Đây không phải là phòng anh Bác ở chứ! Theo như hiểu biết của mình với anh Bác, phong cách của phòng này không phải là sở thích của anh Bác.
Trắng hay đen đơn giản gọn gàng, hợp lại làm có cảm giác vô cùng phong phú hiện đại, không khỏi phát hiện chủ nhân của phòng này rất có cá tính, rất lạnh lùng.
Không như anh Bác, luôn vô cùng náo nhiệt, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
"Tại sao lại dẫn mình tới đây chứ?." Nhứ Tiệp nhìn quanh căn phòng, phòng tắm, giường ngủ, bàn trang điểm, cái gì cần đều có. Cô cúi đầu, mình đến nước Mỹ tìm anh Bác, không phải là ở lại chỗ của anh ấy sao? Sao lại chạy tới đây chứ? Còn có, vì sao Tích Vĩ không ngủ chung với cô trong phòng này, mà lại ở phòng bên cạnh?
"Thật sự rất kỳ quái." Cô âm thầm nói, không biết hiện tại xảy ra chuyện gì nữa. "Cái gì kỳ quái?"
"A---- -----" Bất thình lình bị một âm thanh làm hoảng sợ, Nhứ Tiệp kinh hãi, nhảy dựng từ trên giường xuống.
"Sao vậy? Tôi đáng sự như vậy sao?" Tư Luật cười nói, thân hình cao lớn dựa vào cánh cửa, cười nhìn khuôn mặt của cô đỏ lên. Nhứ Tiệp vân vo mép váy, cúi đầu xuống lén dò xét.
"Anh Phùng." Cô sợ hãi gọi to, không dám nhìn ánh mắt của anh.
"Không cần dùng kính ngữ, gọi tôi Tư Luật là được." Đôi mắt anh chợt lóe, cười bước vào phòng. "Phòng này được không? Còn cần gì nữa không, cứ việc nói với tôi."
"Không cần, anh Phùng." Nhứ Tiệp vội vàng nói.
"Ừhm---" Tư Luật nguy hiểm nheo mắt lại. "Em gọi tôi là gì?"
"Hả?" Nhứ Tiệp ngẩn người. Cô........Gọi như vậy không đúng sao?
"Gọi tôi Tư Luật." Anh cứng rắn nói.
"Cái này.... ..." Nhứ Tiệp có chút khó hiểu, vì sao anh ấy để ý xưng hô như vậy. Có sai biệt sao? Anh ấy lớn tuổi hơn cô, lại là bạn học của anh Bác, cô gọi một tiếng anh không được sao?
"Tôi không thích em gọi tôi như vậy, gọi tôi là Tư Luật, hửm?" Đứng trước mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc của cô, Tư Luật dịu dàng cười nói.
"À.... ..." Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn hành động của anh, anh ấy sao vậy.... ......Thật kỳ quái!
"Gọi tên của tôi cũng không khó, Tư----Luật, nghe lời, nói theo tôi một lần nào." Anh dụ dỗ.
Sao anh lại kiên trì muốn cô gọi tên anh như vậy? Không tại sao cả, anh chỉ muốn nghe giọng nói mềm mại kia gọi tên anh, chỉ như thế mà thôi.
"Tại sao muốn như vậy?" Cô nhịn không được hỏi.
"Không tại sao cả, chỉ vì tôi thích nghe em gọi như vậy." Ánh mắt Tư Luật nóng bỏng nhìn cô chăm chú, thấy vậy cô một trận hoảng hốt, e thẹn cúi đầu.
"Em.... ...." Nhứ Tiệp không ghét hành động này của anh, cũng không bài xích đụng chạm của anh. Cô rất kinh ngạc tại sao mình lại có phản ứng khác ngày thường như vậy, cô luôn luôn giữ khoảng cách với người khác, không thích đàn ông xa lạ đụng chạm người cô, nhưng người trước mắt - Phùng Tư Luật vẫn là người xa lạ với cô, cô lại không cảm thấy bài xích cùng chán ghét, thậm chí cảm thấy ngọt ngào với một số hành động gần như bá đạo của anh......
"Nhứ Tiệp, gọi tên của tôi." Trong mắt Tư Luật tràn ngập chờ mong.
Cuối cùng, khuôn mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng, gọi, "Tư Luật."
Anh thỏa mãn nở nụ cười, đôi mắt hiện ra vẻ dịu dàng, bàn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hết sức nhẹ nhàng, sợ làm cô đau.
