Nhật Bản lãng nhân không thể ngờ tới tiểu từ này hôm trước còn nói không nên lời, hôm nay lại trở nên miệng lưỡi sắc nhọn, bị nói thành chính hắn mới là người hôm đó bị đánh cho không bò dậy được, lập tức giận đến tái mặt, chỉ vào mũi Vương Chí Đạo mắng: "Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng hôm đó là ngươi đánh thắng hay sao? Ngươi lại đánh gãy chân ta, ngươi có năng lực này hay sao?"
Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Ờ, không phải là ta đánh gãy, chẳng nhẽ là ngươi tự ngã gãy chân, ngươi đi lại cũng không cẩn thận thế sao? Chẳng nhẽ mắt ngươi không nhìn được đường hả?"
Nhật Bản lãng nhân nghe vậy tức giận đến nỗi suýt hộc máu, lại thấy đám người Chu Điệp cùng Thái Gia Dương ánh mắt quái dị nhìn hắn, đang muốn phản biện nhưng tiếng Trung lại nói chưa đủ thuần thục, nhất thời không nghĩ ra câu chữ đầy đủ. Cơn giận bốc lên, Nhật Bản lãng nhân chỉ lên quyền đài quát bảo Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, có khí phách thì cùng Khuyển Dưỡng Nhất Lang ta đánh thêm lần nữa, xem công phu của ngươi có lợi hại như miệng lưỡi ngươi hay không?"
Nguyên lai người này tên là Khuyển Dưỡng Nhất Lang, Vương Chí Đạo rốt cục biết được tên gã tiểu Nhật Bản từng đánh Vương Nhị này, Khuyển Dưỡng, hả, sao không trực tiếp gọi "chó đẻ" đi.
"Đó là đài đấm bốc, ngươi biết đấm bốc sao?" Vương Chí Đạo khinh thường nhếch mép hỏi.
"Nói nhảm ít thôi, ngươi có dám tới đánh với ta hay không? Nếu không dám thì tự nhận mình là Đông Á bệnh phu đi, sau này nhìn thấy bố mày đầy phải quỳ xuống khấu đầu! Thế nào, không dám à?" Khuyển Dưỡng Nhất Lang la hét nói.
Vương Chí Đạo mỉm cười, quay đầu hỏi Thái Gia Dương: "Ông chủ Thái, xin hỏi một câu, ta nếu trên quyền đài của ông mà giáo huấn người Nhật Bản này, sẽ không làm cho ông bị phiền tóai gì chứ?"
"Không có, chỉ cần các ngươi tự nguyện ký vào hiệp nghị này, hứa hẹn tự gánh lấy hậu quả tất cả sự việc trên quyền đài, không có liên hệ gì đến quán bar. Như vậy các ngươi muốn đánh nhau sống chết thế nào cũng không phải là việc của ta!"
Thái Gia Dương lại như làm ảo thuật, chìa ra tờ hiệp nghị cùng cây bút lông, để lên mặt quầy bar, mỉm cười nói với Vương Chí Đạo cùng Khuyển Dưỡng Nhất Lang: "Hai vị, muốn lên quyền đài trước hết xin mời ký tên. Đây là quy củ chung của mọi quyền thủ lên quyền đài."
Vương Chí Đạo cười nói: "Ông chủ Thái suy nghĩ thật là chu đáo!"
Lập tức Vương Chí Đạo nhận bút lông, chấm chút mực, sau đó ký xuống ba chữ ngoằn ngoèo Vương Chí Đạo. Sau đó đưa cho Khuyển Dưỡng Nhất Lang, lại nói: "Xin mời ký, ta hảo tâm nhắc ngươi một câu, ký hiệp nghị này xong, trên quyền đài cho dù ngươi bị ta đánh chết, cũng không có ai tới giúp ngươi đâu. Cho nên nếu ngươi sợ hãi, chỉ cần bò từ đây ra ngoài, ta có thể tha cho ngươi!"
