QUAY LẠI LÚC YUN ĐI RA KHỎI PHÒNG
Thật ra là vì bịch máu của nó gần hết, lại hết giờ hành chính nên chỉ còn vài người trực ca. Yun đi dọc hành lang để kiếm y tá, đi tới cuối dãy đi sang phải là thấy bàn trực. Bước gần tới thì:
– ê ê, mấy bà biết con nhỏ nằm trong phòng VIP đặc biệt kh? – giọng của 1 cô y tá vang lên khiến Yun dừng bước lại
– biết sao kh? Con nhỏ đó y như búp bê v đó, trắng bóc à như trong suốt v đó, mắt thì màu tím, còn tóc thì màu bạch kim, có điều tui chưa nghe nhỏ đó nói. Từ ngày tui vào đó để dọn rác thì chẳng nghe tiếng nói nào từ con nhỏ đó hết, như búp bê v đó – 1 cô y tá khen ngợi
– trong đó còn có 3 anh đẹp trai nữa, nhưng ai cũng lạnh lùng hết. Đẹp kh tì vết, hoàn hảo, hoàn mĩ, kh 1 chút sai lệch – cô y tá đó nói tiếp
– bà đừng mơ mộng nữa, con nhỏ đó PTTM đó – 1 cô y tá khác nói
– gì, thiệt hả? – những tiếng xôn xao xì xầm vang lên, Yun lúc này đang cố gắng để nghe hết câu chuyện
– ừ, thiệt mà. Nghe nói là 3 mẹ bỏ đi, được cái chàng trai nào đó trong 3 người nhận về làm em gái, xong cho tiền đi phẫu thuật – tiếng cô y tá kể khiến cho người khác tin tưởng
– trời, còn nhỏ mà đã như vậy sao? V chắc dùng chiêu trò để câu dẫn thêm 2 người kia
– chứ còn gì nữa, bọn con nít bây giờ ghê lắm
– nghe nói là mắc căn bệnh hiếm nào đó mà kh có thuốc chữa
– đáng đời, chắc tại ăn ở ác quá nên trời phạt
Đến nước này thì Yun kh nhịn được nữa, bước tới và rẽ phải, đứng trước mặt những cô y tá đó. Khuôn mặt tàn khốc, lạnh lùng:
– 1 chai nước biển và dụng cụ sơ cứu vết thương, băng quấn, vitamin và kim tiêm – Yun nói rồi đưa mắt nhìn về cô y tá ban nãy nói nó dụ dỗ đàn ông
Những cô y tá còn lại đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp đó, Yun chẳng để ý, đối với hắn ( Yun) thì những cô y tá này chỉ như những vật kh có giá trị
– Dạ thưa, bệnh viện chúng tôi kh thể đưa cho bệnh nhân hay người nhà hoặc bất cứ ai để tự xử lí. Nếu anh cần tôi sẽ đi làm ngay
Yun nở nụ cười nhếch mép, 1 đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt:
– Nói với vị nào có chức lớn nhất ở đây rằng Trang Hoàng Nhật cần gặp – Yun nói
Các cô y tá bắt đầu xì xào, là người nhà họ Trang. Cô y tá trực ban bấm điệt thoại:
– Dạ thưa trưởng khoa, có Trang Hoàng Nhật cần gặp ạ
– ……
– ” cạch ”
Cô y tá đặt điện thoại xuống, nhìn Yun nở nụ cười thân thiện
– Anh đợi 1 chút, trưởng khoa đang tới!
Cô y tá vừa dứt câu thì từ đằng xa có 1 vị trưởng khoa già đang đi tới với vẻ mặt hốt hoảng:
– Xin chào thiếu gia! Xin lỗi vì sự thất lễ của chúng tôi
– Bác Lưu, kh cần phải khách sáo v đâu – Yun nói rồi cuối đầu chào
– Ta xin lỗi con, ta kh biết là con đang ở đây! Nhưng có việc gì v? – trưởng khoa hỏi
– Có 1 người bạn của con đang nằm ở đây, con muốn tự tay chăm sóc và cả truyền nước, tất cả những việc chăm sóc – Yun nói rồi đưa mắt nhìn cô y tá
– Được thôi, kh có gì khó cả – trưởng khoa nở nụ cười
– Vâng, v con xin cảm ơn – Yun gật đầu
Vị trưởng khoa nhìn các cô y tá:
– từ nay các cô chỉ việc vào phòng và thu dọn rác, dọn vệ sinh. Các việc còn lại cậu Nhật sẽ tự tay lo
– Vâng
Cô y tá trực lấy ra những thứ cần thiết lúc nãy Yun yêu cầu ra, Yun cầm lấy rồi quay lưng bước đi và bỏ lại 1 câu:
– Dù cô bé đó có ra sao thì các người cũng kh có tư cách để đánh giá. Là đẹp tự nhiên đó
Câu nói của Yun khiến mọi người sững sờ, thì ra Yun đã nghe hết!
