*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Chẳng mấy chốc mùa hè đã đi qua, Giản Hinh cảm thấy phải dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để mới có thể qua mùa hè này, dường như chưa cảm nhận được mùa thu thì mùa đông đã đến. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, đến lúc này Giản Hinh mới nhận ra tóc dài rất tốt, năm ngoái chỉ cần tết tóc đuôi sam vòng qua cổ để giữ ấm lại bớt việc, đâu giống như bây giờ chỉ một cơn gió đã luồn từ cổ áo vào, không quàng thêm khăn căn bản không chịu nổi. Trợi lạnh cũng có nghĩa là mùa xuân sắp đến, dĩ nhiên kỳ nghỉ đông đám học trò mong đợi nhất cũng đến rồi.
Ngày cuối của kỳ thi Tăng Tuyền nộp đơn từ chức.
Mỗi năm không biết có bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu muốn vào trường của họ làm giáo viên, nhưng cô ấy đi rất dứt khoát. Cô ấy chẳng nói mình sẽ đi đâu, cũng không nhắc đến ngày về, càng không để Giản Hinh đi tiễn mình. Chỉ đợi thông báo chấm dứt hợp đồng được đưa xuống.
Giản Hinh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định báo cho Đại Phúc biết một tiếng. Lúc điện thoại gọi đến Đại Phúc và Trâu Diệc Minh đang nằm ngủ dưới đất, anh ta nói: “Lão Trâu, Giản Hinh nhà mày tìm nhầm người à?”
Trâu Diệc Minh cầm di động, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em? Sao không gọi cho anh?”
Giản Hinh ngẩn ra, nghe được giọng anh có phần lo lắng, cô nói: “Em không sao, anh trả lại điện thoại cho Đại Phúc đi, em có chuyện muốn nói.”
Trâu Diệc Minh không đồng ý: “Em nói với anh cũng thế, anh chuyển lời cho em.”
Giản Hinh biết mình nói không lại người này, không thể làm gì khác là làm xong chuyện chính trước, đành nói: “Tăng Tuyền muốn đi.”
“Đi đâu?”
“Nó không nói, nên em muốn trước khi cô ấy đi thì báo cho Đại Phúc biết.”
Trâu Diệc Minh nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Bạn bè với nhau không phải chỉ dựa vào một hai lần tình nghĩa, em đừng so sánh bản thân, cũng đừng cảm thấy mình kém người khác. Anh bên em lâu như thế, Tăng Tuyền cũng không phải người đần độn, nếu cảm thấy em không tốt sao lại có thể thân thiết với em? Em cứ là chính mình, em không làm được như Tiền Vũ, Tiền Vũ cũng không được như em.”
Giản Hinh im lặng suy nghĩ về mấy câu nói này, lúc phòng làm việc không có ai cô kéo tay Tăng Tuyền lại: “Tiểu Tuyền, tao ăn nói vụng về lại như khúc gỗ, có rất nhiều lời đều để trong lòng. Mày đừng trách tao, mặc dù tao không thể đi chung với mày, nhưng tao sẽ luôn nhớ mày. Có chuyện buồn hãy gọi điện cho tao, trong lòng khó chịu tìm tao lúc nào cũng được, hy vọng lúc mày quay về, vẫn có thể là mày của trước đây, tao ở đây đợi mày.”
Chóp mũi Tăng Tuyền đỏ lên: “Tao sẽ cố gắng.”
Đại Phúc nghe chuyện này xong hồi lâu không lên tiếng, Trâu Diệc Minh nhìn không nỡ, dùng chân đạp anh chàng: “Sao? Còn muốn quay về tìm con bé thứ ba đầu trọc kia à?”
Đại Phúc hừ một tiếng: “Tao nhất thời hồ đồ, mày đừng nhắc đến nữa có được không? Ả xách dép cho Tăng Tuyền cũng không xứng.”
“Bây giờ tính làm gì?”
Đại Phúc mờ mịt: “Tao cũng không biết.”
Trong khoảng thời gian này, chuyện duy nhất đáng để vui mừng là Giản Hinh và Lý Doanh liên lạc với nhau. Vì bố mẹ Lý Doanh đã dặn dò nên mọi người cũng không dám tùy tiện quấy rầy, lần này là cô nàng chủ động liên hệ.
Giản Hinh hẹn Tăng Tuyền và Tiền Vũ, chọn thời gian mọi người cùng chat video, mắt bốn cô gái đỏ lên. Tăng Tuyền không nói với Lý Doanh chuyện mình đã ly hôn, tìm mấy đề tài vui vẻ để nói, nhìn sắc mặt Lý Doanh không đến nỗi, cười lên giống trước đây ngọt ngào đáng yêu. Không ai nhắc đến Lâm Hạo, cô ấy cũng dám không hỏi. Nhắc đến thời tiết và phong cảnh bên kia, nói mình và dân bản xứ học phân biệt thảo dược, nấu canh mát gan giải độc.
Cô ấy mời mọi người đến chơi: “Ở đây không yêu cầu trình độ cao, con người cũng rất nhiệt tình. Tao tìm việc ở gần đấy, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, hay quên mất ngày tháng, hôm nay được phát lương mới nhắc tao nhớ ra. Giản Hinh, sắp đến sinh nhật mày rồi nhỉ, mẹ tao không muốn tao dùng di động nhiều, tao cũng không về được, chúng mày chơi vui một chút, chúc mày sinh nhật vui vẻ trước.”
Giản Hinh nhớ Trâu Diệc Minh từng nói, con người ai rồi cũng phải trưởng thành
Lý Doanh trải qua nỗi đau tróc da tróc thịt, đã trưởng thành lên rồi.
Với Giản Hinh, cuộc điện thoại này còn quan trọng hơn cả sinh nhật của bản thân.
Từ đầu đến cuối Lý Doanh luôn tươi cười, nụ cười dịu dàng ấm áp nhưng Giản Hinh cố gắng không bật khóc. Tăng Tuyền đã lén ra phía sau lau nước mắt, còn Tiền Vũ cướp di động nói với Lý Doanh: “Mày phải sống tốt, lần sau chị đây sẽ mang một anh rể qua cho mày.”
Lý Doanh cười đồng ý, vì đã đến giờ đi làm nên các cô không nói chuyện nữa.
