*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Hai người đứng ở đầu ngõ, cách đó không xa là công trường bận rộn, bóng hai người chồng lên nhau, lúc này mang theo mồ hôi mùi vị cuộc đời chưa từng xuất hiện.
Giản Hinh lên tiếng trước: “Ngày hôm đó…”
“Ngày hôm đó là anh không đúng.” Trâu Diệc Minh nâng tay lên trước, ngăn lời nói tiếp theo của cô, nhận hết lỗi về mình: “Còn nữa, mẹ nó chứ, anh nghĩ anh nên nói với em một lời xin lỗi.”
Giản Hinh không ngờ anh sẽ nhắc đến chuyện này, lập tức hai mắt đỏ lên.
Trâu Diệc Minh nói tiếp: “Anh không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà em, anh rất rất xin lỗi. Khi đó thật sự anh nghĩ rằng…”
“Đừng nói!” Giản Hinh lẩm bẩm, tất cả đều đã quá muộn.
Trong lòng Trâu Diệc Minh cũng có tiếc nuối, hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn khiến người ta không ứng phó kịp, ngay cả lời xin lỗi cũng khó để nói ra như thế.
“Em đến đây cũng là để xin lỗi anh.” Giản Hinh cất lời: “Em không nên ỷ vào việc bà bị bệnh mà ép anh cưới em.”
“Em đừng nói như vậy…”
Đối thoại của hai người ngày càng khách sáo, ngày càng xa cách. Hình ảnh anh nắm tay cô trong KTV năm xưa tựa như chỉ mới hôm qua.
Giản Hinh ngước mắt chăm chú nhìn anh, dùng ánh mắt vẽ từng đường từng nét lên khuôn mặt anh, mà Trâu Diệc Minh cứ đứng yên cho cô nhìn như thế. Dường như đồng hồ thời bị hỏng thật rồi, đột ngột dừng vào đúng lúc này. Bỗng nhiên bên kia có một cây xà rơi xuống, một tiếng “bang” ấy vô cùng vang vọng giữa đêm khuya yên tĩnh này. Trâu Diệc Minh bỗng ngoảnh lại, chỉ lo có chuyện xảy ra, may là không đụng trúng người. Các công nhân biết ông chủ mình không vui nên nhanh chóng thu dọn hết. Trâu Diệc Minh quay trở lại, phát hiện Giản Hinh không hề để ý xung quanh, vẫn chỉ nhìn anh như trước.
“Anh đưa em về nhé?” Anh nhấc chân ra ngoài. Chỗ này không phải là nơi một cô gái nên đứng chờ, cô ở đây anh không yên tâm.
Giản Hinh kéo anh, lúc nói chuyện cúi đầu không nhìn anh: “Em chưa nói với anh, thật ra em đã sớm biết anh là người Giang Châu và quán gà anh thường đến kia cũng là quán em thích nhất. Sự trùng hợp này khiến em rất vui, như nắm được báu vật giấu ở trong lòng. Thế nhưng, sau đó em không dám đến nữa, bởi em sợ sẽ gặp anh. Có thể em không thấy quen khi cùng ngồi ăn với anh ở một quán ăn như thế!
Mỗi lần theo Tăng Tuyền ra ngoài, em đều rất mong chờ. Có lẽ anh không biết được ngồi đằng trước cổ vũ trận bóng rổ của anh em xúc động thế nào đâu, mà có thể chứng kiến anh chiến thắng em lại là người vui mừng hơn ai hết. Đó là những tình cảm đầu đời trong sáng nhất trong cuộc đời em. Em đã thích anh từ rất lâu. Em định nói những lời này vào ngày cưới của hai đứa mình, song bây giờ nhìn lại, hình như không còn cơ hội nữa rồi; thế nên hiện tại có thể nói ra, em thấy vô cùng thoải mái.”
Nếu có thể nghe được những lời này trong ngày cưới thì sẽ vui thế nào… Vẫn biết cô gái này tâm tư kín đáo, tính tình rụt rè nên trước đây cảm thấy cô như thế không được tốt cho lắm, nhưng bây giờ nghe cô nói có thể nói hết ra, anh lại thấy không quen… Trâu Diệc Minh vẫn nhìn Giản Hinh như vậy, trong đầu buồn bã đến mức hoảng sợ, có vài như tựa như nước chảy, anh không bắt được, đáy lòng như trôi mất cả một khoảng.
Giản Hinh ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn anh, tâm tư như được buông lỏng: “Anh có nỗi khổ tâm trong lòng mình, em chẳng những không biết lại chỉ biết chạy đến chỉ trích anh. Ngày đó ở đình nghỉ mát…là em quá tự tiện. Có điều, nhìn anh như thế, trong lòng em rất khó tiếp nhận, lại thêm bà vừa mới mất nên em lại càng khó thích ứng hơn. Những lời nói vừa nãy đều xuất phát từ đấy lòng em. Như anh bây giờ, em cảm thấy rất tốt, mặc kệ là Âu phục, hay quần áo công nhân đầy bùn sình nước bẩn, trong lòng em anh vẫn mãi là người đàn ông giỏi nhất. Tiền, anh cứ giữ đi, em cầm cũng chẳng làm gì.”
Tất cả giấc mơ thiếu nữ của cô đều xoay quanh một người là anh. Bảy năm, tựa như một giấc mơ, chính xác đây mới là lời từ biệt chính thức của họ.
Cổ họng Trâu Diệc Minh đắng ngắt, nhất thời không biết nên nói gì. Dẫu có nói gì anh cũng đều thấy hổ thẹn với đoạn tình cảm này; có rất nhiều chuyện anh giải quyết không được chu đáo. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, có lẽ hai người cũng không gặp tình cảnh như ngày hôm nay.
“Đúng như anh nói, chúng ta tự nhiên đến tự nhiên đi, vui vẻ hòa hợp. Chỉ là, em rất lạ, khó có thể tiếp tục làm bạn với anh, sau này không nên gặp lại thì hơn. Còn nữa, cảm ơn sự chăm sóc của anh trong bảy năm qua.” Giản Hinh quay lưng bước đi, từng bước từng bước một. Khi ra đến đường lớn, cô không dám quay đầu lại, chạy nhanh như bay.
“Giản Hinh!” Bỗng dưng Trâu Diệc Minh chạy đuổi theo cô.
Giản Hinh dừng lại ở đó, nhìn thấy anh mỉm cười, nói với cô: “Đi, chúng mình uống một chén, rượu chia tay.”
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh mỉm cười, như xua tan sự âm u tĩnh mịch năm xưa, một nụ cười sáng ngời giữa đêm đen. Giản Hinh gật đầu: “Được!”
Người Giang Châu không có cuộc sống sinh hoạt về đêm, bình thường mười giờ đã ngủ, cho nên ban đêm rất khó tìm được quán ăn đêm. Trâu Diệc Minh cầm mấy chai rượu theo Giản Hinh ra bờ sông. Chẳng biết là do cắt điện hay lý do nào khác mà tất cả đèn đường đều không phát sáng. Anh bật đèn xe lên, cả con sông lớn chỉ có bóng hai người họ.
Tiết trời không còn nóng, gió thổi mang theo khí lành lạnh, thổi tung bay tà váy của cô. Trâu Diệc Minh cởi áo lót ra rồi trải trên mặt đất cho Giản Hinh ngồi, cười: “Không được sạch lắm, em ngồi tạm nhé!”
Giản Hinh không ngại, đặt mông ngồi xuống, mặt trên còn mang theo nhiệt độ từ người anh, cô nghiêng người, anh để trần ngửa đầu uống rượu, là dáng vẻ cô chưa từng nhìn thấy.
Điều muốn nói đều đã nói hết, bây giờ hai người yên lặng uống rượu, như không hề có tiếng thi đấu. Một chai lại tiếp một chai, dùng còn để mài giũa những mảnh nhọn tâm trạng trong lòng đang nhô ra. Khả năng uống rượu của Giản Hinh rất bình thường, nào so được với Trâu Diệc Minh, chẳng mấy chốc đã say. Khi say, cô rất lạc quan, một tay ra sức vò đầu anh, nhưng không có cảm giác nên đổi sang xoa cái đầu trọc của Trâu Diệc Minh. Anh để mặc cô làm theo ý mình, mãi đến khi Giản Hinh nghịch mệt rồi, tự mình buông ra thì anh mới ngồi thẳng người.
Anh uống sạch chỗ rượu còn lại, đáng tiếc không thể uống xay; không biết Giản Hinh đã ngủ từ lúc nào, anh bế cô lên xe rồi đưa về nhà.
Gần đến nhà, Giản Hinh tỉnh dậy rồi song chưa tỉnh rượu, đều nói lời của những kẻ say. Sau khi mở cửa, Giản Hinh kéo tay anh, nói: “Anh vào đi, em băng bó cho anh.”
Trâu Diệc Minh cảm thấy ngày mai cô gái này nhất định sẽ nói câu hối hận, vì chính cô là người mới nói không muốn gặp anh.
Thế nhưng anh vẫn chiều theo cô, đi vào trong nhà.
Vết thương trên bàn tay không đáng kể, căn bản Trâu Diệc Minh cũng không thèm để ý, thế mà lúc này lại yên lặng để cho Giản Hinh bôi thuốc sát trùng cho mình. Giản Hinh cũng khá buồn cười, làm được một ít lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, đầu ngả xuống tay anh, may là Trâu Diệc Minh đỡ kịp.
Anh quan sát khuôn mặt cô rất lâu, sau cùng bế cô lên giường, lúc đó điện thoại của Giản Hinh từ trong túi rơi ra. Anh đổi ý, ngồi bên cạnh cô xem nhật kí từng ngày của cô anh chưa kịp đọc xong
Giản Hinh và giảng viên đại học kia xem mắt không thành công. Cô viết: Tuy mình cũng là giáo viên nhưng mình không thích mỗi khi ăn cơm lại nói chuyện về công việc ở trường. Mình hy vọng có thể làm bạn với học sinh của mình chứ không phải ra vẻ một giáo viên nghiêm khắc khiến học sinh của mình sợ sệt.
Đối tượng xem mắt thứ tư của cô là người Tiền Vũ giới thiệu, chuẩn xác là cậu ấm nhỏ, tài sản không quá nhiều nhưng tăng lên từng ngày, có tiềm năng. Giản Hinh viết: Lời không hợp, ý nửa vời.
Trâu Diệc Minh bật cười, ra ngoài sân hút một điếu thuốc, vừa lấy thuốc vừa đọc.
Buổi xem mắt thứ năm không phải là đối tượng hẹn hò mà là cậu học sinh trong lớp của cô. Giản Hinh viết: Mình không đồng ý ăn cơm, luôn cảm thấy học sinh trước mặt không nhấc nổi đầu lên, aiz, xem mắt vẫn đáng tin hơn.
Trâu Diệc Minh ngoảnh lại nhìn Giản Hinh đang ngủ như chết trong phòng, bật cười rồi lại hút thuốc.
Danh sách bạn bè không nhiều nhưng vẫn rất cẩn thận. Trâu Diệc Minh đá đống tàn thuốc đi, sau khi đọc xong hết thì trả điện thoại về chỗ cũ, đẩy đẩy Giản Hinh: “Để lại cho anh một chiếc chìa khóa.”
Giản Hinh mơ mơ màng màng lật người, càu nhàu: “Đừng làm ồn!”
“Anh cầm đấy!”
“…Ừm!”
Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris
Biên tập: Sau chuyến đi Giang Châu, Tăng Tuyền lại chuyển về nhà, còn Giản Hinh thì chuẩn bị mua nhà. Những năm gần đây, chi tiêu hàng ngày đều là Trâu Diệc Minh gánh vác, tiền lương của mình cô tự quản. Sau khi gửi tiết kiệm ở ngân hàng, mỗi tháng tài khoản của cô tự động được gửi khoản tiền lãi theo định kì; bảy năm, đủ để mua được một căn hộ nhỏ.
Trước đây thấy Trâu Diệc Minh tích góp tiền mua nhà rất khổ cực, cho nên cô không dám tiêu tiền lung tung, cũng không nói với anh mình có gửi tiết kiệm, định sau này mua nhà thì lấy ra góp vào, được chút nào hay chút đó. Cô cũng khuyên anh nên trả tiền đặt cọc trước còn lại thì từ từ trả, như vậy áp lực sẽ giảm đi nhiều, thế nhưng Trâu Diệc Minh lại không đồng ý. Bây giờ bọn họ đã chia tay, bà cũng đi rồi, chỉ còn lại mình cô, khoản tiền này vốn không có chỗ dùng nên cô quyết định tiêu hết nó.
Đồng thời, cô nói với đám bạn thân trong nhóm chat: Không cần giới thiệu cho tao nữa đâu!
Sao thế?
Giản Hinh đáp lại: Mệt rồi.
Thời nay, tìm được thứ mình thích thật là khó, từ tràn đầy hy vọng đến dần dần mệt mỏi. Dạo này, sau mỗi chiều tan làm, cô cũng chỉ muốn trốn một mình trong nhà..
Đám bạn thân cảm thấy tình trạng này cực kì nguy hiểm nên rối rít giật dây cô đi xem mặt lần nữa, thế nhưng Giản Hinh từ chối.
Thì ra việc bắt đầu lại một mối quan hệ yêu đương vô cùng mệt mỏi, hai người chưa biết gì về nhau, chuyện gì cũng phải tìm hiểu, nhưng thời gian đâu mà tìm hiểu nhiều đến vậy? Nói trắng ra là cô không muốn tốn thời gian vào những việc vô ích. Người kia thấy cô tắm và thay váy lúc giữa trưa rồi lại xuống dưới mua một túi xách, cũng không gặp được.
Tiền Vũ nói trúng tim đen: “Đây là mày đang tự hành hạ chính mình đấy. Có phải mày vẫn đang cố gắng chịu đựng trong lòng không?”
Giản Hinh không nói gì.
Sau giờ làm, Giản Hinh có cuộc hẹn với bên môi giới bất động sản nên vừa hết giờ làm cô vội vàng kéo Tăng Tuyền đi cùng. Đúng lúc đó, Châu Dật Thần cũng bước lại gần, chỉ về phía xe mình và hỏi: “Đi xem phòng hả? Để anh đưa hai em đi.”
