Tụi nó kéo nhau xuống căng tin, giờ nghỉ trưa đúng là đông đúc hơn nó nghĩ nhiều và lại còn rắc rối hơn là nó đang đi chung với 1 dàn trai đẹp của trường! Phiền phức là 2 từ nó dành cho 6 đứa con trai đó >
– đâu ra v? – Ngọc chỉ vào chai nước
– * Phụtttt *
Nó giật mình phun ngụm nước cam trong miệng, lấy tay chùi chùi rồi nhìn qua Ngọc
– m hỏi làm gì? – Nó bất an
– Nãy giờ m đâu có chai nước này? – Ngọc nghi ngờ
– À~~~~~! – Nó kéo dài ra, khẽ đưa mắt nhìn Yun
Khuôn mặt Yun đùng đùng sát khí, nó biết chắc rằng kh thể khai ra rằng Yun đưa được ==’!
– Ai đưa? Nói mau – Ngọc hỏi
– Nãy nghe nói TA nay bao m ăn kem đó! – Nó đẩy sang TA
– Thiệt hả? – Ngọc mừng rỡ
– Ừ, nãy t nghe v mà! Lại đòi đi, nó đứng kìa – Nó chỉ vào TA
Ngọc quên vụ chai nước mà chạy thẳng lại TA khiến TA hoảng hốt:)))! Nó nhìn sang rồi thảnh thơi bước đi về phía bàn ăn ngồi xuống!
– May quá~! – Nó nói
– E hèmm! – Ken ngồi cạnh nó
– Thoát được ai chứ đời nào thoát được anh của em! – Key cũng ngồi bên cạnh nó
Mặt nó tái mét lại, quay sang 2 bên, hết đường chạy rồi! Ken và Key đều nở nụ cười nhìn nó
– Anh 2, Anh 3! – Nó cười lại
– Giải thích đi cưng! – Key lấy tay nghịch tóc nó giở giọng trêu gái:))
– Ai đưa đây? – Ken phụ hoạ
– À! Nãy có 1 người đưa cho em ấy mà! – Nó nghĩ ra rồi nói
– Con trai hay con gái? – Key hỏi tiếp
– Quen hay lạ – Ken phụ hoạ tập 2:v
– Con gái, kh quen! – Nó nhanh nhẹn trả lời
Key với Ken nheo mày nhìn nhau rồi nở nụ cười ẩn ý! Nó thì ngồi chính giữa 2 ĐMV như sắp bị làm thịt tới nơi!
– Thật chứ? – Key cười
– Thật mà~! – Nó nói
Key và Anh gật gù tỏ vẻ hiểu được gì đó ( 2 cha này bí ẩn vãi ==), nó thì ngây thơ nghĩ rằng đã lừa được 2 ĐMV:))! 5 người kia cũng mua đồ ăn rồi ngồi lại bàn! Và đương nhiên bàn nó bị chú ý nhất >
– Em đi đâu v? – Ken hỏi nó
– Đi mua đồ ăn ==! – Nó nhìn Ken
– Mua dùm 2 nữa – Ken nói
– Anh nữa! – Key nói tiếp
– sao kh tự đi mua đi ==? – Nó trừng mắt nhìn 2 ông anh
– em gái là phải vâng lời anh trai! – 2 người đồng thanh
– Nếu kh? – Nó cãi lại
– À Ken, dạo này tiền chi tiêu nhiều quá! Hay cắt bớt wifi đi! – Key nói rồi cười cười
– Ây yaaaaa! 2 anh trai ăn gì để em gái mua! – Nó chạy tới dịu dàng nói
– 1 hamburger! – Key nhìn nó nói
– Hamburger luôn – Ken cười
Nó nở nụ cười rồi nhìn chằm chằm vào 2 ông anh yêu quý của mình
– Đợi em một chút – Nó nghiến răng nghiến lợi nói
Nó quay lưng bước đi mua cho 2 tên đó >
– Mua cho 2 chai nước luôn – Ken nói
– A nữa – Key nói
Nó quay lại định nói gì đó nhưng nhìn Key đang quay qua Ken thì lại nở nụ cười dịu dàng:))!
– Để Em Mua cho – Nó chịu đựng:))
– HAHAHAHAHA – Cả 7 con người còn lại cười nức nẻ
Nó đem trong lòng nỗi căm thù đi mua nước và đồ ăn cho nó! Nó ôm 1 tụng đồ ăn loạng choạng bước đi! Vì ham ăn nên đã mua thêm snack nên mới khổ như vầy ==’! Nó cứ đi và rồi:
– * Bịch *
Nó va phải ai đó và snack rớt xuống đất, người đó lấy lên và cầm trên tay!
– Xin lỗi nha >
– À kh sao kh sao, bạn đưa đây mình cầm giúp cho! – 1 giọng nói quen thuộc
– Cảm ơn, lát mình cho bạn bánh – Nó như con nít nói
Người đó lấy phân nửa núi đồ ăn che cả mặt nó xuống, nó ngẩng lên, khuôn mặt từ vui vẻ chuyển thành sững sờ. Nó sững người đứng im đó, chỗ nó đứng cách bàn của cái bầy loi choi kia kh xa. Cả đám đang ăn thì Cen quay qua thấy nó đứng và nhìn người kế bên:
– Như làm gì đứng nhìn người kia riết v? – Cen thắc mắc
Trừ Ngọc và TA đang giành cây kem thì còn lại đều nhìn về phía nó
– Ai v? – Yun lên tiếng
– Kh biết nhưng hình như đã thấy đâu đó! – Key nheo mắt
– Ừ, đúng đó, khá là quen! – Ken đồng tình
Lúc này Ngọc và TA mới quay qua nhìn, Ngọc thay đổi ánh mắt nhìn về phía nó kh nói gì cả, TA cũng v! 2 đứa nó đã biết là ai!!!
Nó thì như bị ai lấy hồn đi, môi cứ mấp máy nhìn người đã giúp mình!
