*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:
Biên tập: Iris
Trong phòng bệnh, bà vẫn đang ngủ, Giản Hinh ngồi một mình cô đơn lạc vào trong ký ức.
Giang Châu là một thành phố nhỏ, không có địa điểm du lịch hay di tích lịch sử gì, cũng may phong cảnh cũng không khá được. Gần đến nhà ga, sáu người thích thú thò đầu ra ngoài ngắm nhìn cái nhà ga nho nhỏ phía trước, Giản Hinh không thấy lạ lẫm gì, cúi đầu thu dọn túi hành lý nhỏ của mình, lúc xuống xe Trâu Diệc Minh cầm lấy túi hành lý của cô, nói: “Em đi trước anh đi.”
Xuống tàu, giữa dòng người xô đẩy, Giản Hinh chỉ cảm thấy sau lưng như có một lá chắn che chở cho cô, bạn bè cười nói trêu ghẹo hai người bọn họ, Giản Hinh ăn nói vụng về, giải thích thế nào cũng vô dụng, cô cho rằng Trâu Diệc Minh sẽ nói gì đó nhưng anh chỉ cười, không nói gì cả.
Giản Hinh và Trâu Diệc Minh về nhà, những người khác phải ở nhà trọ, chia ra làm ba phòng, dĩ nhiên là Tiễn Vũ cùng Lý Doanh một phòng, Lưu Ba cùng Lâm Hạo một phòng, ngay cả Tằng Tuyền, Đại Phúc từng vỗ ngực bảo đảm mình là một quân tử, kéo kéo tay nói nhỏ với bạn gái gì đó, Tằng Tuyền đỏ mặt chia cho anh nửa căn phòng.
Buổi tối hôm đó, tám người đến nhà Giản Hinh ăn cơm, được bà Giản Hinh chiêu đãi rất nhiệt tình. Nhà của Giản Hinh là căn nhà tự xây nằm ngay bên đường, phía sau là một hàng rào gỗ bao quanh toàn hoa mộc lan, trong sân bà nội Giản trồng một ít hoa và hành. Giản Hinh mặc một chiếc váy hoa, mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, đứng trước đường đợi mọi người.
Trâu Diệc Minh đến khá muộn, mặc dù đã đi qua nhà Giản Hinh một lần nhưng Giang Châu lớn như vậy, thế nào cũng sẽ đi nhầm. Xa xa anh thấy Giản Hinh đứng đó, nhón chân lên vẫy tay với anh. Anh cười chạy tới, nghe thấy cô ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua cái gì vậy?”
Anh nói: “Lần đầu tiên đến nhà chơi, không thể đến tay không.”
Anh nói rất bình thường, Giản Hinh cuối đầu len lén đỏ mặt, anh quay người lại mà nói: “Em dẫn đường đi!”
Mặc chiếc váy hoa mỏng manh, cô xoay người đi về phía trước.
Hôm đó mọi người ở nhà Giản Hinh chơi đến rất khuya mới trở về, lại hẹn hôm sau đi leo núi.
Giản Hinh không ngờ Trâu Diệc Minh sẽ đến sớm như vậy, khi đó cô còn chưa thức dậy, nghe bà nói chuyện với ai đó ở bên ngoài, bà cười rất vui vẻ, vọng vào trong phòng gọi: “Giản Hinh ơi, bạn cháu đến tìm cháu nè, mau dậy đi.”
Sau đó có người gõ cửa phòng cô: “Giản Hinh, em quên hôm qua đã hẹn đi dạo ở đầu phố với anh sao?”
Nói không khoa trương là: Giản Hinh từ trên giường nhảy cẫng lên.
Cô vội vàng không có thời gian kịp chải mái tóc của mình, chật vật đi ra, lúc cô đang cúi đầu tìm bàn chải đánh răng thì tiếng cười khẽ của anh ở sau lưng.
Cô không quên, cô cho là anh nói quá lên thôi.
