Bích Uyển Quốc so với các quốc gia khác mà nói, thì mặc kệ người đương quyền là ai, ít nhất cũng không xảy ra tình cảnh ngoại quốc xâm lăng, cuộc sống của dân chúng cũng không quá khó khăn. Truy cứu nguyên nhân, tự nhiên là bởi vì sau lưng có lão tổ tông Văn Lan Phong trấn thủ, tạm thời chưa bị phường đạo tặc nhăm nhe nhòm ngó. Đương nhiên, nhân vật tầm cỡ Văn Lan Phong đối với dân chúng mà nói, thì họ cũng không biết hắn là ai. Cũng chỉ vài người trong lóp cao tầng Bích Uyển Quốc mới sáng tỏ mà thôi.
Nhưng hôm nay bởi vì hoàng để Bích Uyển Quốc băng hà, mà cả nước đều chìm ngập trong nỗi đau thương, nơi nơi tang trắng. Tuy rằng hoàng đế băng hà, nhưng quốc thể vẫn phải cần có người kế vị, vì thế thái tử Văn Hạo nhanh chóng đăng cơ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành tân hoàng của Bích Uyển Quốc.
Hiếu Tầm Cung, khắp nơi đều vang vọng thanh âm gào khóc thê lương. Trước quan tài của tiên hoàng, tân hoàng Văn Hạo cùng mẫu hậu đang quỳ vái. Phía sau là đám phi tần của tiên hoàng, mỗi người đều mang diễn cảm tang thương khóc lóc sướt mướt. Bất luận là có tưởng niệm tiên hoàng thật hay không, nhưng các nàng thương tâm chính là sự thật.
Nguyên vốn là hoàng hậu, nhưng hôm nay đã trở thành hoàng thái hậu, hai mắt sưng tấy, thoáng nhìn qua chiếc gối quỳ trống không bên tay trái, diễn cảm phẫn nộ khó có thể che giấu. Thêm nữa nàng đã quỳ quá lâu, nên khẽ lắc lư thân hình. Hoàng đế Văn Hạo nhanh tay đỡ nàng, lo lắng nói: "Mau thân cảm thấy mệt mỏi ư?"
Quan thái giám tư lễ đứng bên cạnh nào dám lãnh đạm, nhanh chân tiến đến nâng đỡ nói: "Hoàng thái hậu thân thể không khỏe, nô tài đưa thái hậu về nghỉ ngơi tạm thời."
Thế nhưng hoàng thái hậu lại quật cường đẩy hai người ra, nhìn chằm chằm xuống chiếc đệm quỳ bên cạnh, tức giận nói: "Thanh nhi đâu rồi? Đây là lúc nó giữ tròn đạo hiếu đối với tiên hoàng. Chẳng lẽ tính ham chơi của nó vẫn chưa thay đổi hay sao?"
Lúc này hoàng đế Văn Hạo thoáng liếc mắt nhìn quan thái giám. Quan thái giám cũng liền minh bạch rồi, đây là tân hoàng muốn che chở muội tử, vả lại cũng không muốn khiến cho hoàng thái hậu tức khí tổn thương ngọc thể. Vĩ thế bi thống nói: "Công chúa bởi vì tiên hoàng băng hà mà bi thương quá độ, tổn thương chính mình, không tiện ra ngoài quỳ lâu. Công chúa đang dưỡng thương ở Văn Thanh Cung, nhưng đã giữ tròn đạo hiếu. Đều không phải giống như thái hậu nghĩ đâu."
Hoàng thái hậu nghe vậy, diễn cảm phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất. Cướp lấy chính là một tia thần sắc lo lắng. Lúc này hoàng đế Văn Hạo quay sang nhìn quan thái giám, trầm giọng phân phó: "Đi xem công chúa thế nào, đừng để cho công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Tuân mệnh hoàng thượng!" Quan thái giám hoảng sợ, cung kính thối lui ra ngoài.
