Nhan Lĩnh kỳ thật đã ở trong trạng thái thôi miên, hồn không biết mình đang nói cái gì. Chẳng qua, biểu hiện lúc này của anh mới chính thức thể hiện bản tính của anh. Căn bản không phải trung hậu thành thật như người khác nghĩ, càng không phải thiện lương có lễ như Tiểu Kim nghĩ. Nhan Lĩnh người này không quan tâm đến việc khác, không thích phản ứng người kết quả lại làm tất cả mọi người đưa ra kết luận thiện ý sai lầm như thế, người này còn phải tiến thêm một bước nghĩ: trên thế giới người tốt thật nhiều. Cho nên nói ra, cậu em Kim đã có thể cảm thấy vinh hạnh, Nhan Lĩnh chịu lấy bộ mặt thật đối xử với cậu quả là đã coi cậu như người một nhà rồi.
Cậu em Kim đương nhiên không biết mình đã có địa vị cao quý như vậy. Cậu đang cùng huyết áp không ngừng tăng cao của mình đấu tranh. Nhan Lĩnh đã hoàn toàn ngủ rồi, thân thể trần trụi phập phồng theo quy luật hô hấp, làn da ở dưới ngọn đèn thấp thoáng hiện ra màu béo ngậy như da heo. Cậu em Kim rốt cuộc hiểu được sự vĩ đại của Liễu Hạ Huệ, giờ phút này cậu cũng đang chịu sự tra tấn giống thế.
Chẳng qua cậu em Kim dù sao cũng là đứa nhỏ tốt, cho dù thay heo chết tắm cũng rất quân tử, dù sao cậu có tu luyện năm trăm năm nữa cũng đánh không lại Nhan Lĩnh. Nhóc con đạo hạnh không đủ trong lòng khóc thầm, trăm nhẫn thành cương.
Sáng sớm ngày hôm sau Nhan Lĩnh tỉnh dậy chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, không thèm nghĩ ngủ ở trên sô pha lại tỉnh ở trên giường là chuyện gì xảy ra, ra sức cười nhạo cậu em Kim bị đánh nhau hù dọa lại thêm đôi mắt đen như gấu mèo.
Nhưng vừa vào công ty Nhan Lĩnh đã bắt đầu buồn bực. Nhìn điệu bộ đong đưa trước mặt anh của cô nàng Vu liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh nghĩ cô gái này có bệnh sao, kì phát tao thanh xuân của cô ta hẳn đã sớm qua rồi chứ. Nhan Lĩnh cũng không yêu thích kiều thái của cô gái nhỏ, chịu đựng đau đầu che đi thân ảnh không ngừng lượn qua lượn lại trước mặt. Anh day day huyệt thái dương, đứng dậy vào toilet. Khi đi ra lại phát hiện trong cái chén mình thích nhất đựng cà phê, vừa ngẩng đầu liền thấy nụ cười e lệ của Vu tiểu thư.
Nhan Lĩnh có xúc động muốn giết người. Kỳ thật không ai biết, anh có một bí mật không thể tiết lộ: anh sợ đắng, cực sợ. Vu tiểu thư ra tay siêu phàm một phát đã điểm đúng tử huyệt của anh. Nhan Lĩnh rốt cuộc nổi giận, không nói hai lời động tác nhanh nhẹn hất sạch đồ uống khó coi, tiện tay ngay cả cái chén cũng ném vào thùng rác.
Tâm tình tốt đẹp của Nhan Lĩnh rốt cuộc biến mất hoàn toàn, xin quản lý nghỉ xong liền rời khỏi văn phòng. Trong thang máy lại nghe thấy hai cô gái nói chuyện.
“Nghe nói cô Vu của phòng A đang theo đuổi một người đàn ông, người đó rất tuấn tú sao.”
“Cái gì chứ, không liên quan đến chuyện đó. Người đàn ông kia là bạn trai của cô Kim, một người khác cùng vào công ty sự nghiệp tình yêu đều hài lòng, “Vu mỹ nhân” sao có thể nuốt trôi cục nghẹn này.”
“Nghe nói bạn trai của cô Kim vô cùng tốt, thật không?”
“Đúng vậy, bằng không đoạt được cũng không có ý nghĩa. A, cậu chưa nhìn thấy vẻ mặt khi gọi điện của cô Kim đâu, quả thật chính là cô gái mười sáu mười bảy tuổi.
“Oa, cô Kim quá may mắn rồi, bạn trai cô ấy khẳng định đặc biệt đẹp trai…”
Nhan Lĩnh đã quen bị xem nhẹ nghĩ, anh rất tuấn tú, nhưng đẹp trai thì chưa chắc.
