Bạch quang đột nhiên thiểm tới, một vòng trăng sáng đột nhiên biến mất, Đại Minh Luân nhàn nhạt nói: "Vi Xuân Thu, ngươi cho ta là bài biện sao?"
Vi Xuân Thu vung lên hai tay áo, mạnh mẽ trấn định, chân đã lún dưới đất, sau đó cả người nhảy ra, chỉ vào Phượng Cửu Như trừng mắt nói: "Đại Minh Luân, tên vương bát đản này phái người đến phá phách cướp đoạt Thiên Hạ thương hội ngươi mặc kệ, trái lại xuất thủ đối với ta, đây là quy củ của thương hội liên minh?"
Hai tay áo Đại Minh Luân phủ ở trước bụng, đạm nhiên nói: "Nếu ngươi muốn chính mình giải quyết, hà tất còn muốn nháo cho ta đi ra?"
Vi Xuân Thu rướn cổ, còn muốn cãi cọ, lại bị Dược Thiên Sầu lách tới kéo lại, chỉ thấy Dược Thiên Sầu chỉ vào khe rãnh hiện trên mặt đất, đau lòng nói: "Ta chiêu ai chọc ai vậy, mới thành lập Thiên Hạ thương hội lại luôn có người tới quấy rối, người ta Tuyệt Tình cung chạy tới nháo thì cũng thôi, ngươi cũng theo nháo cái gì? Cả mặt đất đang lành lặn bị ngươi làm biến thành như vậy, tiền chữa trị ngươi đào ra sao?"
Thần tình Vi Xuân Thu cứng đờ, ngạc nhiên nói: "Hiện tại đã đến lúc nào rồi, ngươi còn quan tâm chút tiền ấy?"
Mọi người cũng không biết nói gì, Dược Thiên Sầu trợn mắt nói: "Nếu không phải vì tiền, ta còn cố sức thành lập thương hội này làm gi?"
Đúng lúc này, đoàn người vây xem trên không trung một trận rối loạn, có mấy bóng người rơi xuống đất hiện thân, không phải là ai khác, chính là đại biểu của Vạn Cổ Thông bốn môn phái là Vạn Linh và đám người Đỗ Khai Nhân mang theo đệ tử cùng đến.
"Di! Thiên Hạ thương hội khai trương thế nào lại kinh động đến Đại Minh Luân chấp chưởng?" Đỗ Khai Nhân kinh ngạc nói, cũng dẫn đầu chặp tay hành lễ, lời này của hắn cũng không phải giả vờ kinh ngạc, mà là thực sự không nghĩ tới lại kinh động cả chấp chưởng của thương hội liên minh chạy đến. Những người khác cũng đi theo hành lễ, nhưng sau đó lại bị thi thể phơi trên mặt đất hấp dẫn, mấy người mới tới đều thần tình phức tạp đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu.
Đại Minh Luân khẽ gật đầu thăm hỏi: "Bốn nhà các ngươi đến làm gì, chẳng lẽ đến đây chúc mừng Thiên Hạ thương hội khai trương?"
Đỗ Khai Nhân đại biểu trả lời: "Chấp chưởng minh giám, chúng ta chính là tới chúc mừng Thiên Hạ thương hội của Dược Thiên Sầu vừa khai trương." Mấy nhà khác cũng gật đầu xưng phải.
Lời này vừa nói ra, thần tình mọi người ở đây không đồng nhất. Đại Minh Luân bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, sắc mặt Phượng Cửu Nhu âm u sầm tối, mấy nhà này rõ ràng không cho hắn mặt mũi. Lúc này Dược Thiên Sầu chắp tay ha ha cười nói: "Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Thỉnh mấy vị vào bên trong, để xử lý xong việc tại đây, sau đó đáp tạ chư vị. Hồ Trường Thọ, Vũ Nam Thiên, mau tới chiêu đãi quý khách." Đang khi nói chuyện hắn cũng gật đầu chào mấy người Thủy Minh Thanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lời này nói có điểm giả, trong lòng mọi người biết rõ ràng, mấy người này không có khả năng không biết chuyện xảy ra ở đây. Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Thiên Hạ thương hội hôm nay khai trương, bỗng nhiên chạy tới mấy người không biết trời cao đất rộng chạy tới chỗ của ta phá phách cướp bóc, ta tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, lập tức áp dụng biện pháp phản chế. Ai biết mấy người này không chịu bị đánh, vì giữ mạng cái gì cũng khai ra hết, nguyên lai phía sau việc này có chủ mưu."
"Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành không ngờ lại phát sinh loại chuyện này?" Á Phu Tử nhìn Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Chủ mưu là ai? Ai có lá gan lớn như vậy? Quả thực không xem quy củ của thương hội liên minh vào trong mắt!"
Dược Thiên Sầu đưa ra ngũ trảo, đem một đầu người trên mặt đất nhiếp tới, nói:
"Người này nói, bọn họ đều do trưởng lão Phượng Cửu Như của Tuyệt Tình cung phái tới..."
"Nói bậy!" Phượng Cửu Như lập tức rít gào tự biện hộ: "Chặp chưởng đừng vội nghe hắn nói bậy, tên tiểu tử này đang cố ý vu hãm ta, ta căn bản không có làm chuyện như vậy."
Đại Minh Luân thản nhiên nói: "Nếu ngươi không có làm, vậy để cho người ta nói xong, thực sự không giả được, giả cũng không thật được, không ai có thể vu hãm ngươi." Hắn vừa nói, Phượng Cửu Như nhất thời không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng cầm đầu người tiếp tục nói: "Hắn nói, trưởng lão Phượng Cửu Như của Tuyệt Tình cung không chỉ làm chủ chuyện lần này, ngay lần trước khi Thiên Hạ thương hội nhận người có người nháo sự cũng do hắn làm chủ. Hắn còn nói, không chỉ như vậy, Phượng Cửu Như còn hướng các phái truyền tin cảnh cáo, uy hiếp các phái không được tới ủng hộ ngày khai trương của Thiên Hạ thương hội, muốn nhìn Thiên Hạ thương hội bị chê cười."
Vừa mới dứt lời, liền nghe Đỗ Khai Nhân liên tục cười nhạt nói: "Chuyện khác ta không biết, nhưng chuyện Phượng trưởng lão phái người truyền tin cảnh cáo thì Linh Tu môn xác nhận, điểm ấy ta có thể làm chứng, về phần có cảnh cáo môn phái khác hay không, vậy phải hỏi mọi người."
"Triêu Thiên cung cũng nhận được lời cành cáo của Phượng trưởng lão." Á Phu Tử nhàn nhạt nói.
Hỏa Luyện Thanh gật đầu nói: "Ly Hỏa cung cũng đồng dạng nhận được."
Vạn Linh ôm quyền cười nói: "Phượng trường lão cũng đồng dạng chiếu cố Vạn Cổ Thông chúng ta."
Những người này từng lời chen vào nói ra, đoàn người vây xem trên không nhất thời thổn thức liên tục, đây không thể nghi ngờ đều chứng minh mọi chuyện đều do Phượng Cửu Như làm, phỏng chừng lần này xem như Phượng Cửu Như không may. Phượng Cửu Như sắc mặt đại biến, chuyện hắn truyền tin cảnh cáo các phái xác thực là việc làm quá ngu xuẩn, trong lúc nhất thời rất khẩn trương, không khỏi len lén sắc mặt biểu tình biến hóa của Đại Minh Luân.
Vi Xuân Thu xoa tay nhìn chằm chằm Phượng Cửu Như cười nhạt, tuy rằng vẻ mặt Dược Thiên Sầu thành khần, nhưng trong lòng có chút hả hê, thầm nghĩ, đây là hạ tràng trêu chọc lão tử.
Nhưng ngoài sự dự liệu của mọi người chính là, Đại Minh Luân nhìn quanh mọi người nói: "Chuyện Phượng Cửu Như truyền tin uy hiếp các phái, ta cũng có nghe thấy, huống chi còn có nhiều người làm chứng như vậy, xem ra không phải giả. Các phái các ngươi và các thương hội mâu thuẫn chưa từng kết thúc qua, uy hiếp tới uy hiếp lui là chuyện rất bình thường, chỉ cần không trái với quy củ Mê Huyễn Tiên Thành, thương hội liên minh cũng không quản. Muốn xen vào quản phải là những người dám công khai làm trái quy củ, Dược Thiên Sầu!"
