Nhan Lĩnh là một con người rất bình thường. Bất kể tướng mạo, hình thể, gia thế. Bản thân Nhan Lĩnh không có gì không hài lòng, tính nết thích ứng trong mọi hoàn cảnh của anh thường xuyên làm người ta cảm thấy khó tin. Nhan Lĩnh cho rằng, đây là do bản tính sinh tồn bình thường quyết định.
Nhan Lĩnh làm việc trong một công ty tương đối lớn, mỗi ngày đi làm ra về cẩn thận làm việc, ngẫu nhiên cũng cùng đồng sự liên hoan ca hát linh tinh, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái cũng sẽ không thấy. Theo lý thuyết mọi người có tâm lý muốn tiến bộ, trong văn phòng hết tranh lại đoạt. Đi lục đục với nhau cũng là chuyện bình thường. Nhan Lĩnh không thích loại không khí này, người đến người đi cũng không lưu tâm. Thời điểm cảm thấy thích hợp liền xin tăng lương, cũng ít bị cự tuyệt.
Kỳ thật năng lực chuyên môn của Nhan Lĩnh rất cao, nhưng anh càng nguyện ý đứng ở góc độ bàng quan với cuộc sống, không thích nói thẳng, làm người ta thường thường quên ở bên cạnh còn có một người như vậy. Đương nhiên, thu nhập được giữ bí mật làm mọi người cũng không biết tiền lương của Nhan Lĩnh trên cơ bản đã cao hơn một bậc so với họ, Nhan Lĩnh thấy thế nào cũng đều không chớp mắt.
Ngày vẫn trôi qua như nước, trong văn phòng có thêm hai đồng sự mới, hai cô gái trẻ mới vừa tốt nghiệp đại học làm mặt nước lặng im nổi lên một chút gợn sóng. Hai cô gái trẻ này lớn lên đều rất xinh đẹp, một người giỏi giang xuất sắc, một người dịu dàng xấu hổ, một người mới vào văn vòng liền làm người ta cảm thấy hào quang chói lọi không thể nhìn gần. Một người tươi cười ngọt ngào, những người đàn ông còn độc thân trong phạm vi trăm dặm đều bắt đầu rung động.
Nhan Lĩnh cũng động tâm tư. Công tác bốn năm, dựa theo quy hoạch cuộc sống của anh, hiện tại nên bước vào giai đoạn sơ cấp của việc cưới vợ sinh con. Vừa lúc lại có hai cô gái trẻ trong veo như nước, Nhan Lĩnh cảm thấy theo đuổi một người làm vợ cũng không mất một chuyện tốt.
Tuyển đến tuyển đi, Nhan Lĩnh rốt cuộc quyết định theo đuổi Tiểu Kim giỏi giang xuất sắc. Nguyên nhân sao, đàn ông ở bên cạnh theo đuổi Tiểu Kim rất ít, phần lớn bị sức mạnh phụ nữ mạnh mẽ của cô dọa sợ, như vậy cơ hội thành công liền cao hơn. Nhìn bộ dáng say mê làm việc của Tiểu Kim, khẳng định cũng không cần người đàn ông tốn nhiều thời gian gặp cô. Hơn nữa chiếu theo trình độ cố gắng của cô, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ từng bước thăng chức, khi đó cho dù hai người ở cùng công ty thì không gian tiếp xúc cũng không nhiều. Làm theo ý mình, có vẻ tự do. Kỳ thật đây đều là Nhan Lĩnh tự giải thích với mình, lý do chân chính chẳng qua là anh bị vẻ anh khí tiêu sái trên mặt Tiểu Kim thu hút, nói đến cùng, Nhan Lĩnh là một người cực kỳ trông mặt mà bắt hình dong.
Thủ đoạn theo đuổi người của Nhan Lĩnh cũng cực bình thường. Sau khi nhận định mục tiêu liền phân ra tinh lực lúc nào cũng chú ý Tiểu Kim, biết cô thích hoa thảo trà, thích nước hoa vị hoa quả, thích trang sức vật phẩm trân châu, thích nhìn cửa sổ nhỏ trên bức tường đối diện ngẩn người, thích mỳ Ý, thích ngủ gật trong một góc phòng K, thích thực vật nhưng luôn quên tưới nước.
Sau đó Nhan Lĩnh bắt đầu hành động. Kỳ thật động tác không lớn, thoạt nhìn có chút nhạt nhẽo. Chỉ là lúc Tiểu Kim mỏi mệt thì giúp cô pha trà, ngày lễ sẽ tặng cô nước hoa vị đào cùng châm cài ngực bằng trân châu đen, ở góc cửa sổ dán một khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, lúc đồng sự liên hoan không quên thả phấn hồ tiêu vào tay cô, lúc tập thể đi ca hát giúp cô chắn ra một mảnh không gian nhỏ không thể quấy rầy, cũng thường thường cần tăng ca, ban đêm đứng đợi đưa người về nhà.
Chưa từng có biểu hiện nhiệt liệt, lại cảm giác chiếu cố của anh dầy đặc ấm áp, nơi chốn có thể thấy được. Rốt cuộc Tiểu Kim ở trong một đám đông người liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Nhan Lĩnh, đối anh nói cười, cử chỉ thân thiết.
Cũng là thời cơ vừa vặn, sau một cơn mưa tuyết người phụ nữ thép triền miên giường bệnh, nhu nhược như con mèo nhỏ. Nhan Lĩnh chăm sóc người bệnh rất có kinh nghiệm, tự mình chăm nom Tiểu Kim, từ thân thể đến tâm linh tất cả đều an ủi ở mức tốt nhất. Tiểu Kim ăn cơm cho bệnh nhân hương vị ngọt ngào, nhìn khuôn mặt luôn tỏ ra ôn hòa yêu chiều, rốt cuộc toàn bộ phòng tuyến tan vỡ, chưa bao giờ cảm nhận một thế công dịu dàng như vậy. Sau khi khỏi bệnh trở lại công ty, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bồn cúc tím nhỏ xinh xắn trên bàn làm việc, phía dưới có một tờ giấy: không cần lo lắng chăm sóc nó, hết thảy có anh. Trong lòng Tiểu Kim lập tức có dòng nước ấm mãnh liệt chảy qua. Vừa mới hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên được đối đãi cẩn thận thỏa đáng như thế, ngay cả cha mẹ cũng không làm được, một trái tim mỹ nhân chính thức sa lưới.
