Hít sâu một hơi, Vương Chí Đạo đứng lên, đối Long Điệp cười nói: "Ngươi nếu một cước này đá thấp xuống một chút, có lẽ ta cũng đã xong đời rồi, nhưng là ngươi lại không làm thế, tại sao? Bởi vì ngươi ở sâu trong tiềm thức căn bản là không nghĩ sẽ thương tổn ta, đúng không?"
"Tự mình đa tình!" Long Điệp hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ thon thon duỗi thẳng ra, giống như là mũi trùy nhọn hướng cổ họng Vương Chí Đạo đâm tới, động tác vừa rất nhanh lại vừa tàn nhẫn.
Mắt thấy ngọc thủ của nàng sẽ đâm trúng cổ họng Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo thế nhưng lại thật bất ngờ hét to một tiếng: "Chu Điệp!"
Long Điệp thân thể mềm mại dường như chấn động, đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc mờ mịt, ngọc thủ đang đâm tới cổ họng Vương Chí Đạo như là không bị khống chế liền dừng lại một chút.
Tại trong nháy mắt này , Vương Chí Đạo một chưởng phản ngược tới trên gáy ngọc của Long Điệp, nhất thời đem Long Điệp lập tức đánh ngất đi.
Ôm lấy Long Điệp đang hôn mê, Vương Chí Đạo thở dài một hơi, may là chính mình đoán không sai, mặc dù lúc này chính là Long Điệp đang khống chế được khối thân thể này, nhưng là Chu Điệp ở sâu trong tiềm thức vẫn còn tồn tại. Chu Điệp ở sâu trong tiềm thức cũng không muốn làm tổn hại đến chính mình, hơn nữa có bản năng làm ra kháng cự đối với cử động của Long Điệp sắp làm thương tổn chính mình, cho nên mới đưa đến động tác của Long Điệp đình trệ lại, để cho mình cướp được cơ hội.
Sau khi đem thân thể mềm mại trong vòng tay chậm rãi đỡ xuống trên mặt đất, Vương Chí Đạo đi tới bên người Ổ Tâm Lan, xoa bóp lên cần cổ của nàng hồi lâu, mới đưa nàng dần dần tỉnh lại.
Ổ Tâm Lan mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu choáng váng mắt hoa, mất một lúc lâu mới nhìn rõ người đang ngồi trước mặt mình chính là Vương Chí Đạo, rên rỉ lên một tiếng, hỏi: "Chí Đạo, ngươi chế phục được cái... Chu Điệp tỷ kia rồi sao? Thế này rốt cuộc là cái chuyện gì vậy? Chu Điệp tỷ tại sao lại biến thành như vậy?"
Vương Chí Đạo đối nàng nói: "Chuyện này sau này ta sẽ giải thích với ngươi sau, ta bây giờ phải nhanh chân đến chỗ Tôn tiên sinh xem thế nào. Ổ sư tỷ, ta muốn ngươi nghe cẩn thận, ta cho ngươi một địa chỉ này, ngươi đem Chu Điệp mang đến chỗ đó trông coi nàng đi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nàng. Sau khi ta giải quyết xong chuyện ở chỗ Tôn tiên sinh sẽ chạy tới cùng các ngươi hội hợp, sẽ nghĩ biện pháp chữa chạy tốt cho Chu Điệp ."
Ổ Tâm Lan đưa mắt nhìn Long Diệp đang nằm trên mặt đất một cái, hỏi: "Nàng sẽ không tỉnh lại hay sao?"
"Nàng đã bị ta đánh bất tỉnh rồi, ít nhất cũng phải gần một tiếng đồng hồ nữa mới có thể tỉnh lại. Ta dạy cho ngươi một cái phương pháp làm bất tỉnh người nhưng sẽ không làm thương tổn đến thân thể. Ngươi chú ý đến mí mắt của Chu Điệp. Nếu như mí mắt của nàng có chút cử động, là tỏ vẻ nàng sắp muốn tỉnh lại, ngươi liền dùng phương pháp ta dạy cho ngươi này lại đem nàng làm bất tỉnh tiếp đi, đến khi nào ta chạy về tới mới thôi. Đã biết chưa?"
