*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi chuyện xảy ra Giản Hinh vẫn không kịp ứng phó. Bà đã qua khỏi cơn nguy kịch một lần nhưng sức khỏe lại kém hơn trước, xoay mình đều phải cố hết sức. Giản Hinh trình bày chuyện gia đình với ban giám hiệu trường, tổ trưởng môn đồng ý cho cô đến bệnh viện chăm sóc bà sau mỗi giờ học, có thể tạm thời chấm điểm giúp cô, trường học bên này cũng không cần cô lo lắng. Thế nhưng, bà thì một khắc đều không thể thiếu người, Giản Hinh thuê y tá trông nom, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa trường học với bệnh viện, cơm cũng không thể làm nên dứt khoát mua bên ngoài.
Bà lại không thích đồ ăn bên ngoài, nói có nhiều bột ngọt và dầu mỡ nhưng Giản Hinh không thể nào phân thân được nữa nên đành khuyên bà ăn thêm mấy miếng. Người già nên tính tình dễ nóng nảy, bà Giản cả đời chưa bao giờ lớn tiếng với Giản Hinh, có thể do có bệnh, trên người khó chịu nên trong lòng cũng khó chịu, khuyên như thế nào cũng không ăn cơm. Giản Hinh đưa đến miệng bà nhất quyết không ăn, nói: “Tiểu Hồng, bà muốn ăn mì sợi cháu làm cơ.”
Giản Hinh không thể làm gì hơn, đành phải nhờ y tá trông bà một chút rồi chạy xuống dưới mua mì sợi. Bên ngoài bệnh viện có một quán ăn nhỏ, cô tìm chỗ sạch sẻ mua một phần mì gà trứng rồi vội vàng chạy trở về. Song lại đúng lúc thang máy đang sửa chữa, Giản Hinh đành leo thang bộ lên tầng bảy, lúc đẩy cửa vào trong phòng thì không nhìn thấy y tá đâu, cô lo lắng, chẳng may bà xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Chỉ thấy bà nhìn cô cười, có vẻ tâm trạng đã tốt hơn lúc nãy.
Giản Hinh đang ngẫm nghĩ trong đầu thì nhìn thấy Trâu Diệc Minh bưng chậu nước rửa mặt đi ra, cúi người lau tay lau mặt cho bà và nói: “Anh cho hộ lí về trước rồi!”
Giản Hinh khẽ thở dài, đút mì sợi vừa mua cho bà, song bà không chịu ăn một miếng nào, còn nói: “Tiểu Hồng, bà muốn ăn mì sợi cháu làm cơ, cái này ăn không ngon tý nào cả!”
Trâu Diệc Minh vô cùng xa lạ với cái tên này, nhìn Giản Hinh mặt đầy bối rối nhưng vẫn không hề hỏi, nói với cô: “Em về nhà nấu cơm đi, anh ở đây trông bà cho.”
Giản Hinh hỏi anh: “Anh không cần đến công ty à?”
“Ừ!”
Cũng không còn cách nào khác, Giản Hinh liền nói cảm ơn rồi lấy túi đi về nhà. Trâu Diệc Minh nói chuyện với bà, nghe bà kể chuyện: “Tiểu Hồng làm mì sợi rất ngon. A Minh, chờ lát nữa cháu cũng ăn thử xem nhé.”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Vâng.”
Giản Hinh xách bình giữ nhiệt lại bò lên cầu thang lần nữa, lên đến tầng bảy thì mặt mày choáng váng, hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã xuống. Cô đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Trâu Diệc Minh đang nói chuyện với bà, còn bà trông rất vui thì hai mắt cô đỏ hoe. Đẩy cửa bước vào, cười nói: “Đến rồi, ăn mì thôi ạ!”
Bà thật đúng là phân biệt đồ mua và đồ nhà làm, lần này ngoan ngoãn ăn hết một bát, Giản Hinh cũng múc cho Trâu Diệc Minh một bát, hỏi: “Em ăn chưa?”
Từ sáng đến giờ cô cũng chưa có gì vào bụng.
Nhân lúc bà ngủ, anh liền kéo cô cùng nhau phân chia bát mì. Sau khi ăn xong, hai người đi ra ngoài nói chuyện nhưng không dám đi quá xa, vẫn có thể thấy được giường bệnh của bà qua cửa sổ.
“Hôm nay nếu anh không đến thì em sẽ như thế nào?”
Giản Hinh cúi đầu nói mấy tiếng cảm ơn, Trâu Diệc Minh bỗng dưng ngồi xổm xuống buộc lại giày cho Giản Hinh.
“Giày bị hỏng rồi.” Anh loay hoay với miếng da bị rơi ra ngoài, ngửa đầu hỏi Giản Hinh: “Em đi không khó chịu à?”
Thật ra rất khó chịu nhưng cô lại không để ý, hoàn toàn không phát hiện ra giày đã hỏng.
Anh nói: “Em chờ anh một lát!”
Nói xong liền rời đi, Giản Hinh một mình đứng ở đó đợi, chẳng bao lâu sau thấy anh xách một túi màu đỏ trở lại, bên trong là một đôi dép.
Trâu Diệc Minh nói: “Mua tạm một đôi ở dưới, em đi tạm trước nhé!”
Cũng không phải là đôi dép quý báu gì nhưng lại khiến Giản Hinh bật khóc. Nước mắt giấu trong lòng từ lúc bà bị bệnh cho đến bây giờ cuối cùng cũng tuôn trào. Cô chỉ lo che mặt mà khóc, Trâu Diệc Minh khẽ lắc đầu, ngồi xổm xuống thay đôi dép cho cô, rồi ôm cô vào trong lòng, hỏi: “Tiểu Hồng là ai? Không phải là em chứ?”
