Sau khi Uy Nhĩ Sĩ rời đi, sáu người lính Anh quốc vẫn đứng nghiêm, thân mình thẳng tắp, mắt nhìn không chớp nghe Vương Chí Đạo giáo huấn, có thể thấy được rõ ràng lời Uy Nhĩ Sĩ không phải là giả, sáu người lính Anh quốc này tố chất quả thật rất là ưu việt.
Nhìn lại sáu người học viên của mình, Vương Chí Đạo cảm thấy rất hài lòng, thầm nghĩ nếu sáu người lính này có thể chịu đựng được gian khổ, trải qua được thời gian ba tháng rèn rũa huấn luyện thật tốt, nói không chừng trong tương lai sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho chính mình. Xem ra bản thân mình trong thời gian ba tháng sắp tới nên vì bọn họ mà bỏ tâm tư nhiều hơn một chút.
Vương Chí Đạo rõ ràng nhìn ra được, tuy sáu người lính Anh quốc này đối với bản thân mình tôn kính lễ độ, nhất nhất tuân lệnh, nhưng mà trong tâm lý căn bản là không phục, sở dĩ chịu nghe lời như vậy, cũng chỉ là theo mệnh lệnh của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mà thôi. Nghĩ thế cũng đúng, mặc kệ là xem thế nào cũng không thể phủ nhận Vương Chí Đạo chỉ là một tiểu tử hơn mười sáu tuổi, còn sáu người lính Anh quốc kia người nào so với Vương Chí Đạo tuổi cũng lớn hơn nhiều, hơn nữa thân kinh bách chiến, là tinh anh trong tinh anh của binh lính Anh quốc, lại chưa từng nhìn thấy biểu hiện lúc trước của Vương Chí Đạo, như vậy làm sao có thể tin tưởng lời Vương tử Uy Nhĩ Sĩ khoa trương miêu tả về hắn, chịu tâm phục khẩu phục hắn đây?
Muốn huấn luyện ra được một nhóm binh lính đối với chính mình khăng khăng một mực, bảo sao nghe vậy, việc cần thiết đầu tiên chính là làm cho bọn họ đối với mình tâm phục khẩu phục.
Vương Chí Đạo hiểu biết rất sâu về những nội dung quan trọng nhất trong huấn luyện quân đội, cho nên hắn biết bây giờ việc cần phải làm là loại bỏ được sự hoài nghi của sáu người lính Anh quốc kia đối với thực lực của hắn, làm cho bọn họ đối với bản thân hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Đã nghĩ như vậy, Vương Chí Đạo đối sáu người lính Anh quốc cao giọng nói: "Được rồi, bây giờ Vương tử của các ngươi đã đi, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau. Ta biết sáu người các ngươi đối với ta cũng không phục, không tin ta có tư cách để đảm nhiệm làm huấn luyện viên cho các ngươi. Các ngươi có sự hoài nghi như vậy rất là bình thường, bởi vì nói thật ra, đối với năng lực của các ngươi ta cũng rất hoài nghi. Nói cái gì mà tinh anh trong tinh anh, trước khi các ngươi có thể chứng minh cho ta thấy điều này, các ngươi chỉ có thể tự xưng là binh lính rác rưởi. Trừ phi các ngươi có thể chứng minh cho ta thấy các ngươi đúng là tinh anh trong tinh anh! Nghe rõ chưa, bây giờ các ngươi có ai đối với ta còn không phục, cứ việc sảng khoái nói ra. Nếu như ngay cả nói thật mà cũng không dám nói, vậy thì sau này các ngươi nên tự xưng là binh lính rác rưởi là đúng rồi, ta sau này sẽ lấy phương pháp huấn luyện binh lính rác rưởi để huấn luyện các ngươi!"
Sáu người lính Anh quốc sắc mặt đều đỏ bừng lên, người nào cũng lộ ra thần sắc đang phải chịu khuất nhục, Bố Long Đức không nhịn được lớn tiếng nói: "Báo cáo huấn luyện viên, ta, Bố Long Đức xin có điều muốn nói..."