~~~~~~~~~~~~
QUAY VỀ HIỆN TẠI
Yun vừa kể xong thì Ken bật cười thành tiếng:
– PTTM, hahahahaha, dụ dỗ con trai nhà lành:))
Ken cứ thế ôm bụng cười kết quả là bị Key cầm cái gối chọi vào mặt:))
Nó thì bực bội vì họ đánh giá nó. Nó ghét nhất là ai đánh giá nó. Yun lúc này đang treo chai nước biển lên. Yun cầm tay nó và đâm kim vào! Nó kh thấy đau gì cả, Yun vẫn rất ân cần:
– 2 đứa mày chạy đi ra mua cho tao 1 ít sữa tươi Long Thành và bánh ngọt – Yun ra lệnh cho 2 thằng bạn mình
– 2 Đứa tao hả? – Key hỏi lại Yun
– Chẳng lẽ con nhóc này? – Yun nhìn Key
– Nhưng sao lại là tụi tao? – Ken đưa mắt nhìn Yun
– Có đi kh thì bảo? – Yun đanh giọng nói
– ĐI ĐI, ĐI LẸ M – Key và Ken lật đật chạy đi
Trong phòng chỉ còn tiếng trên máy hiển thị nhịp tim và hơi thở, không khí căng thẳng. Yun thì vẫn giữ vẽ mặt đó, khuôn mặt lạnh lùng và tàn khốc. Vẫn chuyên tâm làm việc, Yun kéo lớp chăn ra và nâng đôi chân nó lên, thon và trắng. Nhưng lại bị những vết trầy trụa rướm máu, Yun cẩn thận ngồi lên giường và để chân nó lên đùi mà sức thuốc!
– Tại sao Anh lại làm những việc này? – nó lấy hết can đảm để hỏi
– Chẳng phải tôi đã trả lời cho e rồi s? – Yun vẫn chú tâm vào việc của mình
– đó kh phải lí do! – Nó gằn giọng
– V e nghĩ gì? – Yun nhếch mép
– Tôi kh biết …..
– E đúng là con ngốc – Yun nói rồi nhìn nó
– Ừ, tôi đúng là con ngốc. Tôi ngốc đến nỗi từ bỏ hết tất cả, tôi đễ cho người khác chà đạp, tôi để cho họ sỉ nhục tôi. Tôi ngốc thật – giọng điệu thảm thương của nó khiến Yun nhếch mép
– Dẹp giọng điệu đó đi – Yun nói
– Anh nói tôi nợ Anh? Là gì v?
– em nợ tôi 1 cái mạng
Yun nói rồi nhìn nó, đúng là nó nợ Yun 1 cái mạng. Yun từ lúc nào đã quấn lớp băng mới cho bàn tay phải, nhẹ nhàng và cẩn thận!
– Anh giết tôi đi – Nó nói rồi nhìn Yun
– Tại sao? – Yun nói với giọng thích thú
– Nợ thì phải trả
– nhưng tôi kh đòi em, tại sao e lại trả?
– nếu tôi sống chỉ để lại những kỉ niệm buồn cho những người xung quanh. Vì tôi, Ken và Key phải thức khuya để làm việc vì ban ngày họ phải chăm sóc tôi. Vì tôi mà Ken phải mệt mỏi, Key phải đem việc ở bang lên đây làm. Tất cả là do tôi – nó nói và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, đôi mắt tím buồn thể hiện vẻ tuyệt vọng
– Rõ ngốc – Yun nói
– Tôi cầu xin anh hãy giết tôi, GIẾT TÔI ĐI – nó hét lên với tất cả sức lực, rồi bật khóc như 1 đứa trẻ thơ
Yun đưa tay nâng cằm nó lên, khuôn mặt lạnh lùng và tàn khốc của Yun. Đôi mắt màu xám khói lu mờ, đôi mắt vô hồn. Yun nâng cằm nó, những giọt nước mắt vẫn cứ rơi
– Anh giết tôi đi mà, cầu xin anh, hãy giết tôi đi – nó nói trong tiếng nấc đến nghẹn lời
Yun nhìn nó, Yun leo lên hẳn giường bệnh, do giường khá to nên rất dễ. Yun đã nhanh chóng cởi giày và leo lên. Yun nhìn nó rồi bỗng đè nó xuống, nó bỗng cảm thấy hoảng sợ. Nó đang nằm bên dưới và 2 tay bị Yun đè xuống. Yun đưa mặt sát xuống phần cổ rồi hít sâu vào. Người nó thật sự rất thơm, hành động của Yun khiến nó cảm thấy Yun là kẻ biến thái =)))
– E thật sự rất thơm – Yun nói
– Anh biết nếu xâm phạm trẻ em dưới 18t thì sẽ bị gì kh?