"Nhớ kỹ, sau này đều gọi tôi như vậy." Ngón cái anh cọ xát tỉ mỉ lên khuôn mặt của cô, động tác mềm mại không thể tin được, làm cho Nhứ Tiệp cảm giác mình là bảo bối được anh nâng trên tay che chở.
"Anh Phùng.... ....Tư Luật." Cô thấy anh bỗng nhiên nhíu mày, lập tức sửa lại.
"Nơi này không phải là phòng anh Bác sao?"
"Đây là nhà tôi." Tư Luật nhếch miệng cười.
"Nhà Bác ở bên cạnh."
"Tại sao?" Như Tiệp kêu lên một tiếng.
"Sao em lại ở nhà anh, mà không phải là nhà anh Bác?"
"Không có tại sao, đơn giản là tôi muốn em ở lại đây, ở trong tầm mắt của tôi." Anh nhẹ nhàng nói, nhưng Nhứ Tiệp có thể nghe ra trong giọng nói của anh ngang ngược cùng độc chiếm.
"Hả?" Khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng. "Cái này......" Đây là bởi vì anh ấy thích cô sao?
Loại suy đoán này làm trong lòng cô chấn động, vui sướng không ngừng chạy từ tim lên não.
Trời ạ, Cô lại sinh ra cảm tình với người đàn ông này khi quen biết chưa đến 24 giờ, loại cảm giác này thật kinh người!
"Tôi thích em." Tư Luật hào phóng thừa nhận, anh yêu cô điên cuồng, đã không ngừng được.
Nghe anh ấy thừa nhận, tim Nhứ Tiệp không khỏi đập nhanh hơn. Anh ấy thích cô.... ......đây là sự thực?
"Mới gặp mặt thì sao? Em tuổi còn nhỏ thì sao? Là tôi thích em." Anh tuyên bố với cô. "Nhứ Tiệp, em có thể cự tuyệt tình yêu của tôi, cũng không ngăn cản được tôi theo đuổi, có lẽ em sợ tôi bất thình lình tỏ tình, sẽ nghi ngờ tôi là thật lòng hay không, nhưng không sao." Anh khẽ mỉm cười nói. "Tôi sẽ chứng minh cho em xem."
Như Tiệp bị anh nói cho khiếp sợ. Cô cứng họng nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, ngôn ngữ khó có thể hình dung được sự rung động trong đáy lòng lúc này.
""Em.... ........." Cô muốn nói cái gì đó, nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm cô không nói được một câu đầy đủ, chỉ có thể mờ mịt nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Cái gì cũng không phải nói." Ngón trỏ để ngay cánh môi mềm mại của cô, tính tình anh chẳng những dịu dàng lại nhẫn nại mười phần."Em chỉ cần hưởng thụ là được, hưởng thụ tôi thương yêu em, sủng ái, hưởng thụ niềm vui được theo đuổi. Em muốn làm gì, tôi sẽ đi cùng em."
"Tư Luật----" Trong mắt Nhứ Tiệp cảm động tràn đầy nước mắt nhìn anh.
"Như vậy là đủ rồi." Tư Luật cười nói. "Chỉ cần nghe em gọi tên tôi như vậy, là đủ rồi."
Nhứ Tiệp nói không ra lời, xúc động nhào vào ngực anh----
Cô không biết vì sao lại có hành động như vậy, chỉ là tự nhiên muốn nhào vào ngực anh, giống như lồng ngực này chính là chuẩn bị cho cô vậy.
Tư Luật bởi vì cô bất thình lình ôm mà đơ tại chỗ, không thể tin được đây là sự thực.
Nhứ Tiệp ---ôm anh!
Biểu hiện này, cô chấp nhận anh sao?
Nghĩ đến rất có thể, Tư Luật không khỏi vui vẻ nở nụ cười, bàn tay vòng ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, thật chặt, không chịu buông tay. ... ...... ...... ...... ...... ....
CHƯƠNG 3.2
"Mình cảm thấy tới Mỹ nghỉ phép là một chuyện rất ngu ngốc." Trên mặt Tích Vĩ tràn ngập nhàm chán. “Nhứ Tiệp, cậu xác định chúng ta đến Mỹ là tìm anh Bác sao? Sao mình không cho là như vậy?” Liếc mắt nhìn Tư Luật đang ngồi ở chỗ lái xe, cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Vì sao anh ta làm tài xế? Rất kỳ quái! Các cô ra ngoài chơi, Phùng Tư Luật đi theo là chuyện gì?