Dược Thiên Sầu còn đang suy nghĩ ý tứ của những lời này, bỗng nhiên nghe được hắn gọi mình, lúc này ôm quyền nói: "Tại!"
"Ngoại trừ người của Thiên Hạ thương hội, còn có ai nhìn thấy những kẻ đã chết này phá phách cướp đoạt bên trong Thiên Hạ thương hội hay không?" Đại Minh Luân hỏi.
Dược Thiên Sầu ngần ra, cảm giác có chút không quá thích hợp, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người ngoài làm nhân chứng cũng đã không còn kịp rồi, hắn cắn răng trả lời: "Ta cũng không biết còn có người ngoài nhìn thấy hay không, chỉ sợ có người nhìn thấy cũng vì sợ dâm uy của Tuyệt Tình cung, không dám đứng ra làm chứng."
Đại Minh Luân sụp mắt khe khẽ thở dài nói: "Nếu không có người ngoài làm
Chứng, vì sao ngươi còn muốn đem những người này giết chết? Dù cho lưu lại một người sống, cũng sẽ là nhân chứng chính xác. Hôm nay không gặp chứng nhân nào, lẽ nào còn muốn ta tin tưởng lời của Thiên Hạ thương hội hay sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cảm thấy hướng gió thay đổi, thần tình Phượng Cửu Như nhiều ít có chút mừng rỡ, chính hắn cũng không biết vị chấp chưởng thương hội liên minh này vì sao phải giúp chính mình, trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc, lẽ nào hắn và tông môn quan hệ không cạn?
Nói đến đây, giọng nói bình thản của Đại Minh Luân bỗng nhiên dần dần trở nên nghiêm khắc: "Sau này chuyện không có bằng chứng cũng đừng đem đến quấy rối ta, ta không phải phán quan đại công vô tư, không rảnh rỗi phân ai sai trái, nên làm như thế nào thương hội liên minh đều biết. Hiện tại đã có người kéo ta tới, ta cũng không thể cái gì cũng không làm mà trở lại, bởi vì hiện tại ta thấy chính là có người liên tiếp dám làm trái quy củ của thương hội liên minh...Dược Thiên Sầu! Lá gan ngươi thật lớn, liên tiếp hai lần giết người trong Mê Huyễn Tiên Thành, có phải không xem quy củ của thương hội liên minh vào trong mắt?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ, vốn đến xem Phượng Cửu Như không may, đám người Đỗ Khai Nhân ngây ngấn cả người, tinh thần Phượng Cửu Như run lên, chính hắn chưa từng nghĩ đến vừa đảo mắt mình đã chiếm thượng phong. Dược Thiên Sầu có chút trợn tròn mắt, kết cục vì sao lại biến thành như vậy? Lúc này hắn liền chặp tay biện giải nói: "Chặp chưởng minh giám, Thiên Hạ thương hội thầm nghĩ thành thành thật thật buôn bán, nhưng lại cứ gặp phải mây gió không ngừng, mắt thấy có người đánh giết lên trên đầu của Thiên Hạ thương hội, lẽ nào Thiên Hạ thương hội tự bảo vệ mình cũng không được sao?"
"Ta có nói không cho ngươi tự bảo vệ mình sao?" Đôi mắt trên gương mặt khô gầy của Đại Minh Luân lóe ra tinh mang, khí thế bức người nói: "Nơi này của ngươi có Vi Xuân Thu và Vân Bằng tọa trấn, đối phó với mấy tu sĩ Hóa Thần kỳ, có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy không? Chính ngươi cũng không nghĩ lưu lại bằng chứng có lợi, chẳng lẽ còn muốn thương hội liên minh phí sức lao động cho ngươi? Lẽ nào ngươi cho rằng thương hội liên minh mặc cho ngươi tày ý sai sử? Ngươi nghĩ trong Tiên giới có chuyện tốt như vậy hay không?"