Giản Hinh được anh ôm trong lòng, giọng nói buồn rầu mang vẻ đau buồn: “Tiểu Hồng là con gái bà, em không phải là Tiểu Hồng.”
Trâu Diệc Minh mãi mới hiểu được ý của câu này, thật bất ngờ, anh xoa đầu Giản Hinh, hỏi: “Em biết từ lúc nào?”
“Em cũng mới biết, sau đó bà cũng không nhận ra, thường xuyên gọi em là Tiểu Hồng.” Giản Hinh níu lấy áo anh, trút hết những chuyện mà cô phải chịu đựng những ngày gần đây như trút đỗ.
Duyên phận giữa Giản Hinh và bà Giản bắt đầu từ ngày sinh nhật của Giản Hồng. Ông Giản mang con gái yêu ra ngoài mua áo quần, cùng xe chính là cả nhà Giản Hinh. Trẻ con được bố mẹ bế trong lòng, đùa nghịch với cô. Tiểu Hồng rất thích trẻ con nên muốn bế, đứa bé còn nhỏ nên không sợ người lạ, vui đùa với Giản Hồng, mọi người trong xe cũng cười đùa vui vẻ theo, nhưng đến khúc cua đã xảy ra chuyện không may.
Đó là một chiếc xe tải chạy rất nhanh, rõ ràng là thấy xe lao tới nhưng làm thế nào cũng không thể tránh được, đâm thẳng vào, bên trong xe ngoài trẻ con thì những người khác đều không qua khỏi. Giản Hồng ở thời khắc cuối cùng bảo vệ đứa bé trong người khỏi các va chạm, còn mình thì bị gãy xương sống chết tại chỗ.
Đứa bé bị bà Giản ôm đi, khi đó chính sách còn chưa nghiêm mà Giang Châu lại là địa phương nhỏ nên đi cửa sau có thể sửa hộ khẩu. Bà Giản gọi đứa bé là Giản Hinh, các bạn hàng xóm thấy bà Giản đột nhiên ôm đứa bé về nhà nên ai cũng nghĩ đó là con của Giản Hồng.
Giản Hinh vừa khóc vừa kể: “Khi còn bé, có nhiều người gọi em là con hoang nhưng em không dám nói cho bà biết, cũng đánh không lại bọn họ.”
Trâu Diệc Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, bọn họ cũng không hề biết nhau, đến bữa ăn, quán thịt rất đông khách, xếp thành các hàng dài. Cô đứng cuối hàng đầu tiên, tóc đuôi sam để trên vai, ngày đó trời rất nóng nhưng cô không hề nhăn mày nhăn mặt, cố chấp phải ăn được miếng thịt kia, ánh mắt cô để lại cho anh dường như không phải tĩnh lặng, ngược lại có chút cô độc.
Sau đó lên đại học thì gặp lại nhau, bên cạnh có thêm ba cô nàng cá tính hoạt bát, cô ở trong đó cũng mỉm cười như thế.
Nước mắt Giản Hinh từng giọt rơi xuống: “Bọn họ sai rồi, em không phải là con hoang, bố mẹ rất thương em nên mới đưa em vào thành phố đi chơi.
“Ừ, bọn họ sai rồi.” Trâu Diệc Minh dỗ dành cô.
Giản Hinh rất khó chịu: “Giản Hồng vì bảo vệ em mới chết. Mọi người đều nói là cô có bầu sinh khó nên chết, bà vì em nên không giải thích bất cứ điều gì, họ có ân quá lớn với em, em sợ mình không xứng đáng được đối xử như vậy!”
Ở bên nhau bảy năm, Trâu Diệc Minh rất ít khi thấy Giản Hinh khóc, thầm buông tiếng thở dài trong lòng. Thì ra cô nàng này gần đây không bình thường là vì chuyện này.
“Bà nói sợ không nhìn thấy được lúc Giản Hồng lập gia đình, mà em không muốn để cho bà tiếc nuối nên mới thúc giục anh.” Giản Hinh càng nói càng đau lòng, cô không nói mọi chuyện rõ ràng nên mới khiến Trâu Diệc Minh tức giận bỏ đi.
“Em nên kể rõ cho anh.”
Giản Hinh vô cùng tủi thân và khổ sở, nói cho anh nghe: “Em…em cũng không biết nói thế nào với anh nữa, em sợ anh ghét bỏ em.”
Trâu Diệc Minh không thể vui mừng nổi: “Trong lòng em, anh là người như vậy ư?”
Giản Hinh không nói, chỉ lo khóc, trận khóc này như trút được gánh nặng. Rời khỏi vòng tay của Trâu Diệc Minh, mặt cô đỏ lên, khiến áo sơ mi của anh nhàu nhĩ không còn hình dáng. Trâu Diệc Minh mỉm cười, chạm nhẹ vào đôi mắt hơi sưng của cô và nói: “Không sao đâu!”
Giản Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc trước không biết nói thế nào bây giờ cuối cùng cũng nói ra được. Mà nhìn anh dường như cũng không ghét bỏ gì, tình hình đây đã là tốt nhất, trong lòng như trút bỏ được tảng đá lớn, buông lỏng không ít.
Tay Trâu Diệc Minh vẫn còn ở mí mắt của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Ngày mai em có mấy tiết? Anh đến trường đón em, chúng ta cùng nhau đi.”
