Hồng Thừa Kim động tác nhìn như cánh hạc múa lên nhanh nhẹn uyển chuyển, vũ động ngón tay ưu nhã giống như là đang gảy đàn, nhưng chỉ có điều là không phải muốn gảy nên những bản nhạc tuyệt vời, mà chính là muốn đem những sợi dây đàn đó búng cho đứt phăng đi, làm cho đàn hỏng người vong.
Chỗ thần kinh thị giác nơi hốc mắt nếu bị búng đứt, cho dù không cẩn tổn thương đến hai tròng mắt, cũng đồng dạng làm cho thành mù. Bởi vì hai tròng mắt cho dù nhìn ra được hình dáng màu sắc gì cũng không thể thông qua dây thần kinh thị giác mà truyền về được đại não, để cho đại não tiếp nhận.
Vương Chí Đạo đầu vội hướng bên cạnh né đi, vừa kịp tránh thoát ngón tay Hồng Thừa Kim đang búng lên dây thần kinh thị giác hốc mắt bên trái của hắn. Thật không ngờ, ngón tay đang búng đến kia lại cong ngược lại một cái, giống như sợi dây cao su búng ngược về phía sau, vừa vặn búng lên chỗ dây thần kinh thính giác bên lỗ tai trái của Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo trong lỗ tai trái chỉ thấy ầm vang một tiếng, như là nghe được vô số âm thanh khua chiêng gõ trống, không ngừng truyền vào tai rung động "ông ông", thanh âm khác đều nghe không ra, đầu óc giống như bị những âm thanh đó nổ tung ra vô cùng khó chịu.
Trong lòng vừa thấy hoảng sợ, hắn lại vừa chứng kiến ngón tay Hồng Thừa Kim lại chuyển tới phía sau hắn búng ngược đến, mục tiêu rõ ràng chính là: Tuyến dây trung khu thần kinh bên cạnh cần cổ!
Nếu như tuyến dây thần kinh này bị búng đứt, tất cả cảm giác trên thân thể đều không thể truyền về được đại não, trên cơ bản chẳng khác gì cơ thể cùng đầu não tách rời hẳn ra.
Vương Chí Đạo ánh mắt phát lạnh, chân trái giống như mũi tên bắn ra, nhằm thẳng đến tâm oa Hồng Thừa Kim.
Bởi vì chân so với tay thì dài hơn, cho nên tay Hồng Thừa Kim còn chưa có gảy được đến tuyến trung khu thần kinh của Vương Chí Đạo, ngọn cước của Vương Chí Đạo sớm đã đến gần tâm oa Hồng Thừa Kim rồi.
Hồng Thừa Kim hiển nhiên không muốn phải chịu ăn một cước này, liền bỏ qua không gảy lên tuyến dây trung khu thần kinh của Vương Chí Đạo, thân thể lui nhanh, đồng thời ngón tay sửa thành nhằm vào mắt cá chân trái Vương Chí Đạo đang đá tới mà gảy lên. Một chiêu này của hắn chính là mười phần chắc chín, công kích khi đối phương đã phát động nửa công kích rồi, đúng là trong võ thuật Trung Quốc thường gọi là lối đánh không thể phản đòn khi đối phương "lực cũ chưa hết, lực mới chưa sinh". Người bình thường đúng là rất khó ở dưới tình huống này lại còn có thể phản kích được.
Nhưng Vương Chí Đạo luôn luôn không phải là người bình thường, một ngọn cước này của hắn cũng phản lại nguyên lý vận động của người bình thường, đá ra một nửa lại đột nhiên thu về, một điểm thời gian ngắt quãng cũng không có, lưu loát cực kỳ.
Hồng Thừa Kim thoáng chút ngạc nhiên, Vương Chí Đạo một cước này nhưng lại nửa đường liền chuyển hướng, đang từ Tiền đạn thích biến thành Cao tảo thích, đá thẳng lên cạnh cần cổ Hồng Thừa Kim.