Một phen nói khiến Dược Thiên Sầu không còn lời gì để nói, rốt cục hắn đã nhìn ra, trong lòng người ta đã sớm có quyết đoán. Mặc cho ngươi miệng lưỡi thế nào, người ta vẫn có thể lật tay thay đổi, thế cục nắm trong tay người ta, ngươi có giảng đạo lý thế nào cũng vô dụng. Người ta là dựa vào thực lực tuyệt đối, nói Dược Thiên Sầu ngươi làm sai, thì là ngươi sai, nói Phượng Cửu Như sai, khẳng định hắn cũng không thể đúng. Đây gọi là đi đường vương đạo, tất cả quý mị quỷ quái cũng không thể kham một kích.
Thế nhưng vì như vậy, Vi Xuân Thu cũng mặc kệ, quát lên: "Đại Minh Luân, theo lời ngươi nói như vậy, chúng ta tự bảo vệ mình giết người là phải chịu tội khó chạy thoát?"
Đại Minh Luân nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Xét thấy chuyện xảy ra lần này là có nguyên nhân, ta sẽ không truy cứu nữa. Thế nhưng..." Hai mắt đang khép hờ của hắn bỗng nhiên mở, tinh mang bắn ra bốn phía quét nhìn mọi người nói: "Lần sau nếu có người lại không nhìn quy củ của thương hội liên minh, ta mặc kệ ai đúng ai sai, nhất định trừng phạt nghiêm khắc không tha!"
Mọi người nghe vậy đều rùng mình, trong lòng Dược Thiên Sầu cười khổ, thật là lợi hại, chính mình và Phượng Cửu Như náo loạn nửa ngày cũng không ai chiếm được tiện nghi, làm cho mọi người lại kiến thức uy nghiêm của hắn, lại mượn cơ hội cảnh cáo kinh sợ mọi người.
Vi Xuân Thu vốn chuẩn bị tranh chấp với Đại Minh Luân một phen cũng không lời để nói, không nghĩ tới Đại Minh Luân nặng nề giơ cao, lại nhẹ nhàng buông xuống, làm hắn nghẹn một bụng nhưng không cỗ phát tiết. Lúc đầu kéo Đại Minh Luân tới để tính sổ với Phượng Cửu Như cũng không nói tiếp được...
Bạch quang đột nhiên thiểm tới, một vòng trăng sáng đột nhiên biến mất, Đại Minh Luân nhàn nhạt nói: "Vi Xuân Thu, ngươi cho ta là bài biện sao?"
Vi Xuân Thu vung lên hai tay áo, mạnh mẽ trấn định, chân đã lún dưới đất, sau đó cả người nhảy ra, chỉ vào Phượng Cửu Như trừng mắt nói: "Đại Minh Luân, tên vương bát đản này phái người đến phá phách cướp đoạt Thiên Hạ thương hội ngươi mặc kệ, trái lại xuất thủ đối với ta, đây là quy củ của thương hội liên minh?"
Hai tay áo Đại Minh Luân phủ ở trước bụng, đạm nhiên nói: "Nếu ngươi muốn chính mình giải quyết, hà tất còn muốn nháo cho ta đi ra?"
Vi Xuân Thu rướn cổ, còn muốn cãi cọ, lại bị Dược Thiên Sầu lách tới kéo lại, chỉ thấy Dược Thiên Sầu chỉ vào khe rãnh hiện trên mặt đất, đau lòng nói: "Ta chiêu ai chọc ai vậy, mới thành lập Thiên Hạ thương hội lại luôn có người tới quấy rối, người ta Tuyệt Tình cung chạy tới nháo thì cũng thôi, ngươi cũng theo nháo cái gì? Cả mặt đất đang lành lặn bị ngươi làm biến thành như vậy, tiền chữa trị ngươi đào ra sao?"
Thần tình Vi Xuân Thu cứng đờ, ngạc nhiên nói: "Hiện tại đã đến lúc nào rồi, ngươi còn quan tâm chút tiền ấy?"
Mọi người cũng không biết nói gì, Dược Thiên Sầu trợn mắt nói: "Nếu không phải vì tiền, ta còn cố sức thành lập thương hội này làm gi?"
Đúng lúc này, đoàn người vây xem trên không trung một trận rối loạn, có mấy bóng người rơi xuống đất hiện thân, không phải là ai khác, chính là đại biểu của Vạn Cổ Thông bốn môn phái là Vạn Linh và đám người Đỗ Khai Nhân mang theo đệ tử cùng đến.
