phải trở thành thiên hạ đệ nhất thổ tài chủ mất rồi. Đáng tiếc a đáng tiếc!
Sau thoáng hưng phấn, Dược Thiên Sầu ngồi thẳng lại, nhìn chằm chằm đống túi trữ vật trước mắt lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc a đáng tiếc! Hơn ba trăm vị lĩnh chủ chỉ đến hơn một trăm vị. Nếu như toàn bộ đều đến, vậy sẽ phát đại tài rồi."
Mộc Nương Tử nhẹ giọng cười, thầm nghĩ, tiên sinh thật quá tham lam.
"Bất quá có nhiều như vậy cũng không tệ." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ túi trữ vật trước mặt nói: "Ngươi lấy một túi đi! Làm bà quản gia của Thuận Thiên Đảo, trên người làm
Sao không có tiền được chứ!"
Mộc Nưong Tử ngẩn ra, biết Dược Thiên Sầu nói chuyện không thể vi phạm, vì vậy cảm tạ tiện tay cầm một túi.
Sau đó Dược Thiên Sầu vung tay, đống túi trữ vật toàn bộ biến mất, đã tiến vào bảo khố của Bạch Tố Trinh bên trong ô Thác Châu.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến thanh âm phá không phi hành thật nhanh. Có người roi xuống Thuận Thiên Đảo, Mộc Nưong Tử cũng không cảm thấy gì, bởi vì nàng cho rằng bằng vào bản lĩnh của tiên sinh, còn có thứ gì không thể ứng phó?
Nhưng sắc mặt Dược Thiên Sầu chợt lo lắng, hắn lo lắng trong đám cao thủ Hóa Thần kỳ vừa rồi có phải có người nào nhìn ra mánh khóe nên quay lại tìm hắn tính sổ. Đang lo được lo mất, ngoài cửa đã xuất hiện một người. Cũng không phải người khác, chính là Lộng Trúc. Lộng Trúc vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, cà hai cùng song song ngây ngẩn cà người.
Dược Thiên Sầu sững sờ là vì kỳ quái vì sao Lộng Trúc lại chạy đến, chuyện của Quỳnh Hoa tiên tử nhanh như vậy đã giải quyết xong? Mà Lộng Trúc sững sờ là vì thấy Ngưu Hữu Đức, đầu tiên chợt hoảng sợ, sau đó mới nhớ tới Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu.
"Ngươi.., sao ngươi tới đây?" Dược Thiên Sầu vốn muốn hỏi hắn chuyện giữa hắn và Quỳnh Hoa tiên tử ra sao, nhưng nói đến bên miệng liền sửa lời.
Ánh mắt Lộng Trúc khựng lại trên người Mộc Nương Từ, ánh mắt chợt có chút sắc bén, thấy nàng và Dược Thiên Sầu ngồi gần nhau như vậy, nhiều ít có chút không vui. Đây không phải nghĩ hai người phát sinh quan hệ ám muội gì, mà là bởi vì lúc Tất Trường Xuân còn ở chỗ này, nữ nhân kia cũng không dám đi vào phòng, có phải Tất Trường Xuân ròi đi, nên trở nên vô pháp vô thiên?
Trong tiềm thức của Lộng Trúc, Thuận Thiên Đảo và ngôi nhà này đại biểu cho Tất Trường Xuân, không cho người khác khinh nhờn.
Mộc Nương Tử tự nhiên biết địa vị của Lộng Trúc tại Thuận Thiên Đảo không tầm thường, không coi là người ngoài, bị hắn nhìn có chút chột dạ, liền nhanh bò lên hưóng Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Tiên sinh, ta đi ra trước." Sau đó xoay người hạ thấp hành lễ với Lộng Trúc, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Lộng Trúc lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Đừng đánh mất uy nghiêm chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực."
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Ta không có bản lĩnh lớn như vậy bảo trì uy nghiêm gì đó. Nếu không hiện tại ta đem vị trí chường hình sử giao lại cho ngươi."
"Đừng có nói lời thối tha ở chỗ này!" Lộng Trúc tức giận ngồi bên cạnh quan sát bốn phía, hồ nghi hỏi: "Đám người Bùi Phóng đâu? Lẽ nào không có tới?"
"Tới, vừa bị ta đánh đuổi không bao lâu." Dược Thiên Sầu đắc ý dào dạt nói.
"Ngươi đuổi bọn họ đi? Ít...Ách." Lộng Trúc hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ vào mặt Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi dùng thân phận Ngưu Hữu Đức làm họ hoảng sợ bỏ chạy? Vậy.., như vậy cũng được?"
"Ngươi đừng quản ta dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giải quyết được ván đề, đó là biện pháp tốt." Dược Thiên Sầu nói. Chuyện phát tài hắn tạm thời muốn bảo mật, bằng không chỉ sợ lão gia hỏa này lại xào trá mình.
Lộng Trúc hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu nói: "Xem ra do ta quá lo lắng, bất quá như vậy cũng được. Tốt, ít nhất sau khi tin tức Ngưu Hữu Đức tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực được truyền ra, trong đoạn thời gian ngắn sẽ không có người dám đến quấy rối Yêu Quỷ Vực. Ta cũng có thể lợi dụng thời gian này tranh thủ một chút...
Dược Thiên Sầu nghe vậy hiếu kỳ nói: "Tranh thủ làm gì?"
Lộng Trúc trầm mặc: "Ta chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian."