Cho nên, ở Nhan gia, người phụ nữ Trung Quốc duy nhất, cũng chính là mẹ Nhan, không thể nghi ngờ là nắm giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối. Điểm này, ở giai đoạn đầu của cuộc hôn nhân giữa Nhan bố và Nhan mẹ đã được xác định.
Bố Nhan oán niệm lại oán niệm, đáng tiếc tình trạng hiện nay vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Mà sau khi hai đứa con được sinh ra, bố Nhan hoảng sợ phát hiện, ông lại suy bại đến mức trong Kim Tự Tháp gia đình vị trí của ông là thành viên ở tầng dưới cùng. Đơn giản mà nói, con dựa hơi mẹ, dù mẹ Nhan không cố ý giáo dục chúng như vậy, nhưng hai đứa nhỏ sớm đã học được cách đè đầu cưỡi cổ Nhan bố mà tác oai tác quái.
Bố Nhan, với tình thương của một người cha, vẫn thường buông lỏng mặc cho loại tình huống này phát sinh. Đợi đến khi bố Nhan ý thức được mình đã phạm nhiều sai lầm, hối hận cũng đã muộn.
Song mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn muốn cứu vãn. Theo quy luật phát triển chung của gia đình, đã là thời gian mấy đứa con cưới vợ sinh con. Bố Nhan nằm mơ cũng đều suy nghĩ, con dâu của mình hẳn nên như thế nào hiếu kính cha mẹ chồng, địa vị của mình lúc ấy sẽ một bước lên trời.
Đáng tiếc mộng đẹp dễ tỉnh.
Trái bom thứ nhất bắn phá giấc mộng của bố Nhan là do đứa con thứ ném ra. Kế thừa vẻ anh tuấn của bố Nhan, sự thông minh của mẹ Nhan, đứa con cho tới bây giờ vẫn là người phát ngôn nổi tiếng. Cho nên sau khi trải qua giáo dục chủ nghĩa yêu nước, không thể chối từ việc phụng sự nhân dân nước Mĩ. Rốt cuộc vào một ngày hè tình cảm thiêu đốt, đứa con nhỏ gọi điện thoại đường dài quốc tế báo cáo: bố Nhan sắp lên chức, một người bạn nước ngoài nào đó quyết định mang trong bụng thêm một khối thịt, gia nhập hộ tịch Nhan gia.
Trái tim bố Nhan gần như muốn bệnh. Nước Mĩ theo đuổi chủ nghĩa bá quyền, chính sách cường quyền, thế nào cũng sẽ xưng bá Nhan gia từ trên xuống dưới, có thể kiên cường bất khuất chắc cũng chỉ còn một mình bố Nhan.
Đáng tiếc tuy bố Nhan mãnh liệt phản đối dòng máu ngoại lai nhưng vẫn bị chính quyền của mẹ Nhan trấn áp phải giương cờ trắng đầu hàng. Nhìn con dâu bạn bè người ta, sao mà xinh đẹp, uyển chuyển, mềm mại đến vậy. Loại con dâu này không giành được, quả là lãng phí tài nguyên.
Chờ đến khi bố Nhan bình phục lại, dần dần bị quan hệ hòa hảo giữa nhân dân hai nước Trung-Mĩ cùng quan hệ với cháu nội thuyết phục, sau khi hóa giải thành kiến với chủng tộc, quả bom thứ hai nối gót tới.
Lần này là quả bom siêu lợi hại, uy lực quyết không thua kém bom nguyên tử. Con lớn của Nhan gia, mang về một người con dâu giới tính siêu việt.
Trái tim bố Nhan ngày càng suy yếu, độ khoan dung ngày càng được khảo nghiệm một cách nghiêm khắc. Lúc này đây, mẹ Nhan cuối cùng cũng nhớ tới tình cảm vợ chồng, đứng trên cùng một mặt trận giữ vai trò người lãnh đạo.
Lập trường của bố Nhan mẹ Nhan thực rõ ràng: đội ngũ con dâu Nhan gia quyết không thể có đàn ông, cho dù là đồng bào cũng không được.
Nhưng trong lòng bố Nhan tự nhủ, việc tác chiến có thể thắng lợi hay không hoàn toàn không biết chắc được. Bố Nhan vẫn hoài nghi, có phải lúc trước ở bệnh viện ôm nhầm con, ôm một Hỗn Thế Ma Vương của nhà người ta về không. Ở Nhan gia bắt đầu tổ chức các chiến dịch lớn nhỏ, cho dù con gián con muỗi đều đứng về phía ông thì đứa con trưởng Nhan gia vẫn có thể bình thản mà giành được thắng lợi.
Đúng như dự đoán của bố Nhan, khi ông cùng mẹ Nhan tỏ rõ lập trường phản đối, con lớn của ông thậm chí mắt không thèm chớp cái nào.
Song một số chuyện bắt đầu được sắp xếp để loại trừ.
Đầu tiên là những việc nấu cơm quét tước trong nhà bỗng bị nhường lại. Bố Nhan mẹ Nhan thay đổi đến người giúp việc thứ mười chín cũng không tìm được ai vừa ý, sau mới nhớ những nếp sống của họ từ trước đến nay đều là do đứa con lớn nhất lo liệu vẹn toàn. Ngay cả tiền lương cũng không dùng mà đưa cho họ quản lý. Bởi vì lần này con trai đòi ra ngoài sống, thói quen ăn uống bị phá vỡ, muốn thay đổi cũng không dễ dàng.