Một lúc sau cô gửi một bức ảnh sang, trong ảnh là một siêu thị mini, trên kệ bày đủ loại hàng nhái màu sắc sặc sỡ, Lý Doanh đứng sau quầy mỉm cười, là nơi bây giờ cô đang làm việc.
Tiền Vũ giơ di động lên cười: “Ha, con nhóc này sống tốt thật.”
Tăng Tuyền nhoài người sang hỏi sâu xa: “Tiểu Vũ, mày có chuyện tốt à?”
Giản Hinh yên lặng chờ kết quả.
Tiền Vũ nói: “Có chứ, chị đây chưa bao giờ thiếu đàn ông, phải nhìn xem chị đây có đồng ý không đã.”
“Vậy mày đồng ý không?” Giản Hinh hỏi.
Tiền Vũ phất tay: “Còn chưa biết, gần đây đang phiền não lắm.”
Mặc dù Tiền Vũ đang phiền, nhưng Giản Hinh cho rằng đây là một dấu hiệu tốt. Tối thiểu là những năm này, ngoại trừ Lưu Ba không người nào có thể khiến cô ấy cảm thấy phiền não. Người anh hùng chưa từng gặp mặt này nhất định là một người đàn ông mạnh mẽ.
Kết quả thi đã có mà ở vị trí đầu bảng năm nay, đứa trẻ bỏ nhà đi kia nói được làm được, đứng thứ nhất.
Giáo viên các bộ môn khác cũng tụ tập ở phòng làm việc bàn luận về chuyện này, học sinh tự cố gắng từ từ tiến bộ là có, còn loại này như ngồi hỏa tiễn để tiến bộ thì thật kỳ lạ. Bọn họ khẳng định học sinh nam kia đã dùng mánh khóe gì đó, Giản Hinh lắc đầu: Tự thằng bé thi.”
Giáo viên Tiếng Anh nói: “Vậy chị giải thích thế nào thằng bé này ở môn của tôi từ đó đến giờ thi cũng không bao giờ trên ba mươi điểm, lần này lại đạt điểm tuyệt đối, ngay cả phần tự luận cũng không đào ra lỗi.”
Giản Hinh không muốn lấy chuyện nhà học sinh ra nói nên chỉ cầm ly nước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Tôi tin thằng bé.”
Vì không có bằng chứng xác thực nên thành tích được giữ nguyên, các giáo viên khác cũng chỉ đành lau mắt chờ nhập học sau cuộc thi.
Giản Hinh tìm học sinh nam kia, cậu bé nhìn có vẻ vênh váo: “Đã nói với cô tất cả em đều biết làm mà.”
Giản Hinh gật đầu: “Bây giờ cô tin rồi, em rất lợi hại.”
Cậu bé nói: “Sau này đừng đến làm phiền em nữa, mánh khóe này của cô không làm em cảm động được đâu, em là người sẽ không nói xin lỗi cũng sẽ không thay đổi bản chất.”
Giản Hinh kéo cậu bé: “Bây giờ bố mẹ em đối xử với em thế nào?”
Thằng bé nhún nhún vai: “… Như cũ.”
“Cuộc cách mạng của em không có hiệu quả à?”
“Vâng.”
“Cô cảm thấy đời này em phải làm vài chuyện có ý nghĩa.” Giản Hinh nói.
“Cô đang nói em làm như thế không có ý nghĩa.”
“Ừ.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói em như thế!”
Giản Hinh nhìn khuôn mặt non nớt này, cười nói: “Dựa vào cô là giáo viên của em, cô có nghĩa vụ dạy em đạo lý. Đối nghịch với bố mẹ có ý nghĩa gì? Sinh mệnh của em là họ cho em, từ lúc em sinh ra đến giờ mỗi một miếng ăn đều tốn một khoản tiền, là họ làm ra. Nỗi oán trách của em không hề có sức nặng, nếu cô là em cô sẽ dùng đầu óc thông minh này suy nghĩa thật kỹ, phải làm thế nào mới có thể chia sẻ gánh nặng với họ. Chờ em trưởng thành trở thành một cây đại thụ, mẹ em chẳng cần phải lo lắng sợ hãi nữa.”
“Lời cô nói toàn là mấy lời nhảm nhí.” Cậu bé không muốn nghe tiếp.
Giản Hinh nói: “Em thật quá ấu trĩ, cả ngày chỉ biết so bì không ai ăn cơm với em, không ai dỗ em ngủ. Sao em biết họ không muốn ở bên cạnh em? Em dùng thủ đoạn không chính đáng hấp dẫn sự chú ý của họ, chẳng quan tâm đến sự lo lắng của bố mẹ em lúc em mất tích. Em cảm thấy là em đang chơi trò chơi với mọi người, nếu như hôm đó có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
Bước chân của thằng bé cũng không ngừng, càng đi càng xa.
Giản Hinh đứng dậy phủi quần, lời nên nói đã nói hết rồi, còn lại dựa vào sự lĩnh ngộ của thằng bé.
Mấy ngày sau, thủ tục nghỉ việc của Tăng Tuyền đã hoàn tất. Vốn không nhanh như thế, xem ra nó không thể chờ được thêm một giây phút nào rồi.
Tăng Tuyền đến buổi tiệc hằng năm do Đoàn trường tổ chức, hàng năm đến thời điểm này Châu Dật Thần rất nhức đầu vì phải cùng các giáo viên khác lôi kéo quan hệ. Người đưa rượu đến miệng không thể từ chối, mặc dù anh ta là quan lớn nhưng không hề kiêu ngạo nên ai cũng yêu quý, tất cả tụ tập bên người anh ta nghe kể chút chuyện vui. Giản Hinh đơn độc ngồi một bên, trưởng khoa hỏi cô: “Tiểu Châu thích em à?”
Giản Hinh cũng không phủ nhận, đã nghe Tăng Tuyền nói qua, trong vòng bán kính trăm dặm người mù cũng nhìn ra được Châu Dật Thần thích cô.
Trưởng khoa lại hỏi: “Vậy… Cậu nhóc lần trước thì sao?”
“Chúng em…” Bây giờ Giản Hinh cũng rất khó mà nói rõ quan hệ giữa cô và Trâu Diệc Minh.