"Em chê anh chiêu đãi không chu đáo sao?" Đường Tuấn Bác ngồi ở ghế phụ cau mày nói, bắt đầu tự kiểm điểm.
"Tiểu Vĩ, chúng ta đi chơi, anh Bác đi cùng." Nhứ Tiệp chột dạ nói. Cô sao có thể không biết ý tứ của bạ tốt chứ? Tiểu Vĩ hình như không thích Tư Luật!
"Đi cùng là một chuyện, vì sao trả tiền lại là người khác?" Tích Vĩ thật là không hiểu nổi, tại sao có người muốn làm kẻ ngốc? Mấy ngày nay, phàm là bọn họ ăn, uống, dùng, hay mua đồ, trả tiền chỉ có một người-- chính là người ngồi ở chỗ lái xe, Phùng Tư Luật.
Ngại nhiều tiền cũng không cần hào phóng như vậy, nhìn anh ta là biết, anh ta là vì Như Tiệp!
Anh Bác thật sự là dẫn sói vào nhà. Nhìn vẻ mặt chột dạ của Nhứ Tiệp, cô Tô Tích Vĩ dám đánh cuộc cậu ấy yêu rồi, Nhứ Tiệp cũng có người trong lòng rồi.
"Này, Phùng Tư Luật, anh nghĩ Nhứ Tiệp nhà chúng tôi như thế nào?" Tích Vĩ trước mặt mọi người, đặt câu hỏi.
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp kéo vạt áo của cô ấy, không ngờ cái tính ngoan cố của Tích Vĩ quyết tâm muốn hỏi đến cùng.
"Cậu không cần làm loạn!"
Đường Tuấn Bác bị chính nước miếng mình làm sặc, anh ho khan một cái. "Tô Tích Vĩ, có lúc, kín đáo là một phẩm chất tốt."
"Chậc, kín đáo!" Tích Vĩ khinh thường một tiếng. "Vậy tại sao anh không nói bạn anh kín đáo một chút? Già rồi còn dùng loại ánh mắt không che dấu chút nào nhìn Nhứ Tiệp, em còn tưởng rằng anh ta ngay tại chỗ lột quần áo Như Tiệp ra nhìn chứ."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp kêu lên. "Cậu.... .....Cậu không nên nói lung tung?"
"Nói lung tung? Mình sao?!" Cô chỉ cái mũi mình, vẻ mặt không dám tin. "Mình nói lung tung! Được, hỏi người lái xe một chút. Này! Anh Phùng, anh nói, tôi có nói lung tung sao?"
Tính tình Tích Vĩ rất thẳng thắn có chuyện gì là nói thẳng luôn.
"Tôi nghĩ, đây là vấn đề riêng tư." Tư Luật nhìn phía sau từ trong gương cười dịu dàng với Nhứ Tiệp.
"Không có phủ nhận, tỏ vẻ anh vừa ý Nhứ Tiệp nhà chúng tôi sao?" Tích Vĩ quyết định điều tra đến cùng.
Loại chuyện này nếu hỏi Nhứ Tiệp, thì hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra được cái gì, cô chỉ biết đỏ mặt nói quanh co chuyện này mà thôi.
"Không sai." Tư Luật hào phóng thừa nhận "Xin cô hãy chiếu cố nhiều hơn." Trong lời nói của anh có ý gì đó.
"Ưm, hiểu rõ." Tích Vĩ hiểu rõ gật đầu, "Anh muốn theo đuổi bạn tốt của tôi, thì tôi cũng không cần khách khí với anh."
"Tiểu Vĩ.... ..." Nhứ Tiệp vô lực nói. "Cậu còn đùa à.... ....."
"Nhứ Tiệp, nhớ kỹ, ngàn lần đừng để anh ta theo đuổi được quá nhanh, có biết hay không?" Tích Vĩ ân cần khuyên bảo.
"Đúng, Tô Tích Vĩ nói không sai!" Đương Tuấn Bác gật đầu phụ họa.
Không thể quá tiện nghi cho tên tiểu tử Tư Luật này được!
"À.... ......." Nhứ Tiệp mờ mịt nhìn bạn tốt cùng anh trai, trong thời gian ngắn không biết trả lời thế nào mới phải.