Giản Hinh liếc Tăng Tuyền, cô nàng cười gượng.
Giản Hinh lắc đầu: “Không cần đâu, anh còn bận rộn công việc, cám ơn.”
Cô từ chối quá nhanh nên Châu Dật Thần đành phải nhường bước: “Thế cũng được…”
Giản Hinh lôi Tăng Tuyền đi, cô nàng nhỏ giọng giải thích: “Mày đừng trách tao. Hôm đó tao gọi điện cho bên môi giới thì bị anh ta bắt gặp.”
Đang nói thì hai người chợt nghe thấy Châu Dật Thần gọi đằng sau: “Giản Hinh ơi!”
Giản Hinh ngoảnh lại, nhìn anh ta cười nói.
“Hôm em dọn nhà, anh đến giúp đỡ được không?”
Đã từ chối ý tốt của người ta một lần, nếu mà lại từ chối người ta lần nữa chỉ trong một phút ngắn ngủi thì Giản Hinh cô không làm được. Vì vậy, cô liền gật đầu đồng ý: “Ừm, hôm đó sẽ mời anh đến nhà ăn cơm.”
Châu Dật Thần cười tưoi: “Ừ, vậy anh chờ điện thoại của em.”
Đối với phòng trọ, Giản Hinh không có yêu cầu gì quá cao, không cần quá to, có thể có một nơi che mưa che gió ở thành phố này là đủ lắm rồi. Người môi giới bất động sản là người giới thiệu phòng cho Tăng Tuyền lúc cô nàng cãi nhau với Đại Phúc rồi bỏ nhà đi lần trước. Tăng Tuyền thấy anh chàng này khá thật thà, hỏi hộ Giản Hinh, không ngờ có sẵn một căn hộ phù hợp yêu cầu.
Chủ nhà là một cô bé, năm ngoái ầm ĩ muốn ra ở riêng để tự lập thì được bố mẹ mua cho một căn hộ nhỏ. Hiện nay cả nhà chuẩn bị di cư sang Mỹ nên muốn bán căn hộ. Giản Hinh quan sát bên trong một lần, nhà còn rất mới, trang trí rất có phong cách, vật dụng trong nhà cái gì cũng có thể dùng, cơ bản không có gì để xoi mói. Nếu mua phòng này coi như là tiết kiệm tiền lắp đặt thiết bị thì cô rất hài lòng, và bắt đầu thương lượng mua căn hộ với người môi giới. Tăng Tuyền hỏi cô: “Không xem thêm mấy căn nữa à?”
Giản Hinh lắc đầu, cô không muốn kéo dài nữa..
Hôm dọn nhà, Châu Dật Thần đã đến từ sớm, cũng đúng lúc gặp chủ nhà đến thu phòng. Anh ta cảm thấy chuyện dọn nhà này không thể thiếu người đàn ông được, lại sợ Giản Hinh bị bắt nạt nên lập tức đến cạnh cô đang đứng. Giản Hinh liếc nhìn anh ta, cũng không hiểu sao nữa…
Chủ nhà nghĩ anh ta là người thuê nên lập tức túm lấy Châu Dật Thần tính sổ: “Là cậu vi phạm trước, cho nên tôi sẽ không trả tiền còn thừa. Chưa đến thời hạn mà cậu đã muốn chuyển đi, bây giờ phòng trống không người ở, tôi bị tổn thất thì cậu phải đền tiền.”
“Đền bao nhiêu?” Châu Dật Thần hỏi..
Chủ nhà giơ năm ngón tay ra.
Giản Hinh gật đầu, muốn mau chóng đuổi tên chủ nhà keo kiệt này đi, nhưng Chu Dật Thần đẩy đẩy cô: “Em mang hợp đồng ra đây, anh xem một chút!”
Chủ nhà hắng giọng.
Châu Dật Thần nói tiếp: “Nếu hôm nay tôi dọn nhà chưa xong phải kéo tới ngày mai thì anh thu phí tổn thất coi như là hợp lí. Còn nếu tôi đúng hạn thì sao phải đền tiền chứ? Chuyện này không sai chứ? Lấy ra xem lại một chút, nếu không xong thì tôi sẽ tìm luật sư hỏi lại.”
Giản Hinh đồng ý, chạy vào đi tìm hợp đồng. Chủ nhà nhìn là biết Châu Dật Thần là người không dễ bị lừa nên vội vàng đổi giọng: “Để tôi tính toán lại, tôi là người tốt nên sẽ không so đo chút tiền cỏn con đó của cậu nữa. Mau mau dọn đi, buổi chiều tôi còn phải cho người ta xem phòng.”
Thật ra Giản Hinh không tìm được bản hợp đồng, ôm túi đứng bên cạnh Chu Dật Thần, nghe anh ta nói: “Chút tiền đó tôi cũng không cần, nhưng một là một, hai là hai, dẫu sao cũng phải có lời giải thích. Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Chủ nhà bị câu này làm cho cứng họng, cuối cùng phải trả lại toàn bộ tiền cọc cho Giản Hinh, bực bội ra về.
Giản Hinh cầm xấp tiền giấy đỏ đỏ rồi đếm đếm, sau đó bỏ vào trong ví. Châu Dật Thần đang chờ đợi cô cất lời, y như đứa trẻ chờ được khen ngợi khi đạt được điểm 10.
Cuối cùng cô cũng cất lời: “May là hôm nay có anh ở đây!”
Cũng không phải là làm gì tốt để được khen ngợi nhưng Châu Dật Thần cảm thấy rất thoải mái, anh gật đầu và nói: “Sau này gặp chuyện thế này thì cứ gọi anh, không có anh ở đây em sẽ dễ bị ức hiếp.”
Giản Hinh bỗng nhớ đến hồi mới dọn đến đây, chủ nhà yêu cầu nếu không đóng đủ một năm tiền thuê nhà thì tiền đặt cọc phải tang gấp đôi. Hôm đó chủ nhà đến lấy tiền, thấy Giản Hinh ở một mình nên nghĩ cô dễ bắt nạt, ngồi lì ở đấy không chịu đi. Cô mở rộng cửa nhà, rồi ra ngoài gọi điện cho Trâu Diệc Minh, do anh đang bận họp nên nhờ Đại Phúc chạy đến giải quyết hộ.
“Giản Hinh.” Châu Dật Thần gọi cô, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta đưa cho cô một chai nước và hỏi: “Sao lại chuyển nhà vội vàng vậy?”
Giản Hinh uống một hớp rồi nói: “Trước kia bọn tôi ở đây, bây giờ chia tay nên tôi muốn thay đổi chỗ ở.”
Hiệu suất của công ty dọn nhà rất tốt, đồ đạc đã được đóng gói xong từ lâu, cơ bản không cần đến người chủ. Không lâu sau căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ, Giản Hinh đi vào nhìn lần cuối, lúc đi ra tự nói với chính mình, tất cả đều đã buông tay.
Cô ngồi trên xe Châu Dật Thần, chỉ đường cho anh ta thì chợt nghe anh khẽ nói: “Vinh hạnh quá, là anh đưa em rời khỏi chỗ này, sau này tương lai sẽ tốt hơn, Giản Hinh nhỉ?”.
