*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Bên ngoài ga tàu có rất nhiều xe ôm đang chờ khách, Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, đường thì hẹp, nếu so sánh với xe hơi thì loại phương tiện này vẫn thông dụng hơn. Dẫu trời đã tối nhưng vẫn có rất nhiều tài xế chờ ở bên ngoài, chen nhau vây quanh Giản Hinh lôi kéo mối làm ăn, bảy miệng tám lời nói: “Em gái đi đâu đấy? Lên xe tôi này, tính rẻ cho cô em một chút đấy.”
Giản Hinh cúi đầu lao ra khỏi vòng vây, bên tai là câu trước đây Trâu Diệc Minh đã dặn dò: Con gái đi một mình đừng lên xe họ, rất nguy hiểm.
Thời gian đó trường học cho nghỉ, hai người cùng trở về, anh dắt cô thoát ra khỏi vòng vây người, nói chuyện không hề khách sáo chút nào. Cô ngoan ngoãn đi theo anh, khi ấy Tăng Tuyền thường nói một câu là “Giản Hinh, tình trạng bây giờ của mày thật nguy hiểm, cho dù Trâu Diệc Minh đưa mày đi bán chắc mày còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa ấy.”
Giản Hinh đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, lại tiếp tục gọi điện cho Trâu Diệc Minh, may mà lúc này không tắt máy. Giản Hinh chờ rất lâu đầu bên kia mới có người nhận máy: “… Giản Hinh à?”
Giản Hinh hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Có chuyện gì không?”
Giản Hinh lại hỏi: “Anh nói cho em biết, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Bây giờ anh đang ở Giang Châu phải không?” Giản Hinh tiếp lời: “Em ở bờ sông chờ anh.”
Giang Châu vì có con sông lớn này mà thành tên. Hàng năm, cứ đến mùa mưa người lớn sẽ không cho trẻ con chơi ở bờ sông, sợ bị trượt chân rơi xuống, nhưng lúc bình thường bờ sông lại là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân. Giản Hinh thích đi dạo bên bờ sông cùng với Trâu Diệc Minh, anh còn hái hoa dại bên sông cho cô nghịch chơi.
Ngay lúc này Giản Hinh rất muốn gặp anh, dù anh không đến cô vẫn chờ, thế nào cũng phải gặp được anh.
Cho dù đêm đã khuya, bờ sông vẫn có rất nhiều người đến hóng mát như cũ.
Mặc dù đã vào hè nhưng những người yêu nhau cũng không chê nóng, vẫn dán sát vào nhau khe khẽ thì thầm, Giản Hinh đi lướt qua không nhìn họ. Đi thẳng đến ngôi đình nhỏ, nơi ấy có ánh lửa lập lòe, không nhìn thấy được là ai, giữa màn đêm đen chỉ có một điểm nhỏ màu đỏ lúc sáng lúc tắt.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá, Giản Hinh nghi ngờ người đó không phải Trâu Diệc Minh nên cô không dám tiến lên phía trước. Từ xa Trâu Diệc Minh đã thấy Giản Hinh, mái tóc ngắn bị gió thổi tung bay, ngày đó anh đứng cách cô vài cái bàn nhìn sang. Ngoại hình mới của cô khiến anh thấy xa lạ, nhưng cúi xuống nhìn kĩ lần nữa lại là hình dáng anh vô cùng quen thuộc. Anh vội vàng dập tắt điếu thuốc đi, giơ tay để xua bớt mùi thuốc lá, lên tiếng: “Anh đây!”
Đáy lòng Giản Hinh nhói đau, Trâu Diệc Minh học hút thuốc lúc nào? Sao cô lại không hay biết?
Lúc này cô mới dám lại gần một chút, Trâu Diệc Minh cũng nhân lúc này nhìn cô kĩ hơn. Giản Hinh cắt tóc ngắn nhìn như nhỏ lại vài tuổi, nếu ai nói cô là học sinh cấp ba có lẽ sẽ không có ai nghi ngờ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô Trâu Diệc Minh cũng hiểu tại sao cô quay về đây, nhất định là cô đã biết hết rồi.
Anh không muốn nhắc đến nên đánh trống lảng sang chuyện khác: “Tóc dài rất đẹp… nhưng thế này sẽ mát mẻ hơn.”
