*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Thô Kki
Biên tập: Iris
Trần Phượng Tiên vừa dọn bữa sáng xong thì thấy con trai trở về, hỏi một câu: “Tối hôm qua đi đâu?”
Trâu Diệc Minh không đáp, múc cháo trắng ăn từng miếng từng miếng một, Trần Phượng Tiên biết sẽ không hỏi được gì nên ngồi xuống cùng ăn. Trong lúc đang ăn Trâu Diệc Minh thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy một mảnh đất lớn ở Giang Châu đang phá hủy, đang làm gì thế ạ?”
“Để xây dựng một khu công nghiệp.”
“Chúng ta cũng phá hủy luôn ư?”
Nhắc tới chuyện này, Trần Phượng Tiên lại tức giận, gắp liền mấy miếng trứng rán bỏ vào chén con trai: “Không phá!”
Trâu Diệc Minh nhìn mẹ, cuối cùng Trần Phượng Tiên không nhịn được, kéo anh nói:
“Con đó, khi còn bé chúng ta cũng đã ở nơi đó, con còn nhớ không?”
Trâu Diệc Minh lắc đầu.
Bà buông tiếng thở dài: “Đó là nhà của ông nội con để lại, sau đó mẹ bán nó đi để trả nợ. Ở đấy, cuộc sống của mẹ con mình đã từng trải qua nhiều năm cực khổ, bữa đói bữa no, ai biết giờ đây nó lại bị phá hủy?!”
Trần Phượng Tiên rất ít khi nhắc đến chuyện bố anh mất sớm, Trâu Diệc Minh đoán rằng lúc này bà đang rất nóng giận. Nơi bọn họ ở bây giờ là nhà cũ của ông bà ngoại, Trần Phượng Tiên còn có một em trai, lúc chuyện vừa xảy ra bà không dám mang con trai về nhà mẹ đẻ để tránh nợ, sợ làm liên lụy đến người nhà. Sau đó, cậu của Trâu Diệc Minh mua một căn hộ nhỏ ở bên ngoài, nhìn chị và cháu trai đáng thương nên nhường lại căn hộ đó cho hai mẹ con. Tuy chỗ này không lớn, không đáng giá mấy đồng tiền nhưng cũng là nơi chui ra chui vào ở đây.
Trần Phượng Tiên càng nói càng không phục: “Nghe nói phá bỏ và di dời đến khu tái định cư tất cả đều có thang máy. Những người đó cả đời ở nhà cấp bốn, nhà hai tầng còn hiếm khi thấy, cho nên nhờ tổ tông phù hộ mới có thể được vào ở khu đó! Nếu biết sớm từ trước thì năm đó bỏ chút tiền xây đại một căn nhà, rồi mua thêm 100 mét vuông đất, đến khi phá bỏ và dời đi năm ba căn, thì sau này không lo việc cưới vợ! Ôi chao, bây giờ ban đêm mẹ hối hận đến nỗi không ngủ được, đều do mấy chuyện xui xẻo đó! Bây giờ đành trông chờ người ta sẽ xây liền mấy cái khu công nghiệp, phá nhà chúng ta.”
Trâu Diệc Minh cười một tiếng, Trần Phượng Tiên ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên thấy con trai bà cười sau khi về nhà.
Bỗng nhiên bà không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Trâu Diệc Minh cơm nước xong lại ngủ một giấc thật sâu, sau khi tỉnh lại thì gọi điện cho Đại Phúc.
“A, bất ngờ nha!” Đại Phúc vừa nhận điện là nói: “Ngài còn nhớ có đến người như tôi à?”
Trâu Diệc Minh ừm một tiếng
Đại Phúc mắng: “Trâu Diệc Minh, con người mày cũng máu lạnh quá thể! Ông đây lo lắng cho mày như vậy, thế mà… Mày xem đi, mày làm như thế có còn là con người nữa không? Ông đây đã nói hết những việc làm của mày cho Giản Hinh rồi, mà một lời cảm ơn cũng không có? Mau nói một tiếng cám ơn cho tao nghe!”
Trâu Diệc Minh đáp: “Bây giờ mày đến đây một chuyến ngay lập tức, chậm chân thì đừng có hối hận.”
“Làm gì? Mời tao ăn cơm hả? Tao nói cho mày…”
Trâu Diệc Minh không nghe nó nói nhảm, cúp điện thoại trước.
Mặt mày Đại Phúc đỏ ngầu, cầm ví tiền mua vé đi Giang Châu, thề phải đánh cái tên kia một trận!
***
Đại Phúc đến rất nhanh, Trâu Diệc Minh đứng ở ngoài ga hút thuốc, ngoắc ngoắc tay về hướng anh chàng: “Ở đây!”
Đại Phúc nhào đến siết cổ, Trâu Diệc Minh cao hơn anh chàng một chút, một tay đã tránh được. Những năm gần đây Đại Phúc càng ngày càng béo, mới động đậy hai cái đã lên cơn hen suyễn, Trâu Diệc Minh vỗ cái bụng bia của anh chàng và nói: “Đi, tao đưa mày đến một nơi.”