Ngày của Nhan Lĩnh từ nay về sau trở lại quỹ đạo, ngoài việc ngẫu nhiên nhận lời yêu cầu hẹn hò của bạn gái. Nhan Lĩnh nghĩ, như thế qua một năm rưỡi thì cầu hôn, sau đó kết hôn sinh con làm từng bước không cần anh lo lắng.
Hai tháng sau, Tiểu Kim thăng nhiệm thành phó quản lý, lưu luyến không rời chuyển vào văn phòng độc lập, chỉ là hoa trên bàn bất đắc dĩ đổi thành cây tiên nhân cầu. Nhan Lĩnh thật sự cảm thấy việc chạy tới chạy lui chiếu cố một chậu hoa quá phí sức. Lại qua hơn tháng, Tiểu Kim ra nước ngoài khảo sát. Nhan Lĩnh nghĩ đến lúc này có thể thoải mái, không ngờ trước khi đi Tiểu Kim lại ngàn thác vạn dặn đem em trai của mình nhờ Nhan Lĩnh chăm sóc. Nhan Lĩnh lúc mới đầu không hề có suy nghĩ muốn làm bảo mẫu nhà trẻ, nhưng sau khi vừa thấy cậu em trai này liền không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Vì cái gì? Nguyên nhân rất đơn giản: Nhan Lĩnh thích khuôn mặt kia. Em trai của Tiểu Kim còn đang học đại học, trường thể dục thể thao, chuyên ngành bóng rổ. Người lớn lên rất lanh lợi, vóc dáng cao cao, thân thể tráng tráng. Mắt tinh mày kiếm, mũi cao thẳng. Hơn nữa nụ cười như ánh mặt trời, một hàm răng trắng bóng làm Nhan Lĩnh quáng mắt.
Tiểu Kim lúc gần đi không quên dặn dò Nhan Lĩnh: “Em của em mới vừa cãi nhau với cha mẹ bỏ đi, anh nhất định phải quản giáo nó nhiều chút, đừng làm cho nó gây sự nữa.”
…
Nhan Lĩnh dịu dàng cười tiễn bạn gái, xoay người liền đưa ra ba quy ước với cậu em Kim: “Kim Nghị Tu, tôi không có nghĩa vụ thu lưu cậu không công. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quét rác rửa chén là của cậu. Còn có, phòng đưa cho cậu phải giữ gìn sạch sẽ, không được tùy tay ném quần áo bẩn lung tung. Các nơi trong phòng không được hút thuốc, uống rượu chỉ cho phép uống bia, một ngày nhiều nhất ba cốc.”
Cậu em Kim gia nhất thời muốn phát tác, Nhan Lĩnh lại nói: “Chìa khóa căn phòng của chị cậu kia tôi có nhưng sẽ không đưa cho cậu, cậu cũng không cần để ý đến nó. Mặt khác cha mẹ cậu đã ngừng tất cả hỗ trợ kinh tế cho cậu, nếu cậu còn muốn sống qua tháng này, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Cậu em Kim gia cho tới bây giờ đều là làm người khác tức giận đến giơ chân, khi nào chịu qua loại tức giận này. Nhìn thấy vẻ thong dong bình tĩnh không chút thay đổi trên mặt Nhan Lĩnh, hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt bình thường đến cực điểm kia. Nhưng thật sự là bị người nọ uy hiếp, không thể nào phản kháng.
Cố nén trở lại phòng gọi điện thoại cho chị mình, không ngờ hình tượng xưa nay của Nhan Lĩnh rất tốt, Tiểu Kim hoàn toàn không thèm để ý tới trách cứ của em trai, chỉ mệnh lệnh cậu hết thảy phải nghe theo Nhan Lĩnh rồi vội vàng cúp máy. Cậu em Kim gia liền mắng một trận với cái điện thoại, Nhan Lĩnh là tên chết tiệt nào mà lại đem người chị hiểu rõ cậu nhất ném đến một nước khác. Nghĩ đến cuộc sống sau này phải nhìn sắc mặt của tên tiểu nhân Nhan Lĩnh kia thì lại càng tức, càng phát ra câu mắng khó nghe.
Nhan Lĩnh đang cầm vật dụng hàng ngày cùng áo ngủ vào cửa, nhìn thấy tên ngu ngốc đang mắng vui vẻ kia liền cười lạnh. Cậu em Kim gia bỗng cảm thấy sau lưng rét run, quay đầu thấy phía sau vô thanh vô tức đứng một người sống, biểu tình làm cho cậu nhớ tới một loại rắn cực độc, không nhịn được rùng mình một cái, giả bộ bình tĩnh rống: “Đi vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ!”
Nhan Lĩnh đưa tay ném tất cả những thứ trên tay lên giường, tác động một bên khóe miệng nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Nhóc con, dám có ý kiến với anh, sinh hoạt phí giảm phân nửa. Còn có, bia cũng cấm.”
Cậu em Kim gia cảm thấy lông tơ trên lưng dựng thẳng đứng, khí lạnh từ bàn chân tỏa đi khắp nơi, nghĩ thầm: ác ma này rõ ràng lúc mới gặp bình thường như vậy, thế nào mà chỉ là một nụ cười liền tỏa ra tà khí lợi hại.
Ở trong phòng thu dọn mọi thứ xong, bụng cậu em Kim bắt đầu hát bài vườn không nhà trống. Bé con ra khỏi cửa kiếm ăn theo mùi tìm được nhà ăn, trên bàn đã dọn xong hai món ăn. Bề ngoài bình thường nhưng mùi thơm lại mê người. Cậu em Kim ngoan ngoãn ngồi xuống, âm thầm thèm nhỏ dãi cũng không dám động đũa. Ai biết nếu cậu ăn vụng ác ma kia sẽ có chiêu số tra tấn người gì chờ cậu.
