*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Bà đã thức dậy, lặng lẽ quan sát Giản Hinh, Giản Hinh đầu óc đang bay phương nào cũng phản ứng lại, nắm lấy tay bà.
Bà hỏi: “Tiểu Hồng, cháu sao thế? Nhìn cháu có vẻ không vui.”
Bà đang gọi tên của một người khác nhưng Giản Hinh vẫn coi như bản thân mình là Tiểu Hồng, cô trả lời: “Không phải cháu không vui mà là cháu đang nghĩ mai nên nấu canh gì cho bà ạ.”
Bà lại nói: “Tiểu Hồng, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Giản Hinh gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô đỡ bà ngồi dậy chải đầu, tóc bà đã bạc trắng, sắc da cũng đã vàng như nến, nếp nhăn trên mặt như kể lại những tháng ngày vất vả khiến trong lòng cô rất khó chịu. Bà vỗ nhẹ cô: “Bà cũng già rồi, không trưng diện cũng không sao cả.”
Giản Hinh chỉnh trang lại mái tóc ngắn của bà cho ngay ngắn rồi nói: “Thế sao được ạ, bà vẫn còn trẻ trung lắm!”
Bà Giản cười cười, hiền hậu sờ gương mặt Giản Hinh.
Ngày hôm sau Trâu Diệc Minh lại đến, Giản Hinh đang bưng chén bón canh cho bà nội thì thấy anh đến rất bất ngờ, liền hỏi: “Không phải anh rất bận mà?”
Anh nói: “Ừ, ngồi một lát rồi đi.”
Đã như thế còn cố gắng đến đây một chuyến? Giản Hinh chỉ vào bình giữ nhiệt: “Còn một ít, anh có ăn không?”
Anh lắc đầu: “Không.”
Bà thấy Trâu Diệc Minh thì rất vui vẻ, nói chuyện thời tiết Giang Châu với anh, còn bảo thành phố Mậu không khí không tốt, bà không thích bệnh viện rất muốn về nhà. Xưa nay miệng lưỡi Trâu Diệc Minh luôn rất ngọt, nhất là lúc này sẽ dỗ dành các cụ: “Cháu cũng không thích bệnh viện nhưng chúng ta đến để chữa bệnh, chữa xong mới ra ngoài được, nếu không sẽ khiến Giản Hinh lo lắng.”
Bà khẽ thở dài: “Bà sống cũng không được bao lâu nữa, chữa không khỏi thì cũng không sao đâu.”
Chỉ có một lát mà mắt Giản Hinh đã đỏ lên, sợ Trâu Diệc Minh nhìn thấy nên vội vàng quay người qua chỗ khác.
Đúng là anh chỉ ngồi một lát rồi phải đi luôn, điện thoại vang không ngừng, chuyện làm ăn không thể nói rõ ràng qua điện thoại, lại quấy rầy bệnh nhân bên cạnh. Giản Hinh tiễn anh ra ngoài, anh tìm một đề tài thoải mái để nói: “Hôm nay nhìn sắc mặt bà đã khá hơn nhiều rồi!”
Giản Hinh đáp: “Không cần phải an ủi em, em đã chuẩn bị tâm lý rồi!”
Ban đầu chỉ nghĩ là bệnh của người già, làm kiểm tra mới biết là bệnh đã nghiêm trọng. Cô chỉ có thể dựa theo lời bác sĩ phối hợp làm phương án trị liệu, chỉ hy vọng có thể mang lại hiệu quả.
Trong lòng Trâu Diệc Minh cũng không hề dễ chịu, Giản Hinh và bà đã sống nương tựa vào nhau.
Trò chuyện đến vấn đề này khiến không khí càng nặng nề thêm, Giản Hinh giục anh: “Anh nên đi đi, không nên đến muộn.”
Anh ừ song cũng không cử động.
Giản Hinh nói: “Sau này không cần đến nữa, chạy qua chạy lại sẽ khiến anh mệt mỏi.”
Trâu Diệc Minh không đồng ý ý kiến này, vẫy tay một cái rồi đi mất.
***
Cuối cùng chuyến công tác cũng kết thúc, tối hôm đó Trâu Diệc Minh liền chuyển đến nhà Đại Phúc. Trước đó không lâu nhận một cuộc điện thoại, Trâu Diệc Minh gọi lại, kêu một tiếng mẹ.
Trần Phượng Tiên hỏi anh dạo này công việc bận hay không, phải chăm sóc cơ thể cho kỹ, hãy bảo Giản Hinh hầm nhiều đồ bổ cho anh. Trâu Diệc Minh nói: “Bà Giản Hinh nằm viện, ở thành phố Mậu.”