Hai người họ không đi xe, đi bộ đến quán tạp hóa mua thuốc lá, Trâu Diệc Minh thì thấy bình thường, còn Đại Phúc thì mệt muốn ngất đi, chỉ anh mắng: “Hồi tập quân sự năm nhất ông đây cũng không đi xa được như vậy! Bữa cơm này anh đây không ăn!”
Đến trưa, Trâu Diệc Minh đưa anh đến phía trước đó không xa, đi vào quán cơm nhỏ ven đường. Quán cơm rất đơn sơ nhưng làm ăn cũng được, xung quanh mọi người đều đang bàn tán về giá đất khu phá bỏ và di dời đó. Đại Phúc cầm thực đơn đầy dầu mở lên nhìn, chọn mấy món đắt tiền nhất, còn Trâu Diệc Minh ăn rất ít, chủ yếu là uống rượu hút thuốc.
Đại Phúc miệng đầy dầu mỡ, nói: “Trước kia có dụ mày bằng cách nào đi nữa mày cũng không đụng, bây giờ mày còn hút nhiều hơn cả tao.”
Trâu Diệc Minh nhả một làn khói vào mặt anh chàng, không lên tiếng.
Đại Phúc lầm bầm một tiếng: “Trước đây cũng không thấy mày thế này, chẳng thú vị gì cả!”
Ông chủ của quán cơm nhỏ cười ha hả, đang ngồi nói chuyện ở bàn bên cạnh: “Đến lúc đó tôi cũng không cần nhà, cầm tiền đi thành phố lớn tìm con trai tôi, ở nơi đó mua một căn hộ cho thoải mái.”
Mấy người cười, mắng ông ta ngu: “Ông mua một căn hộ ở thành phố lớn thì có thể mua ba căn như vậy ở Giang Châu, nếu ông ở không hết thì có thể cho thuê mà! Sau này không cần phải buôn bán khổ cực nữa, mỗi một tháng không làm gì, sống vào tiền cho thuê phòng là được rồi.”
Ông chủ lắc đầu: “Con trai tôi không chịu về đây, hai người chúng tôi phải qua với nó.”
Sau đó bọn họ lại thảo luận về giá cả của căn hộ cũng như sự chênh lệch khi di dời, Đại Phúc cắn miếng giò lợn hỏi Trâu Diệc Minh: “Hôm đó tao nhìn sắc mặt Giản Hinh không tốt, cái tên này đúng là biết cách khiến người ta quan tâm! Thế nào, lần này hòa hợp chứ?”
Trâu Diệc Minh cầm chai bia lên cụng với Đại Phúc một cái, nói: “Mày với vợ mày hòa hợp chưa?”
Đại Phúc nhìn anh trả lời: “Nhanh thôi!”
Sau đó chau mày: “Cũng không biết mày nghĩ cái gì nữa. Tao nói cho mày biết, dạo này Giản Hinh nhất quyết đi xem mắt, hai đứa chúng mày định như vậy thật à?”
Trâu Diệc Minh lại nhớ đến dáng vẻ khóc lóc chạy đi của cô ngày hôm đó, thờ ơ nói: “Đi theo ai cũng tốt hơn so với đi theo một thằng nghèo rớt mồng tơi như tao.”
Đại Phúc gãi đầu: “Vậy bữa ăn này hay là để tao trả tiền đi?”
Trâu Diệc Minh nhìn anh chàng: “Lo mà ăn móng giò của mày đi, nói lắm thế.”
Đại Phúc trọn tròn mắt kìm nén lại câu nói của nói mình muốn nói, tên nhóc thối này gần đây nói chuyện thật không biết khách khí, không có cái kiểu âm trầm, làm cho anh cũng không dám tùy tiện chọc đến hắn.
***
Bữa cơm này suốt ăn ba giờ, Đại Phúc mệt mỏi, nói: “Đưa tao về nhà, tao muốn ngủ một giấc.”
Trâu Diệc Minh hỏi mượn ông chủ một bộ bài xì phé, nói: “Ngủ cái gì mà ngủ, đánh bài.”
Dẫu sao cũng không có gì làm, ông chủ quán cơm và hai người khác cũng tham gia chơi, vừa vặn góp đủ một bàn. Đại Phúc càng cảm thấy Trâu Diệc Minh có gì đó hết sức không bình thường, rất sợ anh mắc phải chứng ưu buồn nên đành cùng chơi. Vận may hôm nay của ông chủ quán cơm rất tốt, cùng với vợ ông, hai người cùng thắng bạc, chẳng mấy chốc đã bằng doanh thu của cả ngày hôm đó. Khi Trâu Diệc Minh thuận miệng hỏi mấy câu liên quan tới việc phá bỏ và di dời, chỉ cần không liên quan đến nhà mình, ông chủ biết gì đều nói cả. Trâu Diệc Minh đưa điếu thuốc tới, dường như vô tình mà nói: “Lần trước đi ngang qua nơi đó hình như nghe thấy có người hơn nửa đêm còn xây nhà.”
Ông chủ bỗng chốc trở nên nghiêm túc, điểm bài trong tay và nói: “Không có chuyện đó đâu, chắc cháu đã nghe nhầm rồi!”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Đại Phúc hừ hừ: “Ai mà nửa đêm xây nhà chứ? Lão Trâu, chuyện này mày nên hỏi tao là tốt nhất! Mày quên bố tao làm gì à? Nếu mày có hứng thú thì sau này tao dẫn mày đi tham quan công trường một vòng, đảm bảo đi lần sau sẽ không muốn đi nữa.”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ờ.”