Ổ Tâm Lan gật đầu, lại hỏi: "Ngươi phải mất bao lâu mới có thể quay lại đây?"
"Cái đó còn phải để xem tình huống của Tôn tiên sinh bên kia đã, chỉ có điều ta sẽ rất nhanh thôi!"
Vương Chí Đạo vừa nói, vừa đem sở học ở kiếp trước "Vô thương hại gây mê thuật" giảng giải cho Ổ Tâm Lan một lần. Loại phương pháp này rất đơn giản, Ổ Tâm Lan trí nhớ vừa lại rất không kém cho nên rất nhanh đã học xong rồi.
Sau khi đem Ổ Tâm Lan cùng Long Điệp đang hôn mê đưa đi, Vương Chí Đạo nhặt lại cây súng pạc-hoọc bị vốn bị Long Điệp đá bay, đi tới trước mặt Trương Thạch Xuyên vẫn đang ngẩn người, lạnh lùng nói với hắn: "Sự tình ngày hôm nay, ngươi tốt nhất không nên nói ra ngoài. Nếu để cho ta biết ngươi đã tiết lộ ra ngoài, ta cam đoan ngươi sau này sẽ trở nên vừa điếc vừa câm lại vừa mù, đừng mơ tưởng có thể đóng phim được nữa, hiểu chưa?"
Có lẽ là nghe thấy Vương Chí Đạo nói rất thành thực, ánh mắt lại rất đáng sợ, Trương Thạch Xuyên kia vốn đã lĩnh giáo qua sự "dã man" cua Vương Chí Đạo, sao có thể dám nói "không", lập tức chỉ có không ngừng gật đầu liên tục, tỏ vẻ đã rõ ràng rồi.
Sau khi hỏi Trương Thạch Xuyên được rõ ràng vị trí của Kim Mỹ Lâu, Vương Chí Đạo vội nhằm hướng đó chạy đi.
Kim Mỹ Lâu môn ở trong ngõ Tiểu Lý Sa Mạo xếp số nhà hai mươi chín, chính là ở trong một khu vực hoàng kim.
Khách nhân lui tới rất nhiều, Kim Mỹ Lâu đúng thật là một kỹ viện nhất đẳng, phòng ốc được thiết kế rất hoàn mỹ. Ở giữa là đại sảng được vây khắp bốn mặt bằng mấy tầng lầu, mỗi mặt ở tầng dưới đều có bốn gian phòng, mà trên lầu có ba mươi hai gian phòng, mỗi gian phòng đều có diện tích trên dưới mười thước vuông. Lan can cầu thang cũng được điêu khắc hoa văn tinh xảo, các em trong kỹ viện đều trang phục lộng lẫy mới tinh, mà ngay cả đám tạp dịch cũng ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, làm cho đám khách hàng tới chơi đều có cảm giác hài lòng ưng mắt.
Xem ra chủ nhân của Kim Mỹ Lâu này vì muốn hấp dẫn khách hàng, đích thật là đã bỏ ra không ít tâm tư.
Mặc dù là lần đầu đi tới cái chỗ này, nhưng là bà chủ lại cứ như là nhìn thấy được người quen đã lâu, nhiệt tình ra tiếp đón: "Ôi chao, vị công tử này, ngươi đã rất lâu chưa có đến đây rồi đó, Tiểu Phượng Tiên của nhà chúng ta đang rất là nhớ công tử đó!"