– Bạn mua giùm hả, sao nhiều v? – Người đó nói rồi quay sang nó
Nó nhìn người đó, Người đó cũng nhìn nó rồi khẽ mỉm cười nhìn xung quanh thấy Ngọc và TA! Người đó nhìn nó rồi cười, nụ cười dịu dàng:
– Đi nào! Những người kia đang chờ kìa – Người đó gượng cười
Nó như kh nghe thấy gì cả vẫn cứ ngước nhìn và kh bước đi! Môi cứ mấp máy gì đó nhưng kh thành tiếng! Người đó bỗng kh cười nữa, ánh mắt đáng thương nhìn lại nó. Cả 2 kh ai nói gì đến khi:
– Ê, ĐẰNG NÀY NÈ! – ai đó hét lên
CHAP 35.2
Tiếng hét đó khiến nó giật bắn người, nó cảm thấy cả cơ thể run lên ngày càng mạnh. Nó vẫn nhìn người đó, đôi mắt tím buồn nhìn vào khuôn mặt đó, Vô Vọng và Đau Thương. Đó là những gì người đối diện thấy được khi nhìn vào đôi mắt màu tím đó. Từ đằng xa có 1 cô gái chạy lại, bóng dáng quen thuộc đang chạy lại về phía người đó:
– Mày đi đâu v? Sao lại trốn tránh tao thế? – Cô gái đó nói rồi nhìn người đó
– ….. – Người đó im lặng nhìn nó
– Sao kh trả lời? Còn ai đây? – Cô gái đó nói rồi quay sang nhìn nó – Là …. Là Như
Cô đó lắp bắp nhìn nó, nó đưa mắt sang nhìn người con gái đó lòng lại nhói lên. Rồi nó cố gắng nở nụ cười:
– Chào, lâu rồi kh gặp 2 người – Nó cười rồi nói
– Mày …. Mày …. Sao lại ở đây? – Cô gái đó nói
– Kh ở đây chứ ở đâu! – Nó nói
-….. – Cô gái đó chẳng nói tiếng nào nữa
– 2 người kh cần phải ngại gì đâu, Trường đem đồ lại kia giúp tao nhé! – Nó nói
Người đó và cô gái đó là Quỳnh và Trường, nó cũng kh nghĩ ngày đi học đầu tiên lại chạm mặt. Dù vậy nó vẫn cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ bình thường!
– Trường, đi lẹ đi m! Đứng đó nó – Nó cười tươi rồi nói
– À à! Đi liền nè – Hắn nhìn nó rồi nói
Nó đi lại phía bàn, bỏ đống đồ trên tay xuống rồi quay sang hắn! Hắn đặt xuống rồi nhìn nó
– Cảm ơn nhé, nè như đã hứa! – Nó đưa cho hắn 1 bịch snack
Bịch snack này là loại hắn thích, nó vẫn nhớ rất rõ. Tay cầm chặt bịch snack đưa cho hắn, mắt nhìn hắn và miệng vẫn mỉm cười! Hắn nhìn nó, nó vẫn cười được có lẽ kh sao. Hắn cầm lấy rồi:
– Ừ, cảm ơn! – Hắn nói
– Kh có gì! – Nó cười
7 người còn lại nhìn chằm chằm vào hắn và nó như thể coi 1 bộ phim. Ngọc nghiến răng tức giận nhìn hắn, định đứng dậy nhưng bị TA kéo xuống nên đành bất lực ngồi yên 1 chỗ!
– V thôi, m ăn ngon miệng! Cầm đi! – Hắn nói rồi để lại 1 hộp sữa trên bàn
Hắn để lại hộp sữa rồi quay lưng bước đi, nó nhìn vào hộp sữa. Là loại nó thích, hắn kh hề thích loại này vì nó chẳng có đường. Hắn vẫn đem theo, có lẽ dành cho nó, nó cầm hộp sữa nắm chặt lại. Nó quay lại về phía 7 người đang ngồi trên bàn
– Đồ ăn đó, mọi người ăn đi! – Nó cười tươi rồi nói
– M kh ăn hả? – Ngọc nhìn nó
– Tao đi vệ sinh cái, mọi người ăn trước đi! – Nó vừa cười vừa nói
Nó quay lưng chạy đi trên tay cầm hộp sữa, 7 người nhìn nó, ai cũng hiểu rằng nó đang bị sốc nặng!
– Như kh sao chứ? – Kai hỏi
– Kh sao đâu, còn cười mà. Tao bạn nó tao hiểu mà – Ngọc nói
– V thì tốt rồi – Key nói
– Thôi ăn đi – Cen nói
Cả đám ăn rồi cười nói vui vẻ. Nó thì lại lên phía sân thượng, chỗ ít ai biết vì nó nằm trên lầu của Black! Nó thường hay lên đây, chỗ này chỉ có mình nó tới kể cả Ngọc cũng kh biết! Nó mở cửa bước ra sân thượng, nó bước được vài bước thì dòng nước ấm lại chảy dài trên khuôn mặt! Nó cố gắng bước ra phía sau sân thượng, vừa tới thì ngồi bịch xuống. Nó như 1 con búp bê vô hồn, nước mắt cứ chảy dài kh ngừng.
Nó cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tan ra, nó thất thần. Gặp được hắn rồi, khuôn mặt đó, đôi mắt xanh của biển, mái tóc nâu. Nó tưởng rằng khi gặp hắn sẽ chạy lại và ôm thật chặt kh để hắn đi nhưng khi gặp thì cơ thể như bị ai đó ôm chặt lại. Kh cử động được và đứng thất thần nhìn hắn. Hắn vẫn vậy nhưng nó kh nhìn thấy nụ cười lúc trước. Nó muốn nhìn thấy nụ cười đó dù chỉ 1 lần. Nó đã cố gắng mỉm cười trước mặt hắn và Quỳnh để họ nghĩ nó ổn. Thật ra chẳng ổn chút nào, nó lại giả tạo, một lần nữa. Nó đeo lên cho mình chiếc mặt nạ đó và diễn trước mặt người khác. Lúc đó nó muốn hỏi rằng hắn ổn chứ? Nhưng môi lại kh nói thành lời, cứ như 1 con ngốc bị cướp đi thứ quý giá rồi lại đứng yên. Nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch đó. Chẳng ai hiểu nó vì nó luôn giả tạo và kh bao giờ mở lòng với người khác. Nó đưa tay lên trước mặt, che đi ánh sáng đó
– Mày có ổn không? – Nó nói