Một bàn đánh bài đến tối, hai người lười, sẵn tiện ăn cơm tối luôn trong quán, sau khi tính tiền ra ngoài Đại Phúc thu lại vẻ đứng đắn: “Chắc mày gọi tao đến đây không chỉ để ăn hai bữa cơm nhỉ?”
Trâu Diệc Minh không lên tiếng, kéo anh chàng đi đến phía đối diện khu dân cư.
Trời đã dần dần tối, trên đường rất ít người, ngược lại chỉ có mấy cái người đàn ông mò mẫm dọn dẹp xi măng trong bóng tối. Đại Phúc dần dần ngửi ra mùi vị, không hỏi nữa, đứng cùng Trâu Diệc Minh ở một gốc khuất tầm nhìn hút thuốc.
Đồng hồ vừa điểm đúng chín giờ thì mọi thứ lập tức trở nên náo nhiệt, không biết từ nơi nào có người nhảy ra đứng ở trên cao dựng lên một cái giá. Chắc hẳn mấy người đó là những công nhân rất thuần thục, phối hợp với nhau rất ăn ý. Nếu không có gì trở ngại thì hai ba đêm thế này có thể hoàn thành một tầng nhà, các tầng nhà đó nhìn rất đơn sơ, căn bản là người không thể ở được, thế nhưng người ta làm như vậy cũng không phải để cho người ở.
Trời sáng rất nhanh, những người đó lại như ma quỷ nhanh chóng rút lui, chỉ thấy căn nhà một tầng trước đó đã lột xác thành một căn nhà hai tầng.
Dưới đất đầy tàn thuốc và vỏ chai rượu, hai mắt Trâu Diệc Minh đỏ ngầu, anh hỏi Đại Phúc: “Nhìn đã hiểu chưa?”
Đại Phúc gật đầu, nói: “Tao hiểu rồi, mày thông minh thật đấy.”
***
Hôm đó, Trần Phượng Tiên vừa thấy hai người mang cái bụng nhịn đói suốt đêm về, vội vàng lấy thêm bát đũa, hai người ăn xong liền nằm ngay lên giường ngủ đến hoàng hôn mới tỉnh lại.
Sau khi tắm xong, Trâu Diệc Minh lấy tờ giấy ngồi viết hợp đồng, miệng ngậm thuốc lá nói với Đại Phúc: “Tao nghe ngóng rồi, những người đó với chủ nhà chia năm năm, tất cả các chi phí khác chủ nhà cũng không cần lo. Bây giờ muốn phá hủy rất nhiều nơi, miếng bánh ngọt quá lớn bọn họ không ăn hết, chúng ta bên này chia bốn sáu, ba chi phí luôn, tao chỉ là công dân, còn mày thì khác, trong nhà mày hiểu mà, bây giờ tao có nhiều tiền, mày có một trăm ngàn thì đưa tao, tao với mày cùng làm.”
Bố Đại Phúc có một đội xây dựng làm ăn rất lớn, sau đó nhanh chóng thành lập một công ty xây dựng với hai triệu tệ, đàng hoàng hợp pháp mà đấu thầu, hiện tại bây giờ lĩnh vực nhà đất, bất động sản đang lên chóng mặt. Người ta nói hổ phụ sinh hổ tử, Đại Phúc đã lớn như vậy nhưng cũng chưa làm được gì cho ra hồn, không biết bao nhiêu lần đã bị bố mình chỉ vào mặt nói anh chàng không có tiền đồ.
Đại Phúc nhìn thẳng vào Trâu Diệc Minh, không biết từ lúc nào trong mắt cái tên này lại xuất hiện vẻ tàn nhẫn, hung ác, trước kia không hề đắc tội với một ai, đột nhiên cách hành xử có phần giống như một kẻ giang hồ.
Nhớ lại năm đó, bọn họ là bốn thanh niên phong nhã hào hoa cực kì tốt trong ký túc xá. Những lúc tám chuyện ở thời kì đại học tự thân tự lo ấy, tình yêu chỉ giống như một bữa ăn sáng, không ngờ cách mạng còn chưa thành công thì bên trong đã có giặc. Cái tên Trâu Diệc Minh này giống hệt loại đèn pha đơn, đi đâu cũng có một đống các cô nàng vây quanh, cũng có chút tổn thương, khiến cho ba người họ suýt nữa không thể trải qua bốn năm đại học ấy cùng với cánh tay phải kia.
Còn nhớ lúc bọn họ có một trận đấu, khán đài tụ tập rất nhiều các nhóm cổ động viên, ai ai dáng người cũng vô cùng nóng bỏng, tất cả đều đến vì Trâu Diệc Minh. Các cô em trong các nhóm cổ vũ cũng không nhỏ mọn, không ai chú ý tới đối phương, một lòng cổ vũ, cho nên những lúc đó thì tha hồ mà ngắm người đẹp, thật là… vừa chua xót vừa bội phục.