Sau khi ra ngoài, Giản Hinh hỏi: “Bọn Tằng Tuyền sao không đi chung vậy?”
Trâu Diệc Minh ngược lại trả lời rất thản nhiên: “Anh không rủ họ.”
***
Miếng thịt nói đúng ra là dùng thịt băm làm thành. Ăn lại dai dai, cháo lại có vị cay rất ngon miệng. Quán thịt ở đầu phố này không biết đã mở bao nhiêu năm, phục vụ một ngày ba bữa chưa thấy nghỉ một bữa nào, thật may là bọn họ tới sớm nên mới có một chỗ ngồi.
Trâu Diệc Minh hỏi: “Một phần có đủ không?”
Giản Hinh nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Nghe vậy anh nghiêng đầu nói với ông chủ nhỏ: “Hai phần thịt, đều không cho hành mà chỉ cho rau, thêm nhiều hạt tiêu một chút.”
Sau đó anh cúi đầu hỏi: “Anh nhớ không nhầm chứ?”
Giản Hinh “dạ” một tiếng, không biết tại sao mình lại đỏ mặt.
Phần thịt nóng hổi được bưng lên, ông chủ nhỏ vỗ vai Trâu Diệc Minh trêu ghẹo: “Về lúc nào vậy? Đây là bạn gái cậu à?”
Giản Hinh đang cúi đầu uống canh thì bị sặc, ho khan đỏ cả mặt.
Trâu Diệc Minh đưa giấy cho cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nói với ông chủ nhỏ: “Đừng nói bậy bạ.”
Giản Hinh vội vàng giải thích: “Chúng tôi là bạn học chung đại học.”
Ông chủ nhỏ chẳng để ý nói: “Vậy ư? Tôi chưa từng thấy cậu đưa ai đến đây.”
Trâu Diệc Minh cười đuổi khéo: “Cậu có thể đi rồi.”
Ông chủ nhỏ lại tiếp tục trêu ghẹo: “Được rồi, được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Chờ ông chủ nhỏ đi, Giản Hinh nghe anh giải thích: “Cậu ta là bạn thời tiểu học của anh, thấy yêu đương là loạn lên, em đừng để bụng.”
Giản Hinh cầm cái muỗng canh nói nhỏ: “Không sao ạ.”
Sau đó bọn họ và mấy người khác họp lại đi leo núi, leo được một nữa Đại Phúc than đói bụng, hỏi Trâu Diệc Minh: “Mày có đói không?”
Giản Hinh đi ở phía sau cùng, nghe anh nói: “Không đói, tao ăn rồi.”
Sau đó Đại Phúc áp vào anh nói: “Mày ăn cái gì? Sao không rủ bọn tao đi cùng? Bọn tao còn chưa ăn sáng.”
Giản Hinh càng đi càng chậm, sợ Đại Phúc hỏi đến mình. Ngẩng đầu lên thì thấy Trâu Diệc Minh Đứng đang đứng ở phía trên chờ cô, anh hỏi: “Mệt à?”
Cô lắc đầu đáp: “Không.”
Từ nhỏ cô đã lên qua leo lại ba ngọn núi này không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể mệt nhanh như vậy.
Trâu Diệc Minh chìa tay ra: “Lại đây, chỗ này không dễ đi đâu.”
Bên kia là một tảng đá rất lớn, nếu phía trên có người kéo một cái sẽ an toàn hơn. Giản Hinh đưa tay ra, nhìn anh nắm lấy cổ tay cô, dùng sức một cái liền kéo cô đi lên.
***
Sau chuyến đi Giang Châu về chính là sinh nhật của Đại Phúc, trời nóng nực mà Đại Phúc lại mời mọi người đi ăn lẩu, lại không cho mọi người ăn lẩu uyên ương, thế nào cũng phải ăn lẩu cay cho bằng được. Cả đám đi theo cậu ta, Tằng Tuyền gào thét: “Nếu là ngày mai bà bị đậu mùa liền đánh chết nhà anh.”
