Ai đó nãy giờ đang đứng im bất động, bỗng co chặt nắm tay lại, cố ném cơn tức giận.
Thật không còn nghi ngờ gì nữa, chính hắn, chính con người này, con người đã làm Thinh Thinh nhỏ bé của anh tổn thương.
Hà Vĩ Phong? Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Thinh Thinh bỗng lại càng lùi về sau như muốn bỏ chạy, đôi tay bất giác nắm lấy tay áo Nguyệt Hạ Nam.
Thấy vậy anh dịu dàng ôm cô vào lòng bảo:”Đừng lo, có anh ở đây rồi. Nơi đây ngộp ngạt quá, mình về thôi.”
Vừa dứt lời, đôi tay nhỏ bé của cô bất giác đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm lại, dẫn dắt cô len lỏi khỏi dòng người đông đúc tò mò dưới sân khấu.
Đến cổng, Nguyệt Hạ Nam mới buông tay cô ra, bảo:“Em đứng đây đợi, anh đi lấy xe.”
Cô thẫn thờ đứng nép mình bên góc khuất cánh cửa.
Dòng suy nghĩ, cảm xúc đều bị đóng băng cả rồi.
Lang thang dọc theo con đường miên mang phía trước, một bước…một bước lại một bước…
Giọt nước khẽ rơi,…
“Rốt cuộc đây là mưa hay là nước mắt?”
Từng đợt gió lạnh, từng dòng nước ào ạt xô thẳng vào người cô, mệt mỏi, lạc lọng, lạnh lẽo và cô đơn…dường như không còn giọt nước mắt nào để rơi nữa. Thinh Thinh nhẹ nhàng quệt lấy giọt nước trên mặt, bất lực ngồi bệc trên một vỉa hè, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm về phía dòng người qua lại.
“Mưa…sao không còn mưa nữa?”
Cô ngờ nghệch đưa mắt nhìn về phía đỉnh đầu.
Chiếc ô xanh như che khuất đi khuôn mặt ai đó, nhưng dù chỉ còn lại một thân hình, một cái bóng cô cũng đủ rõ đấy chính là ai.
Đột nhiên cô như muốn lao ngay ra đường, muốn chạy mất hút để không còn phải gặp hắn. Nhưng đấy chỉ là ước muốn mà thôi, ngay lúc cô vừa định bỏ chạy bàn tay ai đó đã xiết chặt, kéo mạnh cô về phía mình:”Thinh Thinh, em ghét anh đến thế sao? Em không muốn gặp anh đến mức này sao?”
Thinh Thinh cố gắng vùng vẫy, hất mạnh chiếc ô trên tay hắn ra xa mình, giọng chua chát: “Buông..Buông em ra.”
“Thinh Thinh, em nghe anh nói này!!!”
Nghe thế cô càng phản khán mãnh liệt hơn:”Em không biết,…em không biết gì hết..”
Vĩ Phong bất lực buông cô ra, hững hờ hỏi một câu:”Vì sao hôm tốt nghiệp em không đến?”
Bàn chân kia vừa định bỏ chạy bỗng khựng lại, ngạc nhiên nhìn đối phương, giọng lắp bắp:”Tốt nghiệp…Tốt nghiệp? Chẳng phải ngày hôm đó anh công bố đính hôn với Hạ Yên ư? Thế tôi còn đến làm gì?”
Vĩ Phong bỗng im bặt, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận:”Ai nói với em là tôi sẽ đính hôn với Hạ Yên? Nếu đã như thế tôi còn hẹn riêng em ra nói chuyện để làm gì,…Em có biết là hôm đó tôi hy vọng em tới đến cỡ nào không? Tôi đã đợi, đã ngu ngốc ngồi đợi em đến khi mọi người lần lượt về hết… đợi đến lúc người ta lạnh lùng đóng cửa…”-Giọng hắn xúc động, pha chút chua xót:”Em thật là…thật là ngốc mà.”
Đôi chân Thinh Thinh dường như không còn đứng vững được nữa, cả màn đen đen tối như đổ sụp lên người cô, khiến bờ vai kia ngã khụy.
“Hà Vĩ Phong đợi cô, anh ấy đợi cô..phải chăng lúc đó anh ấy muốn nói với cô anh ấy có nỗi khổ riêng, phải chăng lúc ấy anh ấy muốn nói rõ mọi chuyện với cô?...Nhưng tại sao? Tại Sao lúc đó cô lại không đến, không để anh ấy có cơ hội để giải thích?...Sao cô lại không tin tưởng anh ấy đến vậy cơ chứ? Tất cả là do cô hết sao? Do cô đã làm khổ cả hai sao?....Cô thật là ngốc, thật ngu xuẩn,…cô rất đáng ghét Liêu Tâm Thinh à.”
Hàng vạn câu hỏi cứ lần lượt quay vòng trong tâm trí cô, như những nhát dao khiến trái tim ai đó lại khẽ ứ máu.
Đôi tay rắn chắc của hắn nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai, ôm cô vào lòng:”Thinh Thinh à, không sao cả, mình có thể bắt đầu lại mà. Lúc ấy vì công ty ba anh gặp vấn đề, bọn cho vây lại luôn làm khó, khiến ông tức giận đến phải nhập viện, nên anh phải đành từ bỏ tình yêu của mình. Điều khiến anh hối hận nhất chính là đã từ bỏ em.”
Buổi sáng hôm đó,
Hạ Yên cầm tấm thiệp đỏ quăng thẳng lên mặt bàn,vênh váo khoanh tay trước ngực:”Mở ra đi.”
Thinh Thinh ngạc nhiên ngước lên nhìn đối phương:”Gì thế?”
“Thì cứ mở ra rồi biết.”
“Là thiệp..thiệp đính hôn ư?”
Nghe giọng điệu lắp bắp của Thinh Thinh,Hạ Yên tỏ vẻ đắc chí:”Sao? Không dám đến à? Thế cũng tốt dù sao ngày mai tốt nghiệp bọn tôi sẽ tuyên bố đính hôn, chỉ có Vĩ Phong là mong cậu sẽ đến chúc phúc cho bọn tớ. Còn theo tôi thì cậu không nên tới sẽ tốt hơn,cũng mắc công tôi phải làm bộ mặt cười cười như đón khách với cậu, thật ra cậu không đến đã là lời chúc phúc tốt nhất đến bọn tớ rồi…hahahaha..”
Từng lời nói ấy,giọng cười ấy như từng tấc, từng tấc khắc ghi vào tâm trí cô, khiến trái tim ấy dường như đau đớn đến tột cùng.
Tít..tít…tít!!!
“Thinh Thinh mai cô có thể đến dự lễ tốt nghiệp không? Tôi muốn gặp cô.”
Chỉ có Vĩ Phong là mong cậu sẽ đến chúc phúc cho bọn tớ, thật ra cậu không đến đã là lời chúc phúc tốt nhất đến bọn tớ rồi…hahahah…
Bên kia đường một con F12 Berlinetta màu đỏ nổi bật giữa đám đông, bàn tay ai đó đập rõ mạnh lên vô-lăng, anh đưa mắt hậm hực nhìn một nam,một nữ ôm chầm lấy nhau giữa phố đông người qua.
Một lúc sau, chiếc xe lao mất hút trong màng mưa.