Giản Hinh đứng đó nhìn anh, sau khi ánh mắt thích ứng dần với bóng tối cô cũng nhìn anh được rõ hơn. Tóc cô đã cắt ngắn nhưng tóc anh ngược lại dài ra không ít, tóc dài phủ lên ánh mắt anh nhìn như ca sĩ trong quán bar hát nhạc Rock&Roll. Không biết mấy ngày anh đã không chăm sóc cho bản thân rồi, dưới quai hàm là râu mới nhú nhìn giống như một bãi cỏ xanh.
Giản Hinh hỏi: “Anh đưa hết tiền cho em?”
“Không.” Trâu Diệc Minh đáp: “Anh có giữ lại một ít, cũng không thể lớn thế này còn dùng tiền của mẹ anh.”
“Anh đưa cho em nhiều như thế để làm gì hả? Em không thiếu tiền!” Giản Hinh nhìn anh.
Trâu Diệc Minh né tránh cái nhìn của cô, không trả lời câu hỏi này…
Giản Hinh lại chất vấn: “Tại sao đồng ý? Không phải là anh sợ cái gì!”
“Vì để lý lịch không bị bôi đen, bọn họ sẽ cho anh một lá thư giới thiệu.” Trâu Diệc Minh nở một nụ cười có phần không chân thực, phải có người rời đi để chuyện này đặt dấu chấm hết, có bối cảnh thì sẽ không bị động đến. Chỉ có anh là người thích hợp nhất, chuyện này anh không đồng ý cũng không được, tự động nghỉ việc nói ra sẽ dễ nghe hơn bị sa thải.
“Vậy tại sao không tìm việc mới mà lại chạy đến đây?”
Đàn ông không có cách nào nói ra sự thất bại của mình một cách nhẹ nhàng, Trâu Diệc Minh chưa suy nghĩ đã nói: “Em có thể đừng hỏi nữa được không? Những điều này có liên quan gì đến em?”
Giản Hinh giận đến run người: “Anh nhất định phải nói!”
Trâu Diệc Minh hơi kích động: “Anh không biết phải làm thế nào, bất kể là làm gì cũng sẽ giống như thế thôi, xảy ra chuyện anh chỉ có thể chọn ra đi lần nữa, anh mệt rồi.”
Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, anh ở trong cái xã hội này lăn lộn đấu đá, nhận thấy bản thân cách mục tiêu càng ngày càng gần nhưng lại phát hiện bản thân mình cái gì cũng không có.
Có một đôi tình nhân muốn vào trong ngồi nhưng bị dọa nên không dám tự tiện bước vào, sợ sự tranh chấp của đôi nam nữ này sẽ gây tổn thương đến bọn họ.
“Bây giờ anh theo em về đi!” Giản Hinh kéo tay anh, cô không nhiều lời, nắm lấy tay anh một cách rất kiên định.
“Giản Hinh.” Trâu Diệc Minh nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng giãy ra: “Em có thể đừng quan tâm đến anh nữa được không?”
Cơn giận của Giản Hinh đã nhịn suốt chuyến đi cuối cùng cũng bùng nổ: “Anh cho là em sẽ để ý đến điều này à? Sao anh dám vứt bỏ em rồi đi mất?! Anh đã nhìn nhầm em rồi! Giản Hinh em không phải loại phụ nữ yêu thích hư vinh, không mua được nhà thì chúng ta thuê nhà, từ chức thì làm lại từ đầu. Tại sao anh phải nói lời chia tay với em? Rốt cuộc anh coi đây là gì?”
Giản Hinh cho rằng ngôi đình nhỏ đơn độc này sẽ chứng kiến tất cả sự ngọt ngào của cô và Trâu Diệc Minh, song không ngờ rằng còn có thể chứng kiến hai người gây gổ cả ngày.
“Bây giờ anh không còn tâm trạng để nói chuyện tình cảm, cũng không thể đảm bảo được điều gì cho em cả. Em có thể để anh ở đây một mình được không hả? Em bây giờ rất phiền, biết không?” Dường như Trâu Diệc Minh không kiểm soát được cái miệng của mình.
Giản Hinh sững sờ, thì ra ở chung với nhau quá lâu sẽ khiến người kia sinh ra cảm giác chán ghét…
Trâu Diệc Minh lần tìm điếu thuốc, cuối cùng cũng kiềm chế được nói: “Người đàn ông hôm đó cũng được.”
Giản Hinh nhìn anh: “Trâu Diệc Minh, anh có biết mình đang nói gì không? Hôm nay em đến đây, anh còn không hiểu là có ý nghĩa gì ư?”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Anh biết mình đang nói gì, sau này em… đừng đến nữa.”