Đàn ông ai cũng có tính xấu, cứ tưởng rằng cái tên này trong bốn năm đại học sẽ thay người yêu như thay áo, nhưng hắn lại khiến cả phòng trợn mắt bởi ai cũng không lọt vào mắt hắn, im im vậy mà đã ở bên Giản Hinh đến bảy năm.
“Nhìn cái gì vậy? Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy.” Trâu Diệc Minh vo tròn tờ giấy trong tay.
Đại Phúc vội vàng kéo dòng suy nghĩ trở về, chuyện này anh đã từng nghe bố mình nói qua một lần: phá bỏ và di dời tính theo diện tích mà làm, nhà diện tích lớn thì bồi thường nhiều hơn, không có cách nào chiếm được diện tích lớn thì đành phát triển chiều dọc. Những người đầu tiên làm việc này rất thông minh, cho dù người ta có cung cấp cho anh nhiều nơi nhưng anh cũng không thể kiếm được một đồng xu nào cả, cho nên anh nên ngoan ngoãn cho tôi năm phần, dẫu sao cũng thu được năm phần, không ai thiệt cả. Vì thế, khi chủ nhà suy nghĩ cho là hợp lý, nhanh chóng đồng ý, không kèo nài giá cả, có thể chia tiền là được, sau đó quy luật này dần thành thông lệ trong nghề, không có ai phán bác.
Cho dù chuyện này có người tra ra, cách kiếm tiền này giống như con chuột đi kiếm ăn ban đêm, không thể kiếm ăn vào ban ngày. Kiếm tiền như vậy rất khổ, bây giờ bố Đại Phúc đã làm ăn lớn nên coi thường những thứ này, nhưng với Đại Phúc mà nói, cái này giống như một bước để phát triển khinh doanh.
“Một thời gian trước sống không ra sống, ngay cả Giản Hinh cũng không khuyên được mày, sao tự nhiên lại có kế hoạch này? Mày có uống nhầm thuốc không đấy?”
Trâu Diệc Minh lãnh đạm nói: “Thiếu người ta một chút tiền.”
“Một chút là bao nhiêu? Tao có thể giúp mày trả trước.” Đại Phúc lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển tiền.
Trâu Diệc Minh giật lấy điện thoại của anh chàng, nói: “Rất nhiều, chỉ có thể tự tao trả.”
“Được, vậy đi, tiếp theo sẽ phá bỏ nơi nào mày biết không?” Đại Phúc thấy anh chàng không muốn nói đến thì anh cũng không tra hỏi tới cùng, quay lại nói chuyện chính.
Loại chuyện này cũng không chắc chắn sẽ tiến hành xây dựng mà người sẽ đi đến nhà bạn trước hết sẽ đo đạc diện tích xem thế nào sau đó theo những gì họ biết thì đã quá muộn. Tốt nhất là nên biết kế hoạch của chính phủ và cần sự chỉ đạo của chính quyền sau đó mới lên sàn được.
Nhả một làn khói từ trong miệng ra, mờ mờ ảo ảo tựa một màn sương như đâm thằng vào Trâu Diệc Minh, anh bị cay mắt, chớp mắt rồi gật đầu.
“Cái tên này thật là…” Đại Phúc suy nghĩ gì đó một lúc lâu rồi đánh mạnh Trâu Diệc Minh một phát: “Quá kì lạ!”
Trâu Diệc Minh cười: “Cứ quyết định thế đi, mày ký tên đi.”
Đại Phúc khoát tay: “Biết vậy là được, làm cái này không có ý nghĩa gì cả!”
Trâu Diệc Minh ném bút cho anh chàng: “Anh em ruột thịt còn tính toán cho rõ ràng, mày đi theo bố mày lăn lộn lâu thế mà ngay cả cái này cũng không học được à?”
Đại Phúc đạp anh một phát bay khỏi giường, lấy cái bút ký đại tên của mình lên giấy như rồng bay phượng múa. Vừa viết vừa nói: “Mày ở thành phố Mậu mệt gần chết, lăn lộn bốn năm mà chỉ tiết kiệm được một trăm nghìn tệ thôi à? Lừa gạt ông đây hả? Đã làm thì làm lớn hẳn đi, nên lấy hết ra, mày không lỗ đâu mà lo!”
Trâu Diệc Minh hơ khô hợp đồng kia rồi cẩn thận để vào trong ngăn kéo, nói: “Không có, chỉ có bấy nhiêu đó thôi, còn lại tao để lại hết cho Giản Hinh rồi.”
Đại Phúc bật cười, cười vô cùng dâm đãng.
Trâu Diệc Minh cho anh chàng một cước: “Cút!”
Đại Phúc luôn cảm giác mình đúng là có phúc nhất, trong bốn đôi yêu nhau, anh là người thấp nhất, lại béo nhất, bố anh lại là người có tiền, anh dựa vào bố mình làm ăn nên cũng thuận lợi cho việc kết hôn. Cuộc sống của anh rất thoải mái, thường trêu ghẹo Tăng Tuyền: “Nếu năm đó được chọn giữa tiền và trai đẹp, em sẽ chọn người hay tiền?”
Tăng Tuyền dù muốn hay không cũng trả lời: “Em chọn tiền.”