– E đừng nghĩ như thế, Tôi kh làm gì quá đáng đâu – Yun đưa mặt sát vào mặt nó
– Anh … Anh định làm gì?
– E thật sự là dễ khiến người khác phải say mê mà! – Yun nói rồi mặt tiến lại gần hơn
Điều nó tưởng tượng lúc này là Yun sẽ hôn nó!!!! Nó nhắm mắt lại, hơi thở của Yun, mùi hương của Yun, nó có thể cảm nhận rõ. Yun có mùi hương rất đặc biệt, nó khiến cho người khác cảm thấy ấm áp! Môi Yun sắp chạm môi nó, nó dường như nín thở lại và rồi …..CHAP 28.2:
Nó nhắm tịt mắt lại kh dám nhìn Yun nhưng chẳng có gì xảy ra trong vòng 30s sau cả =)). Nó cứ tưởng rằng yun đã đi, nó thở nhanh, nãy giờ nó chẳng dám thở tí nào. Nó mở mắt ra và khuôn mặt lạnh của Yun ở ngay trước mặt nó. Nó nhìn Yun, nhìn xoáy vào đôi mắt màu xám khói để tìm những suy nghĩ nhưng nó chẳng thấy gì. Đôi mắt trầm ngâm, vô hồn, tàn khốc. Trong khi nó đang chạy theo những suy nghĩ thì Yun kề sát mặt:
– * chụt *
Yun hôn trán nó, nó chẳng kịp phản ứng gì. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, lắp bắp nói:
– Anh …. Anh làm gì v hả >
– Tôi làm những gì có thể – Yun nói rồi leo khỏi người nó
Nó ngỡ ngàng với hành động của Yun, thật kì quái >
– Ngoan ngoãn nằm yên! – Yun nói rồi quay lại nhìn nó
– Là gì v? – Nó hỏi
– Thuốc dành cho em! – Yun nói rồi cầm tay nó và đưa ống tiêm vào
Nó chẳng có cảm giác gì, khuôn mặt vẫn bình thản! Yun rút kim tiêm ra và lấy ít bông gòn để vào chổ vừa rút kim. Yun đè mạnh, e dè nhìn nét mặt nó:
– Kh thấy đau …. – Nó nói, giọng hơi run
– Em bị mắc căn bệnh mất cảm giác nên tạm thời mọi việc ảnh hưởng đến sẽ kh có cảm giác – Yun nhìn nó
Nó nhìn vào bàn tay phải, đúng là chẳng có cảm giác gì cả! Kh còn đau đớn hay nhức mỏi! Nó bật cười, có lẽ nó thích bị bệnh này hơn, chẳng có cảm giác, kh còn thấy đau nữa!
Yun ngước lên nhìn khuôn mặt nó, nó đang cười sao? Nụ cười nhẹ nhàng, đau thương! Căn phòng trở nên im lạng đến khác thường, lúc này từ bên ngoài Ken và Key đi mua những món Yun yêu cầu về!
– Yohooooooo~ – Key lên tiếng
– Về rồi à? – Yun nói nhưng chẳng thèm quay lại nhìn
Yun lấy miếng bông gòn ra, máu đã hết chảy rồi. Thứ khiến Yun chú ý là màu máu, là màu đỏ sậm! Khuôn mặt bỗng tối sầm lại rồi đưa mắt nhìn nó. Nó đã xảy ra chuyện gì?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Ken bước tới vỗ vào vai Yun:
– Này nhóc, m hiện giờ đang ở đâu v? – Ken hỏi
– Vừa xuống sân bay tao đến đây nên chẳng biết – Yun bình thản nói
– Hành lí mày đâu? – Key lúc này mới để ý, Yun kh đem theo gì cả
– Tao trốn đi mà! – Yun dọn dẹp mọi thứ vào hộp y tế
Câu trả lời khiến 3 người còn lại nhìn chằm chằm vào Yun! Chẳng thể tin nỗi:
– Ổng bã mà tìm được m là toi mạng nhé con – Key lắc lắc đầu nói
– Ổng bã chẳng dám làm gì nó đâu, con trai 1 mà. Nó bị gì lấy ai thừa kế – Ken xua tay
Yun chau mày nhìn 2 thằng bạn, chẳng thể nói nổi với 2 đứa này!
– V m tính ở đâu? – Key nói
– …….. – Yun kh trả lời
Lúc quyết định trốn đi, Yun chỉ lấy theo điện thoại, tiền mặt và thẻ tín dụng. Chẳng nghĩ đến việc sẽ mặc gì và ở đâu, chỉ biết là về đây để gặp lại 2 thằng bạn.
