Năm ấy lên cấp ba Thanh Nhược phải lựa chọn giữa khoa tự nhiên và khoa xã hội, cuối cùng cô đã chọn khoa xã hội.
Thật ra thành tích của cô ở các bộ môn khoa tự nhiên vẫn tốt hơn một chút, bởi vì cô không thích học thuộc lòng cho lắm, nên có rất nhiều kiến thức trong khoa xã hội cô còn khá mơ hồ.
Chủ nhật tuần này Hứa Niệm Dương lại tới thành phố K, mục đích của chuyến đi lần này là để phân tích cho cô hiểu với thành tích như bây giờ cô nên chọn khoa nào.
Nhưng cuối cùng thì Thanh Nhược vẫn kiên quyết chọn khoa xã hội.
Hứa Niệm Dương từng hỏi cô tại sao lại lựa chọn như vậy, Thanh Nhược nói, sau này lên đại học cô muốn học chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội.
Chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội.
Những chuyên ngành ở đại học hầu như đều có một điểm chung, đó chính là nghe tên có vẻ vô cùng "vĩ đại", ít nhất thì đối với những cậu bé cô bé còn học cấp hai vẫn có sức thu hút rất lớn, chỉ cần nghe đến tên thôi cũng cảm thấy háo hức trong lòng rồi.
Nhưng trên thực tế, kiến thức cụ thể mà mỗi chuyên ngành phải học, công việc thực tế sau khi đi làm và tên gọi của chuyên ngành vẫn tồn tại sự khác biệt rất lớn.
Chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội, Hứa Niệm Dương đã tìm hiểu rất kĩ càng, bao gồm những tiết học trong toàn bộ giáo trình, thực tập cuối kì, cho đến tình trạng tìm việc, thậm chí hắn còn làm cả một biểu đồ rồi đưa cho Thanh Nhược xem.
Chuyên ngành này giai đoạn tiền kỳ phải làm rất nhiều việc, đặc biệt là thống kê số liệu, thường xuyên phải đi tới cơ sở hạ tầng để khảo sát thông tin, cuối cùng mới có thể tính toán ra số liệu thực tế.
Một chuyên ngành rất vất vả.
Hứa Niệm Dương liên hệ với một vài người, dẫn cô đi trải nghiệm công việc này một ngày chủ nhật.
Từ nhỏ đến lớn Thanh Nhược đều được người khác nuông chiều, rất ít khi cô phải đụng tay vào làm công việc nhà, không ngờ rằng khi phải đối mặt với những ngôi nhà rách nát bẩn thỉu lại chẳng hề ca thán đến một lời.
Hứa Niệm Dương không mấy bất ngờ, dù sao tình trạng năm ấy của hắn còn thảm hơn những đứa trẻ này nhiều.
Sau này Thanh Nhược từng nghiêm túc bàn luận với hắn vài chuyện, về bệnh tật, về đói nghèo, và cả ô nhiễm môi trường.
Cô luôn là một cô gái có tấm lòng lương thiện, nếu họ gặp phải ăn mày khi đang đi dạo phố, dù không mấy khó khăn để biết đó là lừa đảo hành nghề ăn mày, nhưng cô vẫn cứ giúp đỡ và chúc phúc cho họ.
Mỗi khi trường học tổ chức hoạt động nhân ái, đến thăm cô nhi viện hoặc là giúp đỡ viện dưỡng lão, Thanh Nhược đều sẽ tích cực hưởng ứng, còn chăm chỉ hơn cả việc học của mình nữa.
Khi nào về nhà cô sẽ lại gọi điện cho hắn, vui mừng hớn hở kể rằng lần này đã gặp được những người ai, giúp họ được những việc gì, trường học tại nơi đó đã tổ chức được những hoạt động nào, nhưng rồi giây lát sau giọng cô lại hơi trầm xuống, bởi vì cô cảm thấy những người đó thật đáng thương, dù chỉ là người lạ không có một chút quan hệ nào, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô luôn hi vọng mọi người đều được sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù nghèo đói một chút, nhưng sức khỏe được vẹn toàn, không phải phiền não vì bệnh tật.
Mỗi lần Hứa Niệm Dương chế tạo được một loại vắc-xin chống lại virus mới, người đầu tiên hắn thông báo chuyện này luôn là Thanh Nhược, bởi vì hắn biết Thanh Nhược nghe thấy tin này sẽ vô cùng vui vẻ, khi cô vui vẻ đôi mắt ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ, lúc đi đường sẽ thích thú nhảy chân sao và ngân nga vài câu.
Là người thì đều có dục vọng, đều có thứ bản thân mong muốn có được.
