*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Đã tìm thấy bé trai kia, ai cũng không ngờ đứa bé này không đi đâu cả lại đứng chờ dưới tầng nhà mình cả ngày. Thấy bố mẹ vội vàng chạy đến trường mới tự lên tầng mở cửa vào nhà. Cứ như chuyện gì cũng không xảy ra, như mỗi học sinh được nghỉ ở nhà, ở trong phòng làm bài tập trong kì nghỉ mà thầy cô giao cho.
Nếu như không phải phía cảnh sát cần để phá án, bố mẹ của đứa bé quay về nhà lấy hộ khẩu thì không biết trò chơi này đến bao giờ mới kết thúc.
Trong mắt đứa trẻ kia, chuyện này đúng là một trò chơi mà nó tự biên tự diễn, đùa giỡn với bố mẹ suốt năm luôn bận rộn với công việc, không rảnh chú ý đến cảm nhận của mình.
Khi Giản Hinh chạy đến trường thì đứa bé kia không ở đó nữa, phụ huynh thằng bé vẫn nhất quyết không bỏ qua, nhắm thẳng vào việc Giản Hinh không làm tròn bổn phận đòi bồi thường về mặt tinh thần. Chuyện này Giản Hinh không thể chối cãi, quả thật cô không tự mình thông báo cho phụ huynh chuyện liên quan đến việc nghỉ phép, cầm được giấy xin phép có chữ ký cũng không xác nhận lại lần nữa. Nếu khi đó cẩn thận một chút thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra và đứa trẻ kia cũng sẽ không có cơ hội làm ầm ĩ thế này.
Nhà trường giao chuyện này cho Châu Dật Thần toàn quyền xử lí, đứng ở lập trường của phía trường dĩ nhiên anh ta muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng tội này không thể chịu thay. Chủ yếu là phụ huynh và cậu học trò kia mâu thuẫn quanh năm suốt tháng, hơn nữa phía Nhà trường cũng hy vọng học sinh này sẽ tự kiểm điểm về hành vi giả mạo chữ ký phụ huynh, lừa gạt giáo viên.
Hai phe không ai nhường ai, cảnh sát bận rộn suốt một đêm cũng đã rút về, không khí trong phòng Hiệu trưởng không hề tốt. Bố mẹ đứa trẻ muốn đưa việc này lên mạng, để cư dân mạng phán xử đúng sai. Một khi làm như thế, Giản Hinh sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, cô không hy vọng như thế.
Châu Dật Thần cố gắng tranh luận, thề phải rửa sạch tội cho Giản Hinh. Khi đó cô mệt mỏi đến mức không muốn phân bua nữa, chỉ cố gắng bản thân không ngất xỉu mà thôi.
Trong lúc căng thẳng có tiếng gõ cửa vang lên, không hiểu sao đứa bé kia lại xuất hiện ở đây, xảy ra chuyện lớn như thế mà nó vẫn bình tĩnh khiến người ta rét run.
Cậu bé nhìn Giản Hinh nhưng trong mắt không hề có áy náy, trong lòng Giản Hinh không vui, cảm thấy bản thân chẳng khác nào bị người ta đem ra làm trò cười.
Đứa bé nói: “Tất cả giấy xin phép do em viết, từ nhỏ đến lớn cần chữ ký phụ huynh trong bài kiểm tra cũng do em ký. Từ rất nhỏ em đã tập ký sao cho giống chữ của bố, bởi vì họ thường không ở nhà, nếu không nộp lại bài thi có chữ ký thì bị mời phụ huynh, mà họ cũng sẽ không đến trường họp phụ huynh cho em. Họ chỉ muốn kiếm tiền. Tiền còn quan trọng hơn con cái. Chuyện như thế này nhiều lắm, em cũng biết nên tất cả đều dựa vào bản thân.”
Dứt câu mẹ cậu bé lại khóc: “Thằng nhóc này, sao con lại không có lương tâm thế hả? Bố mẹ bận rộn hơn nửa đời người không phải vì con ư!”
Cậu bé lắc đầu: “Con không cần tiền, con chỉ muốn mỗi ngày về nhà có thể ăn một bữa cơm cùng bố mẹ. Bố mẹ có biết con hay bị các bạn trong lớp bắt nạt không? Có biết mỗi lần thi con đều xếp cuối không? Bố mẹ có biết con hay bị đám côn đồ lừa gạt không?”