Khuyển Dưỡng Nhất Lang thấy Vương Chí Đạo sảng khoái ký tên như vậy, hơn nữa còn lộ ra khẩu khí kiêu ngạo, hoàn toàn ko để hắn vào mắt, liền cảm thấy kỳ quái. Hắn không nghĩ ra lúc đầu Vương Chí Đạo căn bản là không phải đối thủ của mình, dựa vào cái gì mà ngông cuồng, lộ ra bộ dáng chắc thắng như vậy? Nghĩ không ra nên Khuyển Dưỡng Nhất Lang với việc ký hiệp nghị cũng cảm thấy do dự, nhưng bên cạnh còn hai người bạn đang nhìn, lại còn đám người Chu Điệp đều có vẻ mặt quái dị, làm hắn không nhịn được.
Ba người Trung Quốc vẻ mặt sao như thế? Nhìn mình như thể chính mình sẽ bị ăn đòn. Chẳng nhẽ bọn họ đối với tiểu tử này tự tin như vậy?
Khuyển Dưỡng Nhất Lang cắn răng một cái, lập tức đoạt lấy bút lông, ký tên mình vào, sau đó xông ngay lên quyền đài, chỉ vào Vương Chí Đạo quát lên: "Tiểu tử, lên đây!"
Thái Gia Dương quay sang tiếp viên phân phó một câu, tiếp viên vội vàng tranh Vương Chí Đạo chạy trước lên quyền đài, hô lớn với mọi người trong quán bar: "Các vị khách quý, xin mời chú ý, có một trận thi đấu mới sắp diễn ra. Người khiêu chiến là Khuyển Dưỡng Nhất Lang tiên sinh đến từ Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng, còn người ứng chiến chính là đệ tử Thượng Hải Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo tiên sinh. Hai bên đã trước khi giao chiến đã ký hiệp nghị, tất cả hậu quả trên quyền đài đều tự gánh lấy, hai bên sau đó không được truy cứu, không được tìm đến gây sự! Rất hay, thi đấu võ thuật đặc sắc sắp bắt đầu, xin mời mọi người nhiệt liệt hoan hô!"
Đám người ngoại quốc vốn đã định rời đi, lại nghe có đấu võ sắp diễn ra, đều tràn đến dưới quyền đài, lớn tiếng hoan hô, lại có người rất nhanh chóng tổ chức đánh cuộc, để cho những người nước ngoài này đặt cược.
Chu Điệp nhìn thấy Vương Chí Đạo đã lên quyền đài, không nhịn được hỏi Thái Gia Dương nói: "Ông chủ Thái, ông thấy hắn liệu có thể đánh thắng được người Nhật Bản kia sao?"
Thái Gia Dương cười nói: "Nhìn thấy vẻ mặt hắn tự tin như vậy, cô thấy hắn có thể thất bại hay sao? Hơn nữa vừa rồi nghe bọn hắn cãi nhau, hiển nhiên Vương Chí Đạo đã từng đánh nhau với Khuyển Dưỡng Nhất Lang, Khuyển Dưỡng Nhất Lang còn bị Vương Chí Đạo đánh bị thương một chân. Nếu đã hơn Khuyển Dưỡng Nhất Lang một lần, vậy thắng tiếp lần nữa cũng không quá khó. Quốc Phú, ngươi thấy sao?"
Chu Quốc Phú nhìn chằm chằm lên quyền đài, nói: "Vương Chí Đạo có thể thấy khi ta cùng Johnny cao thấp chưa phân mà đã phán đoán ta chỉ cần một hiệp đánh ngã hắn, đúng là có nhãn lực, khẳng định thân mình thực lực nhất định không thấp. Huống chi nhìn vẻ mặt hai người này, Vương Chí Đạo tự tin thong dong, còn người Nhật Bản kia mặc dù ánh mắt tức giận ngút trời, nhưng lại vẫn không dấu được điểm do dự cùng bất an. Chỉ là tính về tâm lý, người Nhật Bản này đã thua Vương Chí Đạo, nên lúc thật sự đánh nhau cũng không cần lo lắng gì. Chúng ta có lẽ chỉ nên đánh cuộc Vương Chí Đạo mất mấy hiệp để đánh ngã người Nhật Bản kia thôi."
Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú rõ ràng bị lời nói kiêu ngạo vừa rồi của Vương Chí Đạo làm cho hiểu lầm. Vô luận là ai nghe xong khẩu khí lúc trước của Vương Chí Đạo, cũng tin tưởng rằng lúc đánh nhau hắn không thể thua. Nếu mà bọn họ biết được Vương Nhị tức Vương Chí Đạo từng bị Khuyển Dưỡng Nhất Lang đánh cho hôn mê ba ngày ba đêm, thiếu chút nữa không tỉnh lại được, thì không biết trong lòng sẽ cảm giác thế nào?
Trên thực tế, không chỉ Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú, ngay cả hai người Nhật Bản cùng đi với Khuyển Dưỡng Nhất Lang cũng rất không tin tưởng hắn. Ngày đó Khuyển Dưỡng Nhất Lang cùng Vương Chí Đạo ác đấu, bọn họ cũng không ở đó, không biết tình huống ra sao. Nhưng Khuyển Dưỡng Nhất Lang chân thấp chân cao lết về Hồng Khẩu đạo tràng là bọn họ chính mắt nhìn thấy. Mặc dù lúc đó Khuyển Dưỡng Nhất Lang ra sức thổi phồng, nói chính mình đánh trọng thương Vương Chí Đạo như thế nào, nhưng bọn họ cũng không đi Tinh Võ Môn điều tra, mà Tinh Võ Môn cũng không đến phiền tóai, nên hai người Nhật Bản này đối với lời Khuyển Dưỡng Nhất Lang vẫn là nửa tin nửa ngờ. Hôm nay nhìn thấy Vương Chí Đạo bộ dáng kiêu căng, hai người Nhật Bản đối với chuyện Khuyển Dưỡng Nhất Lang khoác lác, một câu cũng không tin. Huống chi hôm đó Khuyển Dưỡng Nhất Lang nói rằng đã đánh cho Vương Chí Đạo thừa sống thiếu chết, không nằm nửa năm tuyệt đối không thể xuống giường. Nhưng mà lúc này mới được hơn chục ngày, đã thấy Vương Chí Đạo sinh long hoạt hổ đứng ở đằng kia, lại còn dám khiêu khích bọn họ, không hề có chút bộ dáng từng bị đánh cho một trận bi thảm.
Cho nên, hai người Nhật bản nhận định ngày đó Khuyển Dưỡng Nhất Lang là dựng chuyện với bọn họ, trên thực tế là bị Vương Chí Đạo đánh cho một trận bi thảm, đối với việc Khuyển Dưỡng Nhất Lang khiêu chiến Vương Chí Đạo cũng không xem trọng, ngay cả người Tây mời đánh cuộc cũng không muốn tham gia. Khuyển Dưỡng Nhất Lang nhìn được tình huống này, cùng làm hắn tức giận đến cùng cực, còn không đợi được người tiếp viên vừa tuyên bố trận chiến của bọn hắn đi xuống quyền đài, Khuyển Dưỡng Nhất Lang đã không nhịn được hướng Vương Chí Đạo vọt tới, định bụng chỉ bằng hai ba quyền đánh ngã Vương Chí Đạo, chứng minh cho đồng bọn thấy ngày đó mình không nói xạo.
Tuy nhiên, Khuyển Dưỡng Nhất Lang vừa mới vọt tới trước mặt Vương Chí Đạo, lại nghe thấy Vương Chí Đạo hét lớn một tiếng: "Chờ một chút!"
Khuyển Dưỡng Nhất Lang không rõ Vương Chí Đạo định làm gì, theo bản năng đình chỉ động tác.
Không ngờ Vương Chí Đạo tuy gọi dừng lại, nhưng lại giơ mũi bàn chân lên, Khuyển Dưỡng Nhất Lang đang đà xông tới tránh không được, hạ bộ vừa vặn bị nện vào chân Vương Chí Đạo đang giơ thẳng ra đó, tức thì đau đến choáng váng, thiếu chút nữa ôm hạ thể nhảy dựng lên.