“Thanh niên bây giờ và chúng tôi năm đó không giống nhau.” Trưởng khoa xúc động: “Vợ tôi và tôi do người nhà giới thiệu, sống với nhau ba mươi năm. Xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, tôi cảm thấy trong chuyện tình cảm, gặp được người đầu tiên phải biết quý trọng, nói không chừng những người sau này không tốt như người đầu tiên. Nếu như cứ nhìn đông ngó tây, cuối cùng ngay cả người đầu tiên cũng tìm không thấy, dĩ nhiên là Tiểu Châu của chúng ta cũng được đấy chứ.”
“Giản Hinh à, lời này không phải nhằm vào em chẳng qua là một chút cảm nghĩ của lão già tôi đây. Tôi vừa nghe nói Tăng Tuyền đã ly dị, ở thời đại của chúng tôi, ly hôn là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Các em đồng trang lứa, đối với chuyện tình cảm vẫn là qua loa cho xong chuyện.”
Giản Hinh gật đầu: “Vâng.”
Nhóm người rất hào hứng, bữa cơm này ầm ĩ đến khuya mới giải tán, Châu Dật Thần đuổi theo kéo Giản Hinh: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh uống cũng nhiều, nên về nhà sớm đi.”
Giản Hinh đứng trên vỉa hè giơ tay bắt taxi thì thấy chiếc xe bán tải xanh thẫm dừng lại, Trâu Diệc Minh ló đầu ra nói: “Lên xe.”
Giản Hinh ngẩn người: “Sao anh lại ở đây?”
Lâu rồi không gặp người này, cứ thế xuất hiện đột ngột, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhìn anh cười nói: “Đến đón em.”
Trâu Diệc Minh gật đầu với Châu Dật Thần, giục Giản Hinh: “Còn chưa lên?”
Giản Hinh “a” một tiếng, leo lên xe bán tải rồi quay đầu nói với Châu Dật Thần: “Tôi đi trước, anh cũng nhanh về đi thôi.”
Trước mặt có hai người đàn ông chờ cô, cô làm theo lựa chọn bản năng, đây là lựa chọn trực tiếp nhất.
Châu Dật Thần nhìn xe đi xa, đột nhiên như có gì đó thúc đẩy, bắt xe đi theo.
Trên đường Trâu Diệc Minh không lên tiếng, Giản Hinh cũng không nói, hai người cứ lặng im như thế. Trâu Diệc Minh kéo cần tăng tốc lái về nhà, xe dừng lại, bỗng nhiên anh nhấc Giản Hinh từ ghế phụ lái sang, đặt cô ngồi trực tiếp trên đùi mình. Trong bóng tối có người ở bên tai cô giở giọng khinh thường: “Nếu anh không đến em sẽ để anh ta đưa về à? Hai người là học sinh cấp ba à? Chơi trò xiếc này? Ngán hay không?”
Giản Hinh rất ít khi nghe anh nói chuyện như vậy, trong phút chốc cảm thấy thú vị, cố ý nói: “Phụ nữ đều thích như thế, anh không biết đó thôi.”
“Vậy anh đến, em có thích không?”
Giản Hinh không nói lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trâu Diệc Minh bỏ kính ra, tiện tay để qua một bên, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Giản Hinh ngẩn người, ánh mắt cực sâu của Trâu Diệc Minh khóa cô lại, cô nhìn thấy trong mắt anh có rất nhiều thứ, mặt mũi dần nghiêm túc. Thật ra Trâu Diệc Minh không muốn quá vội vàng, không kiềm chế được đã hôn mất, bây giờ nhìn lại thì thấy tức giận…
Anh bất đắc dĩ muốn để cô trở về ghế ngồi, đột nhiên người trên đùi giật giật, đến gần bụng anh, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Giản Hinh ôm cổ.
Tiếp đó Giản Hinh cúi xuống hôn anh.
Trâu Diệc Minh không khống chế được run rẩy, Giản Hinh chưa bao giờ chủ động thế này.
Sự chủ động của Giản Hinh như châm một ngọn lửa, Trâu Diệc Minh siết chặt vòng eo cô áp sát vào người mình, cô cũng muốn dựa vào anh gần một chút, làm thế nào cũng không đủ, chất chứa quá lâu, lúc này thân mật thế nào cũng cảm thấy không đủ. Trong đầu đều là những chuyện anh làm vì cô, ánh mắt anh đầy tia máu, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, gương mặt gầy gò của anh, anh vì cô xây nhà, chuẩn bị hoa quả cho cô, anh dẫn người đuổi tên hàng xóm kia, xuất hiện lúc cô cần nhất, anh nói Giản Hinh anh không làm được, em đừng trốn tránh anh là được.
Anh còn làm rất nhiều việc cô chưa biết, để lại cái tên trong danh sách cho cô, nói muốn cho cô ở trong Hoa Viên Dương Phòng. Anh để số điện thoại của mình lại cho trưởng khoa, hoa hoa cỏ cỏ anh luôn nuôi trong sân, anh nói đời này sẽ không đối với ai tốt như thế.
Nước mắt Giản Hinh lặng lẽ chảy xuôi vào nụ hôn này, Trâu Diệc Minh nếm được vị mằn mặn, vuốt nhẹ mặt cô, nỉ non: “Đừng khóc.”
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn khiến trái tim khô héo sống lại lần nữa, thật ra cô rất sợ, trên đời này cô chỉ có một thân một mình, nên sống thế nào chứ? Thật may anh không bỏ cô.
Trâu Diệc Minh thấy không khuyên được cô bé này đành phải ra sức phục vụ, một tay giữ lấy gáy Giản Hinh, ở trong miệng cô dùng sức mút mạnh. Tay Giản Hinh từ từ buông lỏng, đổi thành xoa mái đầu đinh của anh, chợt cảm thấy mông đã ngồi lên vật gì cứng rắn, cô đỏ mặt giở trò xấu giả vờ như không biết cà nhẹ một cái. Nghe Trâu Diệc Minh rên lên, cô bị anh cắn.
Anh đỡ lấy cô, trong mắt toàn ý xấu, thứ trong quần kia càng ngày càng nóng. Dường như muốn khiến Giản Hinh ngồi không yên, cô đưa tay xuống sờ một cái, hỏi anh: “Khó chịu à?”
Anh đáp “ừ”, chăm chú quan sát Giản Hinh, một tay che mắt anh tay kia thì cởi quần anh, đáng tiếc tay nghề kém cỏi, không cởi được.