"Vì thức ăn ngon của ta! Nói đùa, anh ta không nịnh bợ mình một chút, nào có chuyện khỏe như vậy?" Tích Vĩ vẻ mặt đương nhiên.
Nếu không phải biết Tích Vĩ đã lâu, Nhứ Tiệp thật sự sẽ nghĩ cậu ấy lợi dụng bạn bè.
Trước kia, nếu có người tiến hành theo đuổi cô như vậy, Tích Vĩ sẽ không khách khí ngăn lại người ta, cảnh cáo đối phương đừng có những ý định không tốt. Chỉ có Tư Luật, cô tiến hành đại khai sát giới muốn anh ta trả giá thật lớn.
"Tiểu Vĩ, điều này có nghĩa là gì?" Nhứ Tiệp tò mò hỏi, bởi vì biểu hiện của cậu ấy không giống nhau.
"Điều này có nghĩa, biểu hiện của Phùng Tư Luật là tạm chấp nhận!" Tích Vĩ phất phất bàn tay nhỏ bé nói. "Nhìn anh ta có thể chọc cậu cười, thì cộng điểm cho anh ta."
Chính điểm này khiến cho Tích Vĩ mê kiếm cũng không lấy nó cắt cổ họng của Tư Luật, bởi vì Nhứ Tiệp không sợ anh ta, đây là chuyện hiếm có. Hơn nữa Nhứ Tiệp vừa nhìn thấy anh ta, ánh mắt liền mềm mại phảng phất như bóp ra nước đến nơi.
"Nhớ kỹ, ngàn lần đừng để anh ta theo đuổi được quá nhanh, vì thức ăn ngon của mình! Mình còn chưa tới Pháp còn chưa được ăn đồ ăn chính gốc của Pháp, đừng để anh ta theo đuổi được cậu." Tích Vĩ ân cần khuyên bảo cô.
"Tiểu Vĩ.... ....." Nhứ Tiệp cúi đầu thẹn thùng.
"Haiz." Đột nhiên, Tích Vĩ thở dài. "Tôi sớm đã biết." Cô cùng Nhứ Tiệp đều ở trong nhà của Phùng Tư Luật, tối hôm trước cô định đến phòng Nhứ Tiệp tìm cậu ấy tâm sự, không ngờ, vừa đúng lúc nhìn thấy Phùng Tư Luật mang cậu ấy ra khỏi phòng, đi tới ban công.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa tình cảm của bọn họ đã bắt đầu phát triển rồi.
"Không kịp rồi, đúng hay không?" Ánh mắt Tích Vĩ ai oán liếc nhìn Tư Luật ngồi phía trước vui vẻ huýt gió, cô không khỏi cắn răng.
Đáng hận! Cô tự nhiên chậm một bước.
"Ừh, đã không kịp rồi." Nhứ Tiệp nhỏ giọng thừa nhận.
Ngày hôm qua cô đã đồng ý với Tư Luật, làm bạn gái của anh.
"Cái gì? Em nói cái gì?" Đường Tuấn Bác không dám tin kêu lên. "Phùng Tư Luật, cậu với Nhứ Tiệp.... ......." Ngón trỏ anh chỉ qua lại giữa hai người, vẻ mặt kinh ngạc. "Ông trời của tôi, hành động của hai người thật nhanh!" Đột nhiên, Tư Luật dừng xe ở bên đường.
"Cậu muốn làm gì?" Ánh mắt Đường Tuấn Bác híp lại.
"Tôi nghĩ.... ...... .........Cậu đã biết, như vậy, cậu nên nhường vị trí này lại cho tôi chứ?" Tư Luật nở nụ cười hiền lành vô hại.
"Cái gì?" Đường Tuấn Bác ngoáy ngoáy lỗ tai, anh không nghe lầm chứ?
"Chỗ ngồi bên cạnh tôi, nên nhường lại cho bạn gái đáng yêu của tôi." Tư Luật nhếch miệng cười.
"Không cần!" Nhứ Tiệp vội vàng ngăn cản. "Anh Bác ngồi đó là được, em cùng Tiểu Vĩ ngồi phía sau."
Hai mắt Đường Tuấn Bác mở to, trừng người bạn tốt bên cạnh đang cười tao nhã*.
(*) Tao nhã: ôn hòa mà hữu lễ
Anh thế nào không biết Tư Luật lại là người thấy sắc quên bạn?