Đó là câu nó muốn nói với hắn! Nước mắt cứ lăn dài, nó khóc chẳng thành tiếng. Nó cứ như vậy 1 lúc lâu, điện thoại nó rung lên, nó lấy ra. Là Ngọc đang gọi, tay nó cầm chặt điện thoại lại! Nó từ chối cuộc gọi rồi tắt máy. Nó kh muốn nói chuyện với ai, ít nhất là lúc này. Cứ để nó như vậy dù là 1 lúc, nó sẽ ổn! Nó sẽ quay lại với nụ cười, còn bây giờ thì để nó sống thật với bản thân dù là 1 lúc, chỉ lúc này thôi. Từng cơn gió thổi ngang qua mang cái lạnh của mùa Thu, nó ngồi 1 góc, khuôn mặt thẫn thờ trên tay cầm chắc hộp sữa! Đôi khi nó tự hỏi, nó có phải quá vô dụng?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong lúc nó ngồi ở sân thượng, dưới căng-tin vẫn đông đúc và nhộn nhịp. Ngọc gọi cho nó nhưng chẳng ai bắt máy rồi tắt nguồn
– Tắt nguồn rồi – Ngọc nói
– Chắc hết pin đó! – Cen nói
– Giờ làm sao? – Kai lo lắng
– Như ổn mà, chắc là trốn đâu đó để ngủ rồi! – Cen cười
– Hình như sắp chuyển mưa thì phải! – TA nhìn bầu trời dần chuyển thành màu xám xịt
– May mà lớp Black chỉ học nửa buổi, kh thì chết ngạt mất – Ngọc than thở
– chứ gì nữa – Kai đồng tình
– Ai đó đi tìm Như đi – Ken lên tiếng
– Ừ, đúng rồi! – Key đồng tình
Cả bọn nhìn nhau, có lẽ chẳng đứa nào muốn đi vì quá lười:v! Yun lúc này nhìn 6 đứa còn lại rồi đứng lên:
– Tao đi vệ sinh, sẵn đi kiếm luôn! Ngồi yên đó – Yun liếc 6 đứa đó
Cả đám cảm thấy như có luồn điện chạy ngang qua rồi rùng mình. Yun thật đáng sợ >
~~~~~~~~~~~~~~~
Nó ngồi ở đó cũng đã lâu rồi, vẫn khóc và khóc. Chẳng làm gì khác, nước mắt như chẳng có giới hạn cứ rơi mãi. Nó đau lắm! Nó muốn nói cho hắn biết nhưng kh dám. Sợ hắn sẽ khinh thường nó, hắn ghét nó. Nó giấu đi rồi đem nụ cười ra. Nó mệt mỏi và chán ghét cuộc sống này. Xã hội bon chen kh dành cho nó:)! Gia đình cũng bỏ nó đi, rồi đến bạn bè cũng ghét bỏ nó, mối tình đầu bị người khác cướp mất! Nó còn lại gì? Từ nhỏ đã bị họ hàng khinh miệt vì chẳng giống ai từ mái tóc đến đôi mắt, nước da trắng gần như trong suốt. Họ khinh thường nó, nó biết nhưng cố gắng im lặng.
Nó ước rằng cơn gió này có thể đem nó đi, bầu trời chuyển thành màu xám xịt. Khung cảnh thật hợp với nó lúc này. Nó nhớ lại những ngày nó với hắn cười nói với nhau, hắn bảo vệ nó khỏi Thư! À, Chỉ là đã từng của nhau!
Cơ thể nó bất chợt ngã xuống đất, có lẽ vì hết sức! Nó ngã xuống, khóc càng nhiều. Nó chỉ muốn khóc cho đến kiệt sức rồi chết đi. Sẽ kh thành gánh nặng cho Anh, Key và ba mẹ nữa. Sẽ kh để lại nỗi buồn cho nhiều người. Sẽ kh đau vì hắn nữa. Nó nằm sõng soài dưới đất, nước mắt cứ rơi ướt 1 khoảng gạch. Nó đang bất cần, chẳng quan tâm đến ai nữa. Cứ thả đi, rồi sẽ thấy bình minh. Mất mát là quá lớn, nỗi đau đã lấp đầy! Hôm nay cứ khóc rồi kiệt sức và chết đi chẳng ai biết:)!
– Em đang đau lắm đúng kh? – Có ai đó nói
CHAP 35.3: NẾU CÒN THÍCH SAO KH QUAY LẠI?
Nó ngồi dậy rồi nhìn sang người đó, là Yun! Nó giật mình rồi lấy tay lau nước mắt nhưng bất lực. Nước mắt vẫn cứ rơi, nó lại càng khóc nhiều hơn. Mắt đã đỏ hoe lên nhưng nước mắt vẫn cứ chảy. Cứ như nó trút hết nỗi buồn vào nước mắt! Yun dựa vào vách tường thở dài!
– Nếu đã như vầy, sao lúc này em vẫn cười được? – Yun hỏi
– Anh kh cần quan tâm! – Nó nói
– Tại vì tụi kia nhờ chứ tôi cũng kh quan tâm em làm gì! – Yun nhếch mép
– V à! Nhờ anh nói với họ rằng tôi vẫn ổn! – Nó nói
– Em muốn tôi nói dối! – Yun quay lại nhìn nó
– Nhờ Anh – Nó nói
– Nếu em kh nghĩ cho bản thân thì hãy nghĩ cho người khác. Em đừng nghĩ cho bản thân. Em nghĩ rằng chết là giải quyết được hết tất cả à? Chết đi, cuộc đời chấm dứt, em thanh thản nhưng những người còn lại ở đây sẽ mang nỗi đau kh bao giờ quên được. Nỗi đau của em, có lẽ tôi kh hiểu nhưng nếu em chết đi thì nỗi đau của họ tôi hiểu. Đừng như vậy nữa, sống thật với bản thân em đi – Yun trầm giọng xuống
– Anh hiểu gì về tôi mà nói? – Nó nói mà nước mắt vẫn rơi
– Tôi chỉ nói thế thôi, em hiểu thế nào thì tuỳ em! Tôi sẽ nói giúp em! – Yun nói rồi quay lưng bước đi
Nó cứ ngồi thất thần ở đó, nó suy nghĩ những lời của Yun. Rồi tiếng nấc ngày càng lớn hơn, nó đưa tay bịt miệng lại. Tiếng khóc ngày càng lớn dần, nó như đứa trẻ vỡ oà theo cảm xúc. Nó vô dụng, nó kh muốn hiểu những lời Yun nói. Càng hiểu càng đau v thì hiểu làm gì! Nó cứ khóc rồi lại khóc, tay cầm chặt hộp sữa. Nó nhìn hộp sữa rồi mỉm cười, hắn có còn thích nó kh? Nó cứ như thế, nhìn vào hộp sữa. Nỗi buồn ngày càng lớn và nước mắt cứ rơi. Nó đã khóc bao lâu rồi nó cũng chẳng biết, nó kh quan tâm. Nó quăng hộp sữa, hộp sữa bị quăng ở bên kia lan can. Nó đứng dậy, loạng choạng bước tới. Nó chả biết mình đang làm gì nữa, nó cảm thấy đôi chân mất hết sức. Cả cơ thể nó ngã về phía trước
– * bụp *
Nó được ai đó đỡ, nó ngước mặt lên. Yun vẫn chưa đi, Yun đứng bên kia khuất sau bức tường khiến nó kh thấy. Yun đỡ nó ngồi xuống và ngồi kế nó.
