Sài thành luôn nhộn nhịp, ai nấy đều bận rộn, họ lướt qua nhau hằng ngày hằng giờ, chẳng ai quan tâm đến ai..
Trong khu trung tâm mua sắm, giới trẻ chiếm đa số, nhìn vào cũng có thể biết, đây là những tiểu thư cậu ấm ăn chơi. Họ xài tiền như nước, vung tiền không tiếc. Nó cùng Ngọc bước vào, ở tầng trệt là những mỹ phẩm cao cấp, nước hoa. Mùi hương trộn lẫn với nhau, thật khiến một đứa như nó không chịu được. Nhanh chóng lên tầng vui chơi, ăn uống. Nó cùng Ngọc vào một quán kem, không quá đông khách, cũng chẳng quá ồn ào
– Đúng là bọn lắm tiền!
Tụi nó đang nhìn ra bên ngoài, trước mắt nó một cặp nam nữ, trên tay là những món hàng hiệu, chắc chắn là do người nam mua cho bạn gái, chiều chuộng cô ta, thật điên khùng!
– Nhìn vào cũng thấy được, đứa con gái kia đang đào mỏ!
Ngọc đưa muỗng kem lên ăn, đánh giá cặp đôi kia. Nó gật gù đồng ý, đúng là đàn ông yêu bằng mắt
– Thay vì mua những món kia, anh ta có thể dùng nó để đầu tư, lo cho tương lai của mình – Nó không nhìn nữa, quay lại tiếp tục ăn kem
– Nhưng chẳng phải như thế rất hạnh phúc sao? Mày tưởng tượng xem, có bạn trai lúc nào cũng nuông chiều mình, luôn đáp ứng những gì mình đưa ra! Không phải rất tuyệt sao?
Ngọc chống cằm mơ mộng
– Nhưng như thế, chẳng phải rất nhàm chán sao? Có bạn trai mà lúc nào cũng răm rắp nghe lời, vậy chẳng khác gì đã trở thành mẹ của anh ta!
Nó hờ hững đáp lại, như tạt xô nước mạnh lên mặt Ngọc. Ngọc liếc nó, rồi kí vào đầu nó:
– Mày không có chút lãng mạn gì cả!
– Ai ya, đau! – Nó xoa xoa đầu
– Hứ! Người như mày cũng biết đau sao? – Ngọc lườm
– Biết sao không! – Nó cãi
– Nếu biết tại sao lại còn chui vào cái nhà lao đó?
Ngọc buông một câu khiến nó giật mình, không nhìn thẳng Ngọc mà cuối xuống ăn ly kem của mình
– Lo ăn kem đi, chảy rồi kìa! – Nó đánh trống lãng
– Đừng có đánh trống lãng với bà mày!
Nó ngước lên nhìn, mặt Ngọc có vẻ rất nghiêm túc. Nó nuốt nước bọt rồi bỏ ly kem xuống, dựa vào lưng ghế, thở dài
– Rồi rồi không đánh trống lãng – Nó nói
– Tại sao mày lại vào đó? – Ngọc nghiêm túc
– Nhập gia tuỳ tục! Tao bây giờ đã đủ tư cách để đi!
– Đúng! Tao không nói mày không đủ tư cách. Mày có biết, lúc hai người anh của mày biết chuyện này, họ tức giận đến mức nào không? – Ngọc thở dài
– Tao biết….
– Nếu mày đã vô đó, tao nghĩ mày đã biết lí do tại sao tụi tao không nói mày biết. Nơi đó, là địa ngục sống!
– Còn hơn cả vậy! – Nó rùng mình
– Cái chết chính là hình phạt nhẹ nhất. Những người trong đó, sống không được, mà chết cũng chẳng xong…
– Trong đó có tổng cộng bao nhiêu người?
– Tao không rõ lắm, nhưng con số không phải ít, tính luôn cả những ai đã chết
– Ngọc, mày không thấy như thế là quá tàn nhẫn sao?
Nó nhíu mày hỏi Ngọc, đúng là nó máu lạnh, nó tàn nhẫn nhưng đối với nó, nơi đó còn hơn cả tàn nhẫn. Những người thi hành hình phạt, là những người không có trái tim, như thể họ chết từ lâu vậy..