"Di! Thiên Hạ thương hội khai trương thế nào lại kinh động đến Đại Minh Luân chấp chưởng?" Đỗ Khai Nhân kinh ngạc nói, cũng dẫn đầu chặp tay hành lễ, lời này của hắn cũng không phải giả vờ kinh ngạc, mà là thực sự không nghĩ tới lại kinh động cả chấp chưởng của thương hội liên minh chạy đến. Những người khác cũng đi theo hành lễ, nhưng sau đó lại bị thi thể phơi trên mặt đất hấp dẫn, mấy người mới tới đều thần tình phức tạp đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu.
Đại Minh Luân khẽ gật đầu thăm hỏi: "Bốn nhà các ngươi đến làm gì, chẳng lẽ đến đây chúc mừng Thiên Hạ thương hội khai trương?"
Đỗ Khai Nhân đại biểu trả lời: "Chấp chưởng minh giám, chúng ta chính là tới chúc mừng Thiên Hạ thương hội của Dược Thiên Sầu vừa khai trương." Mấy nhà khác cũng gật đầu xưng phải.
Lời này vừa nói ra, thần tình mọi người ở đây không đồng nhất. Đại Minh Luân bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, sắc mặt Phượng Cửu Nhu âm u sầm tối, mấy nhà này rõ ràng không cho hắn mặt mũi. Lúc này Dược Thiên Sầu chắp tay ha ha cười nói: "Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Thỉnh mấy vị vào bên trong, để xử lý xong việc tại đây, sau đó đáp tạ chư vị. Hồ Trường Thọ, Vũ Nam Thiên, mau tới chiêu đãi quý khách." Đang khi nói chuyện hắn cũng gật đầu chào mấy người Thủy Minh Thanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lời này nói có điểm giả, trong lòng mọi người biết rõ ràng, mấy người này không có khả năng không biết chuyện xảy ra ở đây. Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói: "Thiên Hạ thương hội hôm nay khai trương, bỗng nhiên chạy tới mấy người không biết trời cao đất rộng chạy tới chỗ của ta phá phách cướp bóc, ta tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ, lập tức áp dụng biện pháp phản chế. Ai biết mấy người này không chịu bị đánh, vì giữ mạng cái gì cũng khai ra hết, nguyên lai phía sau việc này có chủ mưu."
"Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành không ngờ lại phát sinh loại chuyện này?" Á Phu Tử nhìn Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Chủ mưu là ai? Ai có lá gan lớn như vậy? Quả thực không xem quy củ của thương hội liên minh vào trong mắt!"
Dược Thiên Sầu đưa ra ngũ trảo, đem một đầu người trên mặt đất nhiếp tới, nói:
"Người này nói, bọn họ đều do trưởng lão Phượng Cửu Như của Tuyệt Tình cung phái tới..."
"Nói bậy!" Phượng Cửu Như lập tức rít gào tự biện hộ: "Chặp chưởng đừng vội nghe hắn nói bậy, tên tiểu tử này đang cố ý vu hãm ta, ta căn bản không có làm chuyện như vậy."
Đại Minh Luân thản nhiên nói: "Nếu ngươi không có làm, vậy để cho người ta nói xong, thực sự không giả được, giả cũng không thật được, không ai có thể vu hãm ngươi." Hắn vừa nói, Phượng Cửu Như nhất thời không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng cầm đầu người tiếp tục nói: "Hắn nói, trưởng lão Phượng Cửu Như của Tuyệt Tình cung không chỉ làm chủ chuyện lần này, ngay lần trước khi Thiên Hạ thương hội nhận người có người nháo sự cũng do hắn làm chủ. Hắn còn nói, không chỉ như vậy, Phượng Cửu Như còn hướng các phái truyền tin cảnh cáo, uy hiếp các phái không được tới ủng hộ ngày khai trương của Thiên Hạ thương hội, muốn nhìn Thiên Hạ thương hội bị chê cười."