Mẹ cậu bé sững sờ, những chuyện này chị ta cũng không biết.
Nó lại nói: “Thật ra thì căn bản bọn họ chẳng bắt nạt được con, là chính con không muốn ngồi hàng đầu mới rời xuống cuối. Mọi người tưởng con chỉ có thể xếp cuối ư? Thật ra mấy đề thi đó dễ cực, con chỉ không muốn viết câu trả lời mà thôi. Còn nữa, sao đám côn đồ đó phải lừa gạt con? Bởi vì con cố ý cho chúng nó biết con có rất nhiều tiền, như thế chúng nó sẽ tự tìm đến.”
Cậu bé bị bố mình tát một cái: “Con điên rồi à!”
Mặt cậu bé lập tức sưng lên, nó nhìn bố mình với ánh mắt dữ dằn: “Bố có tư cách gì đánh con? Bố thử đánh lại đi? Có tin con lập tức nhảy từ đây xuống hay không?”
Cánh tay của bố cậu bé cứng đờ giữa không trung, trải qua chuyện tối nay anh ta tin rằng con trai mình sẽ dám làm như thế.
Bà mẹ bị dọa sợ nhào tới ôm lấy nó, kêu khóc: “Con không thể xảy ra chuyện được, nhà chúng ta ba đời đơn truyền, sau này trông cậy vào con tiếp nhận công ty của bố con. Chẳng lẽ con muốn chắp tay nhường hết mấy thứ này cho người ngoài ư? Con trai à, tỉnh táo lại đi con! Mẹ cực khổ như thế cũng chỉ vì con! Nếu mẹ không ở bên cạnh bố con, còn không biết ông ta sẽ làm ra bao nhiêu chuyện xấu đâu!”
Giản Hinh không muốn nghe chuyện xấu trong nhà của phụ huynh, chỉ muốn hỏi còn có chuyện của cô không? Nếu không có thì cô có thể đi trước không?
“Tôi xin gián đoạn một chút.” Trâu Diệc Minh lên tiếng: “Tôi đưa Giản Hinh về trước, sau khi có kết quả thì gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi, không có thời gian ở đây xem phim truyền hình tám giờ tối đâu.”
Mọi người trong phòng ngẩn ra, Trâu Diệc Minh quay đầu nói với Giản Hinh: “Đi nhé?”
Giản Hinh gật đầu, theo anh đứng lên.
Cô không chú ý đến sức khỏe lúc này của mình, suýt nữa thì ngã xuống. Trâu Diệc Minh và Châu Dật Thần đồng thời đưa tay ra đỡ nhưng cuối cùng Trâu Diệc Minh thắng. Ôm Giản Hinh vào lòng rồi cúi người bế ngang Giản Hinh lên, thản nhiên đi ra ngoài trước vô số ánh mắt của Nhà trường và phụ huynh. Châu Dật Thần thu tay về, mặc dù lòng cũng theo đó đi ra nhưng anh ta phải ở lại xử lý chuyện này.
Giản Hinh không chịu đựng nổi nữa, căng thẳng đi qua cơn mệt mỏi này, như bị tập kích bởi cơn mưa như thác đổ, mí mắt nhanh chóng khép lại. Cần gạt nước đã cũ, gạt một cái cũng phát ra tiếng động nho nhỏ. Trâu Diệc Minh tắt cần gạt nước, cả quãng đường chỉ chạy với tốc độ hai mươi kilomet trên giờ.
Giản Hinh ngủ chẳng hề yên ổn, sau khi tỉnh lại phát hiện đã về đến dưới tầng nhà mình, Trâu Diệc Minh mở cửa nhét vào tay cô một cái ô và nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì làm chút việc.”
“Hả?” Giản Hinh còn chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, mà chuyện cô cần làm là cầm lấy cái ô này, sao cho cả cô và Trâu Diệc Minh đều không bị ướt.
Lên đến tầng anh hỏi cô: “Chìa khóa đâu?”
Giản Hinh bị anh bế trong ngực tìm chìa khóa, mở cửa xong bị anh bế ngay vào phòng tắm. Cô ngồi trên bồn rửa mặt còn anh đang cúi người mở nước trong bồn tắm.