***.
Tăng Tuyền ở bên nhà mới đã bắt đầu quét dọn từ lâu, tất cả đồ đạc bày biện trông khá được. Giản Hinh thở phào nhẹ nhõm, đeo tạp dề vào làm cơm. Tăng Tuyền nhỏ giọng nói với Châu Dật Thần: “Giản Hinh nhà tôi tay nghề cao lắm, đảm bảo anh ăn một lần thì không thể quên được.”
Châu Dật Thần cười nhìn về phía bóng lưng Giản Hinh đang thái thức ăn, lại biết thêm một điều mới về cô, cô rất độc lập, hiểu cuộc sống, tự mình có thể xử lí gọn gàng mọi việc.
Từng món ăn lần lượt được bày ra, Tăng Tuyền vỗ vỗ Châu Dật Thần, cười hết sức bí ẩn. Cô nàng cầm điện thoại di động đi vào phòng bếp nói gì đó với Giản Hinh, sau đó khoanh tay đi ra. Giản Hinh rửa tay sạch sẽ tay rồi đi theo sau, nói: “Gấp vậy à? Ăn cơm rồi đi không được à?”
Tăng Tuyền cười: “Tính khí của mẹ tao mày còn lạ gì nữa, không được đến muộn. Tao đi trước, hai người cứ từ từ ăn.”
Giản Hinh gật đầu rồi dặn dò: “Mày đi chậm một chút, đến nơi thì báo tao một tiếng.”
Sau khi Tăng Tuyền đi căn phòng lập tức yên tĩnh lại, Châu Dật Thần không muốn để cho bầu không khí ngột ngạt nên xắn tay áo lên và hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Giản Hinh hỏi: “Anh cần cái gì?”
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi xấu hổ nói: “Thật ra anh không rành chuyện bếp núc lắm.”
Giản Hinh mỉm cười: “Không sao, anh bưng thức ăn ra đi.”
Châu Dật Thần vui vẻ đáp lại.
Khi ăn cơm, Giản Hinh nhìn Weibo và nói: “Tăng Tuyền nói nó đã đến nơi, thông báo để cho chúng ta yên tâm.”
Châu Dật Thần bỗng hỏi: “Em có mấy bạn thân?”
“Ba người. Sao à?”
Anh ta đáp: “Xem ra anh đã nhận được sự đồng ý của Tăng Tuyền. Nếu hai người còn lại cũng chấp nhận anh thì em có thể cho anh một cơ hội không?”
Giản Hinh ngẩn người, giờ mới biết mình bị Tăng Tuyền lừa. Hóa ra không phải là nó bị mẹ gọi về mà là cố ý tạo điều kiện cho Châu Dật Thần.
***
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đầy tháng con gái rượu của ông chủ nhỏ. Trâu Diệc Minh đi uống rượu một mình, vào phòng nhìn đứa trẻ rồi nhét một bao lì xì vào trong tã. Sau này, anh nhận được điện thoại của ông chủ nhỏ: “Ý cậu là gì đấy hả?!”
“Tớ cho con gái nuôi, cậu lo gì hả?”
“Nhận là bố nuôi rồi hả?”
“Ờ, có ý kiến gì?”
“Dĩ nhiên là có rồi. Đã nhận là anh bố nuôi thì một cái không đủ, phải hai cái trở lên.”
Trâu Diệc Minh mắng: “Biến, tớ ở công trường chuyển gạch chứ không phải in tiền giấy!”
Ông chủ nhỏ khẽ trách: “Trâu Diệc Minh, cậu đúng là…”
Định nói anh keo kiệt, song lời đến miệng rồi lại không thốt ra được: “Đúng là nhanh thật!”
*
Có người lạ kết bạn với Giản Hinh, cô nhìn ảnh thấy quen quen, ngẫm nghĩ mới nhớ ra đó là bố của thiên sứ nhỏ. Ở dưới có đăng hình đầy tháng, Trâu Diệc Minh tay chân gượng gạo bế em bé, bé không thoải mái, khóc đến đỏ hết mặt, dáng vẻ vô cùng xin lỗi xen lẫn bất lực của anh khá buồn cười.
Tăng Tuyền thấy cô không lập tức xóa hình này đi thì mới dám đi theo nói chuyện về Trâu Diệc Minh. Giản Hinh không phản đối, chỉ lẳng lặng nhìn bức ảnh và nghe Tăng Tuyền nói: “Đây là bạn của lão Trâu à? Nghe nói nhà anh ta làm ăn được mấy đời rồi.”
“Ừ.” Từ lúc cô biết chuyện thì đã có quán mì đó rồi.
“Đại Phúc nhà tao dạo này tâng lão Trâu lên tận mây xanh, chỉ tiếc không thể ngày ngày ở bên để phục vụ, ngay cả bố chồng tao cũng nói là lão Trâu có khiếu kinh doanh. Mày biết vì sao không?” Cô nàng biết Giản Hinh sẽ không trả lời vấn đề này nên nhanh chóng nói tiếp: “Nhà bạn của anh ta mấy đời chiếm địa điểm tốt, phong thủy tốt để mở quán, cũng chưa từng bị du côn đến đòi thu phí bảo hộ, thế nhưng người ta khiêm tốn. Người bình thường không hiểu con đường bên trong, lão Trâu cũng không hỏi gì cả. Tiệc đầy tháng con gái người ta còn đưa hẳn hai bao lì xì để nhận làm bố nuôi.
“Đại Phúc nhà tao còn nói, về chuyện của bọn họ thì tin tức nội bộ quan trọng nhất. Cấp trên người ta đến cũng phải nể mặt lão Trâu kìa, tùy ý thể hiện ra một chút là đủ rồi. Hai người bọn họ bây giờ căn bản không có thời gian để ngủ, đằng sau còn nhiều người đang chờ xếp hàng để được bọn họ đóng dấu cửa quán.”
Giản Hinh không nói lời nào, Tăng Tuyền biết cô mất hứng chuyện dọn nhà hôm đó nên dỗ dành: “Tao muốn cho mày tiếp xúc với nhiều người, sau đó lựa chọn đúng đắn. Con gái kết hôn cũng như thay đổi vận mệnh vậy, tìm một người đàn ông đáng tin thì nửa đời sau mới có thể hạnh phúc. Nếu không, giống như Tiền Vũ không cân nhắc trước khi kết hôn, mọi việc đều tin ở bản thân thì vô cùng tự do tự tại. Giản Hinh, mày nói xem, mày có làm được như vậy không?”
Giản Hinh lắc đầu, như Tiền Vũ cô không làm được..
Tăng Tuyền nói: “Mày buồn phiền cả ngày thì cũng chả cải thiện được gì đâu. Giữa người với người thì nên cởi mở với nhau, thấu hiểu đối phương thì mới có thể ra quyết định đúng đắn, như thế mới không hối hận. Giản Hinh, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày mà thôi.”
Giản Hinh khẽ ừm bày tỏ mình đã nghe được, đúng lúc Tăng Tuyền đổi đề tài làm ngọt ngào trạng: “Aiz, anh ấy bận rộn tao liền khổ, tuần này phải đi Giang Châu với Đại Phúc, bố mẹ chồng cả ngày nhắc đến tao.”
Giản Hinh suy nghĩ một chút, nói: “Tiện thể mày mang ít đồ về hộ tao.”
Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Hai người đứng ở đầu ngõ, cách đó không xa là công trường bận rộn, bóng hai người chồng lên nhau, lúc này mang theo mồ hôi mùi vị cuộc đời chưa từng xuất hiện.
Giản Hinh lên tiếng trước: “Ngày hôm đó…”
“Ngày hôm đó là anh không đúng.” Trâu Diệc Minh nâng tay lên trước, ngăn lời nói tiếp theo của cô, nhận hết lỗi về mình: “Còn nữa, mẹ nó chứ, anh nghĩ anh nên nói với em một lời xin lỗi.”
Giản Hinh không ngờ anh sẽ nhắc đến chuyện này, lập tức hai mắt đỏ lên.
Trâu Diệc Minh nói tiếp: “Anh không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà em, anh rất rất xin lỗi. Khi đó thật sự anh nghĩ rằng…”
“Đừng nói!” Giản Hinh lẩm bẩm, tất cả đều đã quá muộn.
Trong lòng Trâu Diệc Minh cũng có tiếc nuối, hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn khiến người ta không ứng phó kịp, ngay cả lời xin lỗi cũng khó để nói ra như thế.
“Em đến đây cũng là để xin lỗi anh.” Giản Hinh cất lời: “Em không nên ỷ vào việc bà bị bệnh mà ép anh cưới em.”
“Em đừng nói như vậy…”
Đối thoại của hai người ngày càng khách sáo, ngày càng xa cách. Hình ảnh anh nắm tay cô trong KTV năm xưa tựa như chỉ mới hôm qua.
Giản Hinh ngước mắt chăm chú nhìn anh, dùng ánh mắt vẽ từng đường từng nét lên khuôn mặt anh, mà Trâu Diệc Minh cứ đứng yên cho cô nhìn như thế. Dường như đồng hồ thời bị hỏng thật rồi, đột ngột dừng vào đúng lúc này. Bỗng nhiên bên kia có một cây xà rơi xuống, một tiếng “bang” ấy vô cùng vang vọng giữa đêm khuya yên tĩnh này. Trâu Diệc Minh bỗng ngoảnh lại, chỉ lo có chuyện xảy ra, may là không đụng trúng người. Các công nhân biết ông chủ mình không vui nên nhanh chóng thu dọn hết. Trâu Diệc Minh quay trở lại, phát hiện Giản Hinh không hề để ý xung quanh, vẫn chỉ nhìn anh như trước.
“Anh đưa em về nhé?” Anh nhấc chân ra ngoài. Chỗ này không phải là nơi một cô gái nên đứng chờ, cô ở đây anh không yên tâm.
Giản Hinh kéo anh, lúc nói chuyện cúi đầu không nhìn anh: “Em chưa nói với anh, thật ra em đã sớm biết anh là người Giang Châu và quán gà anh thường đến kia cũng là quán em thích nhất. Sự trùng hợp này khiến em rất vui, như nắm được báu vật giấu ở trong lòng. Thế nhưng, sau đó em không dám đến nữa, bởi em sợ sẽ gặp anh. Có thể em không thấy quen khi cùng ngồi ăn với anh ở một quán ăn như thế!
Mỗi lần theo Tăng Tuyền ra ngoài, em đều rất mong chờ. Có lẽ anh không biết được ngồi đằng trước cổ vũ trận bóng rổ của anh em xúc động thế nào đâu, mà có thể chứng kiến anh chiến thắng em lại là người vui mừng hơn ai hết. Đó là những tình cảm đầu đời trong sáng nhất trong cuộc đời em. Em đã thích anh từ rất lâu. Em định nói những lời này vào ngày cưới của hai đứa mình, song bây giờ nhìn lại, hình như không còn cơ hội nữa rồi; thế nên hiện tại có thể nói ra, em thấy vô cùng thoải mái.”
Nếu có thể nghe được những lời này trong ngày cưới thì sẽ vui thế nào… Vẫn biết cô gái này tâm tư kín đáo, tính tình rụt rè nên trước đây cảm thấy cô như thế không được tốt cho lắm, nhưng bây giờ nghe cô nói có thể nói hết ra, anh lại thấy không quen… Trâu Diệc Minh vẫn nhìn Giản Hinh như vậy, trong đầu buồn bã đến mức hoảng sợ, có vài như tựa như nước chảy, anh không bắt được, đáy lòng như trôi mất cả một khoảng.
Giản Hinh ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn anh, tâm tư như được buông lỏng: “Anh có nỗi khổ tâm trong lòng mình, em chẳng những không biết lại chỉ biết chạy đến chỉ trích anh. Ngày đó ở đình nghỉ mát…là em quá tự tiện. Có điều, nhìn anh như thế, trong lòng em rất khó tiếp nhận, lại thêm bà vừa mới mất nên em lại càng khó thích ứng hơn. Những lời nói vừa nãy đều xuất phát từ đấy lòng em. Như anh bây giờ, em cảm thấy rất tốt, mặc kệ là Âu phục, hay quần áo công nhân đầy bùn sình nước bẩn, trong lòng em anh vẫn mãi là người đàn ông giỏi nhất. Tiền, anh cứ giữ đi, em cầm cũng chẳng làm gì.”
Tất cả giấc mơ thiếu nữ của cô đều xoay quanh một người là anh. Bảy năm, tựa như một giấc mơ, chính xác đây mới là lời từ biệt chính thức của họ.
Cổ họng Trâu Diệc Minh đắng ngắt, nhất thời không biết nên nói gì. Dẫu có nói gì anh cũng đều thấy hổ thẹn với đoạn tình cảm này; có rất nhiều chuyện anh giải quyết không được chu đáo. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, có lẽ hai người cũng không gặp tình cảnh như ngày hôm nay.
“Đúng như anh nói, chúng ta tự nhiên đến tự nhiên đi, vui vẻ hòa hợp. Chỉ là, em rất lạ, khó có thể tiếp tục làm bạn với anh, sau này không nên gặp lại thì hơn. Còn nữa, cảm ơn sự chăm sóc của anh trong bảy năm qua.” Giản Hinh quay lưng bước đi, từng bước từng bước một. Khi ra đến đường lớn, cô không dám quay đầu lại, chạy nhanh như bay.
“Giản Hinh!” Bỗng dưng Trâu Diệc Minh chạy đuổi theo cô.
Giản Hinh dừng lại ở đó, nhìn thấy anh mỉm cười, nói với cô: “Đi, chúng mình uống một chén, rượu chia tay.”
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh mỉm cười, như xua tan sự âm u tĩnh mịch năm xưa, một nụ cười sáng ngời giữa đêm đen. Giản Hinh gật đầu: “Được!”
Người Giang Châu không có cuộc sống sinh hoạt về đêm, bình thường mười giờ đã ngủ, cho nên ban đêm rất khó tìm được quán ăn đêm. Trâu Diệc Minh cầm mấy chai rượu theo Giản Hinh ra bờ sông. Chẳng biết là do cắt điện hay lý do nào khác mà tất cả đèn đường đều không phát sáng. Anh bật đèn xe lên, cả con sông lớn chỉ có bóng hai người họ.