Trong xe mở điều hòa ấm áp, Giản Hinh nóng đến nỗi ra đầy mồ hôi, chỉ sờ cũng biết anh đã kìm nén biết bao nhiêu. Chỉ sờ như vậy nhưng đã khiến Trâu Diệc Minh thoải mái, yết hầu trước mắt cô chuyển động lên xuống, Giản Hinh nghiêng người cắn lên đó. Bỗng nhiên Trâu Diệc Minh ôm chặt cô, hung hăng ma sát với bụng dưới, anh nghiêng đầu ngậm tai cô, tay cũng lướt xuống dưới.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy len ngắn màu đen, khép chân muốn chạy trốn đã không còn kịp, anh cười khẽ bên tai cô, thu tay về đổi bằng thứ khác.
Vật kia ẩn nấp trong quần anh, nóng bỏng, cứng rắn, thẳng đứng ma sát vào quần nhỏ của cô, Giản Hinh xấu hổ đỏ mặt: “Đừng, đừng làm ở đây.”
Trâu Diệc Minh xoa eo cô rồi chen vào giữa hai chân, sức càng ngày càng nặng, lúc nói chuyện cổ họng có tiếng rên: “Đại Phúc đuổi theo Tăng Tuyền, chuyện ở Giang Châu bây giờ chỉ có một mình anh quản lý, có lẽ sắp tới sẽ không đến được.”
Anh đặc biệt qua đây để nhìn cô, lát nữa lại phải quay về. Giản Hinh ngồi trên đùi anh lắc lư như một chiếc thuyền mênh mông trên biển, không nhớ gì cả, chỉ nghe thấy giọng anh, chỉ cảm thấy họ như đang dính chặt vào nhau.
Trâu Diệc Minh dọc theo cổ cô hướng xuống, chôn mặt giữa ngực cô, nói mơ hồ không rõ: “Rất nhớ em.”
Có gì đó từ ngực chảy qua, ấm áp, tinh tế vỗ về vết thương mấy ngày qua, Giản Hinh nói như không thể nghe thấy bên tai anh: “Anh không lên trên à?”
Trâu Diệc Minh cảm thấy chưa đủ, ma sát eo cô, bắp đùi Giản Hinh vẫn còn bủn rủn, xấu hổ che mắt anh lại, anh hôn lòng bàn tay cô. Hôm nay Giản Hinh uống một ít rượu, trên người có một mùi hương dễ chịu, Trâu Diệc Minh nhịn không được xích lại gần hơn: “Anh sợ lên rồi sẽ không nỡ xuống.”
Xe đỗ trong góc, chợt có người hàng xóm vội vã đi ngang không chú ý đến chiếc xe trong góc đang chuyển động nhẹ. Chỉ có một chiếc taxi ở xa xa đã tắt đèn, Châu Dật Thần hòan toàn tỉnh rượu, anh là người trưởng thành, biết rất rõ lúc này trong xe đang có chuyện gì.
Ở chung bảy năm, Trâu Diệc Minh quen thuộc mỗi một nơi trên người Giản Hinh, biết làm thế nào sẽ khiến cô vui vẻ. Tay anh đi xuống thăm dò, ngón trỏ cách quần lót xoa miết điểm nào đó, Giản Hinh hừ một tiếng, nắm lấy tóc anh nhưng tóc anh quá ngắn không nắm được, chỉ có thể cào mấy vết trên gáy anh. Trâu Diệc Minh vỗ về hôn ngực cô, tốc độ phía dưới càng lúc càng nhanh, đột nhiên cả người Giản Hinh chấn động, kẹp chặt lấy tay anh, mà anh cũng chuyển động thêm vài cái cuối cùng mất sức ôm cô.
Lửa nóng trong xe tràn ngập khiến người ta đỏ mặt, Giản Hinh mệt đến không nhúc nhích được, đùi run rẩy. Ánh mắt Trâu Diệc Minh đã giảm đi vài phần, nhưng mà nhiệt độ vẫn còn vương, cực kỳ kiềm chế nhìn cô. Giản Hinh che mắt anh lại, anh cứ để cô che như vậy, yên lặng chờ đợi dư âm đi qua.
Bỗng anh nghe thấy tiếng lạ, cô bé trên người đã nhấn khóa cửa xe, con thỏ cứ như vậy chạy ra ngoài, anh bắt lại cũng không kịp. Chỉ còn hơi ấm trên đùi chưa tản đi, xác nhận những chuyện lúc nãy.
Mặt Giản Hinh đỏ đến mang tai chạy trốn, sau khi vào nhà lén chạy đến ban công nhìn, Trâu Diệc Minh đang tựa vào cửa xe cũng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cô gái này, phất tay ý bảo cô vào nhà kẻo lạnh. Giản Hinh núp sau cánh cửa sổ nhìn tiếp, thấy anh đứng yên dưới nhà rất lâu mới đi.
Trẹn đường Trâu Diệc Minh nhận được điện thoại của Đại Phúc, anh ta lại uống say, kể lể tính xấu của Tăng Tuyền: “Cô ấy gả cho tao nhiều năm như vậy đứa bé cũng không sinh ra, nếu là thời cô đại ông đây không thể bỏ cô ấy. Ngày qua ngày cô ấy còn đối địch với mẹ tao, ông đây bị kẹp ở giữa uất ức như nhân bánh quy ấy, cuộc sống này có nhiều điều bất ngờ! Dám làm phản chơi trò mất tích với ông đây! Tao không tìm được cô ấy thì theo họ cô ấy luôn!”
Xe lái trên quốc lộ, Trâu Diệc Minh hỏi Đại Phúc: “Nếu cô ấy ghét mày như thế thì mày cần gì đi tìm cô ấy nữa?”
Đại Phúc đột nhiên thấp giọng: “Ừ nhỉ, tại sao…”
“Vì bây giờ mày mới phát hiện, mày yêu cô ấy hơn những gì mày nghĩ.”
Đại Phúc cười: “Gì mà yêu hay không yêu, nếu tao không có tiền cô ấy sẽ không ở bên tao.”
Trâu Diệc Minh “a” lên một tiếng: “Thì ra là vậy, vậy mày quay về đi, loại phụ nữ này không cần cũng được.”