Lúc Nhan Lĩnh đi ra nhìn thấy cậu em Kim ngồi rất quy củ chảy nước miếng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Buông hai cái chén đĩa bưng trong tay xuống không nhanh không chậm nói: “Ăn đi.”
Cậu em Kim được thánh dụ lập tức ăn sạch sẽ giống như ngàn quân quét ngang. Nhan Lĩnh hơi hoài nghi thằng nhóc này có phải cố ý không, nhưng thấy dáng ăn không thể giả bộ kia thì tâm tình lại rất tốt. Cậu em Kim tuyệt đối là quỷ chết đói đầu thai. Song, thấy khuôn mặt mình thích lang thôn hổ yết thành quả xuống bếp của mình, Nhan Lĩnh vô cùng có cảm giác thành công, quyết định về sau ít bắt nạt cậu em Kim một chút. Đứng dậy múc cho cậu một chén canh xương, Nhan Lĩnh dứt khoát buông đũa, toàn tâm toàn ý thưởng thức con người lúc này đã hoàn toàn quên đi hình tượng.
Cậu em Kim gia cảm thấy mỹ mãn buông đống chén đĩa đã thấy đáy xuống, vừa nhấc đầu liền thấy Nhan Lĩnh cười mà như không cười. Mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi đầu giả bộ chuyên tâm ăn canh, cố gắng bình phục nhịp tim đập cuồng loạn trong nháy mắt. Ngoan ngoãn, lão già kia rõ ràng lớn lên không được đẹp lắm, cũng không nói các loại biểu tình đều rất có hương vị, vị đàn ông thành thục ùn ùn kéo đến.
Loại hình có ý nghĩ đơn giản như cậu em Kim này thật dễ dàng bị dạ dày khống chế, cậu cam tâm tình nguyện gánh vác hết thảy nhiệm vụ quy định của Nhan Lĩnh. Hơn nữa cậu dần dần phát hiện, chỉ cần cậu biểu hiện ngoan một chút thì Nhan Lĩnh ở chung được lắm, ở vấn đề kinh tế cũng sẽ càng thêm hào phóng.
Nhan Lĩnh đối với cậu em Kim bắt đầu vừa lòng, thời gian thằng nhóc này nghe lời càng lúc càng nhiều.
Một ngày buổi tối hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV. Cậu em Kim báo cáo nói ngày hôm sau phải tham gia buổi sinh nhật của bạn học, buổi tối không thể về nhà ăn cơm. Nhan Lĩnh rất hiểu, con trai lúc nên chơi thì chơi nhiều một chút, đợi đến lúc bằng tuổi anh bây giờ cũng không chơi được nữa. Cậu em Kim ngược lại có chút mất hứng, dáng vẻ than thở không thích đi. Nhan Lĩnh thấy mà bật cười, cảm thấy nhóc con này có khi còn rất đáng yêu. Thuận tay xoa xoa tóc cậu em Kim.
Cậu em Kim lớn lên rất có điểm cao lớn thô kệch, biểu hiện được yêu thích bình thường là chịu hai cái đấm không nhẹ, hầu như không được đối xử bình thường. Ngay cả chính cậu cũng sắp cảm thấy nắm đấm là công cụ tất yếu truyền đạt tình cảm. Bỗng nhiên có người dùng phương thức dịu dàng biểu đạt tình cảm, cậu em Kim nhất thời có chút choáng váng, đến tận lúc Nhan Lĩnh đuổi cậu đi ngủ, cậu vẫn còn như lọt vào trong sương mù lăn qua lăn lại.
Nhan Lĩnh căn bản không biết thằng nhóc này đang có tâm tư quái quỷ gì, cứ theo lẽ thường làm việc và nghỉ ngơi.
Nhan Lĩnh là một con người rất bình thường. Bất kể tướng mạo, hình thể, gia thế. Bản thân Nhan Lĩnh không có gì không hài lòng, tính nết thích ứng trong mọi hoàn cảnh của anh thường xuyên làm người ta cảm thấy khó tin. Nhan Lĩnh cho rằng, đây là do bản tính sinh tồn bình thường quyết định.
Nhan Lĩnh làm việc trong một công ty tương đối lớn, mỗi ngày đi làm ra về cẩn thận làm việc, ngẫu nhiên cũng cùng đồng sự liên hoan ca hát linh tinh, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái cũng sẽ không thấy. Theo lý thuyết mọi người có tâm lý muốn tiến bộ, trong văn phòng hết tranh lại đoạt. Đi lục đục với nhau cũng là chuyện bình thường. Nhan Lĩnh không thích loại không khí này, người đến người đi cũng không lưu tâm. Thời điểm cảm thấy thích hợp liền xin tăng lương, cũng ít bị cự tuyệt.
Kỳ thật năng lực chuyên môn của Nhan Lĩnh rất cao, nhưng anh càng nguyện ý đứng ở góc độ bàng quan với cuộc sống, không thích nói thẳng, làm người ta thường thường quên ở bên cạnh còn có một người như vậy. Đương nhiên, thu nhập được giữ bí mật làm mọi người cũng không biết tiền lương của Nhan Lĩnh trên cơ bản đã cao hơn một bậc so với họ, Nhan Lĩnh thấy thế nào cũng đều không chớp mắt.
Ngày vẫn trôi qua như nước, trong văn phòng có thêm hai đồng sự mới, hai cô gái trẻ mới vừa tốt nghiệp đại học làm mặt nước lặng im nổi lên một chút gợn sóng. Hai cô gái trẻ này lớn lên đều rất xinh đẹp, một người giỏi giang xuất sắc, một người dịu dàng xấu hổ, một người mới vào văn vòng liền làm người ta cảm thấy hào quang chói lọi không thể nhìn gần. Một người tươi cười ngọt ngào, những người đàn ông còn độc thân trong phạm vi trăm dặm đều bắt đầu rung động.