Vương Chí Đạo xấu hổ, thầm nghĩ ta khi nào đã tới cái chỗ quỷ quái này của nhà ngươi, làm sao có quen biết Tiểu Phượng Tiên của nhà các ngươi được? Hướng bên trong đảo mắt qua một vòng, Vương Chí Đạo lập tức đã phát hiện được đám người Lương thị huynh đệ, trong lòng không khỏi một lần nữa cảm thấy xấu hổ, đám người Lương thị huynh đệ này như vậy mà cũng gọi là ẩn núp ngụy trang hay sao? Hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt cảnh giới rõ ràng biểu hiện rành rành ra trên mặt, đối với đám các tiểu cô nương đang ngồi bồi tiếp bên cạnh coi như không nhìn không nghe, coi như là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được bọn họ đang có chuyện. Buồn cười chính là, Lương Sơn còn không tự biết, nhìn thấy Vương Chí Đạo tiến vào, thế mà vẫn còn đưa mắt cho hắn, chỉ chỉ lên trên lầu, sau đó còn đánh một cái thủ thế "an toàn"!
Trong lòng ngầm thở dài một hơi, Vương Chí Đạo mặc kệ hắn, lại quan sát chung quanh thêm một chút, rốt cục phát hiện ra vài vệ sĩ ngầm, hẳn là thuộc về phe Đoạn Kỳ Thụy, trong lòng không khỏi thất kinh. Những người này của Đoạn Kỳ Thụy, nếu so với đám người Lương thị huynh đệ thì có tố chất hơn nhiều, ít nhất bọn họ cũng rất hiểu được ngụy trang, nếu không phải là Vương Chí Đạo năng lực quan sát đủ mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không thể nhận ra được thân phận của bọn họ. Như thế xem ra, Đoạn Kỳ Thụy để bảo vệ chính mình cũng đã thật sự xuất ra một phen công phu. Chỉ hy vọng hắn mang những người này đến, chỉ là thuần túy bảo vệ an toàn cho bản thân hắn, mà không phải là có mục đích khác, nếu không chỉ sợ đám người Lương thị huynh đệ không là đối thủ của bọn hắn.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, hướng theo phương hướng Lương Sơn đã chỉ nhìn đến, chỉ thấy trên lầu trước cửa một gian phòng có hai người trang phục như khách làng chơi đang không hề có chút kiêng nể nào mà đều tự nhiên ôm ấp hai tiểu nữ nhân trang phục hoa lệ, vui vẻ trêu chọc. Chỉ có điều là Vương Chí Đạo lại chứng kiến được ánh mắt của bọn họ dường như trong lúc đó đã lộ ra thần sắc cảnh giác, rất rõ ràng là làm ra vẻ người say nhưng không hề uống rượu.
Đoán được Tôn tiên sinh đang ở cùng Đoạn Kỳ Thụy bên trong gian phòng đó hội họp, Vương Chí Đạo sờ soạng một chút cây súng pạc-hoọc bên hông, thầm nghĩ nếu như đi vào trong đó, như vậy hai người vệ sĩ ngụy trang thành khách làng chơi nhất định sẽ đem cây súng này lục soát ra thu mất, như vậy thì bản thân mình đi vào trong cũng không có bao nhiêu tác dụng. Tốt nhất là cứ ngồi ở chỗ này phòng thủ, vạn nhất có việc phát sinh, lấy thực lực của ba người Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng với Lưu Bách Xuyên, bảo vệ Tôn tiên sinh hẳn là không có vấn đề gì. Mà chính mình ở bên ngoài tiếp ứng, nhất định sẽ so với ở bên trong càng hiệu quả hơn một chút.
Vì vậy Vương Chí Đạo quay sang bà chủ vẫn đang đứng bên cạnh không ngừng líu lo chào mời, nói: "Ta ngồi ở chỗ này được rồi, ngươi mau đi gọi tình nhân cũ của ta đến đây tiếp rượu cho ta mau đi!"
Bà chủ nhưng lại tỏ vẻ ngạc nhiên, thận trọng hỏi lại một câu: "Xin hỏi vị công tử này, tình nhân cũ của công tử là ai?"
"Tiểu Phượng Tiên đó, ngươi không phải mới vừa nói nàng rất nhớ ta hay sao?" Vương Chí Đạo hỏi ngược lại.
Bà chủ nghe vậy cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ: nguyên lai vẫn là một bài chào mời lúc đầu đó, ta chuyên để chào mời khách hàng, cơ hồ là mỗi một khách vào hàng, ta đều dùng một câu nói đó. Những người khác đều là cười trừ, thật không nghĩ đến tiểu tử ngươi lại tưởng là sự thật!
