Mãi cho đến mười giờ tối hôm ấy, Nhan Lĩnh tập trung tinh thần cho công tác rốt cục cũng nhớ đến chuyện về nhà. Lúc ngồi trên taxi về, Nhan Lĩnh mới phát hiện bụng mình sớm đói đến độ kêu vang, nghĩ đến việc khi trở về còn có một con quỷ đói chờ anh cho ăn, Nhan Lĩnh nhất thời vô lực.
Cho nên khi nghênh đón anh trở về là một bàn thức ăn thơm ngào ngạt cùng cậu em Kim, tự đáy lòng Nhan Lĩnh cảm động một hồi. Cho dù đồ ăn bên ngoài hiệu ăn, được bọc nhân dày thật dày, nhưng có quan hệ gì đâu, Nhan Lĩnh vẫn hài lòng thỏa mãn.
Chờ hưởng dụng xong bữa cơm hoàn mỹ Nhan Lĩnh bắt đầu khôi phục thể lực, con mắt bắt đầu không thể khống chế liếc về phía cậu em Kim đang đeo tạp dề rửa bát. Ảo tưởng bộ dáng cậu em Kim toàn thân trần truồng chỉ còn một cái váy, trên mặt tên Nhan Lĩnh biến thái này nhất thời nở nụ cười dâm đãng. Không nói hai lời kiên quyết tha lôi cậu em Kim vào phòng của mình, Nhan Lĩnh chỉ cảm thấy mình tám trăm năm trước khẳng định là loài sói. Hai ba cái liền xé rách quần áo toàn thân con cừu nhỏ, chỉ duy nhất không động đến cái tạp dề của cậu.
Cậu em Kim bị cục diện này dọa cho ngơ ngác, trực giáo hôm nay Nhan Lĩnh không bình thường. Chờ đến lúc bị đặt ở trên giường giở trò mới nhớ ra phải phản kháng, lại bị trói chặt vào lan can ở đầu giường. Chính cậu cũng cảm thấy hình ảnh đeo tạp dề bị đàn ông thị gian tình dục vô cùng xấu hổ.
Nhan Lĩnh banh hai cánh mông của cậu em Kim, dùng sức đưa ngón tay đâm vào cửa mình chật chội. Cậu em Kim bị đau hô lên một tiếng muốn tránh thoát lại bị Nhan Lĩnh kẹp chặt vòng eo không thể nhúc nhích. Đối với người đã sớm quen thuộc với khối thân thể này mà nói, tất cả phản kháng của cậu em Kim chẳng qua chỉ là làm trò. Đến lúc ngón tay xâm nhập của Nhan Lĩnh tăng thêm ba ngón, cậu em Kim quả nhiên chỉ còn lại cả người nóng lên, không ngừng kêu rên. Nhan Lĩnh tập trung hỏa lực công kích khu vực nóng nhất trong cơ thể cậu em Kim, động tác trực tiếp làm cho thân thể mẫn cảm kia không ngừng vặn vẹo. Khi Nhan Lĩnh nhìn người dưới thân lộ ra biểu tình cố gắng kiềm chế sung sướng mới đưa côn th*t đã sớm điên cuồng kêu gào đâm thật mạnh vào trong cơ thể nóng bỏng. Xoáy tròn rút ra đến khi chỉ còn một cái quy đầu, lại càng thêm dùng sức thúc vào. Vài lần như thế, cậu em Kim đã bị thao đến mức thần chí mơ hồ, há miệng không ngừng thở dốc. Nhan Lĩnh bị khuôn mặt trầm mê cùng tình dục của cậu kích thích càng không khống chế được, tốc độ đâm chọc lần sau lại nhanh hơn lần trước.
Cậu em Kim vẫn cảm thấy sức chịu đựng của mình thật kinh người, lại đánh không lại vị Nhan mỗ đã hóa thân thành con sói đói hoang dã. Cậu đã bắn hai lần, lửa nóng bên trong vẫn cứng rắn như thiết. Tất cả rơi vào đường cùng, chỉ có thể một bên hưởng ứng, một bên co rút chặt hậu đình. Rốt cuộc Nhan Lĩnh thúc vào một cái thật sâu, bắn kịch liệt vào trong cơ thể cậu. Cậu em Kim kinh hô một tiếng, cũng không ức chế được bắn ra.