Văn Thanh Cung, trong tư thất của công chúa, lúc này đã thấy đồ tang màu trắng bị ném tán loạn xuống đất, còn kèm tháo yếm đào của nữ nhân. Trên giường gấm bên cạnh truyền ra những thanh âm rên rỉ thở dốc, một nam một nữ đang trắng trợn quấn vào nhau. Nam nhân giữ cặp đùi ngọc trơn bóng, mà điên cuồng đẩy tới, thanh âm da thịt va chạm quanh quần ở khắp xung quanh phòng ngủ.
Sau cuộc mây mưa, nam nhân khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi ngã xuống bên giường, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt, lộ ra hình dáng không phải ai khác mà rõ ràng là Yến Truy Tinh, nữ nhân thần tình ửng hồng trải qua cơn triều cường lại chính là công chúa Văn Thanh của Bích Uyển Quốc...
Văn Thanh hai má ửng hồng còn chưa tiêu tán, đột nhiên lại khóc ồ lên, nhào vào người Yến Truy Tinh, vung đôi phấn quyền dùng sức đấm thùm thụp xuống lồng ngực của hắn. Yến Truy Tinh nhãn tình hờ hững, mặc cho nàng liều mạng đánh đập.
Đôi phấn quyền múa may dần dần vô lực. Văn Lan ngả đầu vào lòng Yến Truy Tinh, tê tâm liệt phế gào khóc: "Ngươi không phải là người.., ngươi không phải là người. Ta là nữ nhân phôi đản, ta là đứa con bất hiếu...Sao ta có thể cùng ngươi làm chuyện này trong khi..."
Sau khi triều cường qua đi, Văn Thanh đã giật mình bừng tỉnh, trong lòng dâng lên tâm tình mâu thuẫn thống khổ cùng cực.
Bên ngoài Văn Thanh Cung, quan thái giám vừa mới bước tới liền nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của Văn Thanh, hắn không khỏi cảm khái thầm nghĩ, quả nhiên nữ nhân thâm tình, không hổ là nữ nhi được thương yêu nhất của tiên hoàng. Đây mới chính là tiếng khóc chân tình phát ra từ nội tâm ah!
Đang muốn bước vào cửa Văn Thanh Cung, thì đột nhiên đám thị vệ vung tay ra ngăn cản. Quan thái giám tư lễ ngần người, theo sau liền quát lớn: "Ta phụng mệnh tân hoàng tới thăm công chúa, còn không lui ra."
Nào ngờ đối phương diễn cảm cứng rắn nói: "Công chúa thương tâm quá độ, không muốn gặp bất luận người nào, mời công công về cho!"
"lớn mật! Ngươi dám chống lại ý chỉ của hoàng thượng sao?" Quan thái giám lúc này đã phát hỏa, chính mình được hoàng thượng phái tới, cư nhiên còn có người dám đứng ra ngăn cản.
Thế nhưng đối phương quá mức to gan, không ngờ còn dám rút đao ra ngăn ở trước cửa. Một gẫ thị vệ trầm giọng nói: "Công chúa có lệnh, kẻ nào xông vào giết chết không tha."
Quan thái giám nhìn thấy đao phong liền sợ tới mức giật lùi về phía sau. Chỉ vào đám thị vệ nói: "Ngươi.., ngươi.., ngươi!"
Quan thái giám quả thực nghĩ không ra, phải chăng tên thị vệ này đầu đã ngấm nước rồi. Chẳng lẽ mệnh lệnh của công chúa và hoàng thượng bên nào lớn hơn đều không rõ ràng hay sao? Cuối cùng vẫn không có biện pháp, đành phải vung tay áo mà đi...
Yến Truy Tinh nằm trên giường đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đám thị vệ xung quanh Văn Thanh Cung đều bị hắn dùng ma nhãn khống chế tinh thân, cho nên hắn cũng không có gì mà phải lo lắng. Nhưng thấy sự tình vừa đi quá đà, đôi con ngươi vô cảm liền nhìn vào Văn Thanh đang nằm úp trên người mình khóc nức nở. Khẽ vươn tay đẩy nàng xuống giường, còn hắn thì định đứng lên.
