Vài năm trước thị trấn Hòa Thành vẫn còn chưa phát triển , chủ nhân của Hướng gia toàn tâm tập trung vào con đường kinh thương liền trở thành thị trấn nổi danh nhất ở phía nam, cũng là con đường thủy lộ lớn nhất thông từ Nam ra Bắc.
Câu cửa miệng: “Nơi nào có người thì nơi đó có buôn bán.” Trong Hòa Thành nơi nơi đều có thể nhìn thấy cửa hàng của Hướng gia, đại diện tiêu biểu nhất là“Phong Nguyệt các”, nghe tên chỉ biết là kỹ viện, nam nhân không có một chút thanh danh cùng tài phú thì không thể vào được .
Vài năm gần đây không chỉ Hòa thành có thay đổi lớn, ngay cả người cũng vậy.
Hiện giờ Lí Liên Nhi, đã không còn là cô gái dám liều lĩnh năm xưa.
Nàng đã từ bỏ quá khứ, hoàn toàn trở thành kỹ nữ “Liệt Nguyệt , chiêu bài cười quyến rũ thi triển hết sức tao nhã, mỹ nữ như mây trong Phong Nguyệt Các dưới sự hướng dẫn của nàng vì Hướng gia kiếm vô số của cải. Chính là, dù có mang dáng vẻ xinh đẹp này, nàng cũng không vui vẻ.
Sau buổi trưa, gần chạng vạng tối, lúc này Phong Nguyệt Các vẫn chưa mở cửa, cửa chỉ mở một bên cho gã sai vặt đem hàng hóa ra vào, chính sảnh đón khách có vẻ trống rỗng, vài nha đầu đang quét tước chuẩn bị, hướng lên trên nhìn lại, tại gác lửng các cô nương phần lớn đang nghỉ ngơi, chỉ có một nữ tử đi xuống lầu.
Người nọ chính là Liệt Nguyệt, bộ dáng thướt tha, mỗi cử động đều tỏa ra một cỗ phong vận, giọng nói ngọt ngào“Phẩm nhi, cấp sửa sang lại sương phòng cho Doãn công tử tốt chưa?
“Đã chuẩn bị tốt thưa tiểu thư” năm đó Phẩm nhi được Hướng Hách Nhật ra mệnh lệnh, theo Liệt Nguyệt vào Phong Nguyệt Các ở, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng.
“ Cần phải dụng tâm, hắn chính là thần y mà ta tốn nhiều sức lực mới mời hắn đến được, nếu hắn không muốn làm, thì thế nào tìm người chăm sóc nhóm tỷ muội của ta?” Liệt Nguyệt như thể phân phó nói.
“ Vậy để Phẩm Nhi kiểm tra lại.”
“Ân!” Liệt Nguyệt hơi hơi vuốt cằm.
Nói xong thì người cũng tới, ngay khi Phẩm Nhi lên lầu, Doãn Tuyên Thần đã đến.
So với thời điểm thưòng lui tới, hắn đến sớm hơn thường lệ…… Liệt Nguyệt nghĩ như thế, cước bộ cũng đã hướng hắn nghênh đón, “A, này không phải Doãn công tử sao? Hôm nay cuối cùng ngươi cũng đến, người ta thật là mong ngươi đến chết mất!” nàng chạy đến
Kéo cánh tay hắn.
Mỗi khi tới thời điểm như vậy, luôn có thể làm cho vẻ mặt lạnh lùng của người này biến sắc.
Nàng chính là không quen nhìn bộ dáng thản nhiên lạnh lùng kia của hắn!
“ A, sao ngươi lại làm như xa lạ với ta?”
Liệt Nguyệt vạn lần không nghĩ tới Doãn Tuyên Thần cư nhiên không có đẩy ra nàng, ngược lại chủ động thân thiết với nàng. Thật khác thường, khẳng định có gì mờ ám rồi!
Chính như nàng sở liệu, nhìn xem…… người trốn ở phía sau hắn là ai?
Liệt Nguyệt thân mình vừa chuyển, phát hiện một phấn oa nhi đang bối rối, miệng nàng liền chậc chậc lên tiếng, “Tiểu cô nương nào đây? Nhưng thật ra so với bình thường cũng không tồi đâu!”
Nàng để tay sau lưng rồi cúi xuống, nhướng mắt nhìn Doãn Tuyên Thần một cách khó chịu, đôi mắt như mắt mèo lóe ra quang mang hưng phấn, giương giọng dụ hoặc, “Tiểu cô nương, có hay không hứng thú kiếm thật nhiều tiền a? Ở Phong Nguyệt của ta, các cô nương đều là những người mang tuyệt kỹ, nhóm đại gia chi tiền không chút nào nương tay.”
Gần đây nam nhân đều thích loại hình dáng này , nếu phấn oa nhi sau này được cải tạo, khẳng định có thể trở thành mỹ nhân.
“ Ta cam đoan không làm ngươi chịu thiệt!” Liệt Nguyệt vỗ bộ ngực, vạn phần hào khí, “Chỉ cần ngươi chịu học, ta cam đoan ngươi đời này không lo ăn mặc.”
Cô nương kia ngẩn ngơ.
“ Được rồi, Liệt Nguyệt, ngươi đừng *** dỗ nàng , nàng là tỳ nữ của ta.” Doãn Tuyên Thần nhẹ nhàng đẩy tay Liệt Nguyệt ra, đem cô nương kia kéo đến bên cạnh, mười phần muốn giữ lấy.
“ Ách! Ta cũng sẽ không ăn nàng.” xem hắn bộ dáng bảo hộ! “Các cô nương của ta ở nơi này, ngồi đều có thể kiếm nhiều tiền, so với làm tỳ nữ của ngươi tốt hơn nhiều. Các nàng đến đây đều là tự nguyện , huống hồ các nàng bán phải mình hoặc bán tài, ta cũng không có ý kiến nhiều, ngươi đang lo lắng cái gì?”
Liệt Nguyệt vẻ mặt xảo quyệt, tràn ngập hứng thú nhìn hai người trước mắt, gợi lên nụ cười quyến rũ khiến cho người ta mất hồn, “ Ai! Nhìn bộ dáng hắn bảo hộ ngươi như vậy, tám phần đã muốn bị hắn ăn sạch sẽ rồi .” nàng ra sức bĩu môi vẻ mặt đáng tiếc, lại chăm chú nhìn Doãn Tuyên Thần bên cạnh , âm thầm cười trộm.
“Quên đi, thực không ra sao cả!”
Loại cá tính này của hắn làm sao cần tỳ nữ hầu hạ? Này phấn oa nhi khẳng định không chỉ là hắn tỳ nữ mà thôi, những hành động “Tốn tạp ” kia của hắn làm thế nào qua được ánh mắt của nàng ?
Nàng vươn tay nắm lấy tay của phấn oa nhi, “ Ta gọi là Liệt Nguyệt, là người phụ trách nơi này , cũng có thể nói là tú bà, ta nói nhiều như vậy, còn không có nghe ngươi ngươi nói một câu, ngươi tên gọi là gì?”