Bồn tắm lớn chiếm một nửa không gian, tiền nước rất đắt nên bình thường Giản Hinh ít khi dùng, thế nhưng lúc đổi mùa giặt rèm cửa và ga giường cực kì tiện.
Chân Giản Hinh với không tới sàn nhà, nói loáng thoáng: “Không cần nước đâu.”
Câu này vừa nói xong, nước từ vòi hoa sen đã phun ra. Trâu Diệc Minh quay đầu cười nhìn cô: “Anh ở đây còn dám bày đặt à? Còn không ngoan ngoãn đến đây!”
Giản Hinh sâu sắc nhận ra rằng công ty nước và Trâu Diệc Minh thông đồng với nhau từ xưa đến giờ.
Tiếng nước chảy nhẹ, Trâu Diệc Minh thử độ ấm, Giản Hinh còn chưa chuẩn bị xong đã bị anh ném vào trong làn nước nóng.
Ùm một tiếng, rất nhiều nước bắn tung tóe ra ngoài, trên kính của Trâu Diệc Minh cũng vương một giọt nước.
Cô lập tức nổi giận: “Nóng quá.”
Trâu Diệc Minh cười: “Nóng như thế thì mới xua khí lạnh đi được, anh nể tình em da mỏng thịt mềm nên đã pha thêm một ít nước lạnh. Em chịu đựng đi, vì tốt cho em thôi.”
Giản Hinh không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, dòng nước ấm từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu thật là thoải mái chết người. Trâu Diệc Minh quay người đi ra ngoài: “Em cởi quần áo ra đi.”
Đợi anh đóng cửa Giản Hinh mới bắt đầu cởi quần áo, rốt cuộc vẫn chịu lạnh, bụng dưới quặn đau khiến chậu nước bị bẩn, sau cùng cô tắm sạch bằng vòi sen rồi cúi đầu ngửi một cái, cảm thấy vẫn có mùi máu tanh bốc lên.
Đang nghĩ có nên tắm thêm một lần thì thấy cửa mở, Trâu Diệc Minh cầm khăn thắm tiến đến, cũng không nhìn trộm. Bọc kín lấy cô, căn bản không để cô tự đi, bế ngang ra ngoài rồi đặt trên đùi, hết sức quen thuộc tìm được máy sấy tóc, chỉnh mức thấp nhất sấy tóc cho cô.
Trước đây anh làm chuyện như thế này không có mấy lần, Giản Hinh vừa mừng vừa lo.
Hai hàng lông mày Trâu Diệc Minh nhíu chặt, hiển nhiên do không hài lòng với bộ tóc ngắn của cô, không tốn nhiều sức đã sấy khô. Dùng tay kéo nhẹ đuôi tóc cô, thái độ như ghét bỏ.
Giản Hinh bị kéo đau, chao ôi một tiếc rồi che đầu lại, đúng lúc chống lại ánh mắt anh, không biết anh quan sát mấy sấy lúc nào nhỉ. Bên ngoài đã tạnh mưa nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, hình như anh rất mệt mỏi, dựa vào vai cô. Lúc hô hấp hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua, Giản Hinh không được tự nhiên động đậy người, chỉ sợ anh ngửi thấy mùi khó chịu kia.
Cô đã rất kiềm chế nhưng vẫn nhớ đến quãng thời gian trước, thật ra người đàn ông này rất hư hỏng. Thích nhất chọc ghẹo cô khi “thân mật”, tư thế anh thích là đặt cô trên đùi giống như thế này, để cô tự mình cử động. Cô nào có thể lực mạnh như thế, không chịu nổi khi anh nhìn cô đến vậy, động được hai cái đã than mệt. Trâu Diệc Minh cười xấu xa, trong mắt như có móc câu, Giản Hinh xấu hổ đỏ mặt tháo kính anh ra, khi nóng nảy cái gì cũng không thèm quản trực tiếp che mắt anh lại, mỗi một lần đánh bại cũng không nhớ mong, không phải anh mang kính với đầy dấu tay cúi đầu nhìn cô mà là anh híp mắt bắt được cô với khoảng cách không đến nửa xentimet, quan sát rõ ràng từng phản ứng của cô.