Nhan Lĩnh nắm cằm cậu, hung ác hôn lên môi cậu. Cậu em Kim chỉ biết vô thức đáp lại, cảm thấy mình đã sớm chết ở trong cuộc làm tình vừa rồi.
Sau một lúc lâu rốt cuộc đã trở lại bình thường, há mồm nhân tiện nói: “Nhan Lĩnh, em hoài nghi anh không phải là người.”
Nhan Lĩnh kiêu ngạo cười rộ lên: “Nhóc Kim, thế nào, đút no em rồi sao?”
Cậu em Kim chỉ cảm thấy ngay cả hơi sức động đậy một đầu ngón tay cũng không có, thở hổn hển nửa ngày mới nói: “Anh hôm nay rốt cuộc phát điên cái gì, quả thực muốn chết.”
Nhan Lĩnh cố sức ôm lấy đống “thịt nát” ở trên giường, đi về phía phòng tắm. Đánh trống lảng nói: “Sao càng nhìn em càng cảm thấy thuận mắt nhỉ, em dứt khoát gả cho nhà anh làm người vợ được đấy.”
Cậu em Kim bị lời này kinh sợ, cố gắng muốn từ trên mặt Nhan Lĩnh nhìn ra dấu vết nghiêm túc, cũng không khỏi thất vọng.
Nhan Lĩnh nói lời này thuần túy là buột miệng nói ra. Anh cảm thấy mình chỉ đùa một chút, mà cậu em Kim cũng sẽ chỉ coi là trò đùa mà nghe. Người này, nếu bạn không buộc cậu ta nghĩ một điều đến rõ ràng, cậu ta sẽ đối với chính mình được chăng hay chớ.
Quan hệ thân thể kỳ thật là một loại quan hệ rất vững chắc, nhất là lúc thành lập loại quan hệ này song phương không có quan hệ nào khác hoặc là yêu cầu đối với quan hệ khác không rõ ràng. Tỷ như nói Nhan Lĩnh cùng cậu em Kim thời kì này. Hai người cùng nhau sinh hoạt, theo như nhu cầu, tôn trọng không gian độc lập của cả hai, cũng có được liên kết ràng buộc mạnh mà có lực. Nhìn sơ qua, trạng thái hiện tại của họ dường như đã gần đến hoàn mỹ, nhưng kỳ thật chỉ có thể xem như cân bằng.
Cái cân hòa bình hoàn mỹ giữa hai người khác nhau ở chỗ điểm tựa, một loại ý nghĩa khác cũng tên là chướng ngại. Tiểu Kim tiểu thư chính là chướng ngại ngăn cách giữa Nhan Lĩnh cùng cậu em Kim.
Khi Nhan Lĩnh nhận được điện thoại của tiểu Kim, rốt cuộc mới nhớ tới mình còn có một người bạn gái. Nói thật, trên cơ bản anh không có loại cảm tình nhung nhớ này, ngược lại cảm thấy tiểu Kim trở về quá nhanh, lại muốn chiếm đi của anh rất nhiều thời gian, vô cùng phiền phức. Khuyết điểm thứ ba của tên khốn này rốt cuộc cũng hiện hình rõ ràng. Tức là nói, Nhan Lĩnh ngoài lười biếng, cộng thêm không có quan niệm trinh tiết đã trở thành hai tội trạng lớn, càng khắc sâu ấn tượng về tính cách vô tình, cực độ lãnh huyết (máu lạnh =)))~). Chăm sóc em trai cảm thấy phiền toái, hỏi thăm cha mẹ cảm thấy phiền toái, cùng bạn gái hẹn hò càng cảm thấy phiền toái hơn. Nếu không phải vì cha mẹ ân cần dạy bảo làm anh rất không kiên nhẫn, các loại kiểu như họ hàng bà con xa, bà mối quấy nhiễu làm anh không chịu nổi, đồng nghiệp thích hỏi cuộc sống riêng tư cá nhân làm anh không thể nhàn nhã, như vậy hôn nhân tuyệt đối không được anh quy hoạch vào cuộc sống của mình.
Nhan Lĩnh tuy lường trước được mọi việc nên chọn bạn gái lấy nghề nghiệp làm trọng, nhưng vẫn có cảm giác việc cá nhân bị xâm phạm. Hiện giờ sau một thời gian dài trải qua cuộc sống độc thân, lại càng không thích bước vào nhà giam thêm lần nữa.