Ngọc nghe thế, khẽ mỉm cười, nụ cười bình yên, tựa như mặt hồ tĩnh lặng..
– Tàn nhẫn sao? Không đâu, những ai bị đưa vào đó, chắc chắn đều mang trọng tội! Mày thấy như thế là tàn nhẫn rồi sao? Vậy nếu mày chạm mặt với con người thật của Yun thì sẽ như thế nào?
– Yun? Ý mày là sao? – Nó không hiểu
– Tao cũng không biết giải thích ra sao nữa. Con người anh ta, thực sự rất khó hiểu. Anh ta không bao giờ để lộ cảm xúc của bản thân, luôn luôn điềm tĩnh. Anh ta thực rất tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn!
– Tao không nghĩ hắn ta đáng sợ đến thế
– Từ ngày mày xuất hiện, dường như Yun vui vẻ lên một chút, cũng không còn tự cô độc bản thân!
Ngọc cười, nó khẽ nhíu mày. Hắn, rốt cuộc là người như thế nào?
– Đừng bao giờ tìm hiểu con người của anh ta, thứ mày tìm được là một ẩn số! Nhưng tao nghĩ, mày sẽ giải được…
– Tại sao tao phải tìm? Không hứng thú! – Nó bĩu môi
– Ngoại trừ mày, không ai có thể ….
Câu nói của Ngọc khiến nó mơ hồ, ngoại trừ nó… Vậy còn Thu?
– Vậy thì Thu? Không phải chị ta và hắn yêu nhau từ lâu rồi sao?
– Đúng vậy! Họ thật ra đã yêu nhau từ lâu
Câu nói của Ngọc vừa dứt, nó như bị ném xuống vực sâu không đáy, tâm trạng hụt hẫn đây mà. Nhưng nó hụt hẫn vì điều gì? Vì hắn á? Nhãm nhí thật!
– Nhưng mọi việc đã thay đổi, kể từ ngày cô ta phản bội Yun! – Giọng nói Ngọc trầm xuống
– Phản bội sao? Thật thú vị…
Nó vừa nói, trong miệng là kem ngọt lành lạnh. Hắn ta cũng có ngày bị người khác phản bội, nghe thật nực cười! Ngọc nghe nó nói vậy, liền nhìn nó
– Tại sao mày lại quan tâm đến Yun? – Ngọc nhìn nó
– Chỉ là tò mò thôi! – Nó bác bỏ
– Đánh chết cái tật tò mò – Ngọc cười
– Vậy, tại sao Thu lại phản bội? – Nó hỏi
– Yun lúc đó không ngang tàn như bây giờ, lần đầu tiên tao gặp anh ta là lúc Black chưa được kết hợp. Lúc đó, hai người họ yêu nhau say đắm, nhưng mọi người xung quanh có thể thấy, chỉ có Yun là yêu thật lòng. Thu, cô ta lợi dụng Yun
– Lợi dụng vì cái gì? – Nó nhếch mép
– Lúc đó, cô ta dựa hơi Yun, đi gây chuyện khắp nơi, qua lại với rất nhiều người. Nhiều lần như vậy, có lần Yun đã ngỏ lời chia tay nhưng cô ta lại khóc lóc bảo rằng sẽ thay đổi. Anh ta lại mềm lòng rồi tha thứ. Nhưng ” giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ”! Cô ta lợi dụng Yun, với lại hai nhà lại có mối quan hệ nên họ Trang cũng đã chấp nhận Thu làm con dâu. Yun lúc đó rất vui, lần nào gặp anh ta, anh ta đều mua thức ăn cho tao, nụ cười trên môi không tắt. Lúc đó, ai cũng tưởng Thu đã thay đổi, một lòng một dạ nhưng đời mà…
Ngọc khẽ nhếch mép, nụ cười khinh bỉ. Nó im lặng, nghiêm túc nghe Ngọc kể lại
– Hôm đó, Yun đã nhờ Ken làm một cặp nhẫn bằng kim cương, chính tay Yun đã vẽ ra và đưa bản thiết kế cho Ken
– Định cầu hôn?