Tiết trời không còn nóng, gió thổi mang theo khí lành lạnh, thổi tung bay tà váy của cô. Trâu Diệc Minh cởi áo lót ra rồi trải trên mặt đất cho Giản Hinh ngồi, cười: “Không được sạch lắm, em ngồi tạm nhé!”
Giản Hinh không ngại, đặt mông ngồi xuống, mặt trên còn mang theo nhiệt độ từ người anh, cô nghiêng người, anh để trần ngửa đầu uống rượu, là dáng vẻ cô chưa từng nhìn thấy.
Điều muốn nói đều đã nói hết, bây giờ hai người yên lặng uống rượu, như không hề có tiếng thi đấu. Một chai lại tiếp một chai, dùng còn để mài giũa những mảnh nhọn tâm trạng trong lòng đang nhô ra. Khả năng uống rượu của Giản Hinh rất bình thường, nào so được với Trâu Diệc Minh, chẳng mấy chốc đã say. Khi say, cô rất lạc quan, một tay ra sức vò đầu anh, nhưng không có cảm giác nên đổi sang xoa cái đầu trọc của Trâu Diệc Minh. Anh để mặc cô làm theo ý mình, mãi đến khi Giản Hinh nghịch mệt rồi, tự mình buông ra thì anh mới ngồi thẳng người.
Anh uống sạch chỗ rượu còn lại, đáng tiếc không thể uống xay; không biết Giản Hinh đã ngủ từ lúc nào, anh bế cô lên xe rồi đưa về nhà.
Gần đến nhà, Giản Hinh tỉnh dậy rồi song chưa tỉnh rượu, đều nói lời của những kẻ say. Sau khi mở cửa, Giản Hinh kéo tay anh, nói: “Anh vào đi, em băng bó cho anh.”
Trâu Diệc Minh cảm thấy ngày mai cô gái này nhất định sẽ nói câu hối hận, vì chính cô là người mới nói không muốn gặp anh.
Thế nhưng anh vẫn chiều theo cô, đi vào trong nhà.
Vết thương trên bàn tay không đáng kể, căn bản Trâu Diệc Minh cũng không thèm để ý, thế mà lúc này lại yên lặng để cho Giản Hinh bôi thuốc sát trùng cho mình. Giản Hinh cũng khá buồn cười, làm được một ít lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, đầu ngả xuống tay anh, may là Trâu Diệc Minh đỡ kịp.
Anh quan sát khuôn mặt cô rất lâu, sau cùng bế cô lên giường, lúc đó điện thoại của Giản Hinh từ trong túi rơi ra. Anh đổi ý, ngồi bên cạnh cô xem nhật kí từng ngày của cô anh chưa kịp đọc xong
Giản Hinh và giảng viên đại học kia xem mắt không thành công. Cô viết: Tuy mình cũng là giáo viên nhưng mình không thích mỗi khi ăn cơm lại nói chuyện về công việc ở trường. Mình hy vọng có thể làm bạn với học sinh của mình chứ không phải ra vẻ một giáo viên nghiêm khắc khiến học sinh của mình sợ sệt.
Đối tượng xem mắt thứ tư của cô là người Tiền Vũ giới thiệu, chuẩn xác là cậu ấm nhỏ, tài sản không quá nhiều nhưng tăng lên từng ngày, có tiềm năng. Giản Hinh viết: Lời không hợp, ý nửa vời.
Trâu Diệc Minh bật cười, ra ngoài sân hút một điếu thuốc, vừa lấy thuốc vừa đọc.
Buổi xem mắt thứ năm không phải là đối tượng hẹn hò mà là cậu học sinh trong lớp của cô. Giản Hinh viết: Mình không đồng ý ăn cơm, luôn cảm thấy học sinh trước mặt không nhấc nổi đầu lên, aiz, xem mắt vẫn đáng tin hơn.
Trâu Diệc Minh ngoảnh lại nhìn Giản Hinh đang ngủ như chết trong phòng, bật cười rồi lại hút thuốc.
Danh sách bạn bè không nhiều nhưng vẫn rất cẩn thận. Trâu Diệc Minh đá đống tàn thuốc đi, sau khi đọc xong hết thì trả điện thoại về chỗ cũ, đẩy đẩy Giản Hinh: “Để lại cho anh một chiếc chìa khóa.”
Giản Hinh mơ mơ màng màng lật người, càu nhàu: “Đừng làm ồn!”
“Anh cầm đấy!”
“…Ừm!”
Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris
Biên tập: Sau chuyến đi Giang Châu, Tăng Tuyền lại chuyển về nhà, còn Giản Hinh thì chuẩn bị mua nhà. Những năm gần đây, chi tiêu hàng ngày đều là Trâu Diệc Minh gánh vác, tiền lương của mình cô tự quản. Sau khi gửi tiết kiệm ở ngân hàng, mỗi tháng tài khoản của cô tự động được gửi khoản tiền lãi theo định kì; bảy năm, đủ để mua được một căn hộ nhỏ.
Trước đây thấy Trâu Diệc Minh tích góp tiền mua nhà rất khổ cực, cho nên cô không dám tiêu tiền lung tung, cũng không nói với anh mình có gửi tiết kiệm, định sau này mua nhà thì lấy ra góp vào, được chút nào hay chút đó. Cô cũng khuyên anh nên trả tiền đặt cọc trước còn lại thì từ từ trả, như vậy áp lực sẽ giảm đi nhiều, thế nhưng Trâu Diệc Minh lại không đồng ý. Bây giờ bọn họ đã chia tay, bà cũng đi rồi, chỉ còn lại mình cô, khoản tiền này vốn không có chỗ dùng nên cô quyết định tiêu hết nó.
Đồng thời, cô nói với đám bạn thân trong nhóm chat: Không cần giới thiệu cho tao nữa đâu!
Sao thế?
Giản Hinh đáp lại: Mệt rồi.
Thời nay, tìm được thứ mình thích thật là khó, từ tràn đầy hy vọng đến dần dần mệt mỏi. Dạo này, sau mỗi chiều tan làm, cô cũng chỉ muốn trốn một mình trong nhà..
Đám bạn thân cảm thấy tình trạng này cực kì nguy hiểm nên rối rít giật dây cô đi xem mặt lần nữa, thế nhưng Giản Hinh từ chối.
Thì ra việc bắt đầu lại một mối quan hệ yêu đương vô cùng mệt mỏi, hai người chưa biết gì về nhau, chuyện gì cũng phải tìm hiểu, nhưng thời gian đâu mà tìm hiểu nhiều đến vậy? Nói trắng ra là cô không muốn tốn thời gian vào những việc vô ích. Người kia thấy cô tắm và thay váy lúc giữa trưa rồi lại xuống dưới mua một túi xách, cũng không gặp được.
Tiền Vũ nói trúng tim đen: “Đây là mày đang tự hành hạ chính mình đấy. Có phải mày vẫn đang cố gắng chịu đựng trong lòng không?”
Giản Hinh không nói gì.
Sau giờ làm, Giản Hinh có cuộc hẹn với bên môi giới bất động sản nên vừa hết giờ làm cô vội vàng kéo Tăng Tuyền đi cùng. Đúng lúc đó, Châu Dật Thần cũng bước lại gần, chỉ về phía xe mình và hỏi: “Đi xem phòng hả? Để anh đưa hai em đi.”