– Hay là sống chung đi – Mặt Ken hớn hở nói
– Sống chung? – Key nhau mày nói
– 4 đứa – Ken gật gật đầu nói
– Nhưng ở nhà ai, tao hay mày? – Key nói
– sao cũng được
– thế nhà:))
Key nhanh nhẹn đáp lại, dù gì nhà Ken vẫn tốt hơn. Ba mẹ của cả 3 đều ở nước ngoài, chỉ có Ken là ít bị kiểm soát nên nhà Ken là sự lựa chọn hoàn hảo!!!!
Nó lúc này nghệch mặt ra, sống chung với 3 tên này chắc nó điên sớm ==’! Nó tính mở miệng ra thì bắt gặp ánh mắt Yun đang nhìn, dù kh nói lên nhưng nó hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó ” kh được nói ” =)))). Nó chẳng dám nói tiếng nào:v, ánh mắt đáng sợ:))
– Lúc nãy có gặp bác Lưu, ông ta nói có thể về nhà chăm sóc! – Ken nói
– Để tao đi làm thủ tục xuất viện – Key đứng lên nói
– Ừ, m đi đi! – Ken nói
Nó kh ngờ 3 tên này có thể tự quyết định dễ dàng v ==’! Nhưng đến lúc này nó vẫn kh biết gì về Yun, chỉ biết tên Yun và là bạn của 2 ông anh
– A2, có thể nói cho e biết về người này kh? – Nó nói rồi chỉ qua Yun
– À, quên nói với em! Đây là Trang Hoàng Nhật, người thừa kế của tập đoàn lớn nhất thế giới ở mọi lĩnh vực, tập đoàn Hoàng Nhật! Cũng là bạn tụi Anh, có thể nói nó thông thạo tất cả vũ khí, súng. Ở những trận chiến kh quan trọng sẽ kh xuất hiện dù v mọi người đều biết tới nó với cái tên là Fa-
– biết nhiêu đó được rồi – Yun chặn miệng Ken lại
Nếu để Ken nói chắc Anh sẽ nói đến ba mẹ, địa chỉ nhà, mọi thông tin cho nó nghe quá!
– Và là 1 sát thủ tình trường! – Ken cố gắng nói nhỏ đủ để nó nghe
Nó nhìn Yun với ánh mắt ngạc nhiên, sát thủ tình trường sao? Yun cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm, quay lại và bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nó! Yun cảm thấy được gì đó:
– Nhìn gì hả nhóc – Yun hất mặt kiêu ngạo nhìn nó
– Tình trường, lăng nhăng, sát gái, đào hoa – nó nhìn rồi lẩm bẩm
Yun đọc khẩu hình trên miệng nó, dù kh đọc được hết nhưng vẫn được 1 từ là Tình trường! Con nhóc này sao lại nói đến từ này?
Ken nhìn Yun rồi nhìn nó, ánh mắt của 2 người họ bắn ra điện:
– Em nói gì đó? – Yun đanh mặt nói
– Kh liên quan đến anh – Nó quay mặt ra chỗ khác
– Đừng tưởng có Anh của em ở đây tôi kh dám làm gì em – Mặt Yun tối sầm lại
– Thế anh định làm gì tôi? – Nó quay lại hất mặt với Yun
– Sẽ làm nhưng kh phải ở đây
Yun nói rồi nở nụ cười nửa miệng, khuôn mặt ác má hiện lên! Nó cảm thấy mình đang trong mối đe doạ!
– Thôi thôi, được rồi! – Ken cười
Key từ bên ngoài bước vào, cảm thấy không khí căng thẳng
– Sao thế? – Mặt Key ngơ ngác
– Đi lẹ trước khi cháy bệnh viện – Ken nói
Yun và nó trừng mắt nhìn Ken khiến Ken rùng mình!