– Sao anh chưa đi? – Nó nói trong tiếng khóc
– Nếu tôi đi thì sẽ trở thành người nhẫn tâm – Yun nói
– Tôi thảm hại lắm đúng kh? – Nó nói
– nếu còn thích sao kh quay lại? – Yun hỏi nó
– Kh biết
Nó trả lời, nó cũng kh biết vì sao nó kh quay lại với hắn. Nó và Yun ngồi đó, chỉ có tiếng khóc của nó. Cả 2 theo đuổi theo suy nghĩ riêng của mình. Yun bất chợt quay qua ôm nó vào lòng
– Em đừng khóc nữa! – Tay Yun đặt trên đầu nó
Nó bất chợt khóc lớn hơn, nó đặt 2 tay trên ngực Yun, đầu úp vào lòng ngực khóc nấc lên! Nó như đứa con nít té ngã rồi được người lớn ôm vào lòng mà khóc oà lên. Yun ôm nó vào lòng như muốn chia sẻ nỗi buồn cùng nó. Cứ như thế 1 lúc lâu, Yun vẫn ôm nó nhưng kh còn tiếng khóc nữa! Yun nhìn xuống, nó đã ngủ rồi. Yun lấy điện thoại nt cho Ken ” M lên sân thượng đi, 1 mình mày thôi. Nhớ đó ” Yun gửi tin nhắn cho Ken rồi cất điện thoại vào! Khoảng 5 phút sau, Anh đã lên tới nơi. Anh đi xung quanh sân thượng và thấy nó với Yun! Yun nhìn Anh rồi chỉ vào nó
– Ngủ rồi à? – Anh nói
– M nói nhỏ dùm tao – Yun nhăn mặt
– À à! – Anh nói
– Đưa con lùn này xuống! – Yun nói nhỏ chỉ vào nó
Anh cười rồi bước tới bồng nó lên rồi ngồi xuống để đầu nó lên đùi mình. Yun đứng lên nhìn nó rồi nhìn Anh
– M ở lại với nó, tao đi xuống với đám kia! – Yun nói rồi định quay lưng bước đi – nè, đắp lại cho nó
Yun đưa cho Anh áo khoác của mình, Anh khẽ cười vì hành động của thằng bạn mình rồi nhìn xuống nó. Nhìn là biết khóc rất nhiều:)), anh đắp áo khoác lên cho nó. Anh đã kh hiểu nó, cứ nghĩ cười là ổn >
Yun lúc này đã xuống tới căng-tin, đi lại chỗ rồi ngồi xuống ghế:
– Như đâu? – Key hỏi
– Đi về với Ken rồi! – Yun trả lời
– V nãy giờ m đi đâu? – Cen nhìn hắn nghi ngờ
– Đi với gái – Ngọc nói
– Chứ gì nữa – Kai đồng tình
– Chuẩn – TA hùa theo:))
– 3 tên nhóc kia, muốn gì hả? – Yun trừng mắt nhìn 3 đứa nhoi nhoi:))
Ngọc và 2 đứa kia ngập miệng lại lắc đầu:v, đáng sợ thật. Key và Cen bật cười
– Về chứ? – Key nhìn Yun
– Ừ, về! – Yun nói
– Vậy Cen đứa Ngọc với TA về nha! – Key nói
– Ok! – Cen gật đầu:))
– giải tán, mai gặp! – Ngọc nói
Còn nó và Ken thì vẫn vậy được 1 lúc, nó khẽ nhăn mặt rồi mở mắt ra. Thứ đầu tiên nó thấy là khuôn mặt của Anh. Anh dựa vào tường và ngủ quên. Nó bật người dậy, kh phải là Yun sao! Anh bị nó làm thức giấc, mở mắt ra nhìn nó
– Em dậy rồi sao! – Anh nói
– À …. Dạ! – Nó cuối mặt xuống
– Thôi về nào, cũng trễ rồi! Em cũng chưa ăn gì mà! – Anh đứng lên rồi nói
Nó đứng lên, mặt chẳng dám nhìn anh. Anh bước đi còn nó cứ đứng yên đó chẳng dám bước đi hay ngẩng mặt lên. Anh quay lại thấy nó cứ đứng đó liền mỉm cười
– Sao v? – Anh bước lại
– ….. – nó kh dám trả lời
– Em sao v? – Anh ngồi xỏm xuống nhìn mặt nó
– E …. E xin lỗi 2 – Nước mắt nó rớt xuống mặt anh
– E đừng khóc, anh đã nói rằng khi có anh bên cạnh thì kh được khóc mà! – Anh đưa tay lau nước mắt nó
– Em ….. Xin lỗi! – Nó nhìn vào anh rồi nói
– Kh sao! Chuyện tình cảm kh dám nói cũng đúng thôi. Kh sao đâu, đừng khóc – Anh mỉm cười lấy tay lau nước mắt trên mặt nó
Anh đứng lên nắm tay nó rồi mỉm cười:
– Về thôi! Rồi đi ăn! – Anh nói
– Còn cặp! – Nó nhìn anh
– Đem về trước rồi, giờ mình về tắm rồi đi ăn:3! – Anh cười
– Dạ! – Nó nói
Nó cùng anh về nhà, trên đường về anh kể lại việc ở căng-tin lúc nó đi cho nó nghe. Nó và anh đều cười vui vẻ khi nghe những câu chuyện đó. Về tới nhà, Ken kêu nó lên phòng tắm rồi đi ăn. Nó đi lên lầu, trên cầu thang chạm mặt Yun.
– Về rồi à? – Yun hỏi nó
– * gật đầu *
– Đi tắm đi rồi đi ăn, nhờ em mà tôi với anh 3 e nhịn đói tới giờ đó – Yun nói rồi bước xuống
Nó nhìn theo rồi lè lưỡi, đúng là tên đáng ghét. Sao tên đó có thể dịu dàng mà ôm nó để nó khóc chứ >
– Nhóc con, tắm xong rồi á! – Key nhìn nó
– Xong rồi! – Nó cười rồi nói
– Sao kh lau khô tóc đi? – Key hỏi
– Em quên! – Nó cười rồi lấy cái khắn trên đầu lau tóc
– Cái thằng điên kia đâu rồi? – Ken lên tiếng
– Ai biết! – Key nhún vai
– Aissss! Như, em giúp 2 lên kêu Yun xuống dùm 2 đi! – Ken quay sang nó
– Dạ! – Nó gật đầu
– đâu ra v? – Ngọc chỉ vào chai nước
– * Phụtttt *
Nó giật mình phun ngụm nước cam trong miệng, lấy tay chùi chùi rồi nhìn qua Ngọc
– m hỏi làm gì? – Nó bất an
– Nãy giờ m đâu có chai nước này? – Ngọc nghi ngờ
– À~~~~~! – Nó kéo dài ra, khẽ đưa mắt nhìn Yun
Khuôn mặt Yun đùng đùng sát khí, nó biết chắc rằng kh thể khai ra rằng Yun đưa được ==’!