"Cậu đang đuổi tôi lui sau ngồi phải không?" Đường Tuấn Bác nhíu mày, vẻ mặt mang ý cười hỏi.
"Đúng vậy." Tư Luật quay qua cười nói. "Nếu mọi người đã biết, tôi cũng không giấu diếm nữa, chỗ này, dành cho bạn gái tôi." Anh chỉ chỗ ở tay lái phụ, cười hiền lành vô hại.
"Xem như cậu lợi hại." Đường Tuấn Bác tức giận trừng mắt.
Vì một chiếc xe hỏng hối hận cả đời, vì sao anh lại mượn xe của người đàn ông không có lương tâm này chứ? vì sao anh lại cho cậu ta làm tài xế đón Nhứ Tiệp? Tại sao phải đồng ý cho cậu ta theo đuổi Nhứ Tiệp? Mẹ nó!
Sớm biết Tư Luật là loại người không có nhân tính như vậy, đánh chết anh cũng không giao Nhứ Tiệp cho Tư Luật!
Căm hận bước xuống xe, Đường Tuấn Bác đi tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa xe kéo Nhứ Tiệp ra ngoài, nhét vào chỗ ngồi phía trước, đóng cửa lại, mang uất ức ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
"Anh Bác.... ........" Nhứ Tiêp nhìn mặt mày đang tái của anh muốn nói lại thôi, sợ anh tức giận.
"Không sao." Tư Luật đưa tay tới trước ngực cô, cài lại dây an toàn, giọng nói dịu dàng trấn an cô. "Bác không phải đang giận em, cậu ấy giận anh." Anh không khỏi bật cười ra tiếng.
Bác phản ứng như vậy anh có thể hiểu, nếu anh có em gái, mà tuổi lại còn nhỏ đã bị bạn tốt bắt mất, phản ứng của anh chỉ sợ khoa trương hơn cả Bác. Hơn nữa anh lại cưng chìu Nhứ Tiệp như trân bảo, vì cô, anh có thể đắc tội với bạn tốt, cảm giác áy náy cũng không có, sao mà Bác không tức điên lên được!
"Giận anh?" Nhứ Tiệp khó hiểu hỏi.
"Anh Bác, anh thật thảm!" Tích Vĩ vì người bên cạnh mà đồng tình. "Làm mối xong rồi, lại bị đá sang một bên, lợi dụng xong liền mất hết giá trị, haiz! Anh thật sự là kết giao nhầm bạn tốt rồi."
"Nghe thấy chứ! Nhứ Tiệp, người đàn ông bên cạnh em, luôn lợi dụng người khác." Đường Tuấn Bác tức giận không biết trả lời thế nào. "Em nên suy nghĩ kỹ càng, người như thế có đáng trở thành mối tình đầu của em hay không, em phải biết, mối tình đầu luôn khắc cốt ghi tâm, anh biết người đàn ông bên cạnh em rất lâu, thành thật mà nói, anh không cho rằng cậu ấy là một đối tượng tốt.... ......"
"Bác." Tư Luật đột nhiên híp mắt lại, xoay người, nguy hiểm nhìn chằm chằm bạn tốt. "Đôi khi, nói quá nhiều là một biểu hiện ngu xuẩn."
"Chậc, có lúc, lời nói thật sẽ làm tổn thương người khác, mà lời nói thật thì luôn khó nghe! Tư Luật, cậu nhất định hiểu được nỗi khổ tâm của tôi mới đúng." Đường Tuấn Bác rảnh rỗi nói lại. Nồng nặc mùi thuốc súng!
Trên xe hai cô gái cũng phát hiện, chỉ là, phản ứng của hai người rất khác biệt.
"Hai anh không cần cãi nhau nữa!" Nhứ Tiệp lo lắng hai người bọn họ một lời không hợp lại đánh nhau, khẩn trương khóc lên.
"Rất đặc sắc! Cố gắng lên!" Tích Vĩ ở một bên sợ thiên hạ không loạn hò hét cổ động.
"Cậu muốn thế nào?" Tư Luật không tức giận nheo mắt lại.
"Không thế nào." Hai tay Đường Tuấn Bác khoanh trước ngực, bộ dáng không có chuyện gì lớn.
Chuyện lạ! Tư Luật biết ngoài mặt Đường Tuấn Bác không biểu hiện gì, nhưng thái độ này của cậu ấy, không có gì mới có quỷ!