Đại Phúc cười ha hả: “Em mà bị đậu mùa cũng rất xinh đẹp.”
Mọi người giả vờ nôn mửa, Giản Hinh đứng bên cạnh cười dịu dàng, Trâu Diệc Minh hỏi cô: “Em có thể ăn cay được không?”
Giản Hinh khẽ lắc đầu: “Có thể ăn một ít, hôm nay là sinh nhật Đại Phúc mà.”
Không ngờ sau đó Đại Phúc lại chọn lẩu uyên ương, Tằng Tuyền nói: “Nhìn biểu hiện của anh không tệ, chút nữa sẽ có quà cho anh!”
Giản Hinh đang suy nghĩ Tằng Tuyền sẽ tặng cái gì, lại thấy Đại Phúc cười khanh khách nhìn mình. Cô ngẩn người, quay đầu nhìn Trâu Diệc Minh. Anh ngồi bên cạnh cô, cho thịt viên và rau vào trong nồi, nói với cô: “Chờ một lát là có thể ăn.”
Cơm nước xong xuôi mọi người rủ nhau hát, quán karaoke gần trường âm thanh không được tốt cho lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt huyết của bọn Đại Phúc. Ánh đèn mờ ảo, Giản Hinh phát hiện Trâu Diệc Minh cũng ngồi bên cạnh cô, đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, Tằng Tuyền đẩy đẩy cô, mặt gian như con hồ li. Suy nghĩ Giản Hinh rối bời, lúc sau lại thấy mình suy nghĩ nhiều quá, lúc sau nữa tim lại đập rộn lên, ngực phập phòng. Sau đó mọi người nháo nhào lên khiến hai người bọn họ phải lên hát.
Bài hát mà Đại Phúc chọn là một bài hát rất nổi tiếng “Người tình tri âm”.
Không có ai phát hiện ra Giản Hinh đang đỏ mặt, cô không muốn bọn họ nghĩ mình hẹp hòi, cầm microphone cất tiếng hát. Cô hát không lớn lắm, thỉnh thoảng còn phá âm, còn Trâu Diệc Minh thì ngược lại, hát rất khá, Giản Hinh cảm thấy anh còn hát hay hơn cả bản gốc.
Tằng Tuyền đứng lên nói: “Ây, hai người nhìn xem, phải nhập tâm, tình cảm một chút!”
Đại Phúc kéo Tằng Tuyền làm mẫu: “Phải giống như tao với Tằng Tuyền thế này nè.”
Giản Hinh nhìn một tay Đại Phúc ôm lấy eo Tằng Tuyền, một tay sờ mặt cô ấy, hai người cách nhau quá gần, hai chóp mũi cũng gần đụng vào nhau. Cô xấu hổ, giọng hát cũng không biết bay đến nơi nào, vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng mà, đến khi hát xong bài hát, Trâu Diệc Minh cũng không đụng một cái vào người cô.
Đại Phúc cùng Từng Tuyền cực kỳ chán nản, nói to: “Đúng là cổ hủ.”
Giản Hinh nhanh chóng đi về góc phòng, mượn bóng tối che giấu tiếng con tim mình từng nhịp đập mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại có người đi theo. Trâu Diệc Minh mang một ly nước đến, ngồi xuống và đưa cho cô nói: “Em uống đi.”
Miệng lưỡi Giản Hinh khô khan, đưa tay nhận lấy rồi ngửa đầu lên uống, lúc này Trâu Diệc Minh nắm lấy cái tay còn lại của cô.
Nhưng không phải nắm lấy cổ tay, anh mơn theo lòng bàn tay rồi trượt xuống đầu ngón tay, xuyên qua các kẽ ngón tay, rồi đan xen mười ngón tay nắm thật chặt.
Giây kế tiếp, Giản Hinh phụt nước ra ngoài, tiếng động rất nhỏ, không ai phát hiện ra, cô ngồi im không dám nhúc nhích, cô sợ rằng mọi thứ tối nay cô uống đều là rượu cho nên cô say, say nên mới có ảo giác.