Khi về đến nhà Nhan Lĩnh phát hiện cậu em Kim đã về, cậu đang ngồi ở trong phòng khách nhìn chằm chằm bình dầu cọ ngẩn người. Rốt cuộc khi ý thức được có người đứng ở bên cạnh, bị dọa thiếu chút nữa lật người ngã khỏi sô pha. Rốt cuộc Nhan Lĩnh cảm thấy thế giới này còn có chút ý nghĩa, đưa tay cầm lấy bình dầu viết đầy tiếng Pháp cười nói: “Nhóc cậu nghĩ cái gì vậy? Cậu dù có trừng thêm hai mươi năm nữa chỉ sợ cũng không biết nhãn hiệu này.”
…
Ngày hôm nay của cậu em Kim trôi qua cũng không thuận lợi, mặc kệ làm chuyện gì trước mắt đều lắc lư hình ảnh trần truồng của Nhan Lĩnh. Tên đàn ông kia ngũ quan bình thường nhưng dáng người thật ra vô cùng tốt, vai rộng mông hẹp, tay chân thon dài, đường cong lên xuống không lớn lại giãn ra tuyệt đẹp. Rửa sạch dầu trơn xong, làn da có xúc cảm giống như lông thiên nga.
Thất thần quá mức lợi hại đến nỗi khi luyện tập bị bóng rổ liên tục đánh trúng. Huấn luyện viên thấy học sinh vẫn khổ luyện bóng bằng đầu rốt cuộc vung tay lên, thả cho nhóc này một con đường sống. Cứ nhìn trạng thái này của cậu em Kim, tiếp tục ở lại sân bóng sẽ không chỉ là ngu ngốc về trí lực, mà càng thăng cấp thành cơ năng.
Cậu em Kim giống như mộng du mà về đến nhà, vừa nhìn thấy cái bình màu rám nắng chứa đầy dầu lỏng liền không rời được tầm mắt, đang ảo tưởng hình ảnh ít người không nên, thì nhân vật chính trong mộng tưởng lại thình lình hiện thân.
Sau khi trốn về phòng mình cậu em Kim bắt đầu tỉnh táo lại, lẽ ra cậu AV đã xem qua, con gái cũng chơi qua, từ thân thể đến tâm linh đã được rửa tội qua toàn bộ, chưa từng phát hiện chức năng bản thân cũng có thể toàn diện vận chuyển với một người đàn ông. Nếu người đàn ông này đẹp trai đến kinh thiên động địa thì không nói, nhưng khổ nỗi lại là một người rất bình thường. Diện mạo cũng có thể không chọn vì dù sao cũng đã thích rồi, nhưng ai oán nhất chính là cá tính người này khó chịu đến thần kỳ.
Thở một hơi thật dài, lực nhẫn nại làm kẻ khác kính nể của cậu em Kim phát huy tác dụng, ngoại trừ việc không thích nói chuyện thì còn lại đều khôi phục bình thường.
Nhan Lĩnh đã sớm nhìn ra nhóc này không thích hợp, chỉ nghĩ cậu ta bị thần công cái thế của mình trấn giữ, căn bản không nghĩ nhiều. Ngoài việc đúng hạn nấu cơm ăn cơm, toàn bộ thời gian một ngày đều dùng để chơi game. Cuối cùng nhớ rõ ngày mai còn phải đi làm, không đến quá muộn liền lên giường đi ngủ.
Nhan Lĩnh ngủ không sâu, khi cậu em Kim đụng vào tay nắm cửa anh đã tỉnh rồi. Quen với việc cậu em Kim ngẫu nhiên phát điên nên anh cũng không quá để ý, thả lỏng thân thể tiếp tục ngủ.
Cậu em Kim rón ra rón rén đi đến cạnh giường. Ánh sáng âm u mơ hồ chiếu lên khuôn mặt ngủ say đối diện làm cậu nhịn không được đi vuốt ve đường cong mềm mại của làn môi kia. Cậu nhẹ nhàng thở một hơi, cúi xuống hôn lên hai phiến môi mềm mại, cọ xát một chút rồi rời đi, chỉ cảm thấy trái tim nhất thời kinh hoàng không thể khống chế. Không dám ở lâu, đến lúc ra khỏi phòng cậu mới nhớ là phải hô hấp. Cậu em Kim dựa vào vách tường ở hành lang nghĩ, xem ra thật sự là xong rồi, chỉ là một nụ hôn thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn mà cậu đã thỏa mãn mãnh liệt đến ngập trời. Không đỉnh tai ương.
Trong phòng Nhan Lĩnh vuốt đôi môi bị khinh bạc của mình, nghĩ thầm cậu em Kim thật sự là không dũng khí, cọ một chút như vậy rồi bỏ chạy quả thật giống như trò mối tình đầu của các thiếu nam thiếu nữ. Chỉ là cậu em Kim từ trước đến nay chỉ có chỉ số thông mình của trẻ nhỏ, không thể quá mức nghiêm khắc với cậu ta. Xoay xoay ánh mắt, Nhan Lĩnh bắt đầu tưởng tượng quang cảnh khi cậu em Kim ở trên giường.