"Tôi chỉ muốn em gái biết chút ít cuộc sống ở Mỹ mà thôi." Anh âm hiểm cười nói. "Nhứ Tiệp, buổi tối đến nhà anh Bác, anh mang các em đi dạo."
"Được!" Tích Vĩ vỗ tay nói. "Buổi tối phải đi!"
"Cậu không có xe." Tư Luật nói ra sự thực, đề cao cảnh giác, anh biết Bác đang trả thù.
"Hôm nay có thể lấy xe." Đường Tuấn Bác cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Chết tiệt!" Tư Luật nhẹ giọng nguyền rủa. "Nhứ Tiệp, không được đi!"
"Em muốn đi." Nhứ Tiệp vui vẻ gật đầu đồng ý. "Anh Bác, anh dẫn chúng em đi dạo ở đâu?"
Biểu cảm trên mặt Tư Luật thật đặc sắc, thoáng đen, thoáng trắng, hiện tại chuyển sang tái rồi.
Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh không đánh lại Bác sao? Không có đạo lý!
"Nhứ Tiệp, em hãy nghe anh nói, buổi tối chúng ta lên sân thượng ngắm cảnh về đêm.... ......."
"Em muốn đi cùng anh Bác." Nhứ Tiệp hồn nhiên cười nói. "Em lâu rồi chưa cùng anh Bác tụ tập với nhau."
Mặt Tư Luật trầm xuống----
"Bác------" anh kéo dài âm cuối, lời nói mang theo uy hiếp.
"Nếu như cậu bận rộn, không đi cũng không sao, tuy thân thủ của tôi không bằng cậu, nhưng tôi nghĩ tôi có thể đối phó được những người đàn ông đến gần bắt chuyện." Đường Tuấn Bác phong kinh vân đạm nói, không ngại sắc mặt Tư Luạt càng ngày càng khó nhìn.
"Thân thủ?!" Tích Vĩ vẻ mặt cổ quái. "Phùng Tư Luật, thân thủ của anh tốt lắm sao?" Cô mới không tin, thoạt nhìn người đàn ông cao to, lịch sự như vậy, sao có khả năng có một thân công phu?
"Muốn hiểu biết sao?" Trong mắt Tư Luật bắn ra ánh sáng quỷ dị, lần này đổi lại là anh cười tươi.
"Đúng rồi." Tích Vĩ là người hay "nói thẳng", ngây ngốc nói đúng rồi.
"Như vậy, tôi đi xem một chút, Bác, tôi có lời muốn "nói" với cậu." Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bạn tốt, Tư Luật cười sâu xa khó hiểu. Anh khởi động xe, chuyển hướng, chạy tới đạo quán quen thuộc.
Chương 3.3
Kết quả, đi tới đạo quán, Tích Vĩ vui vẻ mượn người của đạo quán một thanh kiếm Tây Dương, ở trước mặt Tư Luật khiêu khích, muốn xem anh có đủ tư cách bảo vệ Nhứ Tiệp hay không, kết quả là---- ---
Kể cả quán quân cả nước về kiếm Tây Dương, cũng bị đánh cho thất bại thảm hại, nhìn xem Nhứ Tiệp ở bên cạnh lo lắng Tư Luật sẽ bị Tích Vĩ đánh nhất thời Nhứ Tiệp cứng họng, không thể tin được thân thủ kiếm thuật của Tư Luật thật tốt.
Ngay lập tức, Tích Vĩ đuổi theo Tư Luật gọi sư phụ, buộc anh truyền thụ kiếm thuật cho cô, rồi sau đó---- ------
Nhứ Tiệp chứng minh anh trai tuy có đai đen Judo, dáng người, cường tráng Đường Tuấn Bác cũng bị Tư Luật hung hăng đánh ngã trên mặt đất, nằm trên Tatami* rên rỉ, bò cũng không bò dậy nổi.
(*)Tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Tatami
Mà từ đầu tới cuối, Tư Luật người này, lại quỷ dị không chảy mồ hôi, một giọt cũng không có.
Chỉ thấy anh ta thoải mái vỗ vỗ bộ đạo phục thoáng nhíu mày, may vẫn chưa rớt cái mắt kính, dịu dàng cười đi tới Nhứ Tiệp, vẻ mặt thoải mái tự tại.
Nhứ Tiệp yên lặng không dưới 3 phút, cô không ngờ, Tư Luật lại lợi hại như vậy.