Trần Phượng Tiên vừa nghe liền không bằng lòng: “Nhà họ ngay cả nửa họ hàng cũng không có, bà cụ đau đầu nhức não còn khiến con phải đến săn sóc, con đi làm mệt mỏi như thế thì làm sao mà chịu được? Mẹ đã sớm nói với con nhà con bé ấy không tốt, con lúc nào cũng muốn tìm người giống như vậy. Dẫu nhìn thế nào mẹ cũng không thích, con trai của mẹ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn bản lĩnh có bản lĩnh…”
“Mẹ…”
“Trâu Diệc Minh, con đừng gọi mẹ nữa. Mẹ nói lại với con một lần này, tranh thủ mà đổi người khác đi! Mẹ đều muốn tốt cho con, sau này con sẽ rõ thôi, nghe mẹ nói không sai đâu con.”
Trâu Diệc Minh vò đầu thở dài: “Sức khỏe của mẹ thế nào? Chờ con hết bận sẽ về thăm mẹ.”
Đây là không muốn nói tiếp, muốn chuyển đề tài. Mấy năm nay đều dùng cách cũ rích này. Trần Phượng Tiên biết được cũng thuận theo, nói: “Mẹ vẫn khỏe, con không cần lo lắng vô ích cho mẹ.”
Đại Phúc ôm một thùng bia định không say không về với Trâu Diệc Minh, thấy anh đi ra liền nhanh chóng đưa một chai sang, hỏi: “Điện thoại của ai mà nói chuyện lâu thế? Không phải chú em có tình nhân nhỏ chứ?”
Trâu Diệc Minh liếc ngang: “Mẹ tao!”
Đại Phúc nuốt một ngụm bia, nói tiếp: ‘Lại nói về chuyện của Giản Hinh à?”
Mọi người là anh em nên không giấu nhau chuyện gì, Trâu Diệc Minh ừ, ngửa đầu uống thêm một hớp.
Đại Phúc nhớ tới một chuyện liền nói: “Vụ lần đầu mày dẫn Giản Hinh về nhà, Tăng Tuyền nói với tao, nếu là mẹ tao ở trên bàn ăn không có một miếng thịt thì cô ấy sẽ bỏ đi ngay lập tức, sau đó khiến tao không tìm thấy cô ấy.”
Trâu Diệc Minh giải thích: “Mẹ tao là người không thích ăn mặn.”
Đại Phúc là người đã lập gia đìn đã có mấy năm kinh nghiệm đứng giữa mẹ già nhà mình và nàng dâu, hiển nhiên có phương pháp chu toàn. Cố gắng giảng giải cho Trâu Diệc Minh: “Mặc kệ thích hay không thích ăn, nhà có khách đến mà trên bàn chỉ toàn đồ ăn chay thì rất khó coi, huống chi Giản Hinh không phải khách bình thường. Chuyện như thế chỉ có Giản Hinh mới nhịn được, nếu đổi lại là Tăng Tuyền nhà anh đây, không cãi nhau ngay tại trận mới là không bình thường.”
Trâu Diệc Minh xua tay: “Nói với mày cũng không rõ hết được.”
Đại Phúc lầm bầm: “Mày đang ức hiếp người hiền lành như Giản Hinh.”
Trâu Diệc Minh dựa vào sô pha nốc từng hớp một, thật ra mẹ anh cũng là người biết lễ nghĩa. Nghe nói bố anh tối hôm đó thua tiền đánh bài trên đường về bị ngã, ngày hôm sau biết là không xong rồi, không kịp đến bệnh viện thì đã mất. Mẹ đưa anh đi khắp nơi trốn nợ, kỳ lạ là anh không hề nhớ một chút nào hình dáng của bố mình nhưng lại cực kì mới mẻ đoạn thời gian trốn nợ kia. Khi ấy mẹ mua một cái bánh bao, mình chỉ ăn vỏ ngoài còn phần nhân mềm mại thì đút cho anh ăn. Trời đông mặt đất lạnh như băng mẹ ôm anh vào lòng, lấy tay xoa xoa chân cho anh sợ anh bị đông cứng. Dẫu khó khăn thế nào mẹ anh cũng không tái giá, một thân một mình nuôi anh lớn khôn. Cho nên, từ bé đến giờ chưa bao giờ anh nói không với mẹ.