Văn Thanh đang khóc ròng, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nhào tới, quỳ trên giường ôm chầm lấy Yến Truy Tinh. Yến Truy Tinh hờ hững nói: "Không phải ngươi mắng ta là cái thứ không phải người sao? Như thế nào còn muốn ôm ta?"
"Ta..." Văn Thanh khóe mắt phiếm hồng, liều mạng lắc đầu: "Ta sai rồi, ta không hề mắng ngươi.., ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi nơi nào không phải chuyện của ngươi, mau buông ra!" Yến Truy Tinh lạnh nhạt nói.
"Không buông." Văn Thanh dứt khoát càng ôm chặt hơn.
Năm xưa Văn Thanh nữ giả nam trang sơ ngộ Yến Truy Tinh, đã bị phong thái nho nhã của hắn thu hút, còn hơn đám vương công quý tộc xung quanh nàng không biết bao nhiêu lần. Nhưng từ sau khi vội vàng từ biệt, nàng tìm khắp cả Lan Thành mà vẫn
Không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Sau đó bởi vì đến tuổi dựng vợ gả chồng, tiên hoàng kiên quyết muốn tuyển chọn phò mã cho nàng. Bất quá Văn Thanh lấy hình bóng Yến Truy Tinh làm tiêu chí, đào thải rất nhiều người nhìn trúng ý nàng. Nhưng hôm nay khi nghe tin phụ hoàng băng hà, nàng đang thương tâm muốn chết thì Yến Truy Tinh lại thần kỳ xuất hiện ở trước mắt nàng. Điều này khiến cho nàng nhận định rằng phụ hoàng hiển linh, đang ở trên trời cao âm thầm xe duyên cho mình.
Song lần này Yến Truy Tinh xuất hiện, lại giống như đã thay đổi thành một con người khác, tương xứng không bao lâu, liền cường ngạnh chiếm đoạt tấm thân xử nữ của nàng. Dường như lấy nàng để phát tiết nỗi hận trong lòng, không quan tâm đến nàng đang chết đi sống lại...
Nhưng bất kề nói như thế nào, oán cũng tốt mà hận cũng thế. Tấm thân này đã giao cho hắn rồi, đời này nàng liền quyết tâm phải làm nữ nhân của hắn. Nhưng lúc này thấy hắn dường như muốn bỏ nàng mà đi, nàng làm sao có thể buông tha cho hắn đi.
"Ta van cầu ngươi, ngươi đừng rời bỏ ta có được không?" Văn Thanh cả người trần truồng ôm chặt lấy Yến Truy Tinh, cảm thương nói.
Bất thình lình Yến Truy Tinh không hề báo trước mà đem nàng đè xuống giường, nắm lấy đôi chân thon dài, khom lưng hung hăng tiến vào nội thể của nàng. Lần này lực lượng rất lớn, khiến cho Văn Thanh như muốn hôn mê, tuy rằng đau đớn ngạt thở, nhưng nàng vẫn cắn răng mỉm cười nghênh đón mỗi lần thúc vào của hắn...
Mây mưa qua đi, Yến Truy Tinh im lặng nằm xuống, bên cạnh hắn, Văn Thanh cũng nằm im không hề nhúc nhích.
Thật lâu sau, Yến Truy Tinh mới lẳng lặng bước xuống giường. Phía sau liền truyền đến thanh âm hư nhược cầu xin của Văn Thanh: "Đừng bỏ rơi ta."
Yến Truy Tinh chậm rãi xoay người lại, chứng kiến Văn Thanh hai mắt vô thần thoáng hiện lên một tia khẩn cầu, cánh tay trắng muốt vô lực chới với. Đột nhiên tay nàng buông thõng xuống, hai mắt chậm rãi nhắm vào, đầu nghẹo sang một bên hôn mê đi.