Hứa Niệm Dương từng nghĩ rằng thứ ghê tởm đến tận cùng ấy, bao gồm cả chính hắn. Dục vọng luôn khiến người chẳng ra người, thế nên hắn lựa chọn hủy diệt.
Virus zombie, có thể khiến con người trở thành loài dã thú chỉ còn lại duy nhất một dục vọng, đó là ăn thịt, còn hắn, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để lại đường lui cho bản thân.
Thứ Thanh Nhược muốn, trở thành ngoại lệ của hắn.
Cô muốn thế giới này hòa bình, không có bệnh tật, không có khó khăn, mọi người đều được hạnh phúc an lành.
Điều này thật nực cười, cũng thật đáng giễu biết bao.
Rõ ràng biết chuyện ấy không thể xảy ra, Hứa Niệm Dương vẫn cứ muốn cố gắng thực hiện, mỗi lần bắt tay vào nghiên cứu điều chế vắc-xin mới, mỗi lần chiết xuất vắc-xin ra ống nghiệm, dường như hắn có thể đến gần với thứ cô mong muốn hơn, dù chỉ là một chút..
Phải sống thế nào cho đáng đây? Hứa Niệm Dương từng tự hỏi bản thân như thế rất nhiều lần.
Cuối cùng hắn vẫn không tìm ra đáp án, tất cả chỉ là một khoảng không trắng xóa.
Nhưng chính vào năm 13 tuổi ấy, một cô nhóc đã nhét chiếc ô vào trong tay hắn, xúc cảm ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay cô.
Bắt đầu từ ấy, Hứa Niệm Dương đã hiểu ra mình nên sống thế nào cho đáng.
Phải sống có mục đích, hơn nữa còn phải phấn đấu cả đời này vì mục đích ấy.
Cho đến chết, không hối hận, không oán trách.
Phòng thí nghiệm vừa thành lập chưa đầy một năm, tiền thuê nhà và mua sắm thiết bị đã tiêu sạch toàn bộ tiền tích góp của Hứa Niệm Dương, còn tiền lương cho nhân viên, các loại phúc lợi cũng chiếm một khoản không nhỏ.
Gần như mỗi tháng phòng nghiên cứu của họ đều có thành quả mới, thu nhập rất khả quan, nhưng số tiền dùng vào việc chi tiêu cũng rất lớn.
Hiện tại sau lưng Hứa Niệm Dương đã không còn Chương gia chống đỡ, rất nhiều chuyện đều cần hắn tự thân vận động.
Thanh Nhược lựa chọn học đại học ở thành phố K, từ thứ hai đến thứ sáu cô sẽ ở tại trường, chủ nhật có khi sẽ về nhà, cũng có khi sẽ về nhà của cô và Hứa Niệm Dương.
Hứa Niệm Dương đã chuyển vào đây ở từ rất lâu, hai phòng ngủ được thiết kế ngay cạnh nhau, hiện tại một phòng là của Hứa Niệm Dương, phòng còn lại đương nhiên dành cho Thanh Nhược. Trần phòng ngủ của cô được sơn một màu hồng nhạt, trên tường cũng sơn đủ loại hoa văn dâu tây.
Khoảnh khắc Thanh Nhược mở cửa bước vào lập tức đứng hình, cô thầm mắng mình khi ấy không có việc gì làm tự nhiên nảy ra cái ý nghĩ quái dị này.
Trong nhà không thuê dì giúp việc, ý thức lãnh địa của Hứa Niệm Dương quá mạnh, cũng may Hứa Niệm Dương khá chăm chỉ, căn nhà cũng không lớn, mọi nơi trong nhà đều là do một tay hắn dọn dẹp.
Hai người ăn xong tối cơm bèn nắm tay nhau đi dạo một vòng siêu thị, lúc Hứa Niệm Dương chọn rau tươi cho ngày mai về bỗng phát hiện cô nhóc của hắn đang đứng cau mày trước tủ đông, đôi môi mím chặt lại, trông đến là đáng thương.
Hắn bước lên ôm lấy eo cô, nghiêng đầu mỉm cười hỏi, "Nhược Nhược sao thế?"
Thanh Nhược vươn tay mở tủ đông rồi lấy ra hai hộp kem, bên trái là vị dâu tây, bên phải là vị socola, "Niệm Dương, mua cái nào bây giờ?"
Hứa Niệm Dương khẽ cười, thơm cô một cái, "Mua cả hai đi."
Thanh Nhược bĩu môi, khẽ hừ một tiếng rồi không để ý đến hắn nữa, cô phiền não rất lâu mới đặt que kem vị dâu tây về lại chỗ cũ, chỉ lấy vị socola.