"Chúng ta trở lại tòa nhà, buổi tối lên sân thượng ngắm cảnh về đêm." Ôm bả vai mảnh mai của Nhứ Tiệp, tâm tình Tư Luật vui mừng nói, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, cũng không thèm nhìn tới người bạn tốt bị anh đánh cho quỳ rạp trên mặt đất kéo dài hơi tàn kiêm cộng sự.
"Nhưng anh Bác.... ......." Tuy bị Tư Luật ôm đi, nhưng Nhứ Tiệp vẫn lo lắng quay đầu xem anh trai.
Vừa rồi Tư Luật dùng sức rất lớn, không khách khí, như có thù oán gì lớn với anh Bác vậy, hung hăng đánh anh Bác ngã, không biết anh Bác có bị thương không nữa.... .....
"Tạm thời không chết được." Giọng điệu dịu dàng lại nói lời tàn nhẫn, Tư Luật cười ôm cô trong ngực.
"Àh.... ..........Là thế phải không?" Nhứ Tiệp nháy mắt mấy cái, cảm giác da đầu tê dại.
Tư Luật thật độc ác!
"Đúng vậy, anh Bác của em như con gián đánh mãi cũng không chết, yên tâm, một lát sau, cậu ấy sẽ như con gián khiến người khác chán ghét, sống động nhảy loạn trước mặt em, phá hỏng tình cảm của chúng ta khó khăn mới xây dựng được.... ..." Anh ở bên tai Nhứ Tiệp nói nhỏ, xoay cái đầu nhỏ của cô, không cho ánh mắt cô nhìn người đàn ông khác ngoài anh.
Ngay cả anh trai cũng không được!
Nhìn bóng lưng bạn tốt mang em gái đi, Đường Tuấn Bác đánh vào ngực.
"Khụ khụ........Xem như cậu lợi hại, Phùng Tư Luật!"
Nôn ra một ngụm khí, Đường Tuấn Bác nhìn bóng lưng Tư Luật thề, không chỉnh chết cậu ta thề không bỏ qua!
Trong lúc Nhứ Tiệp đi cùng Tư Luật, tình cảm ngày càng tăng thêm, trừ bỏ Đường Tuấn Bác không nhận ra , thường tới gây sự, thì bọn họ kết giao được mọi người chúc phúc.
Mỗi lần Đường Tuấn Bác thừa nhịp Tư Luật không để ý liền lừa em gái Nhứ Tiệp ra ngoài, lúc nào cũng có một cuộc đánh nhau không cân sức diễn ra.
Một lần nghiêm trọng nhất, là Đường Tuấn Bác đưa hai cô tới quán bar, nói là để biết thêm cuộc sống về đêm ở Mỹ, sau đó Tư Luật cực kỳ tức giận đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy một đám đàn ông háo sắc muốn xuống tay với hai cô, sắc mặt Đường Tuấn Bác hết sức khó coi, xuất hiên sự tức giận.
Kết quả, một người đàn ông không nhịn được sờ gương mặt trắng noãn của Nhứ Tiệp, làm bùng phát sự tức giận của Đường Tuấn Bác, cũng làm Tư Luật nổi máu lên. Đường Tuấn Bác chủ động đánh phía trước, nắm đấm Tư Luật đánh tới, đánh cho đám đàn ông xoay người bỏ chạy.
Sau đó, Đường Tuấn Bác tự giác nhận lỗi, hướng Tư Luật chịu đòn nhận tội. Từ nay về sau, an toàn của Nhứ Tiệp, tự do, đều nằm trong tay của Tư Luật.
Bọn họ tìm hiểu nhau, là tình yêu đơn thuần, trừ bỏ cầm bàn tay nhỏ bé của Nhứ Tiệp, Tư Luật cũng không vượt quá giới hạn cho phép, cho dù anh cùng Nhứ Tiệp ở trong phòng, anh vẫn giữ bổn phận, kiếm chế chính mình.
Bọn họ tâm sự, nói tương lai, nói qua, trong hai tháng ngắn ngủi, tình cảm của bọn họ càng thêm sâu đậm làm người ta khó có thể tưởng tượng được, cũng chính vì bởi vì cái dạng này, cho nên bọn họ lao vào tình yêu điên cuồng, không muốn khi hai người phải tách ra phải buồn.