Ánh mắt van xin khẩu cần kia, trong khoảnh khắc này đã chấn rung tinh thần của Yến Truy Tinh. Bỗng nhiên hắn hiếu ra, nguyên lai trên đời này không phải ai cũng muốn lợi dụng hắn, hay dồn hắn vào chỗ chết. Mà vẫn còn có một nữ nhân thương tâm vì hắn, muốn dựa vào bờ vai tìm một chút hơi ấm, mà không hề có bất kỳ tâm tư tạp niệm nào.
Lúc này mùi máu tươi thoáng tràn ngập gian phòng, Yến Truy Tinh diễn cảm băng sương đã hóa thành nhu hòa, đôi con ngươi mạnh mẽ co rút, ánh mắt rơi xuống hạ thể của nàng. Chỉ thấy máu tươi đỏ thắm đang chảy ra thành dòng, thấm xuống ga trải giường. Yến Truy Tinh thoáng rùng mình, lúng túng kinh hô: "Văn Thanh."
Theo sau đã kịp phản ứng, bước nhanh tới cứu người. Yến Truy Tinh lắc mình tới bên giường, nhanh như chóp điếm chỉ lên vài huyệt đạo trên người Văn Thanh, giúp nàng cầm máu. Sau khi máu ngừng chảy, lập tức đỡ Văn Thanh ngồi dậy, nhét một viên linh đan vào trong miệng của nàng, vòng ra sau lưng khoanh chân ngồi xuống, song chưởng dán lên lưng Văn Thanh, liều mạng rót ma nguyên lực giúp nàng khôi phục thân thể.
Có thể diêm vương chưa muốn lấy tính mạng của Văn Thanh, nên ngực nàng hơi phấp phồng, lại bắt đầu hô hấp. Lúc này Yến Truy Tinh mới buông song chưởng ra, khẽ ôm lấy Văn Lan Thanh, đá bay tấm đệm dính máu qua một bên, đặt nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Bích Uyển Quốc so với các quốc gia khác mà nói, thì mặc kệ người đương quyền là ai, ít nhất cũng không xảy ra tình cảnh ngoại quốc xâm lăng, cuộc sống của dân chúng cũng không quá khó khăn. Truy cứu nguyên nhân, tự nhiên là bởi vì sau lưng có lão tổ tông Văn Lan Phong trấn thủ, tạm thời chưa bị phường đạo tặc nhăm nhe nhòm ngó. Đương nhiên, nhân vật tầm cỡ Văn Lan Phong đối với dân chúng mà nói, thì họ cũng không biết hắn là ai. Cũng chỉ vài người trong lóp cao tầng Bích Uyển Quốc mới sáng tỏ mà thôi.
Nhưng hôm nay bởi vì hoàng để Bích Uyển Quốc băng hà, mà cả nước đều chìm ngập trong nỗi đau thương, nơi nơi tang trắng. Tuy rằng hoàng đế băng hà, nhưng quốc thể vẫn phải cần có người kế vị, vì thế thái tử Văn Hạo nhanh chóng đăng cơ kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành tân hoàng của Bích Uyển Quốc.
Hiếu Tầm Cung, khắp nơi đều vang vọng thanh âm gào khóc thê lương. Trước quan tài của tiên hoàng, tân hoàng Văn Hạo cùng mẫu hậu đang quỳ vái. Phía sau là đám phi tần của tiên hoàng, mỗi người đều mang diễn cảm tang thương khóc lóc sướt mướt. Bất luận là có tưởng niệm tiên hoàng thật hay không, nhưng các nàng thương tâm chính là sự thật.
Nguyên vốn là hoàng hậu, nhưng hôm nay đã trở thành hoàng thái hậu, hai mắt sưng tấy, thoáng nhìn qua chiếc gối quỳ trống không bên tay trái, diễn cảm phẫn nộ khó có thể che giấu. Thêm nữa nàng đã quỳ quá lâu, nên khẽ lắc lư thân hình. Hoàng đế Văn Hạo nhanh tay đỡ nàng, lo lắng nói: "Mau thân cảm thấy mệt mỏi ư?"