Hồng Thừa Kim chính là lúc này lại rơi vào tình huống hạn chế "lực cũ chưa hết, lực mới chưa sinh", không có cách nào phản kích lại được, đành phải lựa chọn lui về phía sau, tránh được một cước này của Vương Chí Đạo.
Vừa lui về phía sau một bước, Hồng Thừa Kim hai tay lại múa động, giống như con đại hạc đang bay lượn, hai chân lại như chuồn chuồn đáp nước, thoáng cái đã đoạt đến trước mặt Vương Chí Đạo. Tay phải năm ngón vốn đang mở ra liền chụm vào cùng một chỗ, cong cổ tay thành mỏ hạc mổ, mổ thẳng tới huyệt Thái Dương Vương Chí Đạo, mà tay trái vẫn là đang lấy đạn pháp nhằm gảy lên động mạch chủ bên cạnh cổ Vương Chí Đạo.
Đang đứng ở một bên xem cuộc chiến, Tôn Đại Chu nói: "Nguyên lai Hồng Môn Thiếu môn chủ kia tu luyện chính là Ám Hạc quyền!"
Trần Chân nghe vậy cau mày hỏi: "Ám Hạc quyền là cái quyền pháp gì, ta tại sao lại chưa hề có nghe nói qua?"
Tôn Đại Chu giải thích nói: "Đó là một cái lưu phái quyền pháp bí ẩn nghiêm mật nhất trong hệ thống Hạc quyền, ta cũng chỉ là nghe phụ thân ta nói qua. Trung Quốc mỗi một loại quyền pháp cũng đều có tới từ vài loại đến hơn mười loại lưu phái bất đồng, mặc dù các lưu phái đó lúc đầu là từ cùng một loại hệ thống quyền pháp truyền xuống dưới, bất quá sau khi trải qua vài thế hệ học tập cải biến, đã cùng với hệ thống quyền pháp ban đầu trở nên không giống nhau nữa, thậm chí còn có những lưu phái thoát ly hẳn khỏi hệ thống quyền pháp ban đầu trở thành một loại lưu pháp quyền phái mới tinh. Tỷ như Hình Ý, Thái Cực đều là danh quyền, nhưng sau khi được những người khác nhau học tập, đã được thay đổi thành nội dung đại đồng tiểu dị, sau đó ở phía trước danh xưng đều được kèm thêm những Trần thị, Dương thị, Tống thị, Xa thị, vân vân, để biểu thị sự bất đồng so với quyền pháp nguyên bản. Hệ thống Hạc quyền trừ những lưu phái khác nhau mà chúng ta đã quen tai như Bạch hạc quyền, Tông hạc quyền, Minh hạc quyền, Phi hạc quyền, Thực hạc quyền, Bão hạc quyền, Ngạ hạc quyền, trên thực tế còn có những lưu phái bí mật do người đời trước truyền lại như Ám hạc quyền, Âm hạc quyền, Vương hạc quyền. Những loại quyền pháp này bởi vì truyền nhân rất ít ỏi, hơn nữa luyện pháp quá khó khăn, xác suất thành công rất thấp, cho nên môn nhân đúng là trăm năm khó gặp. Môn quyền pháp Ám Hạc quyền này, kỹ thuật công kích chủ yếu đều là nhằm vào bộ vị thần kinh cùng huyệt mạch trên cơ thể người. Bởi vì các bộ vị này vừa phức tạp lại vừa rất nhỏ bé, rất khó công kích thành công. Nếu muốn luyện thành đả kích hữu hiệu, phải luyện được tốc độ cùng độ chuẩn xác cực cao, lực lượng cổ tay ngón tay cùng lực búng gảy càng được coi trọng. Cho nên người tu luyện Ám hạc quyền, đều giống như nhau nếu không khổ luyện mười mấy hai mươi năm, rất khó đạt được thành tích. Người có thiên phú thấp có khả năng luyện cả đời cũng không thành công, khiến cho Ám hạc quyền tìm được đệ tử rất khó khăn. Nhưng là, nếu như có thể tu luyện được thành công, thì phản ứng, tốc độ, tính chất chuẩn xác khi ra chiêu, lực lượng cổ tay cùng uy lực búng gảy trên các ngón tay, so với người luyện võ ở các lưu phái thông thường, thì đều mạnh mẽ hơn nhiều. Cho nên đệ tử Ám hạc quyền có thể xuất sư thì đều đồng dạng như nhau, đều sẽ là cao thủ hàng đầu, rất khó đối phó!"