Giản Hinh ngượng ngùng dạ một tiếng, hai người đều không đề cập đến chuyện không vui mấy ngày trước.
***
Sau ngày nào đó, Tăng Tuyền nói: “Buổi trưa tao qua bệnh viện với mày.”
Giản Hinh hơi thẹn thùng: “Trời nóng lắm, mày không cần đến đâu, có Diệc Minh ở đó rồi, mày cứ yên tâm đi.”
Tăng Tuyền trêu chọc, hỏi: “Bên nhau thích lắm hả?”
Giản Hinh im như thóc, muốn nói như thế nào đây? Người yêu nhau cãi nhau rồi hòa hợp thật sự là chuyện rất bình thường, thế nhưng bảy năm qua đây là lần đầu tiên cô và Trâu Diệc Minh cãi nhau, cũng hơi đặc biệt. Cô chưa bảo Trâu Diệc Minh dọn về mà Trâu Diệc Minh cũng không nhắc đến. Mỗi ngày anh đều cùng cô chăm sóc bà, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tăng Tuyền nhắc nhở cô: “Aiz, buổi tối hắn đưa mày về nhà thì đừng cho hắn đi. Đàn ông mà, phải cho bậc thang để đi xuống chứ!”
Giản Hinh khẽ gật đầu: “Ừ, tao biết rồi!”
Ở phương diện này, Tăng Tuyền có kinh nghiệm hơn cô nên cô nghe theo nó.
Cô đi ra thì đã thấy Trâu Diệc Minh đang đứng trước cổng trường vẫy tay với cô. Giản Hinh lại gần chỗ anh, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, mấy năm nay anh rất bận rộn, chưa từng đến trường đợi cô tan làm như thế này.
Đúng lúc này có lớp thể dục đi ngang qua, vốn đàn ông đẹp trai mặc, nhìn kĩ lại, chẳng phải người bên cạnh người đàn ông đẹp trai kia là cô Giản ư? Một đám thanh niên bắt đầu ồn ào, đồng loạt gọi: “Cô Giản ơi!”
Giản Hinh ngoảnh lại, nhìn thấy đám học sinh cười xấu xa liền kéo Trâu Diệc Minh đi: “Nên đi nhanh thôi!”
Trâu Diệc Minh nhún vai, vẫy tay chào với đám học sinh, sau đó kéo cô cạnh người mình, còn bỏ tay cô vào túi để giữ ấm. Lại nghe thấy đám học sinh nói; “Chú đẹp trai quá!”
Trâu Diệc Minh mỉm cười, còn Giản Hinh lại chau mày đuổi người: “Các em vào học đi, không được lười biếng.”
Đám học sinh không sợ cô, vẫn la to như cũ: “Cô Giản thật hạnh phúc!”
Giản Hinh còn muốn nói nữa song lại bị Trâu Diệc Minh chặn hai tay lại, khóa chặt cô trong khuỷu tay. Anh vui vẻ nói: “Cứ để cho chúng nó nói đi, đều là trẻ con cả thôi mà.”
Nam thanh nữ tú đi trên đường, sau lưng tiếng nói: “Cô Giản và chú đẹp trai thật hạnh phúc. Rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người.”
***
Do là cơm nhà làm nên bà Giản ăn rất thoải mái, còn kéo Trâu Diệc Minh ăn chung, hỏi anh: “Thấy thế nào, tay nghề của Tiểu Hồng nhà bà rất khá phải không?”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ăn ngon lắm ạ!”
Bà Giản vui vẻ tiếp lời: “Đàn ông ở bên ngoài làm việc vất vả, về nhà phải được ăn uống ngon, cháu nói có đúng hay không?”
“Dạ!”
“Vậy hai đứa định khi nào cưới?” Bà Giản thấy Giản Hinh định nói liền ngăn cản: “Bà biết cháu là đứa hiểu chuyện, có tính toán riêng trong lòng, nhưng bây giờ… Bà sợ mình không đợi được… Dẫu sao cũng chỉ là sớm hay muộn. Diệc Minh, cháu đừng trách bà thúc giục, hai đứa nên quyết định sớm thì hơn.”
Bà Giản không phân biệt được đâu là Giản Hinh đâu là Giản Hồng, nhưng cũng không sao, dù sao cũng đều là gả cho Trâu Diệc Minh.
Trâu Diệc Minh nghiêng đầu không biết làm thế nào nên mới phải nhìn Giản Hinh, cô cũng đang lén nhìn anh, không biết anh sẽ nói thế nào.
Trâu Diệc Minh cầm tay bà, nói: “Bà nói đúng ạ, là cháu sơ suất, phải kết hôn. Năm nay chúng cháu sẽ cưới ạ! Bà còn khỏe, sau này bọn cháu vẫn còn phải nhờ bà chăm cháu nữa đấy ạ.”
Bà Giản vui mừng, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều dồn lại một chỗ, còn tưởng tượng ra cả đứa bé trẳng trẻo mập mạp, vội vàng dặn dò Giản Hinh: “Tiểu Hồng ơi, con bây giờ phải chú ý, không thể ăn đồ lạnh, cũng đừng làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bà cụ giường bên cạnh cũng góp lời thêm: “Sắp cưới rồi hả? Có phải mang bầu không? Bây giờ cái thai vẫn còn rất yếu, cháu phải tìm bác sĩ Trung y mà dưỡng thai. Con gái bác năm ngoái sinh con khó, đến bây giờ vẫn chưa có thai lại được.
Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh cười, cô thẹn thùng đỏ mặt, cúi thấp đầu, xấu hổ nhìn anh.
***
Buổi tối Trâu Diệc Minh đưa Giản Hinh về nhà tắm rửa thay quần áo, Giản Hinh nghĩ đến câu nói của Tăng Tuyền liền nhỏ giọng nói: “Đã muộn rồi, anh đừng đến nhà Đại Phúc nữa, ngủ ở đây đi.”
Trâu Diệc Minh mỉm cười nhìn cô, Giản Hinh bị anh nhìn đến nỗi thẹn quá hóa giận, đánh anh một cái: “Có gì hay mà cười hả?!”
Trâu Diệc Minh che ngực: “Em đánh anh thật à?!”
Giản Hinh quay ngoắt đi: “Thế thì anh cứ tiếp tục ngủ với Đại Phúc đi!”
Vừa đi được hai bước thì bị Trâu Diệc Minh ôm từ phía sau.
Giản Hinh thầm tính toán trong lòng, đã lâu rồi anh mới ôm cô, thời gian trước anh bận việc, sau đó hai người lại chiến tranh lạnh một thời gian. Cái ôm ấm áp lại chân thật như thế này là thứ cô cần nhất bây giờ, có thể để cho cô buông những bất an mệt mỏi xuống, thoải mái mà dựa vào anh.
Trâu Diệc Minh dán vào gáy cô nhẹ nhàng thở, hơi thở vương vấn trên da hơi ngứa ngáy. Giản Hinh né tránh, anh ôm càng chặt hơn, nói: “Anh sao có thể ngủ cùng với cái tên thối tha kia chứ?! Anh thích ngủ cùng ai, chẳng lẽ em còn không biết?”
Tay Giản Hinh còn để ở công tắc điện, nghe anh nói thế thì vô tình đụng phải, đèn liền tắt phụt.
Trong nhà bỗng tối om, Trâu Diệc Minh nói: “Trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, em có nhớ anh không? Tối ngủ có lạnh hay không?”
Giản Hinh thấp giọng nói: “Không lạnh, nóng thật đấy!”
Nói xong thì bắt đầu hối hận, bởi vì Trâu Diệc Minh nói: “Phải không? Anh rất lạnh, em sưởi ấm cho anh đi!”
Anh đẩy cô vào tường rồi nhiệt tình hôn lên, ngày thường trước mặt mọi người đều là bộ dạng lạnh lùng nhưng vào lúc này lại vô cùng chân thật. Anh không nói với cô những lời ngon tiếng ngọt, chỉ thích gọi cô vào lúc này nhất: “Hinh Hinh!”
Tim Giản Hinh đập rộn ràng, anh bất ngờ đè lên người, cô khẽ ừm một tiếng. Anh để thắt lưng mình chạm vào người cô, cô khẽ đẩy ra nhưng lại bị anh nắm tay đến khóa quần: “Hinh Hinh, cởi ra giúp anh.”
Giản Hinh nhất thời không động đậy, ngón tay như bị mất sức, anh vén tóc cô ra gấp gáp hôn vào cái cổ nhạy cảm, thấy cô run lẩy bẩy khẽ cười, thở ra khí nóng quấy nhiễu cô, thúc giục: “Nhanh lên một chút, bà còn đang chờ chúng ta đấy.”
Giản Hinh nghe đến đó thì liều mình nhắm mắt lại, nhanh chóng rút thắt lưng da của anh ra, còn tay anh cũng không rảnh rỗi. Nhìn hành động của cô, anh cất lời trêu chọc: “Có vẻ em không quen tay nhỉ, sau này nên luyện tập nhiều hơn.”
Giản Hinh cắn lại anh một cái, thấy anh khó chịu khẽ kêu lên, sức lực trên tay cô càng mạnh hơn. Giản Hinh không cảm thấy đau, ngược lại rất thoải mái, đúng lúc đó điện thoại Trâu Diệc Minh vang lên.
“Tiếp nữa không?” Cô hỏi.
Anh không lên tiếng, hôn tai cô, Giản Hinh ôm lấy eo anh: “Những thứ khác anh tự làm.”
Quả thực chuông điện thoại rất biết cách tàn sát phong cảnh, không biết là ai nhưng vang lên rất lâu. Trâu Diệc Minh thở hổn hển nhận, Giản Hinh tựa vào trong ngực anh, đùa nghịch ngực anh, lặng yên nghe anh nói: “Tôi sẽ đến ngay.”
Giản Hinh từ từ thẳng người lên, ngửa đầu nhìn hắn, anh cúi đầu chạm vào trán cô, hơi thở vẫn còn bất ổn, có vẻ không kiên nhẫn cho lắm: “Công ty có chuyện nên anh phải đến. Đã muộn rồi nên trên đường không an toàn, em chờ một lúc nữa thì hãy bắt xe đến bệnh viện nhé! Đến nơi thì gọi điện cho anh.”
Giản Hinh từ từ cười lên, anh thế này quả thực rất ít thấy.
Ánh mắt dưới tròng kính của Trâu Diệc Minh hiện lên bốn chữ “dục vọng chưa thỏa”, liếc nhìn áo quần lộn xộn của Giản Hinh, cúi người nhặt thắt lưng da lên và nói: “Anh đi đây.”
Sau khi anh đi, Giản Hinh rửa mặt, nhìn vào trong gương khép cổ áo lại, tâm trạng chưa bao giờ thoải mái như lúc này.