– T với m xách sữa với bánh ra xe, 2 đứa tụi bây đi từ từ ra sau nha – Ken nói rồi kéo Key đi
Chưa được 1 phút thì đã biến mất, Yun quay lại nhìn nó rồi bỏ đi! Nó chẳng biết phải làm sao với đống dây đang được gắn vào người! Nó nhớ lại là nó kh đau, mạnh dạn rút đi dây truyền nước biển. Máu từ chỗ đó chảy ra, nó chẳng quan tâm, rồi đến những miếng khác được dán để đo nhịp tim. Từng cái một, nó cố gắng đứng lên! Chưa kịp lấy thăng bằng thì nó té xuống
– ” bịch ”
Nó vẫn kh có cảm giác, cố gắng chống tay xuống sàn thì có ai đó bồng nó lên, là Yun. Yun kh thể nhìn nó té lên té xuống nên đã quay lại và bồng nó
– Anh làm gì v? – Nó nhìn lên Yun
– Nếu em kh muốn té lên té xuống và gãy chân thì im lặng đi – Yun cuối mặt xuống
– Sao anh lại quan tâm tôi nhiều v? – lần thứ 3 nó hỏi Yun câu này rồi
– Vì E mắc nợ tôi – Yun trả lời
Thật ra là vì bịch máu của nó gần hết, lại hết giờ hành chính nên chỉ còn vài người trực ca. Yun đi dọc hành lang để kiếm y tá, đi tới cuối dãy đi sang phải là thấy bàn trực. Bước gần tới thì:
– ê ê, mấy bà biết con nhỏ nằm trong phòng VIP đặc biệt kh? – giọng của 1 cô y tá vang lên khiến Yun dừng bước lại
– biết sao kh? Con nhỏ đó y như búp bê v đó, trắng bóc à như trong suốt v đó, mắt thì màu tím, còn tóc thì màu bạch kim, có điều tui chưa nghe nhỏ đó nói. Từ ngày tui vào đó để dọn rác thì chẳng nghe tiếng nói nào từ con nhỏ đó hết, như búp bê v đó – 1 cô y tá khen ngợi
– trong đó còn có 3 anh đẹp trai nữa, nhưng ai cũng lạnh lùng hết. Đẹp kh tì vết, hoàn hảo, hoàn mĩ, kh 1 chút sai lệch – cô y tá đó nói tiếp
– bà đừng mơ mộng nữa, con nhỏ đó PTTM đó – 1 cô y tá khác nói
– gì, thiệt hả? – những tiếng xôn xao xì xầm vang lên, Yun lúc này đang cố gắng để nghe hết câu chuyện
– ừ, thiệt mà. Nghe nói là 3 mẹ bỏ đi, được cái chàng trai nào đó trong 3 người nhận về làm em gái, xong cho tiền đi phẫu thuật – tiếng cô y tá kể khiến cho người khác tin tưởng
– trời, còn nhỏ mà đã như vậy sao? V chắc dùng chiêu trò để câu dẫn thêm 2 người kia
– chứ còn gì nữa, bọn con nít bây giờ ghê lắm
– nghe nói là mắc căn bệnh hiếm nào đó mà kh có thuốc chữa
– đáng đời, chắc tại ăn ở ác quá nên trời phạt
Đến nước này thì Yun kh nhịn được nữa, bước tới và rẽ phải, đứng trước mặt những cô y tá đó. Khuôn mặt tàn khốc, lạnh lùng:
– 1 chai nước biển và dụng cụ sơ cứu vết thương, băng quấn, vitamin và kim tiêm – Yun nói rồi đưa mắt nhìn về cô y tá ban nãy nói nó dụ dỗ đàn ông
Những cô y tá còn lại đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp đó, Yun chẳng để ý, đối với hắn ( Yun) thì những cô y tá này chỉ như những vật kh có giá trị
– Dạ thưa, bệnh viện chúng tôi kh thể đưa cho bệnh nhân hay người nhà hoặc bất cứ ai để tự xử lí. Nếu anh cần tôi sẽ đi làm ngay
Yun nở nụ cười nhếch mép, 1 đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt:
– Nói với vị nào có chức lớn nhất ở đây rằng Trang Hoàng Nhật cần gặp – Yun nói
Các cô y tá bắt đầu xì xào, là người nhà họ Trang. Cô y tá trực ban bấm điệt thoại:
– Dạ thưa trưởng khoa, có Trang Hoàng Nhật cần gặp ạ
– ……
– ” cạch ”
Cô y tá đặt điện thoại xuống, nhìn Yun nở nụ cười thân thiện
– Anh đợi 1 chút, trưởng khoa đang tới!
Cô y tá vừa dứt câu thì từ đằng xa có 1 vị trưởng khoa già đang đi tới với vẻ mặt hốt hoảng:
– Xin chào thiếu gia! Xin lỗi vì sự thất lễ của chúng tôi
– Bác Lưu, kh cần phải khách sáo v đâu – Yun nói rồi cuối đầu chào
– Ta xin lỗi con, ta kh biết là con đang ở đây! Nhưng có việc gì v? – trưởng khoa hỏi
– Có 1 người bạn của con đang nằm ở đây, con muốn tự tay chăm sóc và cả truyền nước, tất cả những việc chăm sóc – Yun nói rồi đưa mắt nhìn cô y tá
– Được thôi, kh có gì khó cả – trưởng khoa nở nụ cười
– Vâng, v con xin cảm ơn – Yun gật đầu
Vị trưởng khoa nhìn các cô y tá:
– từ nay các cô chỉ việc vào phòng và thu dọn rác, dọn vệ sinh. Các việc còn lại cậu Nhật sẽ tự tay lo
– Vâng
Cô y tá trực lấy ra những thứ cần thiết lúc nãy Yun yêu cầu ra, Yun cầm lấy rồi quay lưng bước đi và bỏ lại 1 câu:
– Dù cô bé đó có ra sao thì các người cũng kh có tư cách để đánh giá. Là đẹp tự nhiên đó
Câu nói của Yun khiến mọi người sững sờ, thì ra Yun đã nghe hết!