Kem không phải là đồ tốt gì, Hứa Niệm Dương không muốn cho cô ăn quá nhiều, nhưng nhìn cô quả thật rất bối rối, hơn nữa trước giờ cô vẫn luôn thích vị dâu tây, thế là hắn lại vươn tay với lấy chiếc hộp cô vừa thả về chỗ cũ, "Sao lại không cần vị dâu tây nữa?"
Thanh Nhược níu tay hắn xuống, cầm lấy hộp kem đặt lại chỗ cũ rồi kéo hắn ra ngoài, "Mọi ngày em đều ăn vị dâu tây rồi, hôm nay muốn ăn vị socola, lần sau sẽ mua dâu tây."
Hứa Niệm Dương xách giỏ nhìn cô khoác tay mình, hắn khẽ cười, ngoan ngoãn cùng cô đi ra ngoài.
Họ không mua nhiều đồ lắm, một tay Hứa Niệm Dương xách túi nilon, tay kia khoác lấy tay cô.
Siêu thị cách nhà họ khá xa, vừa ăn cơm xong đi bộ một chút cũng tốt, hai người đều quyết định đi bộ về nhà.
Thanh Nhược nhớ kĩ hộp kem của mình, cô kéo tay Hứa Niệm Dương đi rất nhanh.
Đến nhà rồi Thanh Nhược lập tức mở hộp kem ra, lao vào phòng bếp lấy thìa chạy vội ra ngoài.
Hứa Niệm Dương đổi dép lê, cẩn thận nhặt lấy vỏ hộp cô vứt lên bàn bỏ vào trong thùng rác, Thanh Nhược đã múc được một thìa kem rồi, cô đưa thìa kem tới trước mặt hắn, "Niệm Dương a ~"
"Ừm." Hứa Niệm Dương há miệng ăn sạch, khẽ liếm môi nói cho cô biết rất ngon, Thanh Nhược cười híp mắt lại ngồi trên sô pha bắt đầu xử lý đống kem.
Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, ăn xong kem lại lười biếng dựa vào bụng hắn chơi game, một lát sau không nhịn nổi bắt đầu cằn nhằn, "Niệm Dương, mẹ nói bây giờ anh kiếm tiền không dễ chút nào, mỗi tháng căn nhà này còn phải nộp phí mua nhà, mẹ nói căn nhà này phí cao lắm, bảo em phải biết tiết kiệm."
"Ừ." Hứa Niệm Dương một tây cầm điều khiển tìm kênh mình thích, tay còn lại khẽ vuốt tóc cô, chọn bừa một kênh nào đó, hắn tùy tiện nói, "Tiền nhà anh đã giao toàn bộ cho bên ngân hàng từ lâu rồi, mỗi tháng người ta sẽ chiết khấu thẳng với bên đó."
Thanh Nhược lắc đầu thoát khỏi tay hắn, xoay người ngồi dậy, "Thế mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Tích kiệm được bao nhiêu?"
Hứa Niệm Dương nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy như mã não tràn ngập ý cười, giơ bàn tay lên, "Đằng sau thêm năm số không."
Khóe miệng Thanh Nhược giật nhẹ, bỗng nhiên lật người úp mặt vào bụng hắn, không cam lòng hét lớn, "Em muốn chạy về chỗ kia mua hộp kem dâu tây!"
Hứa Niệm Dương cúi đầu hôn lên tóc cô, "Ừ, giờ ta đi luôn nhé?"
"Thôi bỏ đi." Thanh Nhược lật người lại, "Em lười quá rồi, không động đậy nổi nữa, để ngày mai nói sau nhé."
"Được." Hắn luôn nghe cô, bao dung và ôn hòa.
Ngày hôm sau hai người về nhà, còn chưa đến giờ ăn cơm, Hứa Niệm Dương và cha Thanh Nhược đi ra ban công ngồi chơi cờ, Thanh Nhược lười biếng dựa vào người mẹ mình xem tivi, bỗng nhiên một quảng cáo kem que hiện ra, Thanh Nhược bắt đầu cằn nhằn với mẹ mình, "Mẹ lừa con, Niệm Dương nói tiền nhà đã giao toàn bộ cho bên ngân hàng giữ, còn nữa mỗi tháng anh ấy kiếm được nhiều như thế."
Cô giơ tay đếm một lúc, gương mặt viết đầy ba chữ "mẹ lừa con", có vẻ không được vui cho lắm.
Bà Phương thở dài một hơi, bà nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông còn đang đánh cờ bên kia, lát sau mới quay đầu lại dịu dàng khuyên nhủ cô, "Còn không phải là vì mẹ muốn cho cô học cách sống cho mai sau sao, muốn sống yên ổn thì tiêu xài không thể quá lãng phí."
