Đằng Điền Thứ Lang bị Lưu Chấn Đông quật ngất xỉu, Tỉnh Thượng Khoan bị Vương Chí Đạo bẻ gãy một tay một chân, mà Đằng Điền Đại Lang lại bị Trần Chân đột nhiên xuất hiện dùng đầu gối đáng gãy ít nhất ba cái xương sườn. Ba người có lực chiến đấu nhất trong đám võ sĩ Nhật Bản đã hoàn toàn không thể đánh tiếp, Hồ phiên dịch cảm thấy rất không ổn, vội vàng cùng mấy võ sĩ Nhật Bản còn lại nâng dìu Đằng Điền huynh đệ cùng Tỉnh Thượng Khoan cun cút chuồn ra khỏi Tinh Võ Môn. Nhưng bọn hắn lại để quên tấm bảng "Đông Á bệnh phu" ở đây, hoặc là bọn hắn căn bản không nghĩ mang đi.
Trần Chân nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, lập tức vẻ mặt tức giận, đang muốn bắt người Nhật Bản quay lại, đã thấy Hiểu Huệ dẫn một tốp tuần bộ vọt tiến vào.
Xem ra thời đại này tuần bộ cũng cùng một dạng như cảnh sát trong điện ảnh hậu thế, luôn đợi đến lúc câu chuyện kết thúc mới xông tới.
Tuần bộ đầu lĩnh là một người đầu trọc, vóc người hơi mập, trên mặt đầy thịt bộ dáng thoạt nhìn trăm phần trăm lưu manh, hoàn toàn không có cảm giác chính khí như cảnh sát đời sau. Nhưng là người Tinh Võ Môn hình như cũng rất quen thuộc với tuần bộ đầu lĩnh này, Nông Kính Tôn thậm chí rất thân thiết gọi hắn: "Hoàng lão huynh!". Hình như bọn họ giống như anh em kết nghĩa vậy.
Hỏi thăm một chút Ô Tâm Lan đang đỡ mình, Vương Chí Đạo mới lấy làm kinh hãi, nguyên lai tuần bộ đầu lĩnh họ Hoàng kia chính là lưu manh nổi danh đất Thượng Hải, là lão đại của Thanh bang, sau này trở thành người đứng đầu trong ba ông trùm Thượng Hải, Hoàng Kim Vinh.
Nghe nói Hoàng Kim Vinh này lúc 22 tuổi gia nhập vào phòng Tuần bộ tô giới nước Pháp ở Thượng Hải, dùng thủ đoạn đặc biệt phá được vài vụ án lớn, không mấy năm đã được tô giới nước Pháp khen thưởng, thăng chức lên thành Đốc sát trưởng người Hoa, trở thành đầu mục có thực quyền nhất trong phòng Tuần bộ. Sau này hắn lại lợi dụng loại quyền lực này, mở sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, thu tiền bảo kê, ở đất Thượng Hải phát triển rất nhanh, chỉ vài năm đã tụ tập quanh mình hơn ngàn lưu manh, trở thành Thanh bang đầu lĩnh, ông trùm số một đất Thượng Hải.
Người trọc đầu này mặc dù cùng một dạng với một trùm lưu manh truyền thuyết còn ly kì hơn, là Đỗ Nguyệt Sinh, đều là dạng không có chuyện ác nào không làm, nhưng mà lại có khí tiết dân tộc, sau này Thượng Hải bị vây lại không đầu hàng người Nhật Bản, chỉ một điểm này cũng để người đời sau khen ngợi.
Hoàng Kim Vinh nhìn qua Vương Chí Đạo bị thương cùng tấm bảng hiệu vứt trên mặt đất, sờ sờ cái đầu bóng loáng, hỏi Nông Kính Tôn: "Xem ra chúng ta tới chậm rồi, không có ai bị thương chứ?"
Mẹ, rõ ràng đã chứng kiến ta rồi, còn hỏi có người bị thương hay không, không cho ta là người sao? Vương Chí Đạo ấn tượng trong lòng với Hoàng Kim Vinh lập tức giảm xuống đến đáy.
Nông Kính Tôn ha ha cười nói: "Ấy ấy, lão huynh ngươi đến vừa kịp lúc, ngươi nếu không đến, chuyện này còn không biết giải quyết thế nào cho xong đây!"
Hoàng Kim Vinh còn chưa từng gặp qua Trần Chân, nhìn thấy người này không giống hán tử bình thường, không nhịn được bèn hỏi: "Vị này là ai?"
Nông Kính Tôn vội vàng giới thiệu: "Hắn là Nguyên Giáp ngũ đệ tử, tên Trần Chân, trước đi Nhật Bản du học, vừa mới trở về."