Nó cắt ngang lời Ngọc, Ngọc gật đầu rồi kể tiếp:
– Không hẳn là cầu hôn, mà là đính hôn. Tối hôm đó, Yun đã mời mọi người đi đến một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Sài Thành, Yun đã bao trọn đêm đó. Yun đã tự tay mình chuẩn bị, trang trí cho không gian ở đó, khi các cô gái nhìn vào, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ, kể cả tao. Tất cả chân thành, Yun đặt trọn vào đêm đó. Lúc đó, Yun gọi cho Thu bảo qua nhà rước cô ta …
ĐÊM HÔM ĐÓ ( QUAY VỀ QUÁ KHỨ)
Trong nhà hàng, mọi người đều hồi hộp đợi nữ chính tới. Hắn gọi điện thoại cho Thu, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:
– Em hả? Em đang ở đâu vậy? – Hắn mừng rỡ
– À.. Em đang ở nhà! – Thu hơi lắp bắp
– Anh qua rước em, mình đi ăn! – Hắn nói
– Hôm nay thì không được! Xin lỗi anh nhé, đợi khi khác nha! Xin lỗi anh nhiều, yêu anh! – Thu từ chối
-…. Ừ, vậy để khi khác
Hắn cúp máy, môi nở nụ cười nhạt, lòng bỗng hụt hẫn. Vậy là công sức của hắn, đổ sông đổ biển sao? Anh từ phía sau bước tới, vỗ vai hắn:
– Chắc là Thu có việc gì bận! Đừng thất vọng! – Anh an ủi
– Đúng đó! Có gì đâu, có phải là bị từ hôn đâu! – Cen cười
– Im mày! Nói chuyện vô ý vô tứ! – Key nhắc nhở
Mọi người đều an ủi hắn, hắn cũng thấy đỡ hơn chút, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất bất an. Hắn nhìn xuống chiếc hộp nhung đỏ trên tay, mỉm cười rồi bỏ vào túi. Đêm hôm đó, cả đám vào The Môn ngoại trừ Ngọc, Kai và TA. Hắn đã uống rất nhiều, mọi người đều hiểu nên không ai ngăn cản cả, cho đến khi Kino có điện thoại ra ngoài nghe. Khi trở lại, mặt Kino tối sầm lại, Pin nhận ra liền hỏi:
– Xảy ra chuyện gì sao? – Pin hỏi
Kino nhìn về phía hắn đang nóc lon bia trên tay, dưới sàn là những lon rỗng. Key lúc này nhìn về Kino đang đứng ngây người ở đó:
– Làm sao vậy? – Key biết là có chuyện
– Anh Yun đừng uống nữa!
Kino nói, bước tới dựt lon bia từ tay hắn, hắn quay sang nhìn Kino
– Thằng nhóc này, hôm nay dám cản anh mày sao? – Hắn chỉ Kino
– Anh đừng uống nữa! – Kino nói
Hắn phẩy phẩy tay, tỏ vẻ chẳng quan tâm, rồi lấy lon khác khui ra uống. Kino lúc này tức giận, gạt mạnh lon bia trên tay hắn, lon bia rớt xuống sàn, nước tràn ra bên ngoài.
– Mày điên hả Kino? – Pin kéo Kino lại
– Thằng nhóc này, say rồi sao? – Cen nhíu mày
– Chuyện của anh, không cần chú mày quản! – Hắn chỉ vào Kino
– Được! Tôi không quản chuyện của anh, vậy thì anh đi quản bạn gái mình đi! Cô ta đang ngủ với kẻ khác trong khi anh say bết ở đây!
Kino hét lớn, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Hắn khẽ nhíu mày
– Mày nói cái gì vậy? Uống chưa bao nhiều đã say rồi sao? – Pin giật mạnh tay Kino
– Anh coi như chú mày say, không nghe thấy những lời này! Không có lần 2 đâu! – Hắn nhìn Kino
– Bộ anh mù hay sao? Tôi nhìn giống sỉn lắm hay sao? Tôi bảo bạn gái anh đang ngủ với kẻ khác, anh có điếc không? – Kino nhắc lại
– * RẦM * Còn dám nhắc lại?