“Sau này buổi tối đừng ra ngoài với người đàn ông khác, nếu không đưa em đi bán thì làm thế nào?” Trâu Diệc Minh thở dài, lúc nói chuyện làn môi dán lên người Giản Hinh, giống như đang hôn.
Vùng da đó của Giản hinh chịu không nổi động tác này nên run nhè nhẹ, Trâu Diệc Minh đổi thành hôn thật, nhè nhẹ hôn trên cổ và xương quai xanh của cô, bàn tay anh bắt đầu nóng lên, cách một chiếc khăn tắm giữ eo của cô. Sức nóng từ đó truyền sang, khiến cả người Giản Hinh ấm áp từ trong ra ngoài, còn có tác dụng hơn lúc tắm. Một đường đi xuống đến ngực, động tác kiên định lại mang tính xâm lược, Giản Hinh bị anh giữ chặt bên người không động đậy được, đành mặc cho anh lột ra. Cô đưa tay đẩy một cái, lực như con mèo nhỏ trực tiếp bị coi nhẹ, Trâu Diệc Minh dừng ở trước ngực cô, đã lâu không gặp, hôm nay rất vất vả mới gặp lại cảm giác thân thiết ấy. Hai điểm nhỏ thẹn thùng đáp lại nở rộ trước mắt anh, anh há mồm ngậm, điểm kia dùng ngón trỏ vừa nắm vừa xoa.
Toàn thân Giản Hinh chấn động, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô cảm thấy nên hô ngừng nhưng lại không dừng được. Trâu Diệc Minh dứt khoát cởi khăn tắm ra, đè eo cô dán lên người mình, quần áo anh ướt đẫm, chạm vào người Giản Hinh rất nhớp nháp. Bốn phía xung quanh đều là mùi vị của anh, Giản Hinh hoảng hốt kêu như con mèo nhỏ.
Trâu Diệc Minh đẩy cô lùi về sau, vẻ mặt nghiêm túc một đường hôn xuống cái rốn trắng như tuyết. Giản Hinh nhớ đến điều gì đó lập tức che người lại, anh quay lại phía trên, gặm cắn lỗ tai cô, giọng buồn rười rượi: “Anh biết hôm nay em không thoải mái.”
Giản Hinh thở phào nhẹ nhõm, Trâu Diệc Minh ở phương diện này không phải người đàn ông gấp gáp, chưa từng ép buộc cô.
Cứ tưởng rằng người này sẽ dừng lại, nhưng lại cảm giác được cơ thể anh càng ngày càng nóng, chẳng khác nào quả bóng lửa. Giản Hinh thở hổn hển mặc anh giày vò, chẳng có chút sức phản khánh nào. Anh cúi mặt nhìn cô, rất lâu sau mới cất lời: “Em nói chuyện kia, anh không làm được, đừng trách anh.”
Giản Hinh không hiểu anh đang nói gì, cuối cùng Trâu Diệc Minh dùng sức xoa ngực cô, khiến làn da trắng kia bị xoa thành màu đỏ hồng. Anh than một tiếng rồi bế cô đến bên giường, nhanh chóng đắp chăn vào rồi lập tức đi ra ngoài. Giản Hinh đỏ mặt ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu.
Một lúc sau anh ló mặt vào phòng đằng sau cánh cửa, gọi: “Đứng dậy, ăn mì nào.”
Giản Hinh ừ một tiếng, vội vàng đi thay băng vệ sinh, sau đó lẳng lặng ngồi trước bàn, ăn từng miếng mì.
Hôm đó đoạn đối thoại cuối hai người nói với nhau là…
Giản Hinh hỏi anh: “Nếu như phía trường học đuổi em thì làm thế nào?’
Trâu Diệc Minh không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Đến lúc đó anh nuôi em.”
Lúc sắp ngủ trời cũng gần sáng, Trâu Diệc Minh chờ Giản Hinh ngủ mới rời đi, anh còn phải quay lại làm việc. Lúc này trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa dội lại một đường, người lái xe cũng chẳng thèm để ý.
Sau khi Giản Hinh thức dậy phát hiện trên bàn có một tờ giấy, chữ của anh trước sau như một lưu loát mạnh mẽ, viết: “Phòng khá được, lần sau có thời gian sẽ từ từ tham quan.”