Khi còn bé trải qua khổ cực, sau này lớn lên thề phải cho vợ và con mình một cuộc sống ổn định nên những năm gần đây anh đều cố gắng kiếm tiền. Vốn định mua nhà xong sẽ cầu hôn với Giản Hinh, anh có lòng tin mình có thể làm một người chồng tốt, chẳng qua còn cần một chút thời gian.
Thật không đúng lúc, bà Giản lại bị bệnh vào lúc này..
Đại Phúc nhìn anh không nói, đột nhiên kinh ngạc mà kêu to: “Đừng nói là mày định vạch rõ quan hệ với Giản Hinh đấy? Mày đã lớn từng này rồi mà vẫn còn nghe lời mẹ đến thế cơ à!”
Trâu Diệc Minh ném lon bia rỗng sang: “Cấm nói cho mẹ tao biết.”
Đại Phúc nhìn chăm chăm vào anh, lại mở một lon khác: “Không đâu!”
Sao có thể chia tay với Giản Hinh chứ?
Đại Phúc thở một hơi thật dài, vội vàng ăn một ít đồ vặt áp chế sự hoảng hốt.
“Vậy sao mày lại chuyển ra ngoài? Nghe nói mày đồng ý chia tay rồi hả?” Giọng Đại Phúc có phần say.
Trâu Diệc Minh nghĩ lại mình đêm đó cũng cảm thấy bản thân hơi kích động. Đàn ông không phải việc gì cũng tự tin, nhất là bạn gái mình nói muốn chia tay lần nữa, thái độ còn rất kiên quyết, chín mươi chín phần trăm đàn ông sẽ cảm thấy mất mặt, tâm trạng đang bực bội có khả năng bỏ đi ngay tuyệt đối không nói nhiều thêm nửa câu.
“Giản Hinh bây giờ không chuyển ra, tao chuyển ra ngoài cũng rất tốt.” Anh không nói tâm trạng thiên biến vạn hóa của mình cho Đại Phúc, chỉ giải thích ngắn gọn.
Đại Phúc nghe vậy ngẫm lại cũng đúng, nói phụ họa: “Mấy người phụ nữ chính là kiểu cách như vậy, không thể nuông chiều thành thói được! Chú em cứ ở đây đi! Ở chỗ của anh đây, xem là ai không thiếu nổi người kia!”
Chuyển ngữ: Đình
Biên tập: Iris
Bà đã thức dậy, lặng lẽ quan sát Giản Hinh, Giản Hinh đầu óc đang bay phương nào cũng phản ứng lại, nắm lấy tay bà.
Bà hỏi: “Tiểu Hồng, cháu sao thế? Nhìn cháu có vẻ không vui.”
Bà đang gọi tên của một người khác nhưng Giản Hinh vẫn coi như bản thân mình là Tiểu Hồng, cô trả lời: “Không phải cháu không vui mà là cháu đang nghĩ mai nên nấu canh gì cho bà ạ.”
Bà lại nói: “Tiểu Hồng, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Giản Hinh gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô đỡ bà ngồi dậy chải đầu, tóc bà đã bạc trắng, sắc da cũng đã vàng như nến, nếp nhăn trên mặt như kể lại những tháng ngày vất vả khiến trong lòng cô rất khó chịu. Bà vỗ nhẹ cô: “Bà cũng già rồi, không trưng diện cũng không sao cả.”
Giản Hinh chỉnh trang lại mái tóc ngắn của bà cho ngay ngắn rồi nói: “Thế sao được ạ, bà vẫn còn trẻ trung lắm!”
Bà Giản cười cười, hiền hậu sờ gương mặt Giản Hinh.
Ngày hôm sau Trâu Diệc Minh lại đến, Giản Hinh đang bưng chén bón canh cho bà nội thì thấy anh đến rất bất ngờ, liền hỏi: “Không phải anh rất bận mà?”
Anh nói: “Ừ, ngồi một lát rồi đi.”
Đã như thế còn cố gắng đến đây một chuyến? Giản Hinh chỉ vào bình giữ nhiệt: “Còn một ít, anh có ăn không?”
Anh lắc đầu: “Không.”
Bà thấy Trâu Diệc Minh thì rất vui vẻ, nói chuyện thời tiết Giang Châu với anh, còn bảo thành phố Mậu không khí không tốt, bà không thích bệnh viện rất muốn về nhà. Xưa nay miệng lưỡi Trâu Diệc Minh luôn rất ngọt, nhất là lúc này sẽ dỗ dành các cụ: “Cháu cũng không thích bệnh viện nhưng chúng ta đến để chữa bệnh, chữa xong mới ra ngoài được, nếu không sẽ khiến Giản Hinh lo lắng.”