Chuyển ngữ: Thô Kki
Biên tập: Iris
Trần Phượng Tiên vừa dọn bữa sáng xong thì thấy con trai trở về, hỏi một câu: “Tối hôm qua đi đâu?”
Trâu Diệc Minh không đáp, múc cháo trắng ăn từng miếng từng miếng một, Trần Phượng Tiên biết sẽ không hỏi được gì nên ngồi xuống cùng ăn. Trong lúc đang ăn Trâu Diệc Minh thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ ơi, con nhìn thấy một mảnh đất lớn ở Giang Châu đang phá hủy, đang làm gì thế ạ?”
“Để xây dựng một khu công nghiệp.”
“Chúng ta cũng phá hủy luôn ư?”
Nhắc tới chuyện này, Trần Phượng Tiên lại tức giận, gắp liền mấy miếng trứng rán bỏ vào chén con trai: “Không phá!”
Trâu Diệc Minh nhìn mẹ, cuối cùng Trần Phượng Tiên không nhịn được, kéo anh nói:
“Con đó, khi còn bé chúng ta cũng đã ở nơi đó, con còn nhớ không?”
Trâu Diệc Minh lắc đầu.
Bà buông tiếng thở dài: “Đó là nhà của ông nội con để lại, sau đó mẹ bán nó đi để trả nợ. Ở đấy, cuộc sống của mẹ con mình đã từng trải qua nhiều năm cực khổ, bữa đói bữa no, ai biết giờ đây nó lại bị phá hủy?!”
Trần Phượng Tiên rất ít khi nhắc đến chuyện bố anh mất sớm, Trâu Diệc Minh đoán rằng lúc này bà đang rất nóng giận. Nơi bọn họ ở bây giờ là nhà cũ của ông bà ngoại, Trần Phượng Tiên còn có một em trai, lúc chuyện vừa xảy ra bà không dám mang con trai về nhà mẹ đẻ để tránh nợ, sợ làm liên lụy đến người nhà. Sau đó, cậu của Trâu Diệc Minh mua một căn hộ nhỏ ở bên ngoài, nhìn chị và cháu trai đáng thương nên nhường lại căn hộ đó cho hai mẹ con. Tuy chỗ này không lớn, không đáng giá mấy đồng tiền nhưng cũng là nơi chui ra chui vào ở đây.
Trần Phượng Tiên càng nói càng không phục: “Nghe nói phá bỏ và di dời đến khu tái định cư tất cả đều có thang máy. Những người đó cả đời ở nhà cấp bốn, nhà hai tầng còn hiếm khi thấy, cho nên nhờ tổ tông phù hộ mới có thể được vào ở khu đó! Nếu biết sớm từ trước thì năm đó bỏ chút tiền xây đại một căn nhà, rồi mua thêm 100 mét vuông đất, đến khi phá bỏ và dời đi năm ba căn, thì sau này không lo việc cưới vợ! Ôi chao, bây giờ ban đêm mẹ hối hận đến nỗi không ngủ được, đều do mấy chuyện xui xẻo đó! Bây giờ đành trông chờ người ta sẽ xây liền mấy cái khu công nghiệp, phá nhà chúng ta.”
Trâu Diệc Minh cười một tiếng, Trần Phượng Tiên ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên thấy con trai bà cười sau khi về nhà.
Bỗng nhiên bà không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Trâu Diệc Minh cơm nước xong lại ngủ một giấc thật sâu, sau khi tỉnh lại thì gọi điện cho Đại Phúc.
“A, bất ngờ nha!” Đại Phúc vừa nhận điện là nói: “Ngài còn nhớ có đến người như tôi à?”
Trâu Diệc Minh ừm một tiếng
Đại Phúc mắng: “Trâu Diệc Minh, con người mày cũng máu lạnh quá thể! Ông đây lo lắng cho mày như vậy, thế mà… Mày xem đi, mày làm như thế có còn là con người nữa không? Ông đây đã nói hết những việc làm của mày cho Giản Hinh rồi, mà một lời cảm ơn cũng không có? Mau nói một tiếng cám ơn cho tao nghe!”
Trâu Diệc Minh đáp: “Bây giờ mày đến đây một chuyến ngay lập tức, chậm chân thì đừng có hối hận.”
“Làm gì? Mời tao ăn cơm hả? Tao nói cho mày…”
Trâu Diệc Minh không nghe nó nói nhảm, cúp điện thoại trước.
Mặt mày Đại Phúc đỏ ngầu, cầm ví tiền mua vé đi Giang Châu, thề phải đánh cái tên kia một trận!
***
Đại Phúc đến rất nhanh, Trâu Diệc Minh đứng ở ngoài ga hút thuốc, ngoắc ngoắc tay về hướng anh chàng: “Ở đây!”
Đại Phúc nhào đến siết cổ, Trâu Diệc Minh cao hơn anh chàng một chút, một tay đã tránh được. Những năm gần đây Đại Phúc càng ngày càng béo, mới động đậy hai cái đã lên cơn hen suyễn, Trâu Diệc Minh vỗ cái bụng bia của anh chàng và nói: “Đi, tao đưa mày đến một nơi.”