“Trâu Diệc Minh, anh lặp lại lần nữa cho em xem!”
Trâu Diệc Minh trầm giọng lặp lại: “Giản Hinh, đừng dây dưa mãi với anh.”
Giản Hinh tự nhận điều gì nên làm đã làm, cái gì nên nói đã nói hết, có lẽ Trâu Diệc Minh không hề quan tâm một chút nào, khiến cô cảm thấy mình gấp gáp vội vã chạy tới đây như vậy giống hệt một con ngốc…
“Mỗi lần em cần có anh bên cạnh đều không tìm được anh, bà đối với anh tốt như thế, anh lại để bà mang tiếc nuối mà rời đi, Trâu Diệc Minh, anh có lương tâm không thế?”
Trâu Diệc Minh tuyệt vọng nói: “Thế nên anh mới bảo em đừng đi tìm anh nữa! Con người của anh là thế, sẽ không thay đổi.”
Giản Hinh lặng thinh hồi lâu, chợt cô dùng hết mười phần sự tức giận của mình biến thành hai cái đấm hung ác: “Em hận anh, tên khốn khiếp!”
Cô không muốn đứng ở đây nữa, đón một chiếc xe ôm bên đường đi đến ga tàu, Trâu Diệc Minh cũng không đuổi theo, đứng trong đình nghỉ mát hút thuốc.
Tài xế xe ôm hỏi cô: “Em gái, đuổi cho kịp tàu hả?”
“Ừ.”
“Em gái về đâu?”
“Thành phố Mậu.”
“Ầy, sao em gái lại khóc thế này? Đừng có lo, tôi chạy nhanh lắm sẽ không trễ chuyến đâu.”
Đến ga tàu, Giản Hinh phóng nhanh đến quầy vé mua vé chuyến xe cuối, làm thế nào cũng không kiềm chế được nước mắt đang chực trào, đành cúi đầu tránh đi ánh nhìn tò mò của nhân viên bán vé. Chờ đến khi lên xe mới yên tâm mà khóc, trong toa không có người nào, cô rúc vào trong góc khóc đến mất hình tượng. Cô chưa từng thấy Trâu Diệc Minh chán nản như thế, cũng chưa từng thấy Trâu Diệc Minh lại tìm cách đẩy cô ra xa như vậy.
Cảm giác đó còn khó chịu hơn cảm giác có cây dao cùn cứa vào da thịt. Giản Hinh cắn chặt môi, không biết là đang khóc cho bản thân mình hay khóc cho Trâu Diệc Minh. Khoảng thời gian này họ giống như biến bảy năm biến thành một cuộc cãi cọ là chấm hết.
Hôm sau, cô làm tổ trong nhà, cái gì cũng không ăn, gần tối nhận được điện thoại của Tăng Tuyền, bảo một lát nữa sẽ mang đồ ăn lên cho cô. Giản Hinh đành phải ngồi dậy sửa soạn lại bản thân, người trong gương đôi mắt sưng như quả đào, quả thực rất khó coi. Nhưng mà người đến là bạn thân lâu năm của mình nên cũng chẳng sao…
Tăng Tuyền bây giờ cũng không dám tùy tiện nhắc đến Trâu Diệc Minh, chỉ khuyên Giản Hinh nên ăn nhiều một chút, trái lại Giản Hinh ngoan ngoãn ăn hết. Tăng Tuyền nhìn thấy, cảm thấy hẳn là chuyện không quá lớn, cuối cùng cũng yên tâm. Lúc này chuông cửa vang lên, Tăng Tuyền ra mở cửa nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ khóc nức nở.
Cửa vừa đóng, Lý Doanh liền khóc òa lên, Giản Hinh lúc này cũng mặc kệ vẻ ngoài của mình vội cùng Tăng Tuyền đỡ bạn mình ngồi xuống. Lý Doanh ôm Giản Hinh vừa khóc vừa hỏi: “Làm sao bây giờ Giản Hinh, Lâm Hạo bị bệnh.”