– Ai đưa? Nói mau – Ngọc hỏi
– Nãy nghe nói TA nay bao m ăn kem đó! – Nó đẩy sang TA
– Thiệt hả? – Ngọc mừng rỡ
– Ừ, nãy t nghe v mà! Lại đòi đi, nó đứng kìa – Nó chỉ vào TA
Ngọc quên vụ chai nước mà chạy thẳng lại TA khiến TA hoảng hốt:)))! Nó nhìn sang rồi thảnh thơi bước đi về phía bàn ăn ngồi xuống!
– May quá~! – Nó nói
– E hèmm! – Ken ngồi cạnh nó
– Thoát được ai chứ đời nào thoát được anh của em! – Key cũng ngồi bên cạnh nó
Mặt nó tái mét lại, quay sang 2 bên, hết đường chạy rồi! Ken và Key đều nở nụ cười nhìn nó
– Anh 2, Anh 3! – Nó cười lại
– Giải thích đi cưng! – Key lấy tay nghịch tóc nó giở giọng trêu gái:))
– Ai đưa đây? – Ken phụ hoạ
– À! Nãy có 1 người đưa cho em ấy mà! – Nó nghĩ ra rồi nói
– Con trai hay con gái? – Key hỏi tiếp
– Quen hay lạ – Ken phụ hoạ tập 2:v
– Con gái, kh quen! – Nó nhanh nhẹn trả lời
Key với Ken nheo mày nhìn nhau rồi nở nụ cười ẩn ý! Nó thì ngồi chính giữa 2 ĐMV như sắp bị làm thịt tới nơi!
– Thật chứ? – Key cười
– Thật mà~! – Nó nói
Key và Anh gật gù tỏ vẻ hiểu được gì đó ( 2 cha này bí ẩn vãi ==), nó thì ngây thơ nghĩ rằng đã lừa được 2 ĐMV:))! 5 người kia cũng mua đồ ăn rồi ngồi lại bàn! Và đương nhiên bàn nó bị chú ý nhất >
– Em đi đâu v? – Ken hỏi nó
– Đi mua đồ ăn ==! – Nó nhìn Ken
– Mua dùm 2 nữa – Ken nói
– Anh nữa! – Key nói tiếp
– sao kh tự đi mua đi ==? – Nó trừng mắt nhìn 2 ông anh
– em gái là phải vâng lời anh trai! – 2 người đồng thanh
– Nếu kh? – Nó cãi lại
– À Ken, dạo này tiền chi tiêu nhiều quá! Hay cắt bớt wifi đi! – Key nói rồi cười cười
– Ây yaaaaa! 2 anh trai ăn gì để em gái mua! – Nó chạy tới dịu dàng nói
– 1 hamburger! – Key nhìn nó nói
– Hamburger luôn – Ken cười
Nó nở nụ cười rồi nhìn chằm chằm vào 2 ông anh yêu quý của mình
– Đợi em một chút – Nó nghiến răng nghiến lợi nói
Nó quay lưng bước đi mua cho 2 tên đó >
– Mua cho 2 chai nước luôn – Ken nói
– A nữa – Key nói
Nó quay lại định nói gì đó nhưng nhìn Key đang quay qua Ken thì lại nở nụ cười dịu dàng:))!
– Để Em Mua cho – Nó chịu đựng:))
– HAHAHAHAHA – Cả 7 con người còn lại cười nức nẻ
Nó đem trong lòng nỗi căm thù đi mua nước và đồ ăn cho nó! Nó ôm 1 tụng đồ ăn loạng choạng bước đi! Vì ham ăn nên đã mua thêm snack nên mới khổ như vầy ==’! Nó cứ đi và rồi:
– * Bịch *
Nó va phải ai đó và snack rớt xuống đất, người đó lấy lên và cầm trên tay!
– Xin lỗi nha >
– À kh sao kh sao, bạn đưa đây mình cầm giúp cho! – 1 giọng nói quen thuộc
– Cảm ơn, lát mình cho bạn bánh – Nó như con nít nói
Người đó lấy phân nửa núi đồ ăn che cả mặt nó xuống, nó ngẩng lên, khuôn mặt từ vui vẻ chuyển thành sững sờ. Nó sững người đứng im đó, chỗ nó đứng cách bàn của cái bầy loi choi kia kh xa. Cả đám đang ăn thì Cen quay qua thấy nó đứng và nhìn người kế bên:
– Như làm gì đứng nhìn người kia riết v? – Cen thắc mắc
Trừ Ngọc và TA đang giành cây kem thì còn lại đều nhìn về phía nó
– Ai v? – Yun lên tiếng
– Kh biết nhưng hình như đã thấy đâu đó! – Key nheo mắt
– Ừ, đúng đó, khá là quen! – Ken đồng tình
Lúc này Ngọc và TA mới quay qua nhìn, Ngọc thay đổi ánh mắt nhìn về phía nó kh nói gì cả, TA cũng v! 2 đứa nó đã biết là ai!!!
Nó thì như bị ai lấy hồn đi, môi cứ mấp máy nhìn người đã giúp mình!