Chuyển ngữ: Anh Thoa
Biên tập: Iris
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi chuyện xảy ra Giản Hinh vẫn không kịp ứng phó. Bà đã qua khỏi cơn nguy kịch một lần nhưng sức khỏe lại kém hơn trước, xoay mình đều phải cố hết sức. Giản Hinh trình bày chuyện gia đình với ban giám hiệu trường, tổ trưởng môn đồng ý cho cô đến bệnh viện chăm sóc bà sau mỗi giờ học, có thể tạm thời chấm điểm giúp cô, trường học bên này cũng không cần cô lo lắng. Thế nhưng, bà thì một khắc đều không thể thiếu người, Giản Hinh thuê y tá trông nom, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa trường học với bệnh viện, cơm cũng không thể làm nên dứt khoát mua bên ngoài.
Bà lại không thích đồ ăn bên ngoài, nói có nhiều bột ngọt và dầu mỡ nhưng Giản Hinh không thể nào phân thân được nữa nên đành khuyên bà ăn thêm mấy miếng. Người già nên tính tình dễ nóng nảy, bà Giản cả đời chưa bao giờ lớn tiếng với Giản Hinh, có thể do có bệnh, trên người khó chịu nên trong lòng cũng khó chịu, khuyên như thế nào cũng không ăn cơm. Giản Hinh đưa đến miệng bà nhất quyết không ăn, nói: “Tiểu Hồng, bà muốn ăn mì sợi cháu làm cơ.”
Giản Hinh không thể làm gì hơn, đành phải nhờ y tá trông bà một chút rồi chạy xuống dưới mua mì sợi. Bên ngoài bệnh viện có một quán ăn nhỏ, cô tìm chỗ sạch sẻ mua một phần mì gà trứng rồi vội vàng chạy trở về. Song lại đúng lúc thang máy đang sửa chữa, Giản Hinh đành leo thang bộ lên tầng bảy, lúc đẩy cửa vào trong phòng thì không nhìn thấy y tá đâu, cô lo lắng, chẳng may bà xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Chỉ thấy bà nhìn cô cười, có vẻ tâm trạng đã tốt hơn lúc nãy.
Giản Hinh đang ngẫm nghĩ trong đầu thì nhìn thấy Trâu Diệc Minh bưng chậu nước rửa mặt đi ra, cúi người lau tay lau mặt cho bà và nói: “Anh cho hộ lí về trước rồi!”
Giản Hinh khẽ thở dài, đút mì sợi vừa mua cho bà, song bà không chịu ăn một miếng nào, còn nói: “Tiểu Hồng, bà muốn ăn mì sợi cháu làm cơ, cái này ăn không ngon tý nào cả!”
Trâu Diệc Minh vô cùng xa lạ với cái tên này, nhìn Giản Hinh mặt đầy bối rối nhưng vẫn không hề hỏi, nói với cô: “Em về nhà nấu cơm đi, anh ở đây trông bà cho.”
Giản Hinh hỏi anh: “Anh không cần đến công ty à?”
“Ừ!”
Cũng không còn cách nào khác, Giản Hinh liền nói cảm ơn rồi lấy túi đi về nhà. Trâu Diệc Minh nói chuyện với bà, nghe bà kể chuyện: “Tiểu Hồng làm mì sợi rất ngon. A Minh, chờ lát nữa cháu cũng ăn thử xem nhé.”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Vâng.”
Giản Hinh xách bình giữ nhiệt lại bò lên cầu thang lần nữa, lên đến tầng bảy thì mặt mày choáng váng, hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã xuống. Cô đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Trâu Diệc Minh đang nói chuyện với bà, còn bà trông rất vui thì hai mắt cô đỏ hoe. Đẩy cửa bước vào, cười nói: “Đến rồi, ăn mì thôi ạ!”
Bà thật đúng là phân biệt đồ mua và đồ nhà làm, lần này ngoan ngoãn ăn hết một bát, Giản Hinh cũng múc cho Trâu Diệc Minh một bát, hỏi: “Em ăn chưa?”
Từ sáng đến giờ cô cũng chưa có gì vào bụng.
Nhân lúc bà ngủ, anh liền kéo cô cùng nhau phân chia bát mì. Sau khi ăn xong, hai người đi ra ngoài nói chuyện nhưng không dám đi quá xa, vẫn có thể thấy được giường bệnh của bà qua cửa sổ.
“Hôm nay nếu anh không đến thì em sẽ như thế nào?”
Giản Hinh cúi đầu nói mấy tiếng cảm ơn, Trâu Diệc Minh bỗng dưng ngồi xổm xuống buộc lại giày cho Giản Hinh.
“Giày bị hỏng rồi.” Anh loay hoay với miếng da bị rơi ra ngoài, ngửa đầu hỏi Giản Hinh: “Em đi không khó chịu à?”
Thật ra rất khó chịu nhưng cô lại không để ý, hoàn toàn không phát hiện ra giày đã hỏng.
Anh nói: “Em chờ anh một lát!”
Nói xong liền rời đi, Giản Hinh một mình đứng ở đó đợi, chẳng bao lâu sau thấy anh xách một túi màu đỏ trở lại, bên trong là một đôi dép.
Trâu Diệc Minh nói: “Mua tạm một đôi ở dưới, em đi tạm trước nhé!”
Cũng không phải là đôi dép quý báu gì nhưng lại khiến Giản Hinh bật khóc. Nước mắt giấu trong lòng từ lúc bà bị bệnh cho đến bây giờ cuối cùng cũng tuôn trào. Cô chỉ lo che mặt mà khóc, Trâu Diệc Minh khẽ lắc đầu, ngồi xổm xuống thay đôi dép cho cô, rồi ôm cô vào trong lòng, hỏi: “Tiểu Hồng là ai? Không phải là em chứ?”