Giản Hinh và Tăng Tuyền liếc mắt nhìn nhau, Tăng Tuyền đi qua một bên gọi điện cho Tiền Vũ, Giản Hinh hỏi Lý Doanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiền Vũ đi công tác ở nơi khác nên không đến được, đành mở Wechat chat video cùng tham gia cuộc nói chuyện. Lý Doanh vừa khóc vừa nói: “Mấy hôm trước Lâm Hạo ho khan liên tục, bọn tao đi làm kiểm tra sức khỏe. Kiểm tra cho thấy không có gì bất thường nên chỉ uống thuốc mà bác sĩ kê đơn, uống thuốc cũng không có hiệu quả gì sau đó bác sĩ đề nghị chúng tao làm kiểm tra lần nữa.”
(BT: Wechat là một phần mềm gọi điện, nhắn tin như Zalo của Việt Nam)
Nói đến đây Lý Doanh không nén nổi sự đau lòng, cố gắng đè thấp tiếng nghẹn ngào. Giản Hinh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Lý Doanh nói: “Lâm Hạo… Lâm Hạo bị ung thư phổi.”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, Lý Doanh che ngực nói: “Tao không dám nói cho ai biết, Lâm Hạo căn bản không biết về bệnh của mình, tao rất sợ, tao không thể không có anh ấy, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người anh ấy cơ chứ? Anh ấy không hút thuốc lá, tại sao lại mắc phải căn bệnh này…”
Tiền Vũ tỉnh táo nhất, hỏi: “Giai đoạn nào rồi?”
Lý Doanh vừa nghe khóc càng dữ dội hơn, lần này thì không cần hỏi nữa, mọi người đã biết đáp án.
Giản Hinh, Tăng Tuyền và Tiền Vũ đều có cảm giác rất mỏi mệt, là mệt trong lòng. Chuyện tình cảm riêng của bọn cô đều có sóng dữ, trong lòng rất hâm mộ Lý Doanh, những năm này cô ấy và Lâm Hạo cùng nhau chung đường vẫn rất thuận lợi. Mẹ Lâm Hạo thích Lý Doanh không biết bao nhiêu cho hết, còn mẹ của Lý Doanh lại xem Lâm Hạo như con trai ruột. Bởi vì Lý Doanh vẫn còn đang học tiến sĩ nên không thúc giục hai người kết hôn, dù sao vợ chồng son tình cảm mặn nồng hai vị phụ huynh cũng rất yên tâm. Thật sự không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, cũng không biết khoảng thời gian này Lý Doanh đã sống ra sao khi phải cất giấu bí mật này? Không biết cô ấy đã kiềm chế bao nhiêu đến khi chịu đựng không nổi nữa, tối nay mới chạy đến đây vừa kể vừa khóc thế này.
Cả hai người cùng dỗ Lý Doanh ngủ rồi mới gọi điện cho Lâm Hạo bảo Lý Doanh uống say sẽ không về. Đầu bên kia Lâm Hạo ho khan: “Sao cô ấy lại uống nhiều thế? Có cần anh đến đón cô ấy không? Cô ấy không uống say rồi quậy phá chứ?”
Lòng Giản Hinh chua xót, nhẹ nhàng đáp: “Để nó ngủ bên này được rồi, anh không cần chạy qua chạy lại đâu.”
Hôm sau Lý Doanh tỉnh lại tinh thần cũng tỉnh táo hơn, nói: “Tao phải chạy chữa cho Lâm Hạo, bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi.”
Tăng Tuyền há to miệng: “Nếu chữa không hết?”
Giản Hinh huých bạn mình một cái, Tăng Tuyền nhanh mồm nhanh miệng: “Doanh Doanh, mày nên cân nhắc kỹ càng.”
Lý Doanh mở cửa ra ngoài, đáp lại: “Sẽ không có khả năng chữa không khỏi.”
Cô nàng đi rồi, Tăng Tuyền nói với Giản Hinh: “Tao chỉ là muốn tốt cho nó, Lâm Hạo bệnh lần này không sẽ kéo dài bao lâu, hai đứa nó còn chưa kết hôn nói thế nào cũng không tính là đã muộn, chẳng lẽ mày định để Doanh Doanh cứ như vậy mà bị phí hoài?”
Giản Hinh im lặng, với tư cách là bạn bè, cô càng hy vọng cô bạn mình có nơi đáng để thuộc về.
Ăn sáng xong, Giản Hinh nhận được điện thoại của Châu Dật Thần, Tăng Tuyền ngồi kế bên nghe thấy, giật dây cô nhận điện.
Châu Dật Thần nói: “Buổi chiều đến công viên hải dương xem chim cánh cụt nhé? Tôi có hai tấm vé.”