Hắn đập mạnh xuống bàn, mắt nhìn Kino. Không khí căng như dây đàn
– Nếu anh không tin, đây là địa chỉ, đàn em ở đây vừa nhìn thấy cô ta vào khách sạn. Nếu không đúng, tuỳ anh xử tội tôi!
Kino đưa điện thoại cho hắn, hắn giựt lấy rồi nhíu mày. Bỏ ra ngoài, anh cùng Cen đi theo, sợ trong cơn say hắn làm chuyện không suy nghĩ. Hắn leo lên xe rồi phóng đi cùng cơn say, hắn không tin Thu sẽ làm vậy. Sau xe hắn, mọi người cũng chạy theo, ai nấy đều bất an! Xe dừng trước một khách sạn 5 năm sao, hắn bước xuống xe định bước vào thì bị ai đó kéo tay lại
– Yun, bình tĩnh, đừng làm loạn!
Là Cen, sợ hắn sẽ cho nổ tung nơi này nên nhanh chóng cản lại. Hắn đanh mặt lại, giật mạnh tay ra
– Chuyện của tao! – hắn quát
– Chuyện phải có trước có sau, mày thử gọi cho cô ta thử xem!
Anh từ đằng sau bước tới, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn. Hắn nghe thế, lấy điện thoại gọi cho Thu
– Em đang ở đâu? – Hắn cáu lên
– Anh… Anh … Tại sao lại quát lên như thế? Đang… Ở … Nhà chứ đâu! á đừng anh…
Thu trả lời, giọng nói đứt quảng, rồi còn quay sang nói với ai đó. Hắn nghe xong, như con sói hoang, quăng điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại vỡ làm 2! Hắn xông vào khách sạn, bước tới bàn tiếp viên
– Chào Trang thiếu gia!
Cô tiếp viên trẻ bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc mà không để ý đến sự tức giận kia, trước mặt cô là người thế tập đoàn sáng giá nhất hiện nay!
– Cô, nãy giờ có cô gái nào vào đây không?
Hắn nhìn cô ta, giọng nói sặc mùi thuốc súng. Cô tiếp viên liền hoảng sợ. Lúc này Cen đi tới kéo Yun ra đằng sau:
– Đứng yên đó! – Cen nói Yun – Chào cô, tôi đang tìm người, cô có thể cho tôi biết nãy giờ có cô gái nào tầm 16,17 tuổi, dáng người thon, tóc đen dài vào đây không?
Cen nhẹ nhàng hỏi cô tiếp viên, cô ta liền nhận ra là con cả Lâm Thiên Ân của tập đoàn KC! Cô nhìn sang anh, nhận ra là Bạch Minh Phong, hôm nay cô ta trúng số lớn rồi!
– Mong cô giúp đỡ cho! – Cen cười
– À dạ vâng, tôi tôi sẽ đi kiểm tra camera!
Cô tiếp viên nghe thế, liền tức tốc đi kiểm tra!
– Có phải là cô ta không?
Cô tiếp viên chỉ vào màn hình vi tính, Cen nhìn qua rồi gật đầu, quả nhiên, Thu đi cùng một chàng trai vào đây! Thật là đáng khinh!
– Cô ấy đang ở phòng 188, lầu 2! – cô tiếp viên đọc số phòng
– Cảm ơn cô! Cô có thể cho tôi mượn chìa khoá dự phòng? – Cen nói
– Chuyện này…. – Cô tiếp viên chần chừ
– Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!
– Đây!