Giản Hinh được anh ôm trong lòng, giọng nói buồn rầu mang vẻ đau buồn: “Tiểu Hồng là con gái bà, em không phải là Tiểu Hồng.”
Trâu Diệc Minh mãi mới hiểu được ý của câu này, thật bất ngờ, anh xoa đầu Giản Hinh, hỏi: “Em biết từ lúc nào?”
“Em cũng mới biết, sau đó bà cũng không nhận ra, thường xuyên gọi em là Tiểu Hồng.” Giản Hinh níu lấy áo anh, trút hết những chuyện mà cô phải chịu đựng những ngày gần đây như trút đỗ.
Duyên phận giữa Giản Hinh và bà Giản bắt đầu từ ngày sinh nhật của Giản Hồng. Ông Giản mang con gái yêu ra ngoài mua áo quần, cùng xe chính là cả nhà Giản Hinh. Trẻ con được bố mẹ bế trong lòng, đùa nghịch với cô. Tiểu Hồng rất thích trẻ con nên muốn bế, đứa bé còn nhỏ nên không sợ người lạ, vui đùa với Giản Hồng, mọi người trong xe cũng cười đùa vui vẻ theo, nhưng đến khúc cua đã xảy ra chuyện không may.
Đó là một chiếc xe tải chạy rất nhanh, rõ ràng là thấy xe lao tới nhưng làm thế nào cũng không thể tránh được, đâm thẳng vào, bên trong xe ngoài trẻ con thì những người khác đều không qua khỏi. Giản Hồng ở thời khắc cuối cùng bảo vệ đứa bé trong người khỏi các va chạm, còn mình thì bị gãy xương sống chết tại chỗ.
Đứa bé bị bà Giản ôm đi, khi đó chính sách còn chưa nghiêm mà Giang Châu lại là địa phương nhỏ nên đi cửa sau có thể sửa hộ khẩu. Bà Giản gọi đứa bé là Giản Hinh, các bạn hàng xóm thấy bà Giản đột nhiên ôm đứa bé về nhà nên ai cũng nghĩ đó là con của Giản Hồng.
Giản Hinh vừa khóc vừa kể: “Khi còn bé, có nhiều người gọi em là con hoang nhưng em không dám nói cho bà biết, cũng đánh không lại bọn họ.”
Trâu Diệc Minh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, bọn họ cũng không hề biết nhau, đến bữa ăn, quán thịt rất đông khách, xếp thành các hàng dài. Cô đứng cuối hàng đầu tiên, tóc đuôi sam để trên vai, ngày đó trời rất nóng nhưng cô không hề nhăn mày nhăn mặt, cố chấp phải ăn được miếng thịt kia, ánh mắt cô để lại cho anh dường như không phải tĩnh lặng, ngược lại có chút cô độc.
Sau đó lên đại học thì gặp lại nhau, bên cạnh có thêm ba cô nàng cá tính hoạt bát, cô ở trong đó cũng mỉm cười như thế.
Nước mắt Giản Hinh từng giọt rơi xuống: “Bọn họ sai rồi, em không phải là con hoang, bố mẹ rất thương em nên mới đưa em vào thành phố đi chơi.
“Ừ, bọn họ sai rồi.” Trâu Diệc Minh dỗ dành cô.
Giản Hinh rất khó chịu: “Giản Hồng vì bảo vệ em mới chết. Mọi người đều nói là cô có bầu sinh khó nên chết, bà vì em nên không giải thích bất cứ điều gì, họ có ân quá lớn với em, em sợ mình không xứng đáng được đối xử như vậy!”
Ở bên nhau bảy năm, Trâu Diệc Minh rất ít khi thấy Giản Hinh khóc, thầm buông tiếng thở dài trong lòng. Thì ra cô nàng này gần đây không bình thường là vì chuyện này.
“Bà nói sợ không nhìn thấy được lúc Giản Hồng lập gia đình, mà em không muốn để cho bà tiếc nuối nên mới thúc giục anh.” Giản Hinh càng nói càng đau lòng, cô không nói mọi chuyện rõ ràng nên mới khiến Trâu Diệc Minh tức giận bỏ đi.
“Em nên kể rõ cho anh.”
Giản Hinh vô cùng tủi thân và khổ sở, nói cho anh nghe: “Em…em cũng không biết nói thế nào với anh nữa, em sợ anh ghét bỏ em.”
Trâu Diệc Minh không thể vui mừng nổi: “Trong lòng em, anh là người như vậy ư?”
Giản Hinh không nói, chỉ lo khóc, trận khóc này như trút được gánh nặng. Rời khỏi vòng tay của Trâu Diệc Minh, mặt cô đỏ lên, khiến áo sơ mi của anh nhàu nhĩ không còn hình dáng. Trâu Diệc Minh mỉm cười, chạm nhẹ vào đôi mắt hơi sưng của cô và nói: “Không sao đâu!”
Giản Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc trước không biết nói thế nào bây giờ cuối cùng cũng nói ra được. Mà nhìn anh dường như cũng không ghét bỏ gì, tình hình đây đã là tốt nhất, trong lòng như trút bỏ được tảng đá lớn, buông lỏng không ít.
Tay Trâu Diệc Minh vẫn còn ở mí mắt của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Ngày mai em có mấy tiết? Anh đến trường đón em, chúng ta cùng nhau đi.”