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Đã tìm thấy bé trai kia, ai cũng không ngờ đứa bé này không đi đâu cả lại đứng chờ dưới tầng nhà mình cả ngày. Thấy bố mẹ vội vàng chạy đến trường mới tự lên tầng mở cửa vào nhà. Cứ như chuyện gì cũng không xảy ra, như mỗi học sinh được nghỉ ở nhà, ở trong phòng làm bài tập trong kì nghỉ mà thầy cô giao cho.
Nếu như không phải phía cảnh sát cần để phá án, bố mẹ của đứa bé quay về nhà lấy hộ khẩu thì không biết trò chơi này đến bao giờ mới kết thúc.
Trong mắt đứa trẻ kia, chuyện này đúng là một trò chơi mà nó tự biên tự diễn, đùa giỡn với bố mẹ suốt năm luôn bận rộn với công việc, không rảnh chú ý đến cảm nhận của mình.
Khi Giản Hinh chạy đến trường thì đứa bé kia không ở đó nữa, phụ huynh thằng bé vẫn nhất quyết không bỏ qua, nhắm thẳng vào việc Giản Hinh không làm tròn bổn phận đòi bồi thường về mặt tinh thần. Chuyện này Giản Hinh không thể chối cãi, quả thật cô không tự mình thông báo cho phụ huynh chuyện liên quan đến việc nghỉ phép, cầm được giấy xin phép có chữ ký cũng không xác nhận lại lần nữa. Nếu khi đó cẩn thận một chút thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra và đứa trẻ kia cũng sẽ không có cơ hội làm ầm ĩ thế này.
Nhà trường giao chuyện này cho Châu Dật Thần toàn quyền xử lí, đứng ở lập trường của phía trường dĩ nhiên anh ta muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng tội này không thể chịu thay. Chủ yếu là phụ huynh và cậu học trò kia mâu thuẫn quanh năm suốt tháng, hơn nữa phía Nhà trường cũng hy vọng học sinh này sẽ tự kiểm điểm về hành vi giả mạo chữ ký phụ huynh, lừa gạt giáo viên.
Hai phe không ai nhường ai, cảnh sát bận rộn suốt một đêm cũng đã rút về, không khí trong phòng Hiệu trưởng không hề tốt. Bố mẹ đứa trẻ muốn đưa việc này lên mạng, để cư dân mạng phán xử đúng sai. Một khi làm như thế, Giản Hinh sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, cô không hy vọng như thế.
Châu Dật Thần cố gắng tranh luận, thề phải rửa sạch tội cho Giản Hinh. Khi đó cô mệt mỏi đến mức không muốn phân bua nữa, chỉ cố gắng bản thân không ngất xỉu mà thôi.
Trong lúc căng thẳng có tiếng gõ cửa vang lên, không hiểu sao đứa bé kia lại xuất hiện ở đây, xảy ra chuyện lớn như thế mà nó vẫn bình tĩnh khiến người ta rét run.
Cậu bé nhìn Giản Hinh nhưng trong mắt không hề có áy náy, trong lòng Giản Hinh không vui, cảm thấy bản thân chẳng khác nào bị người ta đem ra làm trò cười.
Đứa bé nói: “Tất cả giấy xin phép do em viết, từ nhỏ đến lớn cần chữ ký phụ huynh trong bài kiểm tra cũng do em ký. Từ rất nhỏ em đã tập ký sao cho giống chữ của bố, bởi vì họ thường không ở nhà, nếu không nộp lại bài thi có chữ ký thì bị mời phụ huynh, mà họ cũng sẽ không đến trường họp phụ huynh cho em. Họ chỉ muốn kiếm tiền. Tiền còn quan trọng hơn con cái. Chuyện như thế này nhiều lắm, em cũng biết nên tất cả đều dựa vào bản thân.”
Dứt câu mẹ cậu bé lại khóc: “Thằng nhóc này, sao con lại không có lương tâm thế hả? Bố mẹ bận rộn hơn nửa đời người không phải vì con ư!”
Cậu bé lắc đầu: “Con không cần tiền, con chỉ muốn mỗi ngày về nhà có thể ăn một bữa cơm cùng bố mẹ. Bố mẹ có biết con hay bị các bạn trong lớp bắt nạt không? Có biết mỗi lần thi con đều xếp cuối không? Bố mẹ có biết con hay bị đám côn đồ lừa gạt không?”