Thanh Nhược không quá để tâm đến vấn đề này, lát sau lại cùng bà Phương trò chuyện về những điều thú vị ở trường.
Buổi tối bà Phương nằm trên giường đọc sách, cha Thanh Nhược tắm xong bước ra, còn chưa kịp lấy khăn tắm lau đầu.
Bà Phương gập sách lại, gọi cha Thanh Nhược một tiếng, bắt đầu kể với chồng mình về chuyện hôm nay.
Cha Thanh Nhược nghe xong cũng không nói gì, bà Phương cũng im lặng theo.
Ông sấy tóc xong bèn tắt đèn phòng trèo lên giường ngủ, bà Phương cũng nằm xuống, chỉ là đèn ngủ vẫn còn để sáng.
Sau khi đèn ngủ tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Cha Thanh Nhược chậm rãi nói, "Thằng bé Niệm Dương này, đúng là đáng mặt đàn ông."
"Ài..." Bà Phương thở dài một hơi, "Ông đừng nói nữa, tôi lại cảm thấy đau lòng thay cho nó. Cũng may Tiểu Nhược là do tôi sinh, chứ nếu không Niệm Dương mà tìm một người như con bé, chắc tôi sẽ tức chết mất."
Cha Thanh Nhược bật cười, "Bà so sánh kiểu gì thế hả, con gái nhà chúng ta cũng tốt đấy chứ."
"Phải, cũng tốt." Bà Phương miễn cưỡng đồng ý, khẽ liếm môi, "Ông yên tâm, Niệm Dương tự có chừng mực, trước đây Tiểu Nhược đã từng nói với tôi rồi, Niệm Dương sẽ không để con bé có thai trước khi kết hôn."
Cha Thanh Nhược khẽ ừ một tiếng, lật người sang rồi cười, "Tôi không lo lắng điều này, Niệm Dương còn thương yêu con gái chúng ta hơn cả bà đấy."
Bà Phương đá chồng mình một cái, hừ lạnh, "Phải, chỉ có ông mới biết thôi."
Cha Thanh Nhược không muốn cãi nhau với vợ, cãi thêm hai câu nữa là bà xã sẽ giận thật đấy, đến lúc đó thì phiền rồi, bèn lập tức dỗ ngọt bà vài câu.
Căn phòng lại quay trở về trạng thái yên lặng, không bao lâu sau tiếng thở đều đặn của cha Thanh Nhược vang lên, bà Phương nghe một hồi cơ thể cũng phản xạ có điều kiện dần chìm vào giấc ngủ.
Đúng là không cần lo lắng.
Nếu như trước dây không phải bà và chồng cảm thấy lo lắng, thường xuyên hỏi chuyện Hứa Niệm Dương, thì có lẽ, rất nhiều chuyện họ vốn không hề biết.
Người ngoài chỉ nhìn thấy Hứa Niệm Dương từ khi trở về Chương gia bỗng trở nên hiển hách và may mắn biết bao, nhưng những cay đắng và khổ cực ẩn sâu trong đó lại là điều mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Thanh Nhược, Hứa Niệm Dương luôn tôn kính và thành thật với họ, họ hỏi cái gì, hắn nói cái đó, không thêm mắm dặm muối, cũng không chen thêm cảm xúc của bản thân vào, chỉ đơn thuần trần thuật những gì mình đã trải qua mà thôi.
Bà Phương nghe đến nỗi hai mắt nhòe lệ.
Hứa Niệm Dương vẫn cứ ung dung lạnh nhạt như thế, hắn chỉ nói một câu, xin họ đừng để Nhược Nhược biết.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà Phương và chồng cũng xem như đã theo dõi toàn bộ quá trình trưởng thành của Hứa Niệm Dương, từ khi hắn còn là một cậu bé đến khi trưởng thành như bây giờ, thời gian quan sát và ngẫm nghĩ có lẽ cũng đã quá đủ.
Một đường này Hứa Niệm Dương trải qua biết bao đắng cay khổ cực, nhưng hắn chưa từng nói với Thanh Nhược dù chỉ nửa câu, không phải do không tin tưởng hay không bằng lòng nói ra, chỉ là vì...
Có một lần bà Phương không kìm được nữa, bà hỏi hắn, có phải vì hắn cảm thấy Thanh Nhược quá nhỏ, không thể cùng hắn chia sẻ những khó khăn ấy nên mới không nói cho Thanh Nhược biết những chuyện đó?
Hứa Niệm Dương chỉ cười, ngữ khí điềm đạm, "Dì à, chỉ là con không nỡ."
Không nỡ một chút nào.
**
Tôi ghét thế giới này,
Nhược Nhược thích thế giới này,
Cho nên,
Tôi phải nỗ lực,
Biến thế giới này trở nên phồn vinh hưng thịnh.