Giản Hinh liếc Tăng Tuyền, cô nàng cười gượng.
Giản Hinh lắc đầu: “Không cần đâu, anh còn bận rộn công việc, cám ơn.”
Cô từ chối quá nhanh nên Châu Dật Thần đành phải nhường bước: “Thế cũng được…”
Giản Hinh lôi Tăng Tuyền đi, cô nàng nhỏ giọng giải thích: “Mày đừng trách tao. Hôm đó tao gọi điện cho bên môi giới thì bị anh ta bắt gặp.”
Đang nói thì hai người chợt nghe thấy Châu Dật Thần gọi đằng sau: “Giản Hinh ơi!”
Giản Hinh ngoảnh lại, nhìn anh ta cười nói.
“Hôm em dọn nhà, anh đến giúp đỡ được không?”
Đã từ chối ý tốt của người ta một lần, nếu mà lại từ chối người ta lần nữa chỉ trong một phút ngắn ngủi thì Giản Hinh cô không làm được. Vì vậy, cô liền gật đầu đồng ý: “Ừm, hôm đó sẽ mời anh đến nhà ăn cơm.”
Châu Dật Thần cười tưoi: “Ừ, vậy anh chờ điện thoại của em.”
Đối với phòng trọ, Giản Hinh không có yêu cầu gì quá cao, không cần quá to, có thể có một nơi che mưa che gió ở thành phố này là đủ lắm rồi. Người môi giới bất động sản là người giới thiệu phòng cho Tăng Tuyền lúc cô nàng cãi nhau với Đại Phúc rồi bỏ nhà đi lần trước. Tăng Tuyền thấy anh chàng này khá thật thà, hỏi hộ Giản Hinh, không ngờ có sẵn một căn hộ phù hợp yêu cầu.
Chủ nhà là một cô bé, năm ngoái ầm ĩ muốn ra ở riêng để tự lập thì được bố mẹ mua cho một căn hộ nhỏ. Hiện nay cả nhà chuẩn bị di cư sang Mỹ nên muốn bán căn hộ. Giản Hinh quan sát bên trong một lần, nhà còn rất mới, trang trí rất có phong cách, vật dụng trong nhà cái gì cũng có thể dùng, cơ bản không có gì để xoi mói. Nếu mua phòng này coi như là tiết kiệm tiền lắp đặt thiết bị thì cô rất hài lòng, và bắt đầu thương lượng mua căn hộ với người môi giới. Tăng Tuyền hỏi cô: “Không xem thêm mấy căn nữa à?”
Giản Hinh lắc đầu, cô không muốn kéo dài nữa..
Hôm dọn nhà, Châu Dật Thần đã đến từ sớm, cũng đúng lúc gặp chủ nhà đến thu phòng. Anh ta cảm thấy chuyện dọn nhà này không thể thiếu người đàn ông được, lại sợ Giản Hinh bị bắt nạt nên lập tức đến cạnh cô đang đứng. Giản Hinh liếc nhìn anh ta, cũng không hiểu sao nữa…
Chủ nhà nghĩ anh ta là người thuê nên lập tức túm lấy Châu Dật Thần tính sổ: “Là cậu vi phạm trước, cho nên tôi sẽ không trả tiền còn thừa. Chưa đến thời hạn mà cậu đã muốn chuyển đi, bây giờ phòng trống không người ở, tôi bị tổn thất thì cậu phải đền tiền.”
“Đền bao nhiêu?” Châu Dật Thần hỏi..
Chủ nhà giơ năm ngón tay ra.
Giản Hinh gật đầu, muốn mau chóng đuổi tên chủ nhà keo kiệt này đi, nhưng Chu Dật Thần đẩy đẩy cô: “Em mang hợp đồng ra đây, anh xem một chút!”
Chủ nhà hắng giọng.
Châu Dật Thần nói tiếp: “Nếu hôm nay tôi dọn nhà chưa xong phải kéo tới ngày mai thì anh thu phí tổn thất coi như là hợp lí. Còn nếu tôi đúng hạn thì sao phải đền tiền chứ? Chuyện này không sai chứ? Lấy ra xem lại một chút, nếu không xong thì tôi sẽ tìm luật sư hỏi lại.”
Giản Hinh đồng ý, chạy vào đi tìm hợp đồng. Chủ nhà nhìn là biết Châu Dật Thần là người không dễ bị lừa nên vội vàng đổi giọng: “Để tôi tính toán lại, tôi là người tốt nên sẽ không so đo chút tiền cỏn con đó của cậu nữa. Mau mau dọn đi, buổi chiều tôi còn phải cho người ta xem phòng.”
Thật ra Giản Hinh không tìm được bản hợp đồng, ôm túi đứng bên cạnh Chu Dật Thần, nghe anh ta nói: “Chút tiền đó tôi cũng không cần, nhưng một là một, hai là hai, dẫu sao cũng phải có lời giải thích. Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Chủ nhà bị câu này làm cho cứng họng, cuối cùng phải trả lại toàn bộ tiền cọc cho Giản Hinh, bực bội ra về.
Giản Hinh cầm xấp tiền giấy đỏ đỏ rồi đếm đếm, sau đó bỏ vào trong ví. Châu Dật Thần đang chờ đợi cô cất lời, y như đứa trẻ chờ được khen ngợi khi đạt được điểm 10.
Cuối cùng cô cũng cất lời: “May là hôm nay có anh ở đây!”
Cũng không phải là làm gì tốt để được khen ngợi nhưng Châu Dật Thần cảm thấy rất thoải mái, anh gật đầu và nói: “Sau này gặp chuyện thế này thì cứ gọi anh, không có anh ở đây em sẽ dễ bị ức hiếp.”
Giản Hinh bỗng nhớ đến hồi mới dọn đến đây, chủ nhà yêu cầu nếu không đóng đủ một năm tiền thuê nhà thì tiền đặt cọc phải tang gấp đôi. Hôm đó chủ nhà đến lấy tiền, thấy Giản Hinh ở một mình nên nghĩ cô dễ bắt nạt, ngồi lì ở đấy không chịu đi. Cô mở rộng cửa nhà, rồi ra ngoài gọi điện cho Trâu Diệc Minh, do anh đang bận họp nên nhờ Đại Phúc chạy đến giải quyết hộ.
“Giản Hinh.” Châu Dật Thần gọi cô, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta đưa cho cô một chai nước và hỏi: “Sao lại chuyển nhà vội vàng vậy?”
Giản Hinh uống một hớp rồi nói: “Trước kia bọn tôi ở đây, bây giờ chia tay nên tôi muốn thay đổi chỗ ở.”
Hiệu suất của công ty dọn nhà rất tốt, đồ đạc đã được đóng gói xong từ lâu, cơ bản không cần đến người chủ. Không lâu sau căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ, Giản Hinh đi vào nhìn lần cuối, lúc đi ra tự nói với chính mình, tất cả đều đã buông tay.
Cô ngồi trên xe Châu Dật Thần, chỉ đường cho anh ta thì chợt nghe anh khẽ nói: “Vinh hạnh quá, là anh đưa em rời khỏi chỗ này, sau này tương lai sẽ tốt hơn, Giản Hinh nhỉ?”.