Bà chủ vẻ mặt có chút khó khăn, đối Vương Chí Đạo nói: "Vị công tử này, xin lỗi, Tiểu Phượng Tiên đang phải bồi tiếp khách nhân khác, không thể phân thân, công tử xem xem có thể để cho ta tìm cho công tử một cô nương khác, ta cam đoan cùng Tiểu Phượng Tiên xinh đẹp giống nhau !"
Vương Chí Đạo chỉ là lúc này thầm nghĩ không muốn cho người khác quấy rầy, chỉ có điều đi tới chỗ này không thể cứ ngồi không không làm gì hết, mới làm ra vẻ gọi Tiểu Phượng Tiên đến. Tiểu Phượng Tiên không đi ra được thế nhưng thật là đúng ý hắn. Như vậy làm sao còn có thể đồng ý để cho bà chủ lại tìm một cô nương khác đến quấy rầy hắn, lập tức tức móc ra hai tờ tiền mặt, nói: "Không cần đâu, ta chỉ muốn Tiểu Phượng Tiên, nàng nếu đang tiếp khách, ta đây sẽ ở chỗ này ngồi chờ cũng tốt, ngươi cho ta một bầu rượu, sau đó cũng đừng đến làm phiền ta nữa!"
Thật không ngờ, bà chủ kia chứng kiến hai tờ tiền mặt to, hai tròng mắt nhưng lại phát sáng lên, vội vàng cười vuốt đuôi nói: "Ôi chao, vị công tử này ra tay thật đúng là hào phóng hả! Khách quý như công tử vậy, làm sao có thể để cho công tử ngồi một mình được! Như vậy đi, công tử chờ một lát thôi, ta đi gọi Tiểu Phượng Tiên bỏ chút thời gian đi ra gặp công tử ngay!"
Vương Chí Đạo ngạc nhiên, còn chưa có kịp ngăn cản, bà chủ kia đã cong đuôi cong đít mà chạy hộc tốc lên trên lầu rồi.
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, xem ra đúng là chính mình dùng tiền loạn làm cho sinh họa, bổn ý là để cho bà chủ không nên quấy rầy mình nữa, thật không ngờ bà chủ kia thấy chính mình ra tay quá mức hào phóng, nghĩ lầm rằng chính mình là khách quý, lập tức nhiệt tình muốn đem "tình nhân cũ" Tiểu Phượng Tiên của mình nhanh chóng tìm đến đây.
Lời nói đã ra khỏi miệng, không thể vãn hồi, Vương Chí Đạo không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống. Lương Sơn kia rất muốn tiến lại cùng ngồi cùng một bàn với Vương Chí Đạo. Chỉ có điều thấy Vương Chí Đạo cũng không nhìn hắn cái nào, không thể làm gì khác hơn là đành bỏ qua ý niệm trong đầu đó, đàng hoàng y theo kế hoạch, ngụy trang thành khách đến uống rượu ngồi ở chỗ cũ cảnh giới.
Cũng không biết có phải là do phá giấc ngủ của lão Thiên gia hay không, mà Vương Chí Đạo hôm nay vận khí rất hiển nhiên là xui xẻo tới cực điểm rồi! Ngồi ở chỗ đó còn chưa có nóng đít, đã nghe thấy trên lầu vang lên một tiếng quát to: "Là thằng rùa con hỗn đản nào dám theo lão tử đây tranh Tiểu Phượng Tiên? Mau đứng ra cho lão tử!"
Vương Chí Đạo ngạc nhiên một lúc, mới tỉnh ngộ ra người kia đang nói nhằm vào hắn. Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một tráng hán để râu quai nón, cơ ngực nở nang tráng kiện phanh ra lõa lồ, đang đứng trên lan can hướng xuống phía dưới quát tháo. Mà đứng ở phía sau lưng hắn, chính là bà chủ kia vẻ gấp gáp như lửa đốt trong lòng, nhưng lại rõ ràng là không dám đắc tội với gã tráng hán nhìn rất dã man này.