– Bạn mua giùm hả, sao nhiều v? – Người đó nói rồi quay sang nó
Nó nhìn người đó, Người đó cũng nhìn nó rồi khẽ mỉm cười nhìn xung quanh thấy Ngọc và TA! Người đó nhìn nó rồi cười, nụ cười dịu dàng:
– Đi nào! Những người kia đang chờ kìa – Người đó gượng cười
Nó như kh nghe thấy gì cả vẫn cứ ngước nhìn và kh bước đi! Môi cứ mấp máy gì đó nhưng kh thành tiếng! Người đó bỗng kh cười nữa, ánh mắt đáng thương nhìn lại nó. Cả 2 kh ai nói gì đến khi:
– Ê, ĐẰNG NÀY NÈ! – ai đó hét lên
CHAP 35.2
Tiếng hét đó khiến nó giật bắn người, nó cảm thấy cả cơ thể run lên ngày càng mạnh. Nó vẫn nhìn người đó, đôi mắt tím buồn nhìn vào khuôn mặt đó, Vô Vọng và Đau Thương. Đó là những gì người đối diện thấy được khi nhìn vào đôi mắt màu tím đó. Từ đằng xa có 1 cô gái chạy lại, bóng dáng quen thuộc đang chạy lại về phía người đó:
– Mày đi đâu v? Sao lại trốn tránh tao thế? – Cô gái đó nói rồi nhìn người đó
– ….. – Người đó im lặng nhìn nó
– Sao kh trả lời? Còn ai đây? – Cô gái đó nói rồi quay sang nhìn nó – Là …. Là Như
Cô đó lắp bắp nhìn nó, nó đưa mắt sang nhìn người con gái đó lòng lại nhói lên. Rồi nó cố gắng nở nụ cười:
– Chào, lâu rồi kh gặp 2 người – Nó cười rồi nói
– Mày …. Mày …. Sao lại ở đây? – Cô gái đó nói
– Kh ở đây chứ ở đâu! – Nó nói
-….. – Cô gái đó chẳng nói tiếng nào nữa
– 2 người kh cần phải ngại gì đâu, Trường đem đồ lại kia giúp tao nhé! – Nó nói
Người đó và cô gái đó là Quỳnh và Trường, nó cũng kh nghĩ ngày đi học đầu tiên lại chạm mặt. Dù vậy nó vẫn cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ bình thường!
– Trường, đi lẹ đi m! Đứng đó nó – Nó cười tươi rồi nói
– À à! Đi liền nè – Hắn nhìn nó rồi nói
Nó đi lại phía bàn, bỏ đống đồ trên tay xuống rồi quay sang hắn! Hắn đặt xuống rồi nhìn nó
– Cảm ơn nhé, nè như đã hứa! – Nó đưa cho hắn 1 bịch snack
Bịch snack này là loại hắn thích, nó vẫn nhớ rất rõ. Tay cầm chặt bịch snack đưa cho hắn, mắt nhìn hắn và miệng vẫn mỉm cười! Hắn nhìn nó, nó vẫn cười được có lẽ kh sao. Hắn cầm lấy rồi:
– Ừ, cảm ơn! – Hắn nói
– Kh có gì! – Nó cười
7 người còn lại nhìn chằm chằm vào hắn và nó như thể coi 1 bộ phim. Ngọc nghiến răng tức giận nhìn hắn, định đứng dậy nhưng bị TA kéo xuống nên đành bất lực ngồi yên 1 chỗ!
– V thôi, m ăn ngon miệng! Cầm đi! – Hắn nói rồi để lại 1 hộp sữa trên bàn
Hắn để lại hộp sữa rồi quay lưng bước đi, nó nhìn vào hộp sữa. Là loại nó thích, hắn kh hề thích loại này vì nó chẳng có đường. Hắn vẫn đem theo, có lẽ dành cho nó, nó cầm hộp sữa nắm chặt lại. Nó quay lại về phía 7 người đang ngồi trên bàn
– Đồ ăn đó, mọi người ăn đi! – Nó cười tươi rồi nói
– M kh ăn hả? – Ngọc nhìn nó
– Tao đi vệ sinh cái, mọi người ăn trước đi! – Nó vừa cười vừa nói
Nó quay lưng chạy đi trên tay cầm hộp sữa, 7 người nhìn nó, ai cũng hiểu rằng nó đang bị sốc nặng!
– Như kh sao chứ? – Kai hỏi
– Kh sao đâu, còn cười mà. Tao bạn nó tao hiểu mà – Ngọc nói
– V thì tốt rồi – Key nói
– Thôi ăn đi – Cen nói
Cả đám ăn rồi cười nói vui vẻ. Nó thì lại lên phía sân thượng, chỗ ít ai biết vì nó nằm trên lầu của Black! Nó thường hay lên đây, chỗ này chỉ có mình nó tới kể cả Ngọc cũng kh biết! Nó mở cửa bước ra sân thượng, nó bước được vài bước thì dòng nước ấm lại chảy dài trên khuôn mặt! Nó cố gắng bước ra phía sau sân thượng, vừa tới thì ngồi bịch xuống. Nó như 1 con búp bê vô hồn, nước mắt cứ chảy dài kh ngừng.
Nó cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tan ra, nó thất thần. Gặp được hắn rồi, khuôn mặt đó, đôi mắt xanh của biển, mái tóc nâu. Nó tưởng rằng khi gặp hắn sẽ chạy lại và ôm thật chặt kh để hắn đi nhưng khi gặp thì cơ thể như bị ai đó ôm chặt lại. Kh cử động được và đứng thất thần nhìn hắn. Hắn vẫn vậy nhưng nó kh nhìn thấy nụ cười lúc trước. Nó muốn nhìn thấy nụ cười đó dù chỉ 1 lần. Nó đã cố gắng mỉm cười trước mặt hắn và Quỳnh để họ nghĩ nó ổn. Thật ra chẳng ổn chút nào, nó lại giả tạo, một lần nữa. Nó đeo lên cho mình chiếc mặt nạ đó và diễn trước mặt người khác. Lúc đó nó muốn hỏi rằng hắn ổn chứ? Nhưng môi lại kh nói thành lời, cứ như 1 con ngốc bị cướp đi thứ quý giá rồi lại đứng yên. Nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch đó. Chẳng ai hiểu nó vì nó luôn giả tạo và kh bao giờ mở lòng với người khác. Nó đưa tay lên trước mặt, che đi ánh sáng đó
– Mày có ổn không? – Nó nói