Lúc này cậu em Kim cũng đã sắp quên chuyện của chị gái, mặt dày mày dạn vẫn ở nhà trọ của Nhan Lĩnh. Nhan Lĩnh cũng không phản đối, tiểu Kim cũng không phản đối. Song Nhan Lĩnh vẫn cần phân chia thời gian ra ngoài hẹn hò, mỗi lúc như thế cậu em Kim liền khó chịu cực kỳ.
Thế cân bằng đã bị phá vỡ.
Rốt cục có một ngày, cậu em Kim nhịn không được bùng nổ, cậu nhìn biểu tình không sao cả của Nhan Lĩnh tức giận chửi ầm lên: “Nhan Lĩnh đồ cặn bã, rốt cuộc coi tôi là thứ gì? Đừng mang theo mùi của người khác đến chạm vào tôi.”
Nhan Lĩnh chớp mắt mấy cái: “Không phải là người khác, là chị của cậu.”
Cậu em Kim trong cơn giận dữ: “Anh trái bế phải ôm, rất vui vẻ nhỉ.”
Nhan Lĩnh đem hai tay cậu bắt chéo ra sau lưng, đặt cậu lên sô pha: “Cậu ầm ĩ cái gì? Chị cậu là bạn gái tôi, tôi đương nhiên phải đi với cô ấy.”
Cậu em Kim bi ai: “Nhan Lĩnh, tôi không muốn anh có bạn gái, cho dù là chị tôi cũng không được.”
Nhan Lĩnh kỳ quái hỏi: “Vì sao?”
Cậu em Kim ngốc nghếch cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được đại khái mình chỉ là công cụ tiết dục trên giường, tâm tình bỗng chốc tan ra, thản nhiên nói: “Nhan Lĩnh, tôi bởi vì thích anh nên mới cùng anh một chỗ, anh thì sao?”
Nhan Lĩnh nghe thấy tiểu cừu thuần khiết trước mắt một chữ lại một chữ nói xong “Nhan Lĩnh, tôi bởi vì thích anh nên mới cùng anh một chỗ, anh thì sao?” Anh cảm thấy ngoài ý muốn với thổ lộ bất ngờ này, vô thức thả người trong tay ra. Mặt không chút thay đổi nhìn cậu em Kim bỏ đi.
Liên tiếp vài ngày sau, trong đầu Nhan Lĩnh đều hiện lên hình ảnh cậu em Kim nói “Em thích anh” với bộ mặt nản lòng thoái chí. Khi hẹn hò cũng không yên lòng được. Cậu em Kim vẫn không trở về, Nhan Lĩnh nhìn thấy Tiểu Kim trương ra vẻ mặt buồn bực, thái độ càng ngày càng lãnh đạm.
Đối diện với bức tường lạnh lẽo yên tĩnh trong nhà, Nhan Lĩnh rốt cục biết được cảm giác mãi không bỏ xuống được trong lòng chính là nhớ nhung. Anh vẫn kín đáo trong đám người, vẫn cần cù làm việc đến khi tan tầm, vẫn không để tâm ở văn phòng người đến người đi, chính là ở trong lòng trống rỗng một khoảng, như thế nào lại vừa lạnh vừa đau.
Một ngày nào đó Nhan Lĩnh đón thang máy đi làm, thời gian còn sớm, trong thang máy ngoài Nhan Lĩnh còn có một người đàn ông anh tuấn cầm một bó hoa hồng lớn. Nhan Lĩnh theo lẽ thường chọn tầng 37, thình lình người đàn ông bên cạnh bắt chuyện với anh:
“Anh cũng là nhân viên của công ty S sao?”
Nhan Lĩnh lạnh lùng gật đầu: “Phải”
“Vậy anh có biết cô Kim không?”
“Đó là cấp trên của tôi.”
“Anh cảm thấy cô Kim thế nào, à, ý tôi nói đánh giá về phương diện phụ nữ.”
Nhan Lĩnh quét mắt nhìn người nọ: “Xinh đẹp, thông minh, có tài năng, hiền lành, am hiểu ý. Nhưng với anh có liên quan gì sao?”
Người nọ cười tủm tỉm: “Tôi biết cô ấy đã có bạn trai, nhưng không phải thích một người là phải vượt mọi khó khăn để theo đuổi sao?”
Nhan Lĩnh nghĩ, thì ra chỉ cần theo đuổi là có thể à. Lại cảm thấy người đàn ông này không chướng mắt. Nhan Lĩnh thái độ hiền hòa nói với anh ta: “Chúc anh thành công.”