Tráng hán rống lên hồi lâu, thấy phía dưới chưa có người nào hồi âm, lập tức không khỏi giận dữ, xoay người lại túm ngay lấy ngực áo bà chủ, quát: "Hỗn đản, ngươi không phải mới vừa nói có người muốn gặp Tiểu Phượng Tiên sao? Người đó ở chỗ nào? Ngươi dám hù lão tử, có tin lão tử lập tức đem ngươi từ trên này ném xuống hay không!"
Bà chủ bị bộ dáng xúc phạm của tráng hán dọa sợ đến chết khiếp, trong miệng vừa nói "Tha mạng", khóe mắt nhưng lại nhìn xuống phía dưới liếc về phía Vương Chí Đạo.
Tráng hán thoạt nhìn cũng là một người thông minh, từ vẻ mặt của bà chủ đã tìm được ra người muốn cùng chính mình tranh Tiểu Phượng Tiên kia, liền ném bà chủ ra, hướng Vương Chí Đạo nhìn lại, nhìn thấy Vương Chí Đạo chỉ là một tiểu tử mười sáu bảy tuổi, lập tức không khỏi "ha ha" cười to nói: "Thì ra là tiểu tử ngươi muốn cùng lão tử tranh Tiểu Phượng Tiên sao? Mẹ nó, tiểu tử ngươi ngay cả lông cũng còn chưa mọc, cũng biết được chạy đến đây chơi gái hay sao! Tiểu tử, mau chạy về nhà bú mẹ cho lão tử nhanh đi!"
Vương Chí Đạo trong lòng thầm than xui xẻo, vốn không nghĩ sẽ gây ra phiền toái, đáng tiếc phiền toái hết lần này tới lần khác muốn tự tìm đến cửa.
Chứng kiến Lương Sơn đưa ánh mắt nhìn lại hắn như tỏ ra ý muốn hỏi, Vương Chí Đạo lắc đầu, ý bảo chuyện này để chính hắn tự giải quyết.
Gã tráng hán kia thấy Vương Chí Đạo thế mà lại không thèm để ý tới chính mình, không khỏi đột nhiên giận dữ, cước bộ "rầm rầm" đạp xuống thang lầu, chạy thẳng đến đến trước mặt Vương Chí Đạo , ngoài miệng mới vừa rống lên một tiếng "Tiểu tử..." sau đó đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì tráng hán kia đã chứng kiến, Vương Chí Đạo tùy ý từ trên người lấy ra một cây súng pạc-hoọc, "cạch" một tiếng đã đặt lên trên mặt bàn.
"Ngươi có muốn thưởng thức một chút tư vị đạn đồng hay không?" Vương Chí Đạo thờ ơ lạnh nhạt hỏi.
Tráng hán vẻ mặt thoáng chốc đã cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu tử, đừng tưởng rằng có cây súng đã là giỏi, lão tử đây cũng không phải là dễ chọc..."
Lời nói còn chưa có hết, đã bị Vương Chí Đạo một quyền đánh vào ngay trên mũi, lập tức máu mũi phun trào ra.
Chỉ nghe Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Đừng ở trước mặt ta tự xưng lão tử, nếu không ta sẽ đem đầu lưỡi của ngươi rút ra!"
Tráng hán bưng cái mũi máu tươi chảy ròng, trong lòng vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn muốn phát tác, nhưng là vừa nhìn đến ánh mắt Vương Chí Đạo âm u lạnh lẽo, không khỏi cảm thấy kinh hãi trong tim,, trong miệng cố ùng ục một câu: "Lão... Ta đây đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi, ngươi .."