Nhan Lĩnh cũng động tâm tư. Công tác bốn năm, dựa theo quy hoạch cuộc sống của anh, hiện tại nên bước vào giai đoạn sơ cấp của việc cưới vợ sinh con. Vừa lúc lại có hai cô gái trẻ trong veo như nước, Nhan Lĩnh cảm thấy theo đuổi một người làm vợ cũng không mất một chuyện tốt.
Tuyển đến tuyển đi, Nhan Lĩnh rốt cuộc quyết định theo đuổi Tiểu Kim giỏi giang xuất sắc. Nguyên nhân sao, đàn ông ở bên cạnh theo đuổi Tiểu Kim rất ít, phần lớn bị sức mạnh phụ nữ mạnh mẽ của cô dọa sợ, như vậy cơ hội thành công liền cao hơn. Nhìn bộ dáng say mê làm việc của Tiểu Kim, khẳng định cũng không cần người đàn ông tốn nhiều thời gian gặp cô. Hơn nữa chiếu theo trình độ cố gắng của cô, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ từng bước thăng chức, khi đó cho dù hai người ở cùng công ty thì không gian tiếp xúc cũng không nhiều. Làm theo ý mình, có vẻ tự do. Kỳ thật đây đều là Nhan Lĩnh tự giải thích với mình, lý do chân chính chẳng qua là anh bị vẻ anh khí tiêu sái trên mặt Tiểu Kim thu hút, nói đến cùng, Nhan Lĩnh là một người cực kỳ trông mặt mà bắt hình dong.
Thủ đoạn theo đuổi người của Nhan Lĩnh cũng cực bình thường. Sau khi nhận định mục tiêu liền phân ra tinh lực lúc nào cũng chú ý Tiểu Kim, biết cô thích hoa thảo trà, thích nước hoa vị hoa quả, thích trang sức vật phẩm trân châu, thích nhìn cửa sổ nhỏ trên bức tường đối diện ngẩn người, thích mỳ Ý, thích ngủ gật trong một góc phòng K, thích thực vật nhưng luôn quên tưới nước.
Sau đó Nhan Lĩnh bắt đầu hành động. Kỳ thật động tác không lớn, thoạt nhìn có chút nhạt nhẽo. Chỉ là lúc Tiểu Kim mỏi mệt thì giúp cô pha trà, ngày lễ sẽ tặng cô nước hoa vị đào cùng châm cài ngực bằng trân châu đen, ở góc cửa sổ dán một khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, lúc đồng sự liên hoan không quên thả phấn hồ tiêu vào tay cô, lúc tập thể đi ca hát giúp cô chắn ra một mảnh không gian nhỏ không thể quấy rầy, cũng thường thường cần tăng ca, ban đêm đứng đợi đưa người về nhà.
Chưa từng có biểu hiện nhiệt liệt, lại cảm giác chiếu cố của anh dầy đặc ấm áp, nơi chốn có thể thấy được. Rốt cuộc Tiểu Kim ở trong một đám đông người liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Nhan Lĩnh, đối anh nói cười, cử chỉ thân thiết.
Cũng là thời cơ vừa vặn, sau một cơn mưa tuyết người phụ nữ thép triền miên giường bệnh, nhu nhược như con mèo nhỏ. Nhan Lĩnh chăm sóc người bệnh rất có kinh nghiệm, tự mình chăm nom Tiểu Kim, từ thân thể đến tâm linh tất cả đều an ủi ở mức tốt nhất. Tiểu Kim ăn cơm cho bệnh nhân hương vị ngọt ngào, nhìn khuôn mặt luôn tỏ ra ôn hòa yêu chiều, rốt cuộc toàn bộ phòng tuyến tan vỡ, chưa bao giờ cảm nhận một thế công dịu dàng như vậy. Sau khi khỏi bệnh trở lại công ty, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bồn cúc tím nhỏ xinh xắn trên bàn làm việc, phía dưới có một tờ giấy: không cần lo lắng chăm sóc nó, hết thảy có anh. Trong lòng Tiểu Kim lập tức có dòng nước ấm mãnh liệt chảy qua. Vừa mới hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên được đối đãi cẩn thận thỏa đáng như thế, ngay cả cha mẹ cũng không làm được, một trái tim mỹ nhân chính thức sa lưới.
Ngày của Nhan Lĩnh từ nay về sau trở lại quỹ đạo, ngoài việc ngẫu nhiên nhận lời yêu cầu hẹn hò của bạn gái. Nhan Lĩnh nghĩ, như thế qua một năm rưỡi thì cầu hôn, sau đó kết hôn sinh con làm từng bước không cần anh lo lắng.
Hai tháng sau, Tiểu Kim thăng nhiệm thành phó quản lý, lưu luyến không rời chuyển vào văn phòng độc lập, chỉ là hoa trên bàn bất đắc dĩ đổi thành cây tiên nhân cầu. Nhan Lĩnh thật sự cảm thấy việc chạy tới chạy lui chiếu cố một chậu hoa quá phí sức. Lại qua hơn tháng, Tiểu Kim ra nước ngoài khảo sát. Nhan Lĩnh nghĩ đến lúc này có thể thoải mái, không ngờ trước khi đi Tiểu Kim lại ngàn thác vạn dặn đem em trai của mình nhờ Nhan Lĩnh chăm sóc. Nhan Lĩnh lúc mới đầu không hề có suy nghĩ muốn làm bảo mẫu nhà trẻ, nhưng sau khi vừa thấy cậu em trai này liền không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Vì cái gì? Nguyên nhân rất đơn giản: Nhan Lĩnh thích khuôn mặt kia. Em trai của Tiểu Kim còn đang học đại học, trường thể dục thể thao, chuyên ngành bóng rổ. Người lớn lên rất lanh lợi, vóc dáng cao cao, thân thể tráng tráng. Mắt tinh mày kiếm, mũi cao thẳng. Hơn nữa nụ cười như ánh mặt trời, một hàm răng trắng bóng làm Nhan Lĩnh quáng mắt.