Mẹ cậu bé sững sờ, những chuyện này chị ta cũng không biết.
Nó lại nói: “Thật ra thì căn bản bọn họ chẳng bắt nạt được con, là chính con không muốn ngồi hàng đầu mới rời xuống cuối. Mọi người tưởng con chỉ có thể xếp cuối ư? Thật ra mấy đề thi đó dễ cực, con chỉ không muốn viết câu trả lời mà thôi. Còn nữa, sao đám côn đồ đó phải lừa gạt con? Bởi vì con cố ý cho chúng nó biết con có rất nhiều tiền, như thế chúng nó sẽ tự tìm đến.”
Cậu bé bị bố mình tát một cái: “Con điên rồi à!”
Mặt cậu bé lập tức sưng lên, nó nhìn bố mình với ánh mắt dữ dằn: “Bố có tư cách gì đánh con? Bố thử đánh lại đi? Có tin con lập tức nhảy từ đây xuống hay không?”
Cánh tay của bố cậu bé cứng đờ giữa không trung, trải qua chuyện tối nay anh ta tin rằng con trai mình sẽ dám làm như thế.
Bà mẹ bị dọa sợ nhào tới ôm lấy nó, kêu khóc: “Con không thể xảy ra chuyện được, nhà chúng ta ba đời đơn truyền, sau này trông cậy vào con tiếp nhận công ty của bố con. Chẳng lẽ con muốn chắp tay nhường hết mấy thứ này cho người ngoài ư? Con trai à, tỉnh táo lại đi con! Mẹ cực khổ như thế cũng chỉ vì con! Nếu mẹ không ở bên cạnh bố con, còn không biết ông ta sẽ làm ra bao nhiêu chuyện xấu đâu!”
Giản Hinh không muốn nghe chuyện xấu trong nhà của phụ huynh, chỉ muốn hỏi còn có chuyện của cô không? Nếu không có thì cô có thể đi trước không?
“Tôi xin gián đoạn một chút.” Trâu Diệc Minh lên tiếng: “Tôi đưa Giản Hinh về trước, sau khi có kết quả thì gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi, không có thời gian ở đây xem phim truyền hình tám giờ tối đâu.”
Mọi người trong phòng ngẩn ra, Trâu Diệc Minh quay đầu nói với Giản Hinh: “Đi nhé?”
Giản Hinh gật đầu, theo anh đứng lên.
Cô không chú ý đến sức khỏe lúc này của mình, suýt nữa thì ngã xuống. Trâu Diệc Minh và Châu Dật Thần đồng thời đưa tay ra đỡ nhưng cuối cùng Trâu Diệc Minh thắng. Ôm Giản Hinh vào lòng rồi cúi người bế ngang Giản Hinh lên, thản nhiên đi ra ngoài trước vô số ánh mắt của Nhà trường và phụ huynh. Châu Dật Thần thu tay về, mặc dù lòng cũng theo đó đi ra nhưng anh ta phải ở lại xử lý chuyện này.
Giản Hinh không chịu đựng nổi nữa, căng thẳng đi qua cơn mệt mỏi này, như bị tập kích bởi cơn mưa như thác đổ, mí mắt nhanh chóng khép lại. Cần gạt nước đã cũ, gạt một cái cũng phát ra tiếng động nho nhỏ. Trâu Diệc Minh tắt cần gạt nước, cả quãng đường chỉ chạy với tốc độ hai mươi kilomet trên giờ.
Giản Hinh ngủ chẳng hề yên ổn, sau khi tỉnh lại phát hiện đã về đến dưới tầng nhà mình, Trâu Diệc Minh mở cửa nhét vào tay cô một cái ô và nói: “Nếu đã tỉnh rồi thì làm chút việc.”
“Hả?” Giản Hinh còn chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, mà chuyện cô cần làm là cầm lấy cái ô này, sao cho cả cô và Trâu Diệc Minh đều không bị ướt.
Lên đến tầng anh hỏi cô: “Chìa khóa đâu?”
Giản Hinh bị anh bế trong ngực tìm chìa khóa, mở cửa xong bị anh bế ngay vào phòng tắm. Cô ngồi trên bồn rửa mặt còn anh đang cúi người mở nước trong bồn tắm.