Lấu được chìa khoá, 3 người họ liền bước đi, hắn đi trong nỗi bất an, mong đó không phải là Thu, là thuộc hạ của Kino nhìn lầm, là Cen nhìn nhầm cô gái trong camera! Họ dừng lại trước phòng 188, anh và Cen nhìn nhau rồi cả 2 khẽ gật đầu! Cen bước tới, nhẹ nhàng không gây bất cứ tiếng động nào, cánh cửa mở ra, họ bước vào trong…
(Còn tiếp)
var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after(''); }
Trong khu trung tâm mua sắm, giới trẻ chiếm đa số, nhìn vào cũng có thể biết, đây là những tiểu thư cậu ấm ăn chơi. Họ xài tiền như nước, vung tiền không tiếc. Nó cùng Ngọc bước vào, ở tầng trệt là những mỹ phẩm cao cấp, nước hoa. Mùi hương trộn lẫn với nhau, thật khiến một đứa như nó không chịu được. Nhanh chóng lên tầng vui chơi, ăn uống. Nó cùng Ngọc vào một quán kem, không quá đông khách, cũng chẳng quá ồn ào
– Đúng là bọn lắm tiền!
Tụi nó đang nhìn ra bên ngoài, trước mắt nó một cặp nam nữ, trên tay là những món hàng hiệu, chắc chắn là do người nam mua cho bạn gái, chiều chuộng cô ta, thật điên khùng!
– Nhìn vào cũng thấy được, đứa con gái kia đang đào mỏ!
Ngọc đưa muỗng kem lên ăn, đánh giá cặp đôi kia. Nó gật gù đồng ý, đúng là đàn ông yêu bằng mắt
– Thay vì mua những món kia, anh ta có thể dùng nó để đầu tư, lo cho tương lai của mình – Nó không nhìn nữa, quay lại tiếp tục ăn kem
– Nhưng chẳng phải như thế rất hạnh phúc sao? Mày tưởng tượng xem, có bạn trai lúc nào cũng nuông chiều mình, luôn đáp ứng những gì mình đưa ra! Không phải rất tuyệt sao?
Ngọc chống cằm mơ mộng
– Nhưng như thế, chẳng phải rất nhàm chán sao? Có bạn trai mà lúc nào cũng răm rắp nghe lời, vậy chẳng khác gì đã trở thành mẹ của anh ta!
Nó hờ hững đáp lại, như tạt xô nước mạnh lên mặt Ngọc. Ngọc liếc nó, rồi kí vào đầu nó:
– Mày không có chút lãng mạn gì cả!
– Ai ya, đau! – Nó xoa xoa đầu
– Hứ! Người như mày cũng biết đau sao? – Ngọc lườm
– Biết sao không! – Nó cãi
– Nếu biết tại sao lại còn chui vào cái nhà lao đó?
Ngọc buông một câu khiến nó giật mình, không nhìn thẳng Ngọc mà cuối xuống ăn ly kem của mình
– Lo ăn kem đi, chảy rồi kìa! – Nó đánh trống lãng
– Đừng có đánh trống lãng với bà mày!
Nó ngước lên nhìn, mặt Ngọc có vẻ rất nghiêm túc. Nó nuốt nước bọt rồi bỏ ly kem xuống, dựa vào lưng ghế, thở dài
– Rồi rồi không đánh trống lãng – Nó nói
– Tại sao mày lại vào đó? – Ngọc nghiêm túc
– Nhập gia tuỳ tục! Tao bây giờ đã đủ tư cách để đi!
– Đúng! Tao không nói mày không đủ tư cách. Mày có biết, lúc hai người anh của mày biết chuyện này, họ tức giận đến mức nào không? – Ngọc thở dài
– Tao biết….
– Nếu mày đã vô đó, tao nghĩ mày đã biết lí do tại sao tụi tao không nói mày biết. Nơi đó, là địa ngục sống!
– Còn hơn cả vậy! – Nó rùng mình
– Cái chết chính là hình phạt nhẹ nhất. Những người trong đó, sống không được, mà chết cũng chẳng xong…
– Trong đó có tổng cộng bao nhiêu người?
– Tao không rõ lắm, nhưng con số không phải ít, tính luôn cả những ai đã chết
– Ngọc, mày không thấy như thế là quá tàn nhẫn sao?
Nó nhíu mày hỏi Ngọc, đúng là nó máu lạnh, nó tàn nhẫn nhưng đối với nó, nơi đó còn hơn cả tàn nhẫn. Những người thi hành hình phạt, là những người không có trái tim, như thể họ chết từ lâu vậy..