Lưu Chấn Đông hùng hùng hổ hổ nói: "Cứ búng đến gảy đi như vậy có cái gì hay chứ? Trực tiếp đả kích chẳng lẽ tạo thành thương tổn lại không bằng búng gảy một chút như vậy hay sao?"
Tôn Đại Chu thần sắc ngưng trọng nói: "Trực tiếp đả kích vô luận là trọng thương thế nào đều có ngày sẽ phục hồi được, nhưng nếu như là bị búng đứt dây thần kinh, trừ khi ngươi có bản lĩnh đem dây thần kinh nối liền lại được, còn nếu không được thế, thì các bộ phận nối tiếp với sợi thần kinh đó đều là bị phế đi, nếu búng đứt dây chủ tuyến thần kinh trung khu thậm chí sẽ tạo thành toàn thân tê liệt, cả đời nằm ở trên giường, không thể hoạt động. Loại quyền pháp quả thực là rất âm tổn đó!"
Trần Chân biến sắc nói: "Ta xem gã Hồng Môn Thiếu môn chủ kia hẳn là muốn phế đi Vương sư đệ, hắn có thể có cừu oán gì với Vương sư đệ!"
Chỉ thấy trong sân đánh nhau càng lúc càng nhanh, đám người Đỗ Nguyệt Sinh không biết võ công nhìn đến hoa cả mắt. Hồng Thừa Kim vẫn là tay phải mỏ chim hạc mổ, tay trái đạn bát, chuyên môn nhằm vào hệ thống thần kinh cùng bộ vị tử huyệt của Vương Chí Đạo mà công kích. Mà Vương Chí Đạo chỉ là không ngừng né tránh, đến lúc không thể tránh liền xuất ra một hai chiêu đồng quy vu tẫn phát cước đá ra kình lực hung bạo, khiến cho Hồng Thừa Kim phải bỏ chiêu để tự bảo vệ mình. Cánh tay trái của Vương Chí Đạo lúc này nhìn như là đã bị phế đi rồi, buông thõng ở bên người chỉ thấy đung đưa đung đưa.
Người sáng suốt đều nhìn ra được rõ, Vương Chí Đạo lúc này đã rơi xuống thế hạ phong rồi, chỉ cần Hồng Thừa Kim lại búng trúng hắn một chút, hoặc là dùng Hạc trác mổ trúng hắn một chút, hắn chỉ có đường chết mà thôi.
Trần Chân cùng Lưu Chấn Đông thấy thế, không tự chủ được cùng nắm chặt nắm tay, ý định đợi khi Vương Chí Đạo rơi vào tình huống không ổn liền lập tức xông lên cứu, tuyệt đối không thể để cho một gã Hồng Môn Thiếu môn chủ kia dùng chiêu thức âm độc tổn hại như thế mà phế đi Vương Chí Đạo.
Tôn Đại Chu nhưng lại đối hai người thấp giọng nói: "Các ngươi đứng có gấp, xem một chút vẻ mặt Vương Chí Đạo đi, hắn thế nhưng lại rất tỉnh táo, trong ánh mắt cũng không hề có một chút vẻ bối rối nào, hiển nhiên là hắn cố ý yếu thế, chờ đợi cơ hội phản kích. Nhìn kỹ đi, nói không chừng hắn sẽ đột nhiên chuyển bại thành thắng đó."