Trâu Diệc Minh cúi đầu nhìn cô, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, không buông tay.
Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay lại ấm, Giản Hinh cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, tay cô không giãy ra được. Trâu Diệc Minh lâu nước vươn trên khóe miệng cho cô, đổi tay phải lần nữa kéo cô, cả người dựa về phía sau, tay trái chống lên sô pha, giống như ôm cả người Giản Hinh vào lòng.
Mọi người không biết lúc nào đã phát hiện ra, đang cười trộm, Trâu Diệc Minh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn Giản Hinh thì không dám dựa ra phía sau, ngồi thẳng tắp, tay còn lại không được tự nhiên đặt trên đùi anh.
Bọn họ bắt đầu đơn giản như vậy, Giản Hinh có được báu vật.
***
Nói chung, một cô gái sẽ vì người con trai mà mình thích mà thay đổi vẻ bề ngoài của mình một chút. Anh đứng dưới ký túc xá chờ cô cùng đi đến buổi tự học, mấy ngày nay trời mưa liên tục, cô mặc một chiếc váy. Cả ký túc xá đang hâm mộ cô được Trâu Diệc Minh nắm tay dắt đi, bàn tay cô lạnh như băng, nước mưa văng lên khắp bắp chân của cô, đèn của phòng tự học rất sáng, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, Giản Hinh hỏi: “Đẹp không?”
Anh chỉ “ừ”, nhưng lại cởi áo khoác đắp lên đùi cô.
Ngày hôm sau, Giản Hinh ngoan ngoãn mặc quần, lúc Trâu Diệc Minh nắm tay cô, anh phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của cô rất ấm áp, anh cười xoa xoa đầu cô.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, không cần dùng đến lời nói, chỉ là hành động của hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau. Giản Hinh thích như vậy, người ngoài không thể nào hiểu được sự kết nối giữa bọn họ là như thế nào.
Chuyển ngữ:
Biên tập: Iris
Trong phòng bệnh, bà vẫn đang ngủ, Giản Hinh ngồi một mình cô đơn lạc vào trong ký ức.
Giang Châu là một thành phố nhỏ, không có địa điểm du lịch hay di tích lịch sử gì, cũng may phong cảnh cũng không khá được. Gần đến nhà ga, sáu người thích thú thò đầu ra ngoài ngắm nhìn cái nhà ga nho nhỏ phía trước, Giản Hinh không thấy lạ lẫm gì, cúi đầu thu dọn túi hành lý nhỏ của mình, lúc xuống xe Trâu Diệc Minh cầm lấy túi hành lý của cô, nói: “Em đi trước anh đi.”
Xuống tàu, giữa dòng người xô đẩy, Giản Hinh chỉ cảm thấy sau lưng như có một lá chắn che chở cho cô, bạn bè cười nói trêu ghẹo hai người bọn họ, Giản Hinh ăn nói vụng về, giải thích thế nào cũng vô dụng, cô cho rằng Trâu Diệc Minh sẽ nói gì đó nhưng anh chỉ cười, không nói gì cả.
Giản Hinh và Trâu Diệc Minh về nhà, những người khác phải ở nhà trọ, chia ra làm ba phòng, dĩ nhiên là Tiễn Vũ cùng Lý Doanh một phòng, Lưu Ba cùng Lâm Hạo một phòng, ngay cả Tằng Tuyền, Đại Phúc từng vỗ ngực bảo đảm mình là một quân tử, kéo kéo tay nói nhỏ với bạn gái gì đó, Tằng Tuyền đỏ mặt chia cho anh nửa căn phòng.
Buổi tối hôm đó, tám người đến nhà Giản Hinh ăn cơm, được bà Giản Hinh chiêu đãi rất nhiệt tình. Nhà của Giản Hinh là căn nhà tự xây nằm ngay bên đường, phía sau là một hàng rào gỗ bao quanh toàn hoa mộc lan, trong sân bà nội Giản trồng một ít hoa và hành. Giản Hinh mặc một chiếc váy hoa, mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, đứng trước đường đợi mọi người.
