Thinh Thinh mang theo tâm trạng rối bời bắt Taxi phóng như bay đến bệnh viện.
Lúc này đây, Nguyệt Hạ Nam đang nằm trên giường bệnh, nét mặt nhợt nhạt nhưng khí chất vẫn vời vợi. Thấy Thinh Thinh, Diệu Diệu nể mặt Nguyệt Hạ Nam nên cũng không nói gì thêm, cô nàng viện cớ đi mua đồ để lại hai người trong phòng bệnh.
Thinh Thinh bất giác cảm thấy ngộp ngạt, dường như không khí trong phòng đã bị rút hết một nửa. Cổ họng cô bỗng ứ nghẹn không biết nên nói gì.
Từ lúc nhìn thấy cô, đôi mắt Nguyệt Hạ Nam thoáng sáng ngời rồi bỗng sụp lại, cau mày hỏi:”Sao em lại đến đây?”
Tại sao cô đến đây ư?
Không phải vì chàng ngốc này sao,không phải vì anh ngốc nghếch ôm hết việc cô mà làm thì giờ đây thâm tâm cô sẽ không áy náy,ăn năng như vậy.
Thinh Thinh nửa muốn nổi giận, nửa lại cảm kích anh, bất giác nước mắt khẽ rơi.
Nguyệt Hạ Nam nhấc cánh tay một cách mệt mỏi, khẽ quệt nước mắt trên mi cô, gượng cười lúng túng:”Anh không sao, em..em đừng khóc.”
Thấy vậy Thinh Thinh càng áy náy:” Lần sau nếu có công việc anh cứ giao cho em, đừng một mình gánh như vậy.”
Anh lại cười, một nụ cười hư không:”Không sao!!!”
Nghe thế Thinh Thinh đột nhiên đứng bật dậy, lòng đau nhói, tức giận:”Nguyệt Hạ Nam, anh đừng như thế nữa được không, đừng lúc nào cũng cười cười như không có gì. Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Sao anh lúc nào cũng âm thầm chịu đựng một mình như vậy? Anh tưởng mình là thánh nhân sao, anh làm như thế tôi..tôi..rất áy náy anh biết không. Tôi không có gì đáng để anh làm vì tôi, tôi…”
Chưa đợi cô nói dứt Nguyệt Hạ Nam đã cắt ngang:”Anh thấy tất cả đều xứng…từ nhỏ anh đã thấy như vậy rồi.”
Thinh Thinh bất giác bị lời nói của anh kích động quá độ, hỏi lại:”Anh nói vậy là có ý gì?”
Nguyệt Hạ Nam nói tiếp:”Hồi đó anh quan tâm em và bây giờ vẫn vậy.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, hỏi:”Hồi nhỏ?? Hồi nhỏ anh đã biết em ư?”
“Em còn nhớ không? Hồi ấy anh đã từng nói sẽ chăm sóc em, sẽ như ánh bình minh đem lại cho em sự ấm áp và nụ cười.”
Nghe những lời nói đó của anh, cô bỗng sững ra.
Cuối cùng cô cũng biết Nguyệt Hạ Nam rốt cuộc là ai, cuối cùng cô cũng nhớ ra.
Trong khí ức mong manh của cô thoáng nhấp nhoáng hình ảnh một cậu bé ưu nhã, tuấn tú,đôi mắt to mà sáng ngời, con ngươi đen lay láy như quả cầu thủy tinh, thân hình trắng nõn, nụ cười ngời ngợi như ánh mặt trời làm tan chảy cả kem.
Còn nhớ ngày hôm đó, Thinh Thinh đang ngồi chơi bên đống đồ chơi của mình thì cậu bé đột nhiên xuất hiện.
Cậu lại gần cầm lấy trái trứng xếp hình picachu của cô, nhỏ nhẹ nói:“Cho mình mượn nhé.”
Thinh Thinh giật mình hét toáng lên, nhanh tay giữ lấy món đồ chơi trên tay ai kia, giắn co:”Có người đột nhập vào nhà dân….Đột nhập…Trả đây, trả đây….huhuhuhuhu.”
Tiếng khóc của cô làm cậu bé hốt hoảng, nhưng cậu càng dỗ dành cô càng khóc lớn hơn. Cuối cùng trong giây phút hoảng loạn cậu bé nhã nhặn lấy trong túi ra một tờ tiền bảo:”Em gái ơi, nín khóc đi…anh chỉ muốn mượn thôi…Nhưng nếu em không chịu anh sẽ mua lại nó nhé.”-Nói rồi cậu nhét tờ tiền vào tay cô.
Thinh Thinh nín khóc, mắt chuyển sang hướng tờ tiền trong tay,ánh mắt tò mò, chăm chú nhìn tờ tiền.
Cậu bé thấy vậy mừng rỡ bỏ trốn biệt tăm.
Một lúc sau Thinh Thinh lại òa khóc, cô nói trong tiếng nức: ”huhuhuhu…..trả đây….trả đây…..Thật quá đáng,…..”
Cuối cùng tiếng khóc của cô cũng kinh động đến bà Liêu.
Sau khi nghe rõ ngọn ngành bà dắt tay Thinh Thinh đến nhà cậu bé.
Trong phút chốc cô còn nghĩ bà sẽ giúp cô tính sổ món nợ này…Thật không ngờ…Thật không ngờ, mẹ cô lại thiếu nghĩa khí đến vậy…
Bà Liêu nhìn cậu bé một lúc, cất giọng trìu mến: “Số tiền này con nhận lại đi, Thinh Thinh nhà bác chưa biết xài tiền.”