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Chẳng mấy chốc mùa hè đã đi qua, Giản Hinh cảm thấy phải dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để mới có thể qua mùa hè này, dường như chưa cảm nhận được mùa thu thì mùa đông đã đến. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, đến lúc này Giản Hinh mới nhận ra tóc dài rất tốt, năm ngoái chỉ cần tết tóc đuôi sam vòng qua cổ để giữ ấm lại bớt việc, đâu giống như bây giờ chỉ một cơn gió đã luồn từ cổ áo vào, không quàng thêm khăn căn bản không chịu nổi. Trợi lạnh cũng có nghĩa là mùa xuân sắp đến, dĩ nhiên kỳ nghỉ đông đám học trò mong đợi nhất cũng đến rồi.
Ngày cuối của kỳ thi Tăng Tuyền nộp đơn từ chức.
Mỗi năm không biết có bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu muốn vào trường của họ làm giáo viên, nhưng cô ấy đi rất dứt khoát. Cô ấy chẳng nói mình sẽ đi đâu, cũng không nhắc đến ngày về, càng không để Giản Hinh đi tiễn mình. Chỉ đợi thông báo chấm dứt hợp đồng được đưa xuống.
Giản Hinh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định báo cho Đại Phúc biết một tiếng. Lúc điện thoại gọi đến Đại Phúc và Trâu Diệc Minh đang nằm ngủ dưới đất, anh ta nói: “Lão Trâu, Giản Hinh nhà mày tìm nhầm người à?”
Trâu Diệc Minh cầm di động, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em? Sao không gọi cho anh?”
Giản Hinh ngẩn ra, nghe được giọng anh có phần lo lắng, cô nói: “Em không sao, anh trả lại điện thoại cho Đại Phúc đi, em có chuyện muốn nói.”
Trâu Diệc Minh không đồng ý: “Em nói với anh cũng thế, anh chuyển lời cho em.”
Giản Hinh biết mình nói không lại người này, không thể làm gì khác là làm xong chuyện chính trước, đành nói: “Tăng Tuyền muốn đi.”
“Đi đâu?”
“Nó không nói, nên em muốn trước khi cô ấy đi thì báo cho Đại Phúc biết.”
Trâu Diệc Minh nói: “Ừ, anh biết rồi.”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Bạn bè với nhau không phải chỉ dựa vào một hai lần tình nghĩa, em đừng so sánh bản thân, cũng đừng cảm thấy mình kém người khác. Anh bên em lâu như thế, Tăng Tuyền cũng không phải người đần độn, nếu cảm thấy em không tốt sao lại có thể thân thiết với em? Em cứ là chính mình, em không làm được như Tiền Vũ, Tiền Vũ cũng không được như em.”
Giản Hinh im lặng suy nghĩ về mấy câu nói này, lúc phòng làm việc không có ai cô kéo tay Tăng Tuyền lại: “Tiểu Tuyền, tao ăn nói vụng về lại như khúc gỗ, có rất nhiều lời đều để trong lòng. Mày đừng trách tao, mặc dù tao không thể đi chung với mày, nhưng tao sẽ luôn nhớ mày. Có chuyện buồn hãy gọi điện cho tao, trong lòng khó chịu tìm tao lúc nào cũng được, hy vọng lúc mày quay về, vẫn có thể là mày của trước đây, tao ở đây đợi mày.”
Chóp mũi Tăng Tuyền đỏ lên: “Tao sẽ cố gắng.”
Đại Phúc nghe chuyện này xong hồi lâu không lên tiếng, Trâu Diệc Minh nhìn không nỡ, dùng chân đạp anh chàng: “Sao? Còn muốn quay về tìm con bé thứ ba đầu trọc kia à?”
Đại Phúc hừ một tiếng: “Tao nhất thời hồ đồ, mày đừng nhắc đến nữa có được không? Ả xách dép cho Tăng Tuyền cũng không xứng.”
“Bây giờ tính làm gì?”
Đại Phúc mờ mịt: “Tao cũng không biết.”
Trong khoảng thời gian này, chuyện duy nhất đáng để vui mừng là Giản Hinh và Lý Doanh liên lạc với nhau. Vì bố mẹ Lý Doanh đã dặn dò nên mọi người cũng không dám tùy tiện quấy rầy, lần này là cô nàng chủ động liên hệ.
Giản Hinh hẹn Tăng Tuyền và Tiền Vũ, chọn thời gian mọi người cùng chat video, mắt bốn cô gái đỏ lên. Tăng Tuyền không nói với Lý Doanh chuyện mình đã ly hôn, tìm mấy đề tài vui vẻ để nói, nhìn sắc mặt Lý Doanh không đến nỗi, cười lên giống trước đây ngọt ngào đáng yêu. Không ai nhắc đến Lâm Hạo, cô ấy cũng dám không hỏi. Nhắc đến thời tiết và phong cảnh bên kia, nói mình và dân bản xứ học phân biệt thảo dược, nấu canh mát gan giải độc.
Cô ấy mời mọi người đến chơi: “Ở đây không yêu cầu trình độ cao, con người cũng rất nhiệt tình. Tao tìm việc ở gần đấy, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, hay quên mất ngày tháng, hôm nay được phát lương mới nhắc tao nhớ ra. Giản Hinh, sắp đến sinh nhật mày rồi nhỉ, mẹ tao không muốn tao dùng di động nhiều, tao cũng không về được, chúng mày chơi vui một chút, chúc mày sinh nhật vui vẻ trước.”
Giản Hinh nhớ Trâu Diệc Minh từng nói, con người ai rồi cũng phải trưởng thành
Lý Doanh trải qua nỗi đau tróc da tróc thịt, đã trưởng thành lên rồi.
Với Giản Hinh, cuộc điện thoại này còn quan trọng hơn cả sinh nhật của bản thân.
Từ đầu đến cuối Lý Doanh luôn tươi cười, nụ cười dịu dàng ấm áp nhưng Giản Hinh cố gắng không bật khóc. Tăng Tuyền đã lén ra phía sau lau nước mắt, còn Tiền Vũ cướp di động nói với Lý Doanh: “Mày phải sống tốt, lần sau chị đây sẽ mang một anh rể qua cho mày.”
Lý Doanh cười đồng ý, vì đã đến giờ đi làm nên các cô không nói chuyện nữa.