“ Xin chào, em gọi là Vu Tiểu Vãn.” phấn oa nhi sợ hãi mở miệng.
“ Nguyên lai là Tiểu Vãn, tên hảo đáng yêu nha! Quả nhiên người cũng như tên.” ánh mắt ngây thơ kia làm cho Liệt Nguyệt một trận xúc động. Quả nhiên ở chỗ này đã lâu, tâm cũng ảm đạm . Nàng cười cười, “Gọi ta một tiếng Nguyệt tỷ tỷ đi, Tiểu Vãn muội muội!”
Doãn Tuyên Thần xuy một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường, “Ta không còn nhiều thời gian, đạo đãi khách của ngươi chính là cho ta đứng ở chỗ này, nghe ngươi dụ dỗ nữ nhâncủa ta?”
“Ta chỉ là chỉ ra con đường cho nàng mà thôi, nếu ngày nào đó bị ngươi khi dễ, còn có ta ở nơi này thu nhận nàng.” Liệt Nguyệt đối với Tiểu Vãn nháy mắt mấy cái. “ Nhìn xem Tiểu Vãn muội tử như đã mệt mỏi, ta đã chuẩn bị phòng cho các ngươi ……”
Nàng còn nói chưa nói xong, Doãn Tuyên Thần sớm kéo Vu Tiểu đi lên lầu.
“Tính tình thật sự kì quái!” nàng lẩm bẩm nói.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong mắt nàng lại toát ra một tia hâm mộ.
Mãi cho đến khi âm thanh buôn bán vang lên, nàng mới dời ánh mắt, “ Ai nha, xem ta thất thần đi đâu! Nhóm tỷ muội chuẩn bị, chuẩn bị, khách nhân tới cửa rổi!”
Đến mùa hạ, Phong Nguyệt Các cơ hồ là bận tối mày tối mặt, ứng phó nam khách lui tới, quả là làm cho các kỹ nữ hô to ăn không tiêu, càng đừng nói đến kỹ nữ kiêm tú bà Liệt Nguyệt .
Nàng ngày gần đây quả thật rất bận rộn! Thời điểm các kỹ nữ còn lại nghỉ ngơi, nàng phải tự tay đem tình báo đến ở Hướng gia môn ghi lại vào sổ sách, mỗi ngày tình báo thương nhân đều vô tận, nàng luôn phải chạy nhanh giao cho người đưa tin mang đi.
Khách nhân mời đến cũng không thể chậm trễ được, thời điểm Doãn Tuyên Thần vì các cô nương chẩn bệnh, nàng cùng Tiểu Vãn muội tử xem như tri kỷ, nghe nàng kể ra phiền não trong lòng.
Như hiện tại –
“ Xem muội kìa cười trộm không thôi, có chuyện gì vui vẻ như vậy, nói ra cho Nguyệt tỷ tỷ nghe đi!” Liệt Nguyệt xa xa liền nhìn thấy Vu Tiểu Vãn kia lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nàng kéo ghế dựa qua ngồi xuống.
“ A! Nguyệt tỷ tỷ……” Vu Tiểu Vãn vẻ mặt nhút nhát.
“A! Đừng che, đều bị tỷ thấy hết còn che cái gì? Ban ngày ban mặt , mối tình đầu cô gái ở tuổi tư xuân”. Ngón tay ngọc kia xoa nhẹ hai má hồng, miệng lại không buông tha nàng.
“ Nói thật đi, từ lúc tỷ biết hắn tới nay, lần đầu thấy hắn coi trọng một nữ nhân như vậy.”Liệt Nguyệt ra vẻ nghiêm nghị, nhưng lại không buông tâm của Tiểu Vãn “Muội định làm gì đây?”
Vu Tiểu Vãn trong nháy mắt ửng hồng.
“Có gì trong lòng muốn nói, có thể cùng Nguyệt tỷ tỷ nói, tỷ cái dạng nam nhân gì không thấy qua, hỏi tỷ là không sai .” Nàng tốt xấu gì cũng ở Phong Nguyệt Các chờ đợi người đó năm năm, nam nữ hoan ái đã thấy rất nhiều.
Liệt Nguyệt hai mắt ôn nhu, khiến cho Vu Tiểu Vãn buông tâm phòng bị, “Muội cảm thấy bản thân thật kỳ lạ.”
“ Ân?” Liệt Nguyệt cổ vũ nàng tiếp tục nói.
“Lúc muội còn rất nhỏ, mẫu thân cũng đã không ở nhân thế , mà phụ thân tưởng niệm mẫu thân quá độ mà từ từ gầy yếu, muội thật sự không đành lòng……」 Vu Tiểu Vãn nói tiếp:“ Muội vốn nghĩ đến mình có thể cả đời bất động tình (Sue: không yêu), như vậy sẽ không cùng phụ thân giống nhau, nhưng là…… muội giống như thật sự thích hắn .”
Trí nhớ hồi nhỏ làm cho nàng sợ hãi, nghĩ đến tình yêu chỉ có thống khổ.
“ Vì cái gì tâm của muội một chút cũng không kiềm chế được……” Vu Tiểu Vãn suy sụp hạ đầu vai.
“ Giống như muội nói, muội thích hắn, cho nên muội muốn hắn đáp ứng lại, muốn cho hắn cảm tình ngang nhau.” Liệt Nguyệt ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Bởi vì nàng lúc trước cũng là như vậy, khi mười lăm tuổi liều lĩnh rời nhà, nguyện đi theo hắn cho dù có chuyện gì.
“Một ngày nào đó muội sẽ yêu hắn còn hơn chính mình.” nàng thì thào tự nói. Nàng chính là như vậy không cho phép mình chùn bước, đối yêu hắn làm cho chính mình một đường nghiêng ngả lảo đảo, đến bây giờ còn chưa tìm được đường dẫn đến cánh cửa mở ra hạnh phúc.
Nhưng chỉ cần một ánh nhìn của hắn, sẽ làm cho nàng quên mất đau đớn.
“Muội ngẫm lại xem, có phải hay không chỉ một động tác thân mật của hắn có thể làm cho muội thích di chuyển nửa ngày, tràn ngập ngọt ngào tư tư vui sướng?”
Vu Tiểu Vãn kinh ngạc liền gật đầu.
“Vì vậy, cho dù một chút việc nhỏ, cũng có thể đem vui sướng khuếch đại hơn vài lần, cho nên không cần cảm thấy sợ hãi, đúng không?”
Vu Tiểu Vãn lại gật gật đầu, Nguyệt tỷ tỷ nói rất đúng,
“ Hiện tại, điều muội thiếu chính là dũng khí.” Liệt Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều chuyện không gặp gỡ trước sẽ không biết tư vị , nếu bởi vì sợ hãi mà buông tha hoặc là trốn tránh, chúng ta đây còn sống còn có cái gì lạc thú?”