Thật ra thành tích của cô ở các bộ môn khoa tự nhiên vẫn tốt hơn một chút, bởi vì cô không thích học thuộc lòng cho lắm, nên có rất nhiều kiến thức trong khoa xã hội cô còn khá mơ hồ.
Chủ nhật tuần này Hứa Niệm Dương lại tới thành phố K, mục đích của chuyến đi lần này là để phân tích cho cô hiểu với thành tích như bây giờ cô nên chọn khoa nào.
Nhưng cuối cùng thì Thanh Nhược vẫn kiên quyết chọn khoa xã hội.
Hứa Niệm Dương từng hỏi cô tại sao lại lựa chọn như vậy, Thanh Nhược nói, sau này lên đại học cô muốn học chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội.
Chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội.
Những chuyên ngành ở đại học hầu như đều có một điểm chung, đó chính là nghe tên có vẻ vô cùng "vĩ đại", ít nhất thì đối với những cậu bé cô bé còn học cấp hai vẫn có sức thu hút rất lớn, chỉ cần nghe đến tên thôi cũng cảm thấy háo hức trong lòng rồi.
Nhưng trên thực tế, kiến thức cụ thể mà mỗi chuyên ngành phải học, công việc thực tế sau khi đi làm và tên gọi của chuyên ngành vẫn tồn tại sự khác biệt rất lớn.
Chuyên ngành cân bằng và phát triển xã hội, Hứa Niệm Dương đã tìm hiểu rất kĩ càng, bao gồm những tiết học trong toàn bộ giáo trình, thực tập cuối kì, cho đến tình trạng tìm việc, thậm chí hắn còn làm cả một biểu đồ rồi đưa cho Thanh Nhược xem.
Chuyên ngành này giai đoạn tiền kỳ phải làm rất nhiều việc, đặc biệt là thống kê số liệu, thường xuyên phải đi tới cơ sở hạ tầng để khảo sát thông tin, cuối cùng mới có thể tính toán ra số liệu thực tế.
Một chuyên ngành rất vất vả.
Hứa Niệm Dương liên hệ với một vài người, dẫn cô đi trải nghiệm công việc này một ngày chủ nhật.
Từ nhỏ đến lớn Thanh Nhược đều được người khác nuông chiều, rất ít khi cô phải đụng tay vào làm công việc nhà, không ngờ rằng khi phải đối mặt với những ngôi nhà rách nát bẩn thỉu lại chẳng hề ca thán đến một lời.
Hứa Niệm Dương không mấy bất ngờ, dù sao tình trạng năm ấy của hắn còn thảm hơn những đứa trẻ này nhiều.
Sau này Thanh Nhược từng nghiêm túc bàn luận với hắn vài chuyện, về bệnh tật, về đói nghèo, và cả ô nhiễm môi trường.
Cô luôn là một cô gái có tấm lòng lương thiện, nếu họ gặp phải ăn mày khi đang đi dạo phố, dù không mấy khó khăn để biết đó là lừa đảo hành nghề ăn mày, nhưng cô vẫn cứ giúp đỡ và chúc phúc cho họ.
Mỗi khi trường học tổ chức hoạt động nhân ái, đến thăm cô nhi viện hoặc là giúp đỡ viện dưỡng lão, Thanh Nhược đều sẽ tích cực hưởng ứng, còn chăm chỉ hơn cả việc học của mình nữa.
Khi nào về nhà cô sẽ lại gọi điện cho hắn, vui mừng hớn hở kể rằng lần này đã gặp được những người ai, giúp họ được những việc gì, trường học tại nơi đó đã tổ chức được những hoạt động nào, nhưng rồi giây lát sau giọng cô lại hơi trầm xuống, bởi vì cô cảm thấy những người đó thật đáng thương, dù chỉ là người lạ không có một chút quan hệ nào, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô luôn hi vọng mọi người đều được sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù nghèo đói một chút, nhưng sức khỏe được vẹn toàn, không phải phiền não vì bệnh tật.
Mỗi lần Hứa Niệm Dương chế tạo được một loại vắc-xin chống lại virus mới, người đầu tiên hắn thông báo chuyện này luôn là Thanh Nhược, bởi vì hắn biết Thanh Nhược nghe thấy tin này sẽ vô cùng vui vẻ, khi cô vui vẻ đôi mắt ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ, lúc đi đường sẽ thích thú nhảy chân sao và ngân nga vài câu.
Là người thì đều có dục vọng, đều có thứ bản thân mong muốn có được.
Hứa Niệm Dương từng nghĩ rằng thứ ghê tởm đến tận cùng ấy, bao gồm cả chính hắn. Dục vọng luôn khiến người chẳng ra người, thế nên hắn lựa chọn hủy diệt.