Tiểu Kim lúc gần đi không quên dặn dò Nhan Lĩnh: “Em của em mới vừa cãi nhau với cha mẹ bỏ đi, anh nhất định phải quản giáo nó nhiều chút, đừng làm cho nó gây sự nữa.”
…
Nhan Lĩnh dịu dàng cười tiễn bạn gái, xoay người liền đưa ra ba quy ước với cậu em Kim: “Kim Nghị Tu, tôi không có nghĩa vụ thu lưu cậu không công. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quét rác rửa chén là của cậu. Còn có, phòng đưa cho cậu phải giữ gìn sạch sẽ, không được tùy tay ném quần áo bẩn lung tung. Các nơi trong phòng không được hút thuốc, uống rượu chỉ cho phép uống bia, một ngày nhiều nhất ba cốc.”
Cậu em Kim gia nhất thời muốn phát tác, Nhan Lĩnh lại nói: “Chìa khóa căn phòng của chị cậu kia tôi có nhưng sẽ không đưa cho cậu, cậu cũng không cần để ý đến nó. Mặt khác cha mẹ cậu đã ngừng tất cả hỗ trợ kinh tế cho cậu, nếu cậu còn muốn sống qua tháng này, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Cậu em Kim gia cho tới bây giờ đều là làm người khác tức giận đến giơ chân, khi nào chịu qua loại tức giận này. Nhìn thấy vẻ thong dong bình tĩnh không chút thay đổi trên mặt Nhan Lĩnh, hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt bình thường đến cực điểm kia. Nhưng thật sự là bị người nọ uy hiếp, không thể nào phản kháng.
Cố nén trở lại phòng gọi điện thoại cho chị mình, không ngờ hình tượng xưa nay của Nhan Lĩnh rất tốt, Tiểu Kim hoàn toàn không thèm để ý tới trách cứ của em trai, chỉ mệnh lệnh cậu hết thảy phải nghe theo Nhan Lĩnh rồi vội vàng cúp máy. Cậu em Kim gia liền mắng một trận với cái điện thoại, Nhan Lĩnh là tên chết tiệt nào mà lại đem người chị hiểu rõ cậu nhất ném đến một nước khác. Nghĩ đến cuộc sống sau này phải nhìn sắc mặt của tên tiểu nhân Nhan Lĩnh kia thì lại càng tức, càng phát ra câu mắng khó nghe.
Nhan Lĩnh đang cầm vật dụng hàng ngày cùng áo ngủ vào cửa, nhìn thấy tên ngu ngốc đang mắng vui vẻ kia liền cười lạnh. Cậu em Kim gia bỗng cảm thấy sau lưng rét run, quay đầu thấy phía sau vô thanh vô tức đứng một người sống, biểu tình làm cho cậu nhớ tới một loại rắn cực độc, không nhịn được rùng mình một cái, giả bộ bình tĩnh rống: “Đi vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ!”
Nhan Lĩnh đưa tay ném tất cả những thứ trên tay lên giường, tác động một bên khóe miệng nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Nhóc con, dám có ý kiến với anh, sinh hoạt phí giảm phân nửa. Còn có, bia cũng cấm.”
Cậu em Kim gia cảm thấy lông tơ trên lưng dựng thẳng đứng, khí lạnh từ bàn chân tỏa đi khắp nơi, nghĩ thầm: ác ma này rõ ràng lúc mới gặp bình thường như vậy, thế nào mà chỉ là một nụ cười liền tỏa ra tà khí lợi hại.
Ở trong phòng thu dọn mọi thứ xong, bụng cậu em Kim bắt đầu hát bài vườn không nhà trống. Bé con ra khỏi cửa kiếm ăn theo mùi tìm được nhà ăn, trên bàn đã dọn xong hai món ăn. Bề ngoài bình thường nhưng mùi thơm lại mê người. Cậu em Kim ngoan ngoãn ngồi xuống, âm thầm thèm nhỏ dãi cũng không dám động đũa. Ai biết nếu cậu ăn vụng ác ma kia sẽ có chiêu số tra tấn người gì chờ cậu.
Lúc Nhan Lĩnh đi ra nhìn thấy cậu em Kim ngồi rất quy củ chảy nước miếng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Buông hai cái chén đĩa bưng trong tay xuống không nhanh không chậm nói: “Ăn đi.”
Cậu em Kim được thánh dụ lập tức ăn sạch sẽ giống như ngàn quân quét ngang. Nhan Lĩnh hơi hoài nghi thằng nhóc này có phải cố ý không, nhưng thấy dáng ăn không thể giả bộ kia thì tâm tình lại rất tốt. Cậu em Kim tuyệt đối là quỷ chết đói đầu thai. Song, thấy khuôn mặt mình thích lang thôn hổ yết thành quả xuống bếp của mình, Nhan Lĩnh vô cùng có cảm giác thành công, quyết định về sau ít bắt nạt cậu em Kim một chút. Đứng dậy múc cho cậu một chén canh xương, Nhan Lĩnh dứt khoát buông đũa, toàn tâm toàn ý thưởng thức con người lúc này đã hoàn toàn quên đi hình tượng.
Cậu em Kim gia cảm thấy mỹ mãn buông đống chén đĩa đã thấy đáy xuống, vừa nhấc đầu liền thấy Nhan Lĩnh cười mà như không cười. Mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi đầu giả bộ chuyên tâm ăn canh, cố gắng bình phục nhịp tim đập cuồng loạn trong nháy mắt. Ngoan ngoãn, lão già kia rõ ràng lớn lên không được đẹp lắm, cũng không nói các loại biểu tình đều rất có hương vị, vị đàn ông thành thục ùn ùn kéo đến.