Một lúc sau cô gửi một bức ảnh sang, trong ảnh là một siêu thị mini, trên kệ bày đủ loại hàng nhái màu sắc sặc sỡ, Lý Doanh đứng sau quầy mỉm cười, là nơi bây giờ cô đang làm việc.
Tiền Vũ giơ di động lên cười: “Ha, con nhóc này sống tốt thật.”
Tăng Tuyền nhoài người sang hỏi sâu xa: “Tiểu Vũ, mày có chuyện tốt à?”
Giản Hinh yên lặng chờ kết quả.
Tiền Vũ nói: “Có chứ, chị đây chưa bao giờ thiếu đàn ông, phải nhìn xem chị đây có đồng ý không đã.”
“Vậy mày đồng ý không?” Giản Hinh hỏi.
Tiền Vũ phất tay: “Còn chưa biết, gần đây đang phiền não lắm.”
Mặc dù Tiền Vũ đang phiền, nhưng Giản Hinh cho rằng đây là một dấu hiệu tốt. Tối thiểu là những năm này, ngoại trừ Lưu Ba không người nào có thể khiến cô ấy cảm thấy phiền não. Người anh hùng chưa từng gặp mặt này nhất định là một người đàn ông mạnh mẽ.
Kết quả thi đã có mà ở vị trí đầu bảng năm nay, đứa trẻ bỏ nhà đi kia nói được làm được, đứng thứ nhất.
Giáo viên các bộ môn khác cũng tụ tập ở phòng làm việc bàn luận về chuyện này, học sinh tự cố gắng từ từ tiến bộ là có, còn loại này như ngồi hỏa tiễn để tiến bộ thì thật kỳ lạ. Bọn họ khẳng định học sinh nam kia đã dùng mánh khóe gì đó, Giản Hinh lắc đầu: Tự thằng bé thi.”
Giáo viên Tiếng Anh nói: “Vậy chị giải thích thế nào thằng bé này ở môn của tôi từ đó đến giờ thi cũng không bao giờ trên ba mươi điểm, lần này lại đạt điểm tuyệt đối, ngay cả phần tự luận cũng không đào ra lỗi.”
Giản Hinh không muốn lấy chuyện nhà học sinh ra nói nên chỉ cầm ly nước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Tôi tin thằng bé.”
Vì không có bằng chứng xác thực nên thành tích được giữ nguyên, các giáo viên khác cũng chỉ đành lau mắt chờ nhập học sau cuộc thi.
Giản Hinh tìm học sinh nam kia, cậu bé nhìn có vẻ vênh váo: “Đã nói với cô tất cả em đều biết làm mà.”
Giản Hinh gật đầu: “Bây giờ cô tin rồi, em rất lợi hại.”
Cậu bé nói: “Sau này đừng đến làm phiền em nữa, mánh khóe này của cô không làm em cảm động được đâu, em là người sẽ không nói xin lỗi cũng sẽ không thay đổi bản chất.”
Giản Hinh kéo cậu bé: “Bây giờ bố mẹ em đối xử với em thế nào?”
Thằng bé nhún nhún vai: “… Như cũ.”
“Cuộc cách mạng của em không có hiệu quả à?”
“Vâng.”
“Cô cảm thấy đời này em phải làm vài chuyện có ý nghĩa.” Giản Hinh nói.
“Cô đang nói em làm như thế không có ý nghĩa.”
“Ừ.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói em như thế!”
Giản Hinh nhìn khuôn mặt non nớt này, cười nói: “Dựa vào cô là giáo viên của em, cô có nghĩa vụ dạy em đạo lý. Đối nghịch với bố mẹ có ý nghĩa gì? Sinh mệnh của em là họ cho em, từ lúc em sinh ra đến giờ mỗi một miếng ăn đều tốn một khoản tiền, là họ làm ra. Nỗi oán trách của em không hề có sức nặng, nếu cô là em cô sẽ dùng đầu óc thông minh này suy nghĩa thật kỹ, phải làm thế nào mới có thể chia sẻ gánh nặng với họ. Chờ em trưởng thành trở thành một cây đại thụ, mẹ em chẳng cần phải lo lắng sợ hãi nữa.”
“Lời cô nói toàn là mấy lời nhảm nhí.” Cậu bé không muốn nghe tiếp.
Giản Hinh nói: “Em thật quá ấu trĩ, cả ngày chỉ biết so bì không ai ăn cơm với em, không ai dỗ em ngủ. Sao em biết họ không muốn ở bên cạnh em? Em dùng thủ đoạn không chính đáng hấp dẫn sự chú ý của họ, chẳng quan tâm đến sự lo lắng của bố mẹ em lúc em mất tích. Em cảm thấy là em đang chơi trò chơi với mọi người, nếu như hôm đó có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
Bước chân của thằng bé cũng không ngừng, càng đi càng xa.
Giản Hinh đứng dậy phủi quần, lời nên nói đã nói hết rồi, còn lại dựa vào sự lĩnh ngộ của thằng bé.
Mấy ngày sau, thủ tục nghỉ việc của Tăng Tuyền đã hoàn tất. Vốn không nhanh như thế, xem ra nó không thể chờ được thêm một giây phút nào rồi.
Tăng Tuyền đến buổi tiệc hằng năm do Đoàn trường tổ chức, hàng năm đến thời điểm này Châu Dật Thần rất nhức đầu vì phải cùng các giáo viên khác lôi kéo quan hệ. Người đưa rượu đến miệng không thể từ chối, mặc dù anh ta là quan lớn nhưng không hề kiêu ngạo nên ai cũng yêu quý, tất cả tụ tập bên người anh ta nghe kể chút chuyện vui. Giản Hinh đơn độc ngồi một bên, trưởng khoa hỏi cô: “Tiểu Châu thích em à?”
Giản Hinh cũng không phủ nhận, đã nghe Tăng Tuyền nói qua, trong vòng bán kính trăm dặm người mù cũng nhìn ra được Châu Dật Thần thích cô.
Trưởng khoa lại hỏi: “Vậy… Cậu nhóc lần trước thì sao?”
“Chúng em…” Bây giờ Giản Hinh cũng rất khó mà nói rõ quan hệ giữa cô và Trâu Diệc Minh.