Ngọc nghe thế, khẽ mỉm cười, nụ cười bình yên, tựa như mặt hồ tĩnh lặng..
– Tàn nhẫn sao? Không đâu, những ai bị đưa vào đó, chắc chắn đều mang trọng tội! Mày thấy như thế là tàn nhẫn rồi sao? Vậy nếu mày chạm mặt với con người thật của Yun thì sẽ như thế nào?
– Yun? Ý mày là sao? – Nó không hiểu
– Tao cũng không biết giải thích ra sao nữa. Con người anh ta, thực sự rất khó hiểu. Anh ta không bao giờ để lộ cảm xúc của bản thân, luôn luôn điềm tĩnh. Anh ta thực rất tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn!
– Tao không nghĩ hắn ta đáng sợ đến thế
– Từ ngày mày xuất hiện, dường như Yun vui vẻ lên một chút, cũng không còn tự cô độc bản thân!
Ngọc cười, nó khẽ nhíu mày. Hắn, rốt cuộc là người như thế nào?
– Đừng bao giờ tìm hiểu con người của anh ta, thứ mày tìm được là một ẩn số! Nhưng tao nghĩ, mày sẽ giải được…
– Tại sao tao phải tìm? Không hứng thú! – Nó bĩu môi
– Ngoại trừ mày, không ai có thể ….
Câu nói của Ngọc khiến nó mơ hồ, ngoại trừ nó… Vậy còn Thu?
– Vậy thì Thu? Không phải chị ta và hắn yêu nhau từ lâu rồi sao?
– Đúng vậy! Họ thật ra đã yêu nhau từ lâu
Câu nói của Ngọc vừa dứt, nó như bị ném xuống vực sâu không đáy, tâm trạng hụt hẫn đây mà. Nhưng nó hụt hẫn vì điều gì? Vì hắn á? Nhãm nhí thật!
– Nhưng mọi việc đã thay đổi, kể từ ngày cô ta phản bội Yun! – Giọng nói Ngọc trầm xuống
– Phản bội sao? Thật thú vị…
Nó vừa nói, trong miệng là kem ngọt lành lạnh. Hắn ta cũng có ngày bị người khác phản bội, nghe thật nực cười! Ngọc nghe nó nói vậy, liền nhìn nó
– Tại sao mày lại quan tâm đến Yun? – Ngọc nhìn nó
– Chỉ là tò mò thôi! – Nó bác bỏ
– Đánh chết cái tật tò mò – Ngọc cười
– Vậy, tại sao Thu lại phản bội? – Nó hỏi
– Yun lúc đó không ngang tàn như bây giờ, lần đầu tiên tao gặp anh ta là lúc Black chưa được kết hợp. Lúc đó, hai người họ yêu nhau say đắm, nhưng mọi người xung quanh có thể thấy, chỉ có Yun là yêu thật lòng. Thu, cô ta lợi dụng Yun
– Lợi dụng vì cái gì? – Nó nhếch mép
– Lúc đó, cô ta dựa hơi Yun, đi gây chuyện khắp nơi, qua lại với rất nhiều người. Nhiều lần như vậy, có lần Yun đã ngỏ lời chia tay nhưng cô ta lại khóc lóc bảo rằng sẽ thay đổi. Anh ta lại mềm lòng rồi tha thứ. Nhưng ” giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ”! Cô ta lợi dụng Yun, với lại hai nhà lại có mối quan hệ nên họ Trang cũng đã chấp nhận Thu làm con dâu. Yun lúc đó rất vui, lần nào gặp anh ta, anh ta đều mua thức ăn cho tao, nụ cười trên môi không tắt. Lúc đó, ai cũng tưởng Thu đã thay đổi, một lòng một dạ nhưng đời mà…
Ngọc khẽ nhếch mép, nụ cười khinh bỉ. Nó im lặng, nghiêm túc nghe Ngọc kể lại
– Hôm đó, Yun đã nhờ Ken làm một cặp nhẫn bằng kim cương, chính tay Yun đã vẽ ra và đưa bản thiết kế cho Ken
– Định cầu hôn?