Vừa mới dứt lời, liền nghe Đỗ Khai Nhân liên tục cười nhạt nói: "Chuyện khác ta không biết, nhưng chuyện Phượng trưởng lão phái người truyền tin cảnh cáo thì Linh Tu môn xác nhận, điểm ấy ta có thể làm chứng, về phần có cảnh cáo môn phái khác hay không, vậy phải hỏi mọi người."
"Triêu Thiên cung cũng nhận được lời cành cáo của Phượng trưởng lão." Á Phu Tử nhàn nhạt nói.
Hỏa Luyện Thanh gật đầu nói: "Ly Hỏa cung cũng đồng dạng nhận được."
Vạn Linh ôm quyền cười nói: "Phượng trường lão cũng đồng dạng chiếu cố Vạn Cổ Thông chúng ta."
Những người này từng lời chen vào nói ra, đoàn người vây xem trên không nhất thời thổn thức liên tục, đây không thể nghi ngờ đều chứng minh mọi chuyện đều do Phượng Cửu Như làm, phỏng chừng lần này xem như Phượng Cửu Như không may. Phượng Cửu Như sắc mặt đại biến, chuyện hắn truyền tin cảnh cáo các phái xác thực là việc làm quá ngu xuẩn, trong lúc nhất thời rất khẩn trương, không khỏi len lén sắc mặt biểu tình biến hóa của Đại Minh Luân.
Vi Xuân Thu xoa tay nhìn chằm chằm Phượng Cửu Như cười nhạt, tuy rằng vẻ mặt Dược Thiên Sầu thành khần, nhưng trong lòng có chút hả hê, thầm nghĩ, đây là hạ tràng trêu chọc lão tử.
Nhưng ngoài sự dự liệu của mọi người chính là, Đại Minh Luân nhìn quanh mọi người nói: "Chuyện Phượng Cửu Như truyền tin uy hiếp các phái, ta cũng có nghe thấy, huống chi còn có nhiều người làm chứng như vậy, xem ra không phải giả. Các phái các ngươi và các thương hội mâu thuẫn chưa từng kết thúc qua, uy hiếp tới uy hiếp lui là chuyện rất bình thường, chỉ cần không trái với quy củ Mê Huyễn Tiên Thành, thương hội liên minh cũng không quản. Muốn xen vào quản phải là những người dám công khai làm trái quy củ, Dược Thiên Sầu!"
Dược Thiên Sầu còn đang suy nghĩ ý tứ của những lời này, bỗng nhiên nghe được hắn gọi mình, lúc này ôm quyền nói: "Tại!"
"Ngoại trừ người của Thiên Hạ thương hội, còn có ai nhìn thấy những kẻ đã chết này phá phách cướp đoạt bên trong Thiên Hạ thương hội hay không?" Đại Minh Luân hỏi.
Dược Thiên Sầu ngần ra, cảm giác có chút không quá thích hợp, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người ngoài làm nhân chứng cũng đã không còn kịp rồi, hắn cắn răng trả lời: "Ta cũng không biết còn có người ngoài nhìn thấy hay không, chỉ sợ có người nhìn thấy cũng vì sợ dâm uy của Tuyệt Tình cung, không dám đứng ra làm chứng."
Đại Minh Luân sụp mắt khe khẽ thở dài nói: "Nếu không có người ngoài làm
Chứng, vì sao ngươi còn muốn đem những người này giết chết? Dù cho lưu lại một người sống, cũng sẽ là nhân chứng chính xác. Hôm nay không gặp chứng nhân nào, lẽ nào còn muốn ta tin tưởng lời của Thiên Hạ thương hội hay sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cảm thấy hướng gió thay đổi, thần tình Phượng Cửu Như nhiều ít có chút mừng rỡ, chính hắn cũng không biết vị chấp chưởng thương hội liên minh này vì sao phải giúp chính mình, trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc, lẽ nào hắn và tông môn quan hệ không cạn?