"Ồ, là một du học sinh à, mà võ công cũng nhất định không tệ!" Hoàng Kim Vinh đánh giá Trần Chân từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Mới vừa rồi người Nhật Bản hình như bị thương ba người, không phải là ngươi đánh chứ?"
Trần Chân không trả lời, coi Hoàng Kim Vinh không là gì cả. Nông Kính Tôn thấy thế vội vàng đáp thay hắn: "Hoàng lão huynh ngươi hiểu nhầm rồi, đám người Nhật Bản đến đây khiêu chiến. Ngươi cũng biết trong giới võ thuật lúc luận bàn võ công, cũng khó tránh khỏi bị thương, chúng ta Tinh Võ Môn đệ tử cũng có người bị trọng thương mà! Nhưng sự tình trước đó chúng ta đã thỏa thuận là sau này không truy cứu, cho nên ngươi không cần quan tâm nữa, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi."
Hoàng Kim Vinh gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, đã tới đây rồi, có chút việc ta cũng không thể không nhắc nhở ngươi. Về chuyện các ngươi nói Hoắc Nguyên Giáp bị người Nhật Bản hạ độc, người Nhật Bản đã yêu cầu phòng Tuần bộ chúng ta tìm bắt người phao tin, bọn họ cho rằng là các ngươi Tinh Võ Môn cố ý đồn đại, vu hãm bọn họ, gây ra ảnh hưởng đến danh dự người Nhật Bản bọn họ. Nông lão huynh, có chuyện này không hả?"
Nông Kính Tôn nghe vậy biến sắc: "Hoàng lão huynh, Nguyên Giáp chết vì trúng độc, đây là có chứng cớ, chứng cớ là từ người Anh quốc cung cấp, chẳng lẽ còn có thể giả hay sao?"
"Chuyện này coi như là thật đi, nhưng các ngươi có chứng cớ chứng minh người Nhật Bản hạ độc sao? Chủ mưu là ai đây?"
Thấy Nông Kính Tôn không nói gì, Hoàng Kim Vinh thở dài nói: "Nông Kính Tôn, không phải ta không giúp các ngươi, ta cũng là người Trung Quốc, hiển nhiên cũng hướng về người Trung Quốc. Nhưng Thượng Hải là tô giới của thiên hạ, người Nhật Bản ở Thượng Hải thế lực rất lớn, cường quốc phương Tây cũng phải nể mặt bọn hắn, nếu như các ngươi không có chứng cớ nói người Nhật Bản hạ độc, như vậy là làm khó ta rồi đó, hy vọng các ngươi dừng việc này lại đi. Nếu không, cấp trên ra lệnh cho ta bắt người, vậy thì sẽ có người bị tống giam đó!"
Nhìn một chút tấm biển rơi dưới đất, Hoàng Kim Vinh lại nói: "Ta biết mới vừa rồi người Nhật Bản chủ động gây sự, bất quá chuyện này tốt nhất giao cho ta xử lý, hy vọng các ngươi không xúc động đi tìm người Nhật Bản gây sự, nếu như thế, ta còn khó khăn hơn. Được rồi, Nông lão huynh, ta còn có việc phải làm, trước hết cáo từ đã!"
Nông Kính Tôn tự mình tiễn Hoàng Kim Vinh ra khỏi cửa, sau khi trở về thấy đám người Hoắc Đình Giác đang vây quanh Trần Chân hỏi han, tức thì tiến lên hỏi: "Trần Chân, sư phụ ngươi cho ngươi đi Nhật Bản học tập, cho ngươi học tốt được khoa học kỹ thuật của người Nhật Bản, biết mình biết người, để giúp Trung Quốc cường đại. Ta sợ ảnh hưởng đến học tập của ngươi, không cho bọn họ báo ngươi trở về, ngươi tại sao lại trở về đây?"
Trần Chân vẻ mặt bi thống, trầm giọng nói: "Nông đại thúc, ta ở Nhật Bản đọc báo, biết rõ được sư phụ xảy ra chuyện lớn như vậy, thử hỏi sao ta có thể an tâm ở lại Nhật Bản đọc sách!"
Nông Kính Tôn nghe vậy thở dài một hơi: "Thôi, ta chỉ biết chuyện này không có khả năng dấu giếm được ngươi. Đã trở về cũng tốt, Tinh Võ Môn trước mắt cũng cần ngươi. Trần Chân, đi dâng hương cho sư phụ ngươi đi!"