Lại nghe Vương Chí Đạo nói: "Này, ngươi có hiểu quy tắc đánh nhau trên quyền đài không đấy, tiếng chuông khai cuộc còn chưa gõ vang lên, ngươi vội cái gì? Ít nhất phải chờ người Tây đặt cuộc xong, chuông vang lên rồi mới đánh chứ!"
Khuyển Dưỡng Nhất Lang tức giận thiếu chút nữa phát cuồng, nhưng lại vì hạ bộ là chỗ yếu nhất, bị Vương Chí Đạo mũi chân rắn chắc đá trúng, thật sự rất đau, đành phải ngừng lại, đợi chuông vang lên, lúc này hắn lại hy vọng chuông vang chậm một chút, đợi được hạ thể hắn hết đau khôi phục bình thường.
Ở chỗ quầy bar, Chu Quốc Phú đang xem cuộc chiến thấy thế thở dài nói: "Xem ra ta vẫn còn đánh giá người Nhật Bản kia quá cao rồi, một cước chậm như vậy hắn còn không tránh khỏi? Ta cá là chỉ một hiệp, Vương Chí Đạo có thể đánh ngã hắn, ngươi có cá không?"
Thái Gia Dương lắc đầu nói: "Thôi đi, kết quả rõ ràng như vậy rồi, không cần đánh cược nữa!"
Cũng tương tự như thế, một vài người Tây đã cược Khuyển Dưỡng Nhất Lang thắng đều sửa lại thành Vương Chí Đạo thắng. Trong mắt những người Tây này, Vương Chí Đạo đệ tử Tinh Võ Môn hiển nhiên muốn lợi hại hơn nhiều sơ với Khuyển Dưỡng Nhất Lang. Huống chi Vương Chí Đạo là đệ tử của Tinh Võ Môn Hoắc Nguyên Giáp, cùng cao thủ hàng đầu Nhật Bản, hội trưởng Nhu Đạo Gia Ngũ Lang luận võ, lần đó phần đông người Tây ở đây đều có thấy. Mặc dù sau đó Hoắc Nguyên Giáp chết đi, người Nhật Bản tuyên dương là Hoắc Nguyên Giáp bị Gia Ngũ Lang đánh chết, nhưng đâu có dễ gạt đám người Tây này, bọn họ cũng tận mắt chứng kiến Hoắc Nguyên Giáp trên lôi đài mặc dù hộc máu cũng vẫn đem Gia Ngũ Lang đánh bay xuống đài. Nên trong ý thức, đám người Tây này vẫn cho rằng nếu Vương Chí Đạo đúng là đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp, nhất định cũng rất lợi hại.
Nhưng trên thực tế, mọi người đều đánh giá quá cao Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo cũng không nắm chắc phần thắng, trên thực tế trong lòng hắn cũng biết, theo như Ô Tâm Lan kể lại cho mình, hôm đó Vương Nhị không phải là đối thủ của Khuyển Dưỡng Nhất Lang. Mặc dù sống lại đã là Vương Chí Đạo, nhưng mới chỉ ngắn ngủi vài ngày, hơn nữa phần lớn thời gian chỉ lo dưỡng thương, thực lực cũng không tăng lên nhiều so với Vương Nhị trước kia. Nếu Khuyển Dưỡng Nhất Lang thực lực không giảm, nếu chân chính đánh nhau, bây giờ chính mình cũng không phải đối thủ của hắn.
Có điều việc đã như thế nhưng Vương Chí Đạo cũng tuyệt không lo sợ, vì nghênh chiến tâm pháp trong "Chí Đạo quyền học" chính là "Không sợ hãi".