Nó cắt ngang lời Ngọc, Ngọc gật đầu rồi kể tiếp:
– Không hẳn là cầu hôn, mà là đính hôn. Tối hôm đó, Yun đã mời mọi người đi đến một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Sài Thành, Yun đã bao trọn đêm đó. Yun đã tự tay mình chuẩn bị, trang trí cho không gian ở đó, khi các cô gái nhìn vào, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ, kể cả tao. Tất cả chân thành, Yun đặt trọn vào đêm đó. Lúc đó, Yun gọi cho Thu bảo qua nhà rước cô ta …
ĐÊM HÔM ĐÓ ( QUAY VỀ QUÁ KHỨ)
Trong nhà hàng, mọi người đều hồi hộp đợi nữ chính tới. Hắn gọi điện thoại cho Thu, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:
– Em hả? Em đang ở đâu vậy? – Hắn mừng rỡ
– À.. Em đang ở nhà! – Thu hơi lắp bắp
– Anh qua rước em, mình đi ăn! – Hắn nói
– Hôm nay thì không được! Xin lỗi anh nhé, đợi khi khác nha! Xin lỗi anh nhiều, yêu anh! – Thu từ chối
-…. Ừ, vậy để khi khác
Hắn cúp máy, môi nở nụ cười nhạt, lòng bỗng hụt hẫn. Vậy là công sức của hắn, đổ sông đổ biển sao? Anh từ phía sau bước tới, vỗ vai hắn:
– Chắc là Thu có việc gì bận! Đừng thất vọng! – Anh an ủi
– Đúng đó! Có gì đâu, có phải là bị từ hôn đâu! – Cen cười
– Im mày! Nói chuyện vô ý vô tứ! – Key nhắc nhở
Mọi người đều an ủi hắn, hắn cũng thấy đỡ hơn chút, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất bất an. Hắn nhìn xuống chiếc hộp nhung đỏ trên tay, mỉm cười rồi bỏ vào túi. Đêm hôm đó, cả đám vào The Môn ngoại trừ Ngọc, Kai và TA. Hắn đã uống rất nhiều, mọi người đều hiểu nên không ai ngăn cản cả, cho đến khi Kino có điện thoại ra ngoài nghe. Khi trở lại, mặt Kino tối sầm lại, Pin nhận ra liền hỏi:
– Xảy ra chuyện gì sao? – Pin hỏi
Kino nhìn về phía hắn đang nóc lon bia trên tay, dưới sàn là những lon rỗng. Key lúc này nhìn về Kino đang đứng ngây người ở đó:
– Làm sao vậy? – Key biết là có chuyện
– Anh Yun đừng uống nữa!
Kino nói, bước tới dựt lon bia từ tay hắn, hắn quay sang nhìn Kino
– Thằng nhóc này, hôm nay dám cản anh mày sao? – Hắn chỉ Kino
– Anh đừng uống nữa! – Kino nói
Hắn phẩy phẩy tay, tỏ vẻ chẳng quan tâm, rồi lấy lon khác khui ra uống. Kino lúc này tức giận, gạt mạnh lon bia trên tay hắn, lon bia rớt xuống sàn, nước tràn ra bên ngoài.
– Mày điên hả Kino? – Pin kéo Kino lại
– Thằng nhóc này, say rồi sao? – Cen nhíu mày
– Chuyện của anh, không cần chú mày quản! – Hắn chỉ vào Kino
– Được! Tôi không quản chuyện của anh, vậy thì anh đi quản bạn gái mình đi! Cô ta đang ngủ với kẻ khác trong khi anh say bết ở đây!
Kino hét lớn, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Hắn khẽ nhíu mày
– Mày nói cái gì vậy? Uống chưa bao nhiều đã say rồi sao? – Pin giật mạnh tay Kino
– Anh coi như chú mày say, không nghe thấy những lời này! Không có lần 2 đâu! – Hắn nhìn Kino
– Bộ anh mù hay sao? Tôi nhìn giống sỉn lắm hay sao? Tôi bảo bạn gái anh đang ngủ với kẻ khác, anh có điếc không? – Kino nhắc lại
– * RẦM * Còn dám nhắc lại?