“Thanh niên bây giờ và chúng tôi năm đó không giống nhau.” Trưởng khoa xúc động: “Vợ tôi và tôi do người nhà giới thiệu, sống với nhau ba mươi năm. Xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, tôi cảm thấy trong chuyện tình cảm, gặp được người đầu tiên phải biết quý trọng, nói không chừng những người sau này không tốt như người đầu tiên. Nếu như cứ nhìn đông ngó tây, cuối cùng ngay cả người đầu tiên cũng tìm không thấy, dĩ nhiên là Tiểu Châu của chúng ta cũng được đấy chứ.”
“Giản Hinh à, lời này không phải nhằm vào em chẳng qua là một chút cảm nghĩ của lão già tôi đây. Tôi vừa nghe nói Tăng Tuyền đã ly dị, ở thời đại của chúng tôi, ly hôn là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Các em đồng trang lứa, đối với chuyện tình cảm vẫn là qua loa cho xong chuyện.”
Giản Hinh gật đầu: “Vâng.”
Nhóm người rất hào hứng, bữa cơm này ầm ĩ đến khuya mới giải tán, Châu Dật Thần đuổi theo kéo Giản Hinh: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh uống cũng nhiều, nên về nhà sớm đi.”
Giản Hinh đứng trên vỉa hè giơ tay bắt taxi thì thấy chiếc xe bán tải xanh thẫm dừng lại, Trâu Diệc Minh ló đầu ra nói: “Lên xe.”
Giản Hinh ngẩn người: “Sao anh lại ở đây?”
Lâu rồi không gặp người này, cứ thế xuất hiện đột ngột, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhìn anh cười nói: “Đến đón em.”
Trâu Diệc Minh gật đầu với Châu Dật Thần, giục Giản Hinh: “Còn chưa lên?”
Giản Hinh “a” một tiếng, leo lên xe bán tải rồi quay đầu nói với Châu Dật Thần: “Tôi đi trước, anh cũng nhanh về đi thôi.”
Trước mặt có hai người đàn ông chờ cô, cô làm theo lựa chọn bản năng, đây là lựa chọn trực tiếp nhất.
Châu Dật Thần nhìn xe đi xa, đột nhiên như có gì đó thúc đẩy, bắt xe đi theo.
Trên đường Trâu Diệc Minh không lên tiếng, Giản Hinh cũng không nói, hai người cứ lặng im như thế. Trâu Diệc Minh kéo cần tăng tốc lái về nhà, xe dừng lại, bỗng nhiên anh nhấc Giản Hinh từ ghế phụ lái sang, đặt cô ngồi trực tiếp trên đùi mình. Trong bóng tối có người ở bên tai cô giở giọng khinh thường: “Nếu anh không đến em sẽ để anh ta đưa về à? Hai người là học sinh cấp ba à? Chơi trò xiếc này? Ngán hay không?”
Giản Hinh rất ít khi nghe anh nói chuyện như vậy, trong phút chốc cảm thấy thú vị, cố ý nói: “Phụ nữ đều thích như thế, anh không biết đó thôi.”
“Vậy anh đến, em có thích không?”
Giản Hinh không nói lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trâu Diệc Minh bỏ kính ra, tiện tay để qua một bên, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Giản Hinh ngẩn người, ánh mắt cực sâu của Trâu Diệc Minh khóa cô lại, cô nhìn thấy trong mắt anh có rất nhiều thứ, mặt mũi dần nghiêm túc. Thật ra Trâu Diệc Minh không muốn quá vội vàng, không kiềm chế được đã hôn mất, bây giờ nhìn lại thì thấy tức giận…
Anh bất đắc dĩ muốn để cô trở về ghế ngồi, đột nhiên người trên đùi giật giật, đến gần bụng anh, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Giản Hinh ôm cổ.
Tiếp đó Giản Hinh cúi xuống hôn anh.
Trâu Diệc Minh không khống chế được run rẩy, Giản Hinh chưa bao giờ chủ động thế này.
Sự chủ động của Giản Hinh như châm một ngọn lửa, Trâu Diệc Minh siết chặt vòng eo cô áp sát vào người mình, cô cũng muốn dựa vào anh gần một chút, làm thế nào cũng không đủ, chất chứa quá lâu, lúc này thân mật thế nào cũng cảm thấy không đủ. Trong đầu đều là những chuyện anh làm vì cô, ánh mắt anh đầy tia máu, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, gương mặt gầy gò của anh, anh vì cô xây nhà, chuẩn bị hoa quả cho cô, anh dẫn người đuổi tên hàng xóm kia, xuất hiện lúc cô cần nhất, anh nói Giản Hinh anh không làm được, em đừng trốn tránh anh là được.
Anh còn làm rất nhiều việc cô chưa biết, để lại cái tên trong danh sách cho cô, nói muốn cho cô ở trong Hoa Viên Dương Phòng. Anh để số điện thoại của mình lại cho trưởng khoa, hoa hoa cỏ cỏ anh luôn nuôi trong sân, anh nói đời này sẽ không đối với ai tốt như thế.
Nước mắt Giản Hinh lặng lẽ chảy xuôi vào nụ hôn này, Trâu Diệc Minh nếm được vị mằn mặn, vuốt nhẹ mặt cô, nỉ non: “Đừng khóc.”
Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn khiến trái tim khô héo sống lại lần nữa, thật ra cô rất sợ, trên đời này cô chỉ có một thân một mình, nên sống thế nào chứ? Thật may anh không bỏ cô.
Trâu Diệc Minh thấy không khuyên được cô bé này đành phải ra sức phục vụ, một tay giữ lấy gáy Giản Hinh, ở trong miệng cô dùng sức mút mạnh. Tay Giản Hinh từ từ buông lỏng, đổi thành xoa mái đầu đinh của anh, chợt cảm thấy mông đã ngồi lên vật gì cứng rắn, cô đỏ mặt giở trò xấu giả vờ như không biết cà nhẹ một cái. Nghe Trâu Diệc Minh rên lên, cô bị anh cắn.
Anh đỡ lấy cô, trong mắt toàn ý xấu, thứ trong quần kia càng ngày càng nóng. Dường như muốn khiến Giản Hinh ngồi không yên, cô đưa tay xuống sờ một cái, hỏi anh: “Khó chịu à?”
Anh đáp “ừ”, chăm chú quan sát Giản Hinh, một tay che mắt anh tay kia thì cởi quần anh, đáng tiếc tay nghề kém cỏi, không cởi được.