Mẹ Nhan phẫn nộ gọi một cú điện thoại, mắng con trai bất hiếu. Bên kia điện thoại vẫn im lặng nghe, đợi lúc mẹ Nhan mắng không còn hơi sức mới thản nhiên mở miệng nói: “Người già cần vận động nhiều mới khỏe mạnh, việc gia đình là sự rèn luyện không tồi.” Bố Nhan ở bên cạnh dường như nghe được tiếng mẹ Nhan nắm ống nghe mạnh đến độ vang lên một tiếng “crắc” giòn tan. Bố Nhan âm thầm lắc đầu, xem ra người nắm quyền lãnh đạo Nhan gia còn cần tăng cường năng lực.
Về sau bố Nhan mới hiểu được vì sao đứa con cố ý an bài công việc gia đình cho hai ông bà già rèn luyện.
Sau khi bố Nhan mẹ Nhan về hưu thì bắt đầu mê khiêu vũ. Hai người cố tình không chịu già, nên đều vô cùng khinh bỉ trung tâm nghệ thuật dành cho người già, tự giải trí, tự vui mừng. Con lớn nghe được ý tưởng của họ, chỉ nói “người già phải vận động nhiều mới khỏe mạnh”, sau lại liên hệ với trường dạy vũ đạo, tìm được giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy.
Mà đợi đến khi cô gái ở phòng lễ tân của trường đào tạo lễ phép nói cho họ biết, tiền trong tài khoản của họ không đủ để tham gia huấn luyện, mặt đầy mỉm cười tống bố Nhan mẹ Nhan ra khỏi cửa, hai ông bà lại một lần nữa phát hiện, mọi việc giải trí vụn vặt của họ vốn đều do đứa con lớn giải quyết. Đừng nói dãy số trong tài khoản, cái gọi là chi tiền họ cũng nghe lần đầu tiên.
Nhìn thấy mẹ Nhan lần thứ hai quơ điện thoại gọi cho đứa con, bố Nhan đã dự cảm được trận chiến này sắp kết thúc, mà thắng lợi đã không còn nằm trong tay họ nữa.
Giọng nói chuyện của mẹ Nhan với con trai vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu, mà đứa con lớn của bà vẫn giữ thái độ không nóng không giận. Sau khi bài răn dạy của mẹ Nhan chấm dứt, trong điện thoại truyền đến thanh âm vững vàng ôn hòa: “Mẹ à, mẹ và bố ở trường học không kết được nhiều bạn mới, con biết trong tiểu khu nhà chúng ta có rất nhiều các ông các bà thích xướng xướng khiêu khiêu, mọi người có sở thích giống nhau, kết giao chắc sẽ dễ dàng.”
Mẹ Nhan sắp bộc phát phẫn nộ: “Cái loại tiêu chuẩn mất mặt này họ không biết xấu hổ phô ra, nhưng chúng ta không thể không biết xấu hổ mà hùa theo! Vả lại mẹ và bố con đã có rất nhiều bạn rồi.”
“Mẹ đừng tức giận, nghe con nói hết đã.” Con trưởng Nhan gia đến thời điểm này vẫn có thể bình chân như vại, “Kỳ thực hôm qua con cũng mới biết, vợ chồng bác Lí, chú Vương, dì Lưu đi du lịch Hải Nam để kết bạn; Trần Dực Dực kết hôn, bác Trần đưa bọn họ đi Thượng Hải chơi; bác Tiền cùng dì Tiêu đại khái đang trên đường đi Tây Tạng, sẽ cùng nhau làm thơ về nơi đó; thầy Lý đi Mĩ trao đổi dạy học, đi cùng với vợ của thầy. Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này mọi người dường như đều bận rộn.”
Bố Nhan nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại này, chỉ cảm thấy tiền đồ một màu ảm đạm xám xịt. Nhìn sắc mặt người bạn đời đã cứng ngắc, bố Nhan càng thêm rõ ràng, đứa con ngay từ đầu đã chuẩn bị hết thảy, không lưu một chút ánh sáng hi vọng cho họ.
Không có người làm việc nhà, không có giải trí, cũng không có bạn bè, không đến một tuần bố Nhan cảm thấy chống đỡ không nổi nữa. Thói quen hàng ngày nay biến thành kẻ phản động buộc bố Nhan phải đầu hàng. Ông đành gọi điện thoại thỏa hiệp riêng với đứa con.
Mẹ Nhan ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, coi như không thấy hành vi của bố Nhan.
Đứa con trưởng Nhan gia nhận được điện thoại của bố mình vẫn bình tĩnh như sóng yên biển lặng. Anh nhận lời đem “chàng” dâu về ra mắt bố mẹ, lại không chút để ý nói bổ sung: “À quên, bố cần điện nước gas, trong phòng khách có cách liên lạc với cửa hàng. Hình như mấy ngày nữa cần trả tiền, trình tự rất đơn giản, nếu con đi công tác hai người đành phải tự làm vậy.”
Bố Nhan mẹ Nhan đối với các việc lặt vặt trong đời sống thì luôn luôn không để ý, nếu không muốn nói là căm thù đến tận xương tủy, trong đầu đành phải tự động buông tha ý niệm chỉnh đứa con một trận, đối với người con trai dẫn về nhỏ bé dễ nhìn lại rất thân thiết.
Cuộc sống sau này, bố Nhan không khỏi cảm thấy may mắn bản thân anh minh thần võ đã ra quyết sách chịu khuất phục. Sự thật chứng minh, ngoài giới tính, đứa con dâu này ở bất kì phương diện nào cũng đều vượt qua cả yêu cầu của ông. Cam chịu làm dân chúng ở tầng dưới cùng, đứa con dâu này luôn không ngừng giữ gìn địa vị cao cho ông bà, chẳng trách sao cuộc sống càng ngày càng dễ chịu?
Nhìn đi nhìn lại cho tới bây giờ mẹ Nhan đều dễ dàng bị sắc đẹp khuất phục, bố Nhan nghĩ, vấn đề quan hệ con dâu, có thể yên tâm được rồi.