~~~~~~~~~~~~
QUAY VỀ HIỆN TẠI
Yun vừa kể xong thì Ken bật cười thành tiếng:
– PTTM, hahahahaha, dụ dỗ con trai nhà lành:))
Ken cứ thế ôm bụng cười kết quả là bị Key cầm cái gối chọi vào mặt:))
Nó thì bực bội vì họ đánh giá nó. Nó ghét nhất là ai đánh giá nó. Yun lúc này đang treo chai nước biển lên. Yun cầm tay nó và đâm kim vào! Nó kh thấy đau gì cả, Yun vẫn rất ân cần:
– 2 đứa mày chạy đi ra mua cho tao 1 ít sữa tươi Long Thành và bánh ngọt – Yun ra lệnh cho 2 thằng bạn mình
– 2 Đứa tao hả? – Key hỏi lại Yun
– Chẳng lẽ con nhóc này? – Yun nhìn Key
– Nhưng sao lại là tụi tao? – Ken đưa mắt nhìn Yun
– Có đi kh thì bảo? – Yun đanh giọng nói
– ĐI ĐI, ĐI LẸ M – Key và Ken lật đật chạy đi
Trong phòng chỉ còn tiếng trên máy hiển thị nhịp tim và hơi thở, không khí căng thẳng. Yun thì vẫn giữ vẽ mặt đó, khuôn mặt lạnh lùng và tàn khốc. Vẫn chuyên tâm làm việc, Yun kéo lớp chăn ra và nâng đôi chân nó lên, thon và trắng. Nhưng lại bị những vết trầy trụa rướm máu, Yun cẩn thận ngồi lên giường và để chân nó lên đùi mà sức thuốc!
– Tại sao Anh lại làm những việc này? – nó lấy hết can đảm để hỏi
– Chẳng phải tôi đã trả lời cho e rồi s? – Yun vẫn chú tâm vào việc của mình
– đó kh phải lí do! – Nó gằn giọng
– V e nghĩ gì? – Yun nhếch mép
– Tôi kh biết …..
– E đúng là con ngốc – Yun nói rồi nhìn nó
– Ừ, tôi đúng là con ngốc. Tôi ngốc đến nỗi từ bỏ hết tất cả, tôi đễ cho người khác chà đạp, tôi để cho họ sỉ nhục tôi. Tôi ngốc thật – giọng điệu thảm thương của nó khiến Yun nhếch mép
– Dẹp giọng điệu đó đi – Yun nói
– Anh nói tôi nợ Anh? Là gì v?
– em nợ tôi 1 cái mạng
Yun nói rồi nhìn nó, đúng là nó nợ Yun 1 cái mạng. Yun từ lúc nào đã quấn lớp băng mới cho bàn tay phải, nhẹ nhàng và cẩn thận!
– Anh giết tôi đi – Nó nói rồi nhìn Yun
– Tại sao? – Yun nói với giọng thích thú
– Nợ thì phải trả
– nhưng tôi kh đòi em, tại sao e lại trả?
– nếu tôi sống chỉ để lại những kỉ niệm buồn cho những người xung quanh. Vì tôi, Ken và Key phải thức khuya để làm việc vì ban ngày họ phải chăm sóc tôi. Vì tôi mà Ken phải mệt mỏi, Key phải đem việc ở bang lên đây làm. Tất cả là do tôi – nó nói và những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, đôi mắt tím buồn thể hiện vẻ tuyệt vọng
– Rõ ngốc – Yun nói
– Tôi cầu xin anh hãy giết tôi, GIẾT TÔI ĐI – nó hét lên với tất cả sức lực, rồi bật khóc như 1 đứa trẻ thơ
Yun đưa tay nâng cằm nó lên, khuôn mặt lạnh lùng và tàn khốc của Yun. Đôi mắt màu xám khói lu mờ, đôi mắt vô hồn. Yun nâng cằm nó, những giọt nước mắt vẫn cứ rơi
– Anh giết tôi đi mà, cầu xin anh, hãy giết tôi đi – nó nói trong tiếng nấc đến nghẹn lời
Yun nhìn nó, Yun leo lên hẳn giường bệnh, do giường khá to nên rất dễ. Yun đã nhanh chóng cởi giày và leo lên. Yun nhìn nó rồi bỗng đè nó xuống, nó bỗng cảm thấy hoảng sợ. Nó đang nằm bên dưới và 2 tay bị Yun đè xuống. Yun đưa mặt sát xuống phần cổ rồi hít sâu vào. Người nó thật sự rất thơm, hành động của Yun khiến nó cảm thấy Yun là kẻ biến thái =)))
– E thật sự rất thơm – Yun nói
– Anh biết nếu xâm phạm trẻ em dưới 18t thì sẽ bị gì kh?