Bồn tắm lớn chiếm một nửa không gian, tiền nước rất đắt nên bình thường Giản Hinh ít khi dùng, thế nhưng lúc đổi mùa giặt rèm cửa và ga giường cực kì tiện.
Chân Giản Hinh với không tới sàn nhà, nói loáng thoáng: “Không cần nước đâu.”
Câu này vừa nói xong, nước từ vòi hoa sen đã phun ra. Trâu Diệc Minh quay đầu cười nhìn cô: “Anh ở đây còn dám bày đặt à? Còn không ngoan ngoãn đến đây!”
Giản Hinh sâu sắc nhận ra rằng công ty nước và Trâu Diệc Minh thông đồng với nhau từ xưa đến giờ.
Tiếng nước chảy nhẹ, Trâu Diệc Minh thử độ ấm, Giản Hinh còn chưa chuẩn bị xong đã bị anh ném vào trong làn nước nóng.
Ùm một tiếng, rất nhiều nước bắn tung tóe ra ngoài, trên kính của Trâu Diệc Minh cũng vương một giọt nước.
Cô lập tức nổi giận: “Nóng quá.”
Trâu Diệc Minh cười: “Nóng như thế thì mới xua khí lạnh đi được, anh nể tình em da mỏng thịt mềm nên đã pha thêm một ít nước lạnh. Em chịu đựng đi, vì tốt cho em thôi.”
Giản Hinh không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, dòng nước ấm từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu thật là thoải mái chết người. Trâu Diệc Minh quay người đi ra ngoài: “Em cởi quần áo ra đi.”
Đợi anh đóng cửa Giản Hinh mới bắt đầu cởi quần áo, rốt cuộc vẫn chịu lạnh, bụng dưới quặn đau khiến chậu nước bị bẩn, sau cùng cô tắm sạch bằng vòi sen rồi cúi đầu ngửi một cái, cảm thấy vẫn có mùi máu tanh bốc lên.
Đang nghĩ có nên tắm thêm một lần thì thấy cửa mở, Trâu Diệc Minh cầm khăn thắm tiến đến, cũng không nhìn trộm. Bọc kín lấy cô, căn bản không để cô tự đi, bế ngang ra ngoài rồi đặt trên đùi, hết sức quen thuộc tìm được máy sấy tóc, chỉnh mức thấp nhất sấy tóc cho cô.
Trước đây anh làm chuyện như thế này không có mấy lần, Giản Hinh vừa mừng vừa lo.
Hai hàng lông mày Trâu Diệc Minh nhíu chặt, hiển nhiên do không hài lòng với bộ tóc ngắn của cô, không tốn nhiều sức đã sấy khô. Dùng tay kéo nhẹ đuôi tóc cô, thái độ như ghét bỏ.
Giản Hinh bị kéo đau, chao ôi một tiếc rồi che đầu lại, đúng lúc chống lại ánh mắt anh, không biết anh quan sát mấy sấy lúc nào nhỉ. Bên ngoài đã tạnh mưa nhưng trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, hình như anh rất mệt mỏi, dựa vào vai cô. Lúc hô hấp hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua, Giản Hinh không được tự nhiên động đậy người, chỉ sợ anh ngửi thấy mùi khó chịu kia.
Cô đã rất kiềm chế nhưng vẫn nhớ đến quãng thời gian trước, thật ra người đàn ông này rất hư hỏng. Thích nhất chọc ghẹo cô khi “thân mật”, tư thế anh thích là đặt cô trên đùi giống như thế này, để cô tự mình cử động. Cô nào có thể lực mạnh như thế, không chịu nổi khi anh nhìn cô đến vậy, động được hai cái đã than mệt. Trâu Diệc Minh cười xấu xa, trong mắt như có móc câu, Giản Hinh xấu hổ đỏ mặt tháo kính anh ra, khi nóng nảy cái gì cũng không thèm quản trực tiếp che mắt anh lại, mỗi một lần đánh bại cũng không nhớ mong, không phải anh mang kính với đầy dấu tay cúi đầu nhìn cô mà là anh híp mắt bắt được cô với khoảng cách không đến nửa xentimet, quan sát rõ ràng từng phản ứng của cô.