Cậu bé rụt rè đưa trái trứng picachu trước mặt, giọng líu ríu:”Dạ,vậy cháu cũng trả lại em ấy ạ.”
“Thôi cháu cứ cầm lấy, coi như là quà gặp mặt của bác cho cháu.”
Nói rồi bà kéo tay Thinh Thinh về nhà, vừa đi cô vừa khóc vừa uất ức, lòng thầm nghĩ:”Mẹ thật quá đáng,đồ của mình sao có thể đem cho người ta như vậy chứ…mẹ thật là thiếu nghĩa khí…thiếu nghĩa khí.”
Thế là trong giây phút không ai kịp đoán trước, cô đã chạy đến cắn cậu bé một cái đau điếng.
Ngày hôm sau, cậu bé lại cười tươi đến trước mặt cô, tay chìa ra một trái trứng xếp hình con tê giác bảo:
“Cho em này, coi như là chúng ta trao đổi ha. Từ đây chúng ta là bạn của nhau nhé.”
Trong giây phút đó Thinh Thinh bất giác bị món đồ chơi trước mặt mê hoặc, gật đầu lia lịa.
Thế là từ đó họ từ thù trở thành bạn, cậu bé ấy thường xuyên dắt cô đi chơi,cùng nhau ăn kem….
Cậu ấy là người đầu tin giới thiệu cô ăn món kem bạc hà mát lạnh này, và cũng kể từ đó cô dần dần thích luôn nó.
Tuổi thơ đẹp đẽ giữa hai người kéo dài đến mùa đông hôm ấy, những cơn gió lành lạnh nhẹ nhàng phấp phơ chiếc khăn choàng của cậu.
Dưới gốc cây cổ thụ, là hình bóng hai đứa trẻ.
Thinh Thinh khóc lóc:” Nam Nam à, sao cậu lại đi chứ??? Cậu chuyển lên trển sẽ không quay lại nữa à? Cậu đừng đi, tớ sẽ bảo mẹ tớ nhận nuôi cậu, cho cậu ở đây.”
Cậu bé đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, nước mắt bất giác lã chã rơi theo:”Thinh Thinh em đừng như thế. Anh nhất định sẽ trở lại, sẽ quay về kiếm em mà.”
Nghe thế Thinh Thinh nước mắt giàn giụa:”Anh không kiếm em, em sẽ kiếm anh đòi nợ.”
Cậu bé đột nhiên mỉm cười:”Đúng vậy, anh sẽ kiếm em.”Nói rồi cậu chỉ tay về phía chân trời xa xăm bảo:” Anh sẽ như ánh bình minh kia xóa đi cái lạnh giá này, sẽ đem lại cho em ấm áp và nụ cười.”
Thinh Thinh nãy giờ vẫn khóc lóc, nghe đến đây cảm động mỉm cười:”Anh hứa nhé, lớn lên em sẽ lấy anh.”
………………………………
Haizz….. (=”=)
Tuổi trẻ ngây thơ quá, quả thật không biết xấu hổ, giờ nghĩ lại không biết đối mặt với anh như thế nào mới đúng.Thật không ngờ, anh vẫn nhớ lời hứa năm ấy, nhưng…đã lâu anh không liên lạc với cô, không về thăm cô…Không biết từ lúc nào cô đã dầnquên đi lời hứa đó với anh.
Vả lại giờ đây thật sự không phải là lúc để cô nghĩ đến chuyện tình cảm, cô vẫn chưa sẵn sàng, chưa đủ dũng khí để đón nhận bất kì tình cảm nào.
Thinh Thinh nhìn Nguyệt Hạ Nam biến sắc:”Anh là…anh là Nam Nam..”
Trong lúc Thinh Thinh đang thấp thỏm lo sợ, đột nhiên Nguyệt Hạ Nam lại nở nụ cười, bình thản trả lời:” Đúng vậy, là anh. Em không cần lo lắng như vậy, dù em có nhớ hay không thì lời hứa của anh anh sẽ thực hiện, anh cũng không muốn bắt ép em làm bất cứ điều gì cho anh cả.”
Thinh Thinh thở dài, im lặng não nề, lúc này quả thật không phải là lúc để cô bàn luận về chuyện tình cảm, cũng như không phải vì thế mà làm tổn thương đến anh.
Thinh thinh ngập ngừng:”Thật ra…Anh không cần…”
Chưa nói dứt đột nhiên Nguyệt Hạ Nam hắng giọng cắt ngang:”Anh biết em muốn nói gì, anh cũng không hề kì vọng gì vào tình cảm này, chỉ là anh muốn thực hiện lời hứa của mình thôi và cuối cùng thì anh đã tìm em đúng không? Vì thế em cũng không cần áy náy hay cảm thấy có bất kì sức ép nào cả.”
Đôi tay Thinh Thinh bất giác run rẩy, nếu nói không cảm động thì chỉ là giả dối, cô thực sự rất… rất cảm động...
Nguyệt Hạ Nam anh quả thật quá tốt, quá hoàn hảo…
Nhưng….
Tại sao cái tên Hà Vĩ Phong lại xuất hiện trong đời cô chứ, nếu không có hắn có lẽ người lúc này cô chọn chắc chắn là Nguyệt Hạ Nam, cô cũng không cần áy náy, cự tuyệt anh như vậy.