"Tự xưng là 001 đi, đã quên lời ta nói rồi hay sao, các ngươi từ hôm nay trở đi không có tên, chỉ có biệt hiệu, ngươi không có trí nhớ sao?" Vương Chí Đạo không khách khí lớn tiếng trách mắng Bố Long Đức.
Bố Long Đức trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, thiếu chút nữa muốn phát tác, nhưng là lại vừa nghĩ đến mệnh lệnh của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, đành khuất phục, nói: "Báo cáo huấn luyện viên, 001 xin được nói ra suy nghĩ của mình!"
"Nói!"
"Ta thừa nhận, chúng ta quả thực rất hoài nghi đối với năng lực của huấn luyện viên! Còn có, chúng ta là tinh anh trong tinh anh, không phải là binh lính rác rưởi!"
"Không phải là binh lính rác rưởi hay sao? Chứng minh như thế nào đây?"
"Huấn luyện viên, ta sáu tuổi đã học đấm bốc, mười tuổi học đánh kiếm, mười sáu tuổi đã vào quân đội, tổng cộng đã tham gia mười bảy chiến dịch lớn nhỏ, mỗi một chiến dịch đều dũng cảm xung phong lên phía trước, tổng cộng đã giết hai trăm bảy mươi sáu tên địch, lập được chiến công lớn nhỏ đã sáu lần, được thăng cấp bốn lần, hiện nay chính là tiểu đội trưởng tiểu đội đột kích số ba trong bộ đội lục quân Hoàng gia Anh quốc, lý lịch quân nhân ghi lại từ khi chấp hành nhiệm vụ đến nay chưa từng bao giờ thất bại..."
"Chỉ là khoe khoang khoác lác như thổi bong bóng trâu mà thôi, ta muốn xem chính là biểu hiện thực tế, không cần nghe ngươi khoe khoang chiến tích trước kia" Vương Chí Đạo một lần nữa không hề khách khí cắt ngang lời hắn.
Bố Long Đức rõ ràng trong mắt lửa giận bừng bừng, thế nhưng vẫn đứng nghiêm thẳng tắp, nói: "Huấn luyện viên, vậy ta phải làm sao để chứng minh cho ngài thấy chúng ta là tinh anh trong tinh anh?"
"Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội để tự chứng minh bản thân mình!"
Vương Chí Đạo quay đầu lại nhìn qua một chút đám người Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý đang tò mò nhìn hắn huấn luyện đám lính Anh quốc, suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng lại trên người Ô Tâm Lan vốn đang đứng cạnh Chu Điệp cùng nhau xem náo nhiệt.
Mỉm cười một chút, hắn đi đến nói với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, cơ hội để ngươi biểu hiện thực lực đã đến rồi. Ngươi mau ra cùng dương mao tử kia đánh một trận, để cho hắn kiến thức một chút lợi hại của Tinh Võ Môn chúng ta!"
"Ta?" Ô Tâm Lan ngạc nhiên, nhìn nhìn một chút thân hình Bố Long Đức so với nàng to lớn gần gấp đôi, cơ bắp vạm vỡ giống như đúc bằng sắt thép, không khỏi có chút do dự.
Chu Điệp đứng bên cạnh cũng cau mày nói: "Chí Đạo, ngươi đừng có nói đùa. Tâm Lan như thế nào có thể đánh thắng được tên lính Anh quốc kia?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ô sư tỷ, đừng sợ, dương mao tử mặc dù vóc người cao lớn lực lưỡng, trên thực tế lại không thể chịu nổi một kích, đã quên ta dạy ngươi đối phó bọn đấm bốc cùng người cao to như thế nào rồi hay sao? Dựa theo phương pháp của ta mà làm là được, đừng quên ngươi có thể đánh với ta được đến bất phân thắng bại, ngươi thu thập dương mao tử kia hẳn là chỉ như một bữa ăn sáng!"
Ô Tâm Lan đã được khơi dậy hứng thú thi đấu, liền gật đầu nói: "Được rồi, ta ra giúp ngươi giáo huấn hắn!"
Lại cười cười một tiếng, Vương Chí Đạo xoay người nói với Bố Long Đức: "Đã nhìn rõ chưa, 001, đây chính là cơ hội để chứng minh ngươi là tinh anh trong tinh anh, chỉ cần ngươi có bản lãnh đem nàng đánh ngã, ta sẽ tin tưởng ngươi là tinh anh trong tinh anh, không phải là rác rưởi trong rác rưởi!"