Vô luận đối thủ cường đại như thế nào, mình có bất lợi ra sao, cũng dùng tâm trí không sợ tới nghênh địch, tỉnh táo không sợ hãi. Sợ hãi là vô ích, như vậy lại còn ảnh hướng tới phán đoán, trở ngại việc phát huy thực lực, dẫn đến bại nhanh thua thảm hơn mà thôi. Chỉ có bảo trì tâm tính bình tĩnh, không sợ hãi, mới có khả năng trong tình thế bất lợi vẫn tìm được sơ hở của địch nhân, phát huy lực lượng vượt quá sức lực bình thường, mới có cơ hội tìm được thắng lợi, vạn nhất mà nói, cho dù không thể chiến thắng, cũng không thất bại bi thảm, chính mình vẫn tìm được một tia sinh cơ.
Vương Chí Đạo lúc trước khi sáng tạo ra "Chí Đạo quyền học", đã từng trải qua tĩnh tọa tu dưỡng, luyện tập phương pháp hít thở luyện tâm pháp, sớm đã luyện được tâm trí bất động như núi, không lo không sợ, trở thành bản năng, sau này vô luận là dưới tình huống nguy hiểm bất lợi thế nào, cũng vẫn có thể tỉnh táo phân tích phán đoán, tiếp nhận khiêu chiến không hề sợ hãi, cuối cùng chuyển hóa được cục diện bất lợi. Loại tâm tính này, cùng với trí nhớ ở kiếp trước của hắn, cùng được mang tới đây.
Vương Chí Đạo trước mắt thân thể lực lượng có lẽ không bằng Khuyển Dưỡng Nhất Lang, nhưng là hắn mang kiến thức võ học uyên bác, kinh nghiệm đấu võ phong phú, cùng với tâm lý thi đấu thiên chuy bách luyện từ kiếp trước, hoàn toàn có thể đền bù khuyết điểm thân thể không đủ thực lực. Nên Vương Chí Đạo mới tự tin cùng Khuyển Dưỡng Nhất Lang liều mạng, nhất là vừa rồi sau khi cố ý dò xét, đá trúng Khuyển Dưỡng Nhất Lang một cước, Vương Chí Đạo càng thêm tin tưởng. Thăm dò thực lực Khuyển Dưỡng Nhất Lang xong, Vương Chí Đạo đã có được kế hoạch chiến đấu, lại dùng ánh mắt quái dị nhìn biểu tình của Khuyển Dưỡng Nhất Lang.
Khuyển Dưỡng Nhất Lang thấy ánh mắt Vương Chí Đạo quái dị như vậy, trong lòng rất không thoải mái, hơn nữa mới vừa rồi bị Vương Chí Đạo "hèn hạ" đá trộm một cước, lòng hắn càng bất an, khẳng định Vương Chí Đạo nhất định có âm mư gì đó, không tự chủ được tự cẩn thận hơn, sau khi tiếng chuông đã vang lên, Khuyển Dưỡng Nhất Lang cũng không tập tức tấn công ngay, mà là từ từ cẩn thận đề phòng.
Nhưng là Khuyển Dưỡng Nhất Lang lại một lần nữa tính sai. Tiếng chuông vừa vang lên, Vương Chí Đạo giống như đạn pháo, đã hướng Khuyển Dưỡng Nhất Lang vọt tới, một quyền đánh ngay lên mũi Khuyển Dưỡng Nhất Lang.
Khuyển Dưỡng Nhất Lang mặc dù cả kinh trong lòng, nhưng dù sao hắn cũng đã chịu huấn luyện võ thuật nghiêm chỉnh, mặc dù kinh nhưng không loạn, cước bộ lùi về một bước, thân hình hơi ngửa về sau, tránh được một quyền này của Vương Chí Đạo.
Không ngờ, "Băng" một tiếng.
Khuyển Dưỡng Nhất Lang rõ ràng cảm giác được chính mình lui về sau vừa vặn tránh được nắm tay Vương Chí Đạo đánh tới, nhưng không biết tại sao cánh tay Vương Chí Đạo đột nhiên dài ra, kết quả là mạnh mẽ đánh một quyền lên sống mũi Khuyển Dưỡng Nhất Lang.
Khuyển Dưỡng Nhất Lang tức thì máu mũi tuôn trào.