Quan thái giám tư lễ đứng bên cạnh nào dám lãnh đạm, nhanh chân tiến đến nâng đỡ nói: "Hoàng thái hậu thân thể không khỏe, nô tài đưa thái hậu về nghỉ ngơi tạm thời."
Thế nhưng hoàng thái hậu lại quật cường đẩy hai người ra, nhìn chằm chằm xuống chiếc đệm quỳ bên cạnh, tức giận nói: "Thanh nhi đâu rồi? Đây là lúc nó giữ tròn đạo hiếu đối với tiên hoàng. Chẳng lẽ tính ham chơi của nó vẫn chưa thay đổi hay sao?"
Lúc này hoàng đế Văn Hạo thoáng liếc mắt nhìn quan thái giám. Quan thái giám cũng liền minh bạch rồi, đây là tân hoàng muốn che chở muội tử, vả lại cũng không muốn khiến cho hoàng thái hậu tức khí tổn thương ngọc thể. Vĩ thế bi thống nói: "Công chúa bởi vì tiên hoàng băng hà mà bi thương quá độ, tổn thương chính mình, không tiện ra ngoài quỳ lâu. Công chúa đang dưỡng thương ở Văn Thanh Cung, nhưng đã giữ tròn đạo hiếu. Đều không phải giống như thái hậu nghĩ đâu."
Hoàng thái hậu nghe vậy, diễn cảm phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất. Cướp lấy chính là một tia thần sắc lo lắng. Lúc này hoàng đế Văn Hạo quay sang nhìn quan thái giám, trầm giọng phân phó: "Đi xem công chúa thế nào, đừng để cho công chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Tuân mệnh hoàng thượng!" Quan thái giám hoảng sợ, cung kính thối lui ra ngoài.
Văn Thanh Cung, trong tư thất của công chúa, lúc này đã thấy đồ tang màu trắng bị ném tán loạn xuống đất, còn kèm tháo yếm đào của nữ nhân. Trên giường gấm bên cạnh truyền ra những thanh âm rên rỉ thở dốc, một nam một nữ đang trắng trợn quấn vào nhau. Nam nhân giữ cặp đùi ngọc trơn bóng, mà điên cuồng đẩy tới, thanh âm da thịt va chạm quanh quần ở khắp xung quanh phòng ngủ.
Sau cuộc mây mưa, nam nhân khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi ngã xuống bên giường, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt, lộ ra hình dáng không phải ai khác mà rõ ràng là Yến Truy Tinh, nữ nhân thần tình ửng hồng trải qua cơn triều cường lại chính là công chúa Văn Thanh của Bích Uyển Quốc...
Văn Thanh hai má ửng hồng còn chưa tiêu tán, đột nhiên lại khóc ồ lên, nhào vào người Yến Truy Tinh, vung đôi phấn quyền dùng sức đấm thùm thụp xuống lồng ngực của hắn. Yến Truy Tinh nhãn tình hờ hững, mặc cho nàng liều mạng đánh đập. Nguồn:
Đôi phấn quyền múa may dần dần vô lực. Văn Lan ngả đầu vào lòng Yến Truy Tinh, tê tâm liệt phế gào khóc: "Ngươi không phải là người.., ngươi không phải là người. Ta là nữ nhân phôi đản, ta là đứa con bất hiếu...Sao ta có thể cùng ngươi làm chuyện này trong khi..."
Sau khi triều cường qua đi, Văn Thanh đã giật mình bừng tỉnh, trong lòng dâng lên tâm tình mâu thuẫn thống khổ cùng cực.
Bên ngoài Văn Thanh Cung, quan thái giám vừa mới bước tới liền nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế của Văn Thanh, hắn không khỏi cảm khái thầm nghĩ, quả nhiên nữ nhân thâm tình, không hổ là nữ nhi được thương yêu nhất của tiên hoàng. Đây mới chính là tiếng khóc chân tình phát ra từ nội tâm ah!