Bà khẽ thở dài: “Bà sống cũng không được bao lâu nữa, chữa không khỏi thì cũng không sao đâu.”
Chỉ có một lát mà mắt Giản Hinh đã đỏ lên, sợ Trâu Diệc Minh nhìn thấy nên vội vàng quay người qua chỗ khác.
Đúng là anh chỉ ngồi một lát rồi phải đi luôn, điện thoại vang không ngừng, chuyện làm ăn không thể nói rõ ràng qua điện thoại, lại quấy rầy bệnh nhân bên cạnh. Giản Hinh tiễn anh ra ngoài, anh tìm một đề tài thoải mái để nói: “Hôm nay nhìn sắc mặt bà đã khá hơn nhiều rồi!”
Giản Hinh đáp: “Không cần phải an ủi em, em đã chuẩn bị tâm lý rồi!”
Ban đầu chỉ nghĩ là bệnh của người già, làm kiểm tra mới biết là bệnh đã nghiêm trọng. Cô chỉ có thể dựa theo lời bác sĩ phối hợp làm phương án trị liệu, chỉ hy vọng có thể mang lại hiệu quả.
Trong lòng Trâu Diệc Minh cũng không hề dễ chịu, Giản Hinh và bà đã sống nương tựa vào nhau.
Trò chuyện đến vấn đề này khiến không khí càng nặng nề thêm, Giản Hinh giục anh: “Anh nên đi đi, không nên đến muộn.”
Anh ừ song cũng không cử động.
Giản Hinh nói: “Sau này không cần đến nữa, chạy qua chạy lại sẽ khiến anh mệt mỏi.”
Trâu Diệc Minh không đồng ý ý kiến này, vẫy tay một cái rồi đi mất.
***
Cuối cùng chuyến công tác cũng kết thúc, tối hôm đó Trâu Diệc Minh liền chuyển đến nhà Đại Phúc. Trước đó không lâu nhận một cuộc điện thoại, Trâu Diệc Minh gọi lại, kêu một tiếng mẹ.
Trần Phượng Tiên hỏi anh dạo này công việc bận hay không, phải chăm sóc cơ thể cho kỹ, hãy bảo Giản Hinh hầm nhiều đồ bổ cho anh. Trâu Diệc Minh nói: “Bà Giản Hinh nằm viện, ở thành phố Mậu.”
Trần Phượng Tiên vừa nghe liền không bằng lòng: “Nhà họ ngay cả nửa họ hàng cũng không có, bà cụ đau đầu nhức não còn khiến con phải đến săn sóc, con đi làm mệt mỏi như thế thì làm sao mà chịu được? Mẹ đã sớm nói với con nhà con bé ấy không tốt, con lúc nào cũng muốn tìm người giống như vậy. Dẫu nhìn thế nào mẹ cũng không thích, con trai của mẹ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn bản lĩnh có bản lĩnh…”
“Mẹ…”
“Trâu Diệc Minh, con đừng gọi mẹ nữa. Mẹ nói lại với con một lần này, tranh thủ mà đổi người khác đi! Mẹ đều muốn tốt cho con, sau này con sẽ rõ thôi, nghe mẹ nói không sai đâu con.”
Trâu Diệc Minh vò đầu thở dài: “Sức khỏe của mẹ thế nào? Chờ con hết bận sẽ về thăm mẹ.”
Đây là không muốn nói tiếp, muốn chuyển đề tài. Mấy năm nay đều dùng cách cũ rích này. Trần Phượng Tiên biết được cũng thuận theo, nói: “Mẹ vẫn khỏe, con không cần lo lắng vô ích cho mẹ.”
Đại Phúc ôm một thùng bia định không say không về với Trâu Diệc Minh, thấy anh đi ra liền nhanh chóng đưa một chai sang, hỏi: “Điện thoại của ai mà nói chuyện lâu thế? Không phải chú em có tình nhân nhỏ chứ?”
Trâu Diệc Minh liếc ngang: “Mẹ tao!”
Đại Phúc nuốt một ngụm bia, nói tiếp: ‘Lại nói về chuyện của Giản Hinh à?”
Mọi người là anh em nên không giấu nhau chuyện gì, Trâu Diệc Minh ừ, ngửa đầu uống thêm một hớp.
Đại Phúc nhớ tới một chuyện liền nói: “Vụ lần đầu mày dẫn Giản Hinh về nhà, Tăng Tuyền nói với tao, nếu là mẹ tao ở trên bàn ăn không có một miếng thịt thì cô ấy sẽ bỏ đi ngay lập tức, sau đó khiến tao không tìm thấy cô ấy.”