Có chuyện cần phải nói rõ một chút, trong khuyết điểm của Nhan Lĩnh vừa vặn có một cái tên là không có quan niệm trinh tiết như vậy. Ở trong việc phân loại trên phương diện tình dục này, Nhan Lĩnh cho rằng chỉ có hai loại là chịu lên giường cùng không chịu lên giường. Về phần chịu lên giường là nam hay là nữ, toàn bộ không nằm trong phạm vi cân nhắc của Nhan Lĩnh.
…
Nhan Lĩnh không hề có chướng ngại đem cậu em Kim xếp loại xong, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Cậu em Kim được đền bù mong muốn, cũng an tâm đi ngủ.
Buổi tối này, trong căn phòng này, dường như không có thay đổi. Mà ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, cũng chỉ là một sáng sớm thứ sáu bình thường trong tháng bảy.
Nhan Lĩnh y theo thói quen sớm rời giường, làm xong bữa sáng của hai người liền ăn luôn phần ít, dọn dẹp xong xuôi liền đi làm. Công việc tồn đọng ngày hôm qua của anh cần làm xong trong hôm nay, may mắn Vu tiểu thư không có thói quen tăng ca cuối tuần, tránh được thảm kịch sao hỏa đụng phải địa cầu.
Hoàn cảnh im lặng làm hiệu suất công việc của Nhan Lĩnh cực cao, hai giờ liền hoàn thành tất cả công việc. Chỉnh lại quần áo, bước trên đường về Nhan Lĩnh quyết định giữa trưa làm thêm vài món đồ ăn khao bản thân.
Anh mang theo một tay đồ mở cửa phòng, liền nhìn thấy cậu em Kim gia vừa ngáp vừa lật đật đi vào phòng bếp, tóc ướt không ngừng nhỏ nước, cổ áo ngủ mở rộng lộ ra một mảng ngực lớn.
Nhan Lĩnh nghĩ, tên nhóc nhân cao mã đại này dáng người khá tốt nha. Hình dạng cơ thể lên xuống rõ ràng cũng không khoa trương, đai lưng áo ngủ buộc vòng quanh làm rõ nét đường cong cái mông cong vểnh, hai chân đang di chuyển cho dù bị che dấu cũng có thể nhìn ra chúng thon dài. Nhan Lĩnh cảm thấy vô cùng vừa lòng, một đường đi theo vào phòng bếp.
Cậu em Kim gia trì độn đối với ánh mắt háo sắc híp lại hoàn toàn không phát hiện, nhìn thấy thức ăn trên bàn liền bổ nhào lại, Nhan Lĩnh nhíu mày nhìn cậu ăn uống, ngược lại không còn muốn ăn, không hề nhìn cậu chỉ chuyên tâm xử lý nguyên liệu nấu cơm trưa.
Cậu em Kim cảm thấy mỹ mãn ăn xong điểm tâm, trở lại phòng khách xem TV.
Nhan Lĩnh quyết định lùi lại thời gian cơm trưa, nhóc kia vừa mới ăn no cũng cần chút thời gian cho hệ tiêu hóa. Lúc rửa tay lại phát hiện mình vẫn đang mặc veston khi đi làm, trở về phòng thay quần áo liền đi ra.
Lúc đó cậu em Kim đang lấy tư thế vắt ngang nằm trên ghế sô pha, áo ngủ bởi vì cậu vặn vẹo mà giống như một khối vải rách vắt ở trên người, cặp chân dài kiêu ngạo lộ ra bên ngoài.
Cổ họng Nhan Lĩnh khô khốc, trước mắt thật sự là một cảnh xuân đẹp: sô pha màu bơ, áo ngủ bằng lụa màu kẹo, cùng với làn da khỏe mạnh sáng bóng phiếm màu mật dây dưa với nhau, làm cho người ta động đậy ngón trỏ. Mà cậu em Kim gia không có một chút ý thức nguy cơ, trì độn như một con cừu non, đang mang theo vẻ mặt thỏa mãn sau khi cơm no rượu say xem TV.
Nhan Lĩnh nheo mắt, tư thế mời gọi rõ ràng như vậy mà anh tiếp tục thờ ơ quả thực có thẹn cho tôn nghiêm của đàn ông. Đưa tay lấy lọ dầu cọ trên chiếc bàn con, dùng thanh âm trầm thấp lơ đãng nói: “Nhóc Kim, vì đáp tạ phục vụ ngày hôm trước của cậu, tôi cũng miễn phí mát xa cho cậu một lần.”