Virus zombie, có thể khiến con người trở thành loài dã thú chỉ còn lại duy nhất một dục vọng, đó là ăn thịt, còn hắn, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ để lại đường lui cho bản thân.
Thứ Thanh Nhược muốn, trở thành ngoại lệ của hắn.
Cô muốn thế giới này hòa bình, không có bệnh tật, không có khó khăn, mọi người đều được hạnh phúc an lành.
Điều này thật nực cười, cũng thật đáng giễu biết bao.
Rõ ràng biết chuyện ấy không thể xảy ra, Hứa Niệm Dương vẫn cứ muốn cố gắng thực hiện, mỗi lần bắt tay vào nghiên cứu điều chế vắc-xin mới, mỗi lần chiết xuất vắc-xin ra ống nghiệm, dường như hắn có thể đến gần với thứ cô mong muốn hơn, dù chỉ là một chút..
Phải sống thế nào cho đáng đây? Hứa Niệm Dương từng tự hỏi bản thân như thế rất nhiều lần.
Cuối cùng hắn vẫn không tìm ra đáp án, tất cả chỉ là một khoảng không trắng xóa.
Nhưng chính vào năm 13 tuổi ấy, một cô nhóc đã nhét chiếc ô vào trong tay hắn, xúc cảm ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay cô.
Bắt đầu từ ấy, Hứa Niệm Dương đã hiểu ra mình nên sống thế nào cho đáng.
Phải sống có mục đích, hơn nữa còn phải phấn đấu cả đời này vì mục đích ấy.
Cho đến chết, không hối hận, không oán trách.
Phòng thí nghiệm vừa thành lập chưa đầy một năm, tiền thuê nhà và mua sắm thiết bị đã tiêu sạch toàn bộ tiền tích góp của Hứa Niệm Dương, còn tiền lương cho nhân viên, các loại phúc lợi cũng chiếm một khoản không nhỏ.
Gần như mỗi tháng phòng nghiên cứu của họ đều có thành quả mới, thu nhập rất khả quan, nhưng số tiền dùng vào việc chi tiêu cũng rất lớn.
Hiện tại sau lưng Hứa Niệm Dương đã không còn Chương gia chống đỡ, rất nhiều chuyện đều cần hắn tự thân vận động.
Thanh Nhược lựa chọn học đại học ở thành phố K, từ thứ hai đến thứ sáu cô sẽ ở tại trường, chủ nhật có khi sẽ về nhà, cũng có khi sẽ về nhà của cô và Hứa Niệm Dương.
Hứa Niệm Dương đã chuyển vào đây ở từ rất lâu, hai phòng ngủ được thiết kế ngay cạnh nhau, hiện tại một phòng là của Hứa Niệm Dương, phòng còn lại đương nhiên dành cho Thanh Nhược. Trần phòng ngủ của cô được sơn một màu hồng nhạt, trên tường cũng sơn đủ loại hoa văn dâu tây.
Khoảnh khắc Thanh Nhược mở cửa bước vào lập tức đứng hình, cô thầm mắng mình khi ấy không có việc gì làm tự nhiên nảy ra cái ý nghĩ quái dị này.
Trong nhà không thuê dì giúp việc, ý thức lãnh địa của Hứa Niệm Dương quá mạnh, cũng may Hứa Niệm Dương khá chăm chỉ, căn nhà cũng không lớn, mọi nơi trong nhà đều là do một tay hắn dọn dẹp.
Hai người ăn xong tối cơm bèn nắm tay nhau đi dạo một vòng siêu thị, lúc Hứa Niệm Dương chọn rau tươi cho ngày mai về bỗng phát hiện cô nhóc của hắn đang đứng cau mày trước tủ đông, đôi môi mím chặt lại, trông đến là đáng thương.
Hắn bước lên ôm lấy eo cô, nghiêng đầu mỉm cười hỏi, "Nhược Nhược sao thế?"
Thanh Nhược vươn tay mở tủ đông rồi lấy ra hai hộp kem, bên trái là vị dâu tây, bên phải là vị socola, "Niệm Dương, mua cái nào bây giờ?"
Hứa Niệm Dương khẽ cười, thơm cô một cái, "Mua cả hai đi."
Thanh Nhược bĩu môi, khẽ hừ một tiếng rồi không để ý đến hắn nữa, cô phiền não rất lâu mới đặt que kem vị dâu tây về lại chỗ cũ, chỉ lấy vị socola.