Lưu Chấn Đông nhưng lại không đồng ý, nói: "Vương sư đệ hình như là mặc kệ có chuyện gì phát sinh hắn đều vẻ mặt bình tĩnh như vậy. Ta một mực hoài nghi, nếu như trời mà có sắp sụp xuống, hắn có phải mặt cũng không hề đổi sắc, vẫn tỉnh táo như bình thường hay không?"
Tôn Đại Chu nghe vậy cười nói: "Đó là chuyện tốt hả, ít nhất hắn sẽ không bởi vì sợ hãi bối rối mà để lộ ra sơ hở của bản thân mình. Hơn nữa tỉnh táo đúng là mấu chốt để chuyển bại thành thắng, đây chính là tâm tính mà người bình thường muốn cầu cũng không cầu được đó!"
Trong lúc ba người Tôn Đại Chu đang nói chuyện, Vương Chí Đạo cùng Hồng Thừa Kim đánh nhau đã xảy ra biến hóa. Công mãi không xong, Hồng Thừa Kim dường như rốt cuộc đã tìm được cơ hội rồi, ngón giữa tay trái nhằm hướng mối dây thần kinh trên khuỷu tay phải Vương Chí Đạo búng đến. Vốn tưởng rằng lần này mười phần chắc chín, nhất định sẽ đem cánh tay phải Vương Chí Đạo cũng phế bỏ nốt. Đáng tiếc chính là, mười phần chắc chín cũng không phải là mười phần chắc cả mười, Vương Chí Đạo khuỷu tay phải đột nhiên trầm xuống, liền tránh được một búng này của Hồng Thừa Kim, sau đó tay phải hắn co lại như hình cánh cung, trong nháy mắt thật không ngờ lại bắt được ngón tay đang búng ra của Hồng Thừa Kim, mạnh mẽ vặn một phát.
Hồng Thừa Kim trong lòng cả kinh, lo lắng ngón tay sẽ bị Vương Chí Đạo vặn gãy mất, vội vàng lấy mỏ hạc bên tay phải nhằm yếu huyệt trên cánh tay Vương Chí Đạo mổ tới, cố gắng để Vương Chí Đạo buông tay ra. Thật không ngờ, cánh tay trái Vương Chí Đạo vốn đang rủ xuống bất động, lại đột nhiên động lên. Chưởng trái nâng lên xoay ngang nửa vòng tròn, lấy chưởng căn hướng huyệt Thái Dương bên phải Hồng Thừa Kim đánh tới.
Huyệt Thái Dương chính là đại huyệt yếu hại trên đầu, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ Hồng Thừa Kim lập tức phải chết ngất ngay. Dưới cơn kinh hãi Hồng Thừa Kim bất chấp ngón tay trái đang bị vặn, tay phải vội đưa lên đón đỡ, lấy mu bàn tay chặn lại đòn bãi kích (1) của Vương Chí Đạo.
Thật không ngờ, Vương Chí Đạo bãi kích lực lượng lại quá mạnh, Hồng Thừa Kim đưa tay lên mặc dù đỡ được, nhưng là lại bị lực lượng bãi kích của Vương Chí Đạo đánh cho cả bàn tay hắn đập mạnh lên trên vành tai. Mặc dù cách một tầng nhục chưởng, Hồng Thừa Kim vẫn là cảm giác thấy đầu óc ầm vang chấn động. Chấn động âm vang còn chưa có chấm dứt, ngón tay giữa bàn tay trái lại nổi cơn đau đớn kịch liệt, chính là đã bị Vương Chí Đạo đem vặn gãy đi rồi.
Hồng Thừa Kim dưới cơn đau đớn, vội vàng mở miệng nói: "Không nên đánh nữa, ta nhận thua rồi, nhận thua rồi!"
Vương Chí Đạo thật không ngờ tới hắn lại "sảng khoái" nhận thua như vậy, không khỏi ngạc nhiên buông lỏng tay ra.