Bố Long Đức nhìn đến Ô Tâm Lan, liền thiếu chút nữa thì tức giận đến nổ phổi. Thế này thì thật là quá xem thường người ta rồi, để cho ta một đại nam nhân đi đánh với một cái tiểu nữ tử sao? Cả năm người lính Anh quốc kia trên mặt cũng đều lộ ra thần sắc phẫn nộ.
Vương Chí Đạo căn bản là không hề để ý tới tâm tình của bọn họ, đối Ô Tâm Lan hạ lệnh, quát: "Ô sư tỷ, ra đòn!"
Vừa dứt lời, Ô Tâm Lan liền hướng Bố Long Đức xông vụt tới, lăng không bay lên Trắc Thích đá ra, đạp ngay lên ngực Bố Long Đích lúc này còn chưa có kịp phản ứng gì.
Đây chính là nguyên tắc chiến đấu thứ nhất Vương Chí Đạo đã dạy Ô Tâm Lan: Luôn luôn phải "Tiên phát chế nhân". Xem ra Ô Tâm Lan đối với nguyên tắc đánh nhau được Vương Chí Đạo chỉ dạy đã ghi nhớ rất sâu.
Bố Long Đức bị một cước này của Ô Tâm Lan đạp tới, 'huỵch huỵch" thụt lùi lại tới năm sáu bước, lại đặt mông ngồi bịch xuống trên mặt đất. Khi hắn đứng lên sắc mặt đỏ bừng, vội vàng hổn hển kêu lên: "Cái này không tính, đây là cô ta đánh lén!"
Vương Chí Đạo đi tới ghé sát vào lỗ tai hắn bất ngờ hét lớn: "Ta mới vừa rồi không phải đã hô 'ra đòn' hay sao? Ngươi là người điếc hay là ngu ngốc?"
Bố Long Đức vừa tức vừa xấu hổ, nhưng lại không có cách nào phản bác.
"Ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, tiếp tục ra đòn!"
Vừa nghe Vương Chí Đạo ra lệnh một tiếng, Ô Tâm Lan lai vụt xông tới, phấn quyền hướng lên, đánh thẳng vào cằm Bố Long Đức.
Lúc này Bố Long Đức đã có chuẩn bị rồi, tay phải vừa nhấc liền bắt được phấn quyền của Ô Tâm Lan. Nhưng thật không ngờ, hạ thể hắn đột nhiên đau nhức, chính là Ô Tâm Lan bên dưới đã vô thanh vô tức đá ra một ngọn Liêu Âm cước, đúng vào giữa hạ bộ Bố Long Đức.
Bố Long Đức đau đến nỗi tay ôm hạ bộ, hai chân nhảy dựng lên giống như là con ếch, nhìn bộ dáng tức cười của hắn làm cho đám người Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý thiếu chút nữa cùng cười phá lên. Ngay cả Chu Điệp đang một mực nhăn nhó lo lắng cũng không nhịn được cười, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm cười nhẹ một tiếng "hí hí", trong lòng lần đầu tiên cảm thấy kinh ngạc đối với năng lực của Ô Tâm Lan. Lúc đầu nàng đồng ý để cho Ô Tâm Lan làm vệ sĩ cho mình, trên thực tế chính là do nể mặt mũi Vương Chí Đạo, hơn nữa nàng cũng rất muốn có một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn đáng yêu như Ô Tâm Lan theo nàng làm bạn, giúp nàng giải sầu, nên mới hào phóng để cho Ô Tâm Lan đi theo nàng. Nhưng mà thực ra trong lòng nàng cũng không tin rằng Ô Tâm Lan có thực lực để đảm nhận làm vệ sĩ cho nàng, vẫn thường coi Ô Tâm Lan như là một hảo tỷ muội mà thôi. Bất quá biểu hiện lần này của Ô Tâm Lan đã làm cho nàng có một cái nhìn khác hẳn.
May là năng lực của Ô Tâm Lan thiên về linh hoạt khéo léo, lực sát thương cũng không quá mạnh mẽ, nếu không chỉ sợ một cước kia đã đem Bố Long Đức biến thành thái giám rồi.