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Bên ngoài ga tàu có rất nhiều xe ôm đang chờ khách, Giang Châu chỉ là một thành phố nhỏ, đường thì hẹp, nếu so sánh với xe hơi thì loại phương tiện này vẫn thông dụng hơn. Dẫu trời đã tối nhưng vẫn có rất nhiều tài xế chờ ở bên ngoài, chen nhau vây quanh Giản Hinh lôi kéo mối làm ăn, bảy miệng tám lời nói: “Em gái đi đâu đấy? Lên xe tôi này, tính rẻ cho cô em một chút đấy.”
Giản Hinh cúi đầu lao ra khỏi vòng vây, bên tai là câu trước đây Trâu Diệc Minh đã dặn dò: Con gái đi một mình đừng lên xe họ, rất nguy hiểm.
Thời gian đó trường học cho nghỉ, hai người cùng trở về, anh dắt cô thoát ra khỏi vòng vây người, nói chuyện không hề khách sáo chút nào. Cô ngoan ngoãn đi theo anh, khi ấy Tăng Tuyền thường nói một câu là “Giản Hinh, tình trạng bây giờ của mày thật nguy hiểm, cho dù Trâu Diệc Minh đưa mày đi bán chắc mày còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền nữa ấy.”
Giản Hinh đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, lại tiếp tục gọi điện cho Trâu Diệc Minh, may mà lúc này không tắt máy. Giản Hinh chờ rất lâu đầu bên kia mới có người nhận máy: “… Giản Hinh à?”
Giản Hinh hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Có chuyện gì không?”
Giản Hinh lại hỏi: “Anh nói cho em biết, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Bây giờ anh đang ở Giang Châu phải không?” Giản Hinh tiếp lời: “Em ở bờ sông chờ anh.”
Giang Châu vì có con sông lớn này mà thành tên. Hàng năm, cứ đến mùa mưa người lớn sẽ không cho trẻ con chơi ở bờ sông, sợ bị trượt chân rơi xuống, nhưng lúc bình thường bờ sông lại là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân. Giản Hinh thích đi dạo bên bờ sông cùng với Trâu Diệc Minh, anh còn hái hoa dại bên sông cho cô nghịch chơi.
Ngay lúc này Giản Hinh rất muốn gặp anh, dù anh không đến cô vẫn chờ, thế nào cũng phải gặp được anh.
Cho dù đêm đã khuya, bờ sông vẫn có rất nhiều người đến hóng mát như cũ.
Mặc dù đã vào hè nhưng những người yêu nhau cũng không chê nóng, vẫn dán sát vào nhau khe khẽ thì thầm, Giản Hinh đi lướt qua không nhìn họ. Đi thẳng đến ngôi đình nhỏ, nơi ấy có ánh lửa lập lòe, không nhìn thấy được là ai, giữa màn đêm đen chỉ có một điểm nhỏ màu đỏ lúc sáng lúc tắt.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá, Giản Hinh nghi ngờ người đó không phải Trâu Diệc Minh nên cô không dám tiến lên phía trước. Từ xa Trâu Diệc Minh đã thấy Giản Hinh, mái tóc ngắn bị gió thổi tung bay, ngày đó anh đứng cách cô vài cái bàn nhìn sang. Ngoại hình mới của cô khiến anh thấy xa lạ, nhưng cúi xuống nhìn kĩ lần nữa lại là hình dáng anh vô cùng quen thuộc. Anh vội vàng dập tắt điếu thuốc đi, giơ tay để xua bớt mùi thuốc lá, lên tiếng: “Anh đây!”
Đáy lòng Giản Hinh nhói đau, Trâu Diệc Minh học hút thuốc lúc nào? Sao cô lại không hay biết?
Lúc này cô mới dám lại gần một chút, Trâu Diệc Minh cũng nhân lúc này nhìn cô kĩ hơn. Giản Hinh cắt tóc ngắn nhìn như nhỏ lại vài tuổi, nếu ai nói cô là học sinh cấp ba có lẽ sẽ không có ai nghi ngờ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô Trâu Diệc Minh cũng hiểu tại sao cô quay về đây, nhất định là cô đã biết hết rồi.
Anh không muốn nhắc đến nên đánh trống lảng sang chuyện khác: “Tóc dài rất đẹp… nhưng thế này sẽ mát mẻ hơn.”