Hồng Thừa Kim bưng lấy ngón tay đã bị vặn gãy, lui về phía sau một bước, nhẫn nại chịu cơn đau, hướng Vương Chí Đạo ôm quyền nói: "Vương huynh đệ quả nhiên võ công cao cường, Hồng Thừa Kim ta không bằng ngươi, cam bái hạ phong, đối với ngươi tâm phục khẩu phục!"
Đối mặt với một người đã sảng khoái nhận thua như vây, Vương Chí Đạo còn có thể nói được cái gì nữa, mặc dù có chút tức giận đối thủ ra tay ngoan độc, bất quá nghĩ đến chính mình đối với hắn cũng nào có nhân từ gì cho cam, lập tức biểu hiện bình thường trở lại, ôm quyền nói: "Hồng Thiếu môn chủ cũng quả thật là phi phàm, nếu không phải do ta xuất chiêu tàn nhẫn, chỉ sợ nhất định là đã thua rồi. Xin lỗi, đã vặn gãy mất một ngón tay của ngươi!"
Hồng Thừa Kim cười nói: "Không có vấn đề gì, một cái ngón tay không tính là cái gì, rất nhanh là có thể chữa lành được. Nhưng thật ra Vương huynh đệ tay trái làm cho ta có chút tò mò, ta rõ ràng đã búng trúng vào đường kinh mạch ở khuỷu tay trái ngươi, tại sao ngươi vẫn còn có thể cử động tay trái như vậy?"
"Cái gì mà kinh mạch, ngươi búng ra chính là trúng vào đầu mối thần kinh, cánh tay trái của ta chính xác là đã tê dại một khoảng thời gian, bất quá năng lực khôi phục của ta so với người bình thường thì nhanh hơn nhiều lắm. Càng quan trọng hơn chính là ngươi cũng không đem đầu mối dây thần kinh của ta búng đứt được, cho nên cánh tay trái của ta vẫn còn có thể cử động!"
"Không có búng đứt?" Hồng Thừa Kim nghe vậy thở dài nói:" Xem ra là ta tu luyện vẫn còn chưa đến nơi đến chốn rồi, còn cần trở về khổ luyện nhiều hơn nữa. Vương huynh đệ, đợi được đến sau khi ta đem Ám Hạc quyền luyện được đến nơi đến chốn, ta sẽ lại tìm ngươi đấu. À, được rồi, ba tháng sau không phải là Thượng Hải sẽ cử hành Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu gì đó hay sao? Đến lúc đó Vương huynh đệ chắc hẳn là cũng tham gia chứ? Có ba tháng thời gian đó, cũng đủ để cho ta lại đem Ám Hạc quyền tu luyện lên được thêm một tầng cao nữa, đến lúc đó chúng ta lại tái đấu thật tốt hả!"
Tu luyện đến nơi đến chốn còn muốn tìm ta tái đấu, thật sự muốn búng đứt hết dây thần kinh của ta? Vương Chí Đạo trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng biểu hiện ra lại tươi cười nói: "Hồng Thiếu môn chủ nếu đã hăng hái như vậy, đến lúc đó ta nhất định sẽ tận tình phụng bồi!"
"Như vậy coi như đã ấn định rồi, ta trước hết xin cáo từ đã! Đỗ tiên sinh, Hoàng gia, chuyện tình của chúng ta sau này ta sẽ lại tìm tới các vị nói chuyện, bây giờ ta xin cáo từ trước!" Hồng Thừa Kim vẻ mặt tươi cười lần lượt hướng Vương Chí Đạo cùng Đỗ Nguyệt Sinh, Hoàng Kim Vinh chắp tay chào, sau đó liền rời đi không quay đầu lại.
Hồng Thừa Kim mới vừa đi, Trương Khiếu Lâm trở về lấy tiền đã mang theo một cái rương bằng da đã quay lại, nhìn thấy Vương Chí Đạo, Trương Khiếu Lâm liền đem cái rương đưa tới trước mặt Vương Chí Đạo, sắc mặt bình tĩnh nói: "Ở trong này có năm mươi vạn, ngươi đếm lại một chút đi!"