Hắn đập mạnh xuống bàn, mắt nhìn Kino. Không khí căng như dây đàn
– Nếu anh không tin, đây là địa chỉ, đàn em ở đây vừa nhìn thấy cô ta vào khách sạn. Nếu không đúng, tuỳ anh xử tội tôi!
Kino đưa điện thoại cho hắn, hắn giựt lấy rồi nhíu mày. Bỏ ra ngoài, anh cùng Cen đi theo, sợ trong cơn say hắn làm chuyện không suy nghĩ. Hắn leo lên xe rồi phóng đi cùng cơn say, hắn không tin Thu sẽ làm vậy. Sau xe hắn, mọi người cũng chạy theo, ai nấy đều bất an! Xe dừng trước một khách sạn 5 năm sao, hắn bước xuống xe định bước vào thì bị ai đó kéo tay lại
– Yun, bình tĩnh, đừng làm loạn!
Là Cen, sợ hắn sẽ cho nổ tung nơi này nên nhanh chóng cản lại. Hắn đanh mặt lại, giật mạnh tay ra
– Chuyện của tao! – hắn quát
– Chuyện phải có trước có sau, mày thử gọi cho cô ta thử xem!
Anh từ đằng sau bước tới, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn. Hắn nghe thế, lấy điện thoại gọi cho Thu
– Em đang ở đâu? – Hắn cáu lên
– Anh… Anh … Tại sao lại quát lên như thế? Đang… Ở … Nhà chứ đâu! á đừng anh…
Thu trả lời, giọng nói đứt quảng, rồi còn quay sang nói với ai đó. Hắn nghe xong, như con sói hoang, quăng điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại vỡ làm 2! Hắn xông vào khách sạn, bước tới bàn tiếp viên
– Chào Trang thiếu gia!
Cô tiếp viên trẻ bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc mà không để ý đến sự tức giận kia, trước mặt cô là người thế tập đoàn sáng giá nhất hiện nay!
– Cô, nãy giờ có cô gái nào vào đây không?
Hắn nhìn cô ta, giọng nói sặc mùi thuốc súng. Cô tiếp viên liền hoảng sợ. Lúc này Cen đi tới kéo Yun ra đằng sau:
– Đứng yên đó! – Cen nói Yun – Chào cô, tôi đang tìm người, cô có thể cho tôi biết nãy giờ có cô gái nào tầm 16,17 tuổi, dáng người thon, tóc đen dài vào đây không?
Cen nhẹ nhàng hỏi cô tiếp viên, cô ta liền nhận ra là con cả Lâm Thiên Ân của tập đoàn KC! Cô nhìn sang anh, nhận ra là Bạch Minh Phong, hôm nay cô ta trúng số lớn rồi!
– Mong cô giúp đỡ cho! – Cen cười
– À dạ vâng, tôi tôi sẽ đi kiểm tra camera!
Cô tiếp viên nghe thế, liền tức tốc đi kiểm tra!
– Có phải là cô ta không?
Cô tiếp viên chỉ vào màn hình vi tính, Cen nhìn qua rồi gật đầu, quả nhiên, Thu đi cùng một chàng trai vào đây! Thật là đáng khinh!
– Cô ấy đang ở phòng 188, lầu 2! – cô tiếp viên đọc số phòng
– Cảm ơn cô! Cô có thể cho tôi mượn chìa khoá dự phòng? – Cen nói
– Chuyện này…. – Cô tiếp viên chần chừ
– Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm!
– Đây!
Lấu được chìa khoá, 3 người họ liền bước đi, hắn đi trong nỗi bất an, mong đó không phải là Thu, là thuộc hạ của Kino nhìn lầm, là Cen nhìn nhầm cô gái trong camera! Họ dừng lại trước phòng 188, anh và Cen nhìn nhau rồi cả 2 khẽ gật đầu! Cen bước tới, nhẹ nhàng không gây bất cứ tiếng động nào, cánh cửa mở ra, họ bước vào trong…
(Còn tiếp)
var content = $('#detailcontent').find('p, br'); var midLength = parseInt(content.length/2); if(midLength>20) { content.eq(midLength).after(''); }