Đang muốn bước vào cửa Văn Thanh Cung, thì đột nhiên đám thị vệ vung tay ra ngăn cản. Quan thái giám tư lễ ngần người, theo sau liền quát lớn: "Ta phụng mệnh tân hoàng tới thăm công chúa, còn không lui ra."
Nào ngờ đối phương diễn cảm cứng rắn nói: "Công chúa thương tâm quá độ, không muốn gặp bất luận người nào, mời công công về cho!"
"lớn mật! Ngươi dám chống lại ý chỉ của hoàng thượng sao?" Quan thái giám lúc này đã phát hỏa, chính mình được hoàng thượng phái tới, cư nhiên còn có người dám đứng ra ngăn cản.
Thế nhưng đối phương quá mức to gan, không ngờ còn dám rút đao ra ngăn ở trước cửa. Một gẫ thị vệ trầm giọng nói: "Công chúa có lệnh, kẻ nào xông vào giết chết không tha."
Quan thái giám nhìn thấy đao phong liền sợ tới mức giật lùi về phía sau. Chỉ vào đám thị vệ nói: "Ngươi.., ngươi.., ngươi!"
Quan thái giám quả thực nghĩ không ra, phải chăng tên thị vệ này đầu đã ngấm nước rồi. Chẳng lẽ mệnh lệnh của công chúa và hoàng thượng bên nào lớn hơn đều không rõ ràng hay sao? Cuối cùng vẫn không có biện pháp, đành phải vung tay áo mà đi...
Yến Truy Tinh nằm trên giường đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đám thị vệ xung quanh Văn Thanh Cung đều bị hắn dùng ma nhãn khống chế tinh thân, cho nên hắn cũng không có gì mà phải lo lắng. Nhưng thấy sự tình vừa đi quá đà, đôi con ngươi vô cảm liền nhìn vào Văn Thanh đang nằm úp trên người mình khóc nức nở. Khẽ vươn tay đẩy nàng xuống giường, còn hắn thì định đứng lên.
Văn Thanh đang khóc ròng, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nhào tới, quỳ trên giường ôm chầm lấy Yến Truy Tinh. Yến Truy Tinh hờ hững nói: "Không phải ngươi mắng ta là cái thứ không phải người sao? Như thế nào còn muốn ôm ta?"
"Ta..." Văn Thanh khóe mắt phiếm hồng, liều mạng lắc đầu: "Ta sai rồi, ta không hề mắng ngươi.., ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi nơi nào không phải chuyện của ngươi, mau buông ra!" Yến Truy Tinh lạnh nhạt nói.
"Không buông." Văn Thanh dứt khoát càng ôm chặt hơn.
Năm xưa Văn Thanh nữ giả nam trang sơ ngộ Yến Truy Tinh, đã bị phong thái nho nhã của hắn thu hút, còn hơn đám vương công quý tộc xung quanh nàng không biết bao nhiêu lần. Nhưng từ sau khi vội vàng từ biệt, nàng tìm khắp cả Lan Thành mà vẫn
Không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.
Sau đó bởi vì đến tuổi dựng vợ gả chồng, tiên hoàng kiên quyết muốn tuyển chọn phò mã cho nàng. Bất quá Văn Thanh lấy hình bóng Yến Truy Tinh làm tiêu chí, đào thải rất nhiều người nhìn trúng ý nàng. Nhưng hôm nay khi nghe tin phụ hoàng băng hà, nàng đang thương tâm muốn chết thì Yến Truy Tinh lại thần kỳ xuất hiện ở trước mắt nàng. Điều này khiến cho nàng nhận định rằng phụ hoàng hiển linh, đang ở trên trời cao âm thầm xe duyên cho mình.