Trâu Diệc Minh giải thích: “Mẹ tao là người không thích ăn mặn.”
Đại Phúc là người đã lập gia đìn đã có mấy năm kinh nghiệm đứng giữa mẹ già nhà mình và nàng dâu, hiển nhiên có phương pháp chu toàn. Cố gắng giảng giải cho Trâu Diệc Minh: “Mặc kệ thích hay không thích ăn, nhà có khách đến mà trên bàn chỉ toàn đồ ăn chay thì rất khó coi, huống chi Giản Hinh không phải khách bình thường. Chuyện như thế chỉ có Giản Hinh mới nhịn được, nếu đổi lại là Tăng Tuyền nhà anh đây, không cãi nhau ngay tại trận mới là không bình thường.”
Trâu Diệc Minh xua tay: “Nói với mày cũng không rõ hết được.”
Đại Phúc lầm bầm: “Mày đang ức hiếp người hiền lành như Giản Hinh.”
Trâu Diệc Minh dựa vào sô pha nốc từng hớp một, thật ra mẹ anh cũng là người biết lễ nghĩa. Nghe nói bố anh tối hôm đó thua tiền đánh bài trên đường về bị ngã, ngày hôm sau biết là không xong rồi, không kịp đến bệnh viện thì đã mất. Mẹ đưa anh đi khắp nơi trốn nợ, kỳ lạ là anh không hề nhớ một chút nào hình dáng của bố mình nhưng lại cực kì mới mẻ đoạn thời gian trốn nợ kia. Khi ấy mẹ mua một cái bánh bao, mình chỉ ăn vỏ ngoài còn phần nhân mềm mại thì đút cho anh ăn. Trời đông mặt đất lạnh như băng mẹ ôm anh vào lòng, lấy tay xoa xoa chân cho anh sợ anh bị đông cứng. Dẫu khó khăn thế nào mẹ anh cũng không tái giá, một thân một mình nuôi anh lớn khôn. Cho nên, từ bé đến giờ chưa bao giờ anh nói không với mẹ.
Khi còn bé trải qua khổ cực, sau này lớn lên thề phải cho vợ và con mình một cuộc sống ổn định nên những năm gần đây anh đều cố gắng kiếm tiền. Vốn định mua nhà xong sẽ cầu hôn với Giản Hinh, anh có lòng tin mình có thể làm một người chồng tốt, chẳng qua còn cần một chút thời gian.
Thật không đúng lúc, bà Giản lại bị bệnh vào lúc này..
Đại Phúc nhìn anh không nói, đột nhiên kinh ngạc mà kêu to: “Đừng nói là mày định vạch rõ quan hệ với Giản Hinh đấy? Mày đã lớn từng này rồi mà vẫn còn nghe lời mẹ đến thế cơ à!”
Trâu Diệc Minh ném lon bia rỗng sang: “Cấm nói cho mẹ tao biết.”
Đại Phúc nhìn chăm chăm vào anh, lại mở một lon khác: “Không đâu!”
Sao có thể chia tay với Giản Hinh chứ?
Đại Phúc thở một hơi thật dài, vội vàng ăn một ít đồ vặt áp chế sự hoảng hốt.
“Vậy sao mày lại chuyển ra ngoài? Nghe nói mày đồng ý chia tay rồi hả?” Giọng Đại Phúc có phần say.
Trâu Diệc Minh nghĩ lại mình đêm đó cũng cảm thấy bản thân hơi kích động. Đàn ông không phải việc gì cũng tự tin, nhất là bạn gái mình nói muốn chia tay lần nữa, thái độ còn rất kiên quyết, chín mươi chín phần trăm đàn ông sẽ cảm thấy mất mặt, tâm trạng đang bực bội có khả năng bỏ đi ngay tuyệt đối không nói nhiều thêm nửa câu.
“Giản Hinh bây giờ không chuyển ra, tao chuyển ra ngoài cũng rất tốt.” Anh không nói tâm trạng thiên biến vạn hóa của mình cho Đại Phúc, chỉ giải thích ngắn gọn.
Đại Phúc nghe vậy ngẫm lại cũng đúng, nói phụ họa: “Mấy người phụ nữ chính là kiểu cách như vậy, không thể nuông chiều thành thói được! Chú em cứ ở đây đi! Ở chỗ của anh đây, xem là ai không thiếu nổi người kia!”