Rốt cuộc đã tìm được mục tiêu nhân sinh, Nhan Lĩnh liền khôi phục sinh khí. Tuy người này ác độc tội lỗi chất chồng, nhưng một khi đã nhận ra thì tuyệt đối không từ bỏ, điểm này thật đáng khen ngợi.
Anh nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ với tiểu Kim. Tình cảm kiểu này, một bên kết thúc đồng nghĩa đôi bên cùng chấm dứt.
Dựa vào trí nhớ Nhan Lĩnh tìm được trường học của cậu em Kim, không ngờ sinh vật đơn bào vô tâm vô phế kia lại nổi danh như vậy. Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của đám học sinh, Nhan Lĩnh thuận lợi tìm được chỗ cậu em Kim: sân bóng rổ.
Bởi vì trận đấu được chính thức cử hành, trong nhà thi đấu người ra vào tấp nập. Nhan Lĩnh phải mất chút công sức mới tìm được nơi nghỉ ngơi của vận động viên. Đứng ở vị trí của anh, có thể dễ dàng nhìn thấy từng động tác của cậu em Kim.
Bóng rổ là sở trường của cậu em Kim, gần như tất cả người xem đều hoan hô cổ vũ cho cậu. Nhan Lĩnh mỉm cười, nghĩ thầm kẻ ngốc các người đang sùng bái một lòng yêu ta.
Khi tiếng còi báo hiệu thời gian nghỉ vang lên, cậu em Kim vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhan Lĩnh. Không thể tin con người tiêu sái lúc trước đang chăm chú nhìn mình.
Cậu em Kim tự nhéo mình, lại nhéo Nhan Lĩnh, lúc này mới hiện ra vẻ tin tưởng: “Nhan Lĩnh, anh đến xem em thi đấu sao?”
Cảm thấy biểu tình của cậu em Kim thật đáng yêu, anh xoa xoa đầu cậu nói: “Nhóc, tôi đến đón em về.”
Cậu em Kim trừng mắt nhìn ác ôn trước mặt kiên quyết nói: “Em không muốn làm công cụ tiết dục trên giường cho anh nữa.”
Nhan Lĩnh chỉ cười, tên nhóc ngu ngốc này ngày càng thú vị.
Cậu em Kim cảm thấy Nhan Lĩnh tươi cười thật dịu dàng, bi ai nghĩ, thôi quên đi, bạn giường thì bạn giường, khó có khi được anh đến tìm mình. Hơn nữa thời gian xa cách quá mức dày vò, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không thể nào kiên trì thêm nữa.
Vẻ mặt ảm đạm của người trước mặt làm tim Nhan Lĩnh nhói đau, vỗ vỗ bả vai nhóc kia bình thản nói: “Vừa rồi, tôi đã chia tay với chị em.”
Cậu em Kim mở lớn miệng nhìn cái tên vẫn đang mỉm cười, hơn nửa ngày mới dám hỏi lại: “Cái kia, anh nói, là ý tứ giống như em nghĩ sao?”
Nhan Lĩnh thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy. Nói cho tôi biết, em vẫn luôn muốn cùng với tôi sao?”
Kỳ thật cơ bản vì cậu ngu ngốc không thể tiêu hóa được tình huống trước mắt nên theo bản năng liền gật đầu, thần thái ngơ ngác làm Nhan Lĩnh lại xoa xoa tóc cậu: “Tôi ở đây chờ em kết thúc trận đấu, sau đó cùng nhau về nhà.”
Cậu em Kim lập tức ngộ ra. Cậu chỉ có vẻn vẹn mấy tế bào não không đủ để dùng, trong khoảng thời gian ngắn không biết đối mặt như thế nào, bỗng nhiên lại nhảy lên thật vui sướng. Nhanh chóng trở lại sân bóng cậu mới hiểu toàn bộ mọi chuyện, cậu nhìn người đứng thẳng giữa khu nghỉ kia, hận không thể hô to với toàn thế giới: “Cái người ác liệt nhất, nhưng cũng dịu dàng nhất đã là của tôi rồi!”
Lúc đó, trên người thanh niên nhiệt huyết tràn đầy ánh mặt trời chói mắt. Mà ác ma ở bên sân, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm con dê nhỏ trì độn, trong đầu hiện ra hình ảnh phỏng chừng so với mặt trời còn nóng bỏng hơn.
—— Chính văn hoàn ——