Nói đến đây, giọng nói bình thản của Đại Minh Luân bỗng nhiên dần dần trở nên nghiêm khắc: "Sau này chuyện không có bằng chứng cũng đừng đem đến quấy rối ta, ta không phải phán quan đại công vô tư, không rảnh rỗi phân ai sai trái, nên làm như thế nào thương hội liên minh đều biết. Hiện tại đã có người kéo ta tới, ta cũng không thể cái gì cũng không làm mà trở lại, bởi vì hiện tại ta thấy chính là có người liên tiếp dám làm trái quy củ của thương hội liên minh...Dược Thiên Sầu! Lá gan ngươi thật lớn, liên tiếp hai lần giết người trong Mê Huyễn Tiên Thành, có phải không xem quy củ của thương hội liên minh vào trong mắt?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ, vốn đến xem Phượng Cửu Như không may, đám người Đỗ Khai Nhân ngây ngấn cả người, tinh thần Phượng Cửu Như run lên, chính hắn chưa từng nghĩ đến vừa đảo mắt mình đã chiếm thượng phong. Dược Thiên Sầu có chút trợn tròn mắt, kết cục vì sao lại biến thành như vậy? Lúc này hắn liền chặp tay biện giải nói: "Chặp chưởng minh giám, Thiên Hạ thương hội thầm nghĩ thành thành thật thật buôn bán, nhưng lại cứ gặp phải mây gió không ngừng, mắt thấy có người đánh giết lên trên đầu của Thiên Hạ thương hội, lẽ nào Thiên Hạ thương hội tự bảo vệ mình cũng không được sao?"
"Ta có nói không cho ngươi tự bảo vệ mình sao?" Đôi mắt trên gương mặt khô gầy của Đại Minh Luân lóe ra tinh mang, khí thế bức người nói: "Nơi này của ngươi có Vi Xuân Thu và Vân Bằng tọa trấn, đối phó với mấy tu sĩ Hóa Thần kỳ, có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy không? Chính ngươi cũng không nghĩ lưu lại bằng chứng có lợi, chẳng lẽ còn muốn thương hội liên minh phí sức lao động cho ngươi? Lẽ nào ngươi cho rằng thương hội liên minh mặc cho ngươi tày ý sai sử? Ngươi nghĩ trong Tiên giới có chuyện tốt như vậy hay không?"
Một phen nói khiến Dược Thiên Sầu không còn lời gì để nói, rốt cục hắn đã nhìn ra, trong lòng người ta đã sớm có quyết đoán. Mặc cho ngươi miệng lưỡi thế nào, người ta vẫn có thể lật tay thay đổi, thế cục nắm trong tay người ta, ngươi có giảng đạo lý thế nào cũng vô dụng. Người ta là dựa vào thực lực tuyệt đối, nói Dược Thiên Sầu ngươi làm sai, thì là ngươi sai, nói Phượng Cửu Như sai, khẳng định hắn cũng không thể đúng. Đây gọi là đi đường vương đạo, tất cả quý mị quỷ quái cũng không thể kham một kích.
Thế nhưng vì như vậy, Vi Xuân Thu cũng mặc kệ, quát lên: "Đại Minh Luân, theo lời ngươi nói như vậy, chúng ta tự bảo vệ mình giết người là phải chịu tội khó chạy thoát?"
Đại Minh Luân nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Xét thấy chuyện xảy ra lần này là có nguyên nhân, ta sẽ không truy cứu nữa. Thế nhưng..." Hai mắt đang khép hờ của hắn bỗng nhiên mở, tinh mang bắn ra bốn phía quét nhìn mọi người nói: "Lần sau nếu có người lại không nhìn quy củ của thương hội liên minh, ta mặc kệ ai đúng ai sai, nhất định trừng phạt nghiêm khắc không tha!"
Mọi người nghe vậy đều rùng mình, trong lòng Dược Thiên Sầu cười khổ, thật là lợi hại, chính mình và Phượng Cửu Như náo loạn nửa ngày cũng không ai chiếm được tiện nghi, làm cho mọi người lại kiến thức uy nghiêm của hắn, lại mượn cơ hội cảnh cáo kinh sợ mọi người.
Vi Xuân Thu vốn chuẩn bị tranh chấp với Đại Minh Luân một phen cũng không lời để nói, không nghĩ tới Đại Minh Luân nặng nề giơ cao, lại nhẹ nhàng buông xuống, làm hắn nghẹn một bụng nhưng không cỗ phát tiết. Lúc đầu kéo Đại Minh Luân tới để tính sổ với Phượng Cửu Như cũng không nói tiếp được...