Loại hình có ý nghĩ đơn giản như cậu em Kim này thật dễ dàng bị dạ dày khống chế, cậu cam tâm tình nguyện gánh vác hết thảy nhiệm vụ quy định của Nhan Lĩnh. Hơn nữa cậu dần dần phát hiện, chỉ cần cậu biểu hiện ngoan một chút thì Nhan Lĩnh ở chung được lắm, ở vấn đề kinh tế cũng sẽ càng thêm hào phóng.
Nhan Lĩnh đối với cậu em Kim bắt đầu vừa lòng, thời gian thằng nhóc này nghe lời càng lúc càng nhiều.
Một ngày buổi tối hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV. Cậu em Kim báo cáo nói ngày hôm sau phải tham gia buổi sinh nhật của bạn học, buổi tối không thể về nhà ăn cơm. Nhan Lĩnh rất hiểu, con trai lúc nên chơi thì chơi nhiều một chút, đợi đến lúc bằng tuổi anh bây giờ cũng không chơi được nữa. Cậu em Kim ngược lại có chút mất hứng, dáng vẻ than thở không thích đi. Nhan Lĩnh thấy mà bật cười, cảm thấy nhóc con này có khi còn rất đáng yêu. Thuận tay xoa xoa tóc cậu em Kim.
Cậu em Kim lớn lên rất có điểm cao lớn thô kệch, biểu hiện được yêu thích bình thường là chịu hai cái đấm không nhẹ, hầu như không được đối xử bình thường. Ngay cả chính cậu cũng sắp cảm thấy nắm đấm là công cụ tất yếu truyền đạt tình cảm. Bỗng nhiên có người dùng phương thức dịu dàng biểu đạt tình cảm, cậu em Kim nhất thời có chút choáng váng, đến tận lúc Nhan Lĩnh đuổi cậu đi ngủ, cậu vẫn còn như lọt vào trong sương mù lăn qua lăn lại.
Nhan Lĩnh căn bản không biết thằng nhóc này đang có tâm tư quái quỷ gì, cứ theo lẽ thường làm việc và nghỉ ngơi.
Tình Yêu Bình Thường Của Ác Ma Và Dê Con - Chapter 1
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhan Lĩnh là một con người rất bình thường. Bất kể tướng mạo, hình thể, gia thế. Bản thân Nhan Lĩnh không có gì không hài lòng, tính nết thích ứng trong mọi hoàn cảnh của anh thường xuyên làm người ta cảm thấy khó tin. Nhan Lĩnh cho rằng, đây là do bản tính sinh tồn bình thường quyết định.
Nhan Lĩnh làm việc trong một công ty tương đối lớn, mỗi ngày đi làm ra về cẩn thận làm việc, ngẫu nhiên cũng cùng đồng sự liên hoan ca hát linh tinh, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái cũng sẽ không thấy. Theo lý thuyết mọi người có tâm lý muốn tiến bộ, trong văn phòng hết tranh lại đoạt. Đi lục đục với nhau cũng là chuyện bình thường. Nhan Lĩnh không thích loại không khí này, người đến người đi cũng không lưu tâm. Thời điểm cảm thấy thích hợp liền xin tăng lương, cũng ít bị cự tuyệt.
Kỳ thật năng lực chuyên môn của Nhan Lĩnh rất cao, nhưng anh càng nguyện ý đứng ở góc độ bàng quan với cuộc sống, không thích nói thẳng, làm người ta thường thường quên ở bên cạnh còn có một người như vậy. Đương nhiên, thu nhập được giữ bí mật làm mọi người cũng không biết tiền lương của Nhan Lĩnh trên cơ bản đã cao hơn một bậc so với họ, Nhan Lĩnh thấy thế nào cũng đều không chớp mắt.
Ngày vẫn trôi qua như nước, trong văn phòng có thêm hai đồng sự mới, hai cô gái trẻ mới vừa tốt nghiệp đại học làm mặt nước lặng im nổi lên một chút gợn sóng. Hai cô gái trẻ này lớn lên đều rất xinh đẹp, một người giỏi giang xuất sắc, một người dịu dàng xấu hổ, một người mới vào văn vòng liền làm người ta cảm thấy hào quang chói lọi không thể nhìn gần. Một người tươi cười ngọt ngào, những người đàn ông còn độc thân trong phạm vi trăm dặm đều bắt đầu rung động.
Nhan Lĩnh cũng động tâm tư. Công tác bốn năm, dựa theo quy hoạch cuộc sống của anh, hiện tại nên bước vào giai đoạn sơ cấp của việc cưới vợ sinh con. Vừa lúc lại có hai cô gái trẻ trong veo như nước, Nhan Lĩnh cảm thấy theo đuổi một người làm vợ cũng không mất một chuyện tốt.
Tuyển đến tuyển đi, Nhan Lĩnh rốt cuộc quyết định theo đuổi Tiểu Kim giỏi giang xuất sắc. Nguyên nhân sao, đàn ông ở bên cạnh theo đuổi Tiểu Kim rất ít, phần lớn bị sức mạnh phụ nữ mạnh mẽ của cô dọa sợ, như vậy cơ hội thành công liền cao hơn. Nhìn bộ dáng say mê làm việc của Tiểu Kim, khẳng định cũng không cần người đàn ông tốn nhiều thời gian gặp cô. Hơn nữa chiếu theo trình độ cố gắng của cô, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ từng bước thăng chức, khi đó cho dù hai người ở cùng công ty thì không gian tiếp xúc cũng không nhiều. Làm theo ý mình, có vẻ tự do. Kỳ thật đây đều là Nhan Lĩnh tự giải thích với mình, lý do chân chính chẳng qua là anh bị vẻ anh khí tiêu sái trên mặt Tiểu Kim thu hút, nói đến cùng, Nhan Lĩnh là một người cực kỳ trông mặt mà bắt hình dong.
Thủ đoạn theo đuổi người của Nhan Lĩnh cũng cực bình thường. Sau khi nhận định mục tiêu liền phân ra tinh lực lúc nào cũng chú ý Tiểu Kim, biết cô thích hoa thảo trà, thích nước hoa vị hoa quả, thích trang sức vật phẩm trân châu, thích nhìn cửa sổ nhỏ trên bức tường đối diện ngẩn người, thích mỳ Ý, thích ngủ gật trong một góc phòng K, thích thực vật nhưng luôn quên tưới nước.