Hai người họ không đi xe, đi bộ đến quán tạp hóa mua thuốc lá, Trâu Diệc Minh thì thấy bình thường, còn Đại Phúc thì mệt muốn ngất đi, chỉ anh mắng: “Hồi tập quân sự năm nhất ông đây cũng không đi xa được như vậy! Bữa cơm này anh đây không ăn!”
Đến trưa, Trâu Diệc Minh đưa anh đến phía trước đó không xa, đi vào quán cơm nhỏ ven đường. Quán cơm rất đơn sơ nhưng làm ăn cũng được, xung quanh mọi người đều đang bàn tán về giá đất khu phá bỏ và di dời đó. Đại Phúc cầm thực đơn đầy dầu mở lên nhìn, chọn mấy món đắt tiền nhất, còn Trâu Diệc Minh ăn rất ít, chủ yếu là uống rượu hút thuốc.
Đại Phúc miệng đầy dầu mỡ, nói: “Trước kia có dụ mày bằng cách nào đi nữa mày cũng không đụng, bây giờ mày còn hút nhiều hơn cả tao.”
Trâu Diệc Minh nhả một làn khói vào mặt anh chàng, không lên tiếng.
Đại Phúc lầm bầm một tiếng: “Trước đây cũng không thấy mày thế này, chẳng thú vị gì cả!”
Ông chủ của quán cơm nhỏ cười ha hả, đang ngồi nói chuyện ở bàn bên cạnh: “Đến lúc đó tôi cũng không cần nhà, cầm tiền đi thành phố lớn tìm con trai tôi, ở nơi đó mua một căn hộ cho thoải mái.”
Mấy người cười, mắng ông ta ngu: “Ông mua một căn hộ ở thành phố lớn thì có thể mua ba căn như vậy ở Giang Châu, nếu ông ở không hết thì có thể cho thuê mà! Sau này không cần phải buôn bán khổ cực nữa, mỗi một tháng không làm gì, sống vào tiền cho thuê phòng là được rồi.”
Ông chủ lắc đầu: “Con trai tôi không chịu về đây, hai người chúng tôi phải qua với nó.”
Sau đó bọn họ lại thảo luận về giá cả của căn hộ cũng như sự chênh lệch khi di dời, Đại Phúc cắn miếng giò lợn hỏi Trâu Diệc Minh: “Hôm đó tao nhìn sắc mặt Giản Hinh không tốt, cái tên này đúng là biết cách khiến người ta quan tâm! Thế nào, lần này hòa hợp chứ?”
Trâu Diệc Minh cầm chai bia lên cụng với Đại Phúc một cái, nói: “Mày với vợ mày hòa hợp chưa?”
Đại Phúc nhìn anh trả lời: “Nhanh thôi!”
Sau đó chau mày: “Cũng không biết mày nghĩ cái gì nữa. Tao nói cho mày biết, dạo này Giản Hinh nhất quyết đi xem mắt, hai đứa chúng mày định như vậy thật à?”
Trâu Diệc Minh lại nhớ đến dáng vẻ khóc lóc chạy đi của cô ngày hôm đó, thờ ơ nói: “Đi theo ai cũng tốt hơn so với đi theo một thằng nghèo rớt mồng tơi như tao.”
Đại Phúc gãi đầu: “Vậy bữa ăn này hay là để tao trả tiền đi?”
Trâu Diệc Minh nhìn anh chàng: “Lo mà ăn móng giò của mày đi, nói lắm thế.”
Đại Phúc trọn tròn mắt kìm nén lại câu nói của nói mình muốn nói, tên nhóc thối này gần đây nói chuyện thật không biết khách khí, không có cái kiểu âm trầm, làm cho anh cũng không dám tùy tiện chọc đến hắn.
***
Bữa cơm này suốt ăn ba giờ, Đại Phúc mệt mỏi, nói: “Đưa tao về nhà, tao muốn ngủ một giấc.”
Trâu Diệc Minh hỏi mượn ông chủ một bộ bài xì phé, nói: “Ngủ cái gì mà ngủ, đánh bài.”
Dẫu sao cũng không có gì làm, ông chủ quán cơm và hai người khác cũng tham gia chơi, vừa vặn góp đủ một bàn. Đại Phúc càng cảm thấy Trâu Diệc Minh có gì đó hết sức không bình thường, rất sợ anh mắc phải chứng ưu buồn nên đành cùng chơi. Vận may hôm nay của ông chủ quán cơm rất tốt, cùng với vợ ông, hai người cùng thắng bạc, chẳng mấy chốc đã bằng doanh thu của cả ngày hôm đó. Khi Trâu Diệc Minh thuận miệng hỏi mấy câu liên quan tới việc phá bỏ và di dời, chỉ cần không liên quan đến nhà mình, ông chủ biết gì đều nói cả. Trâu Diệc Minh đưa điếu thuốc tới, dường như vô tình mà nói: “Lần trước đi ngang qua nơi đó hình như nghe thấy có người hơn nửa đêm còn xây nhà.”
Ông chủ bỗng chốc trở nên nghiêm túc, điểm bài trong tay và nói: “Không có chuyện đó đâu, chắc cháu đã nghe nhầm rồi!”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Chắc là như vậy.”