Có lẽ nàng thay đổi, nhưng nàng vẫn là chấp nhất cho giấc mộng lúc ban đầu — có lẽ một ngày, Hướng Hách Nhật sẽ quay đầu lại, chỉ yêu nhớ nàng.
Vu Tiểu Vãn yên lặng nghe, Nguyệt tỷ tỷ giống như cũng có rất nhiều tâm sự!
Thẳng đến phía đối diện một đạo ánh mắt hướng đến, Vu Tiểu Vãn mới lấy lại tinh thần, theo bản năng lảng tránh,“Nguyệt tỷ tỷ, đình đối diện giống như có người đang nhìn chúng ta a!”
“Đừng sợ, nơi này rất an toàn! Ta thật muốn nhìn là người nào dám dùng ánh mắt nhìn chúng ta mà không nhận thức ra ta Liệt Nguyệt này.”
Nàng quay đầu đang muốn mở miệng mắng, không nghĩ tới ánh vào tầm mắt đúng là bóng dáng quen thuộc kia.
Là hắn?!
Liệt Nguyệt đón hướng ánh mắt hắn, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa bướng bỉnh, thẳng đến một nữ tử hướng vào người hắn ôm ấp…… Nàng là ai?
Nàng ấy không phải là Lữ Lử Thanh?
Làm nàng có ý muốn nhìn thật tỉ mỉ, thì hắn đã biến mất ở đám người bên trong.
“Nguyệt tỷ tỷ?” Nguyệt tỷ tỷ như thế nào nhìn người nọ cũng không nói chuyện?“ Hắn là ai vậy?”
Liệt Nguyệt lấy lại tinh thần, hạ mi xuống như che giấu vẻ mặt của nàng, giống như đang mang mặt nạ. Nàng theo thói quen gợi lên nụ cười quyến rũ, “Hắn là nam nhân của ta.”
Là nam nhân cùng nàng da thịt thân cận, là nam nhân nàng yêu năm năm, là nàng dùng tuổi hoa xinh đẹp nhất để chờ đợi lưu luyến si mê…… Mà nàng lại không chiếm được tâm hắn.
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, nàng còn có bao nhiêu thanh xuân có thể chờ đợi?
Vu Tiểu Vãn lo lắng nhìn Liệt Nguyệt, không biết nên nói cái gì nói đến an ủi nàng.
Ngày ấy, hắn không khống chế được dáng bộ yếu ớt mà rời đi, khi cước bộ hắn rời đi tâm nàng liền lưu lại khỏang khắc nặng nè ấy, mỗi khi lơ đãng nhớ tới đêm đó…… Nàng ngay cả hô hấp đều trở nên đau đớn.
Nàng thế này mới hiểu được, có một số việc không phải tự cho là đúng là có thể chạm vào. Nàng hối hận , mà hắn như trước vẫn ôn nhu như vậy, chính là vẽ ra một cái ranh giới nàng thủy chung không thể vượt qua.
“ Cho nên Tiểu Vãn muội phải biết bắt lấy duyên phận chính mình, đừng làm vụt mất nó” phải biết rằng, có chút duyên phận là thực không dễ dàng , mà nàng cùng hắn cũng là…… Dây dưa không rõ nghiệt duyên a!
“ Muốn tới cũng không thông tri một tiếng, luôn như vậy làm theo ý mình.” nàng che miệng cười, nhưng lại là nụ cười đau khổ, “ Được rồi được rồi, tỷ còn phải đón tiếp hắn nữa! Mau đi thôi .”
Tần Nguyệt lâu là một vùng riêng biệt khác với các hoa lâu khác trong Phong Nguyệt các. Xung quanh bốn phía là nước bao quanh, sóng gợn ánh nguyệt, nơi này khác với các lầu các khác, đây là nơi các phương khách không thể tiến vào, cũng là tẩm lâu của Liệt Nguyệt( Yue:phòng ngủ của tỷ ý đó), nam nhân duy nhất có thể bước vào chỉ có gia chủ Hướng gia — Hướng Hách Nhật.
Đầu đường cuối ngõ không ai không biết thân phận Liệt Nguyệt, ngoại trừ là chủ nhân Phong Nguyệt các, còn là nữ nhân của Hướng Hách Nhật, càng làm cho kẻ khác nói chuyện về nàng hăng say chính là do tác phong lớn mật của nàng, quấn lấy Hướng Hách Nhật đã năm năm, mỗi người đều đang đoán nàng khi nào mới thành công.
Bất quá không thể ngờ được! Luôn khiến bà mối bị sập cửa vào mặt này( Yue: ý là ảnh luôn khước từ LN á), Hướng gia chủ rốt cục ở năm nay quyết định việc hôn nhân, không biết người nữ tử Liệt Nguyệt này sẽ có phản ứng gì?
Liệt Nguyệt ở nơi xa chợt nghe thấy tiếng nữ tử cười duyên ngân vang, làm cho nàng dừng lại bước chân.
Hắn thật sự định việc hôn nhân? Nhưng mà, lúc trước Lữ Tử Thanh đáp ứng với nàng, sẽ không chấp nhận hắn!
Nàng muốn làm rõ ràng một chút.
“ Gia, nàng là……” nữ tử phát hiện Liệt Nguyệt, liền hỏi nam nhân bên cạnh.
Hướng Hách Nhật buông ly rượu trong tay, con ngươi hời hợt không một ti men say,” nàng chính là thủ hạ của ta, Liệt Nguyệt.” trải qua năm năm, khí chất kia tuấn nhã nội tâm cũng vững vàng hơn, cũng làm cho người ta không rõ tâm tư.
“ Nguyên lai kẻ được nói đến chính là nàng ta nha! Cái người quấn quít lấy ngươi không tha, một chút cũng không tự mình hiểu lấy bản thân là kỹ nữ?” nữ tử cười trộm nói. Nàng đã sớm nghe được tin, có một kỹ nữ kia quấn quít lấy vị hôn phu tương lai của nàng không tha.” nàng không phải rất đẹp sao, Gia như thế nào không cần?”(Sue: Ghét con nhỏ này cực kỳ, Yue: *gật gù* ta mún git ả ta)
…Hướng Hách Nhật tuy rằng muốn kết hôn với nàng, nhưng là hắn biểu hiện lạnh nhạt làm cho nàng vừa yêu vừa sợ. Tỷ tỷ có thể hô thẳng tên của hắn, nàng thì chẵng lẽ không dám…..
“ Tử Tinh, ta sẽ chỉ cưới ngươi giống như tiểu thư khuê các khác.” Hướng Hách Nhật khẩu khí thập phần không kiên nhẫn.
Lữ Tử Tinh cũng không phát hiện, cười mãi không thôi, có hắn đáp lời trở nên càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, “Nàng như thế nào đứng ở cửa một câu cũng không nói?”
Một ly uống cạn, Hướng Hách Nhật mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“ Ngươi thích nàng?” Liệt Nguyệt tâm như bị bóp nghẹn.