Đó là câu nó muốn nói với hắn! Nước mắt cứ lăn dài, nó khóc chẳng thành tiếng. Nó cứ như vậy 1 lúc lâu, điện thoại nó rung lên, nó lấy ra. Là Ngọc đang gọi, tay nó cầm chặt điện thoại lại! Nó từ chối cuộc gọi rồi tắt máy. Nó kh muốn nói chuyện với ai, ít nhất là lúc này. Cứ để nó như vậy dù là 1 lúc, nó sẽ ổn! Nó sẽ quay lại với nụ cười, còn bây giờ thì để nó sống thật với bản thân dù là 1 lúc, chỉ lúc này thôi. Từng cơn gió thổi ngang qua mang cái lạnh của mùa Thu, nó ngồi 1 góc, khuôn mặt thẫn thờ trên tay cầm chắc hộp sữa! Đôi khi nó tự hỏi, nó có phải quá vô dụng?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong lúc nó ngồi ở sân thượng, dưới căng-tin vẫn đông đúc và nhộn nhịp. Ngọc gọi cho nó nhưng chẳng ai bắt máy rồi tắt nguồn
– Tắt nguồn rồi – Ngọc nói
– Chắc hết pin đó! – Cen nói
– Giờ làm sao? – Kai lo lắng
– Như ổn mà, chắc là trốn đâu đó để ngủ rồi! – Cen cười
– Hình như sắp chuyển mưa thì phải! – TA nhìn bầu trời dần chuyển thành màu xám xịt
– May mà lớp Black chỉ học nửa buổi, kh thì chết ngạt mất – Ngọc than thở
– chứ gì nữa – Kai đồng tình
– Ai đó đi tìm Như đi – Ken lên tiếng
– Ừ, đúng rồi! – Key đồng tình
Cả bọn nhìn nhau, có lẽ chẳng đứa nào muốn đi vì quá lười:v! Yun lúc này nhìn 6 đứa còn lại rồi đứng lên:
– Tao đi vệ sinh, sẵn đi kiếm luôn! Ngồi yên đó – Yun liếc 6 đứa đó
Cả đám cảm thấy như có luồn điện chạy ngang qua rồi rùng mình. Yun thật đáng sợ >
~~~~~~~~~~~~~~~
Nó ngồi ở đó cũng đã lâu rồi, vẫn khóc và khóc. Chẳng làm gì khác, nước mắt như chẳng có giới hạn cứ rơi mãi. Nó đau lắm! Nó muốn nói cho hắn biết nhưng kh dám. Sợ hắn sẽ khinh thường nó, hắn ghét nó. Nó giấu đi rồi đem nụ cười ra. Nó mệt mỏi và chán ghét cuộc sống này. Xã hội bon chen kh dành cho nó:)! Gia đình cũng bỏ nó đi, rồi đến bạn bè cũng ghét bỏ nó, mối tình đầu bị người khác cướp mất! Nó còn lại gì? Từ nhỏ đã bị họ hàng khinh miệt vì chẳng giống ai từ mái tóc đến đôi mắt, nước da trắng gần như trong suốt. Họ khinh thường nó, nó biết nhưng cố gắng im lặng.
Nó ước rằng cơn gió này có thể đem nó đi, bầu trời chuyển thành màu xám xịt. Khung cảnh thật hợp với nó lúc này. Nó nhớ lại những ngày nó với hắn cười nói với nhau, hắn bảo vệ nó khỏi Thư! À, Chỉ là đã từng của nhau!
Cơ thể nó bất chợt ngã xuống đất, có lẽ vì hết sức! Nó ngã xuống, khóc càng nhiều. Nó chỉ muốn khóc cho đến kiệt sức rồi chết đi. Sẽ kh thành gánh nặng cho Anh, Key và ba mẹ nữa. Sẽ kh để lại nỗi buồn cho nhiều người. Sẽ kh đau vì hắn nữa. Nó nằm sõng soài dưới đất, nước mắt cứ rơi ướt 1 khoảng gạch. Nó đang bất cần, chẳng quan tâm đến ai nữa. Cứ thả đi, rồi sẽ thấy bình minh. Mất mát là quá lớn, nỗi đau đã lấp đầy! Hôm nay cứ khóc rồi kiệt sức và chết đi chẳng ai biết:)!
– Em đang đau lắm đúng kh? – Có ai đó nói
CHAP 35.3: NẾU CÒN THÍCH SAO KH QUAY LẠI?
Nó ngồi dậy rồi nhìn sang người đó, là Yun! Nó giật mình rồi lấy tay lau nước mắt nhưng bất lực. Nước mắt vẫn cứ rơi, nó lại càng khóc nhiều hơn. Mắt đã đỏ hoe lên nhưng nước mắt vẫn cứ chảy. Cứ như nó trút hết nỗi buồn vào nước mắt! Yun dựa vào vách tường thở dài!
– Nếu đã như vầy, sao lúc này em vẫn cười được? – Yun hỏi
– Anh kh cần quan tâm! – Nó nói
– Tại vì tụi kia nhờ chứ tôi cũng kh quan tâm em làm gì! – Yun nhếch mép
– V à! Nhờ anh nói với họ rằng tôi vẫn ổn! – Nó nói
– Em muốn tôi nói dối! – Yun quay lại nhìn nó
– Nhờ Anh – Nó nói
– Nếu em kh nghĩ cho bản thân thì hãy nghĩ cho người khác. Em đừng nghĩ cho bản thân. Em nghĩ rằng chết là giải quyết được hết tất cả à? Chết đi, cuộc đời chấm dứt, em thanh thản nhưng những người còn lại ở đây sẽ mang nỗi đau kh bao giờ quên được. Nỗi đau của em, có lẽ tôi kh hiểu nhưng nếu em chết đi thì nỗi đau của họ tôi hiểu. Đừng như vậy nữa, sống thật với bản thân em đi – Yun trầm giọng xuống
– Anh hiểu gì về tôi mà nói? – Nó nói mà nước mắt vẫn rơi
– Tôi chỉ nói thế thôi, em hiểu thế nào thì tuỳ em! Tôi sẽ nói giúp em! – Yun nói rồi quay lưng bước đi
Nó cứ ngồi thất thần ở đó, nó suy nghĩ những lời của Yun. Rồi tiếng nấc ngày càng lớn hơn, nó đưa tay bịt miệng lại. Tiếng khóc ngày càng lớn dần, nó như đứa trẻ vỡ oà theo cảm xúc. Nó vô dụng, nó kh muốn hiểu những lời Yun nói. Càng hiểu càng đau v thì hiểu làm gì! Nó cứ khóc rồi lại khóc, tay cầm chặt hộp sữa. Nó nhìn hộp sữa rồi mỉm cười, hắn có còn thích nó kh? Nó cứ như thế, nhìn vào hộp sữa. Nỗi buồn ngày càng lớn và nước mắt cứ rơi. Nó đã khóc bao lâu rồi nó cũng chẳng biết, nó kh quan tâm. Nó quăng hộp sữa, hộp sữa bị quăng ở bên kia lan can. Nó đứng dậy, loạng choạng bước tới. Nó chả biết mình đang làm gì nữa, nó cảm thấy đôi chân mất hết sức. Cả cơ thể nó ngã về phía trước
– * bụp *
Nó được ai đó đỡ, nó ngước mặt lên. Yun vẫn chưa đi, Yun đứng bên kia khuất sau bức tường khiến nó kh thấy. Yun đỡ nó ngồi xuống và ngồi kế nó.