Giản Hinh ngượng ngùng dạ một tiếng, hai người đều không đề cập đến chuyện không vui mấy ngày trước.
***
Sau ngày nào đó, Tăng Tuyền nói: “Buổi trưa tao qua bệnh viện với mày.”
Giản Hinh hơi thẹn thùng: “Trời nóng lắm, mày không cần đến đâu, có Diệc Minh ở đó rồi, mày cứ yên tâm đi.”
Tăng Tuyền trêu chọc, hỏi: “Bên nhau thích lắm hả?”
Giản Hinh im như thóc, muốn nói như thế nào đây? Người yêu nhau cãi nhau rồi hòa hợp thật sự là chuyện rất bình thường, thế nhưng bảy năm qua đây là lần đầu tiên cô và Trâu Diệc Minh cãi nhau, cũng hơi đặc biệt. Cô chưa bảo Trâu Diệc Minh dọn về mà Trâu Diệc Minh cũng không nhắc đến. Mỗi ngày anh đều cùng cô chăm sóc bà, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tăng Tuyền nhắc nhở cô: “Aiz, buổi tối hắn đưa mày về nhà thì đừng cho hắn đi. Đàn ông mà, phải cho bậc thang để đi xuống chứ!”
Giản Hinh khẽ gật đầu: “Ừ, tao biết rồi!”
Ở phương diện này, Tăng Tuyền có kinh nghiệm hơn cô nên cô nghe theo nó.
Cô đi ra thì đã thấy Trâu Diệc Minh đang đứng trước cổng trường vẫy tay với cô. Giản Hinh lại gần chỗ anh, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, mấy năm nay anh rất bận rộn, chưa từng đến trường đợi cô tan làm như thế này.
Đúng lúc này có lớp thể dục đi ngang qua, vốn đàn ông đẹp trai mặc, nhìn kĩ lại, chẳng phải người bên cạnh người đàn ông đẹp trai kia là cô Giản ư? Một đám thanh niên bắt đầu ồn ào, đồng loạt gọi: “Cô Giản ơi!”
Giản Hinh ngoảnh lại, nhìn thấy đám học sinh cười xấu xa liền kéo Trâu Diệc Minh đi: “Nên đi nhanh thôi!”
Trâu Diệc Minh nhún vai, vẫy tay chào với đám học sinh, sau đó kéo cô cạnh người mình, còn bỏ tay cô vào túi để giữ ấm. Lại nghe thấy đám học sinh nói; “Chú đẹp trai quá!”
Trâu Diệc Minh mỉm cười, còn Giản Hinh lại chau mày đuổi người: “Các em vào học đi, không được lười biếng.”
Đám học sinh không sợ cô, vẫn la to như cũ: “Cô Giản thật hạnh phúc!”
Giản Hinh còn muốn nói nữa song lại bị Trâu Diệc Minh chặn hai tay lại, khóa chặt cô trong khuỷu tay. Anh vui vẻ nói: “Cứ để cho chúng nó nói đi, đều là trẻ con cả thôi mà.”
Nam thanh nữ tú đi trên đường, sau lưng tiếng nói: “Cô Giản và chú đẹp trai thật hạnh phúc. Rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người.”
***
Do là cơm nhà làm nên bà Giản ăn rất thoải mái, còn kéo Trâu Diệc Minh ăn chung, hỏi anh: “Thấy thế nào, tay nghề của Tiểu Hồng nhà bà rất khá phải không?”
Trâu Diệc Minh gật đầu: “Ăn ngon lắm ạ!”
Bà Giản vui vẻ tiếp lời: “Đàn ông ở bên ngoài làm việc vất vả, về nhà phải được ăn uống ngon, cháu nói có đúng hay không?”
“Dạ!”
“Vậy hai đứa định khi nào cưới?” Bà Giản thấy Giản Hinh định nói liền ngăn cản: “Bà biết cháu là đứa hiểu chuyện, có tính toán riêng trong lòng, nhưng bây giờ… Bà sợ mình không đợi được… Dẫu sao cũng chỉ là sớm hay muộn. Diệc Minh, cháu đừng trách bà thúc giục, hai đứa nên quyết định sớm thì hơn.”
Bà Giản không phân biệt được đâu là Giản Hinh đâu là Giản Hồng, nhưng cũng không sao, dù sao cũng đều là gả cho Trâu Diệc Minh.
Trâu Diệc Minh nghiêng đầu không biết làm thế nào nên mới phải nhìn Giản Hinh, cô cũng đang lén nhìn anh, không biết anh sẽ nói thế nào.
Trâu Diệc Minh cầm tay bà, nói: “Bà nói đúng ạ, là cháu sơ suất, phải kết hôn. Năm nay chúng cháu sẽ cưới ạ! Bà còn khỏe, sau này bọn cháu vẫn còn phải nhờ bà chăm cháu nữa đấy ạ.”
Bà Giản vui mừng, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều dồn lại một chỗ, còn tưởng tượng ra cả đứa bé trẳng trẻo mập mạp, vội vàng dặn dò Giản Hinh: “Tiểu Hồng ơi, con bây giờ phải chú ý, không thể ăn đồ lạnh, cũng đừng làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bà cụ giường bên cạnh cũng góp lời thêm: “Sắp cưới rồi hả? Có phải mang bầu không? Bây giờ cái thai vẫn còn rất yếu, cháu phải tìm bác sĩ Trung y mà dưỡng thai. Con gái bác năm ngoái sinh con khó, đến bây giờ vẫn chưa có thai lại được.