Sau đó Nhan Lĩnh bắt đầu hành động. Kỳ thật động tác không lớn, thoạt nhìn có chút nhạt nhẽo. Chỉ là lúc Tiểu Kim mỏi mệt thì giúp cô pha trà, ngày lễ sẽ tặng cô nước hoa vị đào cùng châm cài ngực bằng trân châu đen, ở góc cửa sổ dán một khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, lúc đồng sự liên hoan không quên thả phấn hồ tiêu vào tay cô, lúc tập thể đi ca hát giúp cô chắn ra một mảnh không gian nhỏ không thể quấy rầy, cũng thường thường cần tăng ca, ban đêm đứng đợi đưa người về nhà.
Chưa từng có biểu hiện nhiệt liệt, lại cảm giác chiếu cố của anh dầy đặc ấm áp, nơi chốn có thể thấy được. Rốt cuộc Tiểu Kim ở trong một đám đông người liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Nhan Lĩnh, đối anh nói cười, cử chỉ thân thiết.
Cũng là thời cơ vừa vặn, sau một cơn mưa tuyết người phụ nữ thép triền miên giường bệnh, nhu nhược như con mèo nhỏ. Nhan Lĩnh chăm sóc người bệnh rất có kinh nghiệm, tự mình chăm nom Tiểu Kim, từ thân thể đến tâm linh tất cả đều an ủi ở mức tốt nhất. Tiểu Kim ăn cơm cho bệnh nhân hương vị ngọt ngào, nhìn khuôn mặt luôn tỏ ra ôn hòa yêu chiều, rốt cuộc toàn bộ phòng tuyến tan vỡ, chưa bao giờ cảm nhận một thế công dịu dàng như vậy. Sau khi khỏi bệnh trở lại công ty, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bồn cúc tím nhỏ xinh xắn trên bàn làm việc, phía dưới có một tờ giấy: không cần lo lắng chăm sóc nó, hết thảy có anh. Trong lòng Tiểu Kim lập tức có dòng nước ấm mãnh liệt chảy qua. Vừa mới hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên được đối đãi cẩn thận thỏa đáng như thế, ngay cả cha mẹ cũng không làm được, một trái tim mỹ nhân chính thức sa lưới.
Ngày của Nhan Lĩnh từ nay về sau trở lại quỹ đạo, ngoài việc ngẫu nhiên nhận lời yêu cầu hẹn hò của bạn gái. Nhan Lĩnh nghĩ, như thế qua một năm rưỡi thì cầu hôn, sau đó kết hôn sinh con làm từng bước không cần anh lo lắng.
Hai tháng sau, Tiểu Kim thăng nhiệm thành phó quản lý, lưu luyến không rời chuyển vào văn phòng độc lập, chỉ là hoa trên bàn bất đắc dĩ đổi thành cây tiên nhân cầu. Nhan Lĩnh thật sự cảm thấy việc chạy tới chạy lui chiếu cố một chậu hoa quá phí sức. Lại qua hơn tháng, Tiểu Kim ra nước ngoài khảo sát. Nhan Lĩnh nghĩ đến lúc này có thể thoải mái, không ngờ trước khi đi Tiểu Kim lại ngàn thác vạn dặn đem em trai của mình nhờ Nhan Lĩnh chăm sóc. Nhan Lĩnh lúc mới đầu không hề có suy nghĩ muốn làm bảo mẫu nhà trẻ, nhưng sau khi vừa thấy cậu em trai này liền không hề do dự gật đầu đáp ứng.
Vì cái gì? Nguyên nhân rất đơn giản: Nhan Lĩnh thích khuôn mặt kia. Em trai của Tiểu Kim còn đang học đại học, trường thể dục thể thao, chuyên ngành bóng rổ. Người lớn lên rất lanh lợi, vóc dáng cao cao, thân thể tráng tráng. Mắt tinh mày kiếm, mũi cao thẳng. Hơn nữa nụ cười như ánh mặt trời, một hàm răng trắng bóng làm Nhan Lĩnh quáng mắt.
Tiểu Kim lúc gần đi không quên dặn dò Nhan Lĩnh: “Em của em mới vừa cãi nhau với cha mẹ bỏ đi, anh nhất định phải quản giáo nó nhiều chút, đừng làm cho nó gây sự nữa.”
…
Nhan Lĩnh dịu dàng cười tiễn bạn gái, xoay người liền đưa ra ba quy ước với cậu em Kim: “Kim Nghị Tu, tôi không có nghĩa vụ thu lưu cậu không công. Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ quét rác rửa chén là của cậu. Còn có, phòng đưa cho cậu phải giữ gìn sạch sẽ, không được tùy tay ném quần áo bẩn lung tung. Các nơi trong phòng không được hút thuốc, uống rượu chỉ cho phép uống bia, một ngày nhiều nhất ba cốc.”
Cậu em Kim gia nhất thời muốn phát tác, Nhan Lĩnh lại nói: “Chìa khóa căn phòng của chị cậu kia tôi có nhưng sẽ không đưa cho cậu, cậu cũng không cần để ý đến nó. Mặt khác cha mẹ cậu đã ngừng tất cả hỗ trợ kinh tế cho cậu, nếu cậu còn muốn sống qua tháng này, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Cậu em Kim gia cho tới bây giờ đều là làm người khác tức giận đến giơ chân, khi nào chịu qua loại tức giận này. Nhìn thấy vẻ thong dong bình tĩnh không chút thay đổi trên mặt Nhan Lĩnh, hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt bình thường đến cực điểm kia. Nhưng thật sự là bị người nọ uy hiếp, không thể nào phản kháng.