Cuối cùng cũng có thể đứng lại bình thường, Bố Long Đức thẹn quá thành giận nói: "Không tính không tính, lần này cũng không tính, cô ta đá hạ bộ của ta, như vậy là phạm quy!"
Hắn còn tưởng rằng đây là đang đấu quyền Anh hay sao?
Vương Chí Đạo hỏi: "Lúc ngươi đang ở trên chiến trường, còn có thể chỉ trích đối phương phạm quy hay sao?"
"Điều này..." Bố Long Đức lần nữa không nói được gì.
"Được rồi, xem ra ngươi vẫn còn đang không phục, như vậy đi, ta lại cho ngươi thêm một cơ hội. Ngươi tự mình lựa chọn lấy một đối thủ, tất cả mọi người ở đây ngươi đều có thể chọn, chỉ cần ngươi có thể đánh bại được đối thủ cho chính mình lựa chọn, ngươi vẫn là có thể chứng minh được chính mình là tinh anh trong tinh anh!" Vương Chí Đạo rất hào phóng nói.
Bố Long Đức nghe nói như vậy, lập tức đưa mắt nhìn lại đám người đang đứng tại tràng. Ánh mắt đầu tiên rời vào trên người Chu Điệp, bất quá lại rời đi rất nhanh, xem ra hắn là đem Chu Điệp coi như là dạng phụ nữ giống như Ô Tâm Lan. Nhìn vòng vo một hồi, ánh mắt của hắn dừng lại trên một người thoạt nhìn rõ là một lão nhân.
Vương Chí Đạo tủm tỉm cười, nói với hắn: "Ngươi muốn chọn lựa Tống Thế Vinh lão gia tử làm đối thủ của ngươi hay sao? Suy xét cẩn thận, sau này không thể hối hận đâu."
Tống Thế Vinh lão gia tử? Đã từng nghe qua rồi, hình như đã nghe thấy bọn võ giả vệ sĩ bảo vệ bên mình Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nói qua, tựa hồ chính là một lão già công phu rất lợi hại. Bối Long Đức vội vàng rời ánh mắt đi, nhìn tới khắp trên người Lưu Chấn Đông, Trần Tử Chính, Hoắc Đình Giác, rồi lại chuyển tới Nông Kính Tôn. Mỗi người kia thoạt nhìn đều như một cao thủ công phu, à, còn người này mặc dù thoạt nhìn không giống như thế, nhưng tuổi tác hắn lớn như vậy, nói không chừng cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, không thể chọn lựa hắn được.
Bố Long Đức rốt cuộc cũng rời ánh mắt ra khỏi người Nông Kính Tôn, nhưng thật ra Nông Kính Tôn kia, một điểm võ công cũng không biết, lại đang hoảng sợ toát mồ hôi lạnh đầy người.
À đây rồi, tiểu tử này thoạt nhìn văn nhược nho nhã, yếu đuối mong manh như một con đàn bà, nói không chừng chỉ cần một quyền có thể đánh ngã hắn. Vậy có nên chọn hắn không đây?
Hay là không được, Bố Long Đức ta là hạng người như thế nào, nếu lựa chọn một cái đối thủ yếu nhược như vậy, cho dù có đánh thắng hắn cũng sẽ chỉ làm cho mọi người chê cười. Không thể chọn hắn, nhất định phải chọn lựa một người thoạt nhìn có bộ dáng xứng đáng là đối thủ của mình.
Bố Long Đức thực không biết chính mình thiếu chút nữa đã lựa chọn phải một đối thủ siêu cường! Ánh mắt hắn lại chuyển đi khỏi thân người Tôn Đại Chu, lại chuyển đến trên người một gã đang đứng sau Tôn Đại Chu. Mắt hắn sáng ngời lên, đây rồi, chính là gã kia. Tướng mạo thoạt nhìn thật là uy vũ, thân thể cũng có phần lực lưỡng khỏe mạnh. Nhìn trang phục có lẽ là vệ sĩ cho tên tiểu tử yếu đuối mong manh kia, nhưng mà những dạng người như vậy, thông thường lại giống nhau đều không chịu nổi một kích, chính mình đã thu thập qua rất nhiều gã rồi, lần này đây cũng nhất định không thể nhìn lầm!