Kem không phải là đồ tốt gì, Hứa Niệm Dương không muốn cho cô ăn quá nhiều, nhưng nhìn cô quả thật rất bối rối, hơn nữa trước giờ cô vẫn luôn thích vị dâu tây, thế là hắn lại vươn tay với lấy chiếc hộp cô vừa thả về chỗ cũ, "Sao lại không cần vị dâu tây nữa?"
Thanh Nhược níu tay hắn xuống, cầm lấy hộp kem đặt lại chỗ cũ rồi kéo hắn ra ngoài, "Mọi ngày em đều ăn vị dâu tây rồi, hôm nay muốn ăn vị socola, lần sau sẽ mua dâu tây."
Hứa Niệm Dương xách giỏ nhìn cô khoác tay mình, hắn khẽ cười, ngoan ngoãn cùng cô đi ra ngoài.
Họ không mua nhiều đồ lắm, một tay Hứa Niệm Dương xách túi nilon, tay kia khoác lấy tay cô.
Siêu thị cách nhà họ khá xa, vừa ăn cơm xong đi bộ một chút cũng tốt, hai người đều quyết định đi bộ về nhà.
Thanh Nhược nhớ kĩ hộp kem của mình, cô kéo tay Hứa Niệm Dương đi rất nhanh.
Đến nhà rồi Thanh Nhược lập tức mở hộp kem ra, lao vào phòng bếp lấy thìa chạy vội ra ngoài.
Hứa Niệm Dương đổi dép lê, cẩn thận nhặt lấy vỏ hộp cô vứt lên bàn bỏ vào trong thùng rác, Thanh Nhược đã múc được một thìa kem rồi, cô đưa thìa kem tới trước mặt hắn, "Niệm Dương a ~"
"Ừm." Hứa Niệm Dương há miệng ăn sạch, khẽ liếm môi nói cho cô biết rất ngon, Thanh Nhược cười híp mắt lại ngồi trên sô pha bắt đầu xử lý đống kem.
Dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, ăn xong kem lại lười biếng dựa vào bụng hắn chơi game, một lát sau không nhịn nổi bắt đầu cằn nhằn, "Niệm Dương, mẹ nói bây giờ anh kiếm tiền không dễ chút nào, mỗi tháng căn nhà này còn phải nộp phí mua nhà, mẹ nói căn nhà này phí cao lắm, bảo em phải biết tiết kiệm."
"Ừ." Hứa Niệm Dương một tây cầm điều khiển tìm kênh mình thích, tay còn lại khẽ vuốt tóc cô, chọn bừa một kênh nào đó, hắn tùy tiện nói, "Tiền nhà anh đã giao toàn bộ cho bên ngân hàng từ lâu rồi, mỗi tháng người ta sẽ chiết khấu thẳng với bên đó."
Thanh Nhược lắc đầu thoát khỏi tay hắn, xoay người ngồi dậy, "Thế mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Tích kiệm được bao nhiêu?"
Hứa Niệm Dương nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy như mã não tràn ngập ý cười, giơ bàn tay lên, "Đằng sau thêm năm số không."
Khóe miệng Thanh Nhược giật nhẹ, bỗng nhiên lật người úp mặt vào bụng hắn, không cam lòng hét lớn, "Em muốn chạy về chỗ kia mua hộp kem dâu tây!"
Hứa Niệm Dương cúi đầu hôn lên tóc cô, "Ừ, giờ ta đi luôn nhé?"
"Thôi bỏ đi." Thanh Nhược lật người lại, "Em lười quá rồi, không động đậy nổi nữa, để ngày mai nói sau nhé."
"Được." Hắn luôn nghe cô, bao dung và ôn hòa.
Ngày hôm sau hai người về nhà, còn chưa đến giờ ăn cơm, Hứa Niệm Dương và cha Thanh Nhược đi ra ban công ngồi chơi cờ, Thanh Nhược lười biếng dựa vào người mẹ mình xem tivi, bỗng nhiên một quảng cáo kem que hiện ra, Thanh Nhược bắt đầu cằn nhằn với mẹ mình, "Mẹ lừa con, Niệm Dương nói tiền nhà đã giao toàn bộ cho bên ngân hàng giữ, còn nữa mỗi tháng anh ấy kiếm được nhiều như thế."
Cô giơ tay đếm một lúc, gương mặt viết đầy ba chữ "mẹ lừa con", có vẻ không được vui cho lắm.
Bà Phương thở dài một hơi, bà nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông còn đang đánh cờ bên kia, lát sau mới quay đầu lại dịu dàng khuyên nhủ cô, "Còn không phải là vì mẹ muốn cho cô học cách sống cho mai sau sao, muốn sống yên ổn thì tiêu xài không thể quá lãng phí."
Thanh Nhược không quá để tâm đến vấn đề này, lát sau lại cùng bà Phương trò chuyện về những điều thú vị ở trường.