Hướng Hách Nhật có ngẩng đầu, động tác rót rượu chưa từng dừng , “Ngươi nói đi?”
“ Hắn đương nhiên thích ta, không biết bao nhiêu ban đêm hắn đều tới phòng ta !” Lữ Tử Tinh vừa nghe, chạy nhanh ôm lấy cánh tay Hướng Hách Nhật, một chút cũng không e lệ.
Cho dù tâm của nàng đã bị một phen bị lời nói tổn thương, Liệt Nguyệt mắt cũng không nháy.”Ta đây yêu thương nam nhân khác cũng không quan hệ?” nàng lạnh giọng hỏi.
Nếu hắn không sao cả, kia nàng còn có thể chờ mong gì ?
Lữ Tử Tinh liền nói,”Ngươi có ý gì?”
“ Ngươi câm miệng! Ta chỉ cần hắn trả lời một câu.” Liệt Nguyệt trở nên tức giận, cổ khí thế kia làm cho Lữ Tử Tinh im miệng.
Động tác hắn vuốt cằm thể hiện hết thảy. Chỉ có cưới Lữ Tử Tinh, thì hắn sẽ đạt được nữ nhân hắn muốn.
“ Phải không?” Liệt Nguyệt ngạo nghễ xoay người, không cho kẻ khác thấy một tia yếu ớt.
Năm năm chờ đợi, nàng vẫn là thất bại! Này tất cả đều là nàng tự mình đa tình, chẳng những bại bởi Lữ Tử Thanh, còn bại bởi nữ nhân nhảy ra giữa đường.
Nàng còn ngốc cho rằng cũng sắp có thể đến được hạnh phúc ……
Nhưng vào lúc này, một đôi tay nam nhân đột nhiên nắm lấy nàng, kéo suy nghĩ mơ hồ của nàng trở về, vừa vặn ngăn trở ánh mắt Hướng Hách Nhật, làm cho nước mắt của nàng dừng ở trên vạt áo hắn.
“ Doãn Tuyên Thần, ta……”
“Cái gì cũng đừng nói, ta đáp ứng phải giúp ngươi .” hắn nâng cằm của nàng lên, ở bên tai nàng nói:” Ngươi không cần vì nam nhân khiến cho bản thân bi lụy, thật không đáng…… Hiện tại ngươi nên thấy rõ ràng hắn có phản ứng.”(Sue: Em like Thần ca, Yue: t like ké m=)))
“Cái gì?” Liệt Nguyệt không có nghe rõ. Hắn muốn làm như thế nào?
Doãn Tuyên Thần nhìn nam nhân đối diện liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng chạm tới môi của nàng.
“ ngô……” Doãn Tuyên Thần cư nhiên hôn nàng?!
Hắn chế trụ sự giãy dụa của nàng, nàng thu được ám chỉ liền an tĩnh lại, khi Doãn Tuyên Thần rời khỏi môi nàng, nàng không tiếng động nói hai chữ — Cám ơn.
Doãn Tuyên Thần hôm nay vì nàng làm việc nàng, nàng cả đời cũng không quên…..
“Tốt một cái thâm tình tiết mục, xem ra Liệt Nguyệt cùng ngươi trong lúc đó quan hệ không phải là ít, đáng tiếc các ngươi tìm nhầm người xem , ta không có hứng thú.” Hướng Hách Nhật chống lại ánh mắt Doãn Tuyên Thần, khẩu khí ôn hoà, nâng chén cửa trước sau đó kính một cái, “Bất quá, vị cô nương phía sau các ngươi kia, thật ra nhìn thấy không ít.”
Doãn Tuyên Thần đột nhiên chấn động, nhanh chóng xoay người.
Liệt Nguyệt phát ra kinh hô, ”Tiểu Vãn?”
“Chết tiệt!” Doãn Tuyên Thần sắc mặt xanh mét, muốn đuổi theo đi ra ngoài lại không thể làm ra vẻ mặc kệ Liệt Nguyệt.
Liệt Nguyệt đột nhiên tiến tới Hướng Hách Nhật đoạt ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hướng Hách Nhật trách mắng.
Nàng là nữ nhân của hắn, mà hắn ngay cả tâm ghen tị cũng không có,?
“Ha ha! Hướng Hách Nhật ngươi thật đáng thương…… Ngay cả lừa gạt ta cũng không thể .” nàng đột nhiên bật cười, cười đến thê lương, làm người khác chua xót.
“Đi thôi! Chúng ta đi cùng Tiểu Vãn muội tử giải thích rõ ràng, ngươi như vậy giúp ta, ta cũng không muốn tương lai nương tử của ngươi chạy mất.” nàng lôi kéo Doãn Tuyên Thần đi ra ngoài, vẻ mặt trở nên mềm mại.
Giờ phút này, nàng thật sự buông tha cho hắn.
“Cái gì thôi! Chính là một cái ti tiện kỹ nữ, cư nhiên dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo như thế! ” Lữ Tử Tinh chanh chua phê bình đổi lấy Hướng Hách Nhật trầm mặc, làm cho nàng lại buồn bực.” ngươi nói một câu xem! Nàng là do ngươi một tay dạy dỗ, ngươi phải quản nàng mới đúng.”
Lữ Tử Tinh si mê nhìn Hướng Hách Nhật, thời điểm lúc trước Hướng gia vì đại tỷ đi hàng dặm về nhà cầu hôn, nàng liếc mắt một cái liền coi trọng Hướng Hách Nhật vừa nhã nhặn vừa anh tuấn, chính là khi đó nàng còn quá nhỏ .
“ Đứng lạicho ta , không được đi!” Lữ Tử Tinh ương ngạnh kêu lên.
Liệt Nguyệt cũng không quay đầu lại, hoàn toàn không để ý tới người phía sau kêu gào.
Hướng Hách Nhật nhìn phương xa con ngươi trở nên nhạt nhẽo tăm tối, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, “ta khi nào thì ở trên giường ngươi ? Ngươi không nên nói dối.”Cũng không có quyền gì nói Liệt Nguyệt biết phải không …… Nhưng hắn cũng không mở miệng nói gì.
“ Ta không nhớ rõ là Lữ gia dạy dỗ ra nữ nhi như vậy, vẫn là mấy ngày nay ở trong này đợi lâu lắm nên đầu ngươi hỏng rồi?”
“ Ta…… Ta chỉ là……” Lữ Tử Tinh dọa đến.” Nhưng là…… Chúng ta về sau chính là vợ chồng nha! Cho nên……”
Nàng run rẩy thân mình giải thích, hắn chăm chú nhìn vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, không nghĩ tới nàng thích nam nhân cư nhiên đáng sợ như vậy.
“ Trước mắt còn không phải!” hắn bỏ lại nàng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tiếng cười Liệt Nguyệt vào lỗ tai hắn quanh quẩn, làm cho ngực hắn buồn bực , đau nhức , không biết như thế nào cho phải, có lẽ hắn nên một lần nữa lo lắng chuyện này!