“Sau này buổi tối đừng ra ngoài với người đàn ông khác, nếu không đưa em đi bán thì làm thế nào?” Trâu Diệc Minh thở dài, lúc nói chuyện làn môi dán lên người Giản Hinh, giống như đang hôn.
Vùng da đó của Giản hinh chịu không nổi động tác này nên run nhè nhẹ, Trâu Diệc Minh đổi thành hôn thật, nhè nhẹ hôn trên cổ và xương quai xanh của cô, bàn tay anh bắt đầu nóng lên, cách một chiếc khăn tắm giữ eo của cô. Sức nóng từ đó truyền sang, khiến cả người Giản Hinh ấm áp từ trong ra ngoài, còn có tác dụng hơn lúc tắm. Một đường đi xuống đến ngực, động tác kiên định lại mang tính xâm lược, Giản Hinh bị anh giữ chặt bên người không động đậy được, đành mặc cho anh lột ra. Cô đưa tay đẩy một cái, lực như con mèo nhỏ trực tiếp bị coi nhẹ, Trâu Diệc Minh dừng ở trước ngực cô, đã lâu không gặp, hôm nay rất vất vả mới gặp lại cảm giác thân thiết ấy. Hai điểm nhỏ thẹn thùng đáp lại nở rộ trước mắt anh, anh há mồm ngậm, điểm kia dùng ngón trỏ vừa nắm vừa xoa.
Toàn thân Giản Hinh chấn động, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô cảm thấy nên hô ngừng nhưng lại không dừng được. Trâu Diệc Minh dứt khoát cởi khăn tắm ra, đè eo cô dán lên người mình, quần áo anh ướt đẫm, chạm vào người Giản Hinh rất nhớp nháp. Bốn phía xung quanh đều là mùi vị của anh, Giản Hinh hoảng hốt kêu như con mèo nhỏ.
Trâu Diệc Minh đẩy cô lùi về sau, vẻ mặt nghiêm túc một đường hôn xuống cái rốn trắng như tuyết. Giản Hinh nhớ đến điều gì đó lập tức che người lại, anh quay lại phía trên, gặm cắn lỗ tai cô, giọng buồn rười rượi: “Anh biết hôm nay em không thoải mái.”
Giản Hinh thở phào nhẹ nhõm, Trâu Diệc Minh ở phương diện này không phải người đàn ông gấp gáp, chưa từng ép buộc cô.
Cứ tưởng rằng người này sẽ dừng lại, nhưng lại cảm giác được cơ thể anh càng ngày càng nóng, chẳng khác nào quả bóng lửa. Giản Hinh thở hổn hển mặc anh giày vò, chẳng có chút sức phản khánh nào. Anh cúi mặt nhìn cô, rất lâu sau mới cất lời: “Em nói chuyện kia, anh không làm được, đừng trách anh.”
Giản Hinh không hiểu anh đang nói gì, cuối cùng Trâu Diệc Minh dùng sức xoa ngực cô, khiến làn da trắng kia bị xoa thành màu đỏ hồng. Anh than một tiếng rồi bế cô đến bên giường, nhanh chóng đắp chăn vào rồi lập tức đi ra ngoài. Giản Hinh đỏ mặt ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu.
Một lúc sau anh ló mặt vào phòng đằng sau cánh cửa, gọi: “Đứng dậy, ăn mì nào.”
Giản Hinh ừ một tiếng, vội vàng đi thay băng vệ sinh, sau đó lẳng lặng ngồi trước bàn, ăn từng miếng mì.
Hôm đó đoạn đối thoại cuối hai người nói với nhau là…
Giản Hinh hỏi anh: “Nếu như phía trường học đuổi em thì làm thế nào?’
Trâu Diệc Minh không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Đến lúc đó anh nuôi em.”
Lúc sắp ngủ trời cũng gần sáng, Trâu Diệc Minh chờ Giản Hinh ngủ mới rời đi, anh còn phải quay lại làm việc. Lúc này trời lại bắt đầu mưa, tiếng mưa dội lại một đường, người lái xe cũng chẳng thèm để ý.
Sau khi Giản Hinh thức dậy phát hiện trên bàn có một tờ giấy, chữ của anh trước sau như một lưu loát mạnh mẽ, viết: “Phòng khá được, lần sau có thời gian sẽ từ từ tham quan.”