Tất nhiên ngày hôm sau Thinh Thinh đến trễ như lời đại Boss đã căn dặn.
Vừa đến công ty đã nhìn thấy Diệu Diệu từ văn phòng Nguyệt Hạ Nam bước ra, cô lấy làm lạ kéo tay Diệu Diệu lại hỏi:
“Diệu Diệu, hôm nay luật sư Nam không đến tòa án à?”
Lúc này đây, ông bác đứng kế bên mới lên tiếng bép xép:”Tiểu sư muội đến trễ thật không biết cái gì. Đột nhiên xuất hiện thêm nhân chứng mới nên buổi thẩm án phải dời lại vài ngày đó mà.”
“Thế ạ.Thế luật sư Nam cũng về rồi phải không?”
Nghe vậy, ông bác cười gian tà, giọng giễu cợt:”Tiểu sư muội à, tiểu sư muội…sao hôm nay em lại quan tâm đến thằng nhóc Nguyệt Hạ Nam thế kia. Chẳng lẽ em cũng..”
Ông bác chưa nói dứt Diệu Diệu đã cố ý xen vào, giận dỗi:”Luật sư Nam đang ở trong phòng. Cô tìm anh ấy có việc gì?”
Thinh Thinh lúng túng xua tay:” À, à..không có gì.”
Đột nhiên đại Boss không biết từ đâu xuất hiện, sắc mặt vui vẻ lạ thường, ánh mắt như phát ra những tia sáng lấp lánh tiến lại gần cô:”Thinh Thinh, em chuẩn bị tài liệu của chủ tịch Tống rồi đem vào phòng cho anh.”
Vừa hay cô cũng muốn tránh xa hai người này ra, không khéo sẽ có chiến tranh bùng nổ ^^.
Thế là như tìm được một cái phao cứu mạng, Thinh Thinh nhanh chóng lảng chuyện, chú tâm chuẩn bị đống tài liệu rồi đem vào phòng cho luật sư Nam.
Đại Boss mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng:”Lát em không bận chứ?”
Thinh Thinh thoáng ngạc nhiên:”Dạ, sao ạ?”
“Nếu không bận em theo anh đến công ty chủ tịch Tống bàn về vụ án.”
Thinh Thinh ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ:“ Dạ, được.”
………………………………………
Buổi họp kết thúc, anh lái xe đưa cô đến một tiệm kem lớn, nhẹ nhàng hỏi:
“Không phiền đi ăn kem với anh chứ?”
Nghe thế Thinh Thinh vội lắc đầu: “Không phiền…không phiền.”
Quả thật làm việc ở công ty Hạ Nam không tệ, công việc cũng khá là nhàn nhã,lại được thường xuyên đi nhờ xe xịn miễn phí, giờ còn được đại Boss mời ăn kem thì còn gì bằng.
Vẫn món kem bạc hà yêu thích của cô.
Trong lúc cô đang mải mê với cách trang trí kem của quán thì bên cạnh vang lên một câu:” Em không thắc mắc vì sao anh lại luôn gọi món này cho riêng em à?”
Thinh Thinh bất giác sững người.
Tất nhiên là thắc mắc rồi, quá thắc mắc nữa là đằng khác ấy chứ…
Cô đắn đo đôi phút rồi thành thật trả lời:“Thật ra lúc đầu em có hơi thắc mắc nhưng anh không muốn nói nên em đành thôi.”Thinh Thinh ngập ngừng giây lát:”Em từng nghĩ không biết có phải…. vì anh từng biết em.”
Nghe những lời nói đó của cô, Nguyệt Hạ Nam như muốn cười mà cười không nổi, nét mặt khác lạ nhưng cũng không có gì là tức giận hay khó chịu.
Thinh Thinh bỗng cảm thấy lo sợ, dường như mình lỡ lời, vội hỏi:
“Anh sao vậy?”
Gương mặt Nguyệt Hạ Nam bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:” Ý em là anh cố tình đi điều tra em.”
Nước bọt trong cổ họng bỗng lạc hướng, cô ho sặc sụa.
Trời ơi!! Cái gì mà điều tra nghiêm trọng vậy, cô nào có ý nghĩ đó bao giờ.
Ý cô rõ ràng là quen biết mà, sao sang tai anh lại thành điều tra thế này. Haizz….
Thấy vậy, Hạ Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô vừa cười cười bảo:”Hay là để anh kể em một câu chuyện nhé.”
Thinh Thinh trầm tư giây lát rồi khẽ gật đầu.
“I love you, loving you, as the mouse so love the rice, even every day …..”
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét không sớm không muộn giờ lại reo lên ngay lúc này.
Thinh Thinh ngại ngùng nhìn về phía Hạ Nam, đại Boss lịch sự gật đầu:”Em nghe điện thoại trước đi.”