"Không cần thiết, tin tưởng ngươi ở thời khắc này sẽ không giở trò gì nữa!" Vương Chí Đạo tiếp nhận cái rương da, đối ba người Tôn Đại Chu nói: "Tôn huynh, Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, chúng ta có thể về được rồi!"
Sau khi Tôn Đại Chu hướng Đỗ Nguyệt Sinh cùng Hoàng Kim Vinh cáo từ, mới cùng đám người Vương Chí Đạo cùng nhau rời khỏi Đại Thế Giới.
Trên đường quay về Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo hướng ba người Tôn Đại Chu nói: "Tôn huynh, Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, các ngươi đối với cái gã Hồng Môn Thiếu Môn chủ Hồng Thừa Kim kia đánh giá như thế nào?"
Trần Chân nói: "Hắn nếu như không phải là võ công rất cao, nhất định là quá mức âm hiểm."
Lưu Chấn Đông nói:" Đúng vậy, nói là luận bàn, nhưng lại ra tay âm độc như vậy, giống như là có thâm cừu đại hận với nhau vậy. Đến tình huống bất lợi với bản thân mình, liền lập tức nhận thua xin tha ngay, không hề băn khoăn một chút nào đến mặt mũi. Ngón tay đã bị bẻ gãy vẫn còn có thể giả bộ làm ra khuôn mặt tươi cười, đối với Vương sư đệ vẫn nói năng thông suốt! Thằng ôn này, lúc này thì làm như người tốt, lúc khác lại như biến thành người xấu, làm cho người khác rất khó nắm bắt được chính xác!"
Tôn Đại Chu nói: "Nếu như là hắn cố ý làm được thế, vậy thì biểu thị ra hắn là con người rất giỏi ngụy trang, rất biết nhẫn nại, tâm cơ cũng quá thâm trầm đó, ngươì như vậy, thường thường đều là rất đáng sợ!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Thằng đó hẳn là loại người theo như lời Tôn huynh nói rồi. Mặc dù hắn ẩn dấu rất khá, nhưng là vào lúc hắn rời đi, ta còn nhận ra được trong mắt hắn hiện lên sự oán độc. Thằng này, có thể lên làm được Hồng Môn Thiếu môn chủ, lại một mình một ngựa chạy đến gặp gỡ ba huynh đệ Đỗ Nguyệt Sinh, không phải là một nhân vật đơn giản hả! Ta có thể khẳng định, gã Hồng Thừa Kim này, trong tương lai nhất định sẽ trở thành kình địch của ta. Nếu như ba tháng sau hắn thực sự tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, nói không chừng nhất định tìm cơ hội để hãm ta vào chỗ chết!"
Lưu Chấn Đông không nhịn được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là tại sao lại kết thù hận với dạng người như thế?"
"Ta trước kia còn chưa từng có gặp qua hắn, không biết từ khi nào lại kết thù oán với hắn? Có lẽ là trong một tình huống nào đó không biết mà vô ý đắc tội với hắn cũng không chừng! Quan hệ giữa người với người chính là kỳ quái như vậy, có thể mình cho rằng chính bản thân mình không có đắc tội, thậm chí căn bản còn không nhận ra người kia, nhưng người kia lại bởi vì chút nguyên nhân kỳ diệu không thể lý giải mà trách mình, thậm chí đối với mình còn nổi sát khí! Trước kia ta từng có một vị tiền bối quen biết đã nói với ta, nếu muốn sống tốt ở trên cõi đời này, phải từng ngày từng đêm, từng giờ từng phút, đối với bất kỳ người nào, bất kỳ việc gì cũng vẫn phải duy trì tâm tính cảnh giác. Cho dù nhìn thấy thân nhân hay là bằng hữu tốt nhất của bản thân mình, trước hết cũng phải nghĩ lại, xem mình tuy một mực cho rằng không có khả năng đắc tội với hắn, nhưng lại liên tục đắc tội với những sự tình của hắn, có thể làm cho hắn muốn hạ độc thủ với mình hay không!"