Song lần này Yến Truy Tinh xuất hiện, lại giống như đã thay đổi thành một con người khác, tương xứng không bao lâu, liền cường ngạnh chiếm đoạt tấm thân xử nữ của nàng. Dường như lấy nàng để phát tiết nỗi hận trong lòng, không quan tâm đến nàng đang chết đi sống lại...
Nhưng bất kề nói như thế nào, oán cũng tốt mà hận cũng thế. Tấm thân này đã giao cho hắn rồi, đời này nàng liền quyết tâm phải làm nữ nhân của hắn. Nhưng lúc này thấy hắn dường như muốn bỏ nàng mà đi, nàng làm sao có thể buông tha cho hắn đi.
"Ta van cầu ngươi, ngươi đừng rời bỏ ta có được không?" Văn Thanh cả người trần truồng ôm chặt lấy Yến Truy Tinh, cảm thương nói.
Bất thình lình Yến Truy Tinh không hề báo trước mà đem nàng đè xuống giường, nắm lấy đôi chân thon dài, khom lưng hung hăng tiến vào nội thể của nàng. Lần này lực lượng rất lớn, khiến cho Văn Thanh như muốn hôn mê, tuy rằng đau đớn ngạt thở, nhưng nàng vẫn cắn răng mỉm cười nghênh đón mỗi lần thúc vào của hắn...
Mây mưa qua đi, Yến Truy Tinh im lặng nằm xuống, bên cạnh hắn, Văn Thanh cũng nằm im không hề nhúc nhích.
Thật lâu sau, Yến Truy Tinh mới lẳng lặng bước xuống giường. Phía sau liền truyền đến thanh âm hư nhược cầu xin của Văn Thanh: "Đừng bỏ rơi ta."
Yến Truy Tinh chậm rãi xoay người lại, chứng kiến Văn Thanh hai mắt vô thần thoáng hiện lên một tia khẩn cầu, cánh tay trắng muốt vô lực chới với. Đột nhiên tay nàng buông thõng xuống, hai mắt chậm rãi nhắm vào, đầu nghẹo sang một bên hôn mê đi.
Ánh mắt van xin khẩu cần kia, trong khoảnh khắc này đã chấn rung tinh thần của Yến Truy Tinh. Bỗng nhiên hắn hiếu ra, nguyên lai trên đời này không phải ai cũng muốn lợi dụng hắn, hay dồn hắn vào chỗ chết. Mà vẫn còn có một nữ nhân thương tâm vì hắn, muốn dựa vào bờ vai tìm một chút hơi ấm, mà không hề có bất kỳ tâm tư tạp niệm nào.
Lúc này mùi máu tươi thoáng tràn ngập gian phòng, Yến Truy Tinh diễn cảm băng sương đã hóa thành nhu hòa, đôi con ngươi mạnh mẽ co rút, ánh mắt rơi xuống hạ thể của nàng. Chỉ thấy máu tươi đỏ thắm đang chảy ra thành dòng, thấm xuống ga trải giường. Yến Truy Tinh thoáng rùng mình, lúng túng kinh hô: "Văn Thanh."
Theo sau đã kịp phản ứng, bước nhanh tới cứu người. Yến Truy Tinh lắc mình tới bên giường, nhanh như chóp điếm chỉ lên vài huyệt đạo trên người Văn Thanh, giúp nàng cầm máu. Sau khi máu ngừng chảy, lập tức đỡ Văn Thanh ngồi dậy, nhét một viên linh đan vào trong miệng của nàng, vòng ra sau lưng khoanh chân ngồi xuống, song chưởng dán lên lưng Văn Thanh, liều mạng rót ma nguyên lực giúp nàng khôi phục thân thể.
Có thể diêm vương chưa muốn lấy tính mạng của Văn Thanh, nên ngực nàng hơi phấp phồng, lại bắt đầu hô hấp. Lúc này Yến Truy Tinh mới buông song chưởng ra, khẽ ôm lấy Văn Lan Thanh, đá bay tấm đệm dính máu qua một bên, đặt nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.