Vài năm trước thị trấn Hòa Thành vẫn còn chưa phát triển , chủ nhân của Hướng gia toàn tâm tập trung vào con đường kinh thương liền trở thành thị trấn nổi danh nhất ở phía nam, cũng là con đường thủy lộ lớn nhất thông từ Nam ra Bắc.
Câu cửa miệng: “Nơi nào có người thì nơi đó có buôn bán.” Trong Hòa Thành nơi nơi đều có thể nhìn thấy cửa hàng của Hướng gia, đại diện tiêu biểu nhất là“Phong Nguyệt các”, nghe tên chỉ biết là kỹ viện, nam nhân không có một chút thanh danh cùng tài phú thì không thể vào được .
Vài năm gần đây không chỉ Hòa thành có thay đổi lớn, ngay cả người cũng vậy.
Hiện giờ Lí Liên Nhi, đã không còn là cô gái dám liều lĩnh năm xưa.
Nàng đã từ bỏ quá khứ, hoàn toàn trở thành kỹ nữ “Liệt Nguyệt , chiêu bài cười quyến rũ thi triển hết sức tao nhã, mỹ nữ như mây trong Phong Nguyệt Các dưới sự hướng dẫn của nàng vì Hướng gia kiếm vô số của cải. Chính là, dù có mang dáng vẻ xinh đẹp này, nàng cũng không vui vẻ.
Sau buổi trưa, gần chạng vạng tối, lúc này Phong Nguyệt Các vẫn chưa mở cửa, cửa chỉ mở một bên cho gã sai vặt đem hàng hóa ra vào, chính sảnh đón khách có vẻ trống rỗng, vài nha đầu đang quét tước chuẩn bị, hướng lên trên nhìn lại, tại gác lửng các cô nương phần lớn đang nghỉ ngơi, chỉ có một nữ tử đi xuống lầu.
Người nọ chính là Liệt Nguyệt, bộ dáng thướt tha, mỗi cử động đều tỏa ra một cỗ phong vận, giọng nói ngọt ngào“Phẩm nhi, cấp sửa sang lại sương phòng cho Doãn công tử tốt chưa?
“Đã chuẩn bị tốt thưa tiểu thư” năm đó Phẩm nhi được Hướng Hách Nhật ra mệnh lệnh, theo Liệt Nguyệt vào Phong Nguyệt Các ở, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng.
“ Cần phải dụng tâm, hắn chính là thần y mà ta tốn nhiều sức lực mới mời hắn đến được, nếu hắn không muốn làm, thì thế nào tìm người chăm sóc nhóm tỷ muội của ta?” Liệt Nguyệt như thể phân phó nói.
“ Vậy để Phẩm Nhi kiểm tra lại.”
“Ân!” Liệt Nguyệt hơi hơi vuốt cằm.
Nói xong thì người cũng tới, ngay khi Phẩm Nhi lên lầu, Doãn Tuyên Thần đã đến.
So với thời điểm thưòng lui tới, hắn đến sớm hơn thường lệ…… Liệt Nguyệt nghĩ như thế, cước bộ cũng đã hướng hắn nghênh đón, “A, này không phải Doãn công tử sao? Hôm nay cuối cùng ngươi cũng đến, người ta thật là mong ngươi đến chết mất!” nàng chạy đến
Kéo cánh tay hắn.
Mỗi khi tới thời điểm như vậy, luôn có thể làm cho vẻ mặt lạnh lùng của người này biến sắc.
Nàng chính là không quen nhìn bộ dáng thản nhiên lạnh lùng kia của hắn!
“ A, sao ngươi lại làm như xa lạ với ta?”
Liệt Nguyệt vạn lần không nghĩ tới Doãn Tuyên Thần cư nhiên không có đẩy ra nàng, ngược lại chủ động thân thiết với nàng. Thật khác thường, khẳng định có gì mờ ám rồi!
Chính như nàng sở liệu, nhìn xem…… người trốn ở phía sau hắn là ai?
Liệt Nguyệt thân mình vừa chuyển, phát hiện một phấn oa nhi đang bối rối, miệng nàng liền chậc chậc lên tiếng, “Tiểu cô nương nào đây? Nhưng thật ra so với bình thường cũng không tồi đâu!”
Nàng để tay sau lưng rồi cúi xuống, nhướng mắt nhìn Doãn Tuyên Thần một cách khó chịu, đôi mắt như mắt mèo lóe ra quang mang hưng phấn, giương giọng dụ hoặc, “Tiểu cô nương, có hay không hứng thú kiếm thật nhiều tiền a? Ở Phong Nguyệt của ta, các cô nương đều là những người mang tuyệt kỹ, nhóm đại gia chi tiền không chút nào nương tay.”
Gần đây nam nhân đều thích loại hình dáng này , nếu phấn oa nhi sau này được cải tạo, khẳng định có thể trở thành mỹ nhân.
“ Ta cam đoan không làm ngươi chịu thiệt!” Liệt Nguyệt vỗ bộ ngực, vạn phần hào khí, “Chỉ cần ngươi chịu học, ta cam đoan ngươi đời này không lo ăn mặc.”
Cô nương kia ngẩn ngơ.
“ Được rồi, Liệt Nguyệt, ngươi đừng dỗ nàng , nàng là tỳ nữ của ta.” Doãn Tuyên Thần nhẹ nhàng đẩy tay Liệt Nguyệt ra, đem cô nương kia kéo đến bên cạnh, mười phần muốn giữ lấy.
“ Ách! Ta cũng sẽ không ăn nàng.” xem hắn bộ dáng bảo hộ! “Các cô nương của ta ở nơi này, ngồi đều có thể kiếm nhiều tiền, so với làm tỳ nữ của ngươi tốt hơn nhiều. Các nàng đến đây đều là tự nguyện , huống hồ các nàng bán phải mình hoặc bán tài, ta cũng không có ý kiến nhiều, ngươi đang lo lắng cái gì?”
Liệt Nguyệt vẻ mặt xảo quyệt, tràn ngập hứng thú nhìn hai người trước mắt, gợi lên nụ cười quyến rũ khiến cho người ta mất hồn, “ Ai! Nhìn bộ dáng hắn bảo hộ ngươi như vậy, tám phần đã muốn bị hắn ăn sạch sẽ rồi .” nàng ra sức bĩu môi vẻ mặt đáng tiếc, lại chăm chú nhìn Doãn Tuyên Thần bên cạnh , âm thầm cười trộm.
“Quên đi, thực không ra sao cả!”
Loại cá tính này của hắn làm sao cần tỳ nữ hầu hạ? Này phấn oa nhi khẳng định không chỉ là hắn tỳ nữ mà thôi, những hành động “Tốn tạp ” kia của hắn làm thế nào qua được ánh mắt của nàng ?
Nàng vươn tay nắm lấy tay của phấn oa nhi, “ Ta gọi là Liệt Nguyệt, là người phụ trách nơi này , cũng có thể nói là tú bà, ta nói nhiều như vậy, còn không có nghe ngươi ngươi nói một câu, ngươi tên gọi là gì?”