Lưu Chấn Đông nghe vậy ngạc nhiên nói: "Người đó nếu mà sống như thế, vậy thì cuộc sống của hắn còn có cái gì là niềm vui nữa? Đối với tất cả mọi người ở bên cạnh mình đều phải cảnh giới, như vậy hắn không thấy mệt mỏi hay sao? Ngươi nói đến tiền bối kia của ngươi, hắn sẽ không bị phát bệnh thần kinh đấy chứ?"
Vương Chí Đạo "ha ha" cười, nói: "Ta cũng nghĩ là như vậy! Bất quá sinh ra trong thời loạn, bảo trì loại tâm tính này mới đúng thực sự là 'Hoạt mệnh chi đạo' (2)! Chỉ là ta biết ta không có khả năng làm được mà thôi!"
Tôn Đại Chu nói: "Chỉ sợ trên đời này không có bao nhiêu người có thể làm được điều đó. Trong lịch sử, phỏng chừng chỉ có mấy bạo chúa kiêu hùng giết người như ác ma mới suốt ngày nghi thần sợ quỷ, tỷ như Tào Tháo hay là Chu Nguyên Chương, những người như thế mới có thể đối với những người ở cạnh mình lúc nào cũng bảo trì cảnh giới!"
Trần Chân lại hỏi Vương Chí Đạo: "Đến ngày mốt sẽ lên đường Bắc thượng rồi, như thế tay trái cùng lỗ tai của ngươi sẽ không có chuyện gì chứ?"
Vương Chí Đạo nói: "Ngũ sư huynh không cần lo lắng, cánh tay trái của ta đã khôi phục bình thường rồi. Về phần cái lỗ tai, vẫn còn có chút chưa thông, bất quá ta chỉ cần nghỉ ngơi khoảng một buổi tối là có thể khôi phục lại được bình thường rồi. Trong thời gian ba tháng tới đây, ta nhất định phải tìm được phương pháp phá giải Ám Hạc quyền, nếu không thì ba tháng sau đến lúc ở trên Vạn Quốc võ thuật đại hội nếu thật sự gặp lại Hồng Thừa Kim, ta lại gặp phải phiền toái rồi! Được rồi, Tôn huynh!"
Vương Chí Đạo vỗ vỗ vào cái rương da, hỏi Tôn Đại Chu: "Chúng ta như vậy bức bách Trương Khiếu Lâm giao ra năm mươi vạn này, hắn có thể ghi hận hay không, đợi đến sau khi chúng ta Bắc thượng liền đến Tinh Võ Môn trả thù?"
"Ghi hận khẳng định hắn sẽ ghi, nhưng là chuyện tình đến trả thù Tinh Võ Môn khẳng định hắn sẽ không dám làm! Đỗ Nguyệt Sinh đã ở ngay trước mặt chúng ta cấm hắn không được tìm ngươi gây sự nữa, Đỗ Nguyệt Sinh người này luôn luôn nói là làm, trừ khi Trương Khiếu Lâm nghĩ muốn cùng Đỗ Nguyệt Sinh trở mặt, nếu không hắn sẽ không dám đi ngược lại lời Đỗ Nguyệt Sinh đã nói! Hơn nữa Đỗ Nguyệt Sinh biết ta là người của Đồng Minh hội, Thanh bang mặc dù kiêu ngạo, nhưng là hiện nay còn không dám công khai đắc tội Đồng Minh hội, cho nên Tinh Võ Môn tuyệt đối sẽ không gặp phải chuyện gì không hay, ngươi yên tâm đi!" Tôn Đại Chu giải thích.
---------------------
Chú thích:
(1) - Bãi kích: lối đánh theo kiểu văng cả cánh tay lên như con lắc, lấy nắm tay làm quả lắc mà đánh vào người đối phương.
(2) - Hoạt mệnh chi đạo: đạo để sống sót, giữ mạng.