Buổi tối bà Phương nằm trên giường đọc sách, cha Thanh Nhược tắm xong bước ra, còn chưa kịp lấy khăn tắm lau đầu.
Bà Phương gập sách lại, gọi cha Thanh Nhược một tiếng, bắt đầu kể với chồng mình về chuyện hôm nay.
Cha Thanh Nhược nghe xong cũng không nói gì, bà Phương cũng im lặng theo.
Ông sấy tóc xong bèn tắt đèn phòng trèo lên giường ngủ, bà Phương cũng nằm xuống, chỉ là đèn ngủ vẫn còn để sáng.
Sau khi đèn ngủ tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Cha Thanh Nhược chậm rãi nói, "Thằng bé Niệm Dương này, đúng là đáng mặt đàn ông."
"Ài..." Bà Phương thở dài một hơi, "Ông đừng nói nữa, tôi lại cảm thấy đau lòng thay cho nó. Cũng may Tiểu Nhược là do tôi sinh, chứ nếu không Niệm Dương mà tìm một người như con bé, chắc tôi sẽ tức chết mất."
Cha Thanh Nhược bật cười, "Bà so sánh kiểu gì thế hả, con gái nhà chúng ta cũng tốt đấy chứ."
"Phải, cũng tốt." Bà Phương miễn cưỡng đồng ý, khẽ liếm môi, "Ông yên tâm, Niệm Dương tự có chừng mực, trước đây Tiểu Nhược đã từng nói với tôi rồi, Niệm Dương sẽ không để con bé có thai trước khi kết hôn."
Cha Thanh Nhược khẽ ừ một tiếng, lật người sang rồi cười, "Tôi không lo lắng điều này, Niệm Dương còn thương yêu con gái chúng ta hơn cả bà đấy."
Bà Phương đá chồng mình một cái, hừ lạnh, "Phải, chỉ có ông mới biết thôi."
Cha Thanh Nhược không muốn cãi nhau với vợ, cãi thêm hai câu nữa là bà xã sẽ giận thật đấy, đến lúc đó thì phiền rồi, bèn lập tức dỗ ngọt bà vài câu.
Căn phòng lại quay trở về trạng thái yên lặng, không bao lâu sau tiếng thở đều đặn của cha Thanh Nhược vang lên, bà Phương nghe một hồi cơ thể cũng phản xạ có điều kiện dần chìm vào giấc ngủ.
Đúng là không cần lo lắng.
Nếu như trước dây không phải bà và chồng cảm thấy lo lắng, thường xuyên hỏi chuyện Hứa Niệm Dương, thì có lẽ, rất nhiều chuyện họ vốn không hề biết.
Người ngoài chỉ nhìn thấy Hứa Niệm Dương từ khi trở về Chương gia bỗng trở nên hiển hách và may mắn biết bao, nhưng những cay đắng và khổ cực ẩn sâu trong đó lại là điều mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Thanh Nhược, Hứa Niệm Dương luôn tôn kính và thành thật với họ, họ hỏi cái gì, hắn nói cái đó, không thêm mắm dặm muối, cũng không chen thêm cảm xúc của bản thân vào, chỉ đơn thuần trần thuật những gì mình đã trải qua mà thôi.
Bà Phương nghe đến nỗi hai mắt nhòe lệ.
Hứa Niệm Dương vẫn cứ ung dung lạnh nhạt như thế, hắn chỉ nói một câu, xin họ đừng để Nhược Nhược biết.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà Phương và chồng cũng xem như đã theo dõi toàn bộ quá trình trưởng thành của Hứa Niệm Dương, từ khi hắn còn là một cậu bé đến khi trưởng thành như bây giờ, thời gian quan sát và ngẫm nghĩ có lẽ cũng đã quá đủ.
Một đường này Hứa Niệm Dương trải qua biết bao đắng cay khổ cực, nhưng hắn chưa từng nói với Thanh Nhược dù chỉ nửa câu, không phải do không tin tưởng hay không bằng lòng nói ra, chỉ là vì...
Có một lần bà Phương không kìm được nữa, bà hỏi hắn, có phải vì hắn cảm thấy Thanh Nhược quá nhỏ, không thể cùng hắn chia sẻ những khó khăn ấy nên mới không nói cho Thanh Nhược biết những chuyện đó?
Hứa Niệm Dương chỉ cười, ngữ khí điềm đạm, "Dì à, chỉ là con không nỡ."
Không nỡ một chút nào.
**
Tôi ghét thế giới này,
Nhược Nhược thích thế giới này,
Cho nên,
Tôi phải nỗ lực,
Biến thế giới này trở nên phồn vinh hưng thịnh.