“ Xin chào, em gọi là Vu Tiểu Vãn.” phấn oa nhi sợ hãi mở miệng.
“ Nguyên lai là Tiểu Vãn, tên hảo đáng yêu nha! Quả nhiên người cũng như tên.” ánh mắt ngây thơ kia làm cho Liệt Nguyệt một trận xúc động. Quả nhiên ở chỗ này đã lâu, tâm cũng ảm đạm . Nàng cười cười, “Gọi ta một tiếng Nguyệt tỷ tỷ đi, Tiểu Vãn muội muội!”
Doãn Tuyên Thần xuy một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường, “Ta không còn nhiều thời gian, đạo đãi khách của ngươi chính là cho ta đứng ở chỗ này, nghe ngươi dụ dỗ nữ nhâncủa ta?”
“Ta chỉ là chỉ ra con đường cho nàng mà thôi, nếu ngày nào đó bị ngươi khi dễ, còn có ta ở nơi này thu nhận nàng.” Liệt Nguyệt đối với Tiểu Vãn nháy mắt mấy cái. “ Nhìn xem Tiểu Vãn muội tử như đã mệt mỏi, ta đã chuẩn bị phòng cho các ngươi ……”
Nàng còn nói chưa nói xong, Doãn Tuyên Thần sớm kéo Vu Tiểu đi lên lầu.
“Tính tình thật sự kì quái!” nàng lẩm bẩm nói.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong mắt nàng lại toát ra một tia hâm mộ.
Mãi cho đến khi âm thanh buôn bán vang lên, nàng mới dời ánh mắt, “ Ai nha, xem ta thất thần đi đâu! Nhóm tỷ muội chuẩn bị, chuẩn bị, khách nhân tới cửa rổi!”
Đến mùa hạ, Phong Nguyệt Các cơ hồ là bận tối mày tối mặt, ứng phó nam khách lui tới, quả là làm cho các kỹ nữ hô to ăn không tiêu, càng đừng nói đến kỹ nữ kiêm tú bà Liệt Nguyệt .
Nàng ngày gần đây quả thật rất bận rộn! Thời điểm các kỹ nữ còn lại nghỉ ngơi, nàng phải tự tay đem tình báo đến ở Hướng gia môn ghi lại vào sổ sách, mỗi ngày tình báo thương nhân đều vô tận, nàng luôn phải chạy nhanh giao cho người đưa tin mang đi.
Khách nhân mời đến cũng không thể chậm trễ được, thời điểm Doãn Tuyên Thần vì các cô nương chẩn bệnh, nàng cùng Tiểu Vãn muội tử xem như tri kỷ, nghe nàng kể ra phiền não trong lòng.
Như hiện tại –
“ Xem muội kìa cười trộm không thôi, có chuyện gì vui vẻ như vậy, nói ra cho Nguyệt tỷ tỷ nghe đi!” Liệt Nguyệt xa xa liền nhìn thấy Vu Tiểu Vãn kia lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nàng kéo ghế dựa qua ngồi xuống.
“ A! Nguyệt tỷ tỷ……” Vu Tiểu Vãn vẻ mặt nhút nhát.
“A! Đừng che, đều bị tỷ thấy hết còn che cái gì? Ban ngày ban mặt , mối tình đầu cô gái ở tuổi tư xuân”. Ngón tay ngọc kia xoa nhẹ hai má hồng, miệng lại không buông tha nàng.
“ Nói thật đi, từ lúc tỷ biết hắn tới nay, lần đầu thấy hắn coi trọng một nữ nhân như vậy.”Liệt Nguyệt ra vẻ nghiêm nghị, nhưng lại không buông tâm của Tiểu Vãn “Muội định làm gì đây?”
Vu Tiểu Vãn trong nháy mắt ửng hồng.
“Có gì trong lòng muốn nói, có thể cùng Nguyệt tỷ tỷ nói, tỷ cái dạng nam nhân gì không thấy qua, hỏi tỷ là không sai .” Nàng tốt xấu gì cũng ở Phong Nguyệt Các chờ đợi người đó năm năm, nam nữ hoan ái đã thấy rất nhiều.
Liệt Nguyệt hai mắt ôn nhu, khiến cho Vu Tiểu Vãn buông tâm phòng bị, “Muội cảm thấy bản thân thật kỳ lạ.”
“ Ân?” Liệt Nguyệt cổ vũ nàng tiếp tục nói.
“Lúc muội còn rất nhỏ, mẫu thân cũng đã không ở nhân thế , mà phụ thân tưởng niệm mẫu thân quá độ mà từ từ gầy yếu, muội thật sự không đành lòng……」 Vu Tiểu Vãn nói tiếp:“ Muội vốn nghĩ đến mình có thể cả đời bất động tình (Sue: không yêu), như vậy sẽ không cùng phụ thân giống nhau, nhưng là…… muội giống như thật sự thích hắn .”
Trí nhớ hồi nhỏ làm cho nàng sợ hãi, nghĩ đến tình yêu chỉ có thống khổ.
“ Vì cái gì tâm của muội một chút cũng không kiềm chế được……” Vu Tiểu Vãn suy sụp hạ đầu vai.
“ Giống như muội nói, muội thích hắn, cho nên muội muốn hắn đáp ứng lại, muốn cho hắn cảm tình ngang nhau.” Liệt Nguyệt ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
Bởi vì nàng lúc trước cũng là như vậy, khi mười lăm tuổi liều lĩnh rời nhà, nguyện đi theo hắn cho dù có chuyện gì.
“Một ngày nào đó muội sẽ yêu hắn còn hơn chính mình.” nàng thì thào tự nói. Nàng chính là như vậy không cho phép mình chùn bước, đối yêu hắn làm cho chính mình một đường nghiêng ngả lảo đảo, đến bây giờ còn chưa tìm được đường dẫn đến cánh cửa mở ra hạnh phúc.
Nhưng chỉ cần một ánh nhìn của hắn, sẽ làm cho nàng quên mất đau đớn.
“Muội ngẫm lại xem, có phải hay không chỉ một động tác thân mật của hắn có thể làm cho muội thích di chuyển nửa ngày, tràn ngập ngọt ngào tư tư vui sướng?”
Vu Tiểu Vãn kinh ngạc liền gật đầu.
“Vì vậy, cho dù một chút việc nhỏ, cũng có thể đem vui sướng khuếch đại hơn vài lần, cho nên không cần cảm thấy sợ hãi, đúng không?”
Vu Tiểu Vãn lại gật gật đầu, Nguyệt tỷ tỷ nói rất đúng,
“ Hiện tại, điều muội thiếu chính là dũng khí.” Liệt Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều chuyện không gặp gỡ trước sẽ không biết tư vị , nếu bởi vì sợ hãi mà buông tha hoặc là trốn tránh, chúng ta đây còn sống còn có cái gì lạc thú?”