Giản Hinh đứng đó nhìn anh, sau khi ánh mắt thích ứng dần với bóng tối cô cũng nhìn anh được rõ hơn. Tóc cô đã cắt ngắn nhưng tóc anh ngược lại dài ra không ít, tóc dài phủ lên ánh mắt anh nhìn như ca sĩ trong quán bar hát nhạc Rock&Roll. Không biết mấy ngày anh đã không chăm sóc cho bản thân rồi, dưới quai hàm là râu mới nhú nhìn giống như một bãi cỏ xanh.
Giản Hinh hỏi: “Anh đưa hết tiền cho em?”
“Không.” Trâu Diệc Minh đáp: “Anh có giữ lại một ít, cũng không thể lớn thế này còn dùng tiền của mẹ anh.”
“Anh đưa cho em nhiều như thế để làm gì hả? Em không thiếu tiền!” Giản Hinh nhìn anh.
Trâu Diệc Minh né tránh cái nhìn của cô, không trả lời câu hỏi này…
Giản Hinh lại chất vấn: “Tại sao đồng ý? Không phải là anh sợ cái gì!”
“Vì để lý lịch không bị bôi đen, bọn họ sẽ cho anh một lá thư giới thiệu.” Trâu Diệc Minh nở một nụ cười có phần không chân thực, phải có người rời đi để chuyện này đặt dấu chấm hết, có bối cảnh thì sẽ không bị động đến. Chỉ có anh là người thích hợp nhất, chuyện này anh không đồng ý cũng không được, tự động nghỉ việc nói ra sẽ dễ nghe hơn bị sa thải.
“Vậy tại sao không tìm việc mới mà lại chạy đến đây?”
Đàn ông không có cách nào nói ra sự thất bại của mình một cách nhẹ nhàng, Trâu Diệc Minh chưa suy nghĩ đã nói: “Em có thể đừng hỏi nữa được không? Những điều này có liên quan gì đến em?”
Giản Hinh giận đến run người: “Anh nhất định phải nói!”
Trâu Diệc Minh hơi kích động: “Anh không biết phải làm thế nào, bất kể là làm gì cũng sẽ giống như thế thôi, xảy ra chuyện anh chỉ có thể chọn ra đi lần nữa, anh mệt rồi.”
Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, anh ở trong cái xã hội này lăn lộn đấu đá, nhận thấy bản thân cách mục tiêu càng ngày càng gần nhưng lại phát hiện bản thân mình cái gì cũng không có.
Có một đôi tình nhân muốn vào trong ngồi nhưng bị dọa nên không dám tự tiện bước vào, sợ sự tranh chấp của đôi nam nữ này sẽ gây tổn thương đến bọn họ.
“Bây giờ anh theo em về đi!” Giản Hinh kéo tay anh, cô không nhiều lời, nắm lấy tay anh một cách rất kiên định.
“Giản Hinh.” Trâu Diệc Minh nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng giãy ra: “Em có thể đừng quan tâm đến anh nữa được không?”
Cơn giận của Giản Hinh đã nhịn suốt chuyến đi cuối cùng cũng bùng nổ: “Anh cho là em sẽ để ý đến điều này à? Sao anh dám vứt bỏ em rồi đi mất?! Anh đã nhìn nhầm em rồi! Giản Hinh em không phải loại phụ nữ yêu thích hư vinh, không mua được nhà thì chúng ta thuê nhà, từ chức thì làm lại từ đầu. Tại sao anh phải nói lời chia tay với em? Rốt cuộc anh coi đây là gì?”
Giản Hinh cho rằng ngôi đình nhỏ đơn độc này sẽ chứng kiến tất cả sự ngọt ngào của cô và Trâu Diệc Minh, song không ngờ rằng còn có thể chứng kiến hai người gây gổ cả ngày.
“Bây giờ anh không còn tâm trạng để nói chuyện tình cảm, cũng không thể đảm bảo được điều gì cho em cả. Em có thể để anh ở đây một mình được không hả? Em bây giờ rất phiền, biết không?” Dường như Trâu Diệc Minh không kiểm soát được cái miệng của mình.
Giản Hinh sững sờ, thì ra ở chung với nhau quá lâu sẽ khiến người kia sinh ra cảm giác chán ghét…
Trâu Diệc Minh lần tìm điếu thuốc, cuối cùng cũng kiềm chế được nói: “Người đàn ông hôm đó cũng được.”
Giản Hinh nhìn anh: “Trâu Diệc Minh, anh có biết mình đang nói gì không? Hôm nay em đến đây, anh còn không hiểu là có ý nghĩa gì ư?”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Anh biết mình đang nói gì, sau này em… đừng đến nữa.”