Trâu Diệc Minh đến khá muộn, mặc dù đã đi qua nhà Giản Hinh một lần nhưng Giang Châu lớn như vậy, thế nào cũng sẽ đi nhầm. Xa xa anh thấy Giản Hinh đứng đó, nhón chân lên vẫy tay với anh. Anh cười chạy tới, nghe thấy cô ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua cái gì vậy?”
Anh nói: “Lần đầu tiên đến nhà chơi, không thể đến tay không.”
Anh nói rất bình thường, Giản Hinh cuối đầu len lén đỏ mặt, anh quay người lại mà nói: “Em dẫn đường đi!”
Mặc chiếc váy hoa mỏng manh, cô xoay người đi về phía trước.
Hôm đó mọi người ở nhà Giản Hinh chơi đến rất khuya mới trở về, lại hẹn hôm sau đi leo núi.
Giản Hinh không ngờ Trâu Diệc Minh sẽ đến sớm như vậy, khi đó cô còn chưa thức dậy, nghe bà nói chuyện với ai đó ở bên ngoài, bà cười rất vui vẻ, vọng vào trong phòng gọi: “Giản Hinh ơi, bạn cháu đến tìm cháu nè, mau dậy đi.”
Sau đó có người gõ cửa phòng cô: “Giản Hinh, em quên hôm qua đã hẹn đi dạo ở đầu phố với anh sao?”
Nói không khoa trương là: Giản Hinh từ trên giường nhảy cẫng lên.
Cô vội vàng không có thời gian kịp chải mái tóc của mình, chật vật đi ra, lúc cô đang cúi đầu tìm bàn chải đánh răng thì tiếng cười khẽ của anh ở sau lưng.
Cô không quên, cô cho là anh nói quá lên thôi.
Sau khi ra ngoài, Giản Hinh hỏi: “Bọn Tằng Tuyền sao không đi chung vậy?”
Trâu Diệc Minh ngược lại trả lời rất thản nhiên: “Anh không rủ họ.”
***
Miếng thịt nói đúng ra là dùng thịt băm làm thành. Ăn lại dai dai, cháo lại có vị cay rất ngon miệng. Quán thịt ở đầu phố này không biết đã mở bao nhiêu năm, phục vụ một ngày ba bữa chưa thấy nghỉ một bữa nào, thật may là bọn họ tới sớm nên mới có một chỗ ngồi.
Trâu Diệc Minh hỏi: “Một phần có đủ không?”
Giản Hinh nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Nghe vậy anh nghiêng đầu nói với ông chủ nhỏ: “Hai phần thịt, đều không cho hành mà chỉ cho rau, thêm nhiều hạt tiêu một chút.”
Sau đó anh cúi đầu hỏi: “Anh nhớ không nhầm chứ?”
Giản Hinh “dạ” một tiếng, không biết tại sao mình lại đỏ mặt.
Phần thịt nóng hổi được bưng lên, ông chủ nhỏ vỗ vai Trâu Diệc Minh trêu ghẹo: “Về lúc nào vậy? Đây là bạn gái cậu à?”
Giản Hinh đang cúi đầu uống canh thì bị sặc, ho khan đỏ cả mặt.
Trâu Diệc Minh đưa giấy cho cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nói với ông chủ nhỏ: “Đừng nói bậy bạ.”
Giản Hinh vội vàng giải thích: “Chúng tôi là bạn học chung đại học.”
Ông chủ nhỏ chẳng để ý nói: “Vậy ư? Tôi chưa từng thấy cậu đưa ai đến đây.”
Trâu Diệc Minh cười đuổi khéo: “Cậu có thể đi rồi.”
Ông chủ nhỏ lại tiếp tục trêu ghẹo: “Được rồi, được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Chờ ông chủ nhỏ đi, Giản Hinh nghe anh giải thích: “Cậu ta là bạn thời tiểu học của anh, thấy yêu đương là loạn lên, em đừng để bụng.”