Hai tháng nghỉ hè trôi rất nhanh, Nhứ Tiệp cảm thấy rất sợ hãi, cô phải quay về Đài Loan chuẩn bị khai giảng, mà Tư Luật đâu? Anh ấy sẽ quên cô hay không? Khi hai tháng này chính là một cuộc tình lưu luyến mà thôi?
"Thế nào? Tại sao khó coi như vậy?" Bàn tay bưng lấy khuôn mặt ảm đạm của cô, trong lòng Tư Luật không khỏi đau đớn.
"Em.... ..." Nhứ Tiệp nhìn anh, muốn nói lại thôi, cúi đầu xuống.
"Đừng khóc." Hốt hoảng lau nước mắt trên mặt cô chảy xuống, lòng Tư Luật nhéo đau.
"Em muốn về nhà.... ...." TRong mắt Nhứ Tiệp tràn đầy hơi nước, bộ dạng thật đáng thương.
Hôm nay là ngày cuối cùng các cô ở Mỹ, bên tai nghe thấy âm thanh thúc giục các cô lên máy bay, càng thúc giục lòng cô càng loạn.
"Đừng như vậy, Nhứ Tiệp." Không bỏ được dáng vẻ khổ sở của cô, Tư Luật ôm cô vào lòng.
Cô phải về Đài Loan, anh cũng luyến tiếc, nhưng vì việc học của cô và tương lại của bọn họ, đành phải chia xa cô một thời gian.
"Em sợ em sẽ nhớ anh.... ......" Nhứ Tiệp vùi mặt vào ngực anh.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tư Luật chân tay luống cuống, chỉ có thể vụng về vỗ nhẹ ở lưng để trấn an cô.
"Em không bỏ được anh.... ..." Nhứ Tiệp khóc rất đau lòng, nước mắt rơi liên tục, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm anh, không chịu buông tay.
Tư Luật thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cô đau hôn vào đôi môi của cô.
Nhứ Tiệp quên khóc, ngơ ngay tại chỗ, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tư Luật.
"Đừng khóc." Bàn tay vuốt nhẹ làn môi mà mình mới hôn qua, động tác của anh nhẹ nhàng nói. "Tin tưởng anh được không? Anh sẽ không để cho em cô đơn lâu. Cho anh chút thời gian, chúng ta sẽ gặp mặt nhanh thôi."
"Sẽ rất lâu." Nhứ Tiệp chu môi, nhịn không được định khóc. "Em sẽ rất nhớ anh."
"Sẽ không, tin tưởng anh được không?" Tư Luật nhẫn nại trấn an cô. "Em cầm cái này theo, đây là anh mua điện thoại cho em, số thứ nhất là của anh, nghĩ tới anh thì điện cho anh, ừh?" Đặt chiếc điện thoại di động xinh xắn trong tay Nhứ Tiệp, anh cũng không muốn xa cô.
"Được rồi." Hít hít lỗ mũi, Nhứ Tiệp cảm thấy mình thật ấu trĩ, cầm lấy di động, xách hành lý.
Kỳ nghỉ đông là có thể gặp, nhanh thôi, kỳ nghỉ đông sẽ đến rất nhanh.
Cô an ủi chính mình.
"Em vào đây." Cầm vé máy bay cùng hộ chiếu trên tay, Nhứ Tiệp lưu luyến buông tay Tư Luật, xoay người đi vào.
Nhưng một khắc cuối cùng, cô vẫn không nhịn được xoay người lại, chạy tới Tư Luật, bàn tay nhỏ bé ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái.
"Không được để em chờ lâu.......Ngàn lần không được quên em." Nói xong, lại hôn anh một cái thật sâu, Nhứ Tiệp cũng không dám quay đầu chạy thẳng vào chỗ kiểm soát vé.
Thân thể mềm mại trong lòng đột nhiên biến mất, Tư Luật buồn bã thất thần nhìn hướng Nhứ Tiệp biến mất, lòng đã theo cô lên máy bay.
Đường Tuấn Bác tự tiếu phi tiếu đánh vào bả vai anh, hài hước nhìn anh nháy mắt mấy cái.
"Được lắm tiểu tử, trước mặt người anh trai này làm chuyện như vậy, cậu có gan!"
Mặt Tư Luật không chút thay đổi, lời nói của bạn tốt một câu anh cũng không nghe lọt.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn bầu trời, nhìn trời xanh mây trắng, nhìn máy bay bay phía chân trời, suy nghĩ không khỏi bay xa.