Đại Phúc hừ hừ: “Ai mà nửa đêm xây nhà chứ? Lão Trâu, chuyện này mày nên hỏi tao là tốt nhất! Mày quên bố tao làm gì à? Nếu mày có hứng thú thì sau này tao dẫn mày đi tham quan công trường một vòng, đảm bảo đi lần sau sẽ không muốn đi nữa.”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ờ.”
Một bàn đánh bài đến tối, hai người lười, sẵn tiện ăn cơm tối luôn trong quán, sau khi tính tiền ra ngoài Đại Phúc thu lại vẻ đứng đắn: “Chắc mày gọi tao đến đây không chỉ để ăn hai bữa cơm nhỉ?”
Trâu Diệc Minh không lên tiếng, kéo anh chàng đi đến phía đối diện khu dân cư.
Trời đã dần dần tối, trên đường rất ít người, ngược lại chỉ có mấy cái người đàn ông mò mẫm dọn dẹp xi măng trong bóng tối. Đại Phúc dần dần ngửi ra mùi vị, không hỏi nữa, đứng cùng Trâu Diệc Minh ở một gốc khuất tầm nhìn hút thuốc.
Đồng hồ vừa điểm đúng chín giờ thì mọi thứ lập tức trở nên náo nhiệt, không biết từ nơi nào có người nhảy ra đứng ở trên cao dựng lên một cái giá. Chắc hẳn mấy người đó là những công nhân rất thuần thục, phối hợp với nhau rất ăn ý. Nếu không có gì trở ngại thì hai ba đêm thế này có thể hoàn thành một tầng nhà, các tầng nhà đó nhìn rất đơn sơ, căn bản là người không thể ở được, thế nhưng người ta làm như vậy cũng không phải để cho người ở.
Trời sáng rất nhanh, những người đó lại như ma quỷ nhanh chóng rút lui, chỉ thấy căn nhà một tầng trước đó đã lột xác thành một căn nhà hai tầng.
Dưới đất đầy tàn thuốc và vỏ chai rượu, hai mắt Trâu Diệc Minh đỏ ngầu, anh hỏi Đại Phúc: “Nhìn đã hiểu chưa?”
Đại Phúc gật đầu, nói: “Tao hiểu rồi, mày thông minh thật đấy.”
***
Hôm đó, Trần Phượng Tiên vừa thấy hai người mang cái bụng nhịn đói suốt đêm về, vội vàng lấy thêm bát đũa, hai người ăn xong liền nằm ngay lên giường ngủ đến hoàng hôn mới tỉnh lại.
Sau khi tắm xong, Trâu Diệc Minh lấy tờ giấy ngồi viết hợp đồng, miệng ngậm thuốc lá nói với Đại Phúc: “Tao nghe ngóng rồi, những người đó với chủ nhà chia năm năm, tất cả các chi phí khác chủ nhà cũng không cần lo. Bây giờ muốn phá hủy rất nhiều nơi, miếng bánh ngọt quá lớn bọn họ không ăn hết, chúng ta bên này chia bốn sáu, ba chi phí luôn, tao chỉ là công dân, còn mày thì khác, trong nhà mày hiểu mà, bây giờ tao có nhiều tiền, mày có một trăm ngàn thì đưa tao, tao với mày cùng làm.”
Bố Đại Phúc có một đội xây dựng làm ăn rất lớn, sau đó nhanh chóng thành lập một công ty xây dựng với hai triệu tệ, đàng hoàng hợp pháp mà đấu thầu, hiện tại bây giờ lĩnh vực nhà đất, bất động sản đang lên chóng mặt. Người ta nói hổ phụ sinh hổ tử, Đại Phúc đã lớn như vậy nhưng cũng chưa làm được gì cho ra hồn, không biết bao nhiêu lần đã bị bố mình chỉ vào mặt nói anh chàng không có tiền đồ.
Đại Phúc nhìn thẳng vào Trâu Diệc Minh, không biết từ lúc nào trong mắt cái tên này lại xuất hiện vẻ tàn nhẫn, hung ác, trước kia không hề đắc tội với một ai, đột nhiên cách hành xử có phần giống như một kẻ giang hồ.
Nhớ lại năm đó, bọn họ là bốn thanh niên phong nhã hào hoa cực kì tốt trong ký túc xá. Những lúc tám chuyện ở thời kì đại học tự thân tự lo ấy, tình yêu chỉ giống như một bữa ăn sáng, không ngờ cách mạng còn chưa thành công thì bên trong đã có giặc. Cái tên Trâu Diệc Minh này giống hệt loại đèn pha đơn, đi đâu cũng có một đống các cô nàng vây quanh, cũng có chút tổn thương, khiến cho ba người họ suýt nữa không thể trải qua bốn năm đại học ấy cùng với cánh tay phải kia.
Còn nhớ lúc bọn họ có một trận đấu, khán đài tụ tập rất nhiều các nhóm cổ động viên, ai ai dáng người cũng vô cùng nóng bỏng, tất cả đều đến vì Trâu Diệc Minh. Các cô em trong các nhóm cổ vũ cũng không nhỏ mọn, không ai chú ý tới đối phương, một lòng cổ vũ, cho nên những lúc đó thì tha hồ mà ngắm người đẹp, thật là… vừa chua xót vừa bội phục.