Nhìn Vương Chí Đạo một chút, Nông Kính Tôn phân phó Ô Tâm Lan: "Tâm Lan, ngươi dẫn hắn về phòng, tìm thầy thuốc khám cho hắn một chút, chờ một lát chúng ta tới thăm hắn. Đình Giác, Chấn Đông, các ngươi đi theo ta, có việc muốn hỏi các ngươi!"
Vương Chí Đạo được Ô Tâm Lan đỡ xuống, quay về phòng mình, lại được một lang trung kiểm tra kỹ lưỡng thân thể từ trên xuống dưới một lần, sau đó chỉnh xương băng bó, bởi vì không có thuốc mê, nên mấy động tác tiếp xương làm Vương Chí Đạo đau chết đi sống lại, thiếu chút nữa thì tắt thở.
Thật vất vả cuối cùng cũng xong, thân thể Vương Chí Đạo bị quấn một lớp vải bố, nếu mà quấn kín cả tay chân nữa, thì nhìn không khác gì một cái xác ướp.
Ô Tâm Lan sau khi tiễn lão lang trung đi, Nông Kính Tôn, Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông lại cùng đến. Ba người cùng nhìn Vương Chí Đạo ánh mắt rất kỳ quái, giống như là đang đánh giá một phạm nhân, khiến cho Vương Chí Đạo cảm thấy rất không thoải mái, không nhịn được hỏi: "Các người có chuyện gì, tại sao cứ nhìn ta như vậy? Ta có chỗ nào không thích hợp sao?"
Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông liếc nhau, cùng không nói gì, sau cùng Nông Kính Tôn mở miệng hỏi: "Vương Nhị à, có vấn đề muốn hỏi ngươi một chút. Võ công của ngươi là theo người nào học? Mới rồi chúng ta nhìn chiêu thức ngươi đánh nhau với người Nhật Bản, không giống như đệ tử Tinh Võ Môn sở luyện, trong đám quyền sư Tinh Võ Môn mời tới cũng hình như không có ai sử dụng loại đấu pháp này của ngươi. Hơn nữa nhìn thân thủ của ngươi, so với Vương Nhị trước kia quả thực là hai người khác nhau, ta mặc dù không học qua võ, nhưng cũng nhìn ra được, thực lực của ngươi bây giờ chỉ sợ là không kém mấy vị sư huynh của ngươi. Nhưng theo ta biết, ngươi bái Nguyên Giáp làm thầy gia nhập Tinh Võ Môn bất quá mới chỉ có nửa năm, sư phụ ngươi cũng không có dạy ngươi nhiều võ công, võ công của ngươi đều là do Đại sư huynh ngươi dạy cho, nhưng Đại sư huynh ngươi đánh nhau với người Nhật Bản cũng không dùng mấy chiêu kia. Vậy là xảy ra chuyện gì?"
Nguyên lai là bị hoài nghi rồi, Vương Chí Đạo toát mồ hôi trong lòng, chính mình bị buộc phải thể hiện ra, nhưng đã quên Vương Nhị căn bản là không có thực lực như thế. Nhưng mà làm sao có thể giải thích cho bọn họ, chẳng lẽ nói mình chính là người ở tương lai sống lại, hồi sinh trên người Vương Nhị, mới hiểu được những thứ Vương Nhị không biết đó? Thời đại này không phải thế kỷ 21, phần lớn mọi người đều rất mê tín, nếu mà nói ra chỉ sợ đám người Nông Kính Tôn nửa tin nửa ngờ, sẽ không đối xử hắn như người bệnh tâm thần, nhưng khẳng định là coi hắn như quái vật.
Lại nghe Lưu Chấn Đông nói: "Ta cũng thấy rất kỳ quái, ở trong Tinh Võ Môn, ta xem như cùng ngươi tiếp xúc nhiều nhất, nhưng là ngươi vốn luôn như khúc gỗ, thoạt nhìn ngây ngốc ngu ngơ, nói cũng rất ít. Từ sau lần hôn mê tỉnh lại, đột nhiên thoán thai hoán cốt biến thành một người hoàn toàn khác, chẳng những ý nghĩ thông minh, kiến thức tăng nhiều, ngay cả võ công cũng đột nhiên tăng vọt! Trước ngươi nói là ngươi sau khi bị thương đột nhiên mở ra thất khiếu, ta cũng tin như thế. Nhưng nếu mở ra thất khiếu, nói ý nghĩ thông minh hơn thì còn được, võ công sao lại trở nên như thế? Hơn nữa mấy chiêu ngươi bẻ gãy chân tay người Nhật Bản kia, hình như chính là sát chiêu của Nhật Bản Nhu thuật cổ truyền, ngươi học được ở đâu vậy?"