Giản Hinh cầm cái muỗng canh nói nhỏ: “Không sao ạ.”
Sau đó bọn họ và mấy người khác họp lại đi leo núi, leo được một nữa Đại Phúc than đói bụng, hỏi Trâu Diệc Minh: “Mày có đói không?”
Giản Hinh đi ở phía sau cùng, nghe anh nói: “Không đói, tao ăn rồi.”
Sau đó Đại Phúc áp vào anh nói: “Mày ăn cái gì? Sao không rủ bọn tao đi cùng? Bọn tao còn chưa ăn sáng.”
Giản Hinh càng đi càng chậm, sợ Đại Phúc hỏi đến mình. Ngẩng đầu lên thì thấy Trâu Diệc Minh Đứng đang đứng ở phía trên chờ cô, anh hỏi: “Mệt à?”
Cô lắc đầu đáp: “Không.”
Từ nhỏ cô đã lên qua leo lại ba ngọn núi này không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể mệt nhanh như vậy.
Trâu Diệc Minh chìa tay ra: “Lại đây, chỗ này không dễ đi đâu.”
Bên kia là một tảng đá rất lớn, nếu phía trên có người kéo một cái sẽ an toàn hơn. Giản Hinh đưa tay ra, nhìn anh nắm lấy cổ tay cô, dùng sức một cái liền kéo cô đi lên.
***
Sau chuyến đi Giang Châu về chính là sinh nhật của Đại Phúc, trời nóng nực mà Đại Phúc lại mời mọi người đi ăn lẩu, lại không cho mọi người ăn lẩu uyên ương, thế nào cũng phải ăn lẩu cay cho bằng được. Cả đám đi theo cậu ta, Tằng Tuyền gào thét: “Nếu là ngày mai bà bị đậu mùa liền đánh chết nhà anh.”
Đại Phúc cười ha hả: “Em mà bị đậu mùa cũng rất xinh đẹp.”
Mọi người giả vờ nôn mửa, Giản Hinh đứng bên cạnh cười dịu dàng, Trâu Diệc Minh hỏi cô: “Em có thể ăn cay được không?”
Giản Hinh khẽ lắc đầu: “Có thể ăn một ít, hôm nay là sinh nhật Đại Phúc mà.”
Không ngờ sau đó Đại Phúc lại chọn lẩu uyên ương, Tằng Tuyền nói: “Nhìn biểu hiện của anh không tệ, chút nữa sẽ có quà cho anh!”
Giản Hinh đang suy nghĩ Tằng Tuyền sẽ tặng cái gì, lại thấy Đại Phúc cười khanh khách nhìn mình. Cô ngẩn người, quay đầu nhìn Trâu Diệc Minh. Anh ngồi bên cạnh cô, cho thịt viên và rau vào trong nồi, nói với cô: “Chờ một lát là có thể ăn.”
Cơm nước xong xuôi mọi người rủ nhau hát, quán karaoke gần trường âm thanh không được tốt cho lắm nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt huyết của bọn Đại Phúc. Ánh đèn mờ ảo, Giản Hinh phát hiện Trâu Diệc Minh cũng ngồi bên cạnh cô, đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, Tằng Tuyền đẩy đẩy cô, mặt gian như con hồ li. Suy nghĩ Giản Hinh rối bời, lúc sau lại thấy mình suy nghĩ nhiều quá, lúc sau nữa tim lại đập rộn lên, ngực phập phòng. Sau đó mọi người nháo nhào lên khiến hai người bọn họ phải lên hát.
Bài hát mà Đại Phúc chọn là một bài hát rất nổi tiếng “Người tình tri âm”.