Có lẽ nàng thay đổi, nhưng nàng vẫn là chấp nhất cho giấc mộng lúc ban đầu — có lẽ một ngày, Hướng Hách Nhật sẽ quay đầu lại, chỉ yêu nhớ nàng.
Vu Tiểu Vãn yên lặng nghe, Nguyệt tỷ tỷ giống như cũng có rất nhiều tâm sự!
Thẳng đến phía đối diện một đạo ánh mắt hướng đến, Vu Tiểu Vãn mới lấy lại tinh thần, theo bản năng lảng tránh,“Nguyệt tỷ tỷ, đình đối diện giống như có người đang nhìn chúng ta a!”
“Đừng sợ, nơi này rất an toàn! Ta thật muốn nhìn là người nào dám dùng ánh mắt nhìn chúng ta mà không nhận thức ra ta Liệt Nguyệt này.”
Nàng quay đầu đang muốn mở miệng mắng, không nghĩ tới ánh vào tầm mắt đúng là bóng dáng quen thuộc kia.
Là hắn?!
Liệt Nguyệt đón hướng ánh mắt hắn, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa bướng bỉnh, thẳng đến một nữ tử hướng vào người hắn ôm ấp…… Nàng là ai?
Nàng ấy không phải là Lữ Lử Thanh?
Làm nàng có ý muốn nhìn thật tỉ mỉ, thì hắn đã biến mất ở đám người bên trong.
“Nguyệt tỷ tỷ?” Nguyệt tỷ tỷ như thế nào nhìn người nọ cũng không nói chuyện?“ Hắn là ai vậy?”
Liệt Nguyệt lấy lại tinh thần, hạ mi xuống như che giấu vẻ mặt của nàng, giống như đang mang mặt nạ. Nàng theo thói quen gợi lên nụ cười quyến rũ, “Hắn là nam nhân của ta.”
Là nam nhân cùng nàng da thịt thân cận, là nam nhân nàng yêu năm năm, là nàng dùng tuổi hoa xinh đẹp nhất để chờ đợi lưu luyến si mê…… Mà nàng lại không chiếm được tâm hắn.
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, nàng còn có bao nhiêu thanh xuân có thể chờ đợi?
Vu Tiểu Vãn lo lắng nhìn Liệt Nguyệt, không biết nên nói cái gì nói đến an ủi nàng.
Ngày ấy, hắn không khống chế được dáng bộ yếu ớt mà rời đi, khi cước bộ hắn rời đi tâm nàng liền lưu lại khỏang khắc nặng nè ấy, mỗi khi lơ đãng nhớ tới đêm đó…… Nàng ngay cả hô hấp đều trở nên đau đớn.
Nàng thế này mới hiểu được, có một số việc không phải tự cho là đúng là có thể chạm vào. Nàng hối hận , mà hắn như trước vẫn ôn nhu như vậy, chính là vẽ ra một cái ranh giới nàng thủy chung không thể vượt qua.
“ Cho nên Tiểu Vãn muội phải biết bắt lấy duyên phận chính mình, đừng làm vụt mất nó” phải biết rằng, có chút duyên phận là thực không dễ dàng , mà nàng cùng hắn cũng là…… Dây dưa không rõ nghiệt duyên a!
“ Muốn tới cũng không thông tri một tiếng, luôn như vậy làm theo ý mình.” nàng che miệng cười, nhưng lại là nụ cười đau khổ, “ Được rồi được rồi, tỷ còn phải đón tiếp hắn nữa! Mau đi thôi .”
Tần Nguyệt lâu là một vùng riêng biệt khác với các hoa lâu khác trong Phong Nguyệt các. Xung quanh bốn phía là nước bao quanh, sóng gợn ánh nguyệt, nơi này khác với các lầu các khác, đây là nơi các phương khách không thể tiến vào, cũng là tẩm lâu của Liệt Nguyệt( Yue:phòng ngủ của tỷ ý đó), nam nhân duy nhất có thể bước vào chỉ có gia chủ Hướng gia — Hướng Hách Nhật.
Đầu đường cuối ngõ không ai không biết thân phận Liệt Nguyệt, ngoại trừ là chủ nhân Phong Nguyệt các, còn là nữ nhân của Hướng Hách Nhật, càng làm cho kẻ khác nói chuyện về nàng hăng say chính là do tác phong lớn mật của nàng, quấn lấy Hướng Hách Nhật đã năm năm, mỗi người đều đang đoán nàng khi nào mới thành công.
Bất quá không thể ngờ được! Luôn khiến bà mối bị sập cửa vào mặt này( Yue: ý là ảnh luôn khước từ LN á), Hướng gia chủ rốt cục ở năm nay quyết định việc hôn nhân, không biết người nữ tử Liệt Nguyệt này sẽ có phản ứng gì?
Liệt Nguyệt ở nơi xa chợt nghe thấy tiếng nữ tử cười duyên ngân vang, làm cho nàng dừng lại bước chân.
Hắn thật sự định việc hôn nhân? Nhưng mà, lúc trước Lữ Tử Thanh đáp ứng với nàng, sẽ không chấp nhận hắn!
Nàng muốn làm rõ ràng một chút.
“ Gia, nàng là……” nữ tử phát hiện Liệt Nguyệt, liền hỏi nam nhân bên cạnh.
Hướng Hách Nhật buông ly rượu trong tay, con ngươi hời hợt không một ti men say,” nàng chính là thủ hạ của ta, Liệt Nguyệt.” trải qua năm năm, khí chất kia tuấn nhã nội tâm cũng vững vàng hơn, cũng làm cho người ta không rõ tâm tư.
“ Nguyên lai kẻ được nói đến chính là nàng ta nha! Cái người quấn quít lấy ngươi không tha, một chút cũng không tự mình hiểu lấy bản thân là kỹ nữ?” nữ tử cười trộm nói. Nàng đã sớm nghe được tin, có một kỹ nữ kia quấn quít lấy vị hôn phu tương lai của nàng không tha.” nàng không phải rất đẹp sao, Gia như thế nào không cần?”(Sue: Ghét con nhỏ này cực kỳ, Yue: gật gù ta mún git ả ta)
…Hướng Hách Nhật tuy rằng muốn kết hôn với nàng, nhưng là hắn biểu hiện lạnh nhạt làm cho nàng vừa yêu vừa sợ. Tỷ tỷ có thể hô thẳng tên của hắn, nàng thì chẵng lẽ không dám…..
“ Tử Tinh, ta sẽ chỉ cưới ngươi giống như tiểu thư khuê các khác.” Hướng Hách Nhật khẩu khí thập phần không kiên nhẫn.
Lữ Tử Tinh cũng không phát hiện, cười mãi không thôi, có hắn đáp lời trở nên càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, “Nàng như thế nào đứng ở cửa một câu cũng không nói?”
Một ly uống cạn, Hướng Hách Nhật mới mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
“ Ngươi thích nàng?” Liệt Nguyệt tâm như bị bóp nghẹn.