***.
Tăng Tuyền ở bên nhà mới đã bắt đầu quét dọn từ lâu, tất cả đồ đạc bày biện trông khá được. Giản Hinh thở phào nhẹ nhõm, đeo tạp dề vào làm cơm. Tăng Tuyền nhỏ giọng nói với Châu Dật Thần: “Giản Hinh nhà tôi tay nghề cao lắm, đảm bảo anh ăn một lần thì không thể quên được.”
Châu Dật Thần cười nhìn về phía bóng lưng Giản Hinh đang thái thức ăn, lại biết thêm một điều mới về cô, cô rất độc lập, hiểu cuộc sống, tự mình có thể xử lí gọn gàng mọi việc.
Từng món ăn lần lượt được bày ra, Tăng Tuyền vỗ vỗ Châu Dật Thần, cười hết sức bí ẩn. Cô nàng cầm điện thoại di động đi vào phòng bếp nói gì đó với Giản Hinh, sau đó khoanh tay đi ra. Giản Hinh rửa tay sạch sẽ tay rồi đi theo sau, nói: “Gấp vậy à? Ăn cơm rồi đi không được à?”
Tăng Tuyền cười: “Tính khí của mẹ tao mày còn lạ gì nữa, không được đến muộn. Tao đi trước, hai người cứ từ từ ăn.”
Giản Hinh gật đầu rồi dặn dò: “Mày đi chậm một chút, đến nơi thì báo tao một tiếng.”
Sau khi Tăng Tuyền đi căn phòng lập tức yên tĩnh lại, Châu Dật Thần không muốn để cho bầu không khí ngột ngạt nên xắn tay áo lên và hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Giản Hinh hỏi: “Anh cần cái gì?”
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi xấu hổ nói: “Thật ra anh không rành chuyện bếp núc lắm.”
Giản Hinh mỉm cười: “Không sao, anh bưng thức ăn ra đi.”
Châu Dật Thần vui vẻ đáp lại.
Khi ăn cơm, Giản Hinh nhìn Weibo và nói: “Tăng Tuyền nói nó đã đến nơi, thông báo để cho chúng ta yên tâm.”
Châu Dật Thần bỗng hỏi: “Em có mấy bạn thân?”
“Ba người. Sao à?”
Anh ta đáp: “Xem ra anh đã nhận được sự đồng ý của Tăng Tuyền. Nếu hai người còn lại cũng chấp nhận anh thì em có thể cho anh một cơ hội không?”
Giản Hinh ngẩn người, giờ mới biết mình bị Tăng Tuyền lừa. Hóa ra không phải là nó bị mẹ gọi về mà là cố ý tạo điều kiện cho Châu Dật Thần.
***
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đầy tháng con gái rượu của ông chủ nhỏ. Trâu Diệc Minh đi uống rượu một mình, vào phòng nhìn đứa trẻ rồi nhét một bao lì xì vào trong tã. Sau này, anh nhận được điện thoại của ông chủ nhỏ: “Ý cậu là gì đấy hả?!”
“Tớ cho con gái nuôi, cậu lo gì hả?”
“Nhận là bố nuôi rồi hả?”
“Ờ, có ý kiến gì?”
“Dĩ nhiên là có rồi. Đã nhận là anh bố nuôi thì một cái không đủ, phải hai cái trở lên.”
Trâu Diệc Minh mắng: “Biến, tớ ở công trường chuyển gạch chứ không phải in tiền giấy!”
Ông chủ nhỏ khẽ trách: “Trâu Diệc Minh, cậu đúng là…”
Định nói anh keo kiệt, song lời đến miệng rồi lại không thốt ra được: “Đúng là nhanh thật!”
*
Có người lạ kết bạn với Giản Hinh, cô nhìn ảnh thấy quen quen, ngẫm nghĩ mới nhớ ra đó là bố của thiên sứ nhỏ. Ở dưới có đăng hình đầy tháng, Trâu Diệc Minh tay chân gượng gạo bế em bé, bé không thoải mái, khóc đến đỏ hết mặt, dáng vẻ vô cùng xin lỗi xen lẫn bất lực của anh khá buồn cười.
Tăng Tuyền thấy cô không lập tức xóa hình này đi thì mới dám đi theo nói chuyện về Trâu Diệc Minh. Giản Hinh không phản đối, chỉ lẳng lặng nhìn bức ảnh và nghe Tăng Tuyền nói: “Đây là bạn của lão Trâu à? Nghe nói nhà anh ta làm ăn được mấy đời rồi.”
“Ừ.” Từ lúc cô biết chuyện thì đã có quán mì đó rồi.
“Đại Phúc nhà tao dạo này tâng lão Trâu lên tận mây xanh, chỉ tiếc không thể ngày ngày ở bên để phục vụ, ngay cả bố chồng tao cũng nói là lão Trâu có khiếu kinh doanh. Mày biết vì sao không?” Cô nàng biết Giản Hinh sẽ không trả lời vấn đề này nên nhanh chóng nói tiếp: “Nhà bạn của anh ta mấy đời chiếm địa điểm tốt, phong thủy tốt để mở quán, cũng chưa từng bị du côn đến đòi thu phí bảo hộ, thế nhưng người ta khiêm tốn. Người bình thường không hiểu con đường bên trong, lão Trâu cũng không hỏi gì cả. Tiệc đầy tháng con gái người ta còn đưa hẳn hai bao lì xì để nhận làm bố nuôi.
“Đại Phúc nhà tao còn nói, về chuyện của bọn họ thì tin tức nội bộ quan trọng nhất. Cấp trên người ta đến cũng phải nể mặt lão Trâu kìa, tùy ý thể hiện ra một chút là đủ rồi. Hai người bọn họ bây giờ căn bản không có thời gian để ngủ, đằng sau còn nhiều người đang chờ xếp hàng để được bọn họ đóng dấu cửa quán.”
Giản Hinh không nói lời nào, Tăng Tuyền biết cô mất hứng chuyện dọn nhà hôm đó nên dỗ dành: “Tao muốn cho mày tiếp xúc với nhiều người, sau đó lựa chọn đúng đắn. Con gái kết hôn cũng như thay đổi vận mệnh vậy, tìm một người đàn ông đáng tin thì nửa đời sau mới có thể hạnh phúc. Nếu không, giống như Tiền Vũ không cân nhắc trước khi kết hôn, mọi việc đều tin ở bản thân thì vô cùng tự do tự tại. Giản Hinh, mày nói xem, mày có làm được như vậy không?”
Giản Hinh lắc đầu, như Tiền Vũ cô không làm được..
Tăng Tuyền nói: “Mày buồn phiền cả ngày thì cũng chả cải thiện được gì đâu. Giữa người với người thì nên cởi mở với nhau, thấu hiểu đối phương thì mới có thể ra quyết định đúng đắn, như thế mới không hối hận. Giản Hinh, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày mà thôi.”
Giản Hinh khẽ ừm bày tỏ mình đã nghe được, đúng lúc Tăng Tuyền đổi đề tài làm ngọt ngào trạng: “Aiz, anh ấy bận rộn tao liền khổ, tuần này phải đi Giang Châu với Đại Phúc, bố mẹ chồng cả ngày nhắc đến tao.”
Giản Hinh suy nghĩ một chút, nói: “Tiện thể mày mang ít đồ về hộ tao.”