“Dạ.”-Nói rồi Thinh Thinh vội bắt điện thoại:”Alo”
Đầu dây bên kia có vẻ hoảng loạn:”Thinh…Thinh..cậu..cậu mau đến sân bay đi.”
Thinh Thinh sốt sắng: “Gì mà đến sân bay?”
“Tố Tố sắp đi nước ngoài rồi, cậu đến mau… mau.”
Thinh Thinh nghe như sét đánh ngang tai:”Gì cơ?”
Nghe thế, Ni Ni hối hả giục: “Cậu mau đến đây..không còn thời gian để giải thích nữa.”
Nói rồi đầu bên kia bỗng đứt đoạn, Thinh Thinh nghẹn ngào quay sang đại Boss:”Anh…có thể…chở em đến sân bay không?”
Mặc dù Hạ Nam chưa kịp hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng chở cô đến sân bay. Anh đoán chắc hẳn đã có chuyện gì rồi nên sắc mặt cô mới trông tồi tệ đến như vậy.
Đến sân bay, cô phóng nhanh xuống xe định lao đi thì bị bàn tay ai kia nắm lại:”Anh ở đây đợi em?”
Cô xua tay, giọng gấp gáp:“Cảm ơn anh, anh về trước không cần đợi em.”-Thinh Thinh vội vã chào anh rồi chạy thật nhanh vào sân bay.
Lúc này đây Ni Ni mới hớt hải chạy tới, nắm chặt lấy tay Thinh Thinh kéo thẳng vào trong.
Tố Tố cùng đứa em trai và mẹ cô đang đứng trước phòng xét vé, cô cúi đầu ngoan ngoãn, ánh mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa một chút buồn, một chút lo âu sầu não.
Tố Tố đến giây phút cuối đột nhiên mới thông báo Ni Ni rằng cô sẽ ra nước ngoài, chắc có lẽ cô không muốn làm mọi người lo lắng, không muốn mọi người vì cô mà buồn phìên đây. Nhưng cô càng không muốn chứng kiến những tình cảm lâm li thì bây giờ nó càng buồn não hơn.
Nhìn hai cô bạn lặng đứng nghẹn ngào, Tố Tố gượng cười, một nụ cười ẩn chứa nhìu nỗi đau xót xa khó có thể nhận ra được.
“Ni Ni sao cậu lại đến đây? Cậu còn dẫn theo cả Thinh Thinh đến nữa…Cậu thật là…”-Nước mắt khẽ rơi lên khuôn mặt phúc hậu, cô nói trong tiếng nấc ngẹn ngào:”Cậu cứ thích làm tớ…tớ phải khóc như bây giờ mới chịu à..”
Ni Ni bỗng ôm chặt lấy cô, thật chặt, thật chặt như sợ cô bay mất, gắt gỏng:”Tại sao cậu ngốc như thế,cậu không thể bàn bạc với tụi này trước à?”
Sống mũi Thinh Thinh cũng bất giác cay cay, không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên hàng mi:” Đúng vậy,tại..cậu không nói trước với tụi mình, còn đi vội vã như vậy.”- Nước mắt làm cô như ứ nghẹn nói không thành lời:”Cậu..Cậu…”
Tố Tố cố kìm nén những dòng nước mắt của mình, nhẹ nhàng vỗ vai Thinh Thinh:”Thật ra,tớ nói về nhà thực tập chỉ là cái cớ, tớ không muốn để các cậu phải đau buồn thế này đâu, tớ không muốn xa các cậu…nhưng đã lâu rồi mẹ tới phải gồng lưng chịu đựng cái gia đình này, phải chịu cảnh lạnh nhạt, hắt hủi của ba tớ…nay có cơ hội nên tớ quyết định cùng mẹ sang định cư bên Úc, dù gì thì bên ấy còn có dì tớ, còn có người bầu bạn với bà…Tớ cũng muốn nói trước với các cậu nhưng…”-Nước mắt lại một lần nữa tuôn trào:”Các cậu đừng lo cho tớ…tớ không sao mà, sau khi bên ấy ổn định rồi tớ sẽ chủ động liên lạc với hai cậu.”
Tố Tố quàng tay ôm lấy hai người, một cái ôm thật chặt, xiết lấy cả ba cô như chẳng muốn rời xa.
Một lúc sau,cô gái xinh đẹp mặt lạnh như tiền đẩy đóng hành lí cồng kềnh về phía cổng soát vé, miệng khẽ gọi:”Tiểu thư, đã đến giờ lên máy bay.”
Cả ba bất giác buông nhau ra, lặng nhìn nhau, nói không nên lời.
Tố Tố mỉm cười trong nước mắt:”Tớ đi đây…Các cậu bảo trọng.”
“Cậu cũng bảo trọng.”
Cái bóng cao lớn đi vào cánh cổng, xa dần, xa dần rồi bỗng nhòe đi trong nước mắt….