Tráng hán còn đang muốn ùng ục vài câu, đã thấy tay phải Vương Chí Đạo đặt lên cây súng pạc-hoọc trên bàn, lập tức đem lời nói nuốt ngược trở vào, cum cúp chật vật lùi ra phía ngoài, rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Bà chủ kia vẻ mặt hiện ra vẻ vui mừng, vội xuống lầu đi đến, đối Vương Chí Đạo cười duyên nói: "Ôi chao, vị công tử này, ngươi thật sự là thần dũng vô địch, hai ba câu đã đem cái gã thô bạo vũ phu kia đuổi chạy đi rồi. Người vừa thần dũng vừa anh tuấn như ngươi vậy, mới là người mà Tiểu Phượng Tiên của chúng ta yêu nhất đó! Tiểu Phượng Tiên, ngươi mau ra đây tiếp khách yêu!"
Nhìn thấy bà chủ vẻ mặt tươi cười nịnh nọt đi tới chỗ mình, Vương Chí Đạo đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Bà chủ kia nhìn thấy mình có súng trong tay, tại sao còn dám đi tới chỗ mình, hơn nữa trên mặt không hề lộ ra thần sắc sợ hãi? Mụ này chẳng lẽ không nhìn ra là mình có chuyện hay sao? Hay là tâm lý của mụ này có tố chất rất cao, cho nên mới không hề sợ hãi?
Khóe mắt theo bản năng hướng nhìn lên gian phòng Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy đang mật đàm kia, đã thấy hai người vệ sĩ cải trang thành khách làng chơi kia đã tựa vào lan can, không nhúc nhích giống như là ngủ thiếp đi, mà hai người kỹ nữ lúc trước vui đùa cùng bọn họ đã không thấy đâu.
Không thích hợp! Vương Chí Đạo đứng phắt lên, hai tròng mắt lại đảo khắp chung quanh một lần, rốt cục phát hiện cả Kim Mỹ Lâu này mọi người đều không quá thích hợp. Nơi này sao không hề có vẻ gì là một nhà kỹ viện, phải là một cái bẫy mới đúng!
Đáng chết, chính mình hẳn là sớm đã phát giác ra mới phải. Vương Chí Đạo đối đám người Lương Sơn còn đang ngơ ngác nhìn cử động của hắn mà không hiểu gì hết, quát to: "Lập tức đi tới đưa Tôn tiên sinh đi ra, nhanh đi! Nơi này không phải kỹ viện!"
"Đoàng " một tiếng, một phát đạn đã nổ vang ngay trước mắt Vương Chí Đạo, sau đó "bà chủ" mắt lộ ra sát khí nhanh chóng hướng trên lầu chạy vụt đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Một phát súng kia vừa nổ, đám người Lương Sơn cùng các hộ vệ của Đoạn Kỳ Thụy đang ngụy trang đều theo bản năng đứng lên.
Nhưng là đột biến đột nhiên nổi lên, các kỹ nữ đang làm bạn bên người bọn họ đột nhiên mỗi người đều làm khó dễ. Ngọc thủ thon thon đã nhanh như tia chớp, hoặc là khấu trụ lên cổ họng những người này hung mãnh bóp nát, hoặc là vươn hai tay vặn gảy xương cổ những người này, hoặc là chộp lấy mấy chiếc đũa trên bàn làm vũ khí mãnh liệt đâm vào hai tròng mắt hay cổ họng những người này .
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chỉ trong tích tắc, đám người được Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy mang đến đại bộ phận té xuống. Chỉ có một số ít người phản ứng cực nhanh tránh được một kiếp, nhưng là công kích ác liệt của đám kỹ nữ mặt tươi cười như hoa kia đã tiếp tục ào đến.
"Đoàng đoàng" hai tiếng súng vang, Vương Chí Đạo bắn chết ngay hai kỹ nữ đang làm khó dễ hai huynh đệ Lương Sơn cùng Lương Hải. Hai huynh đệ này đều toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng rút phăng súng của mình ra.
Vương Chí Đạo lúc này đã vọt tới trước gian phòng mà Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy đang mật đàm, hai người vệ sĩ ngụy trang thành khách làng chơi kia quả nhiên đầu đã lệch ra khỏi cổ, đã bị người ta vô thanh vô tức giết chết từ bao giờ.