"Ngươi đã chọn được chưa?" Vương Chí Đạo có vẻ không nhịn được liền hỏi.
"Đã chọn được rồi, ta muốn chính hắn làm đối thủ của ta!"
Bố Long Đức vươn tay chỉ vào đối thủ hắn đã lựa chọn, mọi người vừa nhìn theo đều không khỏi ngạc nhiên, thật không ngờ đối thủ hắn lựa chọn lại chính là Trần Chân.
Vương Chí Đạo trong lòng có chút buồn cười, thầm nghĩ đây là do ngươi tự tìm đến, đừng có trách ta. Hắn đầu nói: "Được rồi, như các ngươi mong muốn. Ngoài ra để tiết kiệm thời gian, lại cho các ngươi hoàn toàn tâm phục khẩu phục, ta cho tất cả mọi người các ngươi một cơ hội. Cả sáu người các ngươi cùng lên đi, chỉ cần các ngươi liên thủ có thể đánh ngã hắn, sẽ chính là tinh anh trong tinh anh! Sau này khi huấn luyện ta sẽ lại hoàn toàn nghe theo an bài của các ngươi, các ngươi nghĩ muốn luyện cái gì thì luyện cái đó!"
Sáu người lính Anh quốc nghe vậy đầu tiên là ngỡ ngàng sửng sốt, sau đó mỗi người đều là lửa giận bừng bừng: Xem thường chúng ta như vậy hay sao, để cho chúng ta sáu người đánh với một người? Cho rằng sáu người chúng ta là rác rưởi không chịu nổi một kích hay sao? Được, đã như vậy thì để chúng ta tháo tung hết xương khớp toàn thân tiểu tử kia, để xem ngươi còn dám khinh thường chúng ta hay không!"
Vương Chí Đạo hiển nhiên biết tâm tình lúc này của sáu người lính Anh quốc, hắn hướng Trần Chân đi đến, cười nói với hắn: "Ngũ sư huynh, phải xem huynh rồi!"
Trần Chân trong lòng cười khổ, thở dài nói: "Vương sư đệ, ngươi đối với bọn họ như vậy, có phải là có phần hơi quá mức hay không?"
"Đúng thế!" Hoắc Đình Giác đang đứng một bên cũng không nhịn được, nói: "Ta đã đáp ứng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ để cho bọn họ lưu lại, ngươi đối với bọn họ như vậy sẽ không tốt lắm đâu. Như thế sẽ làm cho Vương tử Uy Nhĩ Sĩ cho rằng Tinh Võ Môn chúng ta lòng dạ hẹp hòi, không có đại lượng dung người."
Vương Chí Đạo cười nói: "Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh, ta làm như vậy là có nguyên nhân. Sáu tên lính Anh quốc này đều đã trải qua chiến trường, mỗi người đều kiêu ngạo ngang ngược, rất khó khống chế, hơn nữa bọn chúng đối với lễ nghĩa của người Trung Quốc chúng ta đều không cho là đúng, nếu như chúng ta không thể làm cho bọn chúng đối với chúng ta tâm phục khẩu phục, bọn chúng nhất định sẽ không chịu nghiêm chỉnh ở tại Tinh Võ Môn. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện lộn xộn, chỉ sợ các người càng khó thu thập. Cho nên ta cho rằng, muốn để cho bọn họ nghe lời, muốn triệt để khống chế bọn họ, phải để cho bọn họ đối với chúng ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thậm chí trong lòng còn phải sinh ra kính sợ. Có như vậy bọn chúng mới có thể ngoan ngoãn ở trong Tinh Võ Môn, không để cho chúng ta rước lấy phiền toái! Dạng người như bọn chúng, thường thường đều giống nhau chỉ bội phục người mạnh hơn, chỉ cần chúng ta có thể chứng minh mạnh mẽ hơn nhiều so với bọn chúng, bọn chúng sẽ đối với chúng ta tâm phục khẩu phục."
Trần Chân gật đầu, nói: "Ngươi nói rất có lý, được rồi, ta đã biết nên làm như thế nào rồi, để cho ta đi!"