Hướng Hách Nhật có ngẩng đầu, động tác rót rượu chưa từng dừng , “Ngươi nói đi?”
“ Hắn đương nhiên thích ta, không biết bao nhiêu ban đêm hắn đều tới phòng ta !” Lữ Tử Tinh vừa nghe, chạy nhanh ôm lấy cánh tay Hướng Hách Nhật, một chút cũng không e lệ.
Cho dù tâm của nàng đã bị một phen bị lời nói tổn thương, Liệt Nguyệt mắt cũng không nháy.”Ta đây yêu thương nam nhân khác cũng không quan hệ?” nàng lạnh giọng hỏi.
Nếu hắn không sao cả, kia nàng còn có thể chờ mong gì ?
Lữ Tử Tinh liền nói,”Ngươi có ý gì?”
“ Ngươi câm miệng! Ta chỉ cần hắn trả lời một câu.” Liệt Nguyệt trở nên tức giận, cổ khí thế kia làm cho Lữ Tử Tinh im miệng.
Động tác hắn vuốt cằm thể hiện hết thảy. Chỉ có cưới Lữ Tử Tinh, thì hắn sẽ đạt được nữ nhân hắn muốn.
“ Phải không?” Liệt Nguyệt ngạo nghễ xoay người, không cho kẻ khác thấy một tia yếu ớt.
Năm năm chờ đợi, nàng vẫn là thất bại! Này tất cả đều là nàng tự mình đa tình, chẳng những bại bởi Lữ Tử Thanh, còn bại bởi nữ nhân nhảy ra giữa đường.
Nàng còn ngốc cho rằng cũng sắp có thể đến được hạnh phúc ……
Nhưng vào lúc này, một đôi tay nam nhân đột nhiên nắm lấy nàng, kéo suy nghĩ mơ hồ của nàng trở về, vừa vặn ngăn trở ánh mắt Hướng Hách Nhật, làm cho nước mắt của nàng dừng ở trên vạt áo hắn.
“ Doãn Tuyên Thần, ta……”
“Cái gì cũng đừng nói, ta đáp ứng phải giúp ngươi .” hắn nâng cằm của nàng lên, ở bên tai nàng nói:” Ngươi không cần vì nam nhân khiến cho bản thân bi lụy, thật không đáng…… Hiện tại ngươi nên thấy rõ ràng hắn có phản ứng.”(Sue: Em like Thần ca, Yue: t like ké m=)))
“Cái gì?” Liệt Nguyệt không có nghe rõ. Hắn muốn làm như thế nào?
Doãn Tuyên Thần nhìn nam nhân đối diện liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng chạm tới môi của nàng.
“ ngô……” Doãn Tuyên Thần cư nhiên hôn nàng?!
Hắn chế trụ sự giãy dụa của nàng, nàng thu được ám chỉ liền an tĩnh lại, khi Doãn Tuyên Thần rời khỏi môi nàng, nàng không tiếng động nói hai chữ — Cám ơn.
Doãn Tuyên Thần hôm nay vì nàng làm việc nàng, nàng cả đời cũng không quên…..
“Tốt một cái thâm tình tiết mục, xem ra Liệt Nguyệt cùng ngươi trong lúc đó quan hệ không phải là ít, đáng tiếc các ngươi tìm nhầm người xem , ta không có hứng thú.” Hướng Hách Nhật chống lại ánh mắt Doãn Tuyên Thần, khẩu khí ôn hoà, nâng chén cửa trước sau đó kính một cái, “Bất quá, vị cô nương phía sau các ngươi kia, thật ra nhìn thấy không ít.”
Doãn Tuyên Thần đột nhiên chấn động, nhanh chóng xoay người.
Liệt Nguyệt phát ra kinh hô, ”Tiểu Vãn?”
“Chết tiệt!” Doãn Tuyên Thần sắc mặt xanh mét, muốn đuổi theo đi ra ngoài lại không thể làm ra vẻ mặc kệ Liệt Nguyệt.
Liệt Nguyệt đột nhiên tiến tới Hướng Hách Nhật đoạt ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hướng Hách Nhật trách mắng.
Nàng là nữ nhân của hắn, mà hắn ngay cả tâm ghen tị cũng không có,?
“Ha ha! Hướng Hách Nhật ngươi thật đáng thương…… Ngay cả lừa gạt ta cũng không thể .” nàng đột nhiên bật cười, cười đến thê lương, làm người khác chua xót.
“Đi thôi! Chúng ta đi cùng Tiểu Vãn muội tử giải thích rõ ràng, ngươi như vậy giúp ta, ta cũng không muốn tương lai nương tử của ngươi chạy mất.” nàng lôi kéo Doãn Tuyên Thần đi ra ngoài, vẻ mặt trở nên mềm mại.
Giờ phút này, nàng thật sự buông tha cho hắn.
“Cái gì thôi! Chính là một cái ti tiện kỹ nữ, cư nhiên dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo như thế! ” Lữ Tử Tinh chanh chua phê bình đổi lấy Hướng Hách Nhật trầm mặc, làm cho nàng lại buồn bực.” ngươi nói một câu xem! Nàng là do ngươi một tay dạy dỗ, ngươi phải quản nàng mới đúng.”
Lữ Tử Tinh si mê nhìn Hướng Hách Nhật, thời điểm lúc trước Hướng gia vì đại tỷ đi hàng dặm về nhà cầu hôn, nàng liếc mắt một cái liền coi trọng Hướng Hách Nhật vừa nhã nhặn vừa anh tuấn, chính là khi đó nàng còn quá nhỏ .
“ Đứng lạicho ta , không được đi!” Lữ Tử Tinh ương ngạnh kêu lên.
Liệt Nguyệt cũng không quay đầu lại, hoàn toàn không để ý tới người phía sau kêu gào.
Hướng Hách Nhật nhìn phương xa con ngươi trở nên nhạt nhẽo tăm tối, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, “ta khi nào thì ở trên giường ngươi ? Ngươi không nên nói dối.”Cũng không có quyền gì nói Liệt Nguyệt biết phải không …… Nhưng hắn cũng không mở miệng nói gì.
“ Ta không nhớ rõ là Lữ gia dạy dỗ ra nữ nhi như vậy, vẫn là mấy ngày nay ở trong này đợi lâu lắm nên đầu ngươi hỏng rồi?”
“ Ta…… Ta chỉ là……” Lữ Tử Tinh dọa đến.” Nhưng là…… Chúng ta về sau chính là vợ chồng nha! Cho nên……”
Nàng run rẩy thân mình giải thích, hắn chăm chú nhìn vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi, không nghĩ tới nàng thích nam nhân cư nhiên đáng sợ như vậy.
“ Trước mắt còn không phải!” hắn bỏ lại nàng, phẩy tay áo bỏ đi.
Tiếng cười Liệt Nguyệt vào lỗ tai hắn quanh quẩn, làm cho ngực hắn buồn bực , đau nhức , không biết như thế nào cho phải, có lẽ hắn nên một lần nữa lo lắng chuyện này!