– E đừng nghĩ như thế, Tôi kh làm gì quá đáng đâu – Yun đưa mặt sát vào mặt nó
– Anh … Anh định làm gì?
– E thật sự là dễ khiến người khác phải say mê mà! – Yun nói rồi mặt tiến lại gần hơn
Điều nó tưởng tượng lúc này là Yun sẽ hôn nó!!!! Nó nhắm mắt lại, hơi thở của Yun, mùi hương của Yun, nó có thể cảm nhận rõ. Yun có mùi hương rất đặc biệt, nó khiến cho người khác cảm thấy ấm áp! Môi Yun sắp chạm môi nó, nó dường như nín thở lại và rồi …..CHAP 28.2:
Nó nhắm tịt mắt lại kh dám nhìn Yun nhưng chẳng có gì xảy ra trong vòng 30s sau cả =)). Nó cứ tưởng rằng yun đã đi, nó thở nhanh, nãy giờ nó chẳng dám thở tí nào. Nó mở mắt ra và khuôn mặt lạnh của Yun ở ngay trước mặt nó. Nó nhìn Yun, nhìn xoáy vào đôi mắt màu xám khói để tìm những suy nghĩ nhưng nó chẳng thấy gì. Đôi mắt trầm ngâm, vô hồn, tàn khốc. Trong khi nó đang chạy theo những suy nghĩ thì Yun kề sát mặt:
– * chụt *
Yun hôn trán nó, nó chẳng kịp phản ứng gì. Khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, lắp bắp nói:
– Anh …. Anh làm gì v hả >
– Tôi làm những gì có thể – Yun nói rồi leo khỏi người nó
Nó ngỡ ngàng với hành động của Yun, thật kì quái >
– Ngoan ngoãn nằm yên! – Yun nói rồi quay lại nhìn nó
– Là gì v? – Nó hỏi
– Thuốc dành cho em! – Yun nói rồi cầm tay nó và đưa ống tiêm vào
Nó chẳng có cảm giác gì, khuôn mặt vẫn bình thản! Yun rút kim tiêm ra và lấy ít bông gòn để vào chổ vừa rút kim. Yun đè mạnh, e dè nhìn nét mặt nó:
– Kh thấy đau …. – Nó nói, giọng hơi run
– Em bị mắc căn bệnh mất cảm giác nên tạm thời mọi việc ảnh hưởng đến sẽ kh có cảm giác – Yun nhìn nó
Nó nhìn vào bàn tay phải, đúng là chẳng có cảm giác gì cả! Kh còn đau đớn hay nhức mỏi! Nó bật cười, có lẽ nó thích bị bệnh này hơn, chẳng có cảm giác, kh còn thấy đau nữa!
Yun ngước lên nhìn khuôn mặt nó, nó đang cười sao? Nụ cười nhẹ nhàng, đau thương! Căn phòng trở nên im lạng đến khác thường, lúc này từ bên ngoài Ken và Key đi mua những món Yun yêu cầu về!
– Yohooooooo~ – Key lên tiếng
– Về rồi à? – Yun nói nhưng chẳng thèm quay lại nhìn
Yun lấy miếng bông gòn ra, máu đã hết chảy rồi. Thứ khiến Yun chú ý là màu máu, là màu đỏ sậm! Khuôn mặt bỗng tối sầm lại rồi đưa mắt nhìn nó. Nó đã xảy ra chuyện gì?
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Ken bước tới vỗ vào vai Yun:
– Này nhóc, m hiện giờ đang ở đâu v? – Ken hỏi
– Vừa xuống sân bay tao đến đây nên chẳng biết – Yun bình thản nói
– Hành lí mày đâu? – Key lúc này mới để ý, Yun kh đem theo gì cả
– Tao trốn đi mà! – Yun dọn dẹp mọi thứ vào hộp y tế
Câu trả lời khiến 3 người còn lại nhìn chằm chằm vào Yun! Chẳng thể tin nỗi:
– Ổng bã mà tìm được m là toi mạng nhé con – Key lắc lắc đầu nói
– Ổng bã chẳng dám làm gì nó đâu, con trai 1 mà. Nó bị gì lấy ai thừa kế – Ken xua tay
Yun chau mày nhìn 2 thằng bạn, chẳng thể nói nổi với 2 đứa này!
– V m tính ở đâu? – Key nói
– …….. – Yun kh trả lời
Lúc quyết định trốn đi, Yun chỉ lấy theo điện thoại, tiền mặt và thẻ tín dụng. Chẳng nghĩ đến việc sẽ mặc gì và ở đâu, chỉ biết là về đây để gặp lại 2 thằng bạn.