Trong xe mở điều hòa ấm áp, Giản Hinh nóng đến nỗi ra đầy mồ hôi, chỉ sờ cũng biết anh đã kìm nén biết bao nhiêu. Chỉ sờ như vậy nhưng đã khiến Trâu Diệc Minh thoải mái, yết hầu trước mắt cô chuyển động lên xuống, Giản Hinh nghiêng người cắn lên đó. Bỗng nhiên Trâu Diệc Minh ôm chặt cô, hung hăng ma sát với bụng dưới, anh nghiêng đầu ngậm tai cô, tay cũng lướt xuống dưới.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy len ngắn màu đen, khép chân muốn chạy trốn đã không còn kịp, anh cười khẽ bên tai cô, thu tay về đổi bằng thứ khác.
Vật kia ẩn nấp trong quần anh, nóng bỏng, cứng rắn, thẳng đứng ma sát vào quần nhỏ của cô, Giản Hinh xấu hổ đỏ mặt: “Đừng, đừng làm ở đây.”
Trâu Diệc Minh xoa eo cô rồi chen vào giữa hai chân, sức càng ngày càng nặng, lúc nói chuyện cổ họng có tiếng rên: “Đại Phúc đuổi theo Tăng Tuyền, chuyện ở Giang Châu bây giờ chỉ có một mình anh quản lý, có lẽ sắp tới sẽ không đến được.”
Anh đặc biệt qua đây để nhìn cô, lát nữa lại phải quay về. Giản Hinh ngồi trên đùi anh lắc lư như một chiếc thuyền mênh mông trên biển, không nhớ gì cả, chỉ nghe thấy giọng anh, chỉ cảm thấy họ như đang dính chặt vào nhau.
Trâu Diệc Minh dọc theo cổ cô hướng xuống, chôn mặt giữa ngực cô, nói mơ hồ không rõ: “Rất nhớ em.”
Có gì đó từ ngực chảy qua, ấm áp, tinh tế vỗ về vết thương mấy ngày qua, Giản Hinh nói như không thể nghe thấy bên tai anh: “Anh không lên trên à?”
Trâu Diệc Minh cảm thấy chưa đủ, ma sát eo cô, bắp đùi Giản Hinh vẫn còn bủn rủn, xấu hổ che mắt anh lại, anh hôn lòng bàn tay cô. Hôm nay Giản Hinh uống một ít rượu, trên người có một mùi hương dễ chịu, Trâu Diệc Minh nhịn không được xích lại gần hơn: “Anh sợ lên rồi sẽ không nỡ xuống.”
Xe đỗ trong góc, chợt có người hàng xóm vội vã đi ngang không chú ý đến chiếc xe trong góc đang chuyển động nhẹ. Chỉ có một chiếc taxi ở xa xa đã tắt đèn, Châu Dật Thần hòan toàn tỉnh rượu, anh là người trưởng thành, biết rất rõ lúc này trong xe đang có chuyện gì.
Ở chung bảy năm, Trâu Diệc Minh quen thuộc mỗi một nơi trên người Giản Hinh, biết làm thế nào sẽ khiến cô vui vẻ. Tay anh đi xuống thăm dò, ngón trỏ cách quần lót xoa miết điểm nào đó, Giản Hinh hừ một tiếng, nắm lấy tóc anh nhưng tóc anh quá ngắn không nắm được, chỉ có thể cào mấy vết trên gáy anh. Trâu Diệc Minh vỗ về hôn ngực cô, tốc độ phía dưới càng lúc càng nhanh, đột nhiên cả người Giản Hinh chấn động, kẹp chặt lấy tay anh, mà anh cũng chuyển động thêm vài cái cuối cùng mất sức ôm cô.
Lửa nóng trong xe tràn ngập khiến người ta đỏ mặt, Giản Hinh mệt đến không nhúc nhích được, đùi run rẩy. Ánh mắt Trâu Diệc Minh đã giảm đi vài phần, nhưng mà nhiệt độ vẫn còn vương, cực kỳ kiềm chế nhìn cô. Giản Hinh che mắt anh lại, anh cứ để cô che như vậy, yên lặng chờ đợi dư âm đi qua.
Bỗng anh nghe thấy tiếng lạ, cô bé trên người đã nhấn khóa cửa xe, con thỏ cứ như vậy chạy ra ngoài, anh bắt lại cũng không kịp. Chỉ còn hơi ấm trên đùi chưa tản đi, xác nhận những chuyện lúc nãy.
Mặt Giản Hinh đỏ đến mang tai chạy trốn, sau khi vào nhà lén chạy đến ban công nhìn, Trâu Diệc Minh đang tựa vào cửa xe cũng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cô gái này, phất tay ý bảo cô vào nhà kẻo lạnh. Giản Hinh núp sau cánh cửa sổ nhìn tiếp, thấy anh đứng yên dưới nhà rất lâu mới đi.
Trẹn đường Trâu Diệc Minh nhận được điện thoại của Đại Phúc, anh ta lại uống say, kể lể tính xấu của Tăng Tuyền: “Cô ấy gả cho tao nhiều năm như vậy đứa bé cũng không sinh ra, nếu là thời cô đại ông đây không thể bỏ cô ấy. Ngày qua ngày cô ấy còn đối địch với mẹ tao, ông đây bị kẹp ở giữa uất ức như nhân bánh quy ấy, cuộc sống này có nhiều điều bất ngờ! Dám làm phản chơi trò mất tích với ông đây! Tao không tìm được cô ấy thì theo họ cô ấy luôn!”
Xe lái trên quốc lộ, Trâu Diệc Minh hỏi Đại Phúc: “Nếu cô ấy ghét mày như thế thì mày cần gì đi tìm cô ấy nữa?”
Đại Phúc đột nhiên thấp giọng: “Ừ nhỉ, tại sao…”
“Vì bây giờ mày mới phát hiện, mày yêu cô ấy hơn những gì mày nghĩ.”
Đại Phúc cười: “Gì mà yêu hay không yêu, nếu tao không có tiền cô ấy sẽ không ở bên tao.”
Trâu Diệc Minh “a” lên một tiếng: “Thì ra là vậy, vậy mày quay về đi, loại phụ nữ này không cần cũng được.”