Không có ai phát hiện ra Giản Hinh đang đỏ mặt, cô không muốn bọn họ nghĩ mình hẹp hòi, cầm microphone cất tiếng hát. Cô hát không lớn lắm, thỉnh thoảng còn phá âm, còn Trâu Diệc Minh thì ngược lại, hát rất khá, Giản Hinh cảm thấy anh còn hát hay hơn cả bản gốc.
Tằng Tuyền đứng lên nói: “Ây, hai người nhìn xem, phải nhập tâm, tình cảm một chút!”
Đại Phúc kéo Tằng Tuyền làm mẫu: “Phải giống như tao với Tằng Tuyền thế này nè.”
Giản Hinh nhìn một tay Đại Phúc ôm lấy eo Tằng Tuyền, một tay sờ mặt cô ấy, hai người cách nhau quá gần, hai chóp mũi cũng gần đụng vào nhau. Cô xấu hổ, giọng hát cũng không biết bay đến nơi nào, vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng mà, đến khi hát xong bài hát, Trâu Diệc Minh cũng không đụng một cái vào người cô.
Đại Phúc cùng Từng Tuyền cực kỳ chán nản, nói to: “Đúng là cổ hủ.”
Giản Hinh nhanh chóng đi về góc phòng, mượn bóng tối che giấu tiếng con tim mình từng nhịp đập mạnh mẽ, nhưng cuối cùng lại có người đi theo. Trâu Diệc Minh mang một ly nước đến, ngồi xuống và đưa cho cô nói: “Em uống đi.”
Miệng lưỡi Giản Hinh khô khan, đưa tay nhận lấy rồi ngửa đầu lên uống, lúc này Trâu Diệc Minh nắm lấy cái tay còn lại của cô.
Nhưng không phải nắm lấy cổ tay, anh mơn theo lòng bàn tay rồi trượt xuống đầu ngón tay, xuyên qua các kẽ ngón tay, rồi đan xen mười ngón tay nắm thật chặt.
Giây kế tiếp, Giản Hinh phụt nước ra ngoài, tiếng động rất nhỏ, không ai phát hiện ra, cô ngồi im không dám nhúc nhích, cô sợ rằng mọi thứ tối nay cô uống đều là rượu cho nên cô say, say nên mới có ảo giác.
Trâu Diệc Minh cúi đầu nhìn cô, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, không buông tay.
Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay lại ấm, Giản Hinh cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, tay cô không giãy ra được. Trâu Diệc Minh lâu nước vươn trên khóe miệng cho cô, đổi tay phải lần nữa kéo cô, cả người dựa về phía sau, tay trái chống lên sô pha, giống như ôm cả người Giản Hinh vào lòng.
Mọi người không biết lúc nào đã phát hiện ra, đang cười trộm, Trâu Diệc Minh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn Giản Hinh thì không dám dựa ra phía sau, ngồi thẳng tắp, tay còn lại không được tự nhiên đặt trên đùi anh.
Bọn họ bắt đầu đơn giản như vậy, Giản Hinh có được báu vật.
***
Nói chung, một cô gái sẽ vì người con trai mà mình thích mà thay đổi vẻ bề ngoài của mình một chút. Anh đứng dưới ký túc xá chờ cô cùng đi đến buổi tự học, mấy ngày nay trời mưa liên tục, cô mặc một chiếc váy. Cả ký túc xá đang hâm mộ cô được Trâu Diệc Minh nắm tay dắt đi, bàn tay cô lạnh như băng, nước mưa văng lên khắp bắp chân của cô, đèn của phòng tự học rất sáng, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, Giản Hinh hỏi: “Đẹp không?”
Anh chỉ “ừ”, nhưng lại cởi áo khoác đắp lên đùi cô.
Ngày hôm sau, Giản Hinh ngoan ngoãn mặc quần, lúc Trâu Diệc Minh nắm tay cô, anh phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của cô rất ấm áp, anh cười xoa xoa đầu cô.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, không cần dùng đến lời nói, chỉ là hành động của hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau. Giản Hinh thích như vậy, người ngoài không thể nào hiểu được sự kết nối giữa bọn họ là như thế nào.