– Sao anh chưa đi? – Nó nói trong tiếng khóc
– Nếu tôi đi thì sẽ trở thành người nhẫn tâm – Yun nói
– Tôi thảm hại lắm đúng kh? – Nó nói
– nếu còn thích sao kh quay lại? – Yun hỏi nó
– Kh biết
Nó trả lời, nó cũng kh biết vì sao nó kh quay lại với hắn. Nó và Yun ngồi đó, chỉ có tiếng khóc của nó. Cả 2 theo đuổi theo suy nghĩ riêng của mình. Yun bất chợt quay qua ôm nó vào lòng
– Em đừng khóc nữa! – Tay Yun đặt trên đầu nó
Nó bất chợt khóc lớn hơn, nó đặt 2 tay trên ngực Yun, đầu úp vào lòng ngực khóc nấc lên! Nó như đứa con nít té ngã rồi được người lớn ôm vào lòng mà khóc oà lên. Yun ôm nó vào lòng như muốn chia sẻ nỗi buồn cùng nó. Cứ như thế 1 lúc lâu, Yun vẫn ôm nó nhưng kh còn tiếng khóc nữa! Yun nhìn xuống, nó đã ngủ rồi. Yun lấy điện thoại nt cho Ken ” M lên sân thượng đi, 1 mình mày thôi. Nhớ đó ” Yun gửi tin nhắn cho Ken rồi cất điện thoại vào! Khoảng 5 phút sau, Anh đã lên tới nơi. Anh đi xung quanh sân thượng và thấy nó với Yun! Yun nhìn Anh rồi chỉ vào nó
– Ngủ rồi à? – Anh nói
– M nói nhỏ dùm tao – Yun nhăn mặt
– À à! – Anh nói
– Đưa con lùn này xuống! – Yun nói nhỏ chỉ vào nó
Anh cười rồi bước tới bồng nó lên rồi ngồi xuống để đầu nó lên đùi mình. Yun đứng lên nhìn nó rồi nhìn Anh
– M ở lại với nó, tao đi xuống với đám kia! – Yun nói rồi định quay lưng bước đi – nè, đắp lại cho nó
Yun đưa cho Anh áo khoác của mình, Anh khẽ cười vì hành động của thằng bạn mình rồi nhìn xuống nó. Nhìn là biết khóc rất nhiều:)), anh đắp áo khoác lên cho nó. Anh đã kh hiểu nó, cứ nghĩ cười là ổn >
Yun lúc này đã xuống tới căng-tin, đi lại chỗ rồi ngồi xuống ghế:
– Như đâu? – Key hỏi
– Đi về với Ken rồi! – Yun trả lời
– V nãy giờ m đi đâu? – Cen nhìn hắn nghi ngờ
– Đi với gái – Ngọc nói
– Chứ gì nữa – Kai đồng tình
– Chuẩn – TA hùa theo:))
– 3 tên nhóc kia, muốn gì hả? – Yun trừng mắt nhìn 3 đứa nhoi nhoi:))
Ngọc và 2 đứa kia ngập miệng lại lắc đầu:v, đáng sợ thật. Key và Cen bật cười
– Về chứ? – Key nhìn Yun
– Ừ, về! – Yun nói
– Vậy Cen đứa Ngọc với TA về nha! – Key nói
– Ok! – Cen gật đầu:))
– giải tán, mai gặp! – Ngọc nói
Còn nó và Ken thì vẫn vậy được 1 lúc, nó khẽ nhăn mặt rồi mở mắt ra. Thứ đầu tiên nó thấy là khuôn mặt của Anh. Anh dựa vào tường và ngủ quên. Nó bật người dậy, kh phải là Yun sao! Anh bị nó làm thức giấc, mở mắt ra nhìn nó
– Em dậy rồi sao! – Anh nói
– À …. Dạ! – Nó cuối mặt xuống
– Thôi về nào, cũng trễ rồi! Em cũng chưa ăn gì mà! – Anh đứng lên rồi nói
Nó đứng lên, mặt chẳng dám nhìn anh. Anh bước đi còn nó cứ đứng yên đó chẳng dám bước đi hay ngẩng mặt lên. Anh quay lại thấy nó cứ đứng đó liền mỉm cười
– Sao v? – Anh bước lại
– ….. – nó kh dám trả lời
– Em sao v? – Anh ngồi xỏm xuống nhìn mặt nó
– E …. E xin lỗi 2 – Nước mắt nó rớt xuống mặt anh
– E đừng khóc, anh đã nói rằng khi có anh bên cạnh thì kh được khóc mà! – Anh đưa tay lau nước mắt nó
– Em ….. Xin lỗi! – Nó nhìn vào anh rồi nói
– Kh sao! Chuyện tình cảm kh dám nói cũng đúng thôi. Kh sao đâu, đừng khóc – Anh mỉm cười lấy tay lau nước mắt trên mặt nó
Anh đứng lên nắm tay nó rồi mỉm cười:
– Về thôi! Rồi đi ăn! – Anh nói
– Còn cặp! – Nó nhìn anh
– Đem về trước rồi, giờ mình về tắm rồi đi ăn:3! – Anh cười
– Dạ! – Nó nói
Nó cùng anh về nhà, trên đường về anh kể lại việc ở căng-tin lúc nó đi cho nó nghe. Nó và anh đều cười vui vẻ khi nghe những câu chuyện đó. Về tới nhà, Ken kêu nó lên phòng tắm rồi đi ăn. Nó đi lên lầu, trên cầu thang chạm mặt Yun.
– Về rồi à? – Yun hỏi nó
– * gật đầu *
– Đi tắm đi rồi đi ăn, nhờ em mà tôi với anh 3 e nhịn đói tới giờ đó – Yun nói rồi bước xuống
Nó nhìn theo rồi lè lưỡi, đúng là tên đáng ghét. Sao tên đó có thể dịu dàng mà ôm nó để nó khóc chứ >
– Nhóc con, tắm xong rồi á! – Key nhìn nó
– Xong rồi! – Nó cười rồi nói
– Sao kh lau khô tóc đi? – Key hỏi
– Em quên! – Nó cười rồi lấy cái khắn trên đầu lau tóc
– Cái thằng điên kia đâu rồi? – Ken lên tiếng
– Ai biết! – Key nhún vai
– Aissss! Như, em giúp 2 lên kêu Yun xuống dùm 2 đi! – Ken quay sang nó
– Dạ! – Nó gật đầu