Cố nén trở lại phòng gọi điện thoại cho chị mình, không ngờ hình tượng xưa nay của Nhan Lĩnh rất tốt, Tiểu Kim hoàn toàn không thèm để ý tới trách cứ của em trai, chỉ mệnh lệnh cậu hết thảy phải nghe theo Nhan Lĩnh rồi vội vàng cúp máy. Cậu em Kim gia liền mắng một trận với cái điện thoại, Nhan Lĩnh là tên chết tiệt nào mà lại đem người chị hiểu rõ cậu nhất ném đến một nước khác. Nghĩ đến cuộc sống sau này phải nhìn sắc mặt của tên tiểu nhân Nhan Lĩnh kia thì lại càng tức, càng phát ra câu mắng khó nghe.
Nhan Lĩnh đang cầm vật dụng hàng ngày cùng áo ngủ vào cửa, nhìn thấy tên ngu ngốc đang mắng vui vẻ kia liền cười lạnh. Cậu em Kim gia bỗng cảm thấy sau lưng rét run, quay đầu thấy phía sau vô thanh vô tức đứng một người sống, biểu tình làm cho cậu nhớ tới một loại rắn cực độc, không nhịn được rùng mình một cái, giả bộ bình tĩnh rống: “Đi vào phòng người khác thì phải gõ cửa chứ!”
Nhan Lĩnh đưa tay ném tất cả những thứ trên tay lên giường, tác động một bên khóe miệng nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Nhóc con, dám có ý kiến với anh, sinh hoạt phí giảm phân nửa. Còn có, bia cũng cấm.”
Cậu em Kim gia cảm thấy lông tơ trên lưng dựng thẳng đứng, khí lạnh từ bàn chân tỏa đi khắp nơi, nghĩ thầm: ác ma này rõ ràng lúc mới gặp bình thường như vậy, thế nào mà chỉ là một nụ cười liền tỏa ra tà khí lợi hại.
Ở trong phòng thu dọn mọi thứ xong, bụng cậu em Kim bắt đầu hát bài vườn không nhà trống. Bé con ra khỏi cửa kiếm ăn theo mùi tìm được nhà ăn, trên bàn đã dọn xong hai món ăn. Bề ngoài bình thường nhưng mùi thơm lại mê người. Cậu em Kim ngoan ngoãn ngồi xuống, âm thầm thèm nhỏ dãi cũng không dám động đũa. Ai biết nếu cậu ăn vụng ác ma kia sẽ có chiêu số tra tấn người gì chờ cậu.
Lúc Nhan Lĩnh đi ra nhìn thấy cậu em Kim ngồi rất quy củ chảy nước miếng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Buông hai cái chén đĩa bưng trong tay xuống không nhanh không chậm nói: “Ăn đi.”
Cậu em Kim được thánh dụ lập tức ăn sạch sẽ giống như ngàn quân quét ngang. Nhan Lĩnh hơi hoài nghi thằng nhóc này có phải cố ý không, nhưng thấy dáng ăn không thể giả bộ kia thì tâm tình lại rất tốt. Cậu em Kim tuyệt đối là quỷ chết đói đầu thai. Song, thấy khuôn mặt mình thích lang thôn hổ yết thành quả xuống bếp của mình, Nhan Lĩnh vô cùng có cảm giác thành công, quyết định về sau ít bắt nạt cậu em Kim một chút. Đứng dậy múc cho cậu một chén canh xương, Nhan Lĩnh dứt khoát buông đũa, toàn tâm toàn ý thưởng thức con người lúc này đã hoàn toàn quên đi hình tượng.
Cậu em Kim gia cảm thấy mỹ mãn buông đống chén đĩa đã thấy đáy xuống, vừa nhấc đầu liền thấy Nhan Lĩnh cười mà như không cười. Mặt lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi đầu giả bộ chuyên tâm ăn canh, cố gắng bình phục nhịp tim đập cuồng loạn trong nháy mắt. Ngoan ngoãn, lão già kia rõ ràng lớn lên không được đẹp lắm, cũng không nói các loại biểu tình đều rất có hương vị, vị đàn ông thành thục ùn ùn kéo đến.
Loại hình có ý nghĩ đơn giản như cậu em Kim này thật dễ dàng bị dạ dày khống chế, cậu cam tâm tình nguyện gánh vác hết thảy nhiệm vụ quy định của Nhan Lĩnh. Hơn nữa cậu dần dần phát hiện, chỉ cần cậu biểu hiện ngoan một chút thì Nhan Lĩnh ở chung được lắm, ở vấn đề kinh tế cũng sẽ càng thêm hào phóng.
Nhan Lĩnh đối với cậu em Kim bắt đầu vừa lòng, thời gian thằng nhóc này nghe lời càng lúc càng nhiều.
Một ngày buổi tối hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV. Cậu em Kim báo cáo nói ngày hôm sau phải tham gia buổi sinh nhật của bạn học, buổi tối không thể về nhà ăn cơm. Nhan Lĩnh rất hiểu, con trai lúc nên chơi thì chơi nhiều một chút, đợi đến lúc bằng tuổi anh bây giờ cũng không chơi được nữa. Cậu em Kim ngược lại có chút mất hứng, dáng vẻ than thở không thích đi. Nhan Lĩnh thấy mà bật cười, cảm thấy nhóc con này có khi còn rất đáng yêu. Thuận tay xoa xoa tóc cậu em Kim.
Cậu em Kim lớn lên rất có điểm cao lớn thô kệch, biểu hiện được yêu thích bình thường là chịu hai cái đấm không nhẹ, hầu như không được đối xử bình thường. Ngay cả chính cậu cũng sắp cảm thấy nắm đấm là công cụ tất yếu truyền đạt tình cảm. Bỗng nhiên có người dùng phương thức dịu dàng biểu đạt tình cảm, cậu em Kim nhất thời có chút choáng váng, đến tận lúc Nhan Lĩnh đuổi cậu đi ngủ, cậu vẫn còn như lọt vào trong sương mù lăn qua lăn lại.
Nhan Lĩnh căn bản không biết thằng nhóc này đang có tâm tư quái quỷ gì, cứ theo lẽ thường làm việc và nghỉ ngơi.