– Hay là sống chung đi – Mặt Ken hớn hở nói
– Sống chung? – Key nhau mày nói
– 4 đứa – Ken gật gật đầu nói
– Nhưng ở nhà ai, tao hay mày? – Key nói
– sao cũng được
– thế nhà:))
Key nhanh nhẹn đáp lại, dù gì nhà Ken vẫn tốt hơn. Ba mẹ của cả 3 đều ở nước ngoài, chỉ có Ken là ít bị kiểm soát nên nhà Ken là sự lựa chọn hoàn hảo!!!!
Nó lúc này nghệch mặt ra, sống chung với 3 tên này chắc nó điên sớm ==’! Nó tính mở miệng ra thì bắt gặp ánh mắt Yun đang nhìn, dù kh nói lên nhưng nó hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó ” kh được nói ” =)))). Nó chẳng dám nói tiếng nào:v, ánh mắt đáng sợ:))
– Lúc nãy có gặp bác Lưu, ông ta nói có thể về nhà chăm sóc! – Ken nói
– Để tao đi làm thủ tục xuất viện – Key đứng lên nói
– Ừ, m đi đi! – Ken nói
Nó kh ngờ 3 tên này có thể tự quyết định dễ dàng v ==’! Nhưng đến lúc này nó vẫn kh biết gì về Yun, chỉ biết tên Yun và là bạn của 2 ông anh
– A2, có thể nói cho e biết về người này kh? – Nó nói rồi chỉ qua Yun
– À, quên nói với em! Đây là Trang Hoàng Nhật, người thừa kế của tập đoàn lớn nhất thế giới ở mọi lĩnh vực, tập đoàn Hoàng Nhật! Cũng là bạn tụi Anh, có thể nói nó thông thạo tất cả vũ khí, súng. Ở những trận chiến kh quan trọng sẽ kh xuất hiện dù v mọi người đều biết tới nó với cái tên là Fa-
– biết nhiêu đó được rồi – Yun chặn miệng Ken lại
Nếu để Ken nói chắc Anh sẽ nói đến ba mẹ, địa chỉ nhà, mọi thông tin cho nó nghe quá!
– Và là 1 sát thủ tình trường! – Ken cố gắng nói nhỏ đủ để nó nghe
Nó nhìn Yun với ánh mắt ngạc nhiên, sát thủ tình trường sao? Yun cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm, quay lại và bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nó! Yun cảm thấy được gì đó:
– Nhìn gì hả nhóc – Yun hất mặt kiêu ngạo nhìn nó
– Tình trường, lăng nhăng, sát gái, đào hoa – nó nhìn rồi lẩm bẩm
Yun đọc khẩu hình trên miệng nó, dù kh đọc được hết nhưng vẫn được 1 từ là Tình trường! Con nhóc này sao lại nói đến từ này?
Ken nhìn Yun rồi nhìn nó, ánh mắt của 2 người họ bắn ra điện:
– Em nói gì đó? – Yun đanh mặt nói
– Kh liên quan đến anh – Nó quay mặt ra chỗ khác
– Đừng tưởng có Anh của em ở đây tôi kh dám làm gì em – Mặt Yun tối sầm lại
– Thế anh định làm gì tôi? – Nó quay lại hất mặt với Yun
– Sẽ làm nhưng kh phải ở đây
Yun nói rồi nở nụ cười nửa miệng, khuôn mặt ác má hiện lên! Nó cảm thấy mình đang trong mối đe doạ!
– Thôi thôi, được rồi! – Ken cười
Key từ bên ngoài bước vào, cảm thấy không khí căng thẳng
– Sao thế? – Mặt Key ngơ ngác
– Đi lẹ trước khi cháy bệnh viện – Ken nói
Yun và nó trừng mắt nhìn Ken khiến Ken rùng mình!
– T với m xách sữa với bánh ra xe, 2 đứa tụi bây đi từ từ ra sau nha – Ken nói rồi kéo Key đi
Chưa được 1 phút thì đã biến mất, Yun quay lại nhìn nó rồi bỏ đi! Nó chẳng biết phải làm sao với đống dây đang được gắn vào người! Nó nhớ lại là nó kh đau, mạnh dạn rút đi dây truyền nước biển. Máu từ chỗ đó chảy ra, nó chẳng quan tâm, rồi đến những miếng khác được dán để đo nhịp tim. Từng cái một, nó cố gắng đứng lên! Chưa kịp lấy thăng bằng thì nó té xuống
– ” bịch ”
Nó vẫn kh có cảm giác, cố gắng chống tay xuống sàn thì có ai đó bồng nó lên, là Yun. Yun kh thể nhìn nó té lên té xuống nên đã quay lại và bồng nó
– Anh làm gì v? – Nó nhìn lên Yun
– Nếu em kh muốn té lên té xuống và gãy chân thì im lặng đi – Yun cuối mặt xuống
– Sao anh lại quan tâm tôi nhiều v? – lần thứ 3 nó hỏi Yun câu này rồi
– Vì E mắc nợ tôi – Yun trả lời