“Trâu Diệc Minh, anh lặp lại lần nữa cho em xem!”
Trâu Diệc Minh trầm giọng lặp lại: “Giản Hinh, đừng dây dưa mãi với anh.”
Giản Hinh tự nhận điều gì nên làm đã làm, cái gì nên nói đã nói hết, có lẽ Trâu Diệc Minh không hề quan tâm một chút nào, khiến cô cảm thấy mình gấp gáp vội vã chạy tới đây như vậy giống hệt một con ngốc…
“Mỗi lần em cần có anh bên cạnh đều không tìm được anh, bà đối với anh tốt như thế, anh lại để bà mang tiếc nuối mà rời đi, Trâu Diệc Minh, anh có lương tâm không thế?”
Trâu Diệc Minh tuyệt vọng nói: “Thế nên anh mới bảo em đừng đi tìm anh nữa! Con người của anh là thế, sẽ không thay đổi.”
Giản Hinh lặng thinh hồi lâu, chợt cô dùng hết mười phần sự tức giận của mình biến thành hai cái đấm hung ác: “Em hận anh, tên khốn khiếp!”
Cô không muốn đứng ở đây nữa, đón một chiếc xe ôm bên đường đi đến ga tàu, Trâu Diệc Minh cũng không đuổi theo, đứng trong đình nghỉ mát hút thuốc.
Tài xế xe ôm hỏi cô: “Em gái, đuổi cho kịp tàu hả?”
“Ừ.”
“Em gái về đâu?”
“Thành phố Mậu.”
“Ầy, sao em gái lại khóc thế này? Đừng có lo, tôi chạy nhanh lắm sẽ không trễ chuyến đâu.”
Đến ga tàu, Giản Hinh phóng nhanh đến quầy vé mua vé chuyến xe cuối, làm thế nào cũng không kiềm chế được nước mắt đang chực trào, đành cúi đầu tránh đi ánh nhìn tò mò của nhân viên bán vé. Chờ đến khi lên xe mới yên tâm mà khóc, trong toa không có người nào, cô rúc vào trong góc khóc đến mất hình tượng. Cô chưa từng thấy Trâu Diệc Minh chán nản như thế, cũng chưa từng thấy Trâu Diệc Minh lại tìm cách đẩy cô ra xa như vậy.
Cảm giác đó còn khó chịu hơn cảm giác có cây dao cùn cứa vào da thịt. Giản Hinh cắn chặt môi, không biết là đang khóc cho bản thân mình hay khóc cho Trâu Diệc Minh. Khoảng thời gian này họ giống như biến bảy năm biến thành một cuộc cãi cọ là chấm hết.
Hôm sau, cô làm tổ trong nhà, cái gì cũng không ăn, gần tối nhận được điện thoại của Tăng Tuyền, bảo một lát nữa sẽ mang đồ ăn lên cho cô. Giản Hinh đành phải ngồi dậy sửa soạn lại bản thân, người trong gương đôi mắt sưng như quả đào, quả thực rất khó coi. Nhưng mà người đến là bạn thân lâu năm của mình nên cũng chẳng sao…
Tăng Tuyền bây giờ cũng không dám tùy tiện nhắc đến Trâu Diệc Minh, chỉ khuyên Giản Hinh nên ăn nhiều một chút, trái lại Giản Hinh ngoan ngoãn ăn hết. Tăng Tuyền nhìn thấy, cảm thấy hẳn là chuyện không quá lớn, cuối cùng cũng yên tâm. Lúc này chuông cửa vang lên, Tăng Tuyền ra mở cửa nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ khóc nức nở.
Cửa vừa đóng, Lý Doanh liền khóc òa lên, Giản Hinh lúc này cũng mặc kệ vẻ ngoài của mình vội cùng Tăng Tuyền đỡ bạn mình ngồi xuống. Lý Doanh ôm Giản Hinh vừa khóc vừa hỏi: “Làm sao bây giờ Giản Hinh, Lâm Hạo bị bệnh.”
Giản Hinh và Tăng Tuyền liếc mắt nhìn nhau, Tăng Tuyền đi qua một bên gọi điện cho Tiền Vũ, Giản Hinh hỏi Lý Doanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiền Vũ đi công tác ở nơi khác nên không đến được, đành mở Wechat chat video cùng tham gia cuộc nói chuyện. Lý Doanh vừa khóc vừa nói: “Mấy hôm trước Lâm Hạo ho khan liên tục, bọn tao đi làm kiểm tra sức khỏe. Kiểm tra cho thấy không có gì bất thường nên chỉ uống thuốc mà bác sĩ kê đơn, uống thuốc cũng không có hiệu quả gì sau đó bác sĩ đề nghị chúng tao làm kiểm tra lần nữa.”