Đàn ông ai cũng có tính xấu, cứ tưởng rằng cái tên này trong bốn năm đại học sẽ thay người yêu như thay áo, nhưng hắn lại khiến cả phòng trợn mắt bởi ai cũng không lọt vào mắt hắn, im im vậy mà đã ở bên Giản Hinh đến bảy năm.
“Nhìn cái gì vậy? Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy.” Trâu Diệc Minh vo tròn tờ giấy trong tay.
Đại Phúc vội vàng kéo dòng suy nghĩ trở về, chuyện này anh đã từng nghe bố mình nói qua một lần: phá bỏ và di dời tính theo diện tích mà làm, nhà diện tích lớn thì bồi thường nhiều hơn, không có cách nào chiếm được diện tích lớn thì đành phát triển chiều dọc. Những người đầu tiên làm việc này rất thông minh, cho dù người ta có cung cấp cho anh nhiều nơi nhưng anh cũng không thể kiếm được một đồng xu nào cả, cho nên anh nên ngoan ngoãn cho tôi năm phần, dẫu sao cũng thu được năm phần, không ai thiệt cả. Vì thế, khi chủ nhà suy nghĩ cho là hợp lý, nhanh chóng đồng ý, không kèo nài giá cả, có thể chia tiền là được, sau đó quy luật này dần thành thông lệ trong nghề, không có ai phán bác.
Cho dù chuyện này có người tra ra, cách kiếm tiền này giống như con chuột đi kiếm ăn ban đêm, không thể kiếm ăn vào ban ngày. Kiếm tiền như vậy rất khổ, bây giờ bố Đại Phúc đã làm ăn lớn nên coi thường những thứ này, nhưng với Đại Phúc mà nói, cái này giống như một bước để phát triển khinh doanh.
“Một thời gian trước sống không ra sống, ngay cả Giản Hinh cũng không khuyên được mày, sao tự nhiên lại có kế hoạch này? Mày có uống nhầm thuốc không đấy?”
Trâu Diệc Minh lãnh đạm nói: “Thiếu người ta một chút tiền.”
“Một chút là bao nhiêu? Tao có thể giúp mày trả trước.” Đại Phúc lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển tiền.
Trâu Diệc Minh giật lấy điện thoại của anh chàng, nói: “Rất nhiều, chỉ có thể tự tao trả.”
“Được, vậy đi, tiếp theo sẽ phá bỏ nơi nào mày biết không?” Đại Phúc thấy anh chàng không muốn nói đến thì anh cũng không tra hỏi tới cùng, quay lại nói chuyện chính.
Loại chuyện này cũng không chắc chắn sẽ tiến hành xây dựng mà người sẽ đi đến nhà bạn trước hết sẽ đo đạc diện tích xem thế nào sau đó theo những gì họ biết thì đã quá muộn. Tốt nhất là nên biết kế hoạch của chính phủ và cần sự chỉ đạo của chính quyền sau đó mới lên sàn được.
Nhả một làn khói từ trong miệng ra, mờ mờ ảo ảo tựa một màn sương như đâm thằng vào Trâu Diệc Minh, anh bị cay mắt, chớp mắt rồi gật đầu.
“Cái tên này thật là…” Đại Phúc suy nghĩ gì đó một lúc lâu rồi đánh mạnh Trâu Diệc Minh một phát: “Quá kì lạ!”
Trâu Diệc Minh cười: “Cứ quyết định thế đi, mày ký tên đi.”
Đại Phúc khoát tay: “Biết vậy là được, làm cái này không có ý nghĩa gì cả!”
Trâu Diệc Minh ném bút cho anh chàng: “Anh em ruột thịt còn tính toán cho rõ ràng, mày đi theo bố mày lăn lộn lâu thế mà ngay cả cái này cũng không học được à?”
Đại Phúc đạp anh một phát bay khỏi giường, lấy cái bút ký đại tên của mình lên giấy như rồng bay phượng múa. Vừa viết vừa nói: “Mày ở thành phố Mậu mệt gần chết, lăn lộn bốn năm mà chỉ tiết kiệm được một trăm nghìn tệ thôi à? Lừa gạt ông đây hả? Đã làm thì làm lớn hẳn đi, nên lấy hết ra, mày không lỗ đâu mà lo!”
Trâu Diệc Minh hơ khô hợp đồng kia rồi cẩn thận để vào trong ngăn kéo, nói: “Không có, chỉ có bấy nhiêu đó thôi, còn lại tao để lại hết cho Giản Hinh rồi.”
Đại Phúc bật cười, cười vô cùng dâm đãng.
Trâu Diệc Minh cho anh chàng một cước: “Cút!”
Đại Phúc luôn cảm giác mình đúng là có phúc nhất, trong bốn đôi yêu nhau, anh là người thấp nhất, lại béo nhất, bố anh lại là người có tiền, anh dựa vào bố mình làm ăn nên cũng thuận lợi cho việc kết hôn. Cuộc sống của anh rất thoải mái, thường trêu ghẹo Tăng Tuyền: “Nếu năm đó được chọn giữa tiền và trai đẹp, em sẽ chọn người hay tiền?”
Tăng Tuyền dù muốn hay không cũng trả lời: “Em chọn tiền.”