Trâu Diệc Minh nhìn Giản Hinh cười, cô thẹn thùng đỏ mặt, cúi thấp đầu, xấu hổ nhìn anh.
***
Buổi tối Trâu Diệc Minh đưa Giản Hinh về nhà tắm rửa thay quần áo, Giản Hinh nghĩ đến câu nói của Tăng Tuyền liền nhỏ giọng nói: “Đã muộn rồi, anh đừng đến nhà Đại Phúc nữa, ngủ ở đây đi.”
Trâu Diệc Minh mỉm cười nhìn cô, Giản Hinh bị anh nhìn đến nỗi thẹn quá hóa giận, đánh anh một cái: “Có gì hay mà cười hả?!”
Trâu Diệc Minh che ngực: “Em đánh anh thật à?!”
Giản Hinh quay ngoắt đi: “Thế thì anh cứ tiếp tục ngủ với Đại Phúc đi!”
Vừa đi được hai bước thì bị Trâu Diệc Minh ôm từ phía sau.
Giản Hinh thầm tính toán trong lòng, đã lâu rồi anh mới ôm cô, thời gian trước anh bận việc, sau đó hai người lại chiến tranh lạnh một thời gian. Cái ôm ấm áp lại chân thật như thế này là thứ cô cần nhất bây giờ, có thể để cho cô buông những bất an mệt mỏi xuống, thoải mái mà dựa vào anh.
Trâu Diệc Minh dán vào gáy cô nhẹ nhàng thở, hơi thở vương vấn trên da hơi ngứa ngáy. Giản Hinh né tránh, anh ôm càng chặt hơn, nói: “Anh sao có thể ngủ cùng với cái tên thối tha kia chứ?! Anh thích ngủ cùng ai, chẳng lẽ em còn không biết?”
Tay Giản Hinh còn để ở công tắc điện, nghe anh nói thế thì vô tình đụng phải, đèn liền tắt phụt.
Trong nhà bỗng tối om, Trâu Diệc Minh nói: “Trong khoảng thời gian anh không có ở nhà, em có nhớ anh không? Tối ngủ có lạnh hay không?”
Giản Hinh thấp giọng nói: “Không lạnh, nóng thật đấy!”
Nói xong thì bắt đầu hối hận, bởi vì Trâu Diệc Minh nói: “Phải không? Anh rất lạnh, em sưởi ấm cho anh đi!”
Anh đẩy cô vào tường rồi nhiệt tình hôn lên, ngày thường trước mặt mọi người đều là bộ dạng lạnh lùng nhưng vào lúc này lại vô cùng chân thật. Anh không nói với cô những lời ngon tiếng ngọt, chỉ thích gọi cô vào lúc này nhất: “Hinh Hinh!”
Tim Giản Hinh đập rộn ràng, anh bất ngờ đè lên người, cô khẽ ừm một tiếng. Anh để thắt lưng mình chạm vào người cô, cô khẽ đẩy ra nhưng lại bị anh nắm tay đến khóa quần: “Hinh Hinh, cởi ra giúp anh.”
Giản Hinh nhất thời không động đậy, ngón tay như bị mất sức, anh vén tóc cô ra gấp gáp hôn vào cái cổ nhạy cảm, thấy cô run lẩy bẩy khẽ cười, thở ra khí nóng quấy nhiễu cô, thúc giục: “Nhanh lên một chút, bà còn đang chờ chúng ta đấy.”
Giản Hinh nghe đến đó thì liều mình nhắm mắt lại, nhanh chóng rút thắt lưng da của anh ra, còn tay anh cũng không rảnh rỗi. Nhìn hành động của cô, anh cất lời trêu chọc: “Có vẻ em không quen tay nhỉ, sau này nên luyện tập nhiều hơn.”
Giản Hinh cắn lại anh một cái, thấy anh khó chịu khẽ kêu lên, sức lực trên tay cô càng mạnh hơn. Giản Hinh không cảm thấy đau, ngược lại rất thoải mái, đúng lúc đó điện thoại Trâu Diệc Minh vang lên.
“Tiếp nữa không?” Cô hỏi.
Anh không lên tiếng, hôn tai cô, Giản Hinh ôm lấy eo anh: “Những thứ khác anh tự làm.”
Quả thực chuông điện thoại rất biết cách tàn sát phong cảnh, không biết là ai nhưng vang lên rất lâu. Trâu Diệc Minh thở hổn hển nhận, Giản Hinh tựa vào trong ngực anh, đùa nghịch ngực anh, lặng yên nghe anh nói: “Tôi sẽ đến ngay.”
Giản Hinh từ từ thẳng người lên, ngửa đầu nhìn hắn, anh cúi đầu chạm vào trán cô, hơi thở vẫn còn bất ổn, có vẻ không kiên nhẫn cho lắm: “Công ty có chuyện nên anh phải đến. Đã muộn rồi nên trên đường không an toàn, em chờ một lúc nữa thì hãy bắt xe đến bệnh viện nhé! Đến nơi thì gọi điện cho anh.”
Giản Hinh từ từ cười lên, anh thế này quả thực rất ít thấy.
Ánh mắt dưới tròng kính của Trâu Diệc Minh hiện lên bốn chữ “dục vọng chưa thỏa”, liếc nhìn áo quần lộn xộn của Giản Hinh, cúi người nhặt thắt lưng da lên và nói: “Anh đi đây.”
Sau khi anh đi, Giản Hinh rửa mặt, nhìn vào trong gương khép cổ áo lại, tâm trạng chưa bao giờ thoải mái như lúc này.