(BT: Wechat là một phần mềm gọi điện, nhắn tin như Zalo của Việt Nam)
Nói đến đây Lý Doanh không nén nổi sự đau lòng, cố gắng đè thấp tiếng nghẹn ngào. Giản Hinh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, kiên nhẫn chờ đợi.
Lý Doanh nói: “Lâm Hạo… Lâm Hạo bị ung thư phổi.”
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, Lý Doanh che ngực nói: “Tao không dám nói cho ai biết, Lâm Hạo căn bản không biết về bệnh của mình, tao rất sợ, tao không thể không có anh ấy, tại sao chuyện này lại xảy ra trên người anh ấy cơ chứ? Anh ấy không hút thuốc lá, tại sao lại mắc phải căn bệnh này…”
Tiền Vũ tỉnh táo nhất, hỏi: “Giai đoạn nào rồi?”
Lý Doanh vừa nghe khóc càng dữ dội hơn, lần này thì không cần hỏi nữa, mọi người đã biết đáp án.
Giản Hinh, Tăng Tuyền và Tiền Vũ đều có cảm giác rất mỏi mệt, là mệt trong lòng. Chuyện tình cảm riêng của bọn cô đều có sóng dữ, trong lòng rất hâm mộ Lý Doanh, những năm này cô ấy và Lâm Hạo cùng nhau chung đường vẫn rất thuận lợi. Mẹ Lâm Hạo thích Lý Doanh không biết bao nhiêu cho hết, còn mẹ của Lý Doanh lại xem Lâm Hạo như con trai ruột. Bởi vì Lý Doanh vẫn còn đang học tiến sĩ nên không thúc giục hai người kết hôn, dù sao vợ chồng son tình cảm mặn nồng hai vị phụ huynh cũng rất yên tâm. Thật sự không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, cũng không biết khoảng thời gian này Lý Doanh đã sống ra sao khi phải cất giấu bí mật này? Không biết cô ấy đã kiềm chế bao nhiêu đến khi chịu đựng không nổi nữa, tối nay mới chạy đến đây vừa kể vừa khóc thế này.
Cả hai người cùng dỗ Lý Doanh ngủ rồi mới gọi điện cho Lâm Hạo bảo Lý Doanh uống say sẽ không về. Đầu bên kia Lâm Hạo ho khan: “Sao cô ấy lại uống nhiều thế? Có cần anh đến đón cô ấy không? Cô ấy không uống say rồi quậy phá chứ?”
Lòng Giản Hinh chua xót, nhẹ nhàng đáp: “Để nó ngủ bên này được rồi, anh không cần chạy qua chạy lại đâu.”
Hôm sau Lý Doanh tỉnh lại tinh thần cũng tỉnh táo hơn, nói: “Tao phải chạy chữa cho Lâm Hạo, bất cứ giá nào cũng phải chữa khỏi.”
Tăng Tuyền há to miệng: “Nếu chữa không hết?”
Giản Hinh huých bạn mình một cái, Tăng Tuyền nhanh mồm nhanh miệng: “Doanh Doanh, mày nên cân nhắc kỹ càng.”
Lý Doanh mở cửa ra ngoài, đáp lại: “Sẽ không có khả năng chữa không khỏi.”
Cô nàng đi rồi, Tăng Tuyền nói với Giản Hinh: “Tao chỉ là muốn tốt cho nó, Lâm Hạo bệnh lần này không sẽ kéo dài bao lâu, hai đứa nó còn chưa kết hôn nói thế nào cũng không tính là đã muộn, chẳng lẽ mày định để Doanh Doanh cứ như vậy mà bị phí hoài?”
Giản Hinh im lặng, với tư cách là bạn bè, cô càng hy vọng cô bạn mình có nơi đáng để thuộc về.
Ăn sáng xong, Giản Hinh nhận được điện thoại của Châu Dật Thần, Tăng Tuyền ngồi kế bên nghe thấy, giật dây cô nhận điện.
Châu Dật Thần nói: “Buổi chiều đến công viên hải dương xem